Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí

Chương 219: Thiếu Vắng.

Trước Sau
Diêu Vũ ngồi ở đó suốt gần năm tiếng đồng hồ, đến tận khi bảo vệ đều không nhìn nổi nữa, đi tới nhắc nhở :“Chàng trai trẻ, có chuyện gì đi nữa thì cũng phải về nhà nghỉ ngơi đi chứ. Tôi thấy cậu ngồi đây từ trưa đến giờ rồi. Mười phút nữa đã đến giờ đóng cửa, nếu cậu không về, tối nay liền phải ngủ ở đây luôn đó.”

“Vâng, làm phiền rồi.” Nâng mắt, cũng không muốn làm khó người khác, cầm lấy ba lô đặt bên cạnh, Diêu Vũ liền đứng dậy, rời đi.

Lần này, y không ngồi taxi nữa, mà là tự đi bộ về.

Nơi y sống, là một căn nhà trọ nhỏ ở phía đông của thành phố. Đương nhiên, cũng không phải do y thiếu tiền, mà chỉ đơn thuần là muốn điệu thấp mà thôi. Dù sao, làm loại nghề nghiệp này như y, có thể thiếu tiền sao?

Không giống với y, những huynh đệ khác trong đội cũng đều đã thành gia lập thất, không ít người còn có cha mẹ già. Sau khi bọn họ chết, thi thể bị chở về, đối với số tiền mà bọn họ tích góp trong những năm qua, y cũng không hề lấy làm của riêng. Toàn bộ đều chia đều cho vợ con, gia đình của bọn họ.

Nhưng dù vậy, số tiền còn thừa lại, vẫn đủ để y sinh sống trong một khoảng thời gian rất dài, không lo ăn mặc.

Lúc Diêu Vũ về tới thành đông, trời cũng đã hoàn toàn sập tối.

Trên bầu trời, ánh trăng cũng đã thẹn thùng xuất hiện sau một tầng mây mù. Chỉ là, bởi vì nơi đây là thành thị, hai bên đường đều bị ánh đèn chiếu rọi đến sáng bừng, nên nguyệt quang cũng trở nên vô cùng ảm đạm, căn bản không thể giống như ở Linh Vực.

Đi giữa dòng người náo nhiệt, từng tiếng nói cười, tiếng còi xe không ngừng truyền vào tai, Diêu Vũ lại chẳng khác gì lữ khách ngược thời gian, cùng xung quanh hoàn toàn tách biệt.

Có lẽ vì quá lâu không tiếp xúc với ánh mặt trời cùng ánh đèn sáng, nên khi đứng dưới chúng, Diêu Vũ chỉ có một loại cảm giác không chỗ che thân, vô cùng khó chịu.

Không thể làm gì khác hơn, y chỉ có thể chuyên chọn chỗ bóng râm, nơi không bị đèn đường chiếu tới để mà đi. Nhưng cố tình, loại hắc ám làm người sợ hãi này, lại khiến y cảm nhận được một chút cảm giác an tâm cùng nhẹ nhõm, như cá gặp nước.

Muốn trở về khu nhà trọ, thì trước hết phải đi qua một con hẻm tương đối thanh vắng. Sau lưng mang theo ba lô, Diêu Vũ liền cúi đầu, trầm mặc đi vào trong, trong nháy mắt, thân ảnh liền bị bóng tối bao trùm.



Thế nhưng, chỉ vừa đi được hơn năm bước, bước chân của Diêu Vũ liền đã không khỏi ngừng lại. Thân thể đi trước suy nghĩ, lập tức thò tay vào ba lô, đem súng lục rút ra, không chút do dự bắn về phía góc tường đối diện :“Ai?!!”

Vừa rồi, y có thể cảm giác được, có một đôi mắt đang nhìn chòng chọc vào mình.

Chỉ là, viên đạn xẹt qua không trung, lại trực tiếp đánh vào trên vách tường. Ngay khi Diêu Vũ nghi hoặc vì sao chính mình lại có thể bắn lệch, thì trong góc tường đó liền đã có một con chó hoang xuất hiện, kêu la bỏ chạy.

Nhìn xem chó hoang chui vào trong đống rác ở gần đó, Diêu Vũ liền trầm mặc, đem thanh súng trong tay cất trở về.

Thời gian dài tranh đấu ở Linh Vực, khiến y đã bắt đầu hình thành thói quen cảnh giác cao độ với biến động xung quanh, đồng thời làm ra phản kích. Thế nhưng, nơi này, lại là xã hội pháp trị. Mà không phải là Linh Vực dựa vào luật rừng để sinh tồn, mạnh được yếu thua.

Nếu vừa rồi, thứ nhìn y không phải một con chó, mà là con người, thì hiện tại, y đã vô tình bắn chết người ta.

Cũng còn tốt, súng của y đã được gắn ống giảm thanh, nơi đây lại là trong hẻm, xung quanh còn không có camera giám sát, nếu không, việc tàng trữ súng ống cũng đã đủ y ngồi tù mấy năm.

Dằn xuống cảm giác bực nhọc vừa rồi, cố ép chính mình phải tỉnh táo, nhớ kỹ đây là thực tế, không phải Linh Vực, sẽ không có quỷ đột nhiên xuất hiện, hay viên đạn từ trên không trung bắn tới. Diêu Vũ liền chạy chậm về nhà trọ của mình.

Bởi vì vị trí không quá tốt, nên việc làm ăn của nhà trọ cũng không tính là quá tốt. Tổng cộng hai tòa lầu, nhưng số người thuê, lại ngay cả một nửa cũng chưa đến.

Diêu Vũ bình thường làm người tương đối hướng nội, lại hay đi sớm về trễ, nên nhân duyên không hề tốt đẹp gì. Hàng xóm đều không quá ưa thích y. Cho nên, khi y trở về, căn bản là không hề kinh động tới ai cả.

Ngay cả chủ nhà trọ cũng chỉ liếc nhìn y một chút, liền đã đem túi rác trong tay ném đi, ngay cả một lời dư thừa cũng không muốn nói.



Phòng của Diêu Vũ nằm ở lầu ba, leo cầu thang cũng không tính là quá lâu. Bởi vì tòa nhà có chút xuống cấp, nên đèn cảm ứng cũng có chút chớp nháy, bất ổn.

Rõ ràng là hình ảnh này rất giống phim kinh dị, nhưng Diêu Vũ lại không hề có chút cảm giác lo sợ nào. Sau khi tới nơi, y liền đã lục lọi trong túi áo, đem chìa khóa lấy ra, tra vào trong ổ khóa.

‘Kenn kéttt’ Cửa chống trộm bị đẩy ra, trong phòng là một mảnh tối tăm, giơ tay không thấy năm ngón. Song, Diêu Vũ vẫn thản nhiên bước vào, đồng thời, thuận tay đem cửa khép lại.

Có âm đồng, thích ứng với bóng tối, y cũng không hề đi mở đèn, mà chỉ tựa như u linh, đi tới sau bếp, bắt đầu nấu mì, sau đó ngồi bên ban công vừa ăn mì, vừa nghe gió thổi.

Gian phòng chỉ có trên dưới ba mươi mét vuông, đặt một chiếc giường nhỏ, một tủ sách, bàn máy tính cùng tủ quần áo. Tủ lạnh và nhà bếp được gom gọn ở bên nhau. Nhà vệ sinh lại nằm ở trong cùng vách phòng, sát với ban công. Bố trí lộ ra vô cùng chật hẹp.

Song, từ quần áo tới sách vở đều được sắp xếp vô cùng ngay ngắn, cũng không hề vứt lung tung khắp nơi.

Điện thoại trong túi đã hết pin, nên Diêu Vũ liền mang nó đi sạc. Sau đó mới tựa như robot được lập trình sẵn, đi tắm rửa, giặc quần áo, quét dọn nhà cửa. Y tựa như đang cố thông qua công việc, để làm tê liệt chính bản thân mình.

Đến khi làm xong tất cả mọi chuyện, đồng hồ treo tường cũng đã điểm 11h. Lúc này, thay một bộ đồ ngủ rộng thùng thình, Diêu Vũ liền ngã đầu xuống giường, trằn trọc nhìn trần nhà.

Không ngoài dự liệu, một đêm này, y căn bản là không thể nào ngủ được, thức trắng cả đêm. Bởi vì mỗi khi nhắm mắt, y lại có cảm giác vô cùng bất an, luôn cứ thiếu vắng một thứ gì đó…

Chính là cảm giác âm lãnh, âm khí lượn lờ. Thứ mà chiếc giường mềm mại dưới thân, hay máy điều hoà không thể mang lại được.

Sáng hôm sau, nhìn xem gương mặt phờ phạc, không có sức sống, hai mắt bởi vì quá độ mệt mỏi mà vằn vệt tơ máu của mình, Diêu Vũ cảm thấy, bản thân e là cần phải đi làm tâm lý trị liệu.

Nếu không, cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó y cũng sẽ nổi điên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau