Chương 28: chương 28
Quản gia Trần cũng cho người mời mọi người ra rồi pha trà ở sảnh chính, Đường Điềm nhân lúc này về phòng mình, vội vàng lau sạch mặt, thay lại quần áo rồi trở ra, đám người vây quanh bàn tròn kẻ ngồi người đứng thấy cô đều không hẹn mà cùng ngẩn ra.
Vóc dáng của người phương Bắc đều cao, người phương Nam cao 1m65 như Đường Điềm cũng được tính là khá cao rồi nhưng trong mắt bọn họ lại là nhỏ xinh đáng yêu. Hơn nữa hiện tại đã lau sạch mặt, so với dáng vẻ kỳ quái phủ một lớp phấn trắng dày cộp thì quả thật là thanh thủy xuất phù dung[2], tuy bệnh trạng gầy yếu nhưng vẫn có vài phần khiến người trìu mến.
[2] Thanh thủy xuất phù dung: Hoa sen mọc lên từ nước trong, ý chỉ vẻ đẹp tự nhiên.
Ông chủ Trần đảo mắt qua, “Cháu muốn nói gì thì cứ nói ở đây đi, đây là vợ và con trai tôi, đều là người trong nhà, không sao cả.”
Đường Điềm cười nhàn nhạt, “Nếu ông chủ Trần đã nói không sao thì cháu xin nói thẳng.”
“Vừa rồi cháu không thở nổi, suýt chút nữa đã đi rồi. Nói ra có thể mọi người không tin, khi người ta sắp chết có thể nhìn thấy một vài cảnh tượng kỳ quái. Cháu nhìn thấy mình mặc hỉ phục đỏ thẫm, được nâng lên kiệu hoa đi đến một nơi rất giống sảnh chính của nhà bác, sau đó bái đường kết hôn với một người đàn ông…”
Mọi người đều mang dáng vẻ nghe cô nói bừa.
Đường Điềm mặt không đổi sắc nói bừa tiếp, “Người nọ đã nâng khăn voan của cháu lên, cháu nhìn thấy anh ấy là Trần Húc!”
Sắc mặt của người phụ nữ xinh đẹp thời thượng trắng bệch, vội nắm lấy cánh tay của con trai ở bên cạnh.
Trần Bằng bị níu lấy liền nhíu mày, mất kiên nhẫn gạt tay người phụ nữ ra rồi kêu lên, “Nói hươu nói vượn!” Sau đó quay sang oán giận Trần Vân Chí, “Ba đừng tin cô ta, căn bản chính là kẻ lừa đảo, đến nhà chúng ta để lừa tiền.”
Trần Vân Chí căng da mặt, sắc mặt lạnh tanh, vung tay lên ngăn con trai, “Nói tiếp đi.”
Đường Điềm nói, “Cậu hai, ông chủ Trần đã tận mắt xem báo cáo bệnh tình của tôi, tình huống thế nào ông ấy hiểu rõ hơn anh. Tôi đã sắp chết rồi, lừa tiền thì có ích gì”, giọng nói trầm trầm, “Nói lừa mạng còn có lý hơn.”
Nghe thấy sự lạnh lẽo trong giọng nói kia, Trần Bằng tức khắc nổi da gà.
Đường Điềm chậm rãi đảo ánh mắt qua mọi người, nói rõ từng chữ một, “Tóm lại, cháu chỉ nói giúp Trần Húc một câu, anh ấy muốn biết mình chết thế nào.”
Sắc mặt Trần Bằng đỏ lên như màu gan heo, ngay sau đó lại thành trắng bệch, hướng về phía Đường Điềm cười lạnh, “Nói hươu nói vượn! Anh ta lái xe lao xuống sông trong lúc say xỉn, là tự mình tìm chết!”
“Tiểu Bằng!” Lâm Lạc Nhạn nắm lấy cánh tay Trần Bằng ngăn hắn nổi giận, bà cắn môi cực lực che dấu nỗi kinh sợ, ngón tay nắm thật chặt.
Ở trên thương trường chìm nổi nhiều năm, người đàn ông trung niên dù gặp chuyện cũng không dễ dàng để lộ biểu cảm lúc này sắc mặt lại đen như đáy nồi, đóng cửa lại, Trần Vân Chí ra hiệu cho Đường Điềm, “Tiểu Đường, ngồi xuống hãy nói.”
Sau khi cô ngồi xuống, Trần Vân Chí cầm tách trà chậm rãi nói, “Tiểu Đường, nếu cháu còn sống, chúng tôi cũng sẽ không thúc giục cháu, cháu cứ ở đây an tâm dưỡng bệnh. Coi như là nhà mình, ăn ngon uống tốt, tôi cũng sẽ không bạc đãi cháu.” Ngụ ý là tiền đã cho, người nhất định phải ở lại đây.
Lời nói như gió thoảng mây bay mang theo bốn lạng đẩy ngàn cân, Trần Bằng kịch liệt phản đối, “Ba! Cô ta ở đây giả thần giả quỷ bịa đặt, đồn đãi vớ vẩn truyền ra ngoài thì người khác nghĩ gì về Trần gia chúng ta!“
Trần Vân Chí xua tay, đôi mắt cơ trí trầm tĩnh nhìn chằm chằm Đường Điềm, “Cháu còn trẻ, chưa có kinh nghiệm nên rất dễ bị người ta lừa gạt đi vào sai đường. Tôi nghĩ giá như vậy không thấp, cũng đã nhận lời khi cháu qua đời sẽ chôn cất tử tế, ngày lễ ngày tết sẽ hưởng hương khói như con trai cả của tôi… Còn cần gì cháu có thể trực tiếp nói với tôi, nhưng việc đi theo bà mối Vương làm chuyện như vậy thì thật sự không nên.”
Ông vẫn hoài nghi Đường Điềm thông đồng với vợ chồng Vương Lệ để tìm cách bòn rút thêm một số tiền lớn của mình. Người này một khi nổi lên lòng nghi ngờ thì ngay cả căn bệnh của cô cũng bắt đầu hoài nghi là giả tạo.
Trong lòng đã hạ quyết tâm, vẻ mặt của Trần Vân Chí càng thêm hòa ái, giọng điệu mang theo sự cảnh báo nhàn nhạt, “Có một điều mà có thể cháu không biết, ô tô từ trên vách núi rơi xuống sông, hiện tại là mùa lũ, nước nhiều lại chảy xiết, tôi cho đội cứu hộ chuyên nghiệp tìm một tuần, tốn mười mấy vạn mới vớt được xe lên, nhưng Trần Húc không có ở trong xe. Sau đó cũng không thể tìm được.”
Người phụ nữ ngồi ở bên cạnh cúi đầu chắp tay không nói lời nào.
Trần Bằng đập bàn một cái bốp, liên tục cười lạnh, “Nghe hiểu không, cho nên lời cô nói, một chữ chúng tôi cũng không tin. Nếu thật sự có quỷ, thi thể của anh ta cũng không có ở đây, cô kết âm hôn với ai hả? Cô có nói bừa thì cũng phải đáng tin một chút chứ.”
Vóc dáng của người phương Bắc đều cao, người phương Nam cao 1m65 như Đường Điềm cũng được tính là khá cao rồi nhưng trong mắt bọn họ lại là nhỏ xinh đáng yêu. Hơn nữa hiện tại đã lau sạch mặt, so với dáng vẻ kỳ quái phủ một lớp phấn trắng dày cộp thì quả thật là thanh thủy xuất phù dung[2], tuy bệnh trạng gầy yếu nhưng vẫn có vài phần khiến người trìu mến.
[2] Thanh thủy xuất phù dung: Hoa sen mọc lên từ nước trong, ý chỉ vẻ đẹp tự nhiên.
Ông chủ Trần đảo mắt qua, “Cháu muốn nói gì thì cứ nói ở đây đi, đây là vợ và con trai tôi, đều là người trong nhà, không sao cả.”
Đường Điềm cười nhàn nhạt, “Nếu ông chủ Trần đã nói không sao thì cháu xin nói thẳng.”
“Vừa rồi cháu không thở nổi, suýt chút nữa đã đi rồi. Nói ra có thể mọi người không tin, khi người ta sắp chết có thể nhìn thấy một vài cảnh tượng kỳ quái. Cháu nhìn thấy mình mặc hỉ phục đỏ thẫm, được nâng lên kiệu hoa đi đến một nơi rất giống sảnh chính của nhà bác, sau đó bái đường kết hôn với một người đàn ông…”
Mọi người đều mang dáng vẻ nghe cô nói bừa.
Đường Điềm mặt không đổi sắc nói bừa tiếp, “Người nọ đã nâng khăn voan của cháu lên, cháu nhìn thấy anh ấy là Trần Húc!”
Sắc mặt của người phụ nữ xinh đẹp thời thượng trắng bệch, vội nắm lấy cánh tay của con trai ở bên cạnh.
Trần Bằng bị níu lấy liền nhíu mày, mất kiên nhẫn gạt tay người phụ nữ ra rồi kêu lên, “Nói hươu nói vượn!” Sau đó quay sang oán giận Trần Vân Chí, “Ba đừng tin cô ta, căn bản chính là kẻ lừa đảo, đến nhà chúng ta để lừa tiền.”
Trần Vân Chí căng da mặt, sắc mặt lạnh tanh, vung tay lên ngăn con trai, “Nói tiếp đi.”
Đường Điềm nói, “Cậu hai, ông chủ Trần đã tận mắt xem báo cáo bệnh tình của tôi, tình huống thế nào ông ấy hiểu rõ hơn anh. Tôi đã sắp chết rồi, lừa tiền thì có ích gì”, giọng nói trầm trầm, “Nói lừa mạng còn có lý hơn.”
Nghe thấy sự lạnh lẽo trong giọng nói kia, Trần Bằng tức khắc nổi da gà.
Đường Điềm chậm rãi đảo ánh mắt qua mọi người, nói rõ từng chữ một, “Tóm lại, cháu chỉ nói giúp Trần Húc một câu, anh ấy muốn biết mình chết thế nào.”
Sắc mặt Trần Bằng đỏ lên như màu gan heo, ngay sau đó lại thành trắng bệch, hướng về phía Đường Điềm cười lạnh, “Nói hươu nói vượn! Anh ta lái xe lao xuống sông trong lúc say xỉn, là tự mình tìm chết!”
“Tiểu Bằng!” Lâm Lạc Nhạn nắm lấy cánh tay Trần Bằng ngăn hắn nổi giận, bà cắn môi cực lực che dấu nỗi kinh sợ, ngón tay nắm thật chặt.
Ở trên thương trường chìm nổi nhiều năm, người đàn ông trung niên dù gặp chuyện cũng không dễ dàng để lộ biểu cảm lúc này sắc mặt lại đen như đáy nồi, đóng cửa lại, Trần Vân Chí ra hiệu cho Đường Điềm, “Tiểu Đường, ngồi xuống hãy nói.”
Sau khi cô ngồi xuống, Trần Vân Chí cầm tách trà chậm rãi nói, “Tiểu Đường, nếu cháu còn sống, chúng tôi cũng sẽ không thúc giục cháu, cháu cứ ở đây an tâm dưỡng bệnh. Coi như là nhà mình, ăn ngon uống tốt, tôi cũng sẽ không bạc đãi cháu.” Ngụ ý là tiền đã cho, người nhất định phải ở lại đây.
Lời nói như gió thoảng mây bay mang theo bốn lạng đẩy ngàn cân, Trần Bằng kịch liệt phản đối, “Ba! Cô ta ở đây giả thần giả quỷ bịa đặt, đồn đãi vớ vẩn truyền ra ngoài thì người khác nghĩ gì về Trần gia chúng ta!“
Trần Vân Chí xua tay, đôi mắt cơ trí trầm tĩnh nhìn chằm chằm Đường Điềm, “Cháu còn trẻ, chưa có kinh nghiệm nên rất dễ bị người ta lừa gạt đi vào sai đường. Tôi nghĩ giá như vậy không thấp, cũng đã nhận lời khi cháu qua đời sẽ chôn cất tử tế, ngày lễ ngày tết sẽ hưởng hương khói như con trai cả của tôi… Còn cần gì cháu có thể trực tiếp nói với tôi, nhưng việc đi theo bà mối Vương làm chuyện như vậy thì thật sự không nên.”
Ông vẫn hoài nghi Đường Điềm thông đồng với vợ chồng Vương Lệ để tìm cách bòn rút thêm một số tiền lớn của mình. Người này một khi nổi lên lòng nghi ngờ thì ngay cả căn bệnh của cô cũng bắt đầu hoài nghi là giả tạo.
Trong lòng đã hạ quyết tâm, vẻ mặt của Trần Vân Chí càng thêm hòa ái, giọng điệu mang theo sự cảnh báo nhàn nhạt, “Có một điều mà có thể cháu không biết, ô tô từ trên vách núi rơi xuống sông, hiện tại là mùa lũ, nước nhiều lại chảy xiết, tôi cho đội cứu hộ chuyên nghiệp tìm một tuần, tốn mười mấy vạn mới vớt được xe lên, nhưng Trần Húc không có ở trong xe. Sau đó cũng không thể tìm được.”
Người phụ nữ ngồi ở bên cạnh cúi đầu chắp tay không nói lời nào.
Trần Bằng đập bàn một cái bốp, liên tục cười lạnh, “Nghe hiểu không, cho nên lời cô nói, một chữ chúng tôi cũng không tin. Nếu thật sự có quỷ, thi thể của anh ta cũng không có ở đây, cô kết âm hôn với ai hả? Cô có nói bừa thì cũng phải đáng tin một chút chứ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất