Chương 13
Hoắc Thâm vừa từ phòng họp đi ra, trợ lý liền đến nói với hắn: " Lê tiên sinh đang trong phong làm việc đợi ngài"
Hoắc Thâm tâm khẽ động, đưa hết tài liệu cho trợ lý rồi bước nhanh về phòng làm việc, mở cửa ra liền thấy Lê Úc đang ngồi trên sô pha đợi anh
Anh đi nhanh tới ngồi cạnh Lê Úc: "Sao lại một mình tới đây, em có mệt không?"
"Ở nhà nhiều cũng buồn nên đi dạo một chút" Lê Úc nói xong thì cầm ba lô đặt lên bàn: "Anh còn không mau ăn cơm đi"
Hoắc Thâm gật đầu
Lê Úc lấy hộp cơm ra đẩy về phía Hoắc Thâm: "Anh ăn đi"
Đôi mắt Hoắc Thâm sáng lên, vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng mở cặp lồng ra, mùi cá kho thơm ngon bay vào mũi, anh cầm đũa lên lại nhìn Lê Úc
"Cảm ơn bà xã"
Lê Úc không tự nhiên ho một tiếng, trừng lớn hai mắt với Hoắc Thâm, khi Hoắc Thâm nhìn cậu, ánh mắt ấy luôn tràn đầy vui vẻ yêu thương khiến cậu có chút chịu không nổi
"Anh ăn đi chứ, nhìn em làm gì"
Hoắc Thâm dựa lại gần "hôn chụt" một cái: "Bà xã, em hôn anh một cái được không?"
Lê Úc quay đầu đi hướng khác nói: "Không muốn"
Hoắc Thâm lại dựa vào gần hơn: "Chỉ một cái thôi mà"
Lê Úc nắm chặt lấy dọc quần mà không lên tiếng, Hoắc Thâm coi như cậu ngầm đồng ý, bàn tay anh nhẹ nhàng nâng cằm Lê Úc lên, hướng bờ môi kia mà hôn xuống, nhưng khi sắp chạm tới thì bên ngoài phòng làm việc truyền tới tiếng hô lớn: "Tránh ra, tôi muốn gặp Hoắc tổng"
Thanh âm này như thiên lôi đánh xuống đất đá khiến hai người nổ tung, mặt Lê Úc tối sầm lại, vừa đẩy Hoắc Thâm ra thì một giây sau có người xông vào.
Giang Kỳ vừa đi vừa nói lớn tiếng: "Hoắc tổng, anh cho tôi trở về đi, tôi hứa sẽ không phạm sai lầm nữa mà..."
Giang Kỳ vốn tưởng rằng trong phòng chỉ có mình Hoắc Thâm nên mới dám to tiếng tùy tiện xông vào, đánh liều muốn giải quyết cùng anh, nhưng khi vào trong lại thấy Lê Úc đang ngồi trên ghế liền trở nên im bặt.
Từ sau lần bị Lê Úc đánh đó, vết thương trên đầu hắn ta mãi mới lành lại được vậy mà bây giờ nhìn thấy cậu cảm giác vết thương trên trán liền bắt đầu có chút đau.
Lê Úc lạnh lùng nhìn hắn như rác rưởi rồi ghét bỏ rời mắt đi.
Hoắc Thâm không thèm nhìn hắn lấy một cái, hướng tới bảo vệ vừa chạy đến lớn tiếng: "Một tên phế vật cũng không ngăn lại được, công ty nhận các người vào làm gì vậy hả? Bắt lấy hắn rồi ném ra ngoài cho tôi"
Mấy bảo vệ cao lớp lập tức giữ lấy Giang Kỳ lôi đi, Giang Kỳ giãy ra không được chỉ có thể hướng tới Hoắc Thâm mà hét: "Hoắc tổngtôi sai rồi, anh cho tôi về đây đi mà, Hoắc tổng..."
Thanh âm của hắn nhanh chóng biến mất sau hành lang, trợ lý đứng ở cửa lau mồ hôi mà nói: "Thực xin lỗi Hoắc tổng, hắn thừa dịp mọi người không để ý đã lẻn vào nên không kịp ngăn lại"
Xung quanh trở nên yên tĩnh, trợ lý cúi đầu không dám nhìn Hoắc Thâm, từng giọt mồ hôi lạnh chảy ra
"Vậy đi xử lí hắn cho tốt, đừng để tôi thấy hắn ta lần nào nữa, nếu không cô và hắn ta cẩn thận với tôi"
"Vâng" trợ lý nhanh chóng nhận lệnh, lùi về sau mấy bước rồi đóng cửa lại, vội vàng đi xử lý chuyện của Giang Kỳ
Hoắc Thâm nhanh chóng quay lại nhìn Lê Úc, chỉ thấy cậu đỡ eo đứng lên nói: "Em cũng về luôn đây"
Xem bộ dạng thì Lê Úc có vẻ giận rồi, Hoắc Thâm rất sợ cậu lại hiểu nhầm gì đó liền vội giải thích: " Tiểu Úc em đừng hiểu nhầm, anh và cậu ta sớm đã không còn quan hệ gì cả, cũng đã không được làm ở đây nữa, anh đã phân phó với bọn họ không cho hắn đến đây, anh thật sự không biết hắn sẽ lẻn vào như thế"
Lê Úc càng nghe càng thấy phiền, phất tay nói: "Em biết rồi, bây giờ em muốn về nhà"
"Anh không cho em đi" Hoắc Thâm vội vàng đến khóa trái cửa rồi lại chạy đến một mực nắm chặt lấy tay Lê Úc như sợ chỉ cần nới lỏng ra là sẽ không còn nhìn thấy Lê Úc nữa
Lê Úc thấy bộ dạng anh như lâm đại địch, chút giận dỗi trong lòng cũng vơi đi ít nhiều, giọng cũng mềm nhũn: "Em thật sự chỉ là muốn về nhà mà thôi"
"Vậy anh đưa em về, anh sợ em sẽ như lần trước tức giận bỏ đi, anh đi khắp nơi nhưng không tìm thấy em, em bỏ lại chiếc nhẫn, cũng vứt bỏ anh, Tiểu Úc, anh thực sự rất sợ hãi"
Lê Úc nhìn đôi lông mày kia nhíu lại không khỏi nghĩ, sợ hãi ư? Cậu tựa hồ cũng từng trải qua cảm giác sợ hãi ấy, khi Hoắc Thâm về nhà lúc nửa đêm, chuyện này chỉ có thể giữ ở trong lớp, rất sợ đối phương một giây sau sẽ mất đi đối phương.
Nhưng sau đó đối phương là không quan tâm đến cảm xúc của cậu nữa, lần nữa hồi tưởng lại, loại cảm giác này thật muốn ép người ta tới chết, mà bây giờ, cậu đem toàn bộ cảm giác sợ hãi ấy đặt lên người Hoắc Thâm.
Cậu nói không nên lời, như có một thứ gì đó mắc lại trong cổ, cậu cũng đã từng trải qua, cảm giác ấy thật khiến người ta đau sót cả một quãng thời gian.
Lê Úc không biết phải nói gì, cậu giãy dụa muốn rút tay về, đúng lúc một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay Lê Úc, độ ấm ấy nhanh chóng lan đến tận ngực, cậu khiếp sợ ngẩng mặt lên nhìn Hoắc Thâm: "Anh...đừng khóc"
Hoắc Thâm kéo Lê Úc lại gần mình hơn, tựa đầu vào vai cậu, cơ thể anh có chút run rẩy, nước mắt thấm ướt cả vai Lê Úc
Từ khi Lê Úc trở về, anh chưa từng có một giấc ngủ ngon, anh chú ý từng độ g tĩnh của Lê Úc ở nhà, anh sợ hãi khi ngủ dậy trong phòng chỉ còn mình anh mà không còn thấy Lê Úc nữa
Anh trộm giấu đi hộ khẩu và giấy kết hôn, anh mua thật nhiều đồ trẻ con có hình cây quýt, anh nghĩ chỉ cần lưu lại thật nhiều đồ của con, Lê Úc nhất định sẽ không nỡ bỏ đi.
Anh dùng mọi biện pháp chỉ để giữ Lê Úc ở lại.
"Tiểu Úc, em quay đầu lại nhìn anh đi, anh thật sự rất muốn em ở lại bên anh, đối tốt với em cả đời này"
Lê Úc lại nắm lấy vai anh kéo ra, cậu nói: "Hoắc Thâm, anh quá ngây thơ rồi"
(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad)
Hoắc Thâm tâm khẽ động, đưa hết tài liệu cho trợ lý rồi bước nhanh về phòng làm việc, mở cửa ra liền thấy Lê Úc đang ngồi trên sô pha đợi anh
Anh đi nhanh tới ngồi cạnh Lê Úc: "Sao lại một mình tới đây, em có mệt không?"
"Ở nhà nhiều cũng buồn nên đi dạo một chút" Lê Úc nói xong thì cầm ba lô đặt lên bàn: "Anh còn không mau ăn cơm đi"
Hoắc Thâm gật đầu
Lê Úc lấy hộp cơm ra đẩy về phía Hoắc Thâm: "Anh ăn đi"
Đôi mắt Hoắc Thâm sáng lên, vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng mở cặp lồng ra, mùi cá kho thơm ngon bay vào mũi, anh cầm đũa lên lại nhìn Lê Úc
"Cảm ơn bà xã"
Lê Úc không tự nhiên ho một tiếng, trừng lớn hai mắt với Hoắc Thâm, khi Hoắc Thâm nhìn cậu, ánh mắt ấy luôn tràn đầy vui vẻ yêu thương khiến cậu có chút chịu không nổi
"Anh ăn đi chứ, nhìn em làm gì"
Hoắc Thâm dựa lại gần "hôn chụt" một cái: "Bà xã, em hôn anh một cái được không?"
Lê Úc quay đầu đi hướng khác nói: "Không muốn"
Hoắc Thâm lại dựa vào gần hơn: "Chỉ một cái thôi mà"
Lê Úc nắm chặt lấy dọc quần mà không lên tiếng, Hoắc Thâm coi như cậu ngầm đồng ý, bàn tay anh nhẹ nhàng nâng cằm Lê Úc lên, hướng bờ môi kia mà hôn xuống, nhưng khi sắp chạm tới thì bên ngoài phòng làm việc truyền tới tiếng hô lớn: "Tránh ra, tôi muốn gặp Hoắc tổng"
Thanh âm này như thiên lôi đánh xuống đất đá khiến hai người nổ tung, mặt Lê Úc tối sầm lại, vừa đẩy Hoắc Thâm ra thì một giây sau có người xông vào.
Giang Kỳ vừa đi vừa nói lớn tiếng: "Hoắc tổng, anh cho tôi trở về đi, tôi hứa sẽ không phạm sai lầm nữa mà..."
Giang Kỳ vốn tưởng rằng trong phòng chỉ có mình Hoắc Thâm nên mới dám to tiếng tùy tiện xông vào, đánh liều muốn giải quyết cùng anh, nhưng khi vào trong lại thấy Lê Úc đang ngồi trên ghế liền trở nên im bặt.
Từ sau lần bị Lê Úc đánh đó, vết thương trên đầu hắn ta mãi mới lành lại được vậy mà bây giờ nhìn thấy cậu cảm giác vết thương trên trán liền bắt đầu có chút đau.
Lê Úc lạnh lùng nhìn hắn như rác rưởi rồi ghét bỏ rời mắt đi.
Hoắc Thâm không thèm nhìn hắn lấy một cái, hướng tới bảo vệ vừa chạy đến lớn tiếng: "Một tên phế vật cũng không ngăn lại được, công ty nhận các người vào làm gì vậy hả? Bắt lấy hắn rồi ném ra ngoài cho tôi"
Mấy bảo vệ cao lớp lập tức giữ lấy Giang Kỳ lôi đi, Giang Kỳ giãy ra không được chỉ có thể hướng tới Hoắc Thâm mà hét: "Hoắc tổngtôi sai rồi, anh cho tôi về đây đi mà, Hoắc tổng..."
Thanh âm của hắn nhanh chóng biến mất sau hành lang, trợ lý đứng ở cửa lau mồ hôi mà nói: "Thực xin lỗi Hoắc tổng, hắn thừa dịp mọi người không để ý đã lẻn vào nên không kịp ngăn lại"
Xung quanh trở nên yên tĩnh, trợ lý cúi đầu không dám nhìn Hoắc Thâm, từng giọt mồ hôi lạnh chảy ra
"Vậy đi xử lí hắn cho tốt, đừng để tôi thấy hắn ta lần nào nữa, nếu không cô và hắn ta cẩn thận với tôi"
"Vâng" trợ lý nhanh chóng nhận lệnh, lùi về sau mấy bước rồi đóng cửa lại, vội vàng đi xử lý chuyện của Giang Kỳ
Hoắc Thâm nhanh chóng quay lại nhìn Lê Úc, chỉ thấy cậu đỡ eo đứng lên nói: "Em cũng về luôn đây"
Xem bộ dạng thì Lê Úc có vẻ giận rồi, Hoắc Thâm rất sợ cậu lại hiểu nhầm gì đó liền vội giải thích: " Tiểu Úc em đừng hiểu nhầm, anh và cậu ta sớm đã không còn quan hệ gì cả, cũng đã không được làm ở đây nữa, anh đã phân phó với bọn họ không cho hắn đến đây, anh thật sự không biết hắn sẽ lẻn vào như thế"
Lê Úc càng nghe càng thấy phiền, phất tay nói: "Em biết rồi, bây giờ em muốn về nhà"
"Anh không cho em đi" Hoắc Thâm vội vàng đến khóa trái cửa rồi lại chạy đến một mực nắm chặt lấy tay Lê Úc như sợ chỉ cần nới lỏng ra là sẽ không còn nhìn thấy Lê Úc nữa
Lê Úc thấy bộ dạng anh như lâm đại địch, chút giận dỗi trong lòng cũng vơi đi ít nhiều, giọng cũng mềm nhũn: "Em thật sự chỉ là muốn về nhà mà thôi"
"Vậy anh đưa em về, anh sợ em sẽ như lần trước tức giận bỏ đi, anh đi khắp nơi nhưng không tìm thấy em, em bỏ lại chiếc nhẫn, cũng vứt bỏ anh, Tiểu Úc, anh thực sự rất sợ hãi"
Lê Úc nhìn đôi lông mày kia nhíu lại không khỏi nghĩ, sợ hãi ư? Cậu tựa hồ cũng từng trải qua cảm giác sợ hãi ấy, khi Hoắc Thâm về nhà lúc nửa đêm, chuyện này chỉ có thể giữ ở trong lớp, rất sợ đối phương một giây sau sẽ mất đi đối phương.
Nhưng sau đó đối phương là không quan tâm đến cảm xúc của cậu nữa, lần nữa hồi tưởng lại, loại cảm giác này thật muốn ép người ta tới chết, mà bây giờ, cậu đem toàn bộ cảm giác sợ hãi ấy đặt lên người Hoắc Thâm.
Cậu nói không nên lời, như có một thứ gì đó mắc lại trong cổ, cậu cũng đã từng trải qua, cảm giác ấy thật khiến người ta đau sót cả một quãng thời gian.
Lê Úc không biết phải nói gì, cậu giãy dụa muốn rút tay về, đúng lúc một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay Lê Úc, độ ấm ấy nhanh chóng lan đến tận ngực, cậu khiếp sợ ngẩng mặt lên nhìn Hoắc Thâm: "Anh...đừng khóc"
Hoắc Thâm kéo Lê Úc lại gần mình hơn, tựa đầu vào vai cậu, cơ thể anh có chút run rẩy, nước mắt thấm ướt cả vai Lê Úc
Từ khi Lê Úc trở về, anh chưa từng có một giấc ngủ ngon, anh chú ý từng độ g tĩnh của Lê Úc ở nhà, anh sợ hãi khi ngủ dậy trong phòng chỉ còn mình anh mà không còn thấy Lê Úc nữa
Anh trộm giấu đi hộ khẩu và giấy kết hôn, anh mua thật nhiều đồ trẻ con có hình cây quýt, anh nghĩ chỉ cần lưu lại thật nhiều đồ của con, Lê Úc nhất định sẽ không nỡ bỏ đi.
Anh dùng mọi biện pháp chỉ để giữ Lê Úc ở lại.
"Tiểu Úc, em quay đầu lại nhìn anh đi, anh thật sự rất muốn em ở lại bên anh, đối tốt với em cả đời này"
Lê Úc lại nắm lấy vai anh kéo ra, cậu nói: "Hoắc Thâm, anh quá ngây thơ rồi"
(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất