[Lâu Thành Đồng Nhân] Thập Bát Tương Tống
Chương 6
Trans: Qt + Gg dịch
Editor + Beta: Cass Panda
- ---------o0o----------
Chiếc áo khoác của Minh Lâu giữ lại được mạng sống của Thanh Từ, nhưng lại không thể ngăn sự tra tấn của Uông Mạn Xuân.
Khi Thanh Từ tỉnh dậy, cậu đã bị trói trong phòng tra tấn, sau gáy tê cứng, choáng váng, cú đánh kia của Minh Lâu, xuống tay cũng thật ra sức.
Ở giữa phòng tra tấn, có người đứng trên cầu thang, thay một cái bóng đèn. Thay xong, vác thang bước đi, ánh đèn chói mắt trong không khí đung đưa.
Trong tầm mắt mờ mịt, bên ngoài có một hàng rào sắt chắn ngang hành lang dài tối đen, Thanh Từ mơ hồ nhìn thấy có hai người đang từ từ tiến lại gần, Uông Mạn Xuân cùng một người què.
Uông Mạn Xuân nói: "Để ông chướng mắt rồi, người này phải xử trí thế nào mới tốt?"
Trong cái nghề này, đối với người nào dùng hình phạt nấy, đã là "Quy tắc" cần tuân theo.
Nạng chống xuống đất, người đàn ông què đứng yên tại chỗ, ánh mắt liếc qua, cười nói: "Ánh sáng rực rỡ chứa bên trong, tư chất tốt lắm. Theo tôi thấy, hay là dùng 'Hóa điệp'(*) đi."
(* Hóa bướm)
Giống như rượu, tên càng dễ nghe, càng mãnh liệt hơn.
Uông Mạn Xuân nghe xong, mở cổng sắt, đi tới trước mặt Thanh Từ.
Cổ áo sơ-mi của Thanh Từ bị rơi mất một cúc áo, có chút lộn xộn, cô ta đưa tay kéo cho phẳng. Sợi dây trên cổ tay buộc quá qua loa, cô ta cởi nó ra, quấn quanh, một vòng rồi lại một vòng, buộc lại, thắt nút chết.
"Khi cậu rời Số 76 chỉ mới mười tuổi. Mấy năm qua sống tốt chứ?"
Thanh Từ ngước mắt lên, lần đầu tiên cậu nhìn thấy Uông Mạn Xuân ở khoảng cách gần như vậy, người phụ nữ dưới ngọn đèn tra tấn vừa xinh đẹp lại vừa đáng sợ.
Thanh Từ không trả lời, Uông Mạn Xuân cười nói: "Yên tâm, tôi sẽ không hỏi ai đã phái cậu tới, với mục đích gì. Đã mười năm trôi qua, chúng ta đều đã thay đổi rất nhiều, cậu không phải Thanh Từ đó, trong lòng suy nghĩ cái gì, tôi không quan tâm. Tôi biết sẽ có người đến cứu cậu, thế là đủ. "
"Thật thế thì tốt rồi." Thanh Từ nhìn cô ta nói.
Có người khập khiễng từng bước lấy một chiếc hộp đặt trên chiếc bàn duy nhất trong phòng, nắp hộp được mở ra, có cả chục con dao găm ngắn trong đó.
Uông Mạn Xuân đi tới, liếc nhìn vào trong chiếc hộp, xoay người nói: "Nếu không tới cứu cậu, đến nhặt xác cũng được." Nói xong, cô ta trầm mặc một hồi, ngồi xuống nói với người què: "Mời ông."
Người hành hình nhặt một con dao găm ngắn, lấy ra một chiếc khăn tay, lau trên lưỡi dao, bước đến trước mặt Thanh Từ, giống như một bác sĩ phẫu thuật, nhìn cậu một lúc.
Không nói mấy lời dư thừa, hắn một tay cầm con dao găm ngắn, đặt nó lên cánh tay phải của Thanh Từ, tay kia đập mạnh vào cán dao, một phần con dao găm vào.
Người nọ là tay lão làng, xuống tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn.
Thanh Từ nghe thấy tiếng dao găm đâm xuyên qua xương chói tai, tiếp theo đó là cơn đau không thể nghe thấy.
Hóa điệp
Nghe nói, con dao găm này sẽ xuyên qua xương trụ cánh tay, xương cánh tay, xương đòn dưới vai, và cuối cùng, xuyên qua xương ngực và xương sườn cho đến chết, tựa như đóng đinh một con bướm làm tiêu bản.
Máu chảy qua còng, rơi tí tách trên nền đất xám xịt.
Không có thời gian nghỉ ngơi, tên hành hình lại đâm một con dao găm vào cánh tay trái của Thanh Từ, sâu hơn lần đầu.
Sợi dây được buộc chặt quanh cổ tay, tay không thể nhúc nhích, giãy giụa một chút cũng đã vắt kiệt sức lực toàn thân. Đau đớn cùng với mất máu, đôi môi Thanh Từ tái nhợt, mồ hôi lạnh trên thái dương chảy xuống từng dòng không ngừng.
Uông Mạn Xuân mặt bất động. "Giữa tôi và cậu không có gì để nói, nhưng nếu cậu có chuyện tôi không ngại thay cậu truyền lời."
Thanh Từ cau mày một hồi, sau đó ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn sáng tỏ, hít một hơi nói: "Hỏi cô một câu."
Uông Mạn Xuân lạnh lùng nhìn cậu, đáp lại: "Cậu nói."
"Số 76 tồn tại là vì giải oan cho tiền Cục trưởng bị bí mật xử quyết, trong sự kiện Lương Hà mười năm trước, phải không?" Cậu nói chậm rãi, từng lời nói khiến vết thương đau đớn. Nói xong không thở nổi một lúc lâu.
Phỏng đoán này có được từ lúc gặp mặt chú Lê trao đổi tờ "Báo sáng Lương Hà ".
Minh Lâu không đề cập đến sự kiện Lương Hà trong mệnh lệnh, tờ báo đó là do Thanh Từ tự chủ trương, có chút mạo hiểm, nhưng chú Lê đã nhận lấy, chứng tỏ toàn bộ Số 76 đều có liên quan đến sự kiện Lương Hà.
Uông Mạn Xuân chọn một con dao găm, nhìn nó một lúc rồi dùng đầu ngón tay rút lưỡi dao ra. "Là anh ấy nói? Anh ấy còn nói gì với cậu nữa?"
Thanh Từ im lặng một lúc, trả lời: "Lúc đó còn nhỏ, không hiểu, bây giờ thì đã biết."
Uông Mạn Xuân hất cằm về phía người đàn ông què. Người đàn ông què suy nghĩ một lúc, cầm cán dao găm bên phải, lại găm vào thêm một tấc. Lần này động tác rất chậm, đau đớn kéo dài, Thanh Từ trước mặt tối sầm, không cắn răng kêu rên một tiếng.
"Thanh Từ, cậu nghe kỹ cho tôi. Không có oan ức, càng không có giải oan."
Ý thức đang mờ dần, giọng nói của Uông Mạn Xuân lơ lửng bao phủ cơn đau của cậu, không thể phân biệt được lạnh hay nóng.
"Không phải là không có oan ức mà là cô đã phản bội Độc Xà." Thanh Từ nói. Lời vừa ra, giọng nói đứt quãng, nhưng Uông Mạn Xuân vẫn nghe rõ.
Cổ áo bị túm lấy:"Cậu có tư cách gì mà nghi ngờ tôi? Chỉ bằng vài lần bị thương của cậu? Chảy chút máu? Trong mấy năm Số 76 không nhìn thấy ban ngày cậu đang làm gì?" Ý thức bị kéo trở lại, cũng kéo cả cơn đau theo sau.
Uông Mạn Xuân nắm cằm Thanh Từ, như muốn dập tắt tia lửa trong đống tro tàn, cô ta bổ sung nửa câu sau: "Cậu ở thư viện của Học viện Tình báo quốc gia đã đọc Heidegger và Freud."
Giằng co một hồi, Uông Mạn Xuân hít sâu một hơi, buông tay. "Khiến cậu ta tỉnh táo" cô ra lệnh.
Uông Mạn Xuân bước ra khỏi hàng rào sắt, một tên thủ hạ theo lệnh bước vào, dội một gáo nước lạnh vào người Thanh Từ.
Cách để tồn tại lâu trong sự tra tấn là đo thời gian bằng cơn đau. Lúc ở học viện, cậu thường nghe người ta nói như vậy.
A Thành không hiểu nó có nghĩa gì, cho đến khi cậu thật sự thử. Lúc đầu đo bằng phút và giây, sau đó đo bằng giờ, sai số càng lớn thì thời gian tỉnh lại càng ít, nhưng chỉ cần ý niệm này không bị dập tắt, con người sẽ không gục ngã.
Uông Mạn Xuân cứ mười hai giờ lại đến xem Thanh Từ, xem một lần, thêm một con dao găm.
Con dao găm xuyên qua xương đòn bên phải, là giờ thứ ba mươi sáu. Máu trên cánh tay đã đông lại một nửa.
Thanh Từ không nói thêm gì với Uông Mạn Xuân. Để câu giờ cho Minh Lâu và chú Lê gặp mặt, cậu phải tiết kiệm sức lực.
Trong sự hỗn loạn đứt quãng cậu cố gắng suy nghĩ, mệnh lệnh mà cậu và Quách Kỵ Vân nhận được, hai mệnh lệnh trái ngược nhau, không phải là tranh chấp giữa Minh Lâu và Vương Thiên Phong, có lẽ họ chưa bao giờ tranh chấp. Hành động của họ có mục đích kép.
Với lớp vỏ bọc Thanh Từ, khiến Uông Mạn Xuân tin rằng Quách Kỵ Vân chính là chú Lê, và cái chết của Quách Kỵ Vân khiến Cục Tình báo Quốc gia tin rằng chú Lê đã được loại bỏ.
A Thành nhớ lại năm đó khi chia tay, lời Minh Lâu đã nói với cậu, anh không còn người khác, thì ra là có ý này.
Một hòn đảo đơn độc, bình lặng như một mảnh đất. Vẫn luôn chiến đấu anh dũng một mình, nhưng lại không nói với cậu bất cứ điều gì.
Như vậy, nếu ba năm trước, việc ám tiêu Thanh Từ của Số 76 trốn thoát có mục đích kép, thì mục đích đó là gì?
Với tâm trí lúc này của cậu, không thể làm rõ được.
Con dao găm xuyên qua xương đòn trái. A Thành chìm vào bóng tối,đau hơn cả đau, lạnh hơn cả lạnh, dài lâu vô tận.
Cậu lại mơ thấy nước sông Lương Hà, mơ thấy trạm liên lạc Lương Hà, sân nhỏ lát gạch xanh, tòa nhà nhỏ với dây leo xanh tươi.
Đi đến sân nhỏ có hàng rào gỗ, cánh cửa cót kẹt mở ra, đi lên cầu thang cũ, có tổng cộng ba tầng, phía trên là phòng tài liệu, cánh cửa cuối cùng là ký túc xá của Minh Lâu.
Đó là đêm cuối cùng họ ở Lương Hà.
Minh Lâu cho A Thành xem những bức ảnh.
Anh ấy nói, đây là chị gái anh, có đẹp không? Khi chị ấy tức giận càng xinh đẹp. Đã rất nhiều năm rồi anh không về thăm chị, nhưng mà chị ấy vẫn đợi anh ở nhà.
Minh Lâu nói với A Thành, sau này chị ấy sẽ là chị của em. Anh nhét bức ảnh vào túi áo khoác của A Thành.
A Thành đưa tay vào túi áo che cẩn thận một lúc, không nhịn được lại lấy tấm ảnh ra xem kỹ.
Mép ảnh ố vàng cuộn lại, người phụ nữ bên trong đứng trên cầu, bám vào lan can, gió sông thổi bay tóc mai của cô ấy, có một sợi tóc tình cờ cong lên trên má lúng đồng tiền, đẹp không biết dùng từ nào để diễn tả.
Minh Lâu nói, đó là cầu Nhạn Độ, dù có ở xa đến đâu, khi nhìn thấy nó chính là đã về nhà, từ nay em có thể xem nó trở thành nhà của mình.
Năm đó A Thành chín tuổi. Cậu ôm chặt bức ảnh, ngủ thiếp đi trên chiếc ghế sofa nhỏ, dưới lớp áo khoác của Minh Lâu. Trong một đêm đã có một anh trai, có chị gái, còn có nhà.
Trong giấc mơ, cậu nhớ lại con chim nhỏ bị gãy cánh mà cậu nhặt được từ trong rừng khi cậu mới bốn, năm tuổi, cậu thấy nó tung cánh ra khỏi lồng bay lên trời. Lần đầu tiên trong giấc mơ, cậu quên mất chú chim nhỏ bị thương nặng không chữa được, tuyệt thực mà chết.
Lúc đó cậu vẫn chưa hiểu chuyện, không nghe ra hai câu "Sau này" của Minh Lâu là một lời từ biệt.
Hóa ra người đó thật sự không định còn sống trở về.
A Thành không thể nói rõ tư vị trong lòng mình là thế nào, cơn đau lan tràn trong xương cốt, lấn át mọi tri giác. Sau đó, tia sáng duy nhất trong lòng cậu cũng dần dần tắt đi.
Cậu không biết, khi tra tấn gần năm mươi giờ, Độc Xà đã gửi một email cho Uông Mạn Xuân. Trong ba năm Thanh Từ quay trở lại Số 76, đây là bức thư đầu tiên của Độc Xà, bức thư nói mục tiêu đã được kiểm soát.
Thanh Từ quay trở lại số 142 Mộ Quang Lý.
Minh Lâu ngồi trên mép giường, đưa bàn tay đang nửa buông xuống lên đặt lại trên giường, chỉnh lại chăn.
Thanh Từ nắm lấy tay anh, cánh tay không nghe điều khiển, tay dường như không thuộc về cậu, ngón tay không thể cử động cũng không cảm thấy đau, cho nên cậu nghĩ rằng đây có lẽ là hồi quang phản chiếu trong truyền thuyết.
Cứ nghĩ rằng ngày tháng bên anh còn rất dài, cái gì cũng đều còn kịp, lại không ngờ đã đến giờ phút cuối cùng.
A Thành nói, Ca! Bao nhiêu năm qua, một mình anh đã vất vả nhiều.
Cậu tưởng tượng sau này Minh Lâu lại một mình, nước mắt cứ lăn dài.
Minh Lâu nói, không phải còn có em sao.
A Thành nói, em đến quá muộn.
Minh Lâu nói, vẫn chưa muộn. Không bao giờ là quá muộn.
Hứa với em một điều. A Thành nói.
Em nói. Minh Lâu gật đầu.
Sau này đừng để Minh Đài làm chuyện này.
Minh Lâu mỉm cười, anh nói được, nghe lời em.
A Thành nghe xong trong lòng khổ sở, nhưng cũng mỉm cười. Minh Lâu không nói chuyện với cậu như vậy. Có vẻ thật sự là hồi quang phản chiếu.
Đó là một đêm mưa. Minh Lâu bước ra khỏi số 142 Mộ Quang Lý, đi đến cửa mở ô. Trên tay là chiếc áo khoác kia của Thanh Từ
Có một chiếc ô tô đậu đối diện, bật đèn chiếu một đường mưa đêm, vẫn chiếu từ đầu ngõ đến cuối ngõ. Minh Lâu đi ngang qua chiếc xe, đi thẳng về phía con hẻm mà không nhìn vào xe. Người đàn ông trong xe ngủ gật, Minh Lâu biết ông ta, ông ta tên là Lương Trọng Xuân, là một người què.
Minh Lâu vừa đi thì phát hiện trong túi áo khoác trên tay mình có một vật nhỏ, đó là một dây đồng hồ, anh liếc nhìn rồi bỏ vào túi áo khoác. Lương Trọng Xuân vẫn còn ngái ngủ nhìn Minh Lâu đi qua con hẻm này, quay đầu liếc nhìn cánh cửa số 142, sau đó lại ngủ tiếp. Đèn xe tắt.
Editor + Beta: Cass Panda
- ---------o0o----------
Chiếc áo khoác của Minh Lâu giữ lại được mạng sống của Thanh Từ, nhưng lại không thể ngăn sự tra tấn của Uông Mạn Xuân.
Khi Thanh Từ tỉnh dậy, cậu đã bị trói trong phòng tra tấn, sau gáy tê cứng, choáng váng, cú đánh kia của Minh Lâu, xuống tay cũng thật ra sức.
Ở giữa phòng tra tấn, có người đứng trên cầu thang, thay một cái bóng đèn. Thay xong, vác thang bước đi, ánh đèn chói mắt trong không khí đung đưa.
Trong tầm mắt mờ mịt, bên ngoài có một hàng rào sắt chắn ngang hành lang dài tối đen, Thanh Từ mơ hồ nhìn thấy có hai người đang từ từ tiến lại gần, Uông Mạn Xuân cùng một người què.
Uông Mạn Xuân nói: "Để ông chướng mắt rồi, người này phải xử trí thế nào mới tốt?"
Trong cái nghề này, đối với người nào dùng hình phạt nấy, đã là "Quy tắc" cần tuân theo.
Nạng chống xuống đất, người đàn ông què đứng yên tại chỗ, ánh mắt liếc qua, cười nói: "Ánh sáng rực rỡ chứa bên trong, tư chất tốt lắm. Theo tôi thấy, hay là dùng 'Hóa điệp'(*) đi."
(* Hóa bướm)
Giống như rượu, tên càng dễ nghe, càng mãnh liệt hơn.
Uông Mạn Xuân nghe xong, mở cổng sắt, đi tới trước mặt Thanh Từ.
Cổ áo sơ-mi của Thanh Từ bị rơi mất một cúc áo, có chút lộn xộn, cô ta đưa tay kéo cho phẳng. Sợi dây trên cổ tay buộc quá qua loa, cô ta cởi nó ra, quấn quanh, một vòng rồi lại một vòng, buộc lại, thắt nút chết.
"Khi cậu rời Số 76 chỉ mới mười tuổi. Mấy năm qua sống tốt chứ?"
Thanh Từ ngước mắt lên, lần đầu tiên cậu nhìn thấy Uông Mạn Xuân ở khoảng cách gần như vậy, người phụ nữ dưới ngọn đèn tra tấn vừa xinh đẹp lại vừa đáng sợ.
Thanh Từ không trả lời, Uông Mạn Xuân cười nói: "Yên tâm, tôi sẽ không hỏi ai đã phái cậu tới, với mục đích gì. Đã mười năm trôi qua, chúng ta đều đã thay đổi rất nhiều, cậu không phải Thanh Từ đó, trong lòng suy nghĩ cái gì, tôi không quan tâm. Tôi biết sẽ có người đến cứu cậu, thế là đủ. "
"Thật thế thì tốt rồi." Thanh Từ nhìn cô ta nói.
Có người khập khiễng từng bước lấy một chiếc hộp đặt trên chiếc bàn duy nhất trong phòng, nắp hộp được mở ra, có cả chục con dao găm ngắn trong đó.
Uông Mạn Xuân đi tới, liếc nhìn vào trong chiếc hộp, xoay người nói: "Nếu không tới cứu cậu, đến nhặt xác cũng được." Nói xong, cô ta trầm mặc một hồi, ngồi xuống nói với người què: "Mời ông."
Người hành hình nhặt một con dao găm ngắn, lấy ra một chiếc khăn tay, lau trên lưỡi dao, bước đến trước mặt Thanh Từ, giống như một bác sĩ phẫu thuật, nhìn cậu một lúc.
Không nói mấy lời dư thừa, hắn một tay cầm con dao găm ngắn, đặt nó lên cánh tay phải của Thanh Từ, tay kia đập mạnh vào cán dao, một phần con dao găm vào.
Người nọ là tay lão làng, xuống tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn.
Thanh Từ nghe thấy tiếng dao găm đâm xuyên qua xương chói tai, tiếp theo đó là cơn đau không thể nghe thấy.
Hóa điệp
Nghe nói, con dao găm này sẽ xuyên qua xương trụ cánh tay, xương cánh tay, xương đòn dưới vai, và cuối cùng, xuyên qua xương ngực và xương sườn cho đến chết, tựa như đóng đinh một con bướm làm tiêu bản.
Máu chảy qua còng, rơi tí tách trên nền đất xám xịt.
Không có thời gian nghỉ ngơi, tên hành hình lại đâm một con dao găm vào cánh tay trái của Thanh Từ, sâu hơn lần đầu.
Sợi dây được buộc chặt quanh cổ tay, tay không thể nhúc nhích, giãy giụa một chút cũng đã vắt kiệt sức lực toàn thân. Đau đớn cùng với mất máu, đôi môi Thanh Từ tái nhợt, mồ hôi lạnh trên thái dương chảy xuống từng dòng không ngừng.
Uông Mạn Xuân mặt bất động. "Giữa tôi và cậu không có gì để nói, nhưng nếu cậu có chuyện tôi không ngại thay cậu truyền lời."
Thanh Từ cau mày một hồi, sau đó ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn sáng tỏ, hít một hơi nói: "Hỏi cô một câu."
Uông Mạn Xuân lạnh lùng nhìn cậu, đáp lại: "Cậu nói."
"Số 76 tồn tại là vì giải oan cho tiền Cục trưởng bị bí mật xử quyết, trong sự kiện Lương Hà mười năm trước, phải không?" Cậu nói chậm rãi, từng lời nói khiến vết thương đau đớn. Nói xong không thở nổi một lúc lâu.
Phỏng đoán này có được từ lúc gặp mặt chú Lê trao đổi tờ "Báo sáng Lương Hà ".
Minh Lâu không đề cập đến sự kiện Lương Hà trong mệnh lệnh, tờ báo đó là do Thanh Từ tự chủ trương, có chút mạo hiểm, nhưng chú Lê đã nhận lấy, chứng tỏ toàn bộ Số 76 đều có liên quan đến sự kiện Lương Hà.
Uông Mạn Xuân chọn một con dao găm, nhìn nó một lúc rồi dùng đầu ngón tay rút lưỡi dao ra. "Là anh ấy nói? Anh ấy còn nói gì với cậu nữa?"
Thanh Từ im lặng một lúc, trả lời: "Lúc đó còn nhỏ, không hiểu, bây giờ thì đã biết."
Uông Mạn Xuân hất cằm về phía người đàn ông què. Người đàn ông què suy nghĩ một lúc, cầm cán dao găm bên phải, lại găm vào thêm một tấc. Lần này động tác rất chậm, đau đớn kéo dài, Thanh Từ trước mặt tối sầm, không cắn răng kêu rên một tiếng.
"Thanh Từ, cậu nghe kỹ cho tôi. Không có oan ức, càng không có giải oan."
Ý thức đang mờ dần, giọng nói của Uông Mạn Xuân lơ lửng bao phủ cơn đau của cậu, không thể phân biệt được lạnh hay nóng.
"Không phải là không có oan ức mà là cô đã phản bội Độc Xà." Thanh Từ nói. Lời vừa ra, giọng nói đứt quãng, nhưng Uông Mạn Xuân vẫn nghe rõ.
Cổ áo bị túm lấy:"Cậu có tư cách gì mà nghi ngờ tôi? Chỉ bằng vài lần bị thương của cậu? Chảy chút máu? Trong mấy năm Số 76 không nhìn thấy ban ngày cậu đang làm gì?" Ý thức bị kéo trở lại, cũng kéo cả cơn đau theo sau.
Uông Mạn Xuân nắm cằm Thanh Từ, như muốn dập tắt tia lửa trong đống tro tàn, cô ta bổ sung nửa câu sau: "Cậu ở thư viện của Học viện Tình báo quốc gia đã đọc Heidegger và Freud."
Giằng co một hồi, Uông Mạn Xuân hít sâu một hơi, buông tay. "Khiến cậu ta tỉnh táo" cô ra lệnh.
Uông Mạn Xuân bước ra khỏi hàng rào sắt, một tên thủ hạ theo lệnh bước vào, dội một gáo nước lạnh vào người Thanh Từ.
Cách để tồn tại lâu trong sự tra tấn là đo thời gian bằng cơn đau. Lúc ở học viện, cậu thường nghe người ta nói như vậy.
A Thành không hiểu nó có nghĩa gì, cho đến khi cậu thật sự thử. Lúc đầu đo bằng phút và giây, sau đó đo bằng giờ, sai số càng lớn thì thời gian tỉnh lại càng ít, nhưng chỉ cần ý niệm này không bị dập tắt, con người sẽ không gục ngã.
Uông Mạn Xuân cứ mười hai giờ lại đến xem Thanh Từ, xem một lần, thêm một con dao găm.
Con dao găm xuyên qua xương đòn bên phải, là giờ thứ ba mươi sáu. Máu trên cánh tay đã đông lại một nửa.
Thanh Từ không nói thêm gì với Uông Mạn Xuân. Để câu giờ cho Minh Lâu và chú Lê gặp mặt, cậu phải tiết kiệm sức lực.
Trong sự hỗn loạn đứt quãng cậu cố gắng suy nghĩ, mệnh lệnh mà cậu và Quách Kỵ Vân nhận được, hai mệnh lệnh trái ngược nhau, không phải là tranh chấp giữa Minh Lâu và Vương Thiên Phong, có lẽ họ chưa bao giờ tranh chấp. Hành động của họ có mục đích kép.
Với lớp vỏ bọc Thanh Từ, khiến Uông Mạn Xuân tin rằng Quách Kỵ Vân chính là chú Lê, và cái chết của Quách Kỵ Vân khiến Cục Tình báo Quốc gia tin rằng chú Lê đã được loại bỏ.
A Thành nhớ lại năm đó khi chia tay, lời Minh Lâu đã nói với cậu, anh không còn người khác, thì ra là có ý này.
Một hòn đảo đơn độc, bình lặng như một mảnh đất. Vẫn luôn chiến đấu anh dũng một mình, nhưng lại không nói với cậu bất cứ điều gì.
Như vậy, nếu ba năm trước, việc ám tiêu Thanh Từ của Số 76 trốn thoát có mục đích kép, thì mục đích đó là gì?
Với tâm trí lúc này của cậu, không thể làm rõ được.
Con dao găm xuyên qua xương đòn trái. A Thành chìm vào bóng tối,đau hơn cả đau, lạnh hơn cả lạnh, dài lâu vô tận.
Cậu lại mơ thấy nước sông Lương Hà, mơ thấy trạm liên lạc Lương Hà, sân nhỏ lát gạch xanh, tòa nhà nhỏ với dây leo xanh tươi.
Đi đến sân nhỏ có hàng rào gỗ, cánh cửa cót kẹt mở ra, đi lên cầu thang cũ, có tổng cộng ba tầng, phía trên là phòng tài liệu, cánh cửa cuối cùng là ký túc xá của Minh Lâu.
Đó là đêm cuối cùng họ ở Lương Hà.
Minh Lâu cho A Thành xem những bức ảnh.
Anh ấy nói, đây là chị gái anh, có đẹp không? Khi chị ấy tức giận càng xinh đẹp. Đã rất nhiều năm rồi anh không về thăm chị, nhưng mà chị ấy vẫn đợi anh ở nhà.
Minh Lâu nói với A Thành, sau này chị ấy sẽ là chị của em. Anh nhét bức ảnh vào túi áo khoác của A Thành.
A Thành đưa tay vào túi áo che cẩn thận một lúc, không nhịn được lại lấy tấm ảnh ra xem kỹ.
Mép ảnh ố vàng cuộn lại, người phụ nữ bên trong đứng trên cầu, bám vào lan can, gió sông thổi bay tóc mai của cô ấy, có một sợi tóc tình cờ cong lên trên má lúng đồng tiền, đẹp không biết dùng từ nào để diễn tả.
Minh Lâu nói, đó là cầu Nhạn Độ, dù có ở xa đến đâu, khi nhìn thấy nó chính là đã về nhà, từ nay em có thể xem nó trở thành nhà của mình.
Năm đó A Thành chín tuổi. Cậu ôm chặt bức ảnh, ngủ thiếp đi trên chiếc ghế sofa nhỏ, dưới lớp áo khoác của Minh Lâu. Trong một đêm đã có một anh trai, có chị gái, còn có nhà.
Trong giấc mơ, cậu nhớ lại con chim nhỏ bị gãy cánh mà cậu nhặt được từ trong rừng khi cậu mới bốn, năm tuổi, cậu thấy nó tung cánh ra khỏi lồng bay lên trời. Lần đầu tiên trong giấc mơ, cậu quên mất chú chim nhỏ bị thương nặng không chữa được, tuyệt thực mà chết.
Lúc đó cậu vẫn chưa hiểu chuyện, không nghe ra hai câu "Sau này" của Minh Lâu là một lời từ biệt.
Hóa ra người đó thật sự không định còn sống trở về.
A Thành không thể nói rõ tư vị trong lòng mình là thế nào, cơn đau lan tràn trong xương cốt, lấn át mọi tri giác. Sau đó, tia sáng duy nhất trong lòng cậu cũng dần dần tắt đi.
Cậu không biết, khi tra tấn gần năm mươi giờ, Độc Xà đã gửi một email cho Uông Mạn Xuân. Trong ba năm Thanh Từ quay trở lại Số 76, đây là bức thư đầu tiên của Độc Xà, bức thư nói mục tiêu đã được kiểm soát.
Thanh Từ quay trở lại số 142 Mộ Quang Lý.
Minh Lâu ngồi trên mép giường, đưa bàn tay đang nửa buông xuống lên đặt lại trên giường, chỉnh lại chăn.
Thanh Từ nắm lấy tay anh, cánh tay không nghe điều khiển, tay dường như không thuộc về cậu, ngón tay không thể cử động cũng không cảm thấy đau, cho nên cậu nghĩ rằng đây có lẽ là hồi quang phản chiếu trong truyền thuyết.
Cứ nghĩ rằng ngày tháng bên anh còn rất dài, cái gì cũng đều còn kịp, lại không ngờ đã đến giờ phút cuối cùng.
A Thành nói, Ca! Bao nhiêu năm qua, một mình anh đã vất vả nhiều.
Cậu tưởng tượng sau này Minh Lâu lại một mình, nước mắt cứ lăn dài.
Minh Lâu nói, không phải còn có em sao.
A Thành nói, em đến quá muộn.
Minh Lâu nói, vẫn chưa muộn. Không bao giờ là quá muộn.
Hứa với em một điều. A Thành nói.
Em nói. Minh Lâu gật đầu.
Sau này đừng để Minh Đài làm chuyện này.
Minh Lâu mỉm cười, anh nói được, nghe lời em.
A Thành nghe xong trong lòng khổ sở, nhưng cũng mỉm cười. Minh Lâu không nói chuyện với cậu như vậy. Có vẻ thật sự là hồi quang phản chiếu.
Đó là một đêm mưa. Minh Lâu bước ra khỏi số 142 Mộ Quang Lý, đi đến cửa mở ô. Trên tay là chiếc áo khoác kia của Thanh Từ
Có một chiếc ô tô đậu đối diện, bật đèn chiếu một đường mưa đêm, vẫn chiếu từ đầu ngõ đến cuối ngõ. Minh Lâu đi ngang qua chiếc xe, đi thẳng về phía con hẻm mà không nhìn vào xe. Người đàn ông trong xe ngủ gật, Minh Lâu biết ông ta, ông ta tên là Lương Trọng Xuân, là một người què.
Minh Lâu vừa đi thì phát hiện trong túi áo khoác trên tay mình có một vật nhỏ, đó là một dây đồng hồ, anh liếc nhìn rồi bỏ vào túi áo khoác. Lương Trọng Xuân vẫn còn ngái ngủ nhìn Minh Lâu đi qua con hẻm này, quay đầu liếc nhìn cánh cửa số 142, sau đó lại ngủ tiếp. Đèn xe tắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất