Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí

Chương 209: Tiền Mua Mạng.

Trước Sau
Lúc này, nhìn xem những người xung quanh, thanh niên liền đã nhún vai, mở đầu lên tiếng. Âm thanh trong trẻo như tiếng chuông reo, thanh thúy dễ nghe :“Con người của ta từ trước đến giờ không thích đôi co lòng vòng.”

“Hiện tại, ta xin phép nói thẳng, trong số sáu người các ngươi, có mấy người có hi vọng có thể sống đến cuối cùng?” Vừa nói, thanh niên cũng vừa lần lượt chuyển tầm mắt lên người của tất cả mọi người đang đứng ở đây, đem biểu lộ của bọn họ thu vào mắt.

“Bây giờ, chỉ cần các ngươi đồng ý đứng ra, không phản kháng để cho ta gϊếŧ chết. Ta sẽ ghi lại địa chỉ liên lạc của các ngươi, đợi khi ta sống sót trở ra, sẽ mang cho thân nhân của các ngươi 500 vạn, xem như tiền mua mạng.”

Từ tốn nói, thanh niên cũng không quên bổ sung trọn vẹn câu nói :“Số tiền 500 vạn này, không cần ta giải thích, các ngươi có lẽ cũng biết, giá trị của nó lớn đến mức nào, có đúng không?”

“Số tiền này, rất nhiều người dùng cả đời cũng đều không thể kiếm được. Dù cho các ngươi thành công sống sót, trở về thế giới thực đi nữa, các ngươi cảm thấy chính mình có thể kiếm được chừng đó tiền sao?”

“Chúng ta làm sao biết ngươi nói thật hay nói láo được? Dù sao, như ngươi nói, 500 vạn cũng không phải là số tiền nhỏ.”

“Lỡ như ta để ngươi gϊếŧ rồi, nhưng khi chiến thắng, quay về thực tại, ngươi lại không thực hiện lời hứa thì phải làm sao?” Không thể không nói, người tới Linh Vực, còn sống sót đến bây giờ, đa phần đều không phải người ngu.

Nhìn xem tráng hán, thanh niên liền đột ngột nở một nụ cười hàm súc. Chỉ là, lúc này, ở bên cạnh, thiếu nữ đang dìu bạn trai mình đứng dậy kia liền đã hồ nghi nheo mắt nhìn kỹ cậu, sau đó, đã không kiềm được tâm tình mà lắp bắp kinh hãi :“Anh…Chẳng lẽ anh là…”

“Đúng vậy, quên mất chưa giới thiệu, tên của ta là Tề Dực.”

“Tề Dực? Anh là Tề ảnh đế!” Con ngươi trừng đến tròn xoe, thiếu nữ liền che miệng kinh hô. Dù sao, ở thực tại, cái tên Tề Dực này thật sự là quá mức nổi tiếng, nhưng bởi vì từ nãy đến giờ tâm trạng vẫn luôn căng thẳng, nên nàng mới nhận ra trễ như vậy.

Được thiếu nữ nhắc nhở, lúc này, đám người rốt cuộc cũng biết Tề Dực là ai. Nhưng ngay sau đó, phản ứng sâu hơn một tầng, chàng trai trẻ tuổi kia liền đã thấp giọng nỉ non :“Tề ảnh đế…Tề Dực…Chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy?”



Về phần những người khác, mặc dù không biết mặt, nhưng hiển nhiên cũng đã từng nghe nói qua tên của cậu.

Bởi vì mất trí nhớ, nên phản ứng của Diêu Vũ cũng không có quá khích như bọn họ. Song song với đó, y chỉ chợt nhớ tới một ít chuyện, ngay lập tức liền mở ra BXH, nhằm chứng thực cho suy nghĩ của mình.

BXH vừa mở ra, ánh mắt Diêu Vũ liền theo bản năng bỏ qua cái tên đang không ngừng rỉ máu, đứng đầu kia, mà là dời xuống vị trí thứ hai. Quả nhiên, ngay tức khắc liền nhìn thấy được hai chữ ‘Tề Dực’ to lớn trên đó.

Mà hiện tại, giữa y và cậu ta, cũng chỉ còn chênh lệch chưa đến 1000 tích phân.

Với số tích phân này, khả năng rất cao, Tề Dực cũng đã từng hoàn thành qua S cấp nhiệm vụ. Về phần tại sao y không biết? Đơn giản thôi, dù sao y cũng không phải thời thời khắc khắc đều đang tỉnh táo.

Có lẽ lúc hắn hoàn thành nhiệm vụ, thông báo toàn sever, y đang ở trong gương chơi ‘trốn tìm’ với lệ quỷ, hoặc ở trên giường cùng Trác đại nhân ‘bắt quỷ’, hay là lúc y đang đi ngủ, nên mới không nghe thấy.

Nếu thật sự là thế, như vậy, phối hợp với nhắc nhở của Vệ Tử Khâm, y có thể to gan suy đoán, Tề Dực chín phần mười chính là linh sư, hơn nữa, quỷ linh còn có khả năng chính là hung thần!

Một người bình thường ký khế ước với hung thần…

Nhìn điệu bộ bình thường, không chút sơ hở, cũng không hề giống người bị linh dị lực lượng ăn mòn của Tề Dực, Diêu Vũ thật sự là không tài nào đem cậu liên hệ tới hung thần.

Trừ phi, cậu có thể cực độ khống chế việc sử dụng linh dị lực lượng, cũng như độ dung hợp giữa đôi bên đã đạt tới mức độ cực cao…

Không giống Diêu Vũ trong nháy mắt liền đem nội tình của Tề Dực sờ rõ. Những người khác sau khi biết được thân phận của cậu, lòng tin rõ ràng cũng đã tăng cao rất nhiều.



Dù sao, Tề Dực chính là ảnh đế, 500 vạn đối với cậu mà nói cũng chỉ là một khoản tiền nhỏ mà thôi. Nên lời cậu hứa hẹn, cũng có thể tin được phần nào…

Vả lại, những lời cậu nói, thật sự là quá đúng, trực tiếp động tới tim đen của vài người ở đây. Mà dẫn đầu, liền chính là tráng hán cùng nữ nhân trung niên kia.

“Ta biết bản thân ta nặng mấy cân mấy lượng, ta có thể sống sót đến hiện tại, đa phần đều là nhờ may mắn cùng cẩn thận. Như các ngươi đã thấy, ta chỉ là một người bình thường. Cho nên, ta cũng không cho rằng, bản thân có thể đánh bại tất cả các ngươi.”

“Hơn nữa, ở thực tại, ta cũng chỉ là một tên công nhân khố rách áo ôm mà thôi. Tiếp tục sống tạm bợ, chi bằng dùng cái mạng quèn này tranh thủ cho vợ con một chút tiền, để quãng đời còn lại, họ có thể trải qua tốt một chút.”

“Tề Dực, ta tin tưởng ngươi. Ngươi cứ ra tay đi thôi, cái mạng này liền là của ngươi.” Ảo não lắc đầu, tráng hán liền không chút sợ hãi đi tới, ngừng lại ở vị trí một mét trước mặt Tề Dực.

Mặc dù không biết tráng hán đã từng làm qua chuyện xấu gì, nhưng từ hiện tại tới xem, gã rõ ràng là một người trọng tình trọng nghĩa, bản tính cũng không xấu.

So với tráng hán, nữ nhân trung niên kia liền đắn đo hơn rất nhiều. Nét mặt bà không ngừng xoắn xuýt, mất một lúc tranh thủ dũng khí, mới có thể bước ra một bước :“Ta…ta cũng đồng ý bán mạng cho ngươi…”

“Quỷ linh của ta có năng lực đồng hóa, có thể đem ta biến thành lệ quỷ trong vòng năm phút. Khoảng thời gian này, ta sẽ không bị những lệ quỷ khác gϊếŧ chết, thuộc về năng lực bảo mệnh, không hề có lực công kích gì.”

“Sau khi trở về thực tại, ta mong ngươi nói lời giữ lời, mang 500 vạn đó đến Hứa An thị, Đông Giang tiểu khu, phòng 4408 cho con trai của ta, nói với hắn, yêu liền can đảm truy cầu, đừng vì sợ tốn kém mà không dám cưới vợ nữa…”

“Còn có…báo cảnh sát, nói với bọn họ… bà chủ không phải vô cớ mất tích, mà đã bị ta thất thủ gϊếŧ chết, bởi vì bà vô ý nhìn thấy ta ăn trộm tiền trong nhà. Thi thể đã bị ta chôn ở dưới hố phân…hi vọng bọn họ có thể đem bà đào ra, để bà an nghỉ…”

“Còn có, nói với bọn họ, ta thành thật xin lỗi, ta thực sự không phải cố ý…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau