Chương 49: Hí Phục Tới Tay.
Diêu Vũ thật lòng vì tương lai u tối của bản thân mà cảm thấy bi ai. Cho nên, y liền quyết định dùng hí phục đến xoa dịu tâm linh nhỏ bé của mình.
Có câu nói rất hay, đau dài không bằng đau ngắn, cho nên, một khắc nhìn thấy bóng dáng của quỷ con hát đứng ở trong góc thay y phục. Diêu Vũ liền lập tức bắt lấy hí phục, trực tiếp rút xuống khỏi bình phong.
Cùng lúc đó, hí phục vừa vào tay, Diêu Vũ ngay tức khắc liền đem ba lô khoác lên vai, dùng tốc độ nhanh nhất đá văng cửa phòng, hướng bên ngoài hành lang chạy đi.
Hí phục bị y xem như một khối vải rách, vừa chạy vừa nhùi vào trong ba lô. Thời khắc này, trong hí tràng cũng chỉ còn sót lại tiếng bước chân như quỷ đòi mạng của y.
Xoẹt, nhất định là quỷ con hát đã phát hiện ra động tác này của y. Nhiệt độ trong hí tràng trong nháy mắt liền rơi vào điểm âm. Từng dãy dạ đăng ở hai bên vách tường, lúc này cũng đuổi theo bước chân của y, liên tục dập tắt.
Chạy! Chạy!
Diêu Vũ không quản được nhiều như vậy nữa, chỉ biết cắm đầu lao về trước. Bởi vì y có thể nghe thấy phía sau lưng đang không ngừng truyền tới tiếng phần phật của tơ lụa, cùng với tiếng xướng khúc mờ mịt như ma quỷ nỉ non.
Nam nhân đó đuổi tới!
Suy nghĩ này chỉ vừa lóe, lông tơ trên người Diêu Vũ liền đã dựng đứng, cũng không dám quay đầu nhìn lại để khẳng định. Có trời mới biết đến lúc đó nếu thật nhìn thấy cái gì, y có còn chạy nổi nữa không.
Sau lưng không ngừng bị bóng đêm thôn phệ, trước mặt lại le lói ánh sáng, Diêu Vũ liền càng thêm cố gắng lao ra. Chỉ là, một khắc nhìn thấy thân ảnh xoay lưng của nữ tử áo đỏ nào đó, sắc mặt y lại không khỏi tối sầm.
Khốn kiếp!
Lúc này, quỷ xoay người đã hoàn toàn chắn lại đường đi của y. Có kinh nghiệm lần trước, y biết rõ, bản thân căn bản là đẩy nàng không nổi.
Vì vậy, cắn chặt răng ngà, Diêu Vũ liền bất chấp hết thảy vươn tay lục lọi ba lô, rất nhanh, trong tay y liền nhiều ra một cây nến toàn thân hồng sắc.
Nếu đã quyết định chạy rồi, thì còn sợ cái quái gì nữa, muốn phát hiện liền cứ phát hiện đi.
Một khắc quỷ nến vừa xuất hiện, Diêu Vũ liền cảm thấy bóng tối trước mặt giống như đều được gạt sang một bên.
Ánh lửa xanh lam không ngừng le lói, chiếu rọi lên người của quỷ xoay người, trực tiếp nhường Diêu Vũ dễ dàng vòng qua nàng, tiếp tục chạy đi.
Chỉ là, cùng lúc đó, ánh lửa của hỷ nến cũng đột ngột bùng lên một cái, phát ra tiếng tí tách kịch liệt trong không khí. Rất rõ ràng, vừa nãy, y đã bị quỷ xoay người tập kích.
Nếu không phải có quỷ nến, thì y đã sớm giống như lần trước, chỉ vừa lướt qua nàng liền đã bị bóp cổ!
'Lộc cộc lộc cộc' Giày đạp vào trên ván gỗ, không nhìn hàng ghế cùng vô số thi thể ở bên dưới đài. Diêu Vũ liền một đường xông thẳng, có tư thế thần cản giết thần, phật cản giết phật.
Phảng phất nhận được mệnh lệnh gì, đám thi thể cứng ngắc bên dưới, lúc này lại đột ngột bắt đầu hoạt động.
Trong miệng bọn chúng phát ra tiếng ấm ách gầm gừ như dã thú. Lại tựa như zombie trong phim khoa huyễn tai biến mà Diêu Vũ từng nhìn qua.
Từ trong thất khiếu của bọn chúng, bắt đầu chảy ra chất lỏng màu đen đặc sệt, bốc lên mùi thối xung thiên. Bàn tay lạnh lẽo, có chỗ thối rửa, dính đầy thi ban lúc này cũng từ ba bên bốn phía vươn về phía Diêu Vũ, muốn đem y bắt lại.
"Cút!" Thấp giọng gầm lên, Diêu Vũ liền nhấc chân, đạp thẳng vào trên người của một cỗ thi thể đang chắn đường của mình.
Có lẽ là nhận được hỷ nến gia trì, một cước này của Diêu Vũ liền trực tiếp đem thi thể đá văng ra, bay thẳng vào những xác chết ở phía sau, vô ý giúp y đánh ngã đám 'chướng ngại vật' này, tạo ra một đường máu dẫn hướng cửa vào hí tràng.
Mắt thấy cửa lớn càng ngày càng gần, bên tai không ngừng truyền tới tiếng gào thét của thi xác. Diêu Vũ liền đưa tay, vịn lấy ván cửa.
Chỉ là, gần như cùng lúc, 'vụt' một tiếng, từ sâu trong hí tràng, một đoạn hồng lăng đã kịp thời lao ra với tốc độ đáng sợ. Tựa như một đầu mãng xà, trực tiếp quấn quanh cổ Diêu Vũ.
Lực lượng trên hồng lăng truyền tới vô cùng to lớn, rõ ràng không quan tâm sống chết của y. Chỉ dứt khoát giật ngược về sau, khiến thân thể y tựa như bao tải, bay trở về trong hí tràng.
Xương cổ bởi vì không chịu đựng nổi sức mạnh này, ngay tức khắc liền vang lên một tiếng 'rắc' chói tai. Đầu của Diêu Vũ triệt để rũ xuống, cổ tạo thành một đường cong không thể tưởng tượng được.
Trên người y cũng không còn một chút sinh khí nào, rõ ràng đã khí tuyệt bỏ mình, biến thành một cỗ thi thể.
Lúc này, cả hí tràng đang cuồn cuộn trong âm khí mới chậm rãi lắng xuống. Những thi thể kia tựa như mất đi linh dị chèo chống, đều đồng loạt ngã gục, không động đậy.
Thi thể của Diêu Vũ bị hồng lăng kéo vào sâu trong hí tràng, rất nhanh liền rơi vào trong tay của một 'người'.
Có câu nói rất hay, đau dài không bằng đau ngắn, cho nên, một khắc nhìn thấy bóng dáng của quỷ con hát đứng ở trong góc thay y phục. Diêu Vũ liền lập tức bắt lấy hí phục, trực tiếp rút xuống khỏi bình phong.
Cùng lúc đó, hí phục vừa vào tay, Diêu Vũ ngay tức khắc liền đem ba lô khoác lên vai, dùng tốc độ nhanh nhất đá văng cửa phòng, hướng bên ngoài hành lang chạy đi.
Hí phục bị y xem như một khối vải rách, vừa chạy vừa nhùi vào trong ba lô. Thời khắc này, trong hí tràng cũng chỉ còn sót lại tiếng bước chân như quỷ đòi mạng của y.
Xoẹt, nhất định là quỷ con hát đã phát hiện ra động tác này của y. Nhiệt độ trong hí tràng trong nháy mắt liền rơi vào điểm âm. Từng dãy dạ đăng ở hai bên vách tường, lúc này cũng đuổi theo bước chân của y, liên tục dập tắt.
Chạy! Chạy!
Diêu Vũ không quản được nhiều như vậy nữa, chỉ biết cắm đầu lao về trước. Bởi vì y có thể nghe thấy phía sau lưng đang không ngừng truyền tới tiếng phần phật của tơ lụa, cùng với tiếng xướng khúc mờ mịt như ma quỷ nỉ non.
Nam nhân đó đuổi tới!
Suy nghĩ này chỉ vừa lóe, lông tơ trên người Diêu Vũ liền đã dựng đứng, cũng không dám quay đầu nhìn lại để khẳng định. Có trời mới biết đến lúc đó nếu thật nhìn thấy cái gì, y có còn chạy nổi nữa không.
Sau lưng không ngừng bị bóng đêm thôn phệ, trước mặt lại le lói ánh sáng, Diêu Vũ liền càng thêm cố gắng lao ra. Chỉ là, một khắc nhìn thấy thân ảnh xoay lưng của nữ tử áo đỏ nào đó, sắc mặt y lại không khỏi tối sầm.
Khốn kiếp!
Lúc này, quỷ xoay người đã hoàn toàn chắn lại đường đi của y. Có kinh nghiệm lần trước, y biết rõ, bản thân căn bản là đẩy nàng không nổi.
Vì vậy, cắn chặt răng ngà, Diêu Vũ liền bất chấp hết thảy vươn tay lục lọi ba lô, rất nhanh, trong tay y liền nhiều ra một cây nến toàn thân hồng sắc.
Nếu đã quyết định chạy rồi, thì còn sợ cái quái gì nữa, muốn phát hiện liền cứ phát hiện đi.
Một khắc quỷ nến vừa xuất hiện, Diêu Vũ liền cảm thấy bóng tối trước mặt giống như đều được gạt sang một bên.
Ánh lửa xanh lam không ngừng le lói, chiếu rọi lên người của quỷ xoay người, trực tiếp nhường Diêu Vũ dễ dàng vòng qua nàng, tiếp tục chạy đi.
Chỉ là, cùng lúc đó, ánh lửa của hỷ nến cũng đột ngột bùng lên một cái, phát ra tiếng tí tách kịch liệt trong không khí. Rất rõ ràng, vừa nãy, y đã bị quỷ xoay người tập kích.
Nếu không phải có quỷ nến, thì y đã sớm giống như lần trước, chỉ vừa lướt qua nàng liền đã bị bóp cổ!
'Lộc cộc lộc cộc' Giày đạp vào trên ván gỗ, không nhìn hàng ghế cùng vô số thi thể ở bên dưới đài. Diêu Vũ liền một đường xông thẳng, có tư thế thần cản giết thần, phật cản giết phật.
Phảng phất nhận được mệnh lệnh gì, đám thi thể cứng ngắc bên dưới, lúc này lại đột ngột bắt đầu hoạt động.
Trong miệng bọn chúng phát ra tiếng ấm ách gầm gừ như dã thú. Lại tựa như zombie trong phim khoa huyễn tai biến mà Diêu Vũ từng nhìn qua.
Từ trong thất khiếu của bọn chúng, bắt đầu chảy ra chất lỏng màu đen đặc sệt, bốc lên mùi thối xung thiên. Bàn tay lạnh lẽo, có chỗ thối rửa, dính đầy thi ban lúc này cũng từ ba bên bốn phía vươn về phía Diêu Vũ, muốn đem y bắt lại.
"Cút!" Thấp giọng gầm lên, Diêu Vũ liền nhấc chân, đạp thẳng vào trên người của một cỗ thi thể đang chắn đường của mình.
Có lẽ là nhận được hỷ nến gia trì, một cước này của Diêu Vũ liền trực tiếp đem thi thể đá văng ra, bay thẳng vào những xác chết ở phía sau, vô ý giúp y đánh ngã đám 'chướng ngại vật' này, tạo ra một đường máu dẫn hướng cửa vào hí tràng.
Mắt thấy cửa lớn càng ngày càng gần, bên tai không ngừng truyền tới tiếng gào thét của thi xác. Diêu Vũ liền đưa tay, vịn lấy ván cửa.
Chỉ là, gần như cùng lúc, 'vụt' một tiếng, từ sâu trong hí tràng, một đoạn hồng lăng đã kịp thời lao ra với tốc độ đáng sợ. Tựa như một đầu mãng xà, trực tiếp quấn quanh cổ Diêu Vũ.
Lực lượng trên hồng lăng truyền tới vô cùng to lớn, rõ ràng không quan tâm sống chết của y. Chỉ dứt khoát giật ngược về sau, khiến thân thể y tựa như bao tải, bay trở về trong hí tràng.
Xương cổ bởi vì không chịu đựng nổi sức mạnh này, ngay tức khắc liền vang lên một tiếng 'rắc' chói tai. Đầu của Diêu Vũ triệt để rũ xuống, cổ tạo thành một đường cong không thể tưởng tượng được.
Trên người y cũng không còn một chút sinh khí nào, rõ ràng đã khí tuyệt bỏ mình, biến thành một cỗ thi thể.
Lúc này, cả hí tràng đang cuồn cuộn trong âm khí mới chậm rãi lắng xuống. Những thi thể kia tựa như mất đi linh dị chèo chống, đều đồng loạt ngã gục, không động đậy.
Thi thể của Diêu Vũ bị hồng lăng kéo vào sâu trong hí tràng, rất nhanh liền rơi vào trong tay của một 'người'.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất