Chương 42:
Cô cầm điện thoại trực tiếp đi tìm Trần Vân Chí để cho ông ta xem chứng cứ mà mình tìm được.
“Ông chủ Trần hẳn là vẫn còn nhớ lúc trước đã hứa với cháu, nếu cháu tìm được thi thể của Trần Húc, bác nhất định sẽ điều tra kỹ lưỡng sự thật. Bây giờ cháu đưa ra chứng cứ, là một người cha, bác nhất định cũng muốn tìm lại công lý cho con trai mình.”
Đường Điềm mỉm cười.
Sau khi xem video, ba người Trần gia mang vẻ mặt khác nhau, Trần Vân Chí phẫn nộ, “Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho tên này! Tên này rốt cuộc là mang thù gì mà lại giết hại con tôi như vậy!”
Nói đến chỗ xúc động, Trần Vân Chí rưng rưng nước mắt.
Đường Điềm chậm rãi nói, “Người này rõ ràng là đã có chuẩn bị, cháu cảm thấy Trần Húc không phải là người dễ dàng kết thù với người khác, hẳn là không phải báo thù. Bác cũng có thể tìm xem anh ấy ở cùng với ai trước đó mà không hề phòng bị lại uống say đến vậy, hoặc là không cẩn thận bị hạ thuốc.”
“Nói không chừng là người cực kỳ thân cận.” Cô mỉm cười với Trần Bằng, nghiêm túc mà kiến nghị, “Hay là báo cảnh sát đi, giao cho cảnh sát điều tra, mọi người cũng tránh khỏi nghi ngờ.”
Trần Bằng cắn răng căng da mặt, ánh mắt giận dữ của người phụ nữ tựa như con dao găm tẩm độc hung tợn đâm xuyên qua người cô.
Ánh mắt nặng nề đảo qua khuôn mặt của vợ với con trai, Trần Vân Chí nhắm mắt lại như không chịu nổi gánh nặng, phất tay để Trần Bằng và người phụ nữ đi ra ngoài, chỉ để lại một mình Đường Điềm, “Tiểu Đường, tôi cảm ơn cháu đã tìm được thi thể của Húc nhi, còn có chứng cứ cho thấy thằng bé bị người khác mưu hại.”
“Tôi là thương nhân, danh dự cực kỳ quan trọng. Việc này cũng không thể trình báo với cảnh sát, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt đến công ty của tôi. Chuyện này tôi sẽ lén tìm người điều tra, đến lúc đó nhất định sẽ cho cháu một lời giải thích.”
Trần Vân Chí nghiêm túc nói.
Đường Điềm lắc đầu, cười nhàn nhạt nói, “Cháu có là ai đâu, làm gì có tư cách yêu cầu bác. Người thật sự muốn biết sự thật chính là Trần Húc. Cũng không biết đến lúc đó sự thật mà bác đưa ra có phải là thứ anh ấy muốn hay không.”
Mặt Trần Vân Chí không đổi sắc, giọng nói gắng gượng, “Vậy cháu không cần nhọc lòng. Hôm nay cũng mệt mỏi rồi, cháu trở về nghỉ ngơi đi.”
Đường Điềm xoay người, chậm rãi đi dạo trong sân, trên đường gặp được lão Trần, ông lão cúi gằm lưng, trong tay cầm một trản đèn lồng giấy, đôi mắt vẩn đục trông thấy cô liền bỗng nhiên cúi đầu, cúc một cung thật sâu, thấp đến nỗi phải dùng tay đỡ lấy hành lang mới có thể chống đỡ được cơ thể.
Đường Điềm vội vàng nghiêng người tránh đi, “Lão Trần, bác làm gì vậy.”
Ông lão chậm rãi đứng thẳng người dậy, giọng nói khàn khàn vang lên, “Vừa rồi ta ở ngoài cửa.”
Đường Điềm hiểu rõ, “Bác nghe được rồi.”
Ông lão nói, “Lúc cô tới, ta hoài nghi cô là kẻ lừa đảo. Hiện tại… dù kết quả thế nào, ta cũng cảm ơn cô đã sẵn lòng giải oan cho đại thiếu gia.”
“Bác khách khí rồi,” Đường Điềm khẽ cười, “Việc này cũng không hoàn toàn là vì đại thiếu gia.”
Cô cũng muốn tiếp tục mạng sống.
Ông lão lại nói, “Lúc trước cô nói có nhìn thấy đại thiếu gia nhắc tới Tiểu Bảo trong sổ nhật ký…”
“Đúng vậy,” Đường Điềm gật đầu, “Bác có muốn tự mình xem không? Ở trong sổ của anh ấy, cháu phát hiện một vài chuyện rất kỳ quái có liên quan đến Trần Bảo.”
Cô là cố ý nói như vậy.
Ông lão lặng im, chiếc đèn lồng trắng trong tay tản ra ánh sáng u ám, chiếu đến vẻ mặt ông lão càng thêm mờ mịt, “Được.”
Ông lão xách theo đèn lồng đi ở phía trước, Đường Điềm bước theo phía sau, ánh trăng chiếu rọi xuống mặt đất, trong lúc vô tình cô nhìn thấy bóng người đổ trên bức tường trắng.
Ông lão còng lưng và mái tóc dài của cô, còn có hai bóng người một cao một thấp đi theo sát phía sau cô.
Người cao như đang dẫn người thấp, đứa trẻ vừa nhảy lên liền bị anh ta nắm tay lại, một tay nghịch ngợm bắt lấy đuôi tóc đang lắc qua lắc lại ở quanh eo cô.
Đường Điềm vội vàng bước nhanh đuổi kịp ông lão phía trước.
“Bác xem đi.” Tới thư phòng, Đường Điềm đưa nhật ký của Trần Húc cho ông lão.
Quản gia Trần vươn đôi tay run rẩy nhận lấy, đôi mắt của ông không tốt, cầm quyển sổ đưa đến trước mặt, khuôn mặt phải cúi sát xuống, cố sức mà nhìn từng chữ một.
Ông xem rất chậm, không chỉ chọn những chỗ có Trần Bảo để xem mà đọc từ đầu tới đuôi không chừa trang nào.
Không tính là nhiều chữ nhưng ông lại xem thật lâu, như là xuyên thấu qua vài dòng tùy bút đơn giản này mà lần nữa nhìn thấy cuộc đời của một người.
“Haizz…” Sau khi đặt quyển sổ xuống, ông buông tiếng thở dài, tựa như bị đè nén đã lâu, là tiếng than thở phát ra từ sâu trong nội tâm.
Đường Điềm hỏi, “Cháu nghĩ bây giờ bác nhất định đã hiểu vì sao cháu lại cảm thấy kỳ quái.”
“Ông chủ Trần hẳn là vẫn còn nhớ lúc trước đã hứa với cháu, nếu cháu tìm được thi thể của Trần Húc, bác nhất định sẽ điều tra kỹ lưỡng sự thật. Bây giờ cháu đưa ra chứng cứ, là một người cha, bác nhất định cũng muốn tìm lại công lý cho con trai mình.”
Đường Điềm mỉm cười.
Sau khi xem video, ba người Trần gia mang vẻ mặt khác nhau, Trần Vân Chí phẫn nộ, “Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho tên này! Tên này rốt cuộc là mang thù gì mà lại giết hại con tôi như vậy!”
Nói đến chỗ xúc động, Trần Vân Chí rưng rưng nước mắt.
Đường Điềm chậm rãi nói, “Người này rõ ràng là đã có chuẩn bị, cháu cảm thấy Trần Húc không phải là người dễ dàng kết thù với người khác, hẳn là không phải báo thù. Bác cũng có thể tìm xem anh ấy ở cùng với ai trước đó mà không hề phòng bị lại uống say đến vậy, hoặc là không cẩn thận bị hạ thuốc.”
“Nói không chừng là người cực kỳ thân cận.” Cô mỉm cười với Trần Bằng, nghiêm túc mà kiến nghị, “Hay là báo cảnh sát đi, giao cho cảnh sát điều tra, mọi người cũng tránh khỏi nghi ngờ.”
Trần Bằng cắn răng căng da mặt, ánh mắt giận dữ của người phụ nữ tựa như con dao găm tẩm độc hung tợn đâm xuyên qua người cô.
Ánh mắt nặng nề đảo qua khuôn mặt của vợ với con trai, Trần Vân Chí nhắm mắt lại như không chịu nổi gánh nặng, phất tay để Trần Bằng và người phụ nữ đi ra ngoài, chỉ để lại một mình Đường Điềm, “Tiểu Đường, tôi cảm ơn cháu đã tìm được thi thể của Húc nhi, còn có chứng cứ cho thấy thằng bé bị người khác mưu hại.”
“Tôi là thương nhân, danh dự cực kỳ quan trọng. Việc này cũng không thể trình báo với cảnh sát, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt đến công ty của tôi. Chuyện này tôi sẽ lén tìm người điều tra, đến lúc đó nhất định sẽ cho cháu một lời giải thích.”
Trần Vân Chí nghiêm túc nói.
Đường Điềm lắc đầu, cười nhàn nhạt nói, “Cháu có là ai đâu, làm gì có tư cách yêu cầu bác. Người thật sự muốn biết sự thật chính là Trần Húc. Cũng không biết đến lúc đó sự thật mà bác đưa ra có phải là thứ anh ấy muốn hay không.”
Mặt Trần Vân Chí không đổi sắc, giọng nói gắng gượng, “Vậy cháu không cần nhọc lòng. Hôm nay cũng mệt mỏi rồi, cháu trở về nghỉ ngơi đi.”
Đường Điềm xoay người, chậm rãi đi dạo trong sân, trên đường gặp được lão Trần, ông lão cúi gằm lưng, trong tay cầm một trản đèn lồng giấy, đôi mắt vẩn đục trông thấy cô liền bỗng nhiên cúi đầu, cúc một cung thật sâu, thấp đến nỗi phải dùng tay đỡ lấy hành lang mới có thể chống đỡ được cơ thể.
Đường Điềm vội vàng nghiêng người tránh đi, “Lão Trần, bác làm gì vậy.”
Ông lão chậm rãi đứng thẳng người dậy, giọng nói khàn khàn vang lên, “Vừa rồi ta ở ngoài cửa.”
Đường Điềm hiểu rõ, “Bác nghe được rồi.”
Ông lão nói, “Lúc cô tới, ta hoài nghi cô là kẻ lừa đảo. Hiện tại… dù kết quả thế nào, ta cũng cảm ơn cô đã sẵn lòng giải oan cho đại thiếu gia.”
“Bác khách khí rồi,” Đường Điềm khẽ cười, “Việc này cũng không hoàn toàn là vì đại thiếu gia.”
Cô cũng muốn tiếp tục mạng sống.
Ông lão lại nói, “Lúc trước cô nói có nhìn thấy đại thiếu gia nhắc tới Tiểu Bảo trong sổ nhật ký…”
“Đúng vậy,” Đường Điềm gật đầu, “Bác có muốn tự mình xem không? Ở trong sổ của anh ấy, cháu phát hiện một vài chuyện rất kỳ quái có liên quan đến Trần Bảo.”
Cô là cố ý nói như vậy.
Ông lão lặng im, chiếc đèn lồng trắng trong tay tản ra ánh sáng u ám, chiếu đến vẻ mặt ông lão càng thêm mờ mịt, “Được.”
Ông lão xách theo đèn lồng đi ở phía trước, Đường Điềm bước theo phía sau, ánh trăng chiếu rọi xuống mặt đất, trong lúc vô tình cô nhìn thấy bóng người đổ trên bức tường trắng.
Ông lão còng lưng và mái tóc dài của cô, còn có hai bóng người một cao một thấp đi theo sát phía sau cô.
Người cao như đang dẫn người thấp, đứa trẻ vừa nhảy lên liền bị anh ta nắm tay lại, một tay nghịch ngợm bắt lấy đuôi tóc đang lắc qua lắc lại ở quanh eo cô.
Đường Điềm vội vàng bước nhanh đuổi kịp ông lão phía trước.
“Bác xem đi.” Tới thư phòng, Đường Điềm đưa nhật ký của Trần Húc cho ông lão.
Quản gia Trần vươn đôi tay run rẩy nhận lấy, đôi mắt của ông không tốt, cầm quyển sổ đưa đến trước mặt, khuôn mặt phải cúi sát xuống, cố sức mà nhìn từng chữ một.
Ông xem rất chậm, không chỉ chọn những chỗ có Trần Bảo để xem mà đọc từ đầu tới đuôi không chừa trang nào.
Không tính là nhiều chữ nhưng ông lại xem thật lâu, như là xuyên thấu qua vài dòng tùy bút đơn giản này mà lần nữa nhìn thấy cuộc đời của một người.
“Haizz…” Sau khi đặt quyển sổ xuống, ông buông tiếng thở dài, tựa như bị đè nén đã lâu, là tiếng than thở phát ra từ sâu trong nội tâm.
Đường Điềm hỏi, “Cháu nghĩ bây giờ bác nhất định đã hiểu vì sao cháu lại cảm thấy kỳ quái.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất