Chương 36:
“Húc nhi!” Trần Vân Chí bước nhanh ra khỏi mái che nắng rồi chạy về phía bên hồ, thư ký cũng theo sát phía sau. Người phụ nữ nắm chặt tay Trần Bằng, hắn đứng, bà ngồi, mẹ con hai người liếc nhìn nhau, Trần Bằng tựa như trấn an mà vỗ vỗ mu bàn tay của mẹ mình, người ngồi người đứng nhìn bên hồ, vẻ mặt lạnh nhạt, không có di chuyển nửa bước.
Đường Điềm vốn là chờ đến mơ màng sắp ngủ, một tay chống đầu, khuỷu tay chống đầu gối, bỗng nhiên bị giọng nói của ông lão làm cho bừng tỉnh, cô đứng lên, vừa mới đi được một bước thì bỗng nhiên cảm thấy có lực cản.
— Dường như có người, đang từ phía sau kéo lấy vạt áo cô.
Chân dừng bước, cô nhẹ giọng hỏi, “Là anh hả? Anh không muốn tôi qua đó sao?” Cô thử thăm dò đi về phía trước.
Lực kéo áo cô không hề suy giảm.
Đường Điềm nghĩ ngợi một chút rồi thu lại bước chân, lẳng lặng đứng, “Được rồi, tôi không xem.”
Vừa dứt lời, cô cảm giác lực kéo đột nhiên biến mất.
Đường Điềm khẽ mỉm cười. Cũng không biết đối phương là săn sóc hay là do tự tôn quấy phá không muốn để cô nhìn thấy dáng vẻ khó coi của mình.
“Ông chủ, ông xem có phải không?” Thuyền ngừng ở bên bờ, còn cách bến một khoảng. Thạch Đầu mang ủng đi mưa, nhanh nhẹn nhảy xuống ca nô, trong tay kéo thi thể nổi trên mặt nước vào bờ. Sau khi lên bờ, Trần Vân Chí liếc nhìn thi thể một cái rồi lập tức bật khóc, “Con trai, Húc nhi của tôi!”
Không nói đến cha con liền tâm gì đó, dù là hoàn toàn thay đổi thì chỉ liếc mắt một cái ông vẫn nhận ra đây là con trai mình.
Ông lão ở bên cạnh cảm khái, buộc chặt dây xuồng vào cọc gỗ rồi cùng con trai đi tới nói một câu nén bi thương với ông chủ Trần, chờ đến khi ông dịu lại, Vương Lão Ngũ nhìn trời chiều đã ngả về tây, “Trời sắp tối rồi, trong núi trời lại tối sớm, chúng ta phải nhanh chóng đi ra ngoài. Thi thể đã vớt lên rồi, hai vạn.”
Ông còn chưa dứt lời thì thư ký ở bên cạnh nói, “Sẽ đưa hai vạn, chờ khi vào thôn nhất định không đưa thiếu các người một đồng nào.”
Vương Lão Ngũ và con trai cười vừa lòng, “Vậy chúng ta mau đi thôi, nhưng mà,” ông ta chỉ chỉ thi thể, “Vừa rồi chúng tôi nói chỉ là tiền vớt thi thể, nếu muốn mang về thì còn phải đi đường núi hơn nửa giờ nữa. Mọi người định tự mình vác đi hay là bỏ ra một khoản tiền khác để hai cha con chúng tôi khiêng ra ngoài giúp?”
Vừa nghe lời này, Trần Bằng đã sớm không kiên nhẫn thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, chỉ vào mũi Vương Lão Ngũ mắng, “Ông muốn tiền đến điên rồi hả? Chỉ vớt cái xác mà hai vạn còn chưa đủ! Ông vốn phải phụ trách vận chuyển ra ngoài!”
Trần Vân Chí nghiêm mặt, tiền không là vấn đề, nhưng ông không thể chấp nhận bị lừa bịp tống tiền, “Các người đừng có quá đáng!”
Vương Lão Ngũ cười lạnh, “Vừa rồi chúng tôi nói là xuống sông vớt thi thể, sông, chúng tôi đã xuống rồi,” ông kéo cái quần vẫn còn đang nhỏ nước ướt đẫm, tuy mang ủng đi mưa nhưng vẫn có nước sông chảy vào, “Cái thi thể này ngâm trong nước, người thường đụng vào một chút cũng dễ bị mắc bệnh ngoài da, nhiều xác chết trôi như vậy, các người đi xuống một chuyến đi?”
Tầm mắt mọi người rơi xuống mặt hồ đủ mọi màu sắc, vừa rồi cách khá xa nên không thấy rõ, bây giờ những thi thể nổi trên mặt nước đã sớm trở thành “Người khổng lồ” rồi, làn da trần trụi ở ngoài quần áo hiện ra sắc xanh đậm, mặt mũi sưng to, tay chân bành trướng, tròng mắt đầu lưỡi đều lòi ra… Lập tức sắc mặt người phụ nữ trở nên đặc sắc, bà ta che miệng quay đầu nôn mửa.
Vương Lão Ngũ lại nói, “Thi thể cũng đã vớt lên cho các người rồi. Còn nhớ chúng ta nói thế nào không? Chỉ nói xuống nước và vớt thi thể lên, không có nói sẽ bao gồm tiền vận chuyển ra ngoài!”
Bởi vì bọn họ cho là lẽ đương nhiên, cho rằng sau thôn chính là khúc sông, ông ta phụ trách vớt cũng tiện thể khuân vác ra ngoài, không ngờ người ta đã phân chia tính toán rõ ràng từ lâu.
Thư ký vội vàng tiến lên nói chuyện với Vương Lão Ngũ, “Nếu có một khoản phí như vậy thì ông nên nói cho chúng tôi biết trước khi xuất phát. Tình huống hiện tại không phải là lừa người thì là gì! Chúng tôi muốn báo cảnh sát!”
Vương Lão Ngũ chắp tay sau lưng lắc đầu, nhếch miệng lộ ra hàm răng vàng khè, “Cậu báo cảnh sát đi, cứ tùy tiện báo, xem bọn họ có quan tâm đến không. Thứ này không có yết giá, hai bên hợp ý là được. Tôi nói trước rồi đấy. Hơn nữa, nếu gặp được người nghèo, người ta sẵn sàng tự mình khiêng ra ngoài, chúng tôi đương nhiên không thu số tiền này. Nếu các người muốn tự khiêng thì cũng được, tôi có thể cho mượn cáng, cái này không thu tiền.”
Ông ta nói khích, những người ở đây cũng không thể vì tiết kiệm một chút tiền mà hi sinh tấm lưng trắng nõn để khiêng thi thể hư thối ra ngoài.
Đường Điềm vốn là chờ đến mơ màng sắp ngủ, một tay chống đầu, khuỷu tay chống đầu gối, bỗng nhiên bị giọng nói của ông lão làm cho bừng tỉnh, cô đứng lên, vừa mới đi được một bước thì bỗng nhiên cảm thấy có lực cản.
— Dường như có người, đang từ phía sau kéo lấy vạt áo cô.
Chân dừng bước, cô nhẹ giọng hỏi, “Là anh hả? Anh không muốn tôi qua đó sao?” Cô thử thăm dò đi về phía trước.
Lực kéo áo cô không hề suy giảm.
Đường Điềm nghĩ ngợi một chút rồi thu lại bước chân, lẳng lặng đứng, “Được rồi, tôi không xem.”
Vừa dứt lời, cô cảm giác lực kéo đột nhiên biến mất.
Đường Điềm khẽ mỉm cười. Cũng không biết đối phương là săn sóc hay là do tự tôn quấy phá không muốn để cô nhìn thấy dáng vẻ khó coi của mình.
“Ông chủ, ông xem có phải không?” Thuyền ngừng ở bên bờ, còn cách bến một khoảng. Thạch Đầu mang ủng đi mưa, nhanh nhẹn nhảy xuống ca nô, trong tay kéo thi thể nổi trên mặt nước vào bờ. Sau khi lên bờ, Trần Vân Chí liếc nhìn thi thể một cái rồi lập tức bật khóc, “Con trai, Húc nhi của tôi!”
Không nói đến cha con liền tâm gì đó, dù là hoàn toàn thay đổi thì chỉ liếc mắt một cái ông vẫn nhận ra đây là con trai mình.
Ông lão ở bên cạnh cảm khái, buộc chặt dây xuồng vào cọc gỗ rồi cùng con trai đi tới nói một câu nén bi thương với ông chủ Trần, chờ đến khi ông dịu lại, Vương Lão Ngũ nhìn trời chiều đã ngả về tây, “Trời sắp tối rồi, trong núi trời lại tối sớm, chúng ta phải nhanh chóng đi ra ngoài. Thi thể đã vớt lên rồi, hai vạn.”
Ông còn chưa dứt lời thì thư ký ở bên cạnh nói, “Sẽ đưa hai vạn, chờ khi vào thôn nhất định không đưa thiếu các người một đồng nào.”
Vương Lão Ngũ và con trai cười vừa lòng, “Vậy chúng ta mau đi thôi, nhưng mà,” ông ta chỉ chỉ thi thể, “Vừa rồi chúng tôi nói chỉ là tiền vớt thi thể, nếu muốn mang về thì còn phải đi đường núi hơn nửa giờ nữa. Mọi người định tự mình vác đi hay là bỏ ra một khoản tiền khác để hai cha con chúng tôi khiêng ra ngoài giúp?”
Vừa nghe lời này, Trần Bằng đã sớm không kiên nhẫn thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, chỉ vào mũi Vương Lão Ngũ mắng, “Ông muốn tiền đến điên rồi hả? Chỉ vớt cái xác mà hai vạn còn chưa đủ! Ông vốn phải phụ trách vận chuyển ra ngoài!”
Trần Vân Chí nghiêm mặt, tiền không là vấn đề, nhưng ông không thể chấp nhận bị lừa bịp tống tiền, “Các người đừng có quá đáng!”
Vương Lão Ngũ cười lạnh, “Vừa rồi chúng tôi nói là xuống sông vớt thi thể, sông, chúng tôi đã xuống rồi,” ông kéo cái quần vẫn còn đang nhỏ nước ướt đẫm, tuy mang ủng đi mưa nhưng vẫn có nước sông chảy vào, “Cái thi thể này ngâm trong nước, người thường đụng vào một chút cũng dễ bị mắc bệnh ngoài da, nhiều xác chết trôi như vậy, các người đi xuống một chuyến đi?”
Tầm mắt mọi người rơi xuống mặt hồ đủ mọi màu sắc, vừa rồi cách khá xa nên không thấy rõ, bây giờ những thi thể nổi trên mặt nước đã sớm trở thành “Người khổng lồ” rồi, làn da trần trụi ở ngoài quần áo hiện ra sắc xanh đậm, mặt mũi sưng to, tay chân bành trướng, tròng mắt đầu lưỡi đều lòi ra… Lập tức sắc mặt người phụ nữ trở nên đặc sắc, bà ta che miệng quay đầu nôn mửa.
Vương Lão Ngũ lại nói, “Thi thể cũng đã vớt lên cho các người rồi. Còn nhớ chúng ta nói thế nào không? Chỉ nói xuống nước và vớt thi thể lên, không có nói sẽ bao gồm tiền vận chuyển ra ngoài!”
Bởi vì bọn họ cho là lẽ đương nhiên, cho rằng sau thôn chính là khúc sông, ông ta phụ trách vớt cũng tiện thể khuân vác ra ngoài, không ngờ người ta đã phân chia tính toán rõ ràng từ lâu.
Thư ký vội vàng tiến lên nói chuyện với Vương Lão Ngũ, “Nếu có một khoản phí như vậy thì ông nên nói cho chúng tôi biết trước khi xuất phát. Tình huống hiện tại không phải là lừa người thì là gì! Chúng tôi muốn báo cảnh sát!”
Vương Lão Ngũ chắp tay sau lưng lắc đầu, nhếch miệng lộ ra hàm răng vàng khè, “Cậu báo cảnh sát đi, cứ tùy tiện báo, xem bọn họ có quan tâm đến không. Thứ này không có yết giá, hai bên hợp ý là được. Tôi nói trước rồi đấy. Hơn nữa, nếu gặp được người nghèo, người ta sẵn sàng tự mình khiêng ra ngoài, chúng tôi đương nhiên không thu số tiền này. Nếu các người muốn tự khiêng thì cũng được, tôi có thể cho mượn cáng, cái này không thu tiền.”
Ông ta nói khích, những người ở đây cũng không thể vì tiết kiệm một chút tiền mà hi sinh tấm lưng trắng nõn để khiêng thi thể hư thối ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất