Chương 124: Tìm Tới
Sau khi rời khỏi phòng, Diêu Vũ cũng bắt đầu suy nghĩ cho tương lai. Tỷ như, Mặc Phong rốt cuộc đang trốn ở nơi nào?
Y cảm thấy, tư duy của chính mình đã đi vào điểm mù. Có lẽ, đã vô tình bỏ sót qua chi tiết nào đó.
Nó có lẽ là một thứ rất quan trọng, nhưng bởi vì lộ ra quá mức bình thường, nên bị y lựa chọn quên đi.
Lần đầu tiên y gặp Mặc Phong là ở đâu nhỉ? Tựa hồ là trêи sân khấu, hắn đang biểu diễn hí khúc cho một đám thi thể nhìn.
Chỉ là, sân khấu y đã đi qua, cũng không nhìn thấy bóng dáng của hắn, trừ phi hắn là đào ba tấc đất chui xuống. Bởi vì sân khấu từ trêи xuống dưới đều làm hoàn toàn bằng ván gỗ, căn bản không có chỗ để trốn vào.
Quan trọng nhất là, y có thể nghĩ tới đám người ma ma chủ quản nhất định cũng sẽ nghĩ tới. Cho nên, khả năng Mặc Phong trốn dưới sân khấu cơ bản là bằng 0.
Thế nhưng, hành động kỳ lạ của Tiểu Hắc lại là gì?
Y nhất định đã bỏ sót qua thứ gì… Không được, phải mở rộng suy nghĩ ra một chút…
Vịn lấy vách hành lang, chậm chạp du tẩu trong bóng đêm. Vô tình, Diêu Vũ lại chợt nhớ tới tình cảnh lúc mình và đám người Cao Văn đi vào trong hí tràng. Khi đó, người dẫn đường A Thiết…
Một tia suy đoán chợt lướt qua, trong nháy mắt liền bị Diêu Vũ nắm bắt lại.
Y hình như đã đoán được, Mặc Phong đang trốn ở nơi nào. Có mục đích, bước chân của Diêu Vũ trong vô thức liền tăng nhanh rất nhiều. Chưa đến hai phân thời gian, y liền đã vượt qua hành lang tăm tối, chính thức đặt chân lên hí tràng.
Lúc này, hí tràng vẫn vắng lặng như tờ, ma ma chủ quản cũng không ở đây, chẳng biết đã đi đến nơi nào.
Chỉ là, như vậy lại thuận tiện thành toàn cho Diêu Vũ.
Lúc này, từ trong một góc tối ở bên cạnh, nhìn thấy y xuất hiện, Tiểu Hắc cũng liền đã chui ra. Nó đi tới, dùng đầu cọ cọ lấy vạt hí phục trêи người y, tựa như muốn biểu đạt gì đó.
“Ta đã hiểu.” Mang tính tượng trưng nói với Tiểu Hắc, lúc này, Diêu Vũ đã trực tiếp ngẩng đầu, nhìn về phía đỉnh của sân khấu.
Không giống với trong ký ức, bên trêи xà ngang của sân khấu là một cỗ thi thể bị tàn nhẫn vùi dập đến vặn vẹo biến hình, ánh vào mắt Diêu Vũ, chỉ là một chồng vải đỏ buông xuống.
Số vải này, là rèm che sẽ hạ xuống khi vở kịch mở màn cũng như kết thúc. Lúc này, khi bó lại chung một chỗ như vậy, vừa vặn liền có phần giống với một cái kén tằm thật lớn.
Suy đoán bước đầu được chứng thực, không chút chậm trễ, Diêu Vũ liền lập tức bước tới. Chỉ là, bởi vì độ cao của nó quá mức cách biệt so với hình thể hiện tại của y, nên không thể làm gì khác hơn, Diêu Vũ chỉ có thể vội vã chạy đến trêи khán đài, từ trong đó lấy tới một chiếc ghế gỗ.
Mất sức chín trâu mười hổ đem chiếc ghế nặng nề này khiêng lên góc sân khấu, không dám trì hoãn thời gian, Diêu Vũ liền lập tức đạp lên mặt ghế, nhón chân, bắt đầu gỡ bỏ vải đỏ xung quanh cái kén kia.
Vị trí của y lúc này, xác thực là vô cùng nguy hiểm. Bởi vì nó nằm ở vị trí trung tâm của hí tràng, bất kể là quái vật từ trong rừng trở về, ma ma chủ quản từ trêи lầu bước xuống, hay là thứ gì đó đứng ở hai bên hành lang, trong nháy mắt cũng đều có thể nhìn thấy y.
Trong lòng dấy lên cảnh giác cao độ, động tác của Diêu Vũ lại càng thêm gấp rút. Chỉ là, đống hồng lăng tầng tầng lớp lớp này, so với tưởng tượng của y, lại càng phải chắc chắn hơn vô số lần.
Y dùng lực xé mạnh, đến mức hai bàn tay đều đau rát, đỏ bừng, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng xé nát được một mảnh nhỏ.
Y lại càng không dám dùng cây kéo trong ngực ra cắt, vì sợ vô ý tổn thương người ở bên trong.
Rốt cuộc, theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, dưới mặt đất cũng đã tung bay vô số mảnh vải vụn.
Mà ngón tay Diêu Vũ cũng đã có móng bị lật, máu me đầm đìa.
Nhưng may mắn thay, cố gắng của y vẫn như cũ được đền đáp, khi mà bên trong kén vải, đã từ từ hiện ra được một góc khuôn mặt cùng đầu của Mặc Phong…không đúng, phải gọi là tiểu Mặc Phong.
Từ ngoại hình đến xem, tuổi tác của đối phương lúc này hoàn toàn là cùng y tương xứng. Gương mặt chỉ to bằng hai bàn tay của y, làn da tái nhợt, không có chút màu máu nào.
Đối phương nhắm mắt, lông mi rất dài, lại đen như mực, không có chút di động. Môi đỏ mím chặt, tựa như một quả anh đào. Xinh đẹp lại mỹ lệ đến khó tả.
Thụy nhan an tường lại bình thản này, cùng thế giới đáng sợ xung quanh lộ ra vô cùng không hợp.
“Mặc Phong, ngươi có nghe thấy ta gọi không, Mặc Phong!” Thử đánh thức nam hài trước mặt này, nhưng mặc cho Diêu Vũ làm ra việc gì, đối phương vẫn ngủ vô cùng sâu, một chút phản ứng cũng không có.
Không thể làm gì khác hơn, Diêu Vũ chỉ có thể tiếp tục cào xé đám vải vóc chết tiệt bao chặt lấy cơ thể hắn.
Chỉ là, xé lại xé, bất chợt, Diêu Vũ lại nghe thấy được một tiếng bước chân từ trêи đỉnh đầu truyền tới. Động tĩnh này vô cùng to lớn, làm Diêu Vũ có thể cảm nhận được trần nhà đều chấn động một chút.
Ma ma chủ quản!
Nhận ra thân phận của người trêи lầu, lại nhìn xem vẫn còn một nửa thân thể bị hồng lăng quấn chặt của Mặc Phong. Trong mắt lóe lên một tia kiên định, hai tay của Diêu Vũ vẫn không dám ngừng lại một giây, tiếp tục cấu xé chúng.
Thậm chí, ngại tốc độ quá chậm, y còn dùng tới cả miệng của chính mình, dùng răng cắn xé.
Mặt đất truyền đến rung động khác thường, ma ma chủ quản đã bước xuống cầu thang. Không bao lâu nữa, chỉ cần vượt qua tấm màn che ở phía sau này, nó liền đã có thể phát hiện hai người bọn họ.
Cảm giác áp bách, khiến trêи trán của Diêu Vũ đều lắng đọng một tầng mồ hôi.
Y cảm thấy, tư duy của chính mình đã đi vào điểm mù. Có lẽ, đã vô tình bỏ sót qua chi tiết nào đó.
Nó có lẽ là một thứ rất quan trọng, nhưng bởi vì lộ ra quá mức bình thường, nên bị y lựa chọn quên đi.
Lần đầu tiên y gặp Mặc Phong là ở đâu nhỉ? Tựa hồ là trêи sân khấu, hắn đang biểu diễn hí khúc cho một đám thi thể nhìn.
Chỉ là, sân khấu y đã đi qua, cũng không nhìn thấy bóng dáng của hắn, trừ phi hắn là đào ba tấc đất chui xuống. Bởi vì sân khấu từ trêи xuống dưới đều làm hoàn toàn bằng ván gỗ, căn bản không có chỗ để trốn vào.
Quan trọng nhất là, y có thể nghĩ tới đám người ma ma chủ quản nhất định cũng sẽ nghĩ tới. Cho nên, khả năng Mặc Phong trốn dưới sân khấu cơ bản là bằng 0.
Thế nhưng, hành động kỳ lạ của Tiểu Hắc lại là gì?
Y nhất định đã bỏ sót qua thứ gì… Không được, phải mở rộng suy nghĩ ra một chút…
Vịn lấy vách hành lang, chậm chạp du tẩu trong bóng đêm. Vô tình, Diêu Vũ lại chợt nhớ tới tình cảnh lúc mình và đám người Cao Văn đi vào trong hí tràng. Khi đó, người dẫn đường A Thiết…
Một tia suy đoán chợt lướt qua, trong nháy mắt liền bị Diêu Vũ nắm bắt lại.
Y hình như đã đoán được, Mặc Phong đang trốn ở nơi nào. Có mục đích, bước chân của Diêu Vũ trong vô thức liền tăng nhanh rất nhiều. Chưa đến hai phân thời gian, y liền đã vượt qua hành lang tăm tối, chính thức đặt chân lên hí tràng.
Lúc này, hí tràng vẫn vắng lặng như tờ, ma ma chủ quản cũng không ở đây, chẳng biết đã đi đến nơi nào.
Chỉ là, như vậy lại thuận tiện thành toàn cho Diêu Vũ.
Lúc này, từ trong một góc tối ở bên cạnh, nhìn thấy y xuất hiện, Tiểu Hắc cũng liền đã chui ra. Nó đi tới, dùng đầu cọ cọ lấy vạt hí phục trêи người y, tựa như muốn biểu đạt gì đó.
“Ta đã hiểu.” Mang tính tượng trưng nói với Tiểu Hắc, lúc này, Diêu Vũ đã trực tiếp ngẩng đầu, nhìn về phía đỉnh của sân khấu.
Không giống với trong ký ức, bên trêи xà ngang của sân khấu là một cỗ thi thể bị tàn nhẫn vùi dập đến vặn vẹo biến hình, ánh vào mắt Diêu Vũ, chỉ là một chồng vải đỏ buông xuống.
Số vải này, là rèm che sẽ hạ xuống khi vở kịch mở màn cũng như kết thúc. Lúc này, khi bó lại chung một chỗ như vậy, vừa vặn liền có phần giống với một cái kén tằm thật lớn.
Suy đoán bước đầu được chứng thực, không chút chậm trễ, Diêu Vũ liền lập tức bước tới. Chỉ là, bởi vì độ cao của nó quá mức cách biệt so với hình thể hiện tại của y, nên không thể làm gì khác hơn, Diêu Vũ chỉ có thể vội vã chạy đến trêи khán đài, từ trong đó lấy tới một chiếc ghế gỗ.
Mất sức chín trâu mười hổ đem chiếc ghế nặng nề này khiêng lên góc sân khấu, không dám trì hoãn thời gian, Diêu Vũ liền lập tức đạp lên mặt ghế, nhón chân, bắt đầu gỡ bỏ vải đỏ xung quanh cái kén kia.
Vị trí của y lúc này, xác thực là vô cùng nguy hiểm. Bởi vì nó nằm ở vị trí trung tâm của hí tràng, bất kể là quái vật từ trong rừng trở về, ma ma chủ quản từ trêи lầu bước xuống, hay là thứ gì đó đứng ở hai bên hành lang, trong nháy mắt cũng đều có thể nhìn thấy y.
Trong lòng dấy lên cảnh giác cao độ, động tác của Diêu Vũ lại càng thêm gấp rút. Chỉ là, đống hồng lăng tầng tầng lớp lớp này, so với tưởng tượng của y, lại càng phải chắc chắn hơn vô số lần.
Y dùng lực xé mạnh, đến mức hai bàn tay đều đau rát, đỏ bừng, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng xé nát được một mảnh nhỏ.
Y lại càng không dám dùng cây kéo trong ngực ra cắt, vì sợ vô ý tổn thương người ở bên trong.
Rốt cuộc, theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, dưới mặt đất cũng đã tung bay vô số mảnh vải vụn.
Mà ngón tay Diêu Vũ cũng đã có móng bị lật, máu me đầm đìa.
Nhưng may mắn thay, cố gắng của y vẫn như cũ được đền đáp, khi mà bên trong kén vải, đã từ từ hiện ra được một góc khuôn mặt cùng đầu của Mặc Phong…không đúng, phải gọi là tiểu Mặc Phong.
Từ ngoại hình đến xem, tuổi tác của đối phương lúc này hoàn toàn là cùng y tương xứng. Gương mặt chỉ to bằng hai bàn tay của y, làn da tái nhợt, không có chút màu máu nào.
Đối phương nhắm mắt, lông mi rất dài, lại đen như mực, không có chút di động. Môi đỏ mím chặt, tựa như một quả anh đào. Xinh đẹp lại mỹ lệ đến khó tả.
Thụy nhan an tường lại bình thản này, cùng thế giới đáng sợ xung quanh lộ ra vô cùng không hợp.
“Mặc Phong, ngươi có nghe thấy ta gọi không, Mặc Phong!” Thử đánh thức nam hài trước mặt này, nhưng mặc cho Diêu Vũ làm ra việc gì, đối phương vẫn ngủ vô cùng sâu, một chút phản ứng cũng không có.
Không thể làm gì khác hơn, Diêu Vũ chỉ có thể tiếp tục cào xé đám vải vóc chết tiệt bao chặt lấy cơ thể hắn.
Chỉ là, xé lại xé, bất chợt, Diêu Vũ lại nghe thấy được một tiếng bước chân từ trêи đỉnh đầu truyền tới. Động tĩnh này vô cùng to lớn, làm Diêu Vũ có thể cảm nhận được trần nhà đều chấn động một chút.
Ma ma chủ quản!
Nhận ra thân phận của người trêи lầu, lại nhìn xem vẫn còn một nửa thân thể bị hồng lăng quấn chặt của Mặc Phong. Trong mắt lóe lên một tia kiên định, hai tay của Diêu Vũ vẫn không dám ngừng lại một giây, tiếp tục cấu xé chúng.
Thậm chí, ngại tốc độ quá chậm, y còn dùng tới cả miệng của chính mình, dùng răng cắn xé.
Mặt đất truyền đến rung động khác thường, ma ma chủ quản đã bước xuống cầu thang. Không bao lâu nữa, chỉ cần vượt qua tấm màn che ở phía sau này, nó liền đã có thể phát hiện hai người bọn họ.
Cảm giác áp bách, khiến trêи trán của Diêu Vũ đều lắng đọng một tầng mồ hôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất