Chương 67:
Nhắc tới ác mộng, Vương Đình Đình lập tức lạnh sống lưng, ngậm chặt miệng.
Đường Điềm thấy rõ sự đấu tranh trong mắt cô nàng, có tò mò cũng có xúc động, gần như khiến Vương Đình Đình muốn truy cứu tới cùng; nhưng là một người trưởng thành có lý trí, cuối cùng cô nàng vẫn cố nén xuống, nhắm mắt lại, “Nói ra được, tôi cũng dễ chịu hơn nhiều. Sau này không cần giữ điều bí mật mà chỉ tôi biết này nữa. Chị…” Cô nàng chân thành nhìn về phía Đường Điềm “Dù chị làm gì, vẫn còn người có thể nhớ đến sự tồn tại của Tiểu Minh, cảm ơn chị.”
Đường Điềm mỉm cười, vẫy tay tạm biệt cô nàng.
Trở lại biệt thự, bà lão đang xem TV mỉm cười nhìn sang, “Nói chuyện gì với Đình Đình mà lâu như vậy.”
Ánh sáng mờ nhạt từ TV chiếu vào mái tóc hoa râm và những nếp nhăn trên khuôn mặt của bà lão, khuôn mặt vốn hiền từ trong nháy mắt cũng trở nên mơ hồ.
Bà lão này, có biết sự thật về việc Tiểu Minh mất tích không?
Còn có những người xung quanh, sau khi căn biệt thự số 14 xảy ra chuyện, nhiều phóng viên phỏng vấn khai quật những câu chuyện đằng sau đó như vậy, nhưng mọi người lại ăn ý im miệng không nói đến sự tồn tại của Tiểu Minh. Là thật sự quên, hay là nguyên nhân giống với cha mẹ của Vương Đình Đình, cho nên mới giữ im lặng như vậy?
Nhưng dù sự thật có bị chôn giấu thì cũng có ngày gặp lại ánh mặt trời.
Đường Điềm mỉm cười, “Hàn huyên những chuyện mà tụi cháu đều thấy hứng thú thôi.”
Sáng ngày hôm sau vẫn như thường lệ. Đến tối Đường Điềm đợi bà lão nghỉ ngơi rồi trở lại phòng mình thu dọn ba lô.
Mười hai giờ tối nay chính là lần thứ hai thực tập dẫn chương trình, đoán chừng lúc đó Tiểu Minh có thể phát huy sức mạnh đến tối đa, cô mới dám thâm nhập vào hang quỷ.
Mười một giờ ba mươi phút, cô lẻn ra khỏi biệt thự rồi đến trước nhà ma.
“Thật u ám.” Lần trước đến đây là vào ban ngày ban mặt, bởi vì biệt thự có bóng phủ nên có vẻ lạnh lẽo mười phần. Một mình đi vào đêm khuya thế này đối với một cô gái mà nói cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Vì sống sót, Đường Điềm không ngừng tự khuyến khích trong lòng, cô đi theo con đường đã phát hiện trước đó, quen cửa quen nẻo tiến vào biệt thự.
Trong miệng ngậm đèn pin, cô cầm lấy xẻng nhỏ, xác định vị trí mà Vương Đình Đình đã nói, bắt đầu ra tay đào bới.
Chỗ mà cha nuôi đào là dưới cây tuyết tùng trong sân, Đường Điềm cố sức đào một hồi lâu, trong lớp bùn đất hôi thối bỗng nhiên lộ ra một đoạn xương trắng.
Tìm được rồi!
Xác định thi thể thật sự bị chôn dưới đất, tâm tình cô có chút trầm trọng.
Bùn đất màu nâu bị nhuộm thành màu đỏ đen, tụ lại thành từng khối, cách lớp khẩu trang nhưng cô vẫn có thể ngửi được mùi buồn nôn khó chịu.
Sợ làm hỏng xương, Đường Điềm dùng tay đeo găng, thật cẩn thận phủi sạch bụi bẩn trên bề mặt, dần dần lộ ra bộ xương hoàn chỉnh.
Không có quần áo thối rữa, chỉ có một bộ xương trắng phau rõ ràng không phải của người.
“Hình dạng này, mèo hay là chó?” Ước chừng dài 30 cm, toàn bộ da thịt đã phân hủy dung nhập vào bùn đất phía dưới.
Cô có chút thở phào nhẹ nhõm, trong lòng ôm một tia may mắn, “Nếu là động vật, có lẽ Tiểu Minh đã thật sự đi lạc. Tối đó Vương Đình Đình nhìn thấy chính là người nhà này đang chôn chó.”
Từ nội tâm cô hy vọng Tiểu Minh bỏ nhà rời đi mà không phải là bị người ta hại chết ở đây.
— Tuy rằng hy vọng như vậy là điều viển vông khi Tiểu Minh đã xuất hiện ở trước mặt cô.
Đường Điềm lấp lại hố đất rồi bò cửa sổ vào biệt thự, không biết có phải là ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy buổi tối biệt thự có chút khác với ban ngày.
Cửa sổ biệt thự rách nát, thỉnh thoảng lại có luồng gió từ khắp nơi ùa vào thổi lạnh cả lòng người. Trong bóng đêm tựa như có con mãnh thú đang ngủ đông khiến người đi trong đó run sợ.
Mí mắt Đường Điềm bỗng nhiên nhảy dựng, lầu hai có tiếng động!
Đường Điềm vốn đang ở chỗ ngoặt cầu thang ở lầu một, nghe thấy động tĩnh cô liền lập tức lùi về phía sau, lặng lẽ trốn vào chỗ khuất của thang lầu, tắt điện thoại và đèn pin rồi ngừng thở.
“Rẹt rẹt — “
Như thể có thứ gì đó bén nhọn kéo lê trên mặt đất, theo đó là bước chân nặng nề không ngừng phát ra tiếng vang. Người thường không thể nào lại đến nhà ma vào giờ này — ở đây thực sự có quỷ!
Tiếng bước chân trầm trọng mà thong thả đi dọc theo hành lang lầu hai, sau đó thì xuống lầu.
Bịch, bịch, từng tiếng một rơi vào lòng Đường Điềm, trái tim cô gần như ngừng đập.
Trong ánh trăng thảm đạm, thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là một cái bóng đen, đối phương đi xuống lầu, cho nên bóng đen đổ xuống trước, tóc ngắn, thân cao chừng một mét tám, vóc dáng cường tráng, trong tay đang lôi kéo thứ gì đó, rõ ràng là một cái rìu!
Đường Điềm thấy rõ sự đấu tranh trong mắt cô nàng, có tò mò cũng có xúc động, gần như khiến Vương Đình Đình muốn truy cứu tới cùng; nhưng là một người trưởng thành có lý trí, cuối cùng cô nàng vẫn cố nén xuống, nhắm mắt lại, “Nói ra được, tôi cũng dễ chịu hơn nhiều. Sau này không cần giữ điều bí mật mà chỉ tôi biết này nữa. Chị…” Cô nàng chân thành nhìn về phía Đường Điềm “Dù chị làm gì, vẫn còn người có thể nhớ đến sự tồn tại của Tiểu Minh, cảm ơn chị.”
Đường Điềm mỉm cười, vẫy tay tạm biệt cô nàng.
Trở lại biệt thự, bà lão đang xem TV mỉm cười nhìn sang, “Nói chuyện gì với Đình Đình mà lâu như vậy.”
Ánh sáng mờ nhạt từ TV chiếu vào mái tóc hoa râm và những nếp nhăn trên khuôn mặt của bà lão, khuôn mặt vốn hiền từ trong nháy mắt cũng trở nên mơ hồ.
Bà lão này, có biết sự thật về việc Tiểu Minh mất tích không?
Còn có những người xung quanh, sau khi căn biệt thự số 14 xảy ra chuyện, nhiều phóng viên phỏng vấn khai quật những câu chuyện đằng sau đó như vậy, nhưng mọi người lại ăn ý im miệng không nói đến sự tồn tại của Tiểu Minh. Là thật sự quên, hay là nguyên nhân giống với cha mẹ của Vương Đình Đình, cho nên mới giữ im lặng như vậy?
Nhưng dù sự thật có bị chôn giấu thì cũng có ngày gặp lại ánh mặt trời.
Đường Điềm mỉm cười, “Hàn huyên những chuyện mà tụi cháu đều thấy hứng thú thôi.”
Sáng ngày hôm sau vẫn như thường lệ. Đến tối Đường Điềm đợi bà lão nghỉ ngơi rồi trở lại phòng mình thu dọn ba lô.
Mười hai giờ tối nay chính là lần thứ hai thực tập dẫn chương trình, đoán chừng lúc đó Tiểu Minh có thể phát huy sức mạnh đến tối đa, cô mới dám thâm nhập vào hang quỷ.
Mười một giờ ba mươi phút, cô lẻn ra khỏi biệt thự rồi đến trước nhà ma.
“Thật u ám.” Lần trước đến đây là vào ban ngày ban mặt, bởi vì biệt thự có bóng phủ nên có vẻ lạnh lẽo mười phần. Một mình đi vào đêm khuya thế này đối với một cô gái mà nói cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Vì sống sót, Đường Điềm không ngừng tự khuyến khích trong lòng, cô đi theo con đường đã phát hiện trước đó, quen cửa quen nẻo tiến vào biệt thự.
Trong miệng ngậm đèn pin, cô cầm lấy xẻng nhỏ, xác định vị trí mà Vương Đình Đình đã nói, bắt đầu ra tay đào bới.
Chỗ mà cha nuôi đào là dưới cây tuyết tùng trong sân, Đường Điềm cố sức đào một hồi lâu, trong lớp bùn đất hôi thối bỗng nhiên lộ ra một đoạn xương trắng.
Tìm được rồi!
Xác định thi thể thật sự bị chôn dưới đất, tâm tình cô có chút trầm trọng.
Bùn đất màu nâu bị nhuộm thành màu đỏ đen, tụ lại thành từng khối, cách lớp khẩu trang nhưng cô vẫn có thể ngửi được mùi buồn nôn khó chịu.
Sợ làm hỏng xương, Đường Điềm dùng tay đeo găng, thật cẩn thận phủi sạch bụi bẩn trên bề mặt, dần dần lộ ra bộ xương hoàn chỉnh.
Không có quần áo thối rữa, chỉ có một bộ xương trắng phau rõ ràng không phải của người.
“Hình dạng này, mèo hay là chó?” Ước chừng dài 30 cm, toàn bộ da thịt đã phân hủy dung nhập vào bùn đất phía dưới.
Cô có chút thở phào nhẹ nhõm, trong lòng ôm một tia may mắn, “Nếu là động vật, có lẽ Tiểu Minh đã thật sự đi lạc. Tối đó Vương Đình Đình nhìn thấy chính là người nhà này đang chôn chó.”
Từ nội tâm cô hy vọng Tiểu Minh bỏ nhà rời đi mà không phải là bị người ta hại chết ở đây.
— Tuy rằng hy vọng như vậy là điều viển vông khi Tiểu Minh đã xuất hiện ở trước mặt cô.
Đường Điềm lấp lại hố đất rồi bò cửa sổ vào biệt thự, không biết có phải là ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy buổi tối biệt thự có chút khác với ban ngày.
Cửa sổ biệt thự rách nát, thỉnh thoảng lại có luồng gió từ khắp nơi ùa vào thổi lạnh cả lòng người. Trong bóng đêm tựa như có con mãnh thú đang ngủ đông khiến người đi trong đó run sợ.
Mí mắt Đường Điềm bỗng nhiên nhảy dựng, lầu hai có tiếng động!
Đường Điềm vốn đang ở chỗ ngoặt cầu thang ở lầu một, nghe thấy động tĩnh cô liền lập tức lùi về phía sau, lặng lẽ trốn vào chỗ khuất của thang lầu, tắt điện thoại và đèn pin rồi ngừng thở.
“Rẹt rẹt — “
Như thể có thứ gì đó bén nhọn kéo lê trên mặt đất, theo đó là bước chân nặng nề không ngừng phát ra tiếng vang. Người thường không thể nào lại đến nhà ma vào giờ này — ở đây thực sự có quỷ!
Tiếng bước chân trầm trọng mà thong thả đi dọc theo hành lang lầu hai, sau đó thì xuống lầu.
Bịch, bịch, từng tiếng một rơi vào lòng Đường Điềm, trái tim cô gần như ngừng đập.
Trong ánh trăng thảm đạm, thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là một cái bóng đen, đối phương đi xuống lầu, cho nên bóng đen đổ xuống trước, tóc ngắn, thân cao chừng một mét tám, vóc dáng cường tráng, trong tay đang lôi kéo thứ gì đó, rõ ràng là một cái rìu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất