Chương 102: Tỷ Tỷ!
Mặc dù đã từng suýt 'đụng chạm' một lần, nhưng đây mới là lần đầu tiên Diêu Vũ chính thức gặp được nàng.
Chỉ là, đến khi xuyên qua bóng đêm, mơ hồ nhìn thấy được thân ảnh của nàng, Diêu Vũ cũng không khỏi sửng sốt một chút.
Đây là một nữ tử rất trẻ tuổi, thoạt nhìn cũng không vượt quá hai mươi. Thậm chí, bộ dạng so với bản thân Diêu Vũ bây giờ, còn phải trẻ trung hơn rất nhiều. Nếu không phải kiểu tóc vấn cao của phụ nhân đã có gia đình kia, thì nàng thỏa thỏa liền chính là một dân nữ nhà bên.
Dung mạo nữ tử rất tú lệ, mắt hoa đào sóng nước doanh doanh, diễm mà không tục. Gương mặt nhỏ nhắn, tròn trịa như trứng ngỗng, cùng thẩm mỹ quan ở hiện đại không quá hợp nhau.
Trên người nàng mặc lấy một bộ huyền y, mặc dù kiểu cách đơn điệu, nhưng bởi vì khí chất trên người nữ tử, trong nháy mắt lại biến chất, trở thành thanh tao, thoát tục.
Bất kể là diện mạo hay khí chất, tất cả đều là nhất đẳng, đẹp đến nao lòng.
Nếu nhất thiết phải so sánh, Diêu Vũ cảm thấy, nàng rất thích hợp với hình tượng nữ thần thanh xuân, mối tình đầu trong lòng nam sinh.
Đương nhiên, tiền đề là hai mắt của nàng có thể không xám xịt, lờ đờ vô thần như vậy. Hoặc trực tiếp dẹp luôn cả đám sương mù đang không ngừng lượn lờ quanh thân, thì sẽ càng tốt hơn.
Chỉ là, so sánh với không đầu tướng quân hùng hổ doạ người, lúc này, nữ tử trong mắt Diêu Vũ đơn giản liền là tiên nữ giáng trần.
Không nhìn thấy bảng thông tin, quả nhiên liền là hung thần!
Trong nháy mắt, Diêu Vũ liền trở nên xúc động khôn cùng, tựa như nhìn thấy thân sinh phụ mẫu:"Tỷ tỷ, chậm đã!"
Mặc dù biết chắc đối phương tuổi tác rất lớn, nói không chừng làm bà bà của mình đều đủ. Nhưng biết rõ không có nữ tử nào không thích trẻ tuổi, nên Diêu Vũ vẫn lựa chọn xưng hô nàng là 'tỷ tỷ'.
Một tiếng 'tỷ tỷ' này vừa gọi, không biết có phải thật sự bị Diêu Vũ đả động hay không. Lúc này, nữ tử vốn đờ đẫn tựa như một con rối không có hồn phách kia, cư nhiên lại cứng nhắc ngẩng đầu.
Con ngươi của nàng vẫn như cũ là một mảnh xám trắng, không có tiêu cự. Nhưng vẫn có thể làm Diêu Vũ khẳng định, nàng đang nhìn về phía y, còn có không đầu tướng quân ở phía sau.
Lúc này, tựa hồ cũng đã nhận thấy sự hiện diện của nữ tử. Quỷ mã cư nhiên lại đột ngột loạn trận cước, hoảng sợ nâng chân, hí vang.
Nếu không phải không đầu tướng quân giữ chặt dây cương. Nói không chừng, hắn đã trực tiếp bị nó hất ngã. Mà nó cũng sẽ không chút do dự, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Cấp bậc của quỷ mã chung quy vẫn là kém nữ tử hai bậc. Nên trong nháy mắt liền bị áp chế cũng là chuyện dễ hiểu.
Chỉ là, không đầu tướng quân lại không dễ bị dọa như vậy. Mặc dù xác thực đã ngừng bước, thế nhưng, bàn tay giữ lấy trường thương đều chưa từng thả lỏng qua. Lại càng không có ý định từ bỏ.
"Mang đầu tới cho ta!"
Không đầu tướng quân không ngừng gầm thét ở sau lưng, làm Diêu Vũ không khỏi gánh chịu từng đợt áp bách.
Lúc này, tình cảnh của y quả thật đã là trước có hổ, sau có sói. Chỉ cần vô ý đi sai một bước, tử trạng chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm.
Diêu Vũ đứng giữa khoảng không, phía sau hơn hai mét chính là quỷ mã cùng không đầu tướng quân. Phía trước ba mét lại là một vị hung thần nói quen thuộc không quen thuộc, nói xa lạ lại không tính là xa lạ.
Nhưng bất kể thế nào, cảm giác nữ tử mang đến cho y lại càng có nhân tính, thân thiết hơn. Cho nên, lựa chọn thế nào, không cần nói cũng biết.
"Tỷ tỷ, ta không có ác ý, ngươi ngàn vạn phải bình tĩnh, chúng ta còn có thể từ từ tâm sự rất nhiều chuyện..." Đối phó với lệ quỷ, Diêu Vũ cũng xem như là kinh nghiệm tràn đầy.
Lúc này, y không có chủ động xâm nhập vào tầng tầng hắc vụ xung quanh nữ tử. Trái lại, lại lựa chọn xa xa vòng qua. Bởi vì hắc vụ khiến bản năng của y nảy sinh một loại linh cảm rất nguy hiểm, tựa như hắc sắc thủ ấn bên trong thành Thịnh Kinh.
Ánh mắt nữ tử không đổi, thậm chí, còn chưa từng xuất hiện bất kỳ một tia gợn sóng nào. Chỉ là, theo Diêu Vũ ngày càng tới gần, khi khoảng cách giữa cả hai chỉ còn chưa đến hai mét, nàng lại đột ngột mở miệng:"Ngươi nhìn thấy hài tử của ta sao?"
"Ngươi nhìn thấy hài tử của ta sao?"
"Ngươi nhìn thấy hài tử của ta sao?"
"..........................."
Nữ tử tựa như một chiếc máy lặp, không ngừng lặp đi lặp lại một câu này. Bất kể là ngữ điệu, thậm chí là ngắt hơi, đều hoàn toàn giống nhau như đúc.
Bên trong không ẩn chứa bất kì tâm tình gì, nhưng từ trong cổ họng của nàng phun ra, lại biến thành có chút nghẹn ngào khản đặc.
Đặc biệt là bởi vì cất lên quá mức đột xuất, trong nháy mắt liền dọa Diêu Vũ nhảy dựng một cái.
Nhưng rất nhanh, bước chân của y đã bất giác tăng nhanh, không những không sợ hãi, mà còn trực diện tiến về phía nàng. Đương nhiên, cũng không có khả năng để nàng một mực hỏi xuống như vậy.
Bởi vì một khi nàng 'mất kiên nhẫn', đó cũng là lúc tử kỳ của y phải đến.
"Tỷ tỷ, ta cùng ngươi làm một giao dịch." Dù không biết nữ tử có thể nghe hiểu hay không, nhưng Diêu Vũ vẫn lựa chọn thử một lần:"Chỉ cần ngươi giúp ta ngăn chặn hai con lệ quỷ ở phía sau, không cần nhiều, nửa canh giờ liền đủ."
"Đổi lại, ta sẽ giúp ngươi tìm kiếm con của ngươi."
Đừng hỏi Diêu Vũ lấy đâu ra tự tin như vậy, bởi vì y có linh cảm, nhiệm vụ này, sớm muộn gì cũng sẽ phải rơi xuống trên đầu mình. Cho nên, tới trễ không bằng tới đúng lúc, hiện tại, trực tiếp tới luôn đi.
Chỉ là, đến khi xuyên qua bóng đêm, mơ hồ nhìn thấy được thân ảnh của nàng, Diêu Vũ cũng không khỏi sửng sốt một chút.
Đây là một nữ tử rất trẻ tuổi, thoạt nhìn cũng không vượt quá hai mươi. Thậm chí, bộ dạng so với bản thân Diêu Vũ bây giờ, còn phải trẻ trung hơn rất nhiều. Nếu không phải kiểu tóc vấn cao của phụ nhân đã có gia đình kia, thì nàng thỏa thỏa liền chính là một dân nữ nhà bên.
Dung mạo nữ tử rất tú lệ, mắt hoa đào sóng nước doanh doanh, diễm mà không tục. Gương mặt nhỏ nhắn, tròn trịa như trứng ngỗng, cùng thẩm mỹ quan ở hiện đại không quá hợp nhau.
Trên người nàng mặc lấy một bộ huyền y, mặc dù kiểu cách đơn điệu, nhưng bởi vì khí chất trên người nữ tử, trong nháy mắt lại biến chất, trở thành thanh tao, thoát tục.
Bất kể là diện mạo hay khí chất, tất cả đều là nhất đẳng, đẹp đến nao lòng.
Nếu nhất thiết phải so sánh, Diêu Vũ cảm thấy, nàng rất thích hợp với hình tượng nữ thần thanh xuân, mối tình đầu trong lòng nam sinh.
Đương nhiên, tiền đề là hai mắt của nàng có thể không xám xịt, lờ đờ vô thần như vậy. Hoặc trực tiếp dẹp luôn cả đám sương mù đang không ngừng lượn lờ quanh thân, thì sẽ càng tốt hơn.
Chỉ là, so sánh với không đầu tướng quân hùng hổ doạ người, lúc này, nữ tử trong mắt Diêu Vũ đơn giản liền là tiên nữ giáng trần.
Không nhìn thấy bảng thông tin, quả nhiên liền là hung thần!
Trong nháy mắt, Diêu Vũ liền trở nên xúc động khôn cùng, tựa như nhìn thấy thân sinh phụ mẫu:"Tỷ tỷ, chậm đã!"
Mặc dù biết chắc đối phương tuổi tác rất lớn, nói không chừng làm bà bà của mình đều đủ. Nhưng biết rõ không có nữ tử nào không thích trẻ tuổi, nên Diêu Vũ vẫn lựa chọn xưng hô nàng là 'tỷ tỷ'.
Một tiếng 'tỷ tỷ' này vừa gọi, không biết có phải thật sự bị Diêu Vũ đả động hay không. Lúc này, nữ tử vốn đờ đẫn tựa như một con rối không có hồn phách kia, cư nhiên lại cứng nhắc ngẩng đầu.
Con ngươi của nàng vẫn như cũ là một mảnh xám trắng, không có tiêu cự. Nhưng vẫn có thể làm Diêu Vũ khẳng định, nàng đang nhìn về phía y, còn có không đầu tướng quân ở phía sau.
Lúc này, tựa hồ cũng đã nhận thấy sự hiện diện của nữ tử. Quỷ mã cư nhiên lại đột ngột loạn trận cước, hoảng sợ nâng chân, hí vang.
Nếu không phải không đầu tướng quân giữ chặt dây cương. Nói không chừng, hắn đã trực tiếp bị nó hất ngã. Mà nó cũng sẽ không chút do dự, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Cấp bậc của quỷ mã chung quy vẫn là kém nữ tử hai bậc. Nên trong nháy mắt liền bị áp chế cũng là chuyện dễ hiểu.
Chỉ là, không đầu tướng quân lại không dễ bị dọa như vậy. Mặc dù xác thực đã ngừng bước, thế nhưng, bàn tay giữ lấy trường thương đều chưa từng thả lỏng qua. Lại càng không có ý định từ bỏ.
"Mang đầu tới cho ta!"
Không đầu tướng quân không ngừng gầm thét ở sau lưng, làm Diêu Vũ không khỏi gánh chịu từng đợt áp bách.
Lúc này, tình cảnh của y quả thật đã là trước có hổ, sau có sói. Chỉ cần vô ý đi sai một bước, tử trạng chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm.
Diêu Vũ đứng giữa khoảng không, phía sau hơn hai mét chính là quỷ mã cùng không đầu tướng quân. Phía trước ba mét lại là một vị hung thần nói quen thuộc không quen thuộc, nói xa lạ lại không tính là xa lạ.
Nhưng bất kể thế nào, cảm giác nữ tử mang đến cho y lại càng có nhân tính, thân thiết hơn. Cho nên, lựa chọn thế nào, không cần nói cũng biết.
"Tỷ tỷ, ta không có ác ý, ngươi ngàn vạn phải bình tĩnh, chúng ta còn có thể từ từ tâm sự rất nhiều chuyện..." Đối phó với lệ quỷ, Diêu Vũ cũng xem như là kinh nghiệm tràn đầy.
Lúc này, y không có chủ động xâm nhập vào tầng tầng hắc vụ xung quanh nữ tử. Trái lại, lại lựa chọn xa xa vòng qua. Bởi vì hắc vụ khiến bản năng của y nảy sinh một loại linh cảm rất nguy hiểm, tựa như hắc sắc thủ ấn bên trong thành Thịnh Kinh.
Ánh mắt nữ tử không đổi, thậm chí, còn chưa từng xuất hiện bất kỳ một tia gợn sóng nào. Chỉ là, theo Diêu Vũ ngày càng tới gần, khi khoảng cách giữa cả hai chỉ còn chưa đến hai mét, nàng lại đột ngột mở miệng:"Ngươi nhìn thấy hài tử của ta sao?"
"Ngươi nhìn thấy hài tử của ta sao?"
"Ngươi nhìn thấy hài tử của ta sao?"
"..........................."
Nữ tử tựa như một chiếc máy lặp, không ngừng lặp đi lặp lại một câu này. Bất kể là ngữ điệu, thậm chí là ngắt hơi, đều hoàn toàn giống nhau như đúc.
Bên trong không ẩn chứa bất kì tâm tình gì, nhưng từ trong cổ họng của nàng phun ra, lại biến thành có chút nghẹn ngào khản đặc.
Đặc biệt là bởi vì cất lên quá mức đột xuất, trong nháy mắt liền dọa Diêu Vũ nhảy dựng một cái.
Nhưng rất nhanh, bước chân của y đã bất giác tăng nhanh, không những không sợ hãi, mà còn trực diện tiến về phía nàng. Đương nhiên, cũng không có khả năng để nàng một mực hỏi xuống như vậy.
Bởi vì một khi nàng 'mất kiên nhẫn', đó cũng là lúc tử kỳ của y phải đến.
"Tỷ tỷ, ta cùng ngươi làm một giao dịch." Dù không biết nữ tử có thể nghe hiểu hay không, nhưng Diêu Vũ vẫn lựa chọn thử một lần:"Chỉ cần ngươi giúp ta ngăn chặn hai con lệ quỷ ở phía sau, không cần nhiều, nửa canh giờ liền đủ."
"Đổi lại, ta sẽ giúp ngươi tìm kiếm con của ngươi."
Đừng hỏi Diêu Vũ lấy đâu ra tự tin như vậy, bởi vì y có linh cảm, nhiệm vụ này, sớm muộn gì cũng sẽ phải rơi xuống trên đầu mình. Cho nên, tới trễ không bằng tới đúng lúc, hiện tại, trực tiếp tới luôn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất