Lấy Vợ Lấy Phải Thái Thượng Hoàng

Chương 3: Chuẩn bị hôn sự

Trước Sau
Nếu không phải vì hôn sự với Bùi Thanh Hoằng thì có lẽ cũng chẳng ai để tâm đến Lan Mân ở tiểu viện hẻo lánh của Lan phủ. Năm đó mẫu thân Lan Mân bị một tên lòng lang dạ sói phụ lòng, làm lớn bụng trước khi thành thân, tin đồn truyền đi khắp nơi làm bại hoại gia môn Lan phủ. Sau khi sinh hạ Lan Mân không bao lâu bà liền nhắm mắt xuôi tay do tích tụ tâm bệnh.

Cũng may Lan phụ Lan mẫu là người rộng lượng, đồng ý nuôi nấng Lan Mân, tuy nhiên không được phép gặp người ngoài. Y bị đưa tới một tiểu viện nhỏ, những vật dụng cần thiết đều được đưa đến. Chỉ cần không đến tiền viện, không gây chuyện bên ngoài, tất cả mọi người trong Lan phủ đều mặc kệ y.

Ai ngờ biểu muội của Lan Mân lại đem bức họa được y tặng khi trước này ra ngoài chơi đùa, đùng một cái gây ra chuyện lớn như vậy. Tổ phụ tổ mẫu Lan Mân tạ thế cũng đã được vài năm, hiện giờ gia chủ Lan phủ là cậu của y, họ vốn cũng chẳng thân thiết gì, chắc chắn sẽ không đắc tội quý phủ vì Lan Mân.

Bà mai thường nói số mệnh là của cha mẹ, đương nhiên Lan Mân không có quyền lựa chọn giống như Bùi Thanh Hoằng. Khi người của Bùi gia tới cũng không có ai phái người đến báo cho y để ra gặp mặt, sau khi người đi rồi mới phái hạ nhân đến tiểu viện của Lan Mân nói một tiếng lấy lệ. Cũng chẳng có ai thèm quan tâm Lan Mân có nguyện ý gả cho một nam nhân hay không.

Ngoài gã hạ nhân tới báo tin khi nãy, biểu muội lúc trước đem bức họa của Lan Mân đi lung tung cũng tới tiểu viện: "Biểu ca thủ đoạn của ngươi thực không tồi! Nghe nói Bùi nhị công tử nhìn người trước rồi mới chọn ngươi, thật giống nương ngươi, không biết xấu hổ, không biết liêm sỉ! Nếu không phải vì ngươi, chắc chắn Bùi nhị công tử sẽ để ý tới ta!"

Nàng vừa dứt lời, chiếc bút của Lan Mân liền xẹt qua búi tóc nàng như một mũi tên, sau đó cắm thẳng tắp vào cây cột phía sau nàng. Bị dọa đến ngây người, Lan Y Y cứng ngắc mà xoay đầu sang, mặt xanh xanh trắng trắng miễn cưỡng nói một câu rồi chạy trối chết: "Một tên câm điếc mà cũng dám khi dễ ta, ngươi đợi đấy! Ngươi vào Bùi gia chắc chắn sẽ không được yên ổn ngày nào đâu!"

Dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương, bị tên thủ hạ đứng phía sau ra tay dọa một chút liền sợ mất mật, còn Lan Mân từ đầu tới cuối đều ngồi một chỗ chuyên tâm vẽ tranh, bất động như núi.

Đợi đến lúc Lan Mân cuốn bức tranh hoàn chỉnh lại, tên hạ nhân câm mới dám liếc mắt nhìn một chút, quả nhiên người trong tranh chính là phu quân tương lai của chủ tử hắn, Nhị công tử Bùi gia, Thượng thư bộ Công Bùi Thanh Hoằng.

Bức tranh này vẽ Bùi Thanh Hoằng mặc triều phục của Thượng thư bộ Công, toàn bộ xiêm y đều là màu đỏ, chỉ có nội y bên trong được làm từ lụa trắng, ngoài ra thì kiểu dáng giống như đúc triều phục của các vị quan khác, khiến khuôn mặt vốn đã tuấn tú của hắn nay càng thu hút hơn.

Nhưng điều này không phải trọng điểm, ai làm quan đương triều hẳn sẽ thấy, triều phục trong tranh cùng ngoài đời giống hệt nhau, không có nửa điểm khác biệt, mà tư thái của người trong bức họa lại chính là bản sao của Bùi Thanh Hoằng lúc lên triều. Một người yêu thích thanh tĩnh, ít khi ra khỏi cửa như Lan Mân sao có thể vẽ được thần thái của Bùi nhị công tử không sai một điểm thế này?

"Chủ tử, ngài thật sự phải gả cho Bùi nhị công tử sao?" Người đang nói chuyện chính là kẻ đã bị Lan Y Y mắng là thứ câm điếc, tuy thanh âm của hắn khàn khàn khó nghe nhưng thực ra vẫn có thể nói được.

"Lời đã nói ra như bát nước bị hắt đổ. Mặt khác, muốn nắm rõ nội bộ của Bùi gia, xâm nhập vào là cách tốt nhất không phải sao?"

"Vậy thỉnh chủ tử cẩn thận với Vinh Hân quận chúa. Nàng cũng chẳng biết thân phận thật của chủ tử, lỡ đâu lại ngáng chân chủ tử vào lúc đại hôn thì quả thực không ổn. Dù sao nàng cũng chỉ là một nữ nhân, thủ đoạn cũng không quang minh chính đại được như nam nhân."

"Vinh Hân bị cái gì vậy, rõ ràng là gả cho Bùi Thanh Dật, vậy thì liên quan gì tới Bùi Thanh Hoằng chứ?"



Cho dù không ra ngoài cửa, suốt ngày ru rú trong nhà đi chăng nữa y cũng biết nàng đã được gả cho Bùi Thanh Dật, lúc trước hôn lễ của nàng lớn đến vậy, lại còn là hôn sự được ngự ban. Dân chúng toàn Yến thành đều biết, hôn sự ấy là do Vinh Hân quận chúa năn nỉ phụ thân mình là Vinh thân vương thỉnh cầu.

Thái thượng hoàng hiện tại cũng chính là Nguyên Phong đế thời bấy giờ hạ chỉ ban thưởng hôn sự, khi ấy người đời đều gọi họ là đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, hôn nhân mỹ mãn. Bản thân đã có phu quân, tuy rằng tính cách Vinh Hân có phần ngang ngược nhưng chỉ cần không có Diệp thị bày mưu tính kế, nàng chẳng có lý do gì để làm khó dễ "em dâu" tương lai của mình cả.

"Chủ tử, ngài không để tâm đến Vinh Hân quân chúa nên không biết là phải, thực ra bấy lâu nay nàng vẫn luôn ái mộ Nhị công tử đó!"

Lan Mân đang đóng dấu ấn ký của mình lên bức họa, nghe câu nói này xong ấn ký đỏ liền "bụp" một cái rơi xuống đất: "Nói rõ ràng cho ta nghe mọi chuyện rốt cuộc là thế nào."

Tôi tớ kia liền đằng hắng một tiếng rồi từ từ kể hết tất cả nguyên do trong đó: "Từ trước đến nay người Vinh Hân quận chúa ái mộ vẫn luôn là Bùi nhị công tử. Chỉ là khi ấy Bùi đại công tử vẫn chưa định hôn sự, từ trước đến nay nào có đạo lý đệ đệ lại định hôn trước huynh trưởng chứ? Huống hồ Tiên đế còn cho phép Nhị công tử tự định đoạt hôn sự của mình. Còn Vinh thân vương chỉ biết nữ nhi của mình muốn thành thân cùng công tử Bùi gia, thế là hắn liền vác bản mặt già tới cầu thân. Mà năm đó trên dưới Bùi gia chỉ có một mình Bùi đại công tử đủ tuổi để thành thân, vậy nên Thái thượng hoàng liền chuẩn tấu cho Vinh Hân quận chúa kết nghĩa phu thê cùng Bùi Thanh Dật. Quân vô hí ngôn (vua không nói chơi), Vinh Hân quận chúa đương nhiên phải gả cho Bùi đại công tử."

Tai vách mạch rừng, hiện tại Lan Mân là thê tử tương lai của Bùi Thanh Hoằng, còn có thể là thê tử duy nhất, người hầu đương nhiên không dám tùy tiện nói bậy.

"Bùi đại công tử không phải cũng là người rất tốt hay sao? Tại sao nàng gả chồng đã được ba năm rồi mà vẫn chưa chết tâm?" Lan Mân khó lòng mà tin được, Bùi đại công tử thiên tư hơn người, tuy rằng không thể so sánh được với Bùi Thanh Hoằng danh cao khí ngạo nhưng vẫn là một ý lang quân tốt trong lòng các nữ tử, khi vẫn còn là một thiếu niên tự do cũng câu được không biết bao nhiêu hồn phách thiếu nữ.

Lúc trước y ban thưởng hôn sự là do thấy Vinh thân vương thật đáng thương, coi như chừa lại một ít mặt mũi cho lão nhân gia. Miễn cưỡng đem Bùi đại công tử tốt đẹp biết bao cho một Vinh Hân quận chúa dữ dằn man rợ, ai ngờ lại ban hôn sai người.

Người câm kia nuốt nước bọt một cái rồi nói tiếp: "Ngài không biết rồi, Bùi đại công tử kia tuy dung mạo đẹp thật đấy, nhưng..."

....

"Đẹp thì để làm cái gì, một cái đầu gỗ hỏi không được đáp cũng không xong!" Vừa nghe thị nữ nhắc tới phu quân mình nữ tử xinh đẹp kia liền bừng bừng lửa giận.

Chuyện nàng bất mãn phu quân của mình cũng không phải ngày một ngày hai, một đám người lập tức câm miệng không dám nhiều lời. Vinh Hân quận chúa tức giận không thôi, ra đến cửa lại quay phắt về, ném đồ vật trong phòng lung tung rồi lại ủ rũ ngồi xuống. Nàng tuyệt đối không muốn bộ dạng đanh đá chanh chua của mình bị người trong lòng thấy được.

Suy nghĩ một hồi nàng liền sai tỳ nữ vấn giúp nàng một kiểu tóc đơn giản xinh đẹp, thay một bộ y phục đẹp đẽ, tốt nhất là trang điểm thêm một chút để qua chỗ Bùi Thanh Hoằng.

Tính tình của nàng cũng thật đa dạng, để Bùi Thanh Hoằng thích, mỗi lần Bùi gia có yến tiệc nàng đều diễn một bộ dạng ôn thuận dịu dàng, nguyên nhân là vì Bùi Thanh Hoằng thích người ôn nhu. Bùi nhị công tử không thích kiểu phụ nữ đầu toàn trang sức thì mỗi lần ra khỏi cửa nàng đều không đeo nhiều vàng bạc châu báu. Bùi nhị công tử cảm thấy nữ tử ăn mặc thanh nhã rất đẹp, nàng liền ăn mặc trang điểm theo sở thích của hắn.

Tóm lại Bùi Thanh Hoằng thích dạng phụ nữ thế nào nàng liền biến mình thành dạng đó. Tuy Bùi Thanh Dật cũng hấp dẫn không ít ánh mắt của nữ tử nhưng hắn là kẻ ngốc, hoàn toàn không phải ý trung nhân trong mộng của nàng. Nữ nhân tốt thì nên toàn tâm toàn ý thích một người, ngay cả thị nữ bên cạnh cũng biết nàng thích Bùi Thanh Hoằng, không ngờ cha cũng đồng ý giúp nàng, kết quả hôn sự mong cầu bấy lâu lại thành cùng Bùi Thanh Dật!



Mà càng rắc rối hơn là mối hôn sự này do chính Thái thượng hoàng phê chuẩn, quân vô hí ngôn, nàng có ngốc, có tùy hứng đến đâu cũng không thể kéo toàn bộ phủ Vinh thân vương xuống nước được. Chỉ có thể khổ sợ nhịn đắng nuốt cay kìm nước mắt vào lòng. Nàng muốn gả cho Bùi nhị lang, tuy người nàng lấy cũng là Bùi công tử nhưng đây căn bản không phải người nàng thích có được không!

Lại nói, dung mạo Bùi Thanh Dật quả thực xuất sắc, bản thân nàng khi mới gả vào cũng muốn thu liễm, ổn định tâm tư mà nghe lời trượng phu. Nhưng ai ngờ được Bùi Thanh Dật lại là thứ đầu gỗ chỉ biết chứa sách chứ!

Những vẫn còn một điều thật may mắn là Bùi Thanh Dật thân cận với sách vở hơn cả với nữ nhân, vì biên soạn sách sử hắn có thể không về nhà. Nhưng trong mắt Vinh Hân quận chúa, dù đối phương không vào thanh lâu chẳng thiết nữ sắc, nhưng nếu không về nhà thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Số đêm hắn vì công việc bận rộn mà bỏ mặc nàng trải qua đêm tối lạnh lẽo một mình thật sự nhiều đến nỗi nàng cũng lười đếm. Dù sao thì mỗi lần các nữ quyến tụ họp, những lời lẽ chế giễu mị lực của nàng quá tầm thường, không giữ nổi nam nhân của mình được hết người này đến người khác truyền tai nhau. Lâu dần nàng tự tập được cho mình thói quen mắt không thấy tai không nghe thì tâm không mệt. Cũng may nàng vẫn còn một cậu em chồng, tuy không thể trở thành phu nhân của Bùi Thanh Hoằng, nhưng với thân phận đại tẩu này thì nàng cũng có thể thường xuyên đi gặp hắn rồi.

Mộc Chi của nàng là một chính nhân quân tử, đương nhiên sẽ không có ý nghĩ gì không an phận với đại tẩu của mình. Mộc Chi cũng chẳng có hứng thú gì với nữ nhân ngoài kia, nên nàng luôn tự nhủ rằng bản thân không chiếm được người mình thích, người khác cũng chạm không tới thì cũng được. So với những nữ nhân kia nàng còn may mắn hơn nhiều, ít ra mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Mộc Chi, cùng nhau tán gẫu, nói chuyện trời đất, tự tay làm một ít điểm tâm mang qua cho hắn, xem đối phương mỉm cười nhận lấy rồi khen tay nghề của nàng tốt, cũng là một điều đẹp đẽ.

Chỉ là, nếu lời cảm ơn đại tẩu ấy có thể đổi thành cảm ơn nương tử thì tốt rồi. Tóm lại Vinh Hân quận chúa đã theo bản năng mà xem nhẹ xưng hô làm nàng thấy nghèn nghẹn ở cổ họng ấy, bởi trái tim thiếu nữ của nàng đã bị nụ cười của người trong lòng làm tan chảy hết cả.

Cuộc sống như vậy tuy không được coi là hoàn mỹ, nhưng đối với nàng mà nói thì cũng có thế miễn cưỡng chắp vá tâm hồn mà sống qua ngày. Trước đây Mộc Chi từng khen nàng ăn mặc diễm lệ rất đẹp, nàng liền đổi trở về cách ăn mặc trang điểm mình thích nhất ngày trước, còn bên ngoài vẫn tiếp tục duy trì biểu tượng ôn nhu hòa nhã của mình như một thói quen, đến nỗi nàng không còn khó chịu như ban đầu nữa.

Hôn sự này là do Mộc Chi yêu cầu, lại được Bùi phụ cùng Diệp thị đáp ứng. Tóm lại, theo nàng Mộc Chi một chút cũng không sai, chắc chắn là do hồ ly tinh không biết chui ra từ gia tộc nghèo nàn nào tới mê hoặc hắn! Bằng không, Bùi Thanh Hoằng cũng sẽ không bỏ qua biết bao nhiêu nữ nhân trắng trẻo hơi thở tựa xuân mà lựa chọn một nam hồ ly không được sủng ái, mà kẻ này cũng chẳng có chỗ nào đẹp đẽ hơn người.

Chờ thị nữ trang điểm xong Vinh Hân quận chúa liền đứng dậy, nàng âm thầm thề thốt, tuyệt đối sẽ không để nam hồ ly kia được sống yên ổn ngày nào, nhất định phải để Mộc Chi thấy được bộ mặt thật của y!

Khi Vinh Hân quận chúa đang suy nghĩ những điều đó, Thái thượng hoàng vừa mới trở về từ bên ngoài, đang cùng Đại tướng quân Lý Tân Phong đàm phán quốc sự đột nhiên hắt xì một cái, thái giám đứng bên người liền vội vàng đi tìm áo khoác cho y.

Lý tướng quân vội vàng mở miệng: "Thỉnh Thái thượng hoàng bảo trọng long thể."

"Có lẽ là do đêm qua có chút lạnh, không đáng ngại, chúng ta tiếp tục."

Chờ đến khi Lý Tân Phong lui xuống, y mới phân phó cho bóng người mặc hắc y đứng phía sau màn: "Lệnh cho kẻ câm trông chừng Lan phủ cho cẩn thận, còn ngươi đến Bùi phủ theo dõi Vinh Hân quận chúa, nếu nàng làm gì bất thường phải báo cho ta ngay lập tức."

"Vâng." Thanh âm trong cung điện nhẹ nhàng vang lên rồi phiêu tán theo gió, sau đó một thân ảnh màu đen cũng biến mất theo. Cung điện lại khôi phục sự trống vắng ban đầu, như thể chưa từng có người nào xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau