Chương 175: Đáng Thương Tiểu Hắc.
Chỉ là, hai con sói cùng nhắm vào chung một con mồi, ngay tức khắc cũng sẽ nhìn nhau không vừa mắt.
Tỷ như lúc này, giữ lấy bả vai Diêu Vũ, Mặc Phong liền đã tựa tiếu phi tiếu dùng sức, khiến thân thể y nghiêng về phía hắn :“Tiểu Ngư nhi, đi theo ta, ta để ngươi phong thần.”
Chỉ là, chưa kịp để Diêu Vũ đáp lời, thì lúc này, thân thể của y đã lần nữa bị người kéo lại, cưỡng ép nghiêng sang phải, trở về vị trí ban đầu.
“Diêu…Vũ.” Âm thanh của Vệ Tử Khâm thật sự rất dễ nghe, cùng dung nhan của hắn hoàn toàn là cùng một cấp bậc. Nhất là khi cố tình thả nhẹ giọng, âm thanh lại càng ôn nhu đến làm lỗ tai muốn mang thai.
Lúc này, cảm nhận được nguy cơ, Mặc Phong rốt cuộc cũng chính thức để ý tới Vệ Tử Khâm. Khi nhìn thấy hình xăm ở trêи cổ tay lộ ra ngoài tay áo của hắn, sắc mặt Mặc Phong liền sa sầm, lần nữa đem Diêu Vũ lôi về bên mình.
“Tiểu Ngư nhi, lễ vật đầu tiên ngươi tặng cho ta, ta vẫn còn giữ rất kỹ, ngày ngày đều treo lên xà nhà nhìn ngắm đâu. Ngươi không muốn cùng ta đi nghiên cứu một chút sao?”
“Diêu Vũ…”
“Tiểu Ngư nhi…”
“Diêu Vũ…”
“Tiểu Ngư nhi…”
“…”
Giống như con rối, bị hai nam nhân kéo tới kéo lui đến choáng váng đầu óc. Rốt cuộc, Diêu Vũ vẫn không khống chế được, tại chỗ gầm lên :“Các ngươi có thôi đi không!!!”
“Muốn đánh nhau liền sang kia mà đánh, ta thật sự rất mệt mỏi, hiện tại ta chỉ muốn ngủ một giấc mà thôi. Khi nào các ngươi đánh xong liền tới tìm ta!”
Những lời này của Diêu Vũ mặc dù cũng có chút nguyên nhân do đang tức giận, nhưng càng nhiều, đều là lời nói thật.
Mặc dù có Chí Dương Thể, nhưng bị Trác Thiên Hạo lăn lộn trêи giường suốt đêm, thân thể y vẫn là có chút chịu không nổi.
Sau đó, còn bởi vì hắn ra đi không từ biệt mà căng thẳng, sợ hãi. Suốt ngày đều ngồi ngốc trêи bậc thềm, không kịp ngủ nghỉ. Kế tiếp lại một đường đi làm nhiệm vụ, quay trở về còn bị Mặc Phong lắc lư một hồi.
Cuối cùng, mạng đều suýt chút bị quỷ anh cướp mất, tra tấn đến đau khổ gần chết. Bây giờ lại tiếp tục bị hai tên khốn kiếp này dày vò…
Diêu Vũ tỏ vẻ : chính mình cũng mệt muốn chết.
Thế nhưng, ngay khi y chỉ vừa mới tránh ra được, ôm lấy ba lô chuẩn bị rời đi, thì lúc này, Tiểu Hắc đã không biết từ đâu đột ngột chui ra. Nhanh chóng chạy tới chặn ở trước chân y, dùng đầu cọ cọ vào cổ chân y, không cho y đi.
Bắt gặp một màn này, chưa để Diêu Vũ phản ứng, Vệ Tử Khâm liền đã nhíu mày, không chút do dự nhấc chân đá tới.
Chỉ nghe ‘meow’ một tiếng, Tiểu Hắc liền đã tới nhanh mà đi cũng nhanh, hóa thành một vệt đen, biến mất nơi chân trời.
Mà từ đầu tới cuối, chủ nhân của nó đều chưa từng ra tay giúp đỡ. Trái lại, còn ở trong lòng khen ngợi, đá đến rất tốt.
Hai ‘quỷ’ tranh giành tình cảm đã đủ mệt mỏi, một con mèo như nó lại dám xen vào, còn dám cọ vào trêи cổ chân của y, có biết nơi đó bọn họ đều chưa được sờ tới hay không?
Được rồi, nói ra có hơi mất mặt, đường đường hai vị hung thần, cư nhiên lại lòng dạ nhỏ nhen, đi ăn giấm của một con mèo.
Phát hiện ra chuyện này, Diêu Vũ chỉ có thể ở trong lòng vì Tiểu Hắc mặc niệm một giây, dù sao cả hai cũng đã từng có sinh tử chi giao. Sau đó mới dứt khoát đẩy cửa Vọng Nguyệt Lâu ra, bước vào trong.
Ở phía sau, đưa mắt nhìn nhau, Vệ Tử Khâm cùng Mặc Phong liền thu hồi tầm mắt, nhanh chân đuổi theo sau Diêu Vũ.
Nhưng trước khi đi, Mặc Phong cũng không quên phất tay. Ngay tức khắc, ở phía xa xa trêи góc đường, ba chiếc ba lô nằm trêи đất liền đã lập tức bị chấn thành tro bụi.
Đi kèm với đó, ở trêи cổ của hai tên người chơi đang thần trí mơ hồ kia cũng liền đã vô duyên vô cớ xuất hiện hai sợi dây thừng hư vô mờ ảo, tựa như do hắc khí biến thành.
Cuối cùng, khi Mặc Phong phất tay áo mà xoay người, thì ở phía sau, dây thừng cũng đã siết chặt, đem hai người bọn họ tiễn lên tây thiên.
Mặc Phong cùng Vệ Tử Khâm sóng vai bước vào Vọng Nguyệt Lâu, ở phía sau, một luồng âm phong liền lướt qua, ‘kéttt’ một tiếng, đem đại môn đóng lại.
Lúc này, vừa vào Vọng Nguyệt Lâu, Diêu Vũ liền đã thẳng hướng lầu 1, cụ thể hơn liền chính là chiếc giường mà bản thân mua sắm chưa được mấy ngày kia.
Đem ba lô ném sang một bên, mi mắt gần như sắp dính chặt vào nhau, Diêu Vũ liền không chờ đợi kịp ngã đầu xuống giường, ngay cả giày cũng không thoát liền chui vào trong chăn.
Về phần hai vị hung thần nào đó vừa bước vào, y căn bản cũng không hề quan tâm.
Kỳ thực, nếu hôm nay đổi thành một mình Mặc Phong, hay một mình Vệ Tử Khâm, Diêu Vũ cũng sẽ không vô tâm vô phế như vậy.
Nhưng bởi vì hai người bọn họ đang cùng đứng ở đây, y mới có thể khẳng định, dù cho bản thân ngủ mê, bọn họ cũng sẽ không thể đối mình làm ra cái gì.
Bởi vì, tồn tại của bọn họ, chính là dùng để ước thúc lẫn nhau, tạo thành thế cân bằng. Nếu có một ‘người’ muốn chạm vào y, ‘người’ còn lại khẳng định sẽ không đồng ý.
Đạt thành chung nhận thức, lại càng là chuyện không thể nào. Chí ít, hiện tại là không thể.
**Thuộc tính nhân vật :
–Tên : Vệ Tử Khâm.
–Sinh thần : không rõ.
–Thân cao : 1m91.
–Nick name : hầu gia, tướng quân,…
–Thuộc tính : ngoài lạnh trong nóng, nghiêm túc, ôn nhu, trung khuyển, nhân thê công,…
–Lý tưởng sống :…
Tỷ như lúc này, giữ lấy bả vai Diêu Vũ, Mặc Phong liền đã tựa tiếu phi tiếu dùng sức, khiến thân thể y nghiêng về phía hắn :“Tiểu Ngư nhi, đi theo ta, ta để ngươi phong thần.”
Chỉ là, chưa kịp để Diêu Vũ đáp lời, thì lúc này, thân thể của y đã lần nữa bị người kéo lại, cưỡng ép nghiêng sang phải, trở về vị trí ban đầu.
“Diêu…Vũ.” Âm thanh của Vệ Tử Khâm thật sự rất dễ nghe, cùng dung nhan của hắn hoàn toàn là cùng một cấp bậc. Nhất là khi cố tình thả nhẹ giọng, âm thanh lại càng ôn nhu đến làm lỗ tai muốn mang thai.
Lúc này, cảm nhận được nguy cơ, Mặc Phong rốt cuộc cũng chính thức để ý tới Vệ Tử Khâm. Khi nhìn thấy hình xăm ở trêи cổ tay lộ ra ngoài tay áo của hắn, sắc mặt Mặc Phong liền sa sầm, lần nữa đem Diêu Vũ lôi về bên mình.
“Tiểu Ngư nhi, lễ vật đầu tiên ngươi tặng cho ta, ta vẫn còn giữ rất kỹ, ngày ngày đều treo lên xà nhà nhìn ngắm đâu. Ngươi không muốn cùng ta đi nghiên cứu một chút sao?”
“Diêu Vũ…”
“Tiểu Ngư nhi…”
“Diêu Vũ…”
“Tiểu Ngư nhi…”
“…”
Giống như con rối, bị hai nam nhân kéo tới kéo lui đến choáng váng đầu óc. Rốt cuộc, Diêu Vũ vẫn không khống chế được, tại chỗ gầm lên :“Các ngươi có thôi đi không!!!”
“Muốn đánh nhau liền sang kia mà đánh, ta thật sự rất mệt mỏi, hiện tại ta chỉ muốn ngủ một giấc mà thôi. Khi nào các ngươi đánh xong liền tới tìm ta!”
Những lời này của Diêu Vũ mặc dù cũng có chút nguyên nhân do đang tức giận, nhưng càng nhiều, đều là lời nói thật.
Mặc dù có Chí Dương Thể, nhưng bị Trác Thiên Hạo lăn lộn trêи giường suốt đêm, thân thể y vẫn là có chút chịu không nổi.
Sau đó, còn bởi vì hắn ra đi không từ biệt mà căng thẳng, sợ hãi. Suốt ngày đều ngồi ngốc trêи bậc thềm, không kịp ngủ nghỉ. Kế tiếp lại một đường đi làm nhiệm vụ, quay trở về còn bị Mặc Phong lắc lư một hồi.
Cuối cùng, mạng đều suýt chút bị quỷ anh cướp mất, tra tấn đến đau khổ gần chết. Bây giờ lại tiếp tục bị hai tên khốn kiếp này dày vò…
Diêu Vũ tỏ vẻ : chính mình cũng mệt muốn chết.
Thế nhưng, ngay khi y chỉ vừa mới tránh ra được, ôm lấy ba lô chuẩn bị rời đi, thì lúc này, Tiểu Hắc đã không biết từ đâu đột ngột chui ra. Nhanh chóng chạy tới chặn ở trước chân y, dùng đầu cọ cọ vào cổ chân y, không cho y đi.
Bắt gặp một màn này, chưa để Diêu Vũ phản ứng, Vệ Tử Khâm liền đã nhíu mày, không chút do dự nhấc chân đá tới.
Chỉ nghe ‘meow’ một tiếng, Tiểu Hắc liền đã tới nhanh mà đi cũng nhanh, hóa thành một vệt đen, biến mất nơi chân trời.
Mà từ đầu tới cuối, chủ nhân của nó đều chưa từng ra tay giúp đỡ. Trái lại, còn ở trong lòng khen ngợi, đá đến rất tốt.
Hai ‘quỷ’ tranh giành tình cảm đã đủ mệt mỏi, một con mèo như nó lại dám xen vào, còn dám cọ vào trêи cổ chân của y, có biết nơi đó bọn họ đều chưa được sờ tới hay không?
Được rồi, nói ra có hơi mất mặt, đường đường hai vị hung thần, cư nhiên lại lòng dạ nhỏ nhen, đi ăn giấm của một con mèo.
Phát hiện ra chuyện này, Diêu Vũ chỉ có thể ở trong lòng vì Tiểu Hắc mặc niệm một giây, dù sao cả hai cũng đã từng có sinh tử chi giao. Sau đó mới dứt khoát đẩy cửa Vọng Nguyệt Lâu ra, bước vào trong.
Ở phía sau, đưa mắt nhìn nhau, Vệ Tử Khâm cùng Mặc Phong liền thu hồi tầm mắt, nhanh chân đuổi theo sau Diêu Vũ.
Nhưng trước khi đi, Mặc Phong cũng không quên phất tay. Ngay tức khắc, ở phía xa xa trêи góc đường, ba chiếc ba lô nằm trêи đất liền đã lập tức bị chấn thành tro bụi.
Đi kèm với đó, ở trêи cổ của hai tên người chơi đang thần trí mơ hồ kia cũng liền đã vô duyên vô cớ xuất hiện hai sợi dây thừng hư vô mờ ảo, tựa như do hắc khí biến thành.
Cuối cùng, khi Mặc Phong phất tay áo mà xoay người, thì ở phía sau, dây thừng cũng đã siết chặt, đem hai người bọn họ tiễn lên tây thiên.
Mặc Phong cùng Vệ Tử Khâm sóng vai bước vào Vọng Nguyệt Lâu, ở phía sau, một luồng âm phong liền lướt qua, ‘kéttt’ một tiếng, đem đại môn đóng lại.
Lúc này, vừa vào Vọng Nguyệt Lâu, Diêu Vũ liền đã thẳng hướng lầu 1, cụ thể hơn liền chính là chiếc giường mà bản thân mua sắm chưa được mấy ngày kia.
Đem ba lô ném sang một bên, mi mắt gần như sắp dính chặt vào nhau, Diêu Vũ liền không chờ đợi kịp ngã đầu xuống giường, ngay cả giày cũng không thoát liền chui vào trong chăn.
Về phần hai vị hung thần nào đó vừa bước vào, y căn bản cũng không hề quan tâm.
Kỳ thực, nếu hôm nay đổi thành một mình Mặc Phong, hay một mình Vệ Tử Khâm, Diêu Vũ cũng sẽ không vô tâm vô phế như vậy.
Nhưng bởi vì hai người bọn họ đang cùng đứng ở đây, y mới có thể khẳng định, dù cho bản thân ngủ mê, bọn họ cũng sẽ không thể đối mình làm ra cái gì.
Bởi vì, tồn tại của bọn họ, chính là dùng để ước thúc lẫn nhau, tạo thành thế cân bằng. Nếu có một ‘người’ muốn chạm vào y, ‘người’ còn lại khẳng định sẽ không đồng ý.
Đạt thành chung nhận thức, lại càng là chuyện không thể nào. Chí ít, hiện tại là không thể.
**Thuộc tính nhân vật :
–Tên : Vệ Tử Khâm.
–Sinh thần : không rõ.
–Thân cao : 1m91.
–Nick name : hầu gia, tướng quân,…
–Thuộc tính : ngoài lạnh trong nóng, nghiêm túc, ôn nhu, trung khuyển, nhân thê công,…
–Lý tưởng sống :…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất