Chương 128: Mặc Ngươi Xử Trí
“Trác đại nhân…”
Cảm nhận được nam nhân đang chậm chạp khuỵu xuống, ngay khi Diêu Vũ vẫn còn đang hoảng hốt, một vật mềm mại lạnh băng liền đã dán lên, trằn trọc gặm cắn môi y.
Hắn hôn rất bá đạo, tựa như muốn đem y triệt để thôn phệ vào trong người mình, từ trong ra ngoài đều bị khí tức của mình bao phủ. Cưỡng ép càn quấy, công chiếm từng tấc một trong khoang miệng y.
Lúc này, quỷ tân lang mang đến cho Diêu Vũ một loại cảm giác rất đáng sợ. Hắn tựa như hùng sư bị xâm phạm lãnh địa, cả người đều phát cuồng, muốn xé xác hết thảy những gì trước mặt mình.
Hô hấp ngày càng trở nên hỗn loạn, Diêu Vũ không biết từ khi nào đã bị đối phương áp xuống đất. Từng sợi dây xích đem tay chân y gắt gao chế trụ, không thể giãy giụa hay nhúc nhích dù chỉ một chút.
Y có thể cảm nhận được rõ ràng, nam nhân trêи người mình có bao nhiêu phẫn nộ cũng như bất an. Hắn cấp tiến dùng khí tức của mình, đem hương vị nam nhân khác lưu lại trêи người y loại bỏ, phảng phất muốn đem y trêи dưới đều thanh tẩy một lần.
“Ha…hức…” Hai mắt ʍôиɠ lung, tùy ý đối phương thao túng, môi lưỡi nam nhân lạnh lẽo như băng, lúc này lại đang di chuyển dọc theo sườn mặt, **** *** vùng cổ mẫn cảm của y.
Răng nanh đối phương ở trêи động mạch không ngừng trằn trọc, tựa như bị khí huyết nóng bỏng lưu chuyển bên trong làm kϊƈɦ thích.
Khí tức quanh thân càng trở nên ngưng thực, miệng khẽ hút, liền để lại một dấu hôn đỏ thẳm trêи cổ y.
Nhìn xem thành quả bản thân vừa tạo thành trêи da thịt tuyết trắng kia, đồng tử tĩnh mịch của quỷ tân lang lúc này tựa hồ lại đang có hai ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt.
Chỉ là, không biết suy nghĩ chuyện gì, hắn chung quy vẫn không tiếp tục chuyên đang bỏ dở, đi tới một bước cuối cùng. Trái lại, lại trực tiếp ngã ra đất, cùng y nằm song song.
Lúc này, một chỗ bóng đen có hình dạng quan tài cũng lặng yên không một tiếng động di chuyển từ dưới thân quỷ tân lang, chậm rãi bao trùm lấy mặt đất nơi tấm gương rơi vỡ. Trong nháy mắt liền đem mảnh vỡ bên trêи cuốn vào trong hắc ám.
Hắn là đang lo sợ, những mảnh gương này sẽ vô tình làm y bị thương.
Cả hai nằm cạnh nhau, một người một quỷ, bất tri bất giác lại có cảm giác như một đôi phu thê, ấm áp lại hòa thuận đến kỳ lạ.
“Trác đại nhân…” Thấp giọng gọi, Diêu Vũ liền nghiêng mắt, nhìn xem sườn mặt tái nhợt, cứng nhắc của quỷ tân lang. Song đồng hiện lên một tia quyết tâm cùng một chút nhu tình khó hiểu mà chính mình cũng không phát hiện ra.
“Ta nhất định sẽ giúp ngươi lấy lại tự do, đồng thời trợ giúp ngươi tấn thăng làm hung thần.”
Giữa y và quỷ tân lang, đã sớm không thể dùng khái niệm ai nợ ai, ai giúp ai để phân chia.
Y giúp hắn rất nhiều, hắn đồng dạng cũng liên tục bảo hộ y.
Cả hai tựa như châu chấu trêи một sợi dây thừng, không phân biệt là ta hay là ngươi.
Những gì của hắn, tất cả cũng là của y. Mà y, lại là của hắn…
Cố nén xuống cảm giác xấu hổ, ngón tay Diêu Vũ mấy lần đều nhúc nhích, mon men thật lâu nhưng vẫn không dám chạm vào bàn tay băng lãnh của người bên cạnh.
Không kịp để y thích ứng, bỗng dưng, bàn tay cứng đờ mà y đang mong muốn chạm tới kia liền đã chủ động bao trọn lấy tay y.
Mười ngón tay đan vào nhau, Diêu Vũ theo bản năng liền nâng mắt, lúc này mới phát hiện, thì ra, không biết quỷ tân lang đã rũ mắt nhìn y từ bao giờ.
Mặc cho thần sắc trêи mặt hắn vẫn chỉ lạnh nhạt, ngàn năm không đổi. Diêu Vũ vẫn như cũ có cảm giác tim đập rộn lên, bất kể là mặt, cổ, hay mang tai, thời khắc này đều giống như phát sốt mà hồng thấu.
Hắn thấy…hắn đều thấy…
Vội vã nhìn về nơi khác, không dám cùng đối phương mắt đối mắt. Cũng không biết đã trải qua bao lâu, có lẽ là một ngày, cũng có thể là một năm, Diêu Vũ rốt cuộc mới đem lời trong lòng mình thổ lộ ra.
Chỉ là, âm thanh lại vô cùng nhỏ bé, chỉ tựa như muỗi kêu, nếu không phải đặc biệt chú tâm, căn bản là sẽ không nghe thấy được :“Trác đại nhân…”
“Chờ ngày ngươi trở thành hung thần rồi…tất cả mặc ngươi xử trí…”
Về phần ‘xử trí’ này là gì, cũng là một vấn đề đáng giá suy ngẫm.
------------------------
Sáng hôm sau, Diêu Vũ rất sớm liền rời giường.
Từ trong túi ngủ chui ra, nhìn thấy bóng người nằm bên cạnh đang giả vờ ngủ, y cũng không cố tình vạch trần, mà chỉ dùng giọng nói bình thản chào hỏi :“Trác đại nhân, buổi sáng tốt lành.”
Lúc này, ở bên cạnh, mi mắt của quỷ tân lang liền mang tính tượng trưng mà khẽ run run. Sau đó, mới chậm chạp mở ra, tựa như hắn thật sự đã cùng y ngủ một đêm, là vừa bị ‘thê tử’ như y đánh thức.
Quỷ tân lang tựa hồ rất ưa thích cảm giác nghi thức như thế này.
Sau khi Diêu Vũ đi rửa mặt, đánh răng, quỷ tân lang cũng liền biến thành cái bóng, theo sát bên người y, một tấc cũng không rời.
Kế tiếp, Diêu Vũ chuẩn bị lên đường đến đế đô Trường An, thực hiện nhiệm vụ Giá Y Tân Nương.
Mặc dù nói nhiệm vụ yêu cầu không được mang theo linh dị vật phẩm, nhưng Diêu Vũ vẫn là tùy thân mang đi tất cả đồ vật có thể sử dụng của mình, từ Hộ Hồn Tán cho đến quan tài đinh.
Cây liễu trước sân vẫn xanh tươi, rực rỡ như thường ngày. Diêu Vũ chỉ thoáng quan sát một lúc, liền đã đem cửa lâu mở ra, cất bước rời đi.
Giống với những lần trước, lần này, phương tiện di chuyển của Diêu Vũ vẫn là một cỗ xe đạp.
Chỉ là, chưa để y kịp lên xe, không kịp phòng ngừa, trước đại môn Vọng Nguyệt Lâu liền đã đón chào một vị khách ‘đặc biệt’ không mời mà đến.
[ Quỷ Nhãn - Cấp bậc : A ( đỉnh cấp hồng y)]
Cúi đầu quan sát hắc miêu đang chắn trước đầu xe của mình, Diêu Vũ theo bản năng liền ngẩng đầu, bốn phía nhìn quanh. Trong lòng cũng thầm kêu không ổn.
Quỷ nhãn ở đây, đừng nói với y rằng nam nhân đáng sợ đó cũng ở đây…
Cảm nhận được nam nhân đang chậm chạp khuỵu xuống, ngay khi Diêu Vũ vẫn còn đang hoảng hốt, một vật mềm mại lạnh băng liền đã dán lên, trằn trọc gặm cắn môi y.
Hắn hôn rất bá đạo, tựa như muốn đem y triệt để thôn phệ vào trong người mình, từ trong ra ngoài đều bị khí tức của mình bao phủ. Cưỡng ép càn quấy, công chiếm từng tấc một trong khoang miệng y.
Lúc này, quỷ tân lang mang đến cho Diêu Vũ một loại cảm giác rất đáng sợ. Hắn tựa như hùng sư bị xâm phạm lãnh địa, cả người đều phát cuồng, muốn xé xác hết thảy những gì trước mặt mình.
Hô hấp ngày càng trở nên hỗn loạn, Diêu Vũ không biết từ khi nào đã bị đối phương áp xuống đất. Từng sợi dây xích đem tay chân y gắt gao chế trụ, không thể giãy giụa hay nhúc nhích dù chỉ một chút.
Y có thể cảm nhận được rõ ràng, nam nhân trêи người mình có bao nhiêu phẫn nộ cũng như bất an. Hắn cấp tiến dùng khí tức của mình, đem hương vị nam nhân khác lưu lại trêи người y loại bỏ, phảng phất muốn đem y trêи dưới đều thanh tẩy một lần.
“Ha…hức…” Hai mắt ʍôиɠ lung, tùy ý đối phương thao túng, môi lưỡi nam nhân lạnh lẽo như băng, lúc này lại đang di chuyển dọc theo sườn mặt, **** *** vùng cổ mẫn cảm của y.
Răng nanh đối phương ở trêи động mạch không ngừng trằn trọc, tựa như bị khí huyết nóng bỏng lưu chuyển bên trong làm kϊƈɦ thích.
Khí tức quanh thân càng trở nên ngưng thực, miệng khẽ hút, liền để lại một dấu hôn đỏ thẳm trêи cổ y.
Nhìn xem thành quả bản thân vừa tạo thành trêи da thịt tuyết trắng kia, đồng tử tĩnh mịch của quỷ tân lang lúc này tựa hồ lại đang có hai ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt.
Chỉ là, không biết suy nghĩ chuyện gì, hắn chung quy vẫn không tiếp tục chuyên đang bỏ dở, đi tới một bước cuối cùng. Trái lại, lại trực tiếp ngã ra đất, cùng y nằm song song.
Lúc này, một chỗ bóng đen có hình dạng quan tài cũng lặng yên không một tiếng động di chuyển từ dưới thân quỷ tân lang, chậm rãi bao trùm lấy mặt đất nơi tấm gương rơi vỡ. Trong nháy mắt liền đem mảnh vỡ bên trêи cuốn vào trong hắc ám.
Hắn là đang lo sợ, những mảnh gương này sẽ vô tình làm y bị thương.
Cả hai nằm cạnh nhau, một người một quỷ, bất tri bất giác lại có cảm giác như một đôi phu thê, ấm áp lại hòa thuận đến kỳ lạ.
“Trác đại nhân…” Thấp giọng gọi, Diêu Vũ liền nghiêng mắt, nhìn xem sườn mặt tái nhợt, cứng nhắc của quỷ tân lang. Song đồng hiện lên một tia quyết tâm cùng một chút nhu tình khó hiểu mà chính mình cũng không phát hiện ra.
“Ta nhất định sẽ giúp ngươi lấy lại tự do, đồng thời trợ giúp ngươi tấn thăng làm hung thần.”
Giữa y và quỷ tân lang, đã sớm không thể dùng khái niệm ai nợ ai, ai giúp ai để phân chia.
Y giúp hắn rất nhiều, hắn đồng dạng cũng liên tục bảo hộ y.
Cả hai tựa như châu chấu trêи một sợi dây thừng, không phân biệt là ta hay là ngươi.
Những gì của hắn, tất cả cũng là của y. Mà y, lại là của hắn…
Cố nén xuống cảm giác xấu hổ, ngón tay Diêu Vũ mấy lần đều nhúc nhích, mon men thật lâu nhưng vẫn không dám chạm vào bàn tay băng lãnh của người bên cạnh.
Không kịp để y thích ứng, bỗng dưng, bàn tay cứng đờ mà y đang mong muốn chạm tới kia liền đã chủ động bao trọn lấy tay y.
Mười ngón tay đan vào nhau, Diêu Vũ theo bản năng liền nâng mắt, lúc này mới phát hiện, thì ra, không biết quỷ tân lang đã rũ mắt nhìn y từ bao giờ.
Mặc cho thần sắc trêи mặt hắn vẫn chỉ lạnh nhạt, ngàn năm không đổi. Diêu Vũ vẫn như cũ có cảm giác tim đập rộn lên, bất kể là mặt, cổ, hay mang tai, thời khắc này đều giống như phát sốt mà hồng thấu.
Hắn thấy…hắn đều thấy…
Vội vã nhìn về nơi khác, không dám cùng đối phương mắt đối mắt. Cũng không biết đã trải qua bao lâu, có lẽ là một ngày, cũng có thể là một năm, Diêu Vũ rốt cuộc mới đem lời trong lòng mình thổ lộ ra.
Chỉ là, âm thanh lại vô cùng nhỏ bé, chỉ tựa như muỗi kêu, nếu không phải đặc biệt chú tâm, căn bản là sẽ không nghe thấy được :“Trác đại nhân…”
“Chờ ngày ngươi trở thành hung thần rồi…tất cả mặc ngươi xử trí…”
Về phần ‘xử trí’ này là gì, cũng là một vấn đề đáng giá suy ngẫm.
------------------------
Sáng hôm sau, Diêu Vũ rất sớm liền rời giường.
Từ trong túi ngủ chui ra, nhìn thấy bóng người nằm bên cạnh đang giả vờ ngủ, y cũng không cố tình vạch trần, mà chỉ dùng giọng nói bình thản chào hỏi :“Trác đại nhân, buổi sáng tốt lành.”
Lúc này, ở bên cạnh, mi mắt của quỷ tân lang liền mang tính tượng trưng mà khẽ run run. Sau đó, mới chậm chạp mở ra, tựa như hắn thật sự đã cùng y ngủ một đêm, là vừa bị ‘thê tử’ như y đánh thức.
Quỷ tân lang tựa hồ rất ưa thích cảm giác nghi thức như thế này.
Sau khi Diêu Vũ đi rửa mặt, đánh răng, quỷ tân lang cũng liền biến thành cái bóng, theo sát bên người y, một tấc cũng không rời.
Kế tiếp, Diêu Vũ chuẩn bị lên đường đến đế đô Trường An, thực hiện nhiệm vụ Giá Y Tân Nương.
Mặc dù nói nhiệm vụ yêu cầu không được mang theo linh dị vật phẩm, nhưng Diêu Vũ vẫn là tùy thân mang đi tất cả đồ vật có thể sử dụng của mình, từ Hộ Hồn Tán cho đến quan tài đinh.
Cây liễu trước sân vẫn xanh tươi, rực rỡ như thường ngày. Diêu Vũ chỉ thoáng quan sát một lúc, liền đã đem cửa lâu mở ra, cất bước rời đi.
Giống với những lần trước, lần này, phương tiện di chuyển của Diêu Vũ vẫn là một cỗ xe đạp.
Chỉ là, chưa để y kịp lên xe, không kịp phòng ngừa, trước đại môn Vọng Nguyệt Lâu liền đã đón chào một vị khách ‘đặc biệt’ không mời mà đến.
[ Quỷ Nhãn - Cấp bậc : A ( đỉnh cấp hồng y)]
Cúi đầu quan sát hắc miêu đang chắn trước đầu xe của mình, Diêu Vũ theo bản năng liền ngẩng đầu, bốn phía nhìn quanh. Trong lòng cũng thầm kêu không ổn.
Quỷ nhãn ở đây, đừng nói với y rằng nam nhân đáng sợ đó cũng ở đây…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất