[Lâu Thành Diễn Sinh][Vinh Phương] Tình Ký
Chương 5: Bữa tối
Con trai út của Trình Chí Ngô rất để tâm tới Phương Mạnh Vi. Phương Mạnh Vi đối với người ngoài đều là vẻ mặt không biểu cảm. Nhưng cậu càng như vậy người ta lại càng muốn tiến tới. Trình tiểu công tử nhỏ hơn cậu một tuổi, trong nhà chỉ có chị gái không có anh trai, oanh oanh yến yến âm thịnh dương suy, cho nên cậu ta rất ngưỡng mộ Phương Mạnh Vi. Phương Mạnh Vi nói chuyện với cậu ta bằng tiếng Anh, vốn tiếng Anh của cậu ta không đủ lại khẩn trương, nói chuyện lắp ba lắp bắp. Phương Mạnh Vi tuy rằng xụ mặt không vui nhưng không có thể hiện mất kiên nhẫn. Nhìn dáng vẻ lắp bắp của Trình tiểu công tử, trước mặt lại hiện lên một khuôn mặt khác. Phương Mạnh Vi buồn bực trong lòng, gần đây cứ gặp phải mấy người nói lắp.
Phương Mạnh Vi thưởng thức trà bánh tại nhà của Tổng thư ký Trình, sau đó được Trình tiểu công tử phái người dùng xe con đưa về Phương trạch. Vừa bước xuống xe trước cổng, cậu đã nghe thấy tiếng cười khí thế như hồng. Tạ Mộc Lan đang che dù đứng ngắm hoa hồng trên bãi cỏ cạnh hiên nhà, ánh nắng buổi chiều khiến mặt cô đỏ bừng. Ở lại Trùng Khánh đã lâu, cô hiếm khi chịu tiếp xúc trực tiếp ánh nắng ấm áp ở Bắc Bình.
"Có khách đến?"
"Tiểu ca về rồi!" Mái tóc dài của Tạ Mộc Lan đung đưa, cô chỉ vào cửa hiên: "Khách của đại ba, mới vừa tới không lâu. Hiếm khi thấy ba lớn kiên nhẫn ứng phó như vậy."
Có vài tiếng lọt ra từ cánh cửa ra vào bằng gỗ chắc chắn. Phương Mạnh Vi đút hai tay vào túi quần, nghe đầy cái lổ tai nói: "Ai tới vậy?"
Đôi mắt Tạ Mộc Lan sáng lên: "Đẹp trai lắm! Rất cao, cao hơn cả tiểu ca anh!"
Chuyện này thì có liên quan gì. Lại có tiếng cười từ cánh cửa gỗ truyền ra, Phương Mạnh Vi chợt nghe thấy có cảm giác quen thuộc. Tháng ba ở Bắc Bình gió xuân se lạnh, Phương Mạnh Vi thầm nghĩ gió xuân tháng hai ở phương bắc không phải là kéo mà là dao rựa, còn gió xuân tháng ba là dao cạo nhỏ tinh tế.
"Đừng đứng ở ngoài. Vào nhà đi." Phương Mạnh Vi ra vào đều bằng xe con, hôm nay cậu không có mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo Tôn Trung Sơn màu trắng, có hơi lạnh. Tạ Mộc Lan khoác lên mình chiếc váy dài, góc váy bay múa trong gió. Phương Mạnh Vi cảm thấy cô mặc quá ít nhưng cậu không muốn làm cô không vui.
"Anh vào trước đi. Lát nữa các bạn cùng lớp đến tìm em."
"Em... đi đường cẩn thận, thấy người Nhật thì đi đường vòng."
"Em biết rồi mà."
Cửa vào phòng khách của Phương gia cũng khá lớn, Phương Mạnh Vi đẩy ra có chút khó khăn. Cậu vừa mở cửa, ánh mặt trời sau lưng lập tức chiếu vào trong phòng, toàn thân cậu toát ánh vàng óng ánh. Vinh Thạch quay đầu nhìn bóng dáng cao gầy từ trong ánh sáng đi vào, trong đầu hiện ra một câu: Như ngọc sơn thượng hành, quang ánh chiếu nhân.(*)
(*Ý là khen người như ngọc, dịu dàng trong sáng, mẫu đàn ông điển hình)
Có điều không giống cành liễu ánh trăng trong ngày xuân, mà trông giống như một cây tùng nhỏ đứng trong tuyết.
Phương Bộ Đình mỉm cười tự nhiên: "Vinh tiên sinh, đây là khuyển tử Mạnh Vi. Bữa tiệc lần trước tại nhà Trưởng Bí thư Trình, hai người đã gặp mặt."
Phương Mạnh Vi mím miệng, mắt to nhìn chằm chằm vào Vinh Thạch, nhìn đến nửa ngày mới lên tiếng chào hỏi:"Chào Vinh tiên sinh."
Biểu hiện của Vinh Thạch đột nhiên có chút lo lắng: "Chào, chào, chào, chào, chào cậu."
Phương Bộ Đình có chút kinh ngạc nhìn Vinh Thạch, tựa hồ người vừa nói chuyện vui vẻ với mình không phải là anh ấy. Ngoại hình của Mạnh Vĩ cũng đâu có đáng sợ, Giáo sư Phương nghĩ rằng con ông cũng có thể được gọi là thanh niên tuấn tú, sao có thể dọa Vinh tiên sinh thành bộ dạng thế này.
Tạ Bồi Đông trong phòng bếp vẫy tay gọi: "Mạnh Vi lại đây."
Phương Mạnh Vi nhìn Phương Bộ Đình, Phương Bộ Đình gật đầu. Cậu không nhìn Vinh Thạch nữa, đi thẳng vào bếp.
Phương Bộ Đình nói: "Khuyển tử lớn lên tại Mỹ, cấp bậc lễ nghĩa luôn không đúng, đã để Vinh tiên sinh chê cười rồi."
Miệng Vinh Thạch dường như lại chịu sự chỉ huy của anh lần nữa: "Ồ, nước Mỹ tốt, nước Mỹ tốt."
Tạ Bồi Đông đang bận rộn trong bếp, làm món thịt viên sốt tương đỏ. Đây là sở trường tuyệt kỹ của ông, Mạnh Ngao khi ở nhà thích ăn món này nhất. Mạnh Vi cũng thích ăn, mặc dù Tạ Bồi Đông hiểu rõ cậu nhất nhưng số lần cậu có thể ăn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Dù sao thì khó chuẩn bị thịt.
"Dượng, dượng làm cái này làm gì vậy?"
"Chiêu đãi Vinh tiên sinh."
Mạnh Vĩ đột nhiên giống như một con mèo xù lông: "Anh ta còn muốn ăn cơm ở nhà chúng ta?"
Tạ Bồi Đông nhanh chóng liếc về phía phòng khách.
"Con nhỏ giọng chút. Con có biết anh ta là ai không?"
"Trùm Nhiệt Hà?"
"Trùm hay không trùm chẳng là gì, quan trọng là ở 'Nhiệt Hà'. Con nghĩ xem tại sao các chính khách và nhà tư bản ở Bắc Bình đều xem trọng anh ta? Anh ta có thể vui vẻ vẫy vùng ở Mãn Châu Quốc, nhất định là không đơn giản."
Phương Mạnh Vi sửng sốt:" Người mà phụ thân cần tìm lần này... là anh ta?"
Tạ Bồi Đông tập trung vào nguyên liệu trong tay.
Quốc Dân Đảng mất hầu hết các thành phố ven biển, chuyển chiến lược đến Trùng Khánh, chuỗi công nghiệp ven biển cũng bị chặt đứt hoàn toàn. Hiệu trưởng Tưởng cho rằng người Trung Quốc và kẻ trộm không thể cùng tồn tại, đáng tiếc là tất cả hàng tiêu dùng hiện nay đều được sản xuất tại khu vực bị Nhật Bản chiếm đóng, bằng không Trùng Khánh ngay cả giấy vệ sinh cũng không thể tự cấp tự túc. Năm 1939, Trùng Khánh hợp pháp hóa mọi giao thương với đặc khu "Mãn Châu Quốc"vùng bị Nhật chiếm đóng, nếu không một lọ kem dưỡng da mặt của Tống phu nhân cũng sẽ phải vận chuyển từ Mỹ về, dù có giàu đến đâu cũng không thể chịu nổi. Trước mắt Nhật Bản đơn phương không công nhận tính hợp pháp của thương mại trong các khu vực do Quốc dân Đảng cai trị, nhưng chính sách không thể ngăn cản nhất chính là tiền. Chính phủ Trùng Khánh đã đặc biệt thành lập một cơ cấu "Mậu dịch" với đặc khu Mãn Châu Quốc khu vực do Nhật Bản chiếm đóng, Đới Lạp tự mình lãnh đạo. Nhiệm vụ đặc biệt của Phương Bộ Đình ở Bắc Bình lần này là liên lạc với những người đến từ Mãn Châu Quốc. Các quan chức cấp cao của Nhật Bản cũng thèm nhỏ dãi kiểu "Mậu dịch"này, bề ngoài thì họ không thể trực tiếp "Bù đắp nhau", nhưng các nhân viên phi chính phủ đều ngầm hiểu mà không nói. Hội trưởng Thương hội Thừa Đức quả là ứng cử viên sáng giá nhất.
Trùng Khánh cần gấp một lô vật liệu xây dựng.
Vào năm 1978, Nhật Bản bắt đầu điên cuồng ném bóm Trùng Khánh, ném bom liên tục trong ba, bốn ngày. Dân thường thiệt mạng hơn một vạn, cả thành phố thiếu chút nữa bị sang bằng. Vụ đánh bom năm ngoái vừa dừng, chính phủ Trùng Khánh dự định xây dựng lại, nhưng không có thép, nghĩ tới nghĩ lui lại vẫn phải dựa vào Nhật Bản.
Vô cùng hài hước.
Phương Mạnh Vi đã ở Trùng Khánh được vài năm, điều cậu quen thuộc nhất là hầm trú ẩn.
Khi cậu vừa về nước đã gặp phải Trận Thượng Hải. Mẹ và em gái đã chết trong một trận ném bom của máy bay. Đại ca dẫn cậu chạy trốn đến chỗ phụ thân ở Trùng Khánh, vẫn là được chào đón bằng bom nổ. Đạn pháo, máy bay, cuối cùng cậu có chút chết lặng, để rồi thấy thân thiết: Mảnh đất vương đầy xác pháo khói lửa mấy ngày đêm này là tổ quốc thân yêu của cậu.
Vào bữa tối, Phương Mạnh Vi nhã nhặn ăn cơm, không hề liếc nhìn Vinh Thạch lấy một cái. Vinh Thạch cũng cố gắng hết sức không nhìn cậu, giữ bình tĩnh để không nói lắp. Phương Bộ Đình giữ phép lịch sự trò chuyện với anh, về Thừa Đức, về nhiệt Hà, thậm chí cả "Mãn Châu Quốc". Phổ Nghi ở Mãn Châu Quốc vẫn là hoàng đế, nhưng mọi người đều biết ông ấy đã không có chức năng như một người đàn ông. Cũng còn lại vài đại thần nhưng họ không có thực quyền. Để Vinh Thạch nói về Mãn Châu Quốc thì cũng không có gì hay để nói. Vùng Đông Bắc non xanh nước biếc bây giờ đã là của người Nhật.
Vinh Thạch dùng từ cẩn thận trò chuyện với Phương Bộ Đình,tận lực tao nhã. Ấn tượng của Phương Bộ Đình về anh không quan trọng, điều quan trọng là Phương Mạnh Vi nhìn anh như thế nào. Trước mắt xem ra có vẻ như ấn tượng không tốt, nguyên nhân có lẽ là do bản thân nói lắp. Vinh Thạch trong lòng cũng ghét muốn chết, trước nay chưa từng có tật xấu này, nói chuyện phiếm với mọi người lúc nào cũng thao thao bất tuyệt. Vậy mà bây giờ lại nói lắp!
Anh vừa nói lắp, Tạ Mộc Lan liền cố nhịn cười, sau đó cô nhịn không nổi nữa trốn ở sau cái bát cười ra tiếng. Vinh Thạch không hề tức giận, còn cố tình nói lắp để trêu chọc cô. Tạ Bồi Đông ho khan một tiếng, Tạ Mộc Lan bĩu môi làm mặt quỷ.
Cơm nước xong Vinh Thạch chào tạm biệt ra về, ra tới cửa anh mới phát hiện món thịt viên sốt tương đỏ có vẻ đặc biệt ngon, anh đã quên khen rồi. Anh cố hồi tưởng lại, hình như cả buổi Mạnh Vi không có biểu cảm gì, không tức giận, không mỉm cười, chỉ yên lặng ăn. Khi liếc nhìn cậu, anh cảm thấy cậu đang tỏa sáng.
Phương Bộ Đình thở dài khi tiễn Vinh Thạch đi. Vinh Thạch là một người sảng khoái, ứng phó anh ta dễ hơn ông tưởng tượng.
"Vinh Thạch này có vẻ là một công dân rất tốt." Phương Mạnh Vi đột nhiên nói: "Người sau lưng anh ta chắc là người Nhật. Nghe cách anh ta nói, anh ta và cánh quân Hoa Bắc rất quen thuộc."
Phương Bộ Đình chống gậy, ngồi trên sô pha, không trả lời cậu.
Phương Mạnh Vi là Tổng bí thư Đoàn thanh niên Ba và cũng là thành viên Trung thống. Những người như Vinh Thạch hiển nhiên là người phải thanh lý sau kháng chiến.
"Đại ca con...có gửi thư không?" Giọng Phương Bộ Đình già nua chậm rãi, hoàn toàn không giống tiếng chuyện trò vui vẻ lúc nãy.
Phương Mạnh Vi hơi trầm mặc, hồi lâu mới than thở bằng tiếng Anh: "Không có tin tức chính là tin tốt."
Vinh Thạch sau khi dùng bữa có tâm trạng rất tốt. Ngoài thịt viên sốt tương đỏ, anh không nhớ nổi mình đã ăn cái gì, đầu óc đều đặt ở trên người Phương Mạnh Vi, không cắn phải đầu lưỡi đã là tốt lắm rồi.
Vào buổi tối, Trưởng phòng Lưu Phòng Thanh tra thuế của Bộ Tài chính mời anh đi khiêu vũ. Các cô gái trong phòng khiêu vũ hò reo khi nhìn thấy Vinh Thạch. Phụ nữ luôn thích kiểu vừa lưu manh vừa hư hỏng vừa phong lưu lại điềm đạm trưởng thành này, từng người chen chúc trong phòng thay đồ, chờ Trưởng phòng Lưu điểm danh. Trưởng phòng Lưu không gọi mấy cô gái, ông đưa Vinh Thạch vào thẳng phòng riêng. Trưởng phòng Lưu có cổ phần trong phòng khiêu vũ này, nơi đây xem như an toàn.
Ngậm một điếu xì gà trong miệng, Vinh Thạch thoải mái ngồi xuống ghế sô pha trong phòng, gác chân lên bàn: "Không phải Trưởng phòng Lưu mời tôi đến khiêu vũ sao? Chẳng lẽ Trưởng phòng Lưu muốn khiêu vũ với tôi?"
Trưởng phòng Lưu lấy khăn tay lau trán." Vinh đại thiếu gia nói đùa. Cô nương thì chắc chắc phải có nhưng chúng ta hãy nói chính sự."
Vinh Thạch cầm điếu xì gà, hiếp mắt nhìn Trưởng phòng Lưu:" Vậy thì nói chính sự. Chính sự xong rồi, cô nương phải hợp ý tôi, nếu không khi không bị ông dập hứng thú."
Trưởng phòng Lưu ngồi xuống bên cạnh anh, kêu hai gã bảo vệ đi theo anh đứng ngoài cửa, ông ta lôi một hộp gỗ nhỏ dưới ghế sô pha ra. Trên hộp gỗ còn có con dấu niêm phong, có các chữ tiếng Anh dày đặc, ba chữ cái lớn nhất là: USA.
Vinh Thạch búng điếu xì gà chưa được châm lửa: "Ồ, hàng Mỹ."
Cục trưởng Lưu nói: "Penicillin."
Vinh Thạch lông mày giật giật.
Cục trưởng Lưu cười nói: "Hàng hóa Mỹ viện trợ cho Trùng Khánh."
Vinh Thạch bừng tỉnh nhận ra: "Từ tuyến đường gù tới? Nghe nói mảnh vỡ từ máy bay rơi xuống đó có thể dùng làm biển báo đường luôn rồi. Loại tiền này các người cũng dám kiếm?"
Trưởng phòng Lưu nghiêm mặt:" Vinh đại thiếu anh đừng dùng từ 'các người', đây là người Mỹ viện trợ chính phủ Trùng Khánh. Người của chính phủ Trùng Khánh bán nó trên thị trường chợ đen, lưu thông đến Bắc Bình. Penicillin bây giờ còn giá trị hơn vàng, ngoại tệ mạnh, có giá nhưng không có thị trường."
Vinh Thạch không nhìn hộp thuốc kia: "Nói, có phải ông lại đánh cược."
Trưởng phòng Lưu xấu hổ:"Xem anh nói kìa..."
Vinh Thạch chế nhạo: "Dám cược với người Nhật, ông giỏi thật."
Trưởng phòng Lưu vẻ mặt chua xót nói: "Lão đệ cần gì nói móc lão ca. Đánh cược với người Nhật cũng là do không có cách khác, sao tôi dám thắng!"
Vinh Thạch nói:" Vậy ông cứ trực tiếp đưa hộp thuốc này cho người Nhật đi."
Trưởng phòng Lưu nói:" Lão đệ à chuyện này cũng đã xảy ra rồi. Đánh cược với người Nhật cũng chỉ là số tiền thôi, hộp thuốc này vốn định cất giữ làm của cải!"
Vinh Thạch cười to:" Ông biến đi. Penicillin không có hạn sử dụng à? "
Trưởng phòng Lưu treo mặt cười nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được nữa muốn phát tác, Vinh Thạch không thèm quan tâm phất tay: "Được rồi, bây giờ ở Bắc Bình chỉ có tôi có thể xử lý hộp thuốc này. Đừng nói nhảm nữa, nói giá đi. Mau chóng nói xong, kêu mấy cô nương vào khiêu vũ."
Vinh Thạch gọi Tác Kiệt đi đến phòng khiêu vũ. Các cô gái trong phòng khiêu vũ nhìn thấy một người đàn ông dẫn đầu hai gã bảo vệ, cùng nhau nâng một chiếc thùng không lớn lắm, đi về phía phòng riêng. Các cô gái trong phòng khiêu vũ hiểu biết nhiều, biết trong thùng này chắc chắn chứa vàng thỏi.
Các cô nhìn nhau.
Vị khách trong phòng riêng đó rốt cuộc có lai lịch gì?
Tác Kiệt và bảo vệ mang penicillin bọc trong vải rời đi trước. Vinh Thạch chê phòng riêng quá nhỏ nên đã dẫn cô gái đến sàn nhảy lớn nhảy suốt nửa đêm. Cô gái được Vinh Thạch ôm vào lòng, choáng váng bối rối. Sau đó, các cô gái khác hỏi cô ấy người đàn ông đó nhảy như thế nào, cô ấy rất tiếc hận:"Bước nhảy thanh tao, giọng nói dễ nghe, cười lên rất đẹp, nhưng mà quá khuôn phép rồi!"
Phương Mạnh Vi thưởng thức trà bánh tại nhà của Tổng thư ký Trình, sau đó được Trình tiểu công tử phái người dùng xe con đưa về Phương trạch. Vừa bước xuống xe trước cổng, cậu đã nghe thấy tiếng cười khí thế như hồng. Tạ Mộc Lan đang che dù đứng ngắm hoa hồng trên bãi cỏ cạnh hiên nhà, ánh nắng buổi chiều khiến mặt cô đỏ bừng. Ở lại Trùng Khánh đã lâu, cô hiếm khi chịu tiếp xúc trực tiếp ánh nắng ấm áp ở Bắc Bình.
"Có khách đến?"
"Tiểu ca về rồi!" Mái tóc dài của Tạ Mộc Lan đung đưa, cô chỉ vào cửa hiên: "Khách của đại ba, mới vừa tới không lâu. Hiếm khi thấy ba lớn kiên nhẫn ứng phó như vậy."
Có vài tiếng lọt ra từ cánh cửa ra vào bằng gỗ chắc chắn. Phương Mạnh Vi đút hai tay vào túi quần, nghe đầy cái lổ tai nói: "Ai tới vậy?"
Đôi mắt Tạ Mộc Lan sáng lên: "Đẹp trai lắm! Rất cao, cao hơn cả tiểu ca anh!"
Chuyện này thì có liên quan gì. Lại có tiếng cười từ cánh cửa gỗ truyền ra, Phương Mạnh Vi chợt nghe thấy có cảm giác quen thuộc. Tháng ba ở Bắc Bình gió xuân se lạnh, Phương Mạnh Vi thầm nghĩ gió xuân tháng hai ở phương bắc không phải là kéo mà là dao rựa, còn gió xuân tháng ba là dao cạo nhỏ tinh tế.
"Đừng đứng ở ngoài. Vào nhà đi." Phương Mạnh Vi ra vào đều bằng xe con, hôm nay cậu không có mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo Tôn Trung Sơn màu trắng, có hơi lạnh. Tạ Mộc Lan khoác lên mình chiếc váy dài, góc váy bay múa trong gió. Phương Mạnh Vi cảm thấy cô mặc quá ít nhưng cậu không muốn làm cô không vui.
"Anh vào trước đi. Lát nữa các bạn cùng lớp đến tìm em."
"Em... đi đường cẩn thận, thấy người Nhật thì đi đường vòng."
"Em biết rồi mà."
Cửa vào phòng khách của Phương gia cũng khá lớn, Phương Mạnh Vi đẩy ra có chút khó khăn. Cậu vừa mở cửa, ánh mặt trời sau lưng lập tức chiếu vào trong phòng, toàn thân cậu toát ánh vàng óng ánh. Vinh Thạch quay đầu nhìn bóng dáng cao gầy từ trong ánh sáng đi vào, trong đầu hiện ra một câu: Như ngọc sơn thượng hành, quang ánh chiếu nhân.(*)
(*Ý là khen người như ngọc, dịu dàng trong sáng, mẫu đàn ông điển hình)
Có điều không giống cành liễu ánh trăng trong ngày xuân, mà trông giống như một cây tùng nhỏ đứng trong tuyết.
Phương Bộ Đình mỉm cười tự nhiên: "Vinh tiên sinh, đây là khuyển tử Mạnh Vi. Bữa tiệc lần trước tại nhà Trưởng Bí thư Trình, hai người đã gặp mặt."
Phương Mạnh Vi mím miệng, mắt to nhìn chằm chằm vào Vinh Thạch, nhìn đến nửa ngày mới lên tiếng chào hỏi:"Chào Vinh tiên sinh."
Biểu hiện của Vinh Thạch đột nhiên có chút lo lắng: "Chào, chào, chào, chào, chào cậu."
Phương Bộ Đình có chút kinh ngạc nhìn Vinh Thạch, tựa hồ người vừa nói chuyện vui vẻ với mình không phải là anh ấy. Ngoại hình của Mạnh Vĩ cũng đâu có đáng sợ, Giáo sư Phương nghĩ rằng con ông cũng có thể được gọi là thanh niên tuấn tú, sao có thể dọa Vinh tiên sinh thành bộ dạng thế này.
Tạ Bồi Đông trong phòng bếp vẫy tay gọi: "Mạnh Vi lại đây."
Phương Mạnh Vi nhìn Phương Bộ Đình, Phương Bộ Đình gật đầu. Cậu không nhìn Vinh Thạch nữa, đi thẳng vào bếp.
Phương Bộ Đình nói: "Khuyển tử lớn lên tại Mỹ, cấp bậc lễ nghĩa luôn không đúng, đã để Vinh tiên sinh chê cười rồi."
Miệng Vinh Thạch dường như lại chịu sự chỉ huy của anh lần nữa: "Ồ, nước Mỹ tốt, nước Mỹ tốt."
Tạ Bồi Đông đang bận rộn trong bếp, làm món thịt viên sốt tương đỏ. Đây là sở trường tuyệt kỹ của ông, Mạnh Ngao khi ở nhà thích ăn món này nhất. Mạnh Vi cũng thích ăn, mặc dù Tạ Bồi Đông hiểu rõ cậu nhất nhưng số lần cậu có thể ăn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Dù sao thì khó chuẩn bị thịt.
"Dượng, dượng làm cái này làm gì vậy?"
"Chiêu đãi Vinh tiên sinh."
Mạnh Vĩ đột nhiên giống như một con mèo xù lông: "Anh ta còn muốn ăn cơm ở nhà chúng ta?"
Tạ Bồi Đông nhanh chóng liếc về phía phòng khách.
"Con nhỏ giọng chút. Con có biết anh ta là ai không?"
"Trùm Nhiệt Hà?"
"Trùm hay không trùm chẳng là gì, quan trọng là ở 'Nhiệt Hà'. Con nghĩ xem tại sao các chính khách và nhà tư bản ở Bắc Bình đều xem trọng anh ta? Anh ta có thể vui vẻ vẫy vùng ở Mãn Châu Quốc, nhất định là không đơn giản."
Phương Mạnh Vi sửng sốt:" Người mà phụ thân cần tìm lần này... là anh ta?"
Tạ Bồi Đông tập trung vào nguyên liệu trong tay.
Quốc Dân Đảng mất hầu hết các thành phố ven biển, chuyển chiến lược đến Trùng Khánh, chuỗi công nghiệp ven biển cũng bị chặt đứt hoàn toàn. Hiệu trưởng Tưởng cho rằng người Trung Quốc và kẻ trộm không thể cùng tồn tại, đáng tiếc là tất cả hàng tiêu dùng hiện nay đều được sản xuất tại khu vực bị Nhật Bản chiếm đóng, bằng không Trùng Khánh ngay cả giấy vệ sinh cũng không thể tự cấp tự túc. Năm 1939, Trùng Khánh hợp pháp hóa mọi giao thương với đặc khu "Mãn Châu Quốc"vùng bị Nhật chiếm đóng, nếu không một lọ kem dưỡng da mặt của Tống phu nhân cũng sẽ phải vận chuyển từ Mỹ về, dù có giàu đến đâu cũng không thể chịu nổi. Trước mắt Nhật Bản đơn phương không công nhận tính hợp pháp của thương mại trong các khu vực do Quốc dân Đảng cai trị, nhưng chính sách không thể ngăn cản nhất chính là tiền. Chính phủ Trùng Khánh đã đặc biệt thành lập một cơ cấu "Mậu dịch" với đặc khu Mãn Châu Quốc khu vực do Nhật Bản chiếm đóng, Đới Lạp tự mình lãnh đạo. Nhiệm vụ đặc biệt của Phương Bộ Đình ở Bắc Bình lần này là liên lạc với những người đến từ Mãn Châu Quốc. Các quan chức cấp cao của Nhật Bản cũng thèm nhỏ dãi kiểu "Mậu dịch"này, bề ngoài thì họ không thể trực tiếp "Bù đắp nhau", nhưng các nhân viên phi chính phủ đều ngầm hiểu mà không nói. Hội trưởng Thương hội Thừa Đức quả là ứng cử viên sáng giá nhất.
Trùng Khánh cần gấp một lô vật liệu xây dựng.
Vào năm 1978, Nhật Bản bắt đầu điên cuồng ném bóm Trùng Khánh, ném bom liên tục trong ba, bốn ngày. Dân thường thiệt mạng hơn một vạn, cả thành phố thiếu chút nữa bị sang bằng. Vụ đánh bom năm ngoái vừa dừng, chính phủ Trùng Khánh dự định xây dựng lại, nhưng không có thép, nghĩ tới nghĩ lui lại vẫn phải dựa vào Nhật Bản.
Vô cùng hài hước.
Phương Mạnh Vi đã ở Trùng Khánh được vài năm, điều cậu quen thuộc nhất là hầm trú ẩn.
Khi cậu vừa về nước đã gặp phải Trận Thượng Hải. Mẹ và em gái đã chết trong một trận ném bom của máy bay. Đại ca dẫn cậu chạy trốn đến chỗ phụ thân ở Trùng Khánh, vẫn là được chào đón bằng bom nổ. Đạn pháo, máy bay, cuối cùng cậu có chút chết lặng, để rồi thấy thân thiết: Mảnh đất vương đầy xác pháo khói lửa mấy ngày đêm này là tổ quốc thân yêu của cậu.
Vào bữa tối, Phương Mạnh Vi nhã nhặn ăn cơm, không hề liếc nhìn Vinh Thạch lấy một cái. Vinh Thạch cũng cố gắng hết sức không nhìn cậu, giữ bình tĩnh để không nói lắp. Phương Bộ Đình giữ phép lịch sự trò chuyện với anh, về Thừa Đức, về nhiệt Hà, thậm chí cả "Mãn Châu Quốc". Phổ Nghi ở Mãn Châu Quốc vẫn là hoàng đế, nhưng mọi người đều biết ông ấy đã không có chức năng như một người đàn ông. Cũng còn lại vài đại thần nhưng họ không có thực quyền. Để Vinh Thạch nói về Mãn Châu Quốc thì cũng không có gì hay để nói. Vùng Đông Bắc non xanh nước biếc bây giờ đã là của người Nhật.
Vinh Thạch dùng từ cẩn thận trò chuyện với Phương Bộ Đình,tận lực tao nhã. Ấn tượng của Phương Bộ Đình về anh không quan trọng, điều quan trọng là Phương Mạnh Vi nhìn anh như thế nào. Trước mắt xem ra có vẻ như ấn tượng không tốt, nguyên nhân có lẽ là do bản thân nói lắp. Vinh Thạch trong lòng cũng ghét muốn chết, trước nay chưa từng có tật xấu này, nói chuyện phiếm với mọi người lúc nào cũng thao thao bất tuyệt. Vậy mà bây giờ lại nói lắp!
Anh vừa nói lắp, Tạ Mộc Lan liền cố nhịn cười, sau đó cô nhịn không nổi nữa trốn ở sau cái bát cười ra tiếng. Vinh Thạch không hề tức giận, còn cố tình nói lắp để trêu chọc cô. Tạ Bồi Đông ho khan một tiếng, Tạ Mộc Lan bĩu môi làm mặt quỷ.
Cơm nước xong Vinh Thạch chào tạm biệt ra về, ra tới cửa anh mới phát hiện món thịt viên sốt tương đỏ có vẻ đặc biệt ngon, anh đã quên khen rồi. Anh cố hồi tưởng lại, hình như cả buổi Mạnh Vi không có biểu cảm gì, không tức giận, không mỉm cười, chỉ yên lặng ăn. Khi liếc nhìn cậu, anh cảm thấy cậu đang tỏa sáng.
Phương Bộ Đình thở dài khi tiễn Vinh Thạch đi. Vinh Thạch là một người sảng khoái, ứng phó anh ta dễ hơn ông tưởng tượng.
"Vinh Thạch này có vẻ là một công dân rất tốt." Phương Mạnh Vi đột nhiên nói: "Người sau lưng anh ta chắc là người Nhật. Nghe cách anh ta nói, anh ta và cánh quân Hoa Bắc rất quen thuộc."
Phương Bộ Đình chống gậy, ngồi trên sô pha, không trả lời cậu.
Phương Mạnh Vi là Tổng bí thư Đoàn thanh niên Ba và cũng là thành viên Trung thống. Những người như Vinh Thạch hiển nhiên là người phải thanh lý sau kháng chiến.
"Đại ca con...có gửi thư không?" Giọng Phương Bộ Đình già nua chậm rãi, hoàn toàn không giống tiếng chuyện trò vui vẻ lúc nãy.
Phương Mạnh Vi hơi trầm mặc, hồi lâu mới than thở bằng tiếng Anh: "Không có tin tức chính là tin tốt."
Vinh Thạch sau khi dùng bữa có tâm trạng rất tốt. Ngoài thịt viên sốt tương đỏ, anh không nhớ nổi mình đã ăn cái gì, đầu óc đều đặt ở trên người Phương Mạnh Vi, không cắn phải đầu lưỡi đã là tốt lắm rồi.
Vào buổi tối, Trưởng phòng Lưu Phòng Thanh tra thuế của Bộ Tài chính mời anh đi khiêu vũ. Các cô gái trong phòng khiêu vũ hò reo khi nhìn thấy Vinh Thạch. Phụ nữ luôn thích kiểu vừa lưu manh vừa hư hỏng vừa phong lưu lại điềm đạm trưởng thành này, từng người chen chúc trong phòng thay đồ, chờ Trưởng phòng Lưu điểm danh. Trưởng phòng Lưu không gọi mấy cô gái, ông đưa Vinh Thạch vào thẳng phòng riêng. Trưởng phòng Lưu có cổ phần trong phòng khiêu vũ này, nơi đây xem như an toàn.
Ngậm một điếu xì gà trong miệng, Vinh Thạch thoải mái ngồi xuống ghế sô pha trong phòng, gác chân lên bàn: "Không phải Trưởng phòng Lưu mời tôi đến khiêu vũ sao? Chẳng lẽ Trưởng phòng Lưu muốn khiêu vũ với tôi?"
Trưởng phòng Lưu lấy khăn tay lau trán." Vinh đại thiếu gia nói đùa. Cô nương thì chắc chắc phải có nhưng chúng ta hãy nói chính sự."
Vinh Thạch cầm điếu xì gà, hiếp mắt nhìn Trưởng phòng Lưu:" Vậy thì nói chính sự. Chính sự xong rồi, cô nương phải hợp ý tôi, nếu không khi không bị ông dập hứng thú."
Trưởng phòng Lưu ngồi xuống bên cạnh anh, kêu hai gã bảo vệ đi theo anh đứng ngoài cửa, ông ta lôi một hộp gỗ nhỏ dưới ghế sô pha ra. Trên hộp gỗ còn có con dấu niêm phong, có các chữ tiếng Anh dày đặc, ba chữ cái lớn nhất là: USA.
Vinh Thạch búng điếu xì gà chưa được châm lửa: "Ồ, hàng Mỹ."
Cục trưởng Lưu nói: "Penicillin."
Vinh Thạch lông mày giật giật.
Cục trưởng Lưu cười nói: "Hàng hóa Mỹ viện trợ cho Trùng Khánh."
Vinh Thạch bừng tỉnh nhận ra: "Từ tuyến đường gù tới? Nghe nói mảnh vỡ từ máy bay rơi xuống đó có thể dùng làm biển báo đường luôn rồi. Loại tiền này các người cũng dám kiếm?"
Trưởng phòng Lưu nghiêm mặt:" Vinh đại thiếu anh đừng dùng từ 'các người', đây là người Mỹ viện trợ chính phủ Trùng Khánh. Người của chính phủ Trùng Khánh bán nó trên thị trường chợ đen, lưu thông đến Bắc Bình. Penicillin bây giờ còn giá trị hơn vàng, ngoại tệ mạnh, có giá nhưng không có thị trường."
Vinh Thạch không nhìn hộp thuốc kia: "Nói, có phải ông lại đánh cược."
Trưởng phòng Lưu xấu hổ:"Xem anh nói kìa..."
Vinh Thạch chế nhạo: "Dám cược với người Nhật, ông giỏi thật."
Trưởng phòng Lưu vẻ mặt chua xót nói: "Lão đệ cần gì nói móc lão ca. Đánh cược với người Nhật cũng là do không có cách khác, sao tôi dám thắng!"
Vinh Thạch nói:" Vậy ông cứ trực tiếp đưa hộp thuốc này cho người Nhật đi."
Trưởng phòng Lưu nói:" Lão đệ à chuyện này cũng đã xảy ra rồi. Đánh cược với người Nhật cũng chỉ là số tiền thôi, hộp thuốc này vốn định cất giữ làm của cải!"
Vinh Thạch cười to:" Ông biến đi. Penicillin không có hạn sử dụng à? "
Trưởng phòng Lưu treo mặt cười nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được nữa muốn phát tác, Vinh Thạch không thèm quan tâm phất tay: "Được rồi, bây giờ ở Bắc Bình chỉ có tôi có thể xử lý hộp thuốc này. Đừng nói nhảm nữa, nói giá đi. Mau chóng nói xong, kêu mấy cô nương vào khiêu vũ."
Vinh Thạch gọi Tác Kiệt đi đến phòng khiêu vũ. Các cô gái trong phòng khiêu vũ nhìn thấy một người đàn ông dẫn đầu hai gã bảo vệ, cùng nhau nâng một chiếc thùng không lớn lắm, đi về phía phòng riêng. Các cô gái trong phòng khiêu vũ hiểu biết nhiều, biết trong thùng này chắc chắn chứa vàng thỏi.
Các cô nhìn nhau.
Vị khách trong phòng riêng đó rốt cuộc có lai lịch gì?
Tác Kiệt và bảo vệ mang penicillin bọc trong vải rời đi trước. Vinh Thạch chê phòng riêng quá nhỏ nên đã dẫn cô gái đến sàn nhảy lớn nhảy suốt nửa đêm. Cô gái được Vinh Thạch ôm vào lòng, choáng váng bối rối. Sau đó, các cô gái khác hỏi cô ấy người đàn ông đó nhảy như thế nào, cô ấy rất tiếc hận:"Bước nhảy thanh tao, giọng nói dễ nghe, cười lên rất đẹp, nhưng mà quá khuôn phép rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất