Chương 41:
Được sự cho phép của Trần Vân Chí, Đường Điềm mặc bộ tang phục trắng mà chỉ người thân mới có thể mặc, trên cánh tay đeo miếng gạc đen và đi theo.
Trần Bằng và người phụ nữ phờ phạc đi theo, tựa như cả đêm đều không ngủ.
Trần Vân Chí ngược lại rất trịnh trọng.
Sau khi mở mồ, Đường Điềm nhìn thấy một chiếc laptop và bộ quần áo nam trong quan tài. Mấy thứ này vốn là thay thế thi thể của Trần Húc để làm tang lễ. Bây giờ đã có thi thể, tất nhiên không cần những thứ này nữa.
Cô nhặt laptop lên rồi hỏi ý Trần Vân Chí.
Ông nhìn thoáng qua, không nói gì, chỉ gật đầu xem như đồng ý.
Đường Điềm thoáng nhìn Trần Bằng và người phụ nữ, hai người trông rất bình tĩnh, cũng không ngăn cô lấy máy tính, thậm chí Trần Bằng còn cười khiêu khích với cô.
Đường Điềm biết chiếc laptop này dù có gì trước khi mai táng thì nhất định cũng đã bị bọn họ xử lý. Nhưng phương pháp thông thường không tra ra, cô còn có Trần Húc hỗ trợ bên ngoài.
Lễ tang kết thúc, Đường Điềm trở về phòng mình ở đại viện Trần gia, chiếc laptop này dù không có nguồn điện nhưng vẫn còn một chút pin để bật.
Giao diện là Windows 8, không có mật khẩu khởi động máy — điều đó chứng tỏ nó đã bị người khác động vào.
Tuy chưa từng tiếp xúc với Trần Húc khi còn sống nhưng Đường Điềm không cho rằng một người đàn ông đi du học nước ngoài rồi trở về có thể khôi phục một công ty chi nhánh sắp phá sản thành hô mưa gọi gió lại không đặt mật khẩu cho máy tính tư nhân của mình.
Mở ra xem, Đường Điềm cũng không phát hiện được thứ gì hữu dụng. Suy nghĩ một lát, cô móc điện thoại ra bật lên, tin nhắn hiển thị tiến độ nhiệm vụ:
【Tìm ra sự thật về cái chết của Trần Húc (tiến độ 50%)
Lời nhắc nhở thân thiện: Thời gian sống của bạn còn 384 giờ 59 phút 24 giây. Số dư không đủ, vui lòng gia hạn kịp thời.】
Đường Điềm: “…” Thật sự như cô nghĩ.
“Thi thể đã tìm được, hiện tại mấu chốt là chứng cứ. Nếu còn ở đây… Trần Húc,” Đường Điềm gõ gõ mép bàn, cất cao giọng nói, “Anh có ở đây không? Trong máy tính của anh còn lưu lại chứng cứ không?”
Đợi một lát không có động tĩnh, Đường Điềm liền đi tắm. Lúc lau tóc trở lại, màn hình laptop lóe lên ánh sáng, không biết từ khi nào có thêm một tệp TXT.
Anh chàng này quả nhiên có để lại. Đường Điềm mở bản ghi chép ra.
Bên trong chỉ có một URL lạ và một mật khẩu phức tạp gồm cả chữ tiếng Anh viết hoa viết thường và tổ hợp chữ số bính âm tiếng Trung.
“Địa chỉ web nước ngoài, chỉ có thể leo tường[1].” Đường Điềm lăn lộn một hồi, cuối cùng cũng vào được trang web, phát hiện đó là đám mây của một trang web nước ngoài nào đó. Sau khi nhập mật khẩu, một số lượng video khổng lồ đập vào mắt. Phía dưới mỗi cái đều là một chuỗi số chỉ thời gian, Đường Điềm quét mắt tìm ngày Trần Húc gặp nạn.
[1] Leo tường (翻墙): ý chỉ vượt qua kiểm duyệt internet.
Sau khi nhấp vào, một cái video nhảy ra, hình ảnh hơi tối và không rõ ràng lắm, góc nhìn hướng vào bên trong xe — đây là camera hành trình hướng vào trong!
“Loại phổ biến thường hướng ra ngoài xe, bình thường sẽ chẳng ai cố ý mua camera kép để ghi hình bên trong xe. Có thể là Trần Húc đã nhận thấy điều gì đó trước khi xảy ra chuyện nên mới cố ý đổi thành cái này.”
Đường Điềm nghiêm túc xem video chăm chú, lần gần đây nhất là lúc 23:56 ngày 01 tháng 06, dường như chiếc xe đang đậu ở một bãi đỗ xe ngầm với các chiếc xe khác xung quanh, khung cảnh khá tối tăm. Không lâu sau đó, cửa ở hàng ghế phía sau bị mở ra, một người đàn ông mặc âu phục không biết là say hay hôn mê được người dìu vào trong.
Người đàn ông đỡ anh ta đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai, ánh sáng trong xe khá tối, camera vốn dĩ quay không rõ được, hoàn toàn không thấy được bộ dạng của đối phương.
Hắn cố ý đặt Trần Húc dựa vào ghế, anh nhắm chặt hai mắt hoàn toàn để mặc cho người bài bố, một chút phản ứng cũng không có.
Sau đó người đàn ông đóng cửa lại, lập tức đi đến ghế lái, mở cửa ngồi vào.
Đường Điềm chú ý thấy hắn còn mang một đôi bao tay màu đen, cả người che đến kín mít, rõ ràng là đến có chuẩn bị.
Người đàn ông khởi động xe và lái khỏi bãi đỗ.
Sau đó đến đoạn video tiếp theo, xe chạy tới con đường đèo ngoằn ngoèo, người đàn ông bỗng nhiên dừng xe lại nhưng không tắt máy, kéo Trần Húc đang hôn mê sang ghế lái, đặt chân phải của anh lên chân ga rồi cúi đầu làm gì đó.
Lúc này, hắn chợt nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn về phía camera, sau đó mắng một câu rồi vươn tay chộp về phía camera hành trình.
Hình ảnh tối sầm lại, Đường Điềm tìm kiếm một lần nữa trong trang web, phía sau đó không còn có bất kỳ video nào nữa.
“Người đó chắc chắn đã tháo thẻ SD ra, nhưng anh ta không biết là camera hành trình mà Trần Húc mua có thể đồng bộ hóa video lên tài khoản của mình trên mạng!” Đường Điềm nâng cao tinh thần, tải video xuống rồi chép vào điện thoại của mình, vì để đề phòng chuyện ngoài ý muốn, cô còn tải lên đám mây.
Trần Bằng và người phụ nữ phờ phạc đi theo, tựa như cả đêm đều không ngủ.
Trần Vân Chí ngược lại rất trịnh trọng.
Sau khi mở mồ, Đường Điềm nhìn thấy một chiếc laptop và bộ quần áo nam trong quan tài. Mấy thứ này vốn là thay thế thi thể của Trần Húc để làm tang lễ. Bây giờ đã có thi thể, tất nhiên không cần những thứ này nữa.
Cô nhặt laptop lên rồi hỏi ý Trần Vân Chí.
Ông nhìn thoáng qua, không nói gì, chỉ gật đầu xem như đồng ý.
Đường Điềm thoáng nhìn Trần Bằng và người phụ nữ, hai người trông rất bình tĩnh, cũng không ngăn cô lấy máy tính, thậm chí Trần Bằng còn cười khiêu khích với cô.
Đường Điềm biết chiếc laptop này dù có gì trước khi mai táng thì nhất định cũng đã bị bọn họ xử lý. Nhưng phương pháp thông thường không tra ra, cô còn có Trần Húc hỗ trợ bên ngoài.
Lễ tang kết thúc, Đường Điềm trở về phòng mình ở đại viện Trần gia, chiếc laptop này dù không có nguồn điện nhưng vẫn còn một chút pin để bật.
Giao diện là Windows 8, không có mật khẩu khởi động máy — điều đó chứng tỏ nó đã bị người khác động vào.
Tuy chưa từng tiếp xúc với Trần Húc khi còn sống nhưng Đường Điềm không cho rằng một người đàn ông đi du học nước ngoài rồi trở về có thể khôi phục một công ty chi nhánh sắp phá sản thành hô mưa gọi gió lại không đặt mật khẩu cho máy tính tư nhân của mình.
Mở ra xem, Đường Điềm cũng không phát hiện được thứ gì hữu dụng. Suy nghĩ một lát, cô móc điện thoại ra bật lên, tin nhắn hiển thị tiến độ nhiệm vụ:
【Tìm ra sự thật về cái chết của Trần Húc (tiến độ 50%)
Lời nhắc nhở thân thiện: Thời gian sống của bạn còn 384 giờ 59 phút 24 giây. Số dư không đủ, vui lòng gia hạn kịp thời.】
Đường Điềm: “…” Thật sự như cô nghĩ.
“Thi thể đã tìm được, hiện tại mấu chốt là chứng cứ. Nếu còn ở đây… Trần Húc,” Đường Điềm gõ gõ mép bàn, cất cao giọng nói, “Anh có ở đây không? Trong máy tính của anh còn lưu lại chứng cứ không?”
Đợi một lát không có động tĩnh, Đường Điềm liền đi tắm. Lúc lau tóc trở lại, màn hình laptop lóe lên ánh sáng, không biết từ khi nào có thêm một tệp TXT.
Anh chàng này quả nhiên có để lại. Đường Điềm mở bản ghi chép ra.
Bên trong chỉ có một URL lạ và một mật khẩu phức tạp gồm cả chữ tiếng Anh viết hoa viết thường và tổ hợp chữ số bính âm tiếng Trung.
“Địa chỉ web nước ngoài, chỉ có thể leo tường[1].” Đường Điềm lăn lộn một hồi, cuối cùng cũng vào được trang web, phát hiện đó là đám mây của một trang web nước ngoài nào đó. Sau khi nhập mật khẩu, một số lượng video khổng lồ đập vào mắt. Phía dưới mỗi cái đều là một chuỗi số chỉ thời gian, Đường Điềm quét mắt tìm ngày Trần Húc gặp nạn.
[1] Leo tường (翻墙): ý chỉ vượt qua kiểm duyệt internet.
Sau khi nhấp vào, một cái video nhảy ra, hình ảnh hơi tối và không rõ ràng lắm, góc nhìn hướng vào bên trong xe — đây là camera hành trình hướng vào trong!
“Loại phổ biến thường hướng ra ngoài xe, bình thường sẽ chẳng ai cố ý mua camera kép để ghi hình bên trong xe. Có thể là Trần Húc đã nhận thấy điều gì đó trước khi xảy ra chuyện nên mới cố ý đổi thành cái này.”
Đường Điềm nghiêm túc xem video chăm chú, lần gần đây nhất là lúc 23:56 ngày 01 tháng 06, dường như chiếc xe đang đậu ở một bãi đỗ xe ngầm với các chiếc xe khác xung quanh, khung cảnh khá tối tăm. Không lâu sau đó, cửa ở hàng ghế phía sau bị mở ra, một người đàn ông mặc âu phục không biết là say hay hôn mê được người dìu vào trong.
Người đàn ông đỡ anh ta đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai, ánh sáng trong xe khá tối, camera vốn dĩ quay không rõ được, hoàn toàn không thấy được bộ dạng của đối phương.
Hắn cố ý đặt Trần Húc dựa vào ghế, anh nhắm chặt hai mắt hoàn toàn để mặc cho người bài bố, một chút phản ứng cũng không có.
Sau đó người đàn ông đóng cửa lại, lập tức đi đến ghế lái, mở cửa ngồi vào.
Đường Điềm chú ý thấy hắn còn mang một đôi bao tay màu đen, cả người che đến kín mít, rõ ràng là đến có chuẩn bị.
Người đàn ông khởi động xe và lái khỏi bãi đỗ.
Sau đó đến đoạn video tiếp theo, xe chạy tới con đường đèo ngoằn ngoèo, người đàn ông bỗng nhiên dừng xe lại nhưng không tắt máy, kéo Trần Húc đang hôn mê sang ghế lái, đặt chân phải của anh lên chân ga rồi cúi đầu làm gì đó.
Lúc này, hắn chợt nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn về phía camera, sau đó mắng một câu rồi vươn tay chộp về phía camera hành trình.
Hình ảnh tối sầm lại, Đường Điềm tìm kiếm một lần nữa trong trang web, phía sau đó không còn có bất kỳ video nào nữa.
“Người đó chắc chắn đã tháo thẻ SD ra, nhưng anh ta không biết là camera hành trình mà Trần Húc mua có thể đồng bộ hóa video lên tài khoản của mình trên mạng!” Đường Điềm nâng cao tinh thần, tải video xuống rồi chép vào điện thoại của mình, vì để đề phòng chuyện ngoài ý muốn, cô còn tải lên đám mây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất