Chương 2
Hoắc Thâm vừa đến văn phòng, thuận tay ném tài liệu lên bàn, vòng qua ngồi xuống ghế, đưa tay xoa xoa thái dương.
Gần đây công ty đang tiến hành một hạng mục quan trọng, sáng sớm đến công ty đã mở cuộc họp nên lúc này có chút mệt.
Cửa phòng bị gõ hai tiếng, sau khi được sự cho phép của Hoắc Thâm, Giang Kỳ bưng ly cà phê đi vào, đẩy cà phê trên bàn đến trước mặt Hoắc Thâm, anh liếc qua rồi không để ý nữa, nhắm mắt dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Bên tai có tiếng bước chân vang lên, Hoắc Thâm còn chưa mở mắt, Giang Kỳ đã đi tới phía sau mình, đặt đôi tay mát lạnh lên thái dương của Hoắc Thâm, nhẹ nhàng xoa bóp cho anh.
Giang Kỳ hỏi anh: "Có khá hơn chút nào không?"
Hoắc Thâm vẫn như cũ nhắm mắt không lên tiếng, dùng sự im lặng để dung túng cho hành vi "vượt ranh giới" của Giang Kỳ.
Giang Kỳ cẩn thận lưu ý phản ứng của đối phương, thấy anh không phản đối liền mạnh dạn tiết pheromone của mình ra, cố gắng xoa dịu tâm tình cho Hoắc Thâm.
Giang Kỳ đã từng ở trước mặt Hoắc Thâm tiết ra pheromone, thấy Hoắc Thâm vẫn luôn không phản đối hành vi này, trong lòng hắn âm thầm cao hứng, coi như Hoắc Thâm đã chậm rãi chấp nhận mình.
Nhưng không ngờ, lông mày Hoắc Thâm đột nhiên nhíu lại, hương quế dần thay thế cho hương quýt còn vương trong sáng nay, anh cảm thấy khó chịu không thể giải thích được, liền gạt bàn tay đang xoa trên thái dương của mình ra, ngồi thẳng lưng, phân phó: "Đưa tôi xem lịch trình buổi chiều"
Giang Kỳ bị đẩy ra có chút sửng sốt, nhưng lập tức lại trở về bình thường, anh lập tức thu lại pheromone của mình, nhẹ giọng trả lời: "Vâng"
Hoắc Thâm lật giở tập tài liệu Giang Kỳ vừa đưa cho anh, điện thoại bên cạnh vang lên âm thanh, tiếng chuông điện thoại này khác với mọi người trong danh bạ, ngày trước Lê Úc cầm máy anh đã sửa lại, nói muốn trở thành người đặc biệt nhất của anh.
Hoắc Thâm mở điện thoại, Lê Úc gửi cho anh một tin nhắn: Em vừa học được một món mới, anh trở về nếm thử nhé.
Anh nhìn một lượt rồi đặt tay lại chỗ cũ, một lúc sau mới trả lời: Buổi chiều phải đi xã giao.
Lê Úc vừa nghe tiếng tin nhắn tới liền cầm điện thoại lên xem, nhìn thấy tin nhắn Hoắc Thâm gửi cho mình, cậu thất vọng rủ mắt.
Ngón tay cậu lướt qua lịch sử trò chuyện của hai người, đều là cậu hỏi còn Hoắc Thâm trả lời, chưa từng cùng nhau nói chuyện phiếm.
Lê Úc tan làm như bình thường, dẫu cho Hoắc Thâm buổi tối không trở về ăn cơm, cậu vẫn như mọi khi đi vào siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn trở về, trên đường về có sạp bán trái cây, cậu dừng lại mua một ít xoài.
Lê Úc rất thích ăn xoài, nhưng bởi vì Hoắc Thâm bị dị ứng nên khi mua hoa quả cậu dần dần không mua chúng nữa.
Cậu mang theo một đống thức ăn cùng nước uống về nhà, vào cửa thay dép, Lê Úc sững người tại chỗ như một hòn đá, máu trong người chảy ngược khiến cậu đứng ngây ra, đầu óc trống rỗng.
Không biết từ lúc nào Hoắc Thâm đã về đến nhà, hắn ngồi ở ghế sô pha, hình như là uống rượu say, con mắt híp lại, trước mặt Hoắc Thâm có người cúi xuống, hai người trán kề trán, tựa như chỉ cách một lớp mỏng của không khí là môi hai người có thể chạm vào nhau.
Người kia không phải tiểu trợ lý của Hoắc Thâm thì còn là ai?
Chân tay Lê Úc tựa như mất đi sức lực, túi trong tay rơi: "ba~" xuống đất, đồ trong túi lăn lung tung ra sàn nhà.
Không khí ám muội trong phòng khách bị phá, hai người đồng thời nhìn về phía Lê Úc, trong mắt Hoắc Thâm hiện lên một tia hoảng hốt, rõ ràng là hắn dung túng cho Giang Kỳ tự tiện vào nhà cho dù đối phương muốn hôn hắn, hắn đã nghiêng đầu mờ mịt mà cự tuyệt, cho đến khi nhìn thấy Lê Úc, hắn mới theo bản năng đẩy Giang Kỳ ra, gọi một tiếng: "Tiểu Úc"
Giang Kỳ bị đẩy ra đứng lên, tựa hồ không có cảm giác xấu hổ khi bị bắt gặp, ngược lại rất tự nhiên đến trước mặt Lê Úc, giả vờ giải thích: "Hoắc tổng uống say, tôi đưa anh ấy về"
(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad)
Gần đây công ty đang tiến hành một hạng mục quan trọng, sáng sớm đến công ty đã mở cuộc họp nên lúc này có chút mệt.
Cửa phòng bị gõ hai tiếng, sau khi được sự cho phép của Hoắc Thâm, Giang Kỳ bưng ly cà phê đi vào, đẩy cà phê trên bàn đến trước mặt Hoắc Thâm, anh liếc qua rồi không để ý nữa, nhắm mắt dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Bên tai có tiếng bước chân vang lên, Hoắc Thâm còn chưa mở mắt, Giang Kỳ đã đi tới phía sau mình, đặt đôi tay mát lạnh lên thái dương của Hoắc Thâm, nhẹ nhàng xoa bóp cho anh.
Giang Kỳ hỏi anh: "Có khá hơn chút nào không?"
Hoắc Thâm vẫn như cũ nhắm mắt không lên tiếng, dùng sự im lặng để dung túng cho hành vi "vượt ranh giới" của Giang Kỳ.
Giang Kỳ cẩn thận lưu ý phản ứng của đối phương, thấy anh không phản đối liền mạnh dạn tiết pheromone của mình ra, cố gắng xoa dịu tâm tình cho Hoắc Thâm.
Giang Kỳ đã từng ở trước mặt Hoắc Thâm tiết ra pheromone, thấy Hoắc Thâm vẫn luôn không phản đối hành vi này, trong lòng hắn âm thầm cao hứng, coi như Hoắc Thâm đã chậm rãi chấp nhận mình.
Nhưng không ngờ, lông mày Hoắc Thâm đột nhiên nhíu lại, hương quế dần thay thế cho hương quýt còn vương trong sáng nay, anh cảm thấy khó chịu không thể giải thích được, liền gạt bàn tay đang xoa trên thái dương của mình ra, ngồi thẳng lưng, phân phó: "Đưa tôi xem lịch trình buổi chiều"
Giang Kỳ bị đẩy ra có chút sửng sốt, nhưng lập tức lại trở về bình thường, anh lập tức thu lại pheromone của mình, nhẹ giọng trả lời: "Vâng"
Hoắc Thâm lật giở tập tài liệu Giang Kỳ vừa đưa cho anh, điện thoại bên cạnh vang lên âm thanh, tiếng chuông điện thoại này khác với mọi người trong danh bạ, ngày trước Lê Úc cầm máy anh đã sửa lại, nói muốn trở thành người đặc biệt nhất của anh.
Hoắc Thâm mở điện thoại, Lê Úc gửi cho anh một tin nhắn: Em vừa học được một món mới, anh trở về nếm thử nhé.
Anh nhìn một lượt rồi đặt tay lại chỗ cũ, một lúc sau mới trả lời: Buổi chiều phải đi xã giao.
Lê Úc vừa nghe tiếng tin nhắn tới liền cầm điện thoại lên xem, nhìn thấy tin nhắn Hoắc Thâm gửi cho mình, cậu thất vọng rủ mắt.
Ngón tay cậu lướt qua lịch sử trò chuyện của hai người, đều là cậu hỏi còn Hoắc Thâm trả lời, chưa từng cùng nhau nói chuyện phiếm.
Lê Úc tan làm như bình thường, dẫu cho Hoắc Thâm buổi tối không trở về ăn cơm, cậu vẫn như mọi khi đi vào siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn trở về, trên đường về có sạp bán trái cây, cậu dừng lại mua một ít xoài.
Lê Úc rất thích ăn xoài, nhưng bởi vì Hoắc Thâm bị dị ứng nên khi mua hoa quả cậu dần dần không mua chúng nữa.
Cậu mang theo một đống thức ăn cùng nước uống về nhà, vào cửa thay dép, Lê Úc sững người tại chỗ như một hòn đá, máu trong người chảy ngược khiến cậu đứng ngây ra, đầu óc trống rỗng.
Không biết từ lúc nào Hoắc Thâm đã về đến nhà, hắn ngồi ở ghế sô pha, hình như là uống rượu say, con mắt híp lại, trước mặt Hoắc Thâm có người cúi xuống, hai người trán kề trán, tựa như chỉ cách một lớp mỏng của không khí là môi hai người có thể chạm vào nhau.
Người kia không phải tiểu trợ lý của Hoắc Thâm thì còn là ai?
Chân tay Lê Úc tựa như mất đi sức lực, túi trong tay rơi: "ba~" xuống đất, đồ trong túi lăn lung tung ra sàn nhà.
Không khí ám muội trong phòng khách bị phá, hai người đồng thời nhìn về phía Lê Úc, trong mắt Hoắc Thâm hiện lên một tia hoảng hốt, rõ ràng là hắn dung túng cho Giang Kỳ tự tiện vào nhà cho dù đối phương muốn hôn hắn, hắn đã nghiêng đầu mờ mịt mà cự tuyệt, cho đến khi nhìn thấy Lê Úc, hắn mới theo bản năng đẩy Giang Kỳ ra, gọi một tiếng: "Tiểu Úc"
Giang Kỳ bị đẩy ra đứng lên, tựa hồ không có cảm giác xấu hổ khi bị bắt gặp, ngược lại rất tự nhiên đến trước mặt Lê Úc, giả vờ giải thích: "Hoắc tổng uống say, tôi đưa anh ấy về"
(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất