[Lâu Thành Đồng Nhân] Thập Bát Tương Tống
Chương 8
Trans: Qt + Gg dịch
Editor: Cass Panda
- ---------o0o----------
A Thành và Minh Lâu lần đầu gặp là tại ga xe lửa Lương Hà.
Khi còn nhỏ, cậu bé thích xem xe lửa, mỗi khi bị mẹ kế đánh đập mắng chửi, cậu bé sẽ một mình đi bộ hơn mười dặm, ngồi ở mép sân ga rất lâu, chờ chuyến tàu duy nhất trong ngày từ từ tiến vào nhà ga, sau đó lại từ từ rời đi.
Cậu bé sẽ chạy theo nó cho đến khi nó chạy quá nhanh, không đuổi kịp nữa thì cậu mới dừng lại, cậu nhìn nó, khuỵu gối thở dốc, bất giác tất cả nỗi đau trên người, nỗi buồn trong lòng đều theo nó rời đi.
Cậu mong chờ có một ngày, tàu hỏa cũng sẽ đưa cả cậu đi.
Có một lần, A Thành nhìn thấy một góa phụ trẻ trong thị trấn ở ga tàu, cô ấy chạy trên đường ray tiến về phía tàu hỏa, ngay khi đầu tàu va vào cơ thể cô ấy, cô ấy bay lơ lửng trên không, chiếc váy trắng tung bay tựa như hóa thành một chú chim nhỏ.
Sau này mỗi khi bị mẹ kế đánh rất đau, cậu bé sẽ cuộn mình trong góc phòng im lặng khóc nức nở, nhớ đến hình ảnh đó. Cậu bé rất ghen tị với người phụ nữ kia, cậu cũng muốn biến thành một chú chim bay đến một nơi thật xa, nơi mà mẹ kế sẽ không bao giờ tìm thấy.
Và cậu thật sự đã làm như vậy.
Hôm đó trời mưa, tàu từ từ rời ga, A Thành giẫm lên vạch ngăn cách bước về phía đó. Gió thổi vào mặt, cứng như dao, tiếng tàu chạy ngang qua đường ray xuyên vào tai, lạnh như dao, cậu bé sợ hãi đứng trên vạch ngăn cách, không bước thêm bước nữa.
Không phải quá sớm, cũng không quá muộn, có người từ trên con dốc thoai thoải nhảy xuống, ôm lấy A Thành, thuận thế nhảy ra ngoài đường ray. Tàu hỏa chạy vun vút qua đỉnh đầu họ.
Sau đó người kia đã đưa A Thành đến một nơi rất xa.
Năm ấy A Thành lên bảy tuổi, cậu bé chưa từng nhìn thấy một người đẹp như vậy, lông mày như mực vẽ, mũi như dao cắt, đôi mắt sâu và môi mỏng, không cười không nói, cậu bé cứ như vậy nhìn người đó.
Nửa thân người họ nằm trên lớp sỏi đá bên đường, đợi đến khi xe lửa đi xa, A Thành mới như tỉnh khỏi mộng, cậu bé cẩn thận đưa tay chạm vào cổ áo người đó rồi rút về.
Đó là lúc Minh Lâu vừa đến Lương Hà, anh không nói một lời với đứa trẻ được mình cứu cũng không biết tên của nó. Anh đưa đứa trẻ đến Trạm liên lạc Lương Hà, băng bó vết thương cho nó.
A Thành về muộn, lại bị mẹ kế đánh, nhưng không thấy đau lắm, đêm hôm đó và nhiều đêm sau cũng không cảm thấy đau nữa.
Bởi vì cậu nhớ đến đôi mắt của Minh Lâu, đôi mắt sáng, tĩnh lặng và bình yên, đôi mắt ấy như thể đang hỏi cậu điều gì đó.
Cậu bé không đi xem xe lửa nữa, cậu đến Trạm liên lạc Lương Hà, ngồi trên bậc thềm trong khoảng sân nhỏ, đợi anh đi ra ngoài, đợi anh quay lại, đợi cả ngày, chỉ để nhìn thấy anh.
Anh dẫn cậu lên lầu, trong phòng ký túc xá nhỏ đó, anh thoa thuốc lên tấm lưng hằn những vết thương xanh đỏ của cậu, trên cánh tay gầy guộc buộc một chiếc khăn cho cậu.
Sau đó, Minh Lâu cưỡi xe đạp, đưa cậu bé đi xem tàu hỏa.
Sau đó, anh hỏi tên cậu bé, hỏi cậu: "Hôm nay em không rời đi có được không?"
Khi ấy, A Thành đang ngồi trên bàn Minh Lâu, trên đầu gối xanh tím đắp một chiếc khăn lạnh, cậu bé từ từ mỉm cười với Minh Lâu, đây là lần đầu tiên Minh Lâu thấy nhóc cười.
Kể từ ngày đó, những ngày Minh Lâu ở Lương Hà có nhịp điệu tựa bản nhạc Andante, êm đềm mà lại ngân nga.
Mấy chuyện này A Thành không nhớ rõ.
Thanh Từ bắt đầu lật xem tờ báo. Cậu đem mấy lời có liên quan Lương Hà trên báo trong vài năm đó, ghép lại như một câu đố.
Trên đó viết sự kiện ở Lương Hà là một cuộc bạo loạn dân tộc. Cư dân ở thị trấn biên giới bị Mặt trận Tự do Lương Hà xúi giục, cung ứng vũ trang nên xảy ra xung đột với quân đồn trú ở đặc khu an ninh biên giới.
Sau khi bạo loạn lắng xuống, Hội đồng Quốc gia đã thông qua Dự luật số 1076. Nó được biết đến nhiều hơn với cái tên Đạo luật Không khoan nhượng Quốc gia. Vì vậy, đặc khu an ninh biên giới đã trở thành một khu vực kiểm soát quân sự hoàn toàn, quyền tự do của cư dân bị hạn chế toàn bộ, gần như không khác gì tù giam. Cư dân Lương Hà sống ở nơi khác bị tố giác, trục xuất và đưa về hàng năm.
Người thực hiện mạnh mẽ nhất dự luật này là một trong những thành viên chủ chốt của Quốc hội lúc bấy giờ, tên là Uông Phù Cừ.
Thanh Từ xóa bức tranh phong cảnh, đứng một lúc lâu, cuối cùng ghim đoạn báo viết dự luật đã được ban hành vào trung tâm của sơ đồ quan hệ.
Uông Mạn Xuân đứng ở cửa, lối vào của phòng chăm sóc đặc biệt nơi Thanh Từ đến.
Cô đặt tay lên nắm cửa, nhưng không xoay nó ngay lập tức.
Cô ta đến rất vội vàng, tiếng vang từ đôi giày cao gót của cô ta vọng lại không ngừng trong hành lang. Cô ta nhắm mắt lại, hít một hơi, đợi âm thanh nhỏ dần, lắng nghe nhịp tim bình tĩnh trở lại trước khi mở tung cánh cửa – cô ta không chấp nhận bị coi là kẻ thất bại ngay khi gặp mặt.
Giường bệnh trống rỗng.
Dưới cửa sổ có một cái bàn nhỏ và hai cái ghế, ánh mặt trời xuyên qua cửa thông gió chiếu vào một người, người đó đang ngồi bên bàn, bưng một ấm trà đen tự rót tự thưởng thức, nghe thấy tiếng cửa mở, hắn không có lập tức ngẩng đầu lên.
"Sao vậy, rất thất vọng?" Hắn nói.
Uông Mạn Xuân sửng sốt một chút, mới nói: "Tiền bối thật sự không cần xen vào chuyện này."
Người kia đưa mắt nhìn cô. "Lúc này, tôi thích hợp gặp em hơn là Độc Xà."
Là Vương Thiên Phong.
Uông Mạn Xuân mỉm cười: "Tôi sớm nên đoán được, anh sẽ cùng anh ta đi đối phó tôi."
Vương Thiên Phong nâng tách trà nhấp một ngụm: "Sư muội vẫn không quá hiểu tôi."
"Trước đây trong Liên đoàn trường học, một chủ tịch và một đại diện điều hành đã cùng nhau một tay che trời. Đây là tất cả những gì tôi biết về hai người." Uông Mạn Xuân nói.
Vương Thiên Phong đặt tách trà xuống, ngồi thẳng lưng. "Chuyện của em, chúng tôi không thể phối hợp một cách hoàn hảo, tôi tưởng em đã biết."
Vẻ mặt Uông Mạn Xuân cứng đờ, lạnh lùng ngắt lời hắn: "Tiền bối cũng không thích hợp diễn trò si tình." Cô ta thở chậm rãi, còn nói: "Không phải lúc diễn kịch."
"Mặc kệ nói thế nào, hai người đã là quá khứ, còn chúng ta lại có tương lai." Vương Thiên Phong nhấn mạnh hai từ "chúng ta", ánh mắt như đuốc, nhưng giọng nói không có độ ấm, giống như lúc hắn nói "Vô liêm sỉ","Tên côn đồ" không khác là mấy.
Uông Mạn Xuân cười khẽ. "Đó là tương lai của anh. Tôi đã không còn tương lai." Nói xong cô ta xoay người mở cửa.
"Mệnh lệnh của chú em năm đó đã tận dụng cơ hội của cuộc tấn công Lương Hà để lên kế hoạch hành động với thầy của Độc Xà, nhằm thu hút thêm các thành viên của Hội đồng Quốc gia ủng hộ Dự luật số 1076."
Lời nói của Vương Thiên Phong như một cơn gió mạnh thổi sau lưng Uông Mạn Xuân, cô giữ chặt cánh cửa, cuối cùng không bước ra được.
"Mã hành động Chuông Tang. Trạm liên lạc Lương Hà vì biết rõ câu chuyện bên trong, toàn bộ trạm bị xử quyết. Em có biết ai là người thực hiện hành động này không?"
Uông Mạn Xuân quay lại. "Anh?"
Vương Thiên Phong cầm một tách trà khác, rót đầy. "Có thể ngồi xuống nói chuyện với tôi không?"
Uông Mạn Xuân phức tạp nhìn hắn, đóng cửa lại, đi tới. Hai người im lặng ngồi một lúc, Uông Mạn Xuân hỏi: "Anh cố ý thả hắn đi?"
"Đó là chuyện ngoài ý muốn." Vương Thiên Phong cố hết sức nhớ lại, cuối cùng nói rất bình thản: "Đứa trẻ bên cạnh hắn đã phá hỏng kế hoạch của tôi."
Uông Mạn Xuân vuốt ve tách trà, thuận tay xoay nó, nhìn khói trà bay lên từ vành tách, hồi lâu mới nói: "Bốn năm trước, bệnh tim của chú tôi tái phát, trước khi lâm chung đuổi hết mọi người ra ngoài chỉ để tôi lại bên cạnh. Ông ấy nói với tôi, để hoàn thành sự nghiệp, chú đã hy sinh người Mạn Xuân yêu thích. Dự luật số 1076 không hợp tình người nhưng vì bảo vệ lãnh thổ ở bờ bắc sông Lương Hà bất đắc dĩ phải làm vậy. Ông ấy nói, cả đời chú tự đánh giá không có lỗi với bất kỳ ai, chỉ có lỗi duy nhất với Mạn Xuân. "
Vương Thiên Phong nhấp một ngụm trà, không ngắt lời.
"Nhưng hai người," Giọng Uông Mạn Xuân chợt lạnh đi, "Biết rõ tôi đang giúp Số 76 chống lại chú tôi, suýt chút nữa đã hủy hoại tâm huyết cả đời của ông ấy, vậy mà cũng không chịu hé nửa lời với tôi."
Sau khi chăm chú lắng nghe, Vương Thiên Phong cũng không đáp lại nửa câu sau, chỉ hỏi: "Em từ chỗ chú mình biết được chân tướng, chuyện sau đó thế nào?"
"Tôi bán đứng ông ấy." Uông Mạn Xuân rũ mắt xuống, bình tĩnh trả lời.
Vương Thiên Phong gật đầu. "Vậy sau này em tính thế nào?"
Uông Mạn Xuân nhìn hắn không tin tưởng. "Còn anh tính thế nào?"
Vương Thiên Phong ngả người ra sau, có chút chần chờ, nói nhỏ: "Tôi nghe lời em."
Vào ngày này, Minh Lâu và Thanh Từ đã giao hẹn "Cuộc gặp ngoài hành động."
Minh Lâu nói, chỉ có vào lúc này, vào bất cứ khi nào, ở bất cứ nơi đâu, em có thể hỏi bất cứ điều gì và làm bất cứ chuyện gì. Đây không phải là một phần của hành động, anh sẽ không ghi nó vào nhật ký hành động.
Thanh Từ dựa vào bốt điện thoại, trong lòng có chút vui sướng. Lời cậu chưa nói hết trong cuộc gặp lần trước, Minh Lâu rốt cuộc vẫn đặt nó trong lòng.
Cậu không nhắc đến kho lưu trữ phim, cậu nói, về nhà.
Ở đầu dây bên kia, Minh Lâu dường như mỉm cười, bác bỏ lời cậu. Anh nói, ngoại trừ việc về nhà.
- Vậy, đi gặp Minh Đài.
- Minh Đài sắp thi học kỳ.
- Em chỉ nhìn nhóc từ xa, anh không cần cho nhóc biết.
- Hóa ra là em không muốn gặp anh.
- Còn phải nói sao, mỗi lần gặp anh đều không có chuyện gì tốt.
- Vậy lần gặp này hủy bỏ.
Hai người cò kè mặc cả trong năm phút, cuối cùng vẫn như cũ hẹn nhau ở kho lưu trữ phim. Minh Lâu biết, Thanh Từ chỉ là muốn cùng anh nói chuyện với tư cách là A Thành.
Sau khi Lương Trọng Xuân tiếp quản việc giám sát Mộ Quang Lý, hoạt động của Thanh Từ đã thong thả hơn rất nhiều.
Ngày hôm đó, cậu đến sớm hơn Minh Lâu nửa tiếng, đến phòng chiếu, lau máy chiếu bụi bặm, nạp phim, bật máy lên, đèn bật sáng, dây cu- roa chuyển động, từng tấm phim nhựa di chuyển nhanh qua khung, chiếu hình ảnh lên màn hình.
Thanh Từ ngồi ở hàng cuối cùng. Đèn tường của phòng chiếu nhỏ đã tắt, khi Minh Lâu tới, trên cầu thang tỏa ra một chùm tia sáng, cửa đóng lại liền biến mất.
Minh Lâu đi xuống bậc thang, ngồi vào hàng trước Thanh Từ.
Câu chuyện rất quen thuộc, hai người im lặng nhìn vào màn hình, chờ một thời điểm thích hợp.
"Nói trước đi." Minh Lâu quay đầu lại, giọng nói của anh và Thanh Từ đồng thời vang lên, lời của Thanh Từ là: "Em chỉ có một câu hỏi."
Cả hai dừng lại một lúc, Minh Lâu nói:"Câu hỏi của em chưa chắc đã có câu trả lời."
Hai người vì câu nói này, lại bắt đầu im lặng một lúc, Minh Lâu xoay người lại, dựa lưng vào lưng ghế.
"Sự kiện Lương Hà, rốt cuộc là một cuộc bạo loạn dân tộc hay là một cuộc tấn công khủng bố?" Thanh Từ hỏi.
Cậu nhớ rất rõ, ban đầu lúc Minh Lâu nhắc đến sự kiện Lương Hà, nói chính là "Một thị trấn nhỏ gần biên giới đã bị khủng bố tấn công." E rằng trên đời chỉ có số ít người nói như vậy - đó là nếu họ vẫn còn sống.
"Nếu là Độc Xà, anh ta sẽ trả lời, đó là một cuộc tấn công khủng bố." Thanh Từ thử thăm dó. Cậu biết, đây là phần nguy hiểm nhất trong vùng cấm giữa cậu và Minh Lâu, nhưng không thể tránh được. "Không phải anh ấy không biết làm như vậy sẽ bại lộ thân phân, không phải anh ấy không biết nói dối, chỉ là anh ấy không nhẫn tâm vu khống những người dân vô tội là bạo dân, đúng không? "
Minh Lâu nói: "Mọi phán đoán của em đều dựa trên một giả thuyết, em cho rằng sự tồn tại của Số 76 nhất định có lý do. Giả thuyết này là sai."
"Giả thuyết của em là hoạt động tình báo của Độc Xà ở Lương Hà không có sơ suất, mà do tin tình báo của anh ấy không được sử dụng bình thường."
Vốn không nên đặt giả thuyết. Nhưng Thanh Từ biết Minh Lâu sẽ không bác bỏ điều này, bởi vì Minh Lâu biết cậu không dựa trên giả thuyết, mà là những ký ức rời rạc nhưng lại rõ ràng.
Độc Xà chắc chắn đã gửi tin tình báo về trước khi sự việc xảy ra.
Nếu không sẽ không có thuyền. Thanh Từ nhớ lại con thuyền trên sông Lương Hà vào buổi bình minh ngày hôm đó và cả cơn mưa nhuộm đỏ mặt nước sông Lương Hà. Đó không phải mưa, mà là cuộc đấu súng, không phải từ trên bờ, mà là từ thuyền.
Nếu không, vài ngày sau khi vụ việc xảy ra, sẽ không có cuộc điều tra ráo riết trên chuyến tàu đưa cậu và Minh Lâu rời khỏi Lương Hà.
A Thành nhớ rõ đó là lần đầu tiên cậu ngồi tàu hỏa, ngày hôm đó Minh Lâu đang dựa vào cửa sổ, cậu ngồi cạnh Minh Lâu, nhân viên bảo vệ dẫn đầu một nhóm người, thẩm vấn dọc theo toa tàu trống.
Cậu bé ngẩng đầu nhìn Minh Lâu, Minh Lâu đang nhìn cậu. Những người đó đến tìm họ. Cậu bé nghiêng người gối đầu lên đùi Minh Lâu, tay Minh Lâu xoa vai cậu, cậu nhắm mắt lại.
Khi nhân viên bảo vệ đến, Minh Lâu đang nhìn ra ngoài cửa sổ, anh chuyển mắt nhìn bọn họ, đưa tay đặt lên môi cậu ra dấu đừng lên tiếng.
Hôm đó tay Minh Lâu rất lạnh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, A Thành nắm tay sưởi ấm cho anh, nhưng không thể khiến nó ấm lên được. Dưới lớp áo khoác, vết thương trên người anh đang rỉ máu, máu gần như thấm nửa chiếc áo sơ mi.
"Có sơ suất hay không, đối với người dân nơi đó và cả chúng ta mà nói có khác biệt sao?" Minh Lâu hỏi lại. Thanh Từ nhìn anh, bóng lưng và giọng nói bình tĩnh, kiên định như một ngọn núi xa.
"Sơ suất của ai thì để người đó gánh vác, em nghĩ đây là đạo lý đơn giản nhất trên đời".
Minh Lâu nghiêng mặt đi, dưới ánh sáng mờ ảo, lông mày, sóng mũi, rồi đến đỉnh môi, mềm mại lại trong trẻo, giống như lần đầu gặp ở nhà ga tàu hỏa Lương Hà. "Em nghĩ là sơ suất của ai? Ai phải gánh vác?"
"Người ra quyết định khác nhau, nhưng trách nhiệm luôn là như vậy." Cuối cùng Thanh Từ vẫn không nói ra những gì trong lòng. Cậu biết cuộc hành quyết bí mật của tiền Cục trưởng đã gánh vác tất cả. Chẳng qua, hậu quả này không thể do một người gánh chịu.
Minh Lâu nhắm mắt lại. "Mỗi lời em nói bây giờ anh đều có thể coi là làm phản." Giọng anh có chút mệt mỏi.
Nói đến đây, Thanh Từ không có gì phải giấu giếm. "Em chịu trách nhiệm với anh, anh chịu trách nhiệm trước tổ chức, quy tắc hành động đã giao ước như vậy. Nếu tổ chức phản bội anh, tại sao em còn phải chịu trách nhiệm với bọn họ?"
Minh Lâu đứng dậy, mặc áo khoác. "Đi về phía bắc dọc theo dãy nhà này, có một nhà thờ cổ, sau này được đổi thành thư viện công cộng nhưng tháp chuông trên đỉnh vẫn chưa bị phá bỏ. Hồi nhỏ anh dẫn em đến chơi có nhớ không?"
"Nhớ." Thanh Từ ngước nhìn anh trả lời.
"Xem hết phim, đến gặp anh ở tháp chuông." Minh Lâu bước ra ngoài.
Editor: Cass Panda
- ---------o0o----------
A Thành và Minh Lâu lần đầu gặp là tại ga xe lửa Lương Hà.
Khi còn nhỏ, cậu bé thích xem xe lửa, mỗi khi bị mẹ kế đánh đập mắng chửi, cậu bé sẽ một mình đi bộ hơn mười dặm, ngồi ở mép sân ga rất lâu, chờ chuyến tàu duy nhất trong ngày từ từ tiến vào nhà ga, sau đó lại từ từ rời đi.
Cậu bé sẽ chạy theo nó cho đến khi nó chạy quá nhanh, không đuổi kịp nữa thì cậu mới dừng lại, cậu nhìn nó, khuỵu gối thở dốc, bất giác tất cả nỗi đau trên người, nỗi buồn trong lòng đều theo nó rời đi.
Cậu mong chờ có một ngày, tàu hỏa cũng sẽ đưa cả cậu đi.
Có một lần, A Thành nhìn thấy một góa phụ trẻ trong thị trấn ở ga tàu, cô ấy chạy trên đường ray tiến về phía tàu hỏa, ngay khi đầu tàu va vào cơ thể cô ấy, cô ấy bay lơ lửng trên không, chiếc váy trắng tung bay tựa như hóa thành một chú chim nhỏ.
Sau này mỗi khi bị mẹ kế đánh rất đau, cậu bé sẽ cuộn mình trong góc phòng im lặng khóc nức nở, nhớ đến hình ảnh đó. Cậu bé rất ghen tị với người phụ nữ kia, cậu cũng muốn biến thành một chú chim bay đến một nơi thật xa, nơi mà mẹ kế sẽ không bao giờ tìm thấy.
Và cậu thật sự đã làm như vậy.
Hôm đó trời mưa, tàu từ từ rời ga, A Thành giẫm lên vạch ngăn cách bước về phía đó. Gió thổi vào mặt, cứng như dao, tiếng tàu chạy ngang qua đường ray xuyên vào tai, lạnh như dao, cậu bé sợ hãi đứng trên vạch ngăn cách, không bước thêm bước nữa.
Không phải quá sớm, cũng không quá muộn, có người từ trên con dốc thoai thoải nhảy xuống, ôm lấy A Thành, thuận thế nhảy ra ngoài đường ray. Tàu hỏa chạy vun vút qua đỉnh đầu họ.
Sau đó người kia đã đưa A Thành đến một nơi rất xa.
Năm ấy A Thành lên bảy tuổi, cậu bé chưa từng nhìn thấy một người đẹp như vậy, lông mày như mực vẽ, mũi như dao cắt, đôi mắt sâu và môi mỏng, không cười không nói, cậu bé cứ như vậy nhìn người đó.
Nửa thân người họ nằm trên lớp sỏi đá bên đường, đợi đến khi xe lửa đi xa, A Thành mới như tỉnh khỏi mộng, cậu bé cẩn thận đưa tay chạm vào cổ áo người đó rồi rút về.
Đó là lúc Minh Lâu vừa đến Lương Hà, anh không nói một lời với đứa trẻ được mình cứu cũng không biết tên của nó. Anh đưa đứa trẻ đến Trạm liên lạc Lương Hà, băng bó vết thương cho nó.
A Thành về muộn, lại bị mẹ kế đánh, nhưng không thấy đau lắm, đêm hôm đó và nhiều đêm sau cũng không cảm thấy đau nữa.
Bởi vì cậu nhớ đến đôi mắt của Minh Lâu, đôi mắt sáng, tĩnh lặng và bình yên, đôi mắt ấy như thể đang hỏi cậu điều gì đó.
Cậu bé không đi xem xe lửa nữa, cậu đến Trạm liên lạc Lương Hà, ngồi trên bậc thềm trong khoảng sân nhỏ, đợi anh đi ra ngoài, đợi anh quay lại, đợi cả ngày, chỉ để nhìn thấy anh.
Anh dẫn cậu lên lầu, trong phòng ký túc xá nhỏ đó, anh thoa thuốc lên tấm lưng hằn những vết thương xanh đỏ của cậu, trên cánh tay gầy guộc buộc một chiếc khăn cho cậu.
Sau đó, Minh Lâu cưỡi xe đạp, đưa cậu bé đi xem tàu hỏa.
Sau đó, anh hỏi tên cậu bé, hỏi cậu: "Hôm nay em không rời đi có được không?"
Khi ấy, A Thành đang ngồi trên bàn Minh Lâu, trên đầu gối xanh tím đắp một chiếc khăn lạnh, cậu bé từ từ mỉm cười với Minh Lâu, đây là lần đầu tiên Minh Lâu thấy nhóc cười.
Kể từ ngày đó, những ngày Minh Lâu ở Lương Hà có nhịp điệu tựa bản nhạc Andante, êm đềm mà lại ngân nga.
Mấy chuyện này A Thành không nhớ rõ.
Thanh Từ bắt đầu lật xem tờ báo. Cậu đem mấy lời có liên quan Lương Hà trên báo trong vài năm đó, ghép lại như một câu đố.
Trên đó viết sự kiện ở Lương Hà là một cuộc bạo loạn dân tộc. Cư dân ở thị trấn biên giới bị Mặt trận Tự do Lương Hà xúi giục, cung ứng vũ trang nên xảy ra xung đột với quân đồn trú ở đặc khu an ninh biên giới.
Sau khi bạo loạn lắng xuống, Hội đồng Quốc gia đã thông qua Dự luật số 1076. Nó được biết đến nhiều hơn với cái tên Đạo luật Không khoan nhượng Quốc gia. Vì vậy, đặc khu an ninh biên giới đã trở thành một khu vực kiểm soát quân sự hoàn toàn, quyền tự do của cư dân bị hạn chế toàn bộ, gần như không khác gì tù giam. Cư dân Lương Hà sống ở nơi khác bị tố giác, trục xuất và đưa về hàng năm.
Người thực hiện mạnh mẽ nhất dự luật này là một trong những thành viên chủ chốt của Quốc hội lúc bấy giờ, tên là Uông Phù Cừ.
Thanh Từ xóa bức tranh phong cảnh, đứng một lúc lâu, cuối cùng ghim đoạn báo viết dự luật đã được ban hành vào trung tâm của sơ đồ quan hệ.
Uông Mạn Xuân đứng ở cửa, lối vào của phòng chăm sóc đặc biệt nơi Thanh Từ đến.
Cô đặt tay lên nắm cửa, nhưng không xoay nó ngay lập tức.
Cô ta đến rất vội vàng, tiếng vang từ đôi giày cao gót của cô ta vọng lại không ngừng trong hành lang. Cô ta nhắm mắt lại, hít một hơi, đợi âm thanh nhỏ dần, lắng nghe nhịp tim bình tĩnh trở lại trước khi mở tung cánh cửa – cô ta không chấp nhận bị coi là kẻ thất bại ngay khi gặp mặt.
Giường bệnh trống rỗng.
Dưới cửa sổ có một cái bàn nhỏ và hai cái ghế, ánh mặt trời xuyên qua cửa thông gió chiếu vào một người, người đó đang ngồi bên bàn, bưng một ấm trà đen tự rót tự thưởng thức, nghe thấy tiếng cửa mở, hắn không có lập tức ngẩng đầu lên.
"Sao vậy, rất thất vọng?" Hắn nói.
Uông Mạn Xuân sửng sốt một chút, mới nói: "Tiền bối thật sự không cần xen vào chuyện này."
Người kia đưa mắt nhìn cô. "Lúc này, tôi thích hợp gặp em hơn là Độc Xà."
Là Vương Thiên Phong.
Uông Mạn Xuân mỉm cười: "Tôi sớm nên đoán được, anh sẽ cùng anh ta đi đối phó tôi."
Vương Thiên Phong nâng tách trà nhấp một ngụm: "Sư muội vẫn không quá hiểu tôi."
"Trước đây trong Liên đoàn trường học, một chủ tịch và một đại diện điều hành đã cùng nhau một tay che trời. Đây là tất cả những gì tôi biết về hai người." Uông Mạn Xuân nói.
Vương Thiên Phong đặt tách trà xuống, ngồi thẳng lưng. "Chuyện của em, chúng tôi không thể phối hợp một cách hoàn hảo, tôi tưởng em đã biết."
Vẻ mặt Uông Mạn Xuân cứng đờ, lạnh lùng ngắt lời hắn: "Tiền bối cũng không thích hợp diễn trò si tình." Cô ta thở chậm rãi, còn nói: "Không phải lúc diễn kịch."
"Mặc kệ nói thế nào, hai người đã là quá khứ, còn chúng ta lại có tương lai." Vương Thiên Phong nhấn mạnh hai từ "chúng ta", ánh mắt như đuốc, nhưng giọng nói không có độ ấm, giống như lúc hắn nói "Vô liêm sỉ","Tên côn đồ" không khác là mấy.
Uông Mạn Xuân cười khẽ. "Đó là tương lai của anh. Tôi đã không còn tương lai." Nói xong cô ta xoay người mở cửa.
"Mệnh lệnh của chú em năm đó đã tận dụng cơ hội của cuộc tấn công Lương Hà để lên kế hoạch hành động với thầy của Độc Xà, nhằm thu hút thêm các thành viên của Hội đồng Quốc gia ủng hộ Dự luật số 1076."
Lời nói của Vương Thiên Phong như một cơn gió mạnh thổi sau lưng Uông Mạn Xuân, cô giữ chặt cánh cửa, cuối cùng không bước ra được.
"Mã hành động Chuông Tang. Trạm liên lạc Lương Hà vì biết rõ câu chuyện bên trong, toàn bộ trạm bị xử quyết. Em có biết ai là người thực hiện hành động này không?"
Uông Mạn Xuân quay lại. "Anh?"
Vương Thiên Phong cầm một tách trà khác, rót đầy. "Có thể ngồi xuống nói chuyện với tôi không?"
Uông Mạn Xuân phức tạp nhìn hắn, đóng cửa lại, đi tới. Hai người im lặng ngồi một lúc, Uông Mạn Xuân hỏi: "Anh cố ý thả hắn đi?"
"Đó là chuyện ngoài ý muốn." Vương Thiên Phong cố hết sức nhớ lại, cuối cùng nói rất bình thản: "Đứa trẻ bên cạnh hắn đã phá hỏng kế hoạch của tôi."
Uông Mạn Xuân vuốt ve tách trà, thuận tay xoay nó, nhìn khói trà bay lên từ vành tách, hồi lâu mới nói: "Bốn năm trước, bệnh tim của chú tôi tái phát, trước khi lâm chung đuổi hết mọi người ra ngoài chỉ để tôi lại bên cạnh. Ông ấy nói với tôi, để hoàn thành sự nghiệp, chú đã hy sinh người Mạn Xuân yêu thích. Dự luật số 1076 không hợp tình người nhưng vì bảo vệ lãnh thổ ở bờ bắc sông Lương Hà bất đắc dĩ phải làm vậy. Ông ấy nói, cả đời chú tự đánh giá không có lỗi với bất kỳ ai, chỉ có lỗi duy nhất với Mạn Xuân. "
Vương Thiên Phong nhấp một ngụm trà, không ngắt lời.
"Nhưng hai người," Giọng Uông Mạn Xuân chợt lạnh đi, "Biết rõ tôi đang giúp Số 76 chống lại chú tôi, suýt chút nữa đã hủy hoại tâm huyết cả đời của ông ấy, vậy mà cũng không chịu hé nửa lời với tôi."
Sau khi chăm chú lắng nghe, Vương Thiên Phong cũng không đáp lại nửa câu sau, chỉ hỏi: "Em từ chỗ chú mình biết được chân tướng, chuyện sau đó thế nào?"
"Tôi bán đứng ông ấy." Uông Mạn Xuân rũ mắt xuống, bình tĩnh trả lời.
Vương Thiên Phong gật đầu. "Vậy sau này em tính thế nào?"
Uông Mạn Xuân nhìn hắn không tin tưởng. "Còn anh tính thế nào?"
Vương Thiên Phong ngả người ra sau, có chút chần chờ, nói nhỏ: "Tôi nghe lời em."
Vào ngày này, Minh Lâu và Thanh Từ đã giao hẹn "Cuộc gặp ngoài hành động."
Minh Lâu nói, chỉ có vào lúc này, vào bất cứ khi nào, ở bất cứ nơi đâu, em có thể hỏi bất cứ điều gì và làm bất cứ chuyện gì. Đây không phải là một phần của hành động, anh sẽ không ghi nó vào nhật ký hành động.
Thanh Từ dựa vào bốt điện thoại, trong lòng có chút vui sướng. Lời cậu chưa nói hết trong cuộc gặp lần trước, Minh Lâu rốt cuộc vẫn đặt nó trong lòng.
Cậu không nhắc đến kho lưu trữ phim, cậu nói, về nhà.
Ở đầu dây bên kia, Minh Lâu dường như mỉm cười, bác bỏ lời cậu. Anh nói, ngoại trừ việc về nhà.
- Vậy, đi gặp Minh Đài.
- Minh Đài sắp thi học kỳ.
- Em chỉ nhìn nhóc từ xa, anh không cần cho nhóc biết.
- Hóa ra là em không muốn gặp anh.
- Còn phải nói sao, mỗi lần gặp anh đều không có chuyện gì tốt.
- Vậy lần gặp này hủy bỏ.
Hai người cò kè mặc cả trong năm phút, cuối cùng vẫn như cũ hẹn nhau ở kho lưu trữ phim. Minh Lâu biết, Thanh Từ chỉ là muốn cùng anh nói chuyện với tư cách là A Thành.
Sau khi Lương Trọng Xuân tiếp quản việc giám sát Mộ Quang Lý, hoạt động của Thanh Từ đã thong thả hơn rất nhiều.
Ngày hôm đó, cậu đến sớm hơn Minh Lâu nửa tiếng, đến phòng chiếu, lau máy chiếu bụi bặm, nạp phim, bật máy lên, đèn bật sáng, dây cu- roa chuyển động, từng tấm phim nhựa di chuyển nhanh qua khung, chiếu hình ảnh lên màn hình.
Thanh Từ ngồi ở hàng cuối cùng. Đèn tường của phòng chiếu nhỏ đã tắt, khi Minh Lâu tới, trên cầu thang tỏa ra một chùm tia sáng, cửa đóng lại liền biến mất.
Minh Lâu đi xuống bậc thang, ngồi vào hàng trước Thanh Từ.
Câu chuyện rất quen thuộc, hai người im lặng nhìn vào màn hình, chờ một thời điểm thích hợp.
"Nói trước đi." Minh Lâu quay đầu lại, giọng nói của anh và Thanh Từ đồng thời vang lên, lời của Thanh Từ là: "Em chỉ có một câu hỏi."
Cả hai dừng lại một lúc, Minh Lâu nói:"Câu hỏi của em chưa chắc đã có câu trả lời."
Hai người vì câu nói này, lại bắt đầu im lặng một lúc, Minh Lâu xoay người lại, dựa lưng vào lưng ghế.
"Sự kiện Lương Hà, rốt cuộc là một cuộc bạo loạn dân tộc hay là một cuộc tấn công khủng bố?" Thanh Từ hỏi.
Cậu nhớ rất rõ, ban đầu lúc Minh Lâu nhắc đến sự kiện Lương Hà, nói chính là "Một thị trấn nhỏ gần biên giới đã bị khủng bố tấn công." E rằng trên đời chỉ có số ít người nói như vậy - đó là nếu họ vẫn còn sống.
"Nếu là Độc Xà, anh ta sẽ trả lời, đó là một cuộc tấn công khủng bố." Thanh Từ thử thăm dó. Cậu biết, đây là phần nguy hiểm nhất trong vùng cấm giữa cậu và Minh Lâu, nhưng không thể tránh được. "Không phải anh ấy không biết làm như vậy sẽ bại lộ thân phân, không phải anh ấy không biết nói dối, chỉ là anh ấy không nhẫn tâm vu khống những người dân vô tội là bạo dân, đúng không? "
Minh Lâu nói: "Mọi phán đoán của em đều dựa trên một giả thuyết, em cho rằng sự tồn tại của Số 76 nhất định có lý do. Giả thuyết này là sai."
"Giả thuyết của em là hoạt động tình báo của Độc Xà ở Lương Hà không có sơ suất, mà do tin tình báo của anh ấy không được sử dụng bình thường."
Vốn không nên đặt giả thuyết. Nhưng Thanh Từ biết Minh Lâu sẽ không bác bỏ điều này, bởi vì Minh Lâu biết cậu không dựa trên giả thuyết, mà là những ký ức rời rạc nhưng lại rõ ràng.
Độc Xà chắc chắn đã gửi tin tình báo về trước khi sự việc xảy ra.
Nếu không sẽ không có thuyền. Thanh Từ nhớ lại con thuyền trên sông Lương Hà vào buổi bình minh ngày hôm đó và cả cơn mưa nhuộm đỏ mặt nước sông Lương Hà. Đó không phải mưa, mà là cuộc đấu súng, không phải từ trên bờ, mà là từ thuyền.
Nếu không, vài ngày sau khi vụ việc xảy ra, sẽ không có cuộc điều tra ráo riết trên chuyến tàu đưa cậu và Minh Lâu rời khỏi Lương Hà.
A Thành nhớ rõ đó là lần đầu tiên cậu ngồi tàu hỏa, ngày hôm đó Minh Lâu đang dựa vào cửa sổ, cậu ngồi cạnh Minh Lâu, nhân viên bảo vệ dẫn đầu một nhóm người, thẩm vấn dọc theo toa tàu trống.
Cậu bé ngẩng đầu nhìn Minh Lâu, Minh Lâu đang nhìn cậu. Những người đó đến tìm họ. Cậu bé nghiêng người gối đầu lên đùi Minh Lâu, tay Minh Lâu xoa vai cậu, cậu nhắm mắt lại.
Khi nhân viên bảo vệ đến, Minh Lâu đang nhìn ra ngoài cửa sổ, anh chuyển mắt nhìn bọn họ, đưa tay đặt lên môi cậu ra dấu đừng lên tiếng.
Hôm đó tay Minh Lâu rất lạnh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, A Thành nắm tay sưởi ấm cho anh, nhưng không thể khiến nó ấm lên được. Dưới lớp áo khoác, vết thương trên người anh đang rỉ máu, máu gần như thấm nửa chiếc áo sơ mi.
"Có sơ suất hay không, đối với người dân nơi đó và cả chúng ta mà nói có khác biệt sao?" Minh Lâu hỏi lại. Thanh Từ nhìn anh, bóng lưng và giọng nói bình tĩnh, kiên định như một ngọn núi xa.
"Sơ suất của ai thì để người đó gánh vác, em nghĩ đây là đạo lý đơn giản nhất trên đời".
Minh Lâu nghiêng mặt đi, dưới ánh sáng mờ ảo, lông mày, sóng mũi, rồi đến đỉnh môi, mềm mại lại trong trẻo, giống như lần đầu gặp ở nhà ga tàu hỏa Lương Hà. "Em nghĩ là sơ suất của ai? Ai phải gánh vác?"
"Người ra quyết định khác nhau, nhưng trách nhiệm luôn là như vậy." Cuối cùng Thanh Từ vẫn không nói ra những gì trong lòng. Cậu biết cuộc hành quyết bí mật của tiền Cục trưởng đã gánh vác tất cả. Chẳng qua, hậu quả này không thể do một người gánh chịu.
Minh Lâu nhắm mắt lại. "Mỗi lời em nói bây giờ anh đều có thể coi là làm phản." Giọng anh có chút mệt mỏi.
Nói đến đây, Thanh Từ không có gì phải giấu giếm. "Em chịu trách nhiệm với anh, anh chịu trách nhiệm trước tổ chức, quy tắc hành động đã giao ước như vậy. Nếu tổ chức phản bội anh, tại sao em còn phải chịu trách nhiệm với bọn họ?"
Minh Lâu đứng dậy, mặc áo khoác. "Đi về phía bắc dọc theo dãy nhà này, có một nhà thờ cổ, sau này được đổi thành thư viện công cộng nhưng tháp chuông trên đỉnh vẫn chưa bị phá bỏ. Hồi nhỏ anh dẫn em đến chơi có nhớ không?"
"Nhớ." Thanh Từ ngước nhìn anh trả lời.
"Xem hết phim, đến gặp anh ở tháp chuông." Minh Lâu bước ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất