[Lâu Thành Đồng Nhân] Thập Bát Tương Tống
Chương 1
Trans: Qt + Gg dịch
Editor + Beta: Cass Panda
- ---------o0o----------
Đã tra tấn được chín tiếng
Mệnh lệnh từ cấp trên yêu cầu để cậu chịu chút đau khổ nhưng không được thương tổn đến gân cốt. Vì vậy chỉ phái một sĩ quan tới, có điều chỉ có tra tấn cũng vô ích.
Ánh sáng trong phòng tra tấn mờ mờ, nóng rực, tiếng người thẩm vấn chợt xa chợt gần, như có như không. Gương mặt mồ hôi nhễ nhại, cơ thể lạnh lẽo, hơi thở đẫm mùi máu tanh, còn các tri giác khác không cần phải nhìn đến.
Lại sắp mất đi ý thức lần nữa, A Thành nghĩ, hình như là lần thứ ba.
Đau đớn này cũng không khó nhịn, khó ở chỗ cậu phải ở mỗi một lần khôi phục ý thức, nhớ lại bản thân là ai.
Hành động bắt đầu từ sáu tháng trước. Họ phát hiện có kẻ địch trà trộm bên trong bọn họ, phục kích một ám tiếu(*), ám tiếu này tên là Thanh Từ.
(* Lính gác ở vị trí kín đáo, người làm việc trinh thám trong quân đội.)
Nhiệm vụ của A Thành là trở thành Thanh Từ, trốn thoát.
Cậu đến phòng giam để xem Thanh Từ, hai người họ học cùng trường, từng có vài lần gặp mặt, thật không nhìn ra người này vừa vào học đã mang theo bí mật.
Cậu đã ghi nhớ tất cả mọi thứ của Thanh Từ, từ sở thích, cách làm việc, nghỉ ngơi đến thói quen viết, sự vô cự tế (*), nhưng mà cậu không có cảm giác hay suy nghĩ gì với nhiệm vụ đầu tiên sau khi tốt nghiệp này.
(*Hán ngữ thành ngữ, chỉ sự việc chẳng phân biệt lớn hay nhỏ, chẳng phân biệt chủ yếu hay thứ yếu. Hình dung chuyện gì cũng quan tâm)
Cho đến khi bị trói vào cột tra tấn, bị roi đánh vào cổ, có vết máu, cậu mới xem như đã tham gia vào vở kịch. Không còn có A Thành - sinh viên hàng đầu của Học viện Tình báo Quốc gia, từ nay trở đi, chỉ có ám tiếu Thanh Từ của tổ chức Số 76 đáng sợ.
Chỉ cần ghi nhớ điều này là đủ, sĩ quan tra tấn hỏi gì, trả lời hay không cũng không quan trọng.
Sĩ quan tra tấn không biết Thanh Từ trước mặt này là người mình cho nên ra tay không chút nương tình chừa đường sống.
Cơn đau kéo dài và nặng trĩu, lặp đi lặp lại gần như chết lặng, vết thương do roi gây ra cũng không chảy bao nhiêu máu. Chỉ có mất nước là không thể che lấp, một ngọn lửa bùng cháy dữ dội truyền từ xương cốt, nguội lạnh như rắn, bò dọc theo vết thương trên cơ thể từng tấc một.
A Thành được đào tạo trong khu dự bị Học viện Tình báo Quốc gia khi mới 10 tuổi, đã nếm qua các loại đau khổ, cậu hiểu rõ thể lực lúc này của bản thân còn có thể chịu được trong bao lâu.
Ba giờ, nhiều nhất là năm giờ. Cậu âm thầm ước tính, ngẩng đầu liếc nhìn bức tường xám đối diện.
Đó là kính một chiều, cậu có thể cảm giác được, ở mặt kính bên kia, có một ánh mắt đang lẳng lặng nhìn chăm chú vào cậu.
Trong kế hoạch hành động đã viết rõ ràng, khi cậu không thể chịu được nữa thì cuộc tra tấn sẽ dừng lại.
Nhưng, người đó ở phía bên kia, có lẽ đang theo dõi ánh mắt của cậu, cậu không thể không chống đỡ tiếp.
Hồ sơ tốt nghiệp của Học viện Tình báo Quốc gia luôn luôn tuyệt mật, cho nên bao gồm cả A Thành, không một ai biết ngày hôm đó Minh Lâu đã đến bệnh viện của trường nhìn cậu, cũng là đúng vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của cậu.
Kỳ nghỉ hè vừa đến, bệnh viện của trường không đủ nhân viên, mấy người bệnh nhân ở trong một gian phòng nhỏ hẹp chỉ có một y tá chăm sóc.
Khi Minh Lâu tìm thấy A Thành, cậu đang cuộn tròn trên chiếc ghế sofa cũ, ngủ rất say, cái chăn một nửa đắp trên người, nửa còn lại rơi dưới đất.
Minh Lâu cúi xuống, giơ tay lên, dừng một lát rồi ngừng lại. Xoay người hướng ngoài cửa giương giọng hỏi: "Mọi người đi đâu hết rồi?"
Y tá thực tập đi tới, giữ cửa nhìn xung quanh, bị dọa sợ khi nhìn thấy quân hàm trên vai người đó.
Minh Lâu thấy cô vẫn còn là một cô gái nhỏ chưa tốt nghiệp không có kinh nghiệm, anh nhìn bệnh nhân trên sô pha nói: "Người này là ám tiếu của Số 76, rất nguy hiểm."
Y tá sửng sốt một lát, chợt nhận ra điều gì đó, đứng thẳng tư thế quân nhân, quay đầu, vội vàng chạy về phía cuối hành lang.
Ước chừng khoảng mười lăm phút sau, bác sĩ trực và hai người canh gác được gọi đến, mấy người họ nâng A Thành lên, A Thành bị đánh thức. Cậu bị nâng đi qua hành lang, đi lên lầu, Minh Lâu đi theo sau cách hơi xa, hai người nhìn nhau không nói gì.
Họ sắp xếp cho A Thành ở một gian phòng đơn, bác sĩ kiểm tra nhiệt độ và nhịp tim cho cậu rồi rời đi. Lính canh gác lui ra ngoài đứng trông chừng.
A Thành gắng gượng một chút, nghe thấy Minh Lâu nói: "Ngủ đi. Anh sẽ không đi." Đó là mệnh lệnh.
Gian phòng bệnh này quay mặt về hướng Tây, khi A Thành thức dậy thì đã là hoàng hôn, có một chiếc ghế bên giường, Minh Lâu đang ngồi ở đó, bình tĩnh nhìn cậu, ánh hoàng hôn ngăn cách giữa hai người.
Khi ánh sáng mờ dần, Minh Lâu nói, "Vết thương không phải để cho người khác nhìn thấy mà là để đặt trong lòng em, chân chính nhận rõ thân phận này."
"Đã hiểu." A Thành nói.
Lại một hồi im lặng kéo dài. Đột nhiên, Minh Lâu mỉm cười, anh nói: "Còn chịu được không? Nếu thật sự không được, anh sẽ nói với cấp trên đổi người khác."
A Thành không biết mấy lời này là thật hay giả cho nên không trả lời, cậu chờ nghe đoạn sau.
"Em là do anh mang ra, lời nói của anh cấp trên sẽ nghe theo."
"Anh còn có người khác sao?" A Thành hỏi ngược lại.
Minh Lâu lắc đầu. "Đã không còn."
A Thành mỉm cười, đôi mắt như hồ nước sâu hé mở.
"Vui quá nhỉ?" Minh Lâu nói.
Khóe môi vẫn nhếch lên, nhưng ý cười đã thu lại, A Thành nhìn ra ngoài cửa sổ không chuyển mắt. Suýt nữa thì quên mất, cậu bây giờ là Thanh Từ.
Minh Lâu cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời biến mất trong mắt hai người, cửa sổ chuyển từ sáng sang tối.
Có chút khó thở, A Thành vươn tay bật đèn, khi cậu ngồi dậy, lông mày khẽ nhíu, tay Minh Lâu nhẹ nhàng nắm lấy tay ghế, cũng không giúp đỡ cậu.
A Thành bước khỏi giường, đi tới kéo rèm xuống. Khi xoay người lại, Minh Lâu đang nhìn cậu.
Trong sáu tháng qua, bất cứ khi nào giáo quan Minh nhìn lên như thế này, A Thành tự hiểu đã có điều gì đó không ổn, anh nhìn ra cậu không phải là Thanh Từ.
Cổ họng khô rang, A Thành cố thử nuốt nước bọt, đứng yên bên cửa sổ.
Chờ một lúc lâu, cuối cùng Minh Lâu khẽ thở dài, nói: "Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn đeo đồng hồ thể thao."
A Thành giật mình, lập tức tháo dây đồng hồ trên cổ tay trái, ném nó vào sọt rác.
Minh Lâu dựa lưng vào ghế, A Thành ngồi xổm xuống bên cạnh anh, giữ tay vịn, gần như khẩn cầu nói: "Anh đừng lo. Em nhất định..."
Lời còn chưa dứt Minh Lâu đã tháo đồng hồ trên tay đeo quanh cổ tay cậu. Dây đeo hơi lỏng.
A Thành nhìn vào chiếc đồng hồ, khi cậu 10 tuổi, Minh Lâu đã đeo nó dẫn cậu bước vào cổng Học viện Tình báo Quốc gia lần đầu tiên.
Trên áo của Minh Lâu có huy chương của Cục Tình báo Quốc gia. Anh gỡ nó xuống, dùng ghim đẩy hai mắc cài, tháo một đoạn dây đồng hồ cho vào túi đồng phục, gắn lại đồng hồ. Đeo lại vào cổ tay A Thành, lần này vừa rồi.
Thời gian lâu, chân của A Thành đã muốn tê dại.
Minh Lâu đặt tay lên vai cậu lắc nhẹ một cái, đứng dậy bước ra khỏi phòng bệnh, không nói gì.
Editor + Beta: Cass Panda
- ---------o0o----------
Đã tra tấn được chín tiếng
Mệnh lệnh từ cấp trên yêu cầu để cậu chịu chút đau khổ nhưng không được thương tổn đến gân cốt. Vì vậy chỉ phái một sĩ quan tới, có điều chỉ có tra tấn cũng vô ích.
Ánh sáng trong phòng tra tấn mờ mờ, nóng rực, tiếng người thẩm vấn chợt xa chợt gần, như có như không. Gương mặt mồ hôi nhễ nhại, cơ thể lạnh lẽo, hơi thở đẫm mùi máu tanh, còn các tri giác khác không cần phải nhìn đến.
Lại sắp mất đi ý thức lần nữa, A Thành nghĩ, hình như là lần thứ ba.
Đau đớn này cũng không khó nhịn, khó ở chỗ cậu phải ở mỗi một lần khôi phục ý thức, nhớ lại bản thân là ai.
Hành động bắt đầu từ sáu tháng trước. Họ phát hiện có kẻ địch trà trộm bên trong bọn họ, phục kích một ám tiếu(*), ám tiếu này tên là Thanh Từ.
(* Lính gác ở vị trí kín đáo, người làm việc trinh thám trong quân đội.)
Nhiệm vụ của A Thành là trở thành Thanh Từ, trốn thoát.
Cậu đến phòng giam để xem Thanh Từ, hai người họ học cùng trường, từng có vài lần gặp mặt, thật không nhìn ra người này vừa vào học đã mang theo bí mật.
Cậu đã ghi nhớ tất cả mọi thứ của Thanh Từ, từ sở thích, cách làm việc, nghỉ ngơi đến thói quen viết, sự vô cự tế (*), nhưng mà cậu không có cảm giác hay suy nghĩ gì với nhiệm vụ đầu tiên sau khi tốt nghiệp này.
(*Hán ngữ thành ngữ, chỉ sự việc chẳng phân biệt lớn hay nhỏ, chẳng phân biệt chủ yếu hay thứ yếu. Hình dung chuyện gì cũng quan tâm)
Cho đến khi bị trói vào cột tra tấn, bị roi đánh vào cổ, có vết máu, cậu mới xem như đã tham gia vào vở kịch. Không còn có A Thành - sinh viên hàng đầu của Học viện Tình báo Quốc gia, từ nay trở đi, chỉ có ám tiếu Thanh Từ của tổ chức Số 76 đáng sợ.
Chỉ cần ghi nhớ điều này là đủ, sĩ quan tra tấn hỏi gì, trả lời hay không cũng không quan trọng.
Sĩ quan tra tấn không biết Thanh Từ trước mặt này là người mình cho nên ra tay không chút nương tình chừa đường sống.
Cơn đau kéo dài và nặng trĩu, lặp đi lặp lại gần như chết lặng, vết thương do roi gây ra cũng không chảy bao nhiêu máu. Chỉ có mất nước là không thể che lấp, một ngọn lửa bùng cháy dữ dội truyền từ xương cốt, nguội lạnh như rắn, bò dọc theo vết thương trên cơ thể từng tấc một.
A Thành được đào tạo trong khu dự bị Học viện Tình báo Quốc gia khi mới 10 tuổi, đã nếm qua các loại đau khổ, cậu hiểu rõ thể lực lúc này của bản thân còn có thể chịu được trong bao lâu.
Ba giờ, nhiều nhất là năm giờ. Cậu âm thầm ước tính, ngẩng đầu liếc nhìn bức tường xám đối diện.
Đó là kính một chiều, cậu có thể cảm giác được, ở mặt kính bên kia, có một ánh mắt đang lẳng lặng nhìn chăm chú vào cậu.
Trong kế hoạch hành động đã viết rõ ràng, khi cậu không thể chịu được nữa thì cuộc tra tấn sẽ dừng lại.
Nhưng, người đó ở phía bên kia, có lẽ đang theo dõi ánh mắt của cậu, cậu không thể không chống đỡ tiếp.
Hồ sơ tốt nghiệp của Học viện Tình báo Quốc gia luôn luôn tuyệt mật, cho nên bao gồm cả A Thành, không một ai biết ngày hôm đó Minh Lâu đã đến bệnh viện của trường nhìn cậu, cũng là đúng vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của cậu.
Kỳ nghỉ hè vừa đến, bệnh viện của trường không đủ nhân viên, mấy người bệnh nhân ở trong một gian phòng nhỏ hẹp chỉ có một y tá chăm sóc.
Khi Minh Lâu tìm thấy A Thành, cậu đang cuộn tròn trên chiếc ghế sofa cũ, ngủ rất say, cái chăn một nửa đắp trên người, nửa còn lại rơi dưới đất.
Minh Lâu cúi xuống, giơ tay lên, dừng một lát rồi ngừng lại. Xoay người hướng ngoài cửa giương giọng hỏi: "Mọi người đi đâu hết rồi?"
Y tá thực tập đi tới, giữ cửa nhìn xung quanh, bị dọa sợ khi nhìn thấy quân hàm trên vai người đó.
Minh Lâu thấy cô vẫn còn là một cô gái nhỏ chưa tốt nghiệp không có kinh nghiệm, anh nhìn bệnh nhân trên sô pha nói: "Người này là ám tiếu của Số 76, rất nguy hiểm."
Y tá sửng sốt một lát, chợt nhận ra điều gì đó, đứng thẳng tư thế quân nhân, quay đầu, vội vàng chạy về phía cuối hành lang.
Ước chừng khoảng mười lăm phút sau, bác sĩ trực và hai người canh gác được gọi đến, mấy người họ nâng A Thành lên, A Thành bị đánh thức. Cậu bị nâng đi qua hành lang, đi lên lầu, Minh Lâu đi theo sau cách hơi xa, hai người nhìn nhau không nói gì.
Họ sắp xếp cho A Thành ở một gian phòng đơn, bác sĩ kiểm tra nhiệt độ và nhịp tim cho cậu rồi rời đi. Lính canh gác lui ra ngoài đứng trông chừng.
A Thành gắng gượng một chút, nghe thấy Minh Lâu nói: "Ngủ đi. Anh sẽ không đi." Đó là mệnh lệnh.
Gian phòng bệnh này quay mặt về hướng Tây, khi A Thành thức dậy thì đã là hoàng hôn, có một chiếc ghế bên giường, Minh Lâu đang ngồi ở đó, bình tĩnh nhìn cậu, ánh hoàng hôn ngăn cách giữa hai người.
Khi ánh sáng mờ dần, Minh Lâu nói, "Vết thương không phải để cho người khác nhìn thấy mà là để đặt trong lòng em, chân chính nhận rõ thân phận này."
"Đã hiểu." A Thành nói.
Lại một hồi im lặng kéo dài. Đột nhiên, Minh Lâu mỉm cười, anh nói: "Còn chịu được không? Nếu thật sự không được, anh sẽ nói với cấp trên đổi người khác."
A Thành không biết mấy lời này là thật hay giả cho nên không trả lời, cậu chờ nghe đoạn sau.
"Em là do anh mang ra, lời nói của anh cấp trên sẽ nghe theo."
"Anh còn có người khác sao?" A Thành hỏi ngược lại.
Minh Lâu lắc đầu. "Đã không còn."
A Thành mỉm cười, đôi mắt như hồ nước sâu hé mở.
"Vui quá nhỉ?" Minh Lâu nói.
Khóe môi vẫn nhếch lên, nhưng ý cười đã thu lại, A Thành nhìn ra ngoài cửa sổ không chuyển mắt. Suýt nữa thì quên mất, cậu bây giờ là Thanh Từ.
Minh Lâu cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời biến mất trong mắt hai người, cửa sổ chuyển từ sáng sang tối.
Có chút khó thở, A Thành vươn tay bật đèn, khi cậu ngồi dậy, lông mày khẽ nhíu, tay Minh Lâu nhẹ nhàng nắm lấy tay ghế, cũng không giúp đỡ cậu.
A Thành bước khỏi giường, đi tới kéo rèm xuống. Khi xoay người lại, Minh Lâu đang nhìn cậu.
Trong sáu tháng qua, bất cứ khi nào giáo quan Minh nhìn lên như thế này, A Thành tự hiểu đã có điều gì đó không ổn, anh nhìn ra cậu không phải là Thanh Từ.
Cổ họng khô rang, A Thành cố thử nuốt nước bọt, đứng yên bên cửa sổ.
Chờ một lúc lâu, cuối cùng Minh Lâu khẽ thở dài, nói: "Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn đeo đồng hồ thể thao."
A Thành giật mình, lập tức tháo dây đồng hồ trên cổ tay trái, ném nó vào sọt rác.
Minh Lâu dựa lưng vào ghế, A Thành ngồi xổm xuống bên cạnh anh, giữ tay vịn, gần như khẩn cầu nói: "Anh đừng lo. Em nhất định..."
Lời còn chưa dứt Minh Lâu đã tháo đồng hồ trên tay đeo quanh cổ tay cậu. Dây đeo hơi lỏng.
A Thành nhìn vào chiếc đồng hồ, khi cậu 10 tuổi, Minh Lâu đã đeo nó dẫn cậu bước vào cổng Học viện Tình báo Quốc gia lần đầu tiên.
Trên áo của Minh Lâu có huy chương của Cục Tình báo Quốc gia. Anh gỡ nó xuống, dùng ghim đẩy hai mắc cài, tháo một đoạn dây đồng hồ cho vào túi đồng phục, gắn lại đồng hồ. Đeo lại vào cổ tay A Thành, lần này vừa rồi.
Thời gian lâu, chân của A Thành đã muốn tê dại.
Minh Lâu đặt tay lên vai cậu lắc nhẹ một cái, đứng dậy bước ra khỏi phòng bệnh, không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất