Chương 213: 'Công Bằng' Đối Chiến.
Hừ lạnh một tiếng, mặc dù không bị thương tổn, nhưng Tề Dực vẫn như cũ vì sự quấy rầy của con ‘côn trùng’ nào đó làm cho tâm phiền ý loạn. Vì vậy, cậu liền không khỏi đem hắn xem thành mục tiêu tiếp theo.
“Thật có lỗi, ta đi giải quyết con chuột đáng chết này đã, sau đó sẽ hàn huyên với ngươi sau.” ‘Thân thiện’ thông báo với Diêu Vũ một câu, sắc mặt Tề Dực trong nháy mắt liền đã lạnh xuống, hướng về phía thiếu niên bước ra một bước.
Chỉ thấy, Tề Dực tiến tới, mỗi một bước đều chẳng khác gì súc địa thành thốn, dịch chuyển đến tận vài mét xa. Chưa đến ba nhịp thở, cậu liền đã tiến tới trước mặt thiếu niên dưới ánh mắt kinh hãi của hắn.
Thời khắc này, quỷ vực của cậu cũng không còn thu lại nữa, mà triệt để mở rộng ra, ngay lập tức liền đem thiếu niên bao vào. Đồng thời, chủy thủ trong tay cậu cũng đã đâm ra.
Linh dị lực lượng va chạm, liền bắt đầu xảy ra xung đột. Chỉ thấy lúc này, bùn đất quanh người thiếu niên đã càng chất càng cao, sắp có xu thế đem bả vai của hắn đều vùi lấp.
Thế nhưng, song song với đó, mũi chủy thủ đâm tới, lại không thể đâm vào trong cơ thể thiếu niên. Mà là bị một tầng bùn đất chặn lại. Quan trọng nhất là, lớp đất này còn bắt đầu dọc theo mũi chủy thủ, lan về phía chuôi cùng bàn tay của Tề Dực.
Nhíu mày, con ngươi của Tề Dực liền hơi se lại, dứt khoát đem chủy thủ buông ra. Bởi vì thân thể cậu, tuy có thể chống đỡ hết thảy vũ khí bình thường công kích, nhưng nếu trực diện tiếp xúc với linh dị lực lượng, trong nháy mắt liền sẽ bị ăn mòn!
Đương nhiên, một phần cũng là vì năng lực của cậu không thiên về cường hóa thân thể.
Nhưng việc này, thật sự đã làm Tề Dực kinh ngạc không nhẹ. Dù gì đi nữa, thanh chủy thủ này cũng là A cấp vật phẩm, còn có quỷ vực giúp đỡ khống chế, nhưng dù vậy, cư nhiên lại không thể phá vỡ đống bùn đất bao quanh người hắn.
Như vậy, chỉ có thể chứng minh, quỷ linh của thiếu niên cũng rất không tệ, chí ít đã đạt tới A cấp, hồng y lệ quỷ.
Lúc này, sau khi bị Tề Dực vứt bỏ, chủy thủ trong nháy mắt liền đã bị đồng hóa, bắt đầu biến thành đất. Cuối cùng liền xuất hiện vô số vết rạn, vỡ tan thành từng mảnh, rơi xuống đất.
Lúc này, Tề Dực liền yên lặng đem tích phân mình tích góp được hối đoái một thanh chủy thủ mới, giống như đúc thanh bị hư vừa rồi, lần nữa công kích thiếu niên.
Bởi vì hắn dự đoán, chống đỡ một kích vừa rồi của mình, thiếu niên đã đi tới cực hạn!
Sự thật chứng minh, phán đoán của Tề Dực rất đúng. Thiếu niên đã sắp sửa lệ quỷ khôi phục. Lúc này, hắn chỉ có một loại cảm giác như trong phổi bị tắc một đống cát lớn, đau rát khó nhịn. Hắn muốn đem chúng phun ra, nhưng càng ngày, đầu óc lại càng thêm nặng nề.
Nhưng dù vậy, đối diện với hàn khí đánh tới, thiếu niên vẫn theo bản năng đem bùn đất chắn trước người mình. Chỉ là, không giống với lần trước thành công chặn lại. Lần này, hắn chỉ cảm thấy mi tâm nhói nhói, sau đó, đầu đã đau như muốn nứt ra.
Cuối cùng, trước khi lệ quỷ khôi phục, thiếu niên liền đã bị Tề Dực dùng chủy thủ đâm xuyên mi tâm. Thân thể hắn cũng theo đó, mất hết sức lực ngã xuống.
Chủy thủ trượt ra khỏi đầu hắn, cả lưỡi dao lẫn miệng vết thương đều không hề có máu tươi. Thay vào đó, chỉ là một mảnh đất cát nhơ nhuốc.
Không có dư lực lau chùi lưỡi dao, hiện tại, đã không còn kẻ thứ ba làm phiền nữa, Tề Dực mới ngoái đầu, nhìn về phía Diêu Vũ.
Có lẽ cảm thấy cứ vậy đem y gϊếŧ chết liền quá mức nhàm chán, Tề Dực chỉ mỉm cười, đem quỷ vực thu hồi lại, đi đến vị trí đối diện với y, cách y khoảng năm mét.
Đương nhiên, hành động thu lại quỷ vực này cũng không phải hoàn toàn là vì tôn trọng Diêu Vũ. Mà còn là do thời gian dài chèo chống quỷ vực như vậy, thân thể của Tề Dực cũng đã có chút hư.
Đợi cậu dưỡng sức đầy đủ, đến lúc đó, cậu khẳng định sẽ ra tay với Diêu Vũ.
“Diêu Vũ này, nếu ta đoán không sai, thanh chủy thủ ta nhặt được, kỳ thực là của ngươi, có đúng không?” Chỉ từ cái giá đắt đỏ đó tới xem, có thể mua sắm nó, trên Linh Vực này, ngoại trừ cậu ra, thì cũng chỉ có thể là y mới có thể có được khả năng đó.
Đối với suy đoán của Tề Dực, Diêu Vũ cũng lười nói thêm gì, dù sao cũng là sự thật mà thôi. Có điều, y lại không ngờ được, kẻ này cư nhiên lại có thể hỏi nhiều như vậy :“Kỳ thực, ta còn có một nghi hoặc, mà hiện tại, nhân cơ hội này, cũng có thể hỏi thẳng chính chủ.”
“Diêu Vũ, ngươi rốt cuộc là bằng cách nào hoàn thành S cấp nhiệm vụ?”
Không giống với những người khác thần thánh hóa Diêu Vũ, sau khi cùng hung thần ký kết quỷ khế, Tề Dực liền đã sớm không còn e ngại y.
Nếu nói ban đầu chỉ là đoán mò, thì hiện tại, cậu đã có thể chắc chắn, Diêu Vũ khẳng định là nhờ vào gian lận, chui lỗ hổng, hay một thứ gì đó tương tự như vậy mới có thể ăn may, một đường sống sót tới hiện tại.
“Có phải…là có thứ gì đó đã lén lút ở phía sau giúp ngươi?” Nói nói, Tề Dực cũng không quên quan sát vẻ mặt của Diêu Vũ. Mà một tia quẫn bách vừa lướt qua của y, cũng đã gián tiếp chứng thực cho hắn biết, mình đoán đúng!
Chỉ là, không biết thứ đó lại có thể là gì, một kiện SSS cấp linh dị vật phẩm? Hay một vị hung thần?
Không biết suy nghĩ lúc này của Tề Dực, Diêu Vũ thật sự đã có hơi khó xử. Nhất là khi hắn còn tiếp tục nói tiếp :“Hiện tại, trò chơi đã đến hạn cuối, chỉ còn lại hai chúng ta mà thôi, ngươi không cần tiếp tục giấu dốt làm gì, cứ đem dựa dẫm của mình mang hết ra đi. Chúng ta đối chiến công bình, mỗi bên đều vận dụng tất cả sức mạnh của mình.”
“…”
“Ngươi muốn chết kiểu nào?” Thắt cổ, chém ngang lưng, bị nguyền rủa, đau đớn giãy giụa, hay là ngũ mã phanh thây?
Nghe thấy câu hỏi của Diêu Vũ, trên đỉnh đầu Tề Dực liền xuất hiện ba dấu chấm hỏi thật to :“Hả?”
“Không có gì.” Lắc đầu, Diêu Vũ rốt cuộc cũng nâng mắt nhìn Tề Dực. Ánh mắt này rất đỗi kỳ quái, mang đến cho cậu cảm giác không quá thoải mái :“Ngươi chắc chắn muốn ta dùng hết sức mạnh, đem thực lực toàn bộ bày ra?”
Dù trong lòng có chút nghi kị, nhưng Tề Dực vẫn theo phản xạ gật đầu.
Đối phương đều đã chắn chắn như vậy, Diêu Vũ cũng liền không tiếp tục đắn đo thêm về vấn đề võ đức nữa.
Chỉ mong sao, Tề ảnh đế đến lúc đó sẽ không hối hận, bị dọa ra bóng ma tâm lý.
“Thật có lỗi, ta đi giải quyết con chuột đáng chết này đã, sau đó sẽ hàn huyên với ngươi sau.” ‘Thân thiện’ thông báo với Diêu Vũ một câu, sắc mặt Tề Dực trong nháy mắt liền đã lạnh xuống, hướng về phía thiếu niên bước ra một bước.
Chỉ thấy, Tề Dực tiến tới, mỗi một bước đều chẳng khác gì súc địa thành thốn, dịch chuyển đến tận vài mét xa. Chưa đến ba nhịp thở, cậu liền đã tiến tới trước mặt thiếu niên dưới ánh mắt kinh hãi của hắn.
Thời khắc này, quỷ vực của cậu cũng không còn thu lại nữa, mà triệt để mở rộng ra, ngay lập tức liền đem thiếu niên bao vào. Đồng thời, chủy thủ trong tay cậu cũng đã đâm ra.
Linh dị lực lượng va chạm, liền bắt đầu xảy ra xung đột. Chỉ thấy lúc này, bùn đất quanh người thiếu niên đã càng chất càng cao, sắp có xu thế đem bả vai của hắn đều vùi lấp.
Thế nhưng, song song với đó, mũi chủy thủ đâm tới, lại không thể đâm vào trong cơ thể thiếu niên. Mà là bị một tầng bùn đất chặn lại. Quan trọng nhất là, lớp đất này còn bắt đầu dọc theo mũi chủy thủ, lan về phía chuôi cùng bàn tay của Tề Dực.
Nhíu mày, con ngươi của Tề Dực liền hơi se lại, dứt khoát đem chủy thủ buông ra. Bởi vì thân thể cậu, tuy có thể chống đỡ hết thảy vũ khí bình thường công kích, nhưng nếu trực diện tiếp xúc với linh dị lực lượng, trong nháy mắt liền sẽ bị ăn mòn!
Đương nhiên, một phần cũng là vì năng lực của cậu không thiên về cường hóa thân thể.
Nhưng việc này, thật sự đã làm Tề Dực kinh ngạc không nhẹ. Dù gì đi nữa, thanh chủy thủ này cũng là A cấp vật phẩm, còn có quỷ vực giúp đỡ khống chế, nhưng dù vậy, cư nhiên lại không thể phá vỡ đống bùn đất bao quanh người hắn.
Như vậy, chỉ có thể chứng minh, quỷ linh của thiếu niên cũng rất không tệ, chí ít đã đạt tới A cấp, hồng y lệ quỷ.
Lúc này, sau khi bị Tề Dực vứt bỏ, chủy thủ trong nháy mắt liền đã bị đồng hóa, bắt đầu biến thành đất. Cuối cùng liền xuất hiện vô số vết rạn, vỡ tan thành từng mảnh, rơi xuống đất.
Lúc này, Tề Dực liền yên lặng đem tích phân mình tích góp được hối đoái một thanh chủy thủ mới, giống như đúc thanh bị hư vừa rồi, lần nữa công kích thiếu niên.
Bởi vì hắn dự đoán, chống đỡ một kích vừa rồi của mình, thiếu niên đã đi tới cực hạn!
Sự thật chứng minh, phán đoán của Tề Dực rất đúng. Thiếu niên đã sắp sửa lệ quỷ khôi phục. Lúc này, hắn chỉ có một loại cảm giác như trong phổi bị tắc một đống cát lớn, đau rát khó nhịn. Hắn muốn đem chúng phun ra, nhưng càng ngày, đầu óc lại càng thêm nặng nề.
Nhưng dù vậy, đối diện với hàn khí đánh tới, thiếu niên vẫn theo bản năng đem bùn đất chắn trước người mình. Chỉ là, không giống với lần trước thành công chặn lại. Lần này, hắn chỉ cảm thấy mi tâm nhói nhói, sau đó, đầu đã đau như muốn nứt ra.
Cuối cùng, trước khi lệ quỷ khôi phục, thiếu niên liền đã bị Tề Dực dùng chủy thủ đâm xuyên mi tâm. Thân thể hắn cũng theo đó, mất hết sức lực ngã xuống.
Chủy thủ trượt ra khỏi đầu hắn, cả lưỡi dao lẫn miệng vết thương đều không hề có máu tươi. Thay vào đó, chỉ là một mảnh đất cát nhơ nhuốc.
Không có dư lực lau chùi lưỡi dao, hiện tại, đã không còn kẻ thứ ba làm phiền nữa, Tề Dực mới ngoái đầu, nhìn về phía Diêu Vũ.
Có lẽ cảm thấy cứ vậy đem y gϊếŧ chết liền quá mức nhàm chán, Tề Dực chỉ mỉm cười, đem quỷ vực thu hồi lại, đi đến vị trí đối diện với y, cách y khoảng năm mét.
Đương nhiên, hành động thu lại quỷ vực này cũng không phải hoàn toàn là vì tôn trọng Diêu Vũ. Mà còn là do thời gian dài chèo chống quỷ vực như vậy, thân thể của Tề Dực cũng đã có chút hư.
Đợi cậu dưỡng sức đầy đủ, đến lúc đó, cậu khẳng định sẽ ra tay với Diêu Vũ.
“Diêu Vũ này, nếu ta đoán không sai, thanh chủy thủ ta nhặt được, kỳ thực là của ngươi, có đúng không?” Chỉ từ cái giá đắt đỏ đó tới xem, có thể mua sắm nó, trên Linh Vực này, ngoại trừ cậu ra, thì cũng chỉ có thể là y mới có thể có được khả năng đó.
Đối với suy đoán của Tề Dực, Diêu Vũ cũng lười nói thêm gì, dù sao cũng là sự thật mà thôi. Có điều, y lại không ngờ được, kẻ này cư nhiên lại có thể hỏi nhiều như vậy :“Kỳ thực, ta còn có một nghi hoặc, mà hiện tại, nhân cơ hội này, cũng có thể hỏi thẳng chính chủ.”
“Diêu Vũ, ngươi rốt cuộc là bằng cách nào hoàn thành S cấp nhiệm vụ?”
Không giống với những người khác thần thánh hóa Diêu Vũ, sau khi cùng hung thần ký kết quỷ khế, Tề Dực liền đã sớm không còn e ngại y.
Nếu nói ban đầu chỉ là đoán mò, thì hiện tại, cậu đã có thể chắc chắn, Diêu Vũ khẳng định là nhờ vào gian lận, chui lỗ hổng, hay một thứ gì đó tương tự như vậy mới có thể ăn may, một đường sống sót tới hiện tại.
“Có phải…là có thứ gì đó đã lén lút ở phía sau giúp ngươi?” Nói nói, Tề Dực cũng không quên quan sát vẻ mặt của Diêu Vũ. Mà một tia quẫn bách vừa lướt qua của y, cũng đã gián tiếp chứng thực cho hắn biết, mình đoán đúng!
Chỉ là, không biết thứ đó lại có thể là gì, một kiện SSS cấp linh dị vật phẩm? Hay một vị hung thần?
Không biết suy nghĩ lúc này của Tề Dực, Diêu Vũ thật sự đã có hơi khó xử. Nhất là khi hắn còn tiếp tục nói tiếp :“Hiện tại, trò chơi đã đến hạn cuối, chỉ còn lại hai chúng ta mà thôi, ngươi không cần tiếp tục giấu dốt làm gì, cứ đem dựa dẫm của mình mang hết ra đi. Chúng ta đối chiến công bình, mỗi bên đều vận dụng tất cả sức mạnh của mình.”
“…”
“Ngươi muốn chết kiểu nào?” Thắt cổ, chém ngang lưng, bị nguyền rủa, đau đớn giãy giụa, hay là ngũ mã phanh thây?
Nghe thấy câu hỏi của Diêu Vũ, trên đỉnh đầu Tề Dực liền xuất hiện ba dấu chấm hỏi thật to :“Hả?”
“Không có gì.” Lắc đầu, Diêu Vũ rốt cuộc cũng nâng mắt nhìn Tề Dực. Ánh mắt này rất đỗi kỳ quái, mang đến cho cậu cảm giác không quá thoải mái :“Ngươi chắc chắn muốn ta dùng hết sức mạnh, đem thực lực toàn bộ bày ra?”
Dù trong lòng có chút nghi kị, nhưng Tề Dực vẫn theo phản xạ gật đầu.
Đối phương đều đã chắn chắn như vậy, Diêu Vũ cũng liền không tiếp tục đắn đo thêm về vấn đề võ đức nữa.
Chỉ mong sao, Tề ảnh đế đến lúc đó sẽ không hối hận, bị dọa ra bóng ma tâm lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất