[Lâu Thành Đồng Nhân] Thập Bát Tương Tống

Chương 4

Trước Sau
Trans: Qt + Gg dịch

Editor+Beta: Cass Panda

- ---------o0o----------

Minh Lâu và Thanh Từ cách nửa tháng gặp nhau một lần, ngoài công việc, họ cũng thỉnh thoảng nói về Minh Đài.

Thanh Từ bắt đầu theo dõi email liên lạc của Uông Mạn Xuân. Cậu cài mã code theo dõi vào cổng hệ thống email của Số 76. Khi nhận được email sẽ kích hoạt đoạn mã này, đem nội dung email truyền đến thiết bị đầu cuối được chỉ định.

Thanh Từ nhìn thấy email trao đổi trước đây giữa Uông Mạn Xuân và cấp trên của cô ta.

Cậu đề cập với Minh Lâu về Độc Xà – Biệt hiệu của người đứng đầu không biết tên cũng chưa từng gặp mặt của Số 76.

"Người này có thể đã làm việc trong Cục Tình báo Quốc gia." Thanh Từ nói.

Hôm nay là lần đầu tiên Minh Đài tham gia một trận đấu bóng rổ của trường. A Thành đứng bên ngoài hàng rào bảo vệ, ánh mắt không rời khỏi trận bóng một giây nào

Một đám nhóc cậu tranh tôi cướp, không có trật tự, vóc dáng thằng nhóc nhà cậu tuy không cao nhưng tỏa sáng hơn người, tay chân lại nhanh nhẹn còn rất đẹp trai, mỗi lần nhảy lên tựa như chú cá nhỏ nhảy khỏi mặt nước.

Minh Đài ghi bàn, A Thành thì thầm một tiếng tốt, cách xa quá, tên nhóc kia không thể nghe thấy.

Có một chiếc xe hơi đậu phía sau cậu, Minh Lâu đang ngồi trong xe cũng đang theo dõi trận đấu.

"Phỏng đoán chủ quan." Minh Lâu trả lời rất bình thản. Ngừng một lát, anh nói: "Khoá tình báo học của em là anh dạy sao?"

Thanh Từ nghiêng đầu, để Minh Lâu phía sau thấy cậu đang rất nghiêm túc. "Không phải tất cả đều là suy đoán. Em đã xem qua mệnh lệnh hắn đưa ra cho Số 76, người này nắm rõ mọi thứ của chúng ta trong lòng bàn tay. Em nghĩ..."

Sườn mặt của Thanh Từ trong ráng chiều hiện lên rõ ràng, nhưng Minh Lâu không nhìn cậu, anh nối tiếp lời vừa rồi của cậu: "Em muốn từ trên người Độc Xà tìm ra lai lịch của Số 76."

"Nói không chừng, chúng ta biết hắn." Đối với suy đoán này, A Thành thừa nhận cậu quá ngây thơ không có chút chuyên nghiệp nào. Minh Lâu cũng không hỏi ai đã dạy cậu khóa tình báo học, anh cẩn thận tỉ mỉ phản bác cậu.

"Em vừa tốt nghiệp đã ra ngoài làm việc, chưa làm ở Cục Tình báo Quốc gia được một ngày. Người em quen biết ngoài Vương Thiên Phong cũng chẳng còn ai khác."

A Thành hơi bất ngờ trước lời nói của Minh Lâu, cậu quay đầu lại.

"Đừng xoay người." Minh Lâu nhẹ giọng ngăn cậu lại. Người theo dõi đang ở gần đây.

Ánh mắt của A Thành lại rơi vào trận bóng rổ, trận đấu đã kết thúc, tên nhóc kia đang nhảy cẩn lên trong ánh hoàng hôn, ra sức vẫy tay về phía bên này. A Thành đút tay vào túi áo, mỉm cười với nhóc, xa như vậy, tên nhóc đó không thấy được.

Tiếng chuông tan học vang lên. Minh Lâu lái xe chạy chầm chậm phía sau Thanh Từ, anh đi đón thằng nhóc tan học. Cuối cùng anh nói: "Chuyện này để anh điều tra, em đừng phân tâm."

Thanh Từ trả lời: "Vâng." Nụ cười không có biến mất, bởi vì Minh Đài vẫn đang nhìn về phía bên đây.

Bất cứ khi nào Minh Lâu có tâm sự, anh đều đến kho lưu trữ phim cũ ở phía bắc thành phố để xem cùng một bộ phim đen trắng, "Cầu Waterloo". Vì vậy, từ nhỏ đến lớn, A Thành cũng đã xem nó không biết bao nhiêu lần, lời thoại đều thuộc lào lào.

Lần cuối cùng họ xem bộ phim này là ba năm trước, đêm trước khởi động kế hoạch.

Hôm đó hai người một trước một sau đi qua quảng trường nhỏ đầy cỏ dại trước tòa nhà cũ của rạp, A Thành cố ý đi chậm vài bước, cậu nói đổi sang phim khác có được không, "Cầu Waterloo"có nhiều điềm xấu.

Minh Lâu dừng lại, quay lại nhìn cậu một lúc, bước đến, nói nhỏ vào tai cậu: "Đó là bộ phim mà đại tỷ rất thích. Bao nhiêu năm qua anh đã quên nói với em."

Đôi mắt A Thành phút chốc sáng lên, giống như ngôi sao rơi xuống vực sâu. Minh Lâu nhìn cậu, trong mắt mang theo một chút ý cười, không đợi cậu tiếp lời, anh nói. "Hơn nữa, mã hành động lần này cũng không may mắn đó thôi. Nhưng mà, anh không tin mấy chuyện này." Nói xong anh quay đầu đi mất.

Minh Lâu chưa bao giờ nói cho A Thành biết mã hành động của họ gọi là gì.

Nhưng mà, kể từ khi đó A Thành biết, cậu tốt nghiệp sẽ quyết một lòng rơi vào tay người này.

Mười ngày sau trận đấu bóng rổ của Minh Đài, Minh Lâu hẹn Thanh Từ đến gặp mặt tại kho lưu trữ phim, điều đó có nghĩa là sẽ có một cuộc nói chuyện dài.

Thanh Từ bước ra khỏi con hẻm sâu lúc chạng vạng, đi theo hướng ngược lại, băng qua hai dãy nhà, vậy mà vẫn bị người bám theo.

Cậu đi lên tàu điện, đợi kẻ theo dõi lên toa bên cạnh, vào phút cuối trước khi cảnh cửa đóng lại, cậu vươn tay chặn khoảng trống trên cánh cửa, cánh cửa dừng rồi đóng lại một cách im lặng, cậu bước ra khỏi toa xe, đứng trên sân ga, nhìn tàu điện ngầm ầm ầm đi xa. Kẻ theo dõi đã bị bỏ lại trên xe.

Vì phen quanh co này, cậu đã đến trễ mười phút.

Chỉ có một chiếc đèn tường được bật trong phòng chiếu nhỏ, Minh Lâu đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng, ánh sáng từ màn hình chiếu lên mặt anh, sáng tối bất định.

Thanh Từ ngồi xuống bên cạnh Minh Lâu, giữa họ cách một vị trí, có một tập tài liệu trên đó, cậu cầm lên, dưới ánh sáng mờ của đèn tường, cậu chậm rãi lật xem từ trang đầu tiên.

Tài liệu chi tiết về tất cả các mục tiêu ám sát của Số 76 trong mười năm qua.



Sau khi Thanh Từ xem qua một lần, lại xem kỹ từ đầu, cậu phải dùng thời gian của một bộ phim, ghi nhớ hết chúng.

"Không tra được?" Cậu hỏi, là chuyện về Độc Xà.

"Tra được." Minh Lâu nhìn hình ảnh trên màn hình nói: "Mức độ bảo mật của thông tin này rất cao, quyền hạn của em không đủ, nhưng anh có thể nói cho em nghe."

Thanh Từ ngẩn ra, từ phía sau tập tài liệu ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện ánh mắt của Minh Lâu.

"Em còn nhớ Mặt trận Tự do Lương Hà không?" Minh Lâu hỏi.

Đâu chỉ nhớ.

Lương Hà, là tên của một con sông ranh giới ở biên giới phía nam. Lũ lụt, dòng chảy di chuyển thất thường của con sông đã khiến tộc người sống ở Lương Hà tách biệt ở hai quốc gia, để giải quyết tranh chấp biên giới, nhà nước đã thành lập một khu biên giới đặc biệt ở bờ bắc Lương Hà. Mặt trận Tự do Lương Hà được nước láng giềng ủng hộ bí mật, tồn tại để thoát khỏi đất nước này và chiếm lĩnh bờ bắc.

Mẹ của Minh Đài đã chết trong một cuộc tấn công của tổ chức này. A Thành từng đối đầu trực diện với chúng nên không thể quên được.

Sự tồn tại của Số 76 vậy mà lại có liên quan đến nó. Bàn tay Thanh Từ âm thầm siết chặt bên cạnh đống tài liệu.

"Độc Xà là một nhân viên thực địa được Cục Tình báo Quốc gia cử đến Lương Hà hơn mười năm trước. Mặt ngoài, thân phận của hắn là người liên lạc của Cục Thông tấn Quốc gia tại Trạm Lương Hà. Nhiệm vụ của hắn là theo dõi các hoạt động của Mặt trận Tự do Lương Hà, đảm bảo an ninh biên giới. Nhưng mà trong năm thứ ba hắn đến Lương Hà, bởi vì tình báo chưa tận sức khiến thị trấn nhỏ gần biên giới bị tấn công khủng bố. Ba nghìn cư dân vô tội đã bị giết. Vì sơ suất này, Cục trưởng Cục Tình báo Quốc gia lúc bấy giờ là người chịu trách nhiệm đầu tiên, sau khi nhận trách nhiệm từ chức, đã bị bí mật xử quyết".

Máy chiếu lâu năm không được tu sửa, lời thoại bị nhiễu tạp âm, át cả câu chuyện.

Minh Lâu nói rất đơn giản, câu chuyện kết thúc đột ngột, để lại một khoảng trống dài, dường như là một phần của câu chuyện. Thật lâu sau, anh hỏi: "Nghe hiểu không?"

"Ý anh là, Độc Xà đã không còn trên đời." Thanh Từ hiểu được, có quá nhiều liên quan, Minh Lâu có ý để cậu buông bỏ nghi vấn này.

"Độc Xà của Số 76 hoặc là do trùng hợp hoặc là bị mạo danh".

Thanh Từ cụp mắt xuống, hỏi câu cuối cùng: "Có lẽ hắn vẫn còn sống."

Minh Lâu trả lời: "Trách nhiệm nằm ở chỗ, người mà hắn bảo vệ đã chết, hắn không có lý do gì còn sống trở về. Tòa án quân sự cũng sẽ không thả hắn ra." Đây là lẽ thường không thể phản bác.

Bộ phim cuộn từng khung hình yên tĩnh, vẫn còn một nửa tư liệu trong tay Thanh Từ, cậu không nói một lời lật xem hết, đặt nó trở lại giữa cậu và Minh Lâu.

Khi bộ phim sắp đến hồi kết, Minh Lâu hỏi:"Câu chuyện có hay không?"

Thanh Từ cân nhắc một chút, trả lời thành thật: "Anh thật sự không thích hợp để kể chuyện."

"Là do em muốn nghe."

"Minh Đài nghe anh kể chuyện sẽ gặp ác mộng."

Khóe môi Minh Lâu hơi nhếch lên:"Minh Đài đã qua tuổi nghe anh kể chuyện. Nhưng mà có người," anh nói như thế, chuyển hướng sang Thanh Từ, "Vẫn chưa."

Thanh Từ mỉm cười, cậu không bào chữa.

Màn hình tối đen. Thanh Từ đứng dậy, để lại một cuốn truyện tranh trong cặp hồ sơ, đó là dành cho Minh Đài. Minh Lâu nhìn cậu rời đi không nói gì.

Trong cuốn sách kẹp một tờ giấy, trên đó viết một chuối mật mã dài. Đó là đoạn email lấy được gần đây.

A Thành cũng không có thật sự buông xuống nghi vấn.

Cậu liên tục nhớ lại dáng vẻ của Minh Lâu khi kể câu chuyện kia.

Minh Lâu không nhìn vào màn hình, cũng không nhìn Thanh Từ, như thể đang chăm chú nhìn vào thời không(*) mà anh đang kể, cả sảnh chiếu phim biến đổi sáng tồi, lướt qua giữa rối loạn và bình tĩnh. Giữa những câu chữ lưu lại khoảng trống đó của anh khiến A Thành cả đêm không thể chợp mắt.

(*Thời gian và không gian)

Vào lúc bình minh, Uông Mạn Xuân gửi một email triệu tập, chọn bốn thành viên chủ chốt của Số 76, cùng với Thanh Từ, đến một điểm liên lạc ở ngoại ô thành phố để nhận lệnh.

Thanh Từ đang canh gác ở bên ngoài, không thể biết nội dung cuộc trò chuyện, điều có thể chắc chắn là nó có liên quan đến email mà cậu chặn được.

Sau khi giao nhiệm vụ, có người hỏi, xử lý Thanh Từ thế nào, có phải bắt giam hay không.

Uông Mạn Xuân suy nghĩ lúc lâu, cuối cùng nói, người này các người không thể giam giữ được, nhất định phải để cậu ta trong tầm mắt. Mang theo cậu ta, nhưng đừng để cậu ta đến gần mục tiêu.

Đêm đó, A Thành mơ thấy thị trấn nhỏ nơi biên giới đó

Mưa phùn quanh năm, con hẻm hẹp rêu bám ẩm ướt, một nhánh sông Lương Hà chảy ra từ một góc của thị trấn nhỏ.

Trong giấc mơ, ai đó nắm lấy tay cậu chạy qua hết hẻm này đến hẻm khác, có một âm thanh nào đó vang lên ầm ầm, từng đợt từng đợt, sóng dữ tựa như đánh vào chân, lửa bùng cháy, khói bay mù mịt, mặt đất rung chuyển.

Cuối ngõ là rừng cây, bóng đêm ở lại phía sau, hừng đông ló dạng nơi phương xa, A Thành nhìn thấy Lương Hà, có một chiếc thuyền trên mặt nước.



Khi thuyền vào bờ, có người ôm cậu đi, cậu bấu tay người kia, thuyền rời bờ, người đó ở lại trên bờ. Cậu gọi người đó, nhưng lại không nghe thấy tiếng.

Ai đó kéo A Thành ra khỏi lan can thuyền, cậu liều mạng giãy, bám lên lan can nhảy ra ngoài, nước sông Lương Hà ngập qua đầu

Khi cậu sắp hòa vào làm một với Lương Hà, ai đó đã ở trong nước bắt được cổ tay cậu.

Trời đang mưa to trên mặt nước. Cậu trồi lên mặt nước ho sặc sụa, chưa kịp hoãn hơi đã bị người đó đè xuống nước, mưa xuyên qua mặt nước tạt vào người, nước sông Lương Hà tràn vào mắt cậu đỏ bừng, có chút ấm.

Trước khi A Thành tỉnh dậy, cậu mơ thấy một bụi lau sậy, ai đó đã nâng cậu lên khỏi mặt nước, kéo cậu đến một khúc gỗ trôi dạt. Sau đó buông tay, từng chút từng chút, để nước sông Lương Hà cuốn trôi.

Điện thoại di động đang cầm trên tay rung lên.

A Thành giật mình, bật khỏi giường. Có hai số trên màn hình.

Cậu tìm thấy tấm bản đồ trong ngăn kéo của chiếc bàn cạnh giường, hai con số đó là tọa độ. Bốt điện thoại trong phạm vi ba kí-lô-mét đều được Minh Lâu đánh dấu, đến nay vẫn chưa sử dụng đến lần nào.

Có việc khẩn cấp.

Cậu xác định vị trí, quần áo chưa kịp mặc thêm đã chạy ra ngoài.

Trời đổ mưa. Trận mưa to ở Lương Hà vẫn chưa dứt

Trong giấc mơ, cậu không thể nhìn thấy khuôn mặt của người đó, nhưng cậu biết người đó là ai.

Cậu và Minh Lâu, chính là như vậy mà bắt đầu.

Minh Lâu chưa bao giờ đề cập chuyện trước đây của cậu, không có chuyện gì có thể thay đổi cậu là người nhà của anh, cùng họ với anh, nhưng cậu biết, cậu và Minh Lâu không phải họ hàng của nhau.

Cậu chưa từng nói. Nhưng anh cũng biết.

Giống như cậu biết, tất cả mọi hiểu biết và sự tin tưởng cậu dành cho Minh Lâu đều có nguồn gốc. Không biết, cũng không cản trở gì.

Nơi đó hóa ra là Lương Hà.

Buồng điện thoại vẫn cứ đổ chuông trong đêm mưa.

A Thành vội vàng chạy tới, nhấc máy. Tay chân lạnh đến gần như mất cảm giác trong mưa.

Mất một lúc mới nhớ ra, cậu không lên tiếng, đối phương không thể xác nhận được thân phận, cho nên cậu nói, là em.

"Bức điện báo kia em đã dịch ra chưa?" Đầu dây bên kia, giọng Minh Lâu gấp gáp nhưng vững vàng

"Em nhìn không ra phương thức mã hóa nó." Chạy vội đến nên ngực có hơi khó chịu, A Thành nén cơn thở gấp nói.

"Nó vốn không được mã hóa."

A Thành dựa vào kính lạnh của bốt điện thoại nghỉ một lúc, nhắm mắt, để hơi thở bình ổn lại. Cậu hiểu tại sao Minh Lâu lại gọi cuộc điện thoại này.

Các số được phân tách bằng tiếng Anh, đại diện cho thời gian, ngày tháng, số chuyến tàu liên tỉnh, số ghế trên xe, địa điểm gặp, thời gian dừng lại, bản thân là tiếng Anh, chắc là mật hiệu giao tiếp.

Lúc này đã qua rạng sáng. Có người muốn gặp mặt Uông Mạn Xuân. Ngay hôm nay.

Vấn đề khẩn cấp, Minh Lâu kết thúc việc triển khai hành động với một vài từ, hỏi Thanh Từ nghe hiểu không. Thanh Từ đã lâu không lên tiếng, Minh Lâu đang đợi cậu.

Câu hỏi cuối cùng của cậu không liên quan:"Mười mấy năm trước, anh ở Lương Hà có phải không?"

Nước mưa trượt đến ngọn tóc rơi trên mặt, rất lạnh. Khoé mắt rất "nóng", cậu cắn đốt ngón tay, chờ "nóng" qua đi. Cậu biết chỉ cần vài phút là được, nếu vượt qua vài phút này, mọi thứ sẽ như cũ. Nếu để "nóng" rơi xuống sẽ có những thứ cậu không thể kiểm soát được.

Bên kia yên lặng một lúc rồi nói: "Em và anh ở cạnh nhau. Không nhớ sao?"

"Nhớ." Thanh Từ không nói thêm gì, cậu sợ giọng mình có sơ hở, sẽ khiến Minh Lâu nghe ra.

Hai người im lặng một lúc. Gần sáng rồi. Minh Lâu hỏi: "Nhớ tới cái gì?"

Thanh Từ dừng một chút, nhẹ nhàng cúp máy.

Cũng không có gì. Chỉ là nhớ tới anh.

- ----o0o-----

Vì từ "Ca" (Anh trai) có ý nghĩa quan trọng nên tôi sẽ không edit thuần Việt để tránh nhầm lẫn với ngôi xưng, các từ đại tỷ đại ca muội muội tôi sẽ giữ nguyên để đồng bộ với từ "ca" (Trong một vài trường hợp sẽ edit thuần Việt chị gái, anh trai, em gái,...)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau