Chương 214: Lành Lạnh.
Lúc này, dưới tầm mắt của Tề Dực, sau lưng Diêu Vũ đã chầm chậm hiện lên ba bóng người mơ hồ, nhưng trong nháy mắt cũng trở nên ngưng thực.
Ba thân ảnh hai đen một đỏ, mỗi người đều anh tuấn đến vô thực, tựa như tác phẩm nghệ thuật được tỉ mỉ điêu khắc qua. Nhưng quan trọng nhất chính là, âm khí quanh người bọn họ, đều nội liễm đến cùng cực.
Phải biết, chỉ có lệ quỷ cấp độ cao mới có thể làm được thu liễm âm khí như thế này.
Nhưng dù vậy, đứng đối diện với ba thân ảnh này, Tề Dực vẫn cứ có cảm giác như đứng trước vực sâu vạn trượng, lông tơ trên người đều không kiềm hãm được mà dựng đứng. Bởi vì, đã từng cùng hung thần ký kết quỷ khế, cậu có thể khẳng định, ba thân ảnh kia, tất cả đều là hung thần!
Trên trán, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng lăn dài, tâm của Tề Dực đều giống như ngừng đập. Bị ba đôi mắt xám xịt như tro tàn nhìn chăm chú, cậu ngay cả động cũng không dám động, quỷ huyết trong cơ thể đều trở nên yên tĩnh lại.
Nhìn chằm chằm tên tiểu bạch kiểm trước mặt này, sớm phát hiện Diêu Vũ luôn nhìn chăm chú vào cậu, Trác Thiên Hạo kỳ thực đã khó chịu từ lâu. Ánh mắt nhìn cậu cũng càng trở nên bất thiện.
Chỉ là, dẫn trước hắn, Mặc Phong liền đã nhếch miệng, không quá hữu hảo tra hỏi :“Tiểu tử, ngươi vừa rồi là đang doạ dẫm, bắt chẹt tiểu Ngư nhi của ta?”
“Không…không phải…” Đầu lưỡi đột ngột thắt lại, miệng lưỡi lưu loát như Tề Dực nhất thời cũng trở nên lắp bắp, run rẩy. Cậu ngàn tính vạn tính, thậm chí ngay cả việc Diêu Vũ có cả SSS cấp linh dị vật phẩm lẫn hung thần chống lưng cũng đều đã tính qua.
Nhưng cậu lại không thể tính tới, Diêu Vũ này không còn là chui lỗ hổng nữa, mà là ngang nhiên bật hack! Ai có thể tưởng tượng được, trong cái bóng của y, cư nhiên lại cất giấu ba vị hung thần chứ???
Trò chơi này còn chơi thế nào nữa!
Chỉ là, phảng phất cảm thấy Tề Dực còn chưa đủ kinh hách. Lúc này, vòng sáng lại đột ngột gợn lăn tăn một chút, tựa như chiếc lá rơi vào trên mặt nước, phá vỡ tĩnh lặng.
Lúc này, một đoàn sương mù đen kịt, mang theo khí tức âm lãnh không thua kém gì ba bóng người cũng đã len lỏi mà vào. Xuyên qua tầng tầng sương mờ, có thể mơ hồ nhìn thấy một hư ảnh thon thả, yêu kiều đang đứng.
Sương mù sau khi xuất hiện cũng không tiếp tục tiến tới, trái lại, chỉ im lặng đi đến sau lưng Diêu Vũ, ngừng lại ở vị trí cách y khoảng năm mươi thước. Dù cho kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, thân ảnh bên trong hắc vụ này cũng có ý muốn đứng đài cho y!
Giây phút này, tâm của Tề Dực chỉ có hai chữ có thể diễn tả được, đó chính là : lành lạnh.
Nhớ lại lời ngông cuồng mình vừa nói khi nãy, cậu chỉ hận không thể quay ngược thời gian trở về, đem mình tát mạnh hai cái. Đồng thời, cũng hiểu được mấy chữ - giang hồ hiểm ác.
“Chư vị, nếu ta nói mọi chuyện là hiểu lầm, các ngươi có tin hay không?”
Hiện tại, ngoại trừ xoay chuyển cục diện, Tề Dực liền đã không còn phương án nào khác nữa. Thế nhưng, đón chờ cậu, lại chỉ là một cỗ sát khí ập thẳng vào mặt :“Chết.”
Con ngươi co rụt, Tề Dực liền lập tức mở ra quỷ vực. Chỉ thấy lúc này, ánh vào mắt cậu, chính là một mũi thương sắc nhọn, tỏa ra sát khí ngập trời, như ngâm trong núi thay biển máu, dùng oán khí đúc ra.
“Quỷ huyết! Ngươi mau giúp ta! Nếu ta chết rồi, ngươi cũng sẽ phải tan biến!” Có quỷ vực bảo hộ, song, Tề Dực cũng không có cảm giác an toàn một chút nào. Bởi vì cậu biết rõ, bản thân chỉ là mượn nhờ được một phần sức mạnh của hung thần mà thôi.
So với hung thần chân chính, mười người như cậu cũng không đủ đối phương chặt.
Tựa như cũng cảm nhận được cấp bách, quỷ huyết lúc này liền chủ động giao toàn bộ linh dị lực lượng của mình cho Tề Dực điều khiển. Trong nháy mắt, hồng quang đại thịnh, quỷ vực liền khuếch tán ra gần trăm mét, tựa như hóa thành huyết hải, tiếng nước chảy cũng ầm ầm như vũ bão.
Thế nhưng, giữa huyết hải tanh nồng, một vệt xám lại đột ngột hiện lên, tựa như ánh sáng đom đóm giữa đêm đen. Nhưng ngay sau đó, liền đã lấy tốc độ kinh người khuếch trương ra ngoài, trực tiếp bao trùm toàn bộ huyết hải dưới chân.
Trong hắc ám, vô số tro tàn bay tán loạn, mặt đất đều nhuốm lên màu tàn lụi. Quần áo mặc trên người Tề Dực trong nháy mắt cũng đều trở nên rách nát, cũ kỹ.
Lúc này, cậu có thể cảm nhận được rõ ràng sinh cơ của mình đang không ngừng trôi qua. Thân thể như bị móc rỗng, từng chút một trở nên gầy gò, lụm khụm.
Đầy đầu tóc đen, trong chớp mắt liền bạc trắng. Gương mặt đẹp trai mà cậu luôn lấy làm tự hào, bây giờ cũng không may mắn thoát khỏi, trở nên hốc hác, đầy rẫy nếp nhăn. Cả người trong tích tắc liền già đi mấy chục tuổi.
Nhưng đó cũng không phải chuyện quan trọng nhất, bởi vì lúc này, đối diện với cậu, liền đã là trường thương từ trên trời giáng xuống.
Theo bản năng, Tề Dực liền nâng chủy thủ lên để chống đỡ, nhưng ‘keng’ một tiếng, chỉ vừa va chạm, chủy thủ liền đã giống như củ cải, bị cắt thành hai đoạn.
Không, không thể, cậu mới là người mạnh nhất trong số tất cả người chơi, là người vốn nên sống sót đến cuối cùng.
Bên ngoài còn có vô số tiền tài, vinh quang mà cậu chưa kịp hưởng thụ hết. Còn có cả những nữ hài nhỏ tuổi, ngây thơ khả ái mà cậu chưa được hưởng dụng qua, cậu không thể chết!
Đúng vậy, Tề Dực ở thế giới thực thật ra là một tên biếи ŧɦái có sở thích luyến đồng. Số hài tử từng bị cậu làm hại qua, so với số tuổi của cậu đều phải nhiều hơn. Trong đó, còn có một nữ hài năm tuổi đã từng bị cậu lỡ tay đánh chết.
Chỉ là, hiện tại, mọi thứ có như thế nào thì cũng đã không cần nghĩ thêm nữa, bởi vì, lưỡi thương bén nhọn cũng đã rơi xuống, đem Tề Dực trảm dọc thành hai nửa.
Huyết tinh phun ra như suối, khung cảnh kinh dị này, trong nháy mắt liền bị Trác Thiên Hạo dùng dây xích che chắn, không cho Diêu Vũ nhìn.
Đối với việc này, Diêu Vũ tỏ vẻ chính mình đã quen, nên cũng không có quá lớn phản ứng. Dù sao, hình ảnh đó quả thật là không thích hợp thiếu nhi, hắn thích che liền cứ che đi.
Ba thân ảnh hai đen một đỏ, mỗi người đều anh tuấn đến vô thực, tựa như tác phẩm nghệ thuật được tỉ mỉ điêu khắc qua. Nhưng quan trọng nhất chính là, âm khí quanh người bọn họ, đều nội liễm đến cùng cực.
Phải biết, chỉ có lệ quỷ cấp độ cao mới có thể làm được thu liễm âm khí như thế này.
Nhưng dù vậy, đứng đối diện với ba thân ảnh này, Tề Dực vẫn cứ có cảm giác như đứng trước vực sâu vạn trượng, lông tơ trên người đều không kiềm hãm được mà dựng đứng. Bởi vì, đã từng cùng hung thần ký kết quỷ khế, cậu có thể khẳng định, ba thân ảnh kia, tất cả đều là hung thần!
Trên trán, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng lăn dài, tâm của Tề Dực đều giống như ngừng đập. Bị ba đôi mắt xám xịt như tro tàn nhìn chăm chú, cậu ngay cả động cũng không dám động, quỷ huyết trong cơ thể đều trở nên yên tĩnh lại.
Nhìn chằm chằm tên tiểu bạch kiểm trước mặt này, sớm phát hiện Diêu Vũ luôn nhìn chăm chú vào cậu, Trác Thiên Hạo kỳ thực đã khó chịu từ lâu. Ánh mắt nhìn cậu cũng càng trở nên bất thiện.
Chỉ là, dẫn trước hắn, Mặc Phong liền đã nhếch miệng, không quá hữu hảo tra hỏi :“Tiểu tử, ngươi vừa rồi là đang doạ dẫm, bắt chẹt tiểu Ngư nhi của ta?”
“Không…không phải…” Đầu lưỡi đột ngột thắt lại, miệng lưỡi lưu loát như Tề Dực nhất thời cũng trở nên lắp bắp, run rẩy. Cậu ngàn tính vạn tính, thậm chí ngay cả việc Diêu Vũ có cả SSS cấp linh dị vật phẩm lẫn hung thần chống lưng cũng đều đã tính qua.
Nhưng cậu lại không thể tính tới, Diêu Vũ này không còn là chui lỗ hổng nữa, mà là ngang nhiên bật hack! Ai có thể tưởng tượng được, trong cái bóng của y, cư nhiên lại cất giấu ba vị hung thần chứ???
Trò chơi này còn chơi thế nào nữa!
Chỉ là, phảng phất cảm thấy Tề Dực còn chưa đủ kinh hách. Lúc này, vòng sáng lại đột ngột gợn lăn tăn một chút, tựa như chiếc lá rơi vào trên mặt nước, phá vỡ tĩnh lặng.
Lúc này, một đoàn sương mù đen kịt, mang theo khí tức âm lãnh không thua kém gì ba bóng người cũng đã len lỏi mà vào. Xuyên qua tầng tầng sương mờ, có thể mơ hồ nhìn thấy một hư ảnh thon thả, yêu kiều đang đứng.
Sương mù sau khi xuất hiện cũng không tiếp tục tiến tới, trái lại, chỉ im lặng đi đến sau lưng Diêu Vũ, ngừng lại ở vị trí cách y khoảng năm mươi thước. Dù cho kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, thân ảnh bên trong hắc vụ này cũng có ý muốn đứng đài cho y!
Giây phút này, tâm của Tề Dực chỉ có hai chữ có thể diễn tả được, đó chính là : lành lạnh.
Nhớ lại lời ngông cuồng mình vừa nói khi nãy, cậu chỉ hận không thể quay ngược thời gian trở về, đem mình tát mạnh hai cái. Đồng thời, cũng hiểu được mấy chữ - giang hồ hiểm ác.
“Chư vị, nếu ta nói mọi chuyện là hiểu lầm, các ngươi có tin hay không?”
Hiện tại, ngoại trừ xoay chuyển cục diện, Tề Dực liền đã không còn phương án nào khác nữa. Thế nhưng, đón chờ cậu, lại chỉ là một cỗ sát khí ập thẳng vào mặt :“Chết.”
Con ngươi co rụt, Tề Dực liền lập tức mở ra quỷ vực. Chỉ thấy lúc này, ánh vào mắt cậu, chính là một mũi thương sắc nhọn, tỏa ra sát khí ngập trời, như ngâm trong núi thay biển máu, dùng oán khí đúc ra.
“Quỷ huyết! Ngươi mau giúp ta! Nếu ta chết rồi, ngươi cũng sẽ phải tan biến!” Có quỷ vực bảo hộ, song, Tề Dực cũng không có cảm giác an toàn một chút nào. Bởi vì cậu biết rõ, bản thân chỉ là mượn nhờ được một phần sức mạnh của hung thần mà thôi.
So với hung thần chân chính, mười người như cậu cũng không đủ đối phương chặt.
Tựa như cũng cảm nhận được cấp bách, quỷ huyết lúc này liền chủ động giao toàn bộ linh dị lực lượng của mình cho Tề Dực điều khiển. Trong nháy mắt, hồng quang đại thịnh, quỷ vực liền khuếch tán ra gần trăm mét, tựa như hóa thành huyết hải, tiếng nước chảy cũng ầm ầm như vũ bão.
Thế nhưng, giữa huyết hải tanh nồng, một vệt xám lại đột ngột hiện lên, tựa như ánh sáng đom đóm giữa đêm đen. Nhưng ngay sau đó, liền đã lấy tốc độ kinh người khuếch trương ra ngoài, trực tiếp bao trùm toàn bộ huyết hải dưới chân.
Trong hắc ám, vô số tro tàn bay tán loạn, mặt đất đều nhuốm lên màu tàn lụi. Quần áo mặc trên người Tề Dực trong nháy mắt cũng đều trở nên rách nát, cũ kỹ.
Lúc này, cậu có thể cảm nhận được rõ ràng sinh cơ của mình đang không ngừng trôi qua. Thân thể như bị móc rỗng, từng chút một trở nên gầy gò, lụm khụm.
Đầy đầu tóc đen, trong chớp mắt liền bạc trắng. Gương mặt đẹp trai mà cậu luôn lấy làm tự hào, bây giờ cũng không may mắn thoát khỏi, trở nên hốc hác, đầy rẫy nếp nhăn. Cả người trong tích tắc liền già đi mấy chục tuổi.
Nhưng đó cũng không phải chuyện quan trọng nhất, bởi vì lúc này, đối diện với cậu, liền đã là trường thương từ trên trời giáng xuống.
Theo bản năng, Tề Dực liền nâng chủy thủ lên để chống đỡ, nhưng ‘keng’ một tiếng, chỉ vừa va chạm, chủy thủ liền đã giống như củ cải, bị cắt thành hai đoạn.
Không, không thể, cậu mới là người mạnh nhất trong số tất cả người chơi, là người vốn nên sống sót đến cuối cùng.
Bên ngoài còn có vô số tiền tài, vinh quang mà cậu chưa kịp hưởng thụ hết. Còn có cả những nữ hài nhỏ tuổi, ngây thơ khả ái mà cậu chưa được hưởng dụng qua, cậu không thể chết!
Đúng vậy, Tề Dực ở thế giới thực thật ra là một tên biếи ŧɦái có sở thích luyến đồng. Số hài tử từng bị cậu làm hại qua, so với số tuổi của cậu đều phải nhiều hơn. Trong đó, còn có một nữ hài năm tuổi đã từng bị cậu lỡ tay đánh chết.
Chỉ là, hiện tại, mọi thứ có như thế nào thì cũng đã không cần nghĩ thêm nữa, bởi vì, lưỡi thương bén nhọn cũng đã rơi xuống, đem Tề Dực trảm dọc thành hai nửa.
Huyết tinh phun ra như suối, khung cảnh kinh dị này, trong nháy mắt liền bị Trác Thiên Hạo dùng dây xích che chắn, không cho Diêu Vũ nhìn.
Đối với việc này, Diêu Vũ tỏ vẻ chính mình đã quen, nên cũng không có quá lớn phản ứng. Dù sao, hình ảnh đó quả thật là không thích hợp thiếu nhi, hắn thích che liền cứ che đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất