Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí

Chương 51: Mang Đầu Của Ta Tới!

Trước Sau
Chỉ là, Nam Cung Tĩnh chỉ vừa định động thủ. Thì lúc này, một tiếng động cơ mô tô liền đã oanh động truyền vào tai bọn họ.

Đám người nhao nhao quay đầu, nép sát vào trên vệ đường. Chỉ thấy đằng xa, một chiếc mô tô màu xanh đỏ đang dùng tốc độ chớp nhoáng phóng nhanh trên đường lớn.

'Vụt' Mô tô lướt qua, để lại một luồng kình phong cuốn bay tóc cùng xiêm y của đám người. Bọn họ chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai thân ảnh một nam một nữ đang ngồi ở bên trên, thần sắc trên mặt ánh lên vô tận hoảng loạn, thậm chí ngay cả mũ bảo hộ cũng không đội.

Đến tận khi chiếc mô tô này đã biến mất ở phía sau dãy nhà, đám người Nam Cung Tĩnh đều vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Trong đó, một tên thanh niên tính tình nóng nảy đều không nhịn được, lớn giọng chửi đổng.

"Bị ma đuổi à? Chạy nhanh như vậy làm gì?" Ở nơi quỷ quái thế này mà còn dám lái mô tô chạy băng băng trên đường, đây rõ ràng là đang muốn chết.

Thế nhưng, một lời vô ý trong lúc tức giận của thanh niên, lại khiến Nam Cung Tĩnh giật mình. Theo bản năng cảm nhận được nguy cơ.

Ở thế giới khác, xác thực sẽ không có khả năng bị ma đuổi. Thế nhưng...nơi này là Linh Vực!

"Khốn kiếp, đừng nói hai kẻ này là thật sự bị ma đuổi!"

Nam Cung Tĩnh chỉ vừa dứt lời, lúc này, một âm thanh mang theo khả năng xuyên thấu liền đã cùng lúc truyền vào tai tất cả mọi người ở đây.

'Lộc cộc' 'Lộc cộc'

Một dãy tiếng vó ngựa liên tục giẫm vào trên mặt đường, nhìn như hối hả nhưng lại vô cùng đều đặn. Tựa như đang giẫm vào đáy lòng của những người ở đây.

Mặc dù chỉ mới là tiếng vó ngựa, nhưng sắc mặt của bọn họ đều không khỏi tái nhợt, tràn đầy ngưng trọng. Huyết mạch không ngừng truyền tới cảnh báo, khiến bọn họ chỉ hận không thể lập tức quay đầu bỏ chạy.

Tựa như thỏ nhìn thấy sói, bản năng sợ hãi liền sẽ vượt trước suy nghĩ.

"Ca...ca ca...mau nhìn...mau...mau..."

Nam Cung Tĩnh nghe thấy muội muội của mình nói chuyện đều trở thành lắp bắp, nhưng hắn cũng đã không còn khả năng đi răn dạy nàng. Bởi vì lúc này, trạng thái của hắn đều không khá hơn nàng là bao.



Chỉ thấy, chân trời phía đông lúc này đang tựa như bị một vật gì đó bao trùm, đen kịt một mảnh, ngay cả ánh trăng - nguồn sáng duy nhất của cả thiên địa, lúc này cũng đều giống như bị hắc ám thôn phệ, không thể chiếu rọi tới đó.

Hắc ám không ngừng hướng về phía trước lan tràn với tốc độ không tài nào tưởng nổi. Những nơi đi qua, bất kể là đường xá, nhà cửa, thời gian đều giống như đã vượt quá trăm, ngàn năm, vạn vật nhanh chóng suy tàn.

Cửa gỗ mục nát, tường vây nứt vỡ, phủ đầy rong rêu. Bên trên đường phố, từng bãi tiên huyết khô cằn, tạo thành từng vệt đen, làm người ác tâm.

Nhất là trên bầu trời, theo hắc ám tới gần, cũng bắt đầu có thứ gì đó rụng rơi lả tả trong tầm mắt của đám người bọn họ.

Lão Ưng ngây ngốc nhìn, theo phản xạ đưa tay, hứng lấy đồ vật tung bay khắp nơi trong không trung kia. Rất nhanh, liền đem nó nắm ở trong bàn tay.

"Thiếu gia, đây là tro tàn."

Đúng vậy, đồ vật bay khắp nơi trong không trung kia, thì ra chính là vô số mảnh tro tàn. Giống như cờ xí, bị người dùng lửa thiêu đốt.

Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, thời khắc này, tiếng vó ngựa cũng đã đến rất gần đám người. Cảm nhận được áp chế vô hình mà tiếng vó ngựa đưa tới, Nam Cung Tĩnh liền lập tức truy hô :"Nhanh, mau đem 'Vô Danh Thư Tịch' lấy ra! Chúng ta cùng một chỗ sử dụng!"

"Thiếu gia, đó là A cấp vật phẩm, sử dụng vào chỗ này có thể hay không..."

"Đừng nhiều lời, làm theo lời ta nói!" Không để cho kẻ này làm loạn phán đoán của bản thân, Nam Cung Tĩnh liền gấp rút hướng muội muội của mình quát lớn.

Vô Danh Thư Tịch, chính là vật phẩm khen thưởng mà Nam Cung Tĩnh nhận được sau khi nhiệm vụ Thông Linh Tư Thục hoàn thành.

Đây là một cuốn sách, không có tên, bên trong cũng không có bất kỳ một chữ viết nào. Nhưng chỉ cần nhỏ máu vào bên trên thư tịch, thì sinh mạng của người nhỏ máu liền sẽ tạm thời được bảo hộ.

Mỗi một lần nhận lệ quỷ tập kích, tờ giấy bên trong thư tịch liền sẽ tự mình thiêu đốt. Quỷ quái cấp bậc càng cao, số lượng tờ giấy tiêu hao sẽ càng nhiều. Chỉ cần thư tịch không cháy rụi, bọn họ liền sẽ không chết.

A cấp linh dị vật phẩm, xác thực là trân quý vô cùng, tên đội viên đó cảm thấy tiếc cũng là chuyện rất dễ hiểu. Thế nhưng, Nam Cung Tĩnh lúc này cũng rất tỉnh táo.

Hắn có cảm giác, đồ vật trước mắt này vô cùng nguy hiểm. Mức độ nguy hiểm, hoàn toàn vượt xa qua trí tưởng tượng của bọn họ!



Rất rõ ràng, mảnh hắc ám kia rất có thể liền chính là quỷ vực của đối phương. Thế nhưng, một mảnh quỷ vực có thể di động...căn bản là chưa từng nghe qua, cũng không thể tưởng được.

Muội muội của Nam Cung Tĩnh chỉ vừa mới lấy Vô Danh Thư Tịch ra, vẫn còn chưa cầm được nóng tay, thì lúc này, tiếng vó ngựa đã trực tiếp vang vọng ở trong đầu bọn họ.

Nam Cung Tĩnh liếc mắt, chỉ nhìn thấy ở sâu trong hắc ám, một thân ảnh bị sương đen bao phủ lúc này đang cưỡi trên một đầu chiến mã không rõ hình dạng lao tới.

Một cái liếc mắt, Nam Cung Tĩnh chỉ cảm thấy tâm linh chấn động, không dám chậm trễ, lập tức dùng dao găm cắt phá đầu ngón tay, cuống quýt nhỏ máu vào trên bìa sách.

Cùng lúc đó, những người khác cũng không hề thua kém, lập tức làm xong.

Lúc này, xung quanh đám người bọn họ liền hiện lên một tầng bình chướng đỏ tươi như huyết sắc, đem bọn họ che phủ ở bên trong.

Mà gần như cùng lúc, hắc ám cũng đã bao trùm đến nơi này.

Mặt đường loang lổ vết tích năm tháng, chậm rãi hủ hóa. Nhưng nhìn thấy hắc ám bị vạch phá, không thể ăn mòn vào trong bình chướng, khỏa tâm thấp thỏm của Nam Cung Tĩnh vẫn là thoáng rơi xuống.

Từng tờ, từng tờ giấy cũng bắt đầu bốc cháy lên.

Không sao, đối phương chỉ là đi ngang qua. Chỉ cần bọn họ có thể chống đỡ một lúc là được...

Chỉ là, viễn tưởng rất cao đẹp, nhưng sự thật lại vô cùng đáng sợ. Bởi vì lúc này, hắc ảnh kia cũng đã sắp cùng bọn họ đụng phải.

Nhưng lúc này, thớt mã đang lao nhanh của đối phương lại không hề có dấu hiệu ngừng lại chút nào, trái lại, còn tăng nhanh cước lực, trực tiếp xông tới.

Một khắc sắp cùng vòng sáng va chạm, hắc mã liền bất chợt hí dài một hơi thật lớn. Hắc ảnh ở trên lưng ngựa kéo căng dây cương, hai đầu vó ngựa ở phía trước liền trực tiếp giơ lên khỏi không trung. Sau đó liền mãnh liệt giẫm vào trên tầng bảo hộ này.

Lúc này, âm thanh từ hắc ảnh cũng tựa như sấm rền vang lên, trầm ách, âm u.

"Mang đầu của ta tới!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau