[Lâu Thành Đồng Nhân] Thập Bát Tương Tống
Chương 2
Trans: Qt + Gg dịch
Editor + Beta: Cass Panda
- ---------o0o----------
Đồng hồ của Minh Lâu bị vỡ vào ngày Thanh Từ chạy trốn.
Cứ cách bốn mươi tám tiếng lại tra tấn một lần, A Thành nhân cơ hội hai lần tra tấn đầu, thăm dò vị trí của phòng tra tấn. Đó là một tòa nhà bán bỏ hoang ở góc tây bắc của Cục Tình báo Quốc gia, tù nhân bị dẫn đi trên một cầu thang bộ không có đèn.
Sau lần tra tấn thứ ba, khi hai tên sĩ quan áp giải đưa A Thành băng qua góc hành lang tối, A Thành đánh hôn mê một tên, đoạt lấy súng của hắn.
Thanh Từ bị sĩ quan áp giải đưa ra khỏi tòa nhà nhỏ, sắc mặt cậu tiều tụy, khoác chiếc áo mà cậu đã mặc khi đến, cả bốn tên lính canh gác phía trước đều không nhận ra, dưới lớp áo khoác, cậu đang chĩa súng vào mạng sườn của tên sĩ quan áp giải.
Xe áp giải chở bọn họ thuận lợi lái ra khỏi cổng phía bắc của Cục Tình báo Quốc gia.
Hai bên thùng xe đều không có cửa sổ, xe áp giải sẽ chạy qua hai mươi mốt gờ giảm tốc khi đến nơi, A Thành nhớ rất rõ điều này, mỗi lần chạy qua gờ sẽ xóc nảy một trận gây tiếng ồn.
A Thành dí súng vào động mạch cảnh của sĩ quan áp giải không buông, chạy qua gờ giảm tốc đầu tiên chiếc xe bị chấn động, cậu dùng dao chém vào cổ sĩ quan áp giải, tên đó hét lên rồi ngã gục xuống, tên lái xe phía trước không nghe thấy động tĩnh gì.
Ngay khi đi qua gờ giảm tốc thứ hai, A Thành tháo băng đạn của tên sĩ quan áp giải, phá cửa sau, nhảy ra khỏi xe, lăn vòng trên đất, chiếc xe áp giải chạy xa. Chiếc xe phía sau hoảng sợ hét lên phanh gấp lại, đợi tài xế bình tĩnh, chỉ thấy còn thấy biển người qua lại trên phố, A Thành sớm đã không thấy bóng dáng.
Số142 Mộ Quang Lý là điểm liên lạc thường xuyên của Thanh Từ, nằm ở đầu kia của con phố. Phải mau chóng bắt xe buýt đến đó.
A Thành hòa vào đám đông bước nhanh, cậu biết có bao nhiêu ánh mắt đang tìm kiếm mình nơi góc phố, đối thủ biết rõ về cậu, không thể không phòng bị.
A Thành từ mười hai tuổi đã bắt đầu đi theo Minh Lâu làm việc. Lúc đó Minh Lâu ở trong xe chỉ huy ngồi đối diện với cậu chơi cờ vua, cậu đi nhầm một bước, Minh Lâu sẽ nhìn cậu rồi im lặng một lúc, nói, em đi bước này, có người sẽ hy sinh.
Lúc đó cậu không hiểu, sau lại dần dần hiểu được, bố trí canh phòng của mọi hành động đều nằm trên bàn cờ đó.
Minh Lâu đã dạy cậu, nếu cậu bị phát hiện ở một nơi đông người, chạy cũng được đi cũng được chỉ cần không dừng lại, người theo dõi sẽ không thể ra tay, cho dù ra tay cũng sẽ không thể khiến cậu bị thương, kẻ chân chính có thể gây thương tích cho cậu sẽ luôn núp ở một nơi không nhìn thấy, chẳng hạn như một khẩu súng trường bắn tỉa có giá đỡ trên một tòa nhà nhỏ ba tầng, một khi cậu giảm tốc độ, dừng lại, hắn sẽ khóa chặt mục tiêu.
Ngã tư trong khu nhà này rất hẹp, xe cộ chạy từ đầu phố đến cuối phố, người đi bộ như đàn cá, đi vội vã theo dòng xe cộ. A Thành đi giữa họ, lướt qua một chiếc ô tô, cậu ngập ngừng, quay đầu nhìn lại.
Cửa sổ ở băng ghế sau xe mở ra một nửa, đó là Minh Lâu, anh nhìn Thanh Từ qua gương, Thanh Từ cũng nhìn thấy anh. Bước chân chậm chạp, vai, cánh tay bị đụng trúng mấy lần, người qua đường theo hai bên người cậu nối tiếp qua lại.
Mọi người đều biết giáo quan Minh là người lên kế hoạch cho toàn bộ hành động, sớm đã quen sự sát phạt quyết đoán của anh, nhưng suy cho cùng so với trên bàn cờ đó lại là hai việc khác nhau.
Thanh Từ bị phân tâm, một khẩu súng bắn tỉa bóp cò, viên đạn bắn trúng cậu. Cậu lảo đảo một chút, chưa kịp đứng vững cậu đã lao vào dòng xe cộ.
Đám đông tán loạn, nhiều tiếng súng vang lên, đèn giao thông đổi màu, dòng xe cộ bắt đầu thưa dần, tiếng còi vang lên khắp nơi.
Cả người đau nhức, không rõ vết thương ở đâu, cậu chạy qua dòng xe cộ khúc khuỷu, viên đạn trượt theo phía sau, cậu mệt mỏi tránh né chúng, số lần đánh trả không nhiều lắm dù sao đó cũng là người một nhà, chạy xuyên suốt mấy dãy nhà, hỏa lực của đối thủ gần như không giảm.
Trên con phố phía trước, dòng xe cuồn cuộn, phía đối diện có một chiếc xe buýt đang từ từ vào bến, A Thành chặng đầu một chiếc xe băng qua làn đường, có hai viên đạn xước qua tay áo cậu
A Thành trèo qua hàng rào cách ly, va phải một chiếc xe chạy quá tốc độ, ngã nhào xuống làn đường, đồng hồ đã bị hỏng vào lúc đó, khi cậu đứng dậy thì xe buýt đã rời bến.
Cậu chạy như điên đuổi theo mấy trăm mét, tài xế xe buýt nhìn thấy cậu trong gương phản chiếu thì vô cùng kinh hãi, đạp ga tăng tốc bỏ chạy, phía sau lại vang lên mấy tiếng súng nổ.
Thấy không thể đuổi kịp, A Thành dừng lại thở, xoay người, chĩa súng chặn một chiếc taxi dừng lại.
Cậu đuổi tài xế xuống xe ngồi vào chỗ lái, xe vừa chuyển động liền đổi làn chạy đuổi theo, không ai biết thân phận thật sự của Thanh Từ, họ sẽ không bỏ qua cho cậu. A Thành nhớ rõ, chỉ còn một viên đạn trong súng.
Ngày hôm đó, trời vừa vào đêm đã bắt đầu mưa
Minh Lâu ngồi trong văn phòng, đối diện với màn hình máy tính, cuối cùng đã xem xong hồ sơ của A Thành, hồ sơ này xếp vào danh sách nhân viên phục vụ không công khai của Cục Tình báo Quốc gia, trước khi hành động kết thúc, cho dù là ai cũng không có cách mở nó ra.
Trong ảnh, nụ cười của A Thành rất ấm áp rạng rỡ, nếu không phải là ảnh đen trắng, có lẽ còn có một chút giảo hoạt, hôm đó là lễ tốt nghiệp, Minh Lâu đến trường gặp cậu, tặng quà tốt nghiệp cho cậu, là kế hoạch của hành động lần này.
Bên cạnh bức ảnh, cột tính danh viết hai chữ, Minh Thành.
Ánh mắt của Minh Lâu dừng lại một lúc vào hai chữ đó, ấn xuống xác nhận. Hình ảnh biến mất khỏi màn hình.
Vẫn không có tin tức gì của cậu, như vậy cho thấy Thanh Từ xem như trốn thoát thuận lợi.
Minh Lâu đứng dậy bắt đầu thu dọn, sách đặt lại vào tủ sách, đồ dùng cá nhân được khóa trong ngăn kéo, tài liệu ghi chép tiếng Nhật được để trong hai hộp, chậm rãi từ tốn.
Cho đến khi Vương Thiên Phong mở cửa bước vào, như thể cơn gió mùa thu cuốn những chiếc lá vàng, ném nhật ký hành động trong ngày lên chiếc bàn làm việc trống.
"Cậu đang chờ bọn họ bắt người về sao? Cũng gần được rồi."
Minh Lâu phớt lờ hắn, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, một lúc sau mới nói: "0 giờ thu đội, còn nửa giờ nữa."
"Đó là người của tôi, xin cậu khách khí chút." Vương Thiên Phong đứng trước bàn, bình tĩnh gằng từng chữ một.
Minh Lâu một mặt ký vào phía dưới bên phải của nhật ký hành động, một bên nhếch môi lại không mang ý cười. "Khi người của anh làm bị thương người của tôi, cũng không chút khách khí đó thôi."
"Tôi có thể càng không khách khí hơn, cậu tin hay không."
"Tôi tin." Minh Lâu tháo huy chương và quân hàm, cởi đồng phục, mặc áo khoác vào. "Tôi sẽ rời đi vài ngày." Anh nói.
Nghe giọng điệu này chắc chắn có chuyện. Vương Thiên Phong ngồi ở phía đối diện, dù bận vẫn ung dung. "Chỉ rời đi vài ngày?"
Minh Lâu nói: "Vài tháng, hoặc vài năm."
Vương Thiên Phong ngẩng đầu liếc nhìn anh, từ chối cho ý kiến.
"Phía Thanh Từ, anh giúp tôi phối hợp."
"Phối hợp thế nào?" Câu hỏi kết thúc mang theo sự nguy hiểm.
Minh Lâu không trả lời, anh gấp đồng phục, đặt giữa bàn làm việc, đặt huy chương, quân hàm và súng lên đó. Nghĩ một lát đổi ý, nhặt súng lên vỗ mạnh vào nó trước mặt Vương Thiên Phong.
"Tùy anh."
Giọng nói dừng lại, người đã bước ra khỏi cửa.
Số 142 Mộ Quang Lý nằm cuối một con hẻm đổ nát. Để tránh bị theo dõi A Thành đã đi vòng một quãng đường dài, đổi mấy chuyến xe buýt, lại chuyển qua tàu điện ngầm, nửa đêm mới tới nơi. Mặt đất ở đây sụt lún, nhà cửa thường xuyên sập xuống, hầu như không có người ở.
Mưa lớn vẫn tiếp tục, vết thương do súng bắn trên vai trái lưu lại vết máu trên đường đều đã bị rửa sạch.
Cậu ghé vào một cửa hàng tiện lợi trong hẻm, mua sợi bông và rượu mạnh. Bà chủ tiệm là một bà lão ở góa, nhìn thấy vết máu trên người A Thành thì sợ hãi, không dám để người ở lâu nên mang hòm thuốc và một số quần áo cũ của con trai bà cho cậu
Số 142 đã lâu không có người tới, A Thành nhóm lửa trong nhà. Viên đạn không sâu, cậu tìm con dao từ trong hòm thuốc, đốt trên đống lửa, cắn răng cắt vết thương, lấy viên đạn ra, mất hết sức lực băng bó lại.
Cậu cầm súng, dựa vào tường ngất đi một lúc, nhớ lại ngày hôm đó ở bệnh viện, khi Minh Lâu đeo đồng hồ cho cậu, anh đã để lại một mảnh giấy vào lòng bàn tay cậu. Lúc đó cậu không dám nhìn.
Cậu lấy nó ra từ túi áo trong, mồ hôi lạnh khiến tờ giấy ướt đẫm, chữ viết bị nhòe đi.
Trên đó viết: Ở Số 76, em chính là Thanh Từ, anh sẽ rời đi một thời gian, không cần liên lạc. Tự giữ thông tin, không cần phải viết ra, không cần phải nói với ai, ghi nhớ trong lòng, em còn, thông tin còn.
A Thành lên cơn sốt cao, tâm trạng rất bất an, chỉ mấy từ ngắn ngủi, nước mắt đã tuôn rơi.
Cậu đốt tờ giấy. Nương ánh lửa, cậu thoáng nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay mình, kim đồng hồ đã dừng lại, trên đó có một vết nứt rạn băng, rất sâu, xuyên qua toàn bộ bề mặt, cậu dùng lòng bàn tay che lại vết nứt đó.
Dường như vết thương của cậu được khắc trên chiếc đồng hồ đó, tất cả đau đớn đều ở trên đó. Cậu nhớ lại trong phòng bệnh ngày hôm đó, Minh Lâu cười nói, anh không còn người khác.
Tin Thanh Từ trốn thoát đã bị phong tỏa chặt chẽ nhưng vẫn bị rò rỉ một ít.
Số 76 ai cũng tin rằng Thanh Từ làm phản. Họ đều nói cậu ta không phải là Thanh Từ, cho dù phải họ cũng không thể tin tưởng.
Uông Mạn Xuân đã đem đủ loại nghi vấn đánh mật mã gửi email cho cấp trên của cô ta nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào, cô ta chỉ nhận được một email thông thường được viết cách đây một tháng, tổng cộng có năm từ được dịch ra.
Đón Thanh Từ về nhà.
Editor + Beta: Cass Panda
- ---------o0o----------
Đồng hồ của Minh Lâu bị vỡ vào ngày Thanh Từ chạy trốn.
Cứ cách bốn mươi tám tiếng lại tra tấn một lần, A Thành nhân cơ hội hai lần tra tấn đầu, thăm dò vị trí của phòng tra tấn. Đó là một tòa nhà bán bỏ hoang ở góc tây bắc của Cục Tình báo Quốc gia, tù nhân bị dẫn đi trên một cầu thang bộ không có đèn.
Sau lần tra tấn thứ ba, khi hai tên sĩ quan áp giải đưa A Thành băng qua góc hành lang tối, A Thành đánh hôn mê một tên, đoạt lấy súng của hắn.
Thanh Từ bị sĩ quan áp giải đưa ra khỏi tòa nhà nhỏ, sắc mặt cậu tiều tụy, khoác chiếc áo mà cậu đã mặc khi đến, cả bốn tên lính canh gác phía trước đều không nhận ra, dưới lớp áo khoác, cậu đang chĩa súng vào mạng sườn của tên sĩ quan áp giải.
Xe áp giải chở bọn họ thuận lợi lái ra khỏi cổng phía bắc của Cục Tình báo Quốc gia.
Hai bên thùng xe đều không có cửa sổ, xe áp giải sẽ chạy qua hai mươi mốt gờ giảm tốc khi đến nơi, A Thành nhớ rất rõ điều này, mỗi lần chạy qua gờ sẽ xóc nảy một trận gây tiếng ồn.
A Thành dí súng vào động mạch cảnh của sĩ quan áp giải không buông, chạy qua gờ giảm tốc đầu tiên chiếc xe bị chấn động, cậu dùng dao chém vào cổ sĩ quan áp giải, tên đó hét lên rồi ngã gục xuống, tên lái xe phía trước không nghe thấy động tĩnh gì.
Ngay khi đi qua gờ giảm tốc thứ hai, A Thành tháo băng đạn của tên sĩ quan áp giải, phá cửa sau, nhảy ra khỏi xe, lăn vòng trên đất, chiếc xe áp giải chạy xa. Chiếc xe phía sau hoảng sợ hét lên phanh gấp lại, đợi tài xế bình tĩnh, chỉ thấy còn thấy biển người qua lại trên phố, A Thành sớm đã không thấy bóng dáng.
Số142 Mộ Quang Lý là điểm liên lạc thường xuyên của Thanh Từ, nằm ở đầu kia của con phố. Phải mau chóng bắt xe buýt đến đó.
A Thành hòa vào đám đông bước nhanh, cậu biết có bao nhiêu ánh mắt đang tìm kiếm mình nơi góc phố, đối thủ biết rõ về cậu, không thể không phòng bị.
A Thành từ mười hai tuổi đã bắt đầu đi theo Minh Lâu làm việc. Lúc đó Minh Lâu ở trong xe chỉ huy ngồi đối diện với cậu chơi cờ vua, cậu đi nhầm một bước, Minh Lâu sẽ nhìn cậu rồi im lặng một lúc, nói, em đi bước này, có người sẽ hy sinh.
Lúc đó cậu không hiểu, sau lại dần dần hiểu được, bố trí canh phòng của mọi hành động đều nằm trên bàn cờ đó.
Minh Lâu đã dạy cậu, nếu cậu bị phát hiện ở một nơi đông người, chạy cũng được đi cũng được chỉ cần không dừng lại, người theo dõi sẽ không thể ra tay, cho dù ra tay cũng sẽ không thể khiến cậu bị thương, kẻ chân chính có thể gây thương tích cho cậu sẽ luôn núp ở một nơi không nhìn thấy, chẳng hạn như một khẩu súng trường bắn tỉa có giá đỡ trên một tòa nhà nhỏ ba tầng, một khi cậu giảm tốc độ, dừng lại, hắn sẽ khóa chặt mục tiêu.
Ngã tư trong khu nhà này rất hẹp, xe cộ chạy từ đầu phố đến cuối phố, người đi bộ như đàn cá, đi vội vã theo dòng xe cộ. A Thành đi giữa họ, lướt qua một chiếc ô tô, cậu ngập ngừng, quay đầu nhìn lại.
Cửa sổ ở băng ghế sau xe mở ra một nửa, đó là Minh Lâu, anh nhìn Thanh Từ qua gương, Thanh Từ cũng nhìn thấy anh. Bước chân chậm chạp, vai, cánh tay bị đụng trúng mấy lần, người qua đường theo hai bên người cậu nối tiếp qua lại.
Mọi người đều biết giáo quan Minh là người lên kế hoạch cho toàn bộ hành động, sớm đã quen sự sát phạt quyết đoán của anh, nhưng suy cho cùng so với trên bàn cờ đó lại là hai việc khác nhau.
Thanh Từ bị phân tâm, một khẩu súng bắn tỉa bóp cò, viên đạn bắn trúng cậu. Cậu lảo đảo một chút, chưa kịp đứng vững cậu đã lao vào dòng xe cộ.
Đám đông tán loạn, nhiều tiếng súng vang lên, đèn giao thông đổi màu, dòng xe cộ bắt đầu thưa dần, tiếng còi vang lên khắp nơi.
Cả người đau nhức, không rõ vết thương ở đâu, cậu chạy qua dòng xe cộ khúc khuỷu, viên đạn trượt theo phía sau, cậu mệt mỏi tránh né chúng, số lần đánh trả không nhiều lắm dù sao đó cũng là người một nhà, chạy xuyên suốt mấy dãy nhà, hỏa lực của đối thủ gần như không giảm.
Trên con phố phía trước, dòng xe cuồn cuộn, phía đối diện có một chiếc xe buýt đang từ từ vào bến, A Thành chặng đầu một chiếc xe băng qua làn đường, có hai viên đạn xước qua tay áo cậu
A Thành trèo qua hàng rào cách ly, va phải một chiếc xe chạy quá tốc độ, ngã nhào xuống làn đường, đồng hồ đã bị hỏng vào lúc đó, khi cậu đứng dậy thì xe buýt đã rời bến.
Cậu chạy như điên đuổi theo mấy trăm mét, tài xế xe buýt nhìn thấy cậu trong gương phản chiếu thì vô cùng kinh hãi, đạp ga tăng tốc bỏ chạy, phía sau lại vang lên mấy tiếng súng nổ.
Thấy không thể đuổi kịp, A Thành dừng lại thở, xoay người, chĩa súng chặn một chiếc taxi dừng lại.
Cậu đuổi tài xế xuống xe ngồi vào chỗ lái, xe vừa chuyển động liền đổi làn chạy đuổi theo, không ai biết thân phận thật sự của Thanh Từ, họ sẽ không bỏ qua cho cậu. A Thành nhớ rõ, chỉ còn một viên đạn trong súng.
Ngày hôm đó, trời vừa vào đêm đã bắt đầu mưa
Minh Lâu ngồi trong văn phòng, đối diện với màn hình máy tính, cuối cùng đã xem xong hồ sơ của A Thành, hồ sơ này xếp vào danh sách nhân viên phục vụ không công khai của Cục Tình báo Quốc gia, trước khi hành động kết thúc, cho dù là ai cũng không có cách mở nó ra.
Trong ảnh, nụ cười của A Thành rất ấm áp rạng rỡ, nếu không phải là ảnh đen trắng, có lẽ còn có một chút giảo hoạt, hôm đó là lễ tốt nghiệp, Minh Lâu đến trường gặp cậu, tặng quà tốt nghiệp cho cậu, là kế hoạch của hành động lần này.
Bên cạnh bức ảnh, cột tính danh viết hai chữ, Minh Thành.
Ánh mắt của Minh Lâu dừng lại một lúc vào hai chữ đó, ấn xuống xác nhận. Hình ảnh biến mất khỏi màn hình.
Vẫn không có tin tức gì của cậu, như vậy cho thấy Thanh Từ xem như trốn thoát thuận lợi.
Minh Lâu đứng dậy bắt đầu thu dọn, sách đặt lại vào tủ sách, đồ dùng cá nhân được khóa trong ngăn kéo, tài liệu ghi chép tiếng Nhật được để trong hai hộp, chậm rãi từ tốn.
Cho đến khi Vương Thiên Phong mở cửa bước vào, như thể cơn gió mùa thu cuốn những chiếc lá vàng, ném nhật ký hành động trong ngày lên chiếc bàn làm việc trống.
"Cậu đang chờ bọn họ bắt người về sao? Cũng gần được rồi."
Minh Lâu phớt lờ hắn, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, một lúc sau mới nói: "0 giờ thu đội, còn nửa giờ nữa."
"Đó là người của tôi, xin cậu khách khí chút." Vương Thiên Phong đứng trước bàn, bình tĩnh gằng từng chữ một.
Minh Lâu một mặt ký vào phía dưới bên phải của nhật ký hành động, một bên nhếch môi lại không mang ý cười. "Khi người của anh làm bị thương người của tôi, cũng không chút khách khí đó thôi."
"Tôi có thể càng không khách khí hơn, cậu tin hay không."
"Tôi tin." Minh Lâu tháo huy chương và quân hàm, cởi đồng phục, mặc áo khoác vào. "Tôi sẽ rời đi vài ngày." Anh nói.
Nghe giọng điệu này chắc chắn có chuyện. Vương Thiên Phong ngồi ở phía đối diện, dù bận vẫn ung dung. "Chỉ rời đi vài ngày?"
Minh Lâu nói: "Vài tháng, hoặc vài năm."
Vương Thiên Phong ngẩng đầu liếc nhìn anh, từ chối cho ý kiến.
"Phía Thanh Từ, anh giúp tôi phối hợp."
"Phối hợp thế nào?" Câu hỏi kết thúc mang theo sự nguy hiểm.
Minh Lâu không trả lời, anh gấp đồng phục, đặt giữa bàn làm việc, đặt huy chương, quân hàm và súng lên đó. Nghĩ một lát đổi ý, nhặt súng lên vỗ mạnh vào nó trước mặt Vương Thiên Phong.
"Tùy anh."
Giọng nói dừng lại, người đã bước ra khỏi cửa.
Số 142 Mộ Quang Lý nằm cuối một con hẻm đổ nát. Để tránh bị theo dõi A Thành đã đi vòng một quãng đường dài, đổi mấy chuyến xe buýt, lại chuyển qua tàu điện ngầm, nửa đêm mới tới nơi. Mặt đất ở đây sụt lún, nhà cửa thường xuyên sập xuống, hầu như không có người ở.
Mưa lớn vẫn tiếp tục, vết thương do súng bắn trên vai trái lưu lại vết máu trên đường đều đã bị rửa sạch.
Cậu ghé vào một cửa hàng tiện lợi trong hẻm, mua sợi bông và rượu mạnh. Bà chủ tiệm là một bà lão ở góa, nhìn thấy vết máu trên người A Thành thì sợ hãi, không dám để người ở lâu nên mang hòm thuốc và một số quần áo cũ của con trai bà cho cậu
Số 142 đã lâu không có người tới, A Thành nhóm lửa trong nhà. Viên đạn không sâu, cậu tìm con dao từ trong hòm thuốc, đốt trên đống lửa, cắn răng cắt vết thương, lấy viên đạn ra, mất hết sức lực băng bó lại.
Cậu cầm súng, dựa vào tường ngất đi một lúc, nhớ lại ngày hôm đó ở bệnh viện, khi Minh Lâu đeo đồng hồ cho cậu, anh đã để lại một mảnh giấy vào lòng bàn tay cậu. Lúc đó cậu không dám nhìn.
Cậu lấy nó ra từ túi áo trong, mồ hôi lạnh khiến tờ giấy ướt đẫm, chữ viết bị nhòe đi.
Trên đó viết: Ở Số 76, em chính là Thanh Từ, anh sẽ rời đi một thời gian, không cần liên lạc. Tự giữ thông tin, không cần phải viết ra, không cần phải nói với ai, ghi nhớ trong lòng, em còn, thông tin còn.
A Thành lên cơn sốt cao, tâm trạng rất bất an, chỉ mấy từ ngắn ngủi, nước mắt đã tuôn rơi.
Cậu đốt tờ giấy. Nương ánh lửa, cậu thoáng nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay mình, kim đồng hồ đã dừng lại, trên đó có một vết nứt rạn băng, rất sâu, xuyên qua toàn bộ bề mặt, cậu dùng lòng bàn tay che lại vết nứt đó.
Dường như vết thương của cậu được khắc trên chiếc đồng hồ đó, tất cả đau đớn đều ở trên đó. Cậu nhớ lại trong phòng bệnh ngày hôm đó, Minh Lâu cười nói, anh không còn người khác.
Tin Thanh Từ trốn thoát đã bị phong tỏa chặt chẽ nhưng vẫn bị rò rỉ một ít.
Số 76 ai cũng tin rằng Thanh Từ làm phản. Họ đều nói cậu ta không phải là Thanh Từ, cho dù phải họ cũng không thể tin tưởng.
Uông Mạn Xuân đã đem đủ loại nghi vấn đánh mật mã gửi email cho cấp trên của cô ta nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào, cô ta chỉ nhận được một email thông thường được viết cách đây một tháng, tổng cộng có năm từ được dịch ra.
Đón Thanh Từ về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất