Lấy Quỷ Làm Chồng

Chương 47:

Trước Sau
Trên mặt bóng có chữ ký rồng bay phượng múa của một ngôi sao cầu thủ bóng đá trong nước viết bằng bút marker đen, phía dưới còn có một dòng chữ nhỏ của Trần Húc: Tặng cho Tiểu Bằng sinh nhật 10 tuổi.

Ánh mắt Trần Bằng run rẩy, do dự mà vươn tay nhận lấy quả bóng, hắn chậm rãi vuốt ve mặt bóng, không biết nhớ tới cái gì, “Khi còn nhỏ cứ đến tết tôi lại trở về, anh cả sẽ dẫn tôi đi đá bóng. Khi đó cầu thủ này rất nổi tiếng, hình như tôi từng nói là muốn có chữ ký của người đó. Chẳng bao lâu sau tôi lại thích cầu thủ nước ngoài, ba tôi nhờ người lấy không ít chữ ký về.”

Đứa trẻ chỉ thuận miệng nhắc tới, cũng không để trong lòng nhưng anh cả vẫn luôn ghi nhớ, còn tìm mọi cách để lấy được quả bóng có chữ ký cho hắn.

Chẳng qua khi đó anh cũng hiểu đứa em trai sống cùng ba thì có gì mà không có được.

Vì thế quả bóng này không còn cơ hội đưa ra.

“Các người cũng coi như là người bị hại, Trần Húc chỉ muốn biết sự thật thôi, bây giờ đã có, anh ấy cũng buông xuống. Dù sao cũng là người một nhà.”

Đường Điềm mặt không đổi sắc nói sảng, dù sao bây giờ cô cũng chạy trốn trước, Trần Húc có muốn trả thù người nhà hay không cũng là chuyện của nhà bọn họ.

Trần Bằng hơi xúc động, “Cô muốn thế nào.”

“Tôi muốn rời khỏi đây.”

Trần Bằng lắc đầu, “Ba tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”

“Cho nên mới cần anh giúp đỡ.” Đường Điềm nói, “Email sao lưu và mật khẩu đều có thể cho anh. Chuyện của nhà mấy người tôi không muốn dính líu đến, tôi cũng không còn nhiều ngày để sống nữa, chỉ muốn đến chỗ này chỗ nọ một chút, không muốn những ngày còn lại bị giam trong bốn bức tường thế này.”

Cô gái đang nói chuyện có dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, ốm yếu như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay.

Trần Bằng do dự một chút rồi đồng ý, “Tối mai tôi sẽ cho xe đến đón cô.”



“Được.” Đường Điềm đưa email sao lưu và tài khoản cho hắn, vừa mới nhận được hắn liền xóa video đi trước.

Sau khi đạt được thỏa thuận, Đường Điềm tốt bụng đề nghị, “Nói thật thì tôi cảm thấy, thay vì loại bỏ từng người anh em của mình thì anh cứ nắm quyền trong tay. Đến lúc đó dù ba anh có muốn làm gì thì cũng phải cân nhắc đến thế lực của anh.”

Trần Bằng mỉm cười, đây là lần đầu tiên hắn cười trong mấy ngày nay, “Cô nói rất đúng.”

Sau đó hắn vội vàng rời đi.

Đường Điềm lập tức khóa cửa lại từ bên trong.

Dù ông chủ Trần nghĩ thế nào, bên ngoài có con riêng hay không thì cô cũng đã gieo hoài nghi vào lòng Trần Bằng để hai cha con xảy ra mâu thuẫn, ông chủ Trần còn trẻ, trẻ trung khoẻ mạnh, tuyệt đối không muốn giao quyền vào tay người khác sớm như vậy, cho dù đó có là con trai ruột của mình; còn Trần Bằng, sau khi nghe xong những lời này đều sẽ nghĩ mọi cách để giành lấy quyền lực, dù thế nào thì sau này Trần gia cũng đừng mơ tưởng đến an bình nữa.

Còn sự thật thì…

Trần Bằng luôn miệng nói là mẹ của hắn làm, mẹ vì bảo vệ hắn nên mới hạ thủ với Trần Húc. Nhưng thật ra… Đường Điềm nhớ tới ánh mắt độc ác tàn nhẫn của Trần Bằng vừa rồi.

Còn ông chủ Trần, dù cuối cùng là ai ra tay cũng không quan trọng, quan trọng là bọn họ đều muốn Trần Húc chết.

“Thiên Sát Cô Tinh”, Đường Điềm cảm thấy thương xót, chỉ đơn giản là một câu đoán mệnh đã khiến vận mệnh của anh lưu lạc đến tận đây, thế mà chẳng có ai hy vọng anh sống.

Nhưng hiện tại cô cũng không có thời gian để thương tiếc cho đối phương. Vội vàng thu dọn quần áo, cái vali quá bắt mắt nên không thể mang theo, cô cố gắng cất những thứ quan trọng vào trong ba lô.

Thỏa thuận gì đó đều là nói lung tung. Cô không nghĩ ông chủ Trần và Trần Bằng sẽ bỏ qua cho cô, đều là người tàn nhẫn độc ác cả. Cô cố ý nói như vậy là để ổn định đối phương.

Ông chủ Trần sẽ nhốt cô lại đây, còn Trần Bằng sẽ ra tay vào ngày mai lúc trên xe đưa cô đi. Cô chỉ có cơ hội chạy trốn trong đêm nay.



Mấy ngày nay đã dành thời gian để đi dạo khắp nhà, trong đầu cô đã có sẵn bản đồ.

Cửa ngoài là dạng cổ, chỉ cần rút chốt khóa từ bên trong ra là được.

Bỗng nhiên cửa phòng bị gõ vang, Đường Điềm giật mình, “Ai vậy?”

Nghĩ là Trần Bằng quay lại, sống lưng cô căng chặt.

“Là ta.” Giọng nói khàn khàn lại mơ hồ.

Đường Điềm không ngờ tới, “Lão Trần?”



Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả: Mũi của cô nhất định là rất dài.

Đường Điềm: ? ? ?

Bỏ ba lô vào trong ngăn tủ để giấu, cô chỉnh lại váy rồi ra mở cửa, “Đã muộn thế này rồi, quản gia Trần có chuyện gì sao?”

Ngoài cửa, ông lão chống gậy khom cái lưng còng, da nhăn tóc bạc, giọng nói khàn khàn, “Cô gái, ta muốn hỏi cô một vấn đề.”

“Bác nói đi.” Đường Điềm ra hiệu mời, ông lão lắc đầu, “Ta muốn kể cho cô một câu chuyện.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau