Chương 26
Khăn voan che gần hết tầm mắt, Đường Điềm chỉ thấy được một khoảng nhỏ gần bên chân, nhìn thấy đám người giấy trắng toát bay bay, trong lòng giống như nuốt phải khối đá, ruột gan phèo phổi đều bốc ra khí lạnh. Đây không phải là cuộc minh hôn ở hiện thế như cô nghĩ.
— Đây thật sự là một cuộc minh hôn chân chính!
Với sự hỗ trợ của một tên người giấy, cô chậm rãi ngồi vào kiệu hoa đỏ thẫm.
Mành kiệu buông xuống, bà mối ra lệnh, “Khởi hành!”
Những tên người giấy khiêng kiệu mặc áo trắng quần đen vững vàng nâng kiệu hoa lên, phía trước nhất là nhóm nghệ sĩ thổi kéo đàn hát, ở sau cùng là một hàng người giấy đang xúm xụm lại chọn “Của hồi môn”, “Xe Benz”, “Vườn hoa biệt thự”, những thỏi vàng ròng, mấy chục tỷ minh tệ… thậm chí còn có mớ điện thoại bọc giấy.
Ngồi ở trong kiệu, cô mang một đôi giày thêu, mũi giày điểm xuyết những viên ngọc trai cực lớn đang đong đưa theo chuyển động của kiệu hoa.
Sau nhiều lần chấn động, Đường Điềm đã có chút chết lặng, thậm chí còn đang suy nghĩ cái phương thức kết hôn này là từ triều đại nào mà quê mùa đến vậy.
Cô ngồi trong kiệu lắc lư đi về phía trước, không biết trôi qua bao lâu, rốt cuộc cũng hạ kiệu.
Tiếng đàn hát bỗng im bặt, sau đó mành kiệu bị xốc lên. Trong phạm vi tầm nhìn hạn hẹp của Đường Điềm, một bàn tay vươn đến trước mặt cô.
Mới thấy qua một lần nhưng Đường Điềm lại có ấn tượng khá khắc sâu với bàn tay này.
Lòng bàn tay hướng lên, những ngón tay với khớp xương rõ ràng, làn da trắng đến phiếm xanh, vừa nhìn liền biết là một bàn tay mạnh mẽ hữu lực.
Anh làm tư thế nâng, Đường Điềm nhướng mày, vẫn ngồi yên không nhúc nhích, nội tâm cực kỳ lạnh nhạt.
Chẳng nói tiếng nào đã đưa cô tới đây, hù chết người ta rồi.
Tui không thèm động đậy đấy, anh tự nghĩ cách đi.
Người nọ cũng không giận, cầm lấy đôi tay đang đặt ở trước bụng của cô, hơi dùng sức nâng lên một chút, thân thể Đường Điềm liền tự mình di chuyển, chậm rãi chui ra khỏi kiệu.
Đường Điềm: “…” Lỗi của thân thể, không phải là cô chủ động nhé.
Trên tay quấn một dải lụa đỏ thẫm, cô bị người dẫn vào phòng, có người kéo dài giọng nói chói tai như thái giám mà tuyên bố, “Nhất bái thiên địa — ”
Eo không chịu khống chế cong xuống, cô có thể cảm giác được xương cốt kêu răng rắc như rỉ sắt lúc đứng thẳng dậy.
“Nhị bái cao đường — ”
Lại cúc một cung. Đường Điềm bỗng nhiên nổi lên cơn xúc động muốn xốc khăn voan lên xem người ngồi ở chủ vị có phải là cha mẹ mà đời này cô chưa từng có duyên nhìn thấy hay không.
Cô muốn khóc nhưng đáng tiếc thân thể này lại không thể rơi nước mắt.
“Phu thê giao bái — ”
Thân thể xoay hướng, dưới mắt Đường Điềm xuất hiện một đôi giày vải màu đen cùng áo choàng dài, chỉ nhìn được dưới đầu gối, phía trên thì không nhìn thấy.
Sau khi giao bái, giọng hô kia lại tuyên bố, “Lễ đã hoàn tất — đưa vào động phòng —”
Eh eh eh? Đường Điềm căng thẳng, cô cho rằng bái thiên địa xong là hết nghi thức rồi, không thể nào, thật sự phải tả thực vậy sao?!
Thân thể mất kiểm soát từng bước chuyển động theo đối phương, lúc này Đường Điềm hận không thể ngất xỉu, động phòng với người chết, cô mười vạn lần cự tuyệt!
Đi được hai bước, lực kéo ở tay bỗng nhiên dừng lại. Đối phương tựa như nhận thấy được sự kháng cự, anh đi đến trước mặt cô, bàn tay đẹp đẽ nhẹ nhàng nắm lấy cổ cô.
Xúc cảm lạnh lẽo mang theo ướt át, Đường Điềm ngửi được mùi tanh như có như không của nước sông.
Những ngón tay xanh mét trở nên trắng bệch bỗng chốc dùng sức, mọi thứ xung quanh lập tức đều mơ hồ, cảm giác hít thở không thông như bị chết đuối chợt đánh úp, cô liều mạng giãy giụa rồi đột nhiên mở bừng mắt, thở dốc từng hơi một, ngực kịch liệt phập phồng.
Mấy người phụ nữ đang mặc áo liệm đỏ cho cô liền sửng sốt, ngay sau đó hét ầm lên, “Má ơi quỷ kìa!”
“Á á á!”
Một đám người thét chói tai chạy tán loạn, Vương Lệ mềm nhũn hai chân ngồi bệt trên mặt đất, hoảng sợ nhìn cô gái vừa rồi đã dứt hơi thở đang chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu nhìn trang phục hiện tại của mình, da trắng môi đỏ tựa như lệ quỷ, khóe môi nhếch cười với bà ta, “Thì ra tôi còn chưa chết.”
Những người trong phòng đều bỏ chạy hết, chỉ còn lại Vương Lệ mềm oặt như sợi mì ngồi bệt ở dưới đất muốn ngất cũng không được. Tiếng kèn souna buồn thảm ở bên ngoài đột nhiên im bặt, ngay sau đó truyền đến tiếng ầm ĩ mồm năm miệng mười.
“Người phụ nữ kia ngồi dậy rồi!”
“Rõ ràng là đã chết rồi, sao có thể sống lại được?”
Đầu óc Đường Điềm vẫn còn có chút choáng váng, thừa dịp trong phòng không có người, cô nhanh chóng móc điện thoại ở dưới gối đầu ra xem, quả nhiên lại nhận được tin nhắn mới.
【Nhiệm vụ hiện tại: Kết minh hôn.
Độ khó của nhiệm vụ: Một sao rưỡi
Độ hoàn thành: Hoàn thành 100%.
Phần thưởng: 480 giờ sinh mệnh.
Sống chết có nhau, thề ước cùng người.
Chúc mừng chúc mừng.】
Đường Điềm: “…” Chậc chậc.
“Đường, Tiểu Đường,” Vương Lệ vịn tường đứng dậy, giọng nói run run, “Em vừa rồi, rõ ràng là đã ngừng thở.”
Buổi sáng Đường Điềm kêu bà tới, tuy không đồng ý yêu cầu làm trước nghi thức của đối phương, nhưng cô hiểu rõ tình trạng sức khoẻ của mình nên chắc là cũng nhanh. Vì thế bà gọi điện kêu người mang quần áo đến, sẵn sàng tiến hành cho cô bất cứ lúc nào.
Cũng là vài phút trước, bà không gọi điện cho Đường Điềm được, lúc đến xem thì phát hiện người đã trút bỏ hơi thở.
Lúc này mới vội vàng thu dọn, thừa dịp cơ thể còn mềm ấm, nếu không để đến lúc cứng đờ thì lại không dễ thay.
Ai ngờ vừa mới mặc hỉ phục vào thì người bỗng nhiên tỉnh lại, còn dọa cả đám người hoảng sợ.
“… Vừa rồi bị sặc, từ từ ổn lại rồi.” Đường Điềm sờ thấy phong bì đỏ ở bên gối đầu, “Đây là cái gì?”
Vương Lệ lo sợ bất an mà giải thích, “Là phong tục ở đây. Người kết âm hôn sẽ chuẩn bị một phong bì đỏ, bên trong không đặt tiền mà là tấm thiệp cưới có viết ngày giỗ của nhà trai cùng với một ít tóc xem như sính lễ. Nhà gái cầm phong bì này nghĩa là đồng ý. Sau đó cắt một phần tóc của cô gái buộc lại với chàng trai rồi bổ sung thêm ngày giỗ của nhà gái. Đó chính là một thiếp canh[1] hoàn chỉnh, cũng có ý là kết tóc. Cái này sẽ theo nhà gái cùng nhau hạ táng.”
[1] Thiếp canh (庚帖): là tờ thiếp mà hai bên trai gái đưa cho nhau lúc đính hôn (trước kia), bên trên có ghi tên, quê quán, ngày sinh tháng đẻ.
“Còn có nhiều phong tục vậy sao?” Đường Điềm nói.
Vương Lệ có chút kỳ quái mà đánh giá cô, “Em… không sợ sao?”
Loại cảm giác này quá quỷ dị, người còn chưa chết, đang ngồi ở mép giường bình tĩnh bàn chuyện âm hôn với bà.
“Gặp phải chuyện đáng sợ nhiều thì sẽ quen thôi.” Đường Điềm đã rõ, kết âm hôn không phải dùng thân thể người chết là xong, mà cần phải có linh hồn mới hoàn thành nghi thức được. Dù bản thân cô còn sống hay đã chết thì cũng không thể cử hành nghi thức thành công.
— Đây thật sự là một cuộc minh hôn chân chính!
Với sự hỗ trợ của một tên người giấy, cô chậm rãi ngồi vào kiệu hoa đỏ thẫm.
Mành kiệu buông xuống, bà mối ra lệnh, “Khởi hành!”
Những tên người giấy khiêng kiệu mặc áo trắng quần đen vững vàng nâng kiệu hoa lên, phía trước nhất là nhóm nghệ sĩ thổi kéo đàn hát, ở sau cùng là một hàng người giấy đang xúm xụm lại chọn “Của hồi môn”, “Xe Benz”, “Vườn hoa biệt thự”, những thỏi vàng ròng, mấy chục tỷ minh tệ… thậm chí còn có mớ điện thoại bọc giấy.
Ngồi ở trong kiệu, cô mang một đôi giày thêu, mũi giày điểm xuyết những viên ngọc trai cực lớn đang đong đưa theo chuyển động của kiệu hoa.
Sau nhiều lần chấn động, Đường Điềm đã có chút chết lặng, thậm chí còn đang suy nghĩ cái phương thức kết hôn này là từ triều đại nào mà quê mùa đến vậy.
Cô ngồi trong kiệu lắc lư đi về phía trước, không biết trôi qua bao lâu, rốt cuộc cũng hạ kiệu.
Tiếng đàn hát bỗng im bặt, sau đó mành kiệu bị xốc lên. Trong phạm vi tầm nhìn hạn hẹp của Đường Điềm, một bàn tay vươn đến trước mặt cô.
Mới thấy qua một lần nhưng Đường Điềm lại có ấn tượng khá khắc sâu với bàn tay này.
Lòng bàn tay hướng lên, những ngón tay với khớp xương rõ ràng, làn da trắng đến phiếm xanh, vừa nhìn liền biết là một bàn tay mạnh mẽ hữu lực.
Anh làm tư thế nâng, Đường Điềm nhướng mày, vẫn ngồi yên không nhúc nhích, nội tâm cực kỳ lạnh nhạt.
Chẳng nói tiếng nào đã đưa cô tới đây, hù chết người ta rồi.
Tui không thèm động đậy đấy, anh tự nghĩ cách đi.
Người nọ cũng không giận, cầm lấy đôi tay đang đặt ở trước bụng của cô, hơi dùng sức nâng lên một chút, thân thể Đường Điềm liền tự mình di chuyển, chậm rãi chui ra khỏi kiệu.
Đường Điềm: “…” Lỗi của thân thể, không phải là cô chủ động nhé.
Trên tay quấn một dải lụa đỏ thẫm, cô bị người dẫn vào phòng, có người kéo dài giọng nói chói tai như thái giám mà tuyên bố, “Nhất bái thiên địa — ”
Eo không chịu khống chế cong xuống, cô có thể cảm giác được xương cốt kêu răng rắc như rỉ sắt lúc đứng thẳng dậy.
“Nhị bái cao đường — ”
Lại cúc một cung. Đường Điềm bỗng nhiên nổi lên cơn xúc động muốn xốc khăn voan lên xem người ngồi ở chủ vị có phải là cha mẹ mà đời này cô chưa từng có duyên nhìn thấy hay không.
Cô muốn khóc nhưng đáng tiếc thân thể này lại không thể rơi nước mắt.
“Phu thê giao bái — ”
Thân thể xoay hướng, dưới mắt Đường Điềm xuất hiện một đôi giày vải màu đen cùng áo choàng dài, chỉ nhìn được dưới đầu gối, phía trên thì không nhìn thấy.
Sau khi giao bái, giọng hô kia lại tuyên bố, “Lễ đã hoàn tất — đưa vào động phòng —”
Eh eh eh? Đường Điềm căng thẳng, cô cho rằng bái thiên địa xong là hết nghi thức rồi, không thể nào, thật sự phải tả thực vậy sao?!
Thân thể mất kiểm soát từng bước chuyển động theo đối phương, lúc này Đường Điềm hận không thể ngất xỉu, động phòng với người chết, cô mười vạn lần cự tuyệt!
Đi được hai bước, lực kéo ở tay bỗng nhiên dừng lại. Đối phương tựa như nhận thấy được sự kháng cự, anh đi đến trước mặt cô, bàn tay đẹp đẽ nhẹ nhàng nắm lấy cổ cô.
Xúc cảm lạnh lẽo mang theo ướt át, Đường Điềm ngửi được mùi tanh như có như không của nước sông.
Những ngón tay xanh mét trở nên trắng bệch bỗng chốc dùng sức, mọi thứ xung quanh lập tức đều mơ hồ, cảm giác hít thở không thông như bị chết đuối chợt đánh úp, cô liều mạng giãy giụa rồi đột nhiên mở bừng mắt, thở dốc từng hơi một, ngực kịch liệt phập phồng.
Mấy người phụ nữ đang mặc áo liệm đỏ cho cô liền sửng sốt, ngay sau đó hét ầm lên, “Má ơi quỷ kìa!”
“Á á á!”
Một đám người thét chói tai chạy tán loạn, Vương Lệ mềm nhũn hai chân ngồi bệt trên mặt đất, hoảng sợ nhìn cô gái vừa rồi đã dứt hơi thở đang chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu nhìn trang phục hiện tại của mình, da trắng môi đỏ tựa như lệ quỷ, khóe môi nhếch cười với bà ta, “Thì ra tôi còn chưa chết.”
Những người trong phòng đều bỏ chạy hết, chỉ còn lại Vương Lệ mềm oặt như sợi mì ngồi bệt ở dưới đất muốn ngất cũng không được. Tiếng kèn souna buồn thảm ở bên ngoài đột nhiên im bặt, ngay sau đó truyền đến tiếng ầm ĩ mồm năm miệng mười.
“Người phụ nữ kia ngồi dậy rồi!”
“Rõ ràng là đã chết rồi, sao có thể sống lại được?”
Đầu óc Đường Điềm vẫn còn có chút choáng váng, thừa dịp trong phòng không có người, cô nhanh chóng móc điện thoại ở dưới gối đầu ra xem, quả nhiên lại nhận được tin nhắn mới.
【Nhiệm vụ hiện tại: Kết minh hôn.
Độ khó của nhiệm vụ: Một sao rưỡi
Độ hoàn thành: Hoàn thành 100%.
Phần thưởng: 480 giờ sinh mệnh.
Sống chết có nhau, thề ước cùng người.
Chúc mừng chúc mừng.】
Đường Điềm: “…” Chậc chậc.
“Đường, Tiểu Đường,” Vương Lệ vịn tường đứng dậy, giọng nói run run, “Em vừa rồi, rõ ràng là đã ngừng thở.”
Buổi sáng Đường Điềm kêu bà tới, tuy không đồng ý yêu cầu làm trước nghi thức của đối phương, nhưng cô hiểu rõ tình trạng sức khoẻ của mình nên chắc là cũng nhanh. Vì thế bà gọi điện kêu người mang quần áo đến, sẵn sàng tiến hành cho cô bất cứ lúc nào.
Cũng là vài phút trước, bà không gọi điện cho Đường Điềm được, lúc đến xem thì phát hiện người đã trút bỏ hơi thở.
Lúc này mới vội vàng thu dọn, thừa dịp cơ thể còn mềm ấm, nếu không để đến lúc cứng đờ thì lại không dễ thay.
Ai ngờ vừa mới mặc hỉ phục vào thì người bỗng nhiên tỉnh lại, còn dọa cả đám người hoảng sợ.
“… Vừa rồi bị sặc, từ từ ổn lại rồi.” Đường Điềm sờ thấy phong bì đỏ ở bên gối đầu, “Đây là cái gì?”
Vương Lệ lo sợ bất an mà giải thích, “Là phong tục ở đây. Người kết âm hôn sẽ chuẩn bị một phong bì đỏ, bên trong không đặt tiền mà là tấm thiệp cưới có viết ngày giỗ của nhà trai cùng với một ít tóc xem như sính lễ. Nhà gái cầm phong bì này nghĩa là đồng ý. Sau đó cắt một phần tóc của cô gái buộc lại với chàng trai rồi bổ sung thêm ngày giỗ của nhà gái. Đó chính là một thiếp canh[1] hoàn chỉnh, cũng có ý là kết tóc. Cái này sẽ theo nhà gái cùng nhau hạ táng.”
[1] Thiếp canh (庚帖): là tờ thiếp mà hai bên trai gái đưa cho nhau lúc đính hôn (trước kia), bên trên có ghi tên, quê quán, ngày sinh tháng đẻ.
“Còn có nhiều phong tục vậy sao?” Đường Điềm nói.
Vương Lệ có chút kỳ quái mà đánh giá cô, “Em… không sợ sao?”
Loại cảm giác này quá quỷ dị, người còn chưa chết, đang ngồi ở mép giường bình tĩnh bàn chuyện âm hôn với bà.
“Gặp phải chuyện đáng sợ nhiều thì sẽ quen thôi.” Đường Điềm đã rõ, kết âm hôn không phải dùng thân thể người chết là xong, mà cần phải có linh hồn mới hoàn thành nghi thức được. Dù bản thân cô còn sống hay đã chết thì cũng không thể cử hành nghi thức thành công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất