Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí

Chương 56: Diêu Vũ Bạo Nộ.

Trước Sau
Âm thanh khản đặc tựa như cổ họng bị nhét đầy bông đó, có thể nói là khiến Diêu Vũ cả đời khó quên, nằm mơ cũng có thể nhìn thấy ác mộng.

Theo động tĩnh đến nghe, y có thể cảm nhận được, đối phương tựa hồ vẫn còn đang giãy giụa ở trên ván quan tài rất thống khổ, đang cố hết sức khống chế cơ thể.

"A...ách...ch..."

Vốn dĩ ban đầu rất hoảng thần, thế nhưng, theo thời gian trôi qua, lắng nghe tiếng nấc nghẹn khó nhọc của đối phương, cảm giác sợ hãi trong lòng Diêu Vũ liền bị lắng xuống.

Trên mặt hiện lên giãy giụa, y liền chậm rãi xê dịch, tiếp cận đối phương. Rất nhanh liền cùng hắn chỉ còn cách chưa đến một gang tay.

"Ta...ta có thể giúp gì được cho ngươi sao?" Diêu Vũ không ngờ rằng, có một ngày bản thân lại phải hướng quỷ tân lang hỏi ra câu hỏi này.

Chỉ là, phảng phất không để ý đến sự tồn tại của y, kẻ đó vẫn chỉ đau khổ khàn giọng ấm ách. Ngay cả phản ứng cũng không làm ra được.

Bộ dạng như cá mắc cạn này của hắn, làm Diêu Vũ cảm thấy rất khó chịu. Bản thân y muốn giúp, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Cuối cùng, lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện...

Âm thanh của hắn, giống như trong miệng bị vật gì đó nhồi đầy, ấm ách chói tai.

Trong giới thiệu nhiệm vụ, hệ thống cũng đã từng ghi chú qua, sau khi bị tươi sống đóng đinh vào trên vách quan tài, cổ họng của hắn đã bị nhét đầy gạo cùng vàng ngọc, cho nên mới có thể nghẹt thở mà chết.

Gạo...vàng ngọc...

Cũng không biết có phải là máu chảy ngược lên não hay không, vừa nghĩ tới cớ sự này, Diêu Vũ liền đã bất chấp hết thảy xông lên. Thậm chí, ngay cả cảm giác e sợ cũng hoàn toàn biến mất không tung tích.

Lòng can đảm trực tiếp bạo kích gấp trăm lần!

Diêu Vũ bóp trụ cằm đối phương, ngón trỏ trực tiếp liền thò vào trong miệng của hắn. Quả nhiên, ngay tức khắc liền chạm tới một lượng lớn gạo!



Y không biết vì sao hắn lại không thể tự mình đem chúng moi ra. Nhưng y cảm thấy, loại chuyện này, có lẽ chỉ giống như một loại nghi thức.

Hắn không thể tự mình hoàn thành nghi thức được.

Cũng tỷ như, rất nhiều quá trình trong nghi thức đều là không phù hợp với logic bình thường...

Lúc này, Diêu Vũ có thể nói là vô cùng thô bạo, để tránh đối phương giãy giụa, y còn trực tiếp khóa ngồi ở trên ngực đối phương. Thoạt nhìn có chút giống sát nhân cuồng tra tấn nạn nhân.

Ngón tay Diêu Vũ cưỡng ép đem gạo cùng châu ngọc bên trong cổ họng hắn moi ra.

Quá trình mặc dù nghe như có điểm buồn nôn, thế nhưng kỳ thật lại vô cùng kỳ dị.

Đổi lại thành người bình thường, bị người dùng ngón tay moi đào như vậy, đã sớm tại chỗ nôn ọe. Thế nhưng, ngoại trừ cơ thể giãy giụa, đối phương lại vô cùng phối hợp với y.

Thậm chí, trong miệng cũng không có một chút nước bọt nào, vô cùng khô ráo.

Quá mức chú tâm, nên ngay cả tiếng gà gáy thứ hai vang lên, Diêu Vũ cũng đều không kịp chú ý.

Chỉ là, theo số vàng ngọc lấy được ngày càng nhiều, Diêu Vũ liền phát hiện, người bị bản thân đè bên dưới lại càng vùng vẫy mãnh liệt hơn.

Nhất là, y phảng phất đã có thể mơ hồ nghe được từ trong cổ họng đối phương phát ra từng tiếng nói một, tựa như một đài radio bị mất sóng, không ngừng ngắt quãng, lặp tới lặp lui.

"Đau...đau quá..."

"Đau...ta đau quá..."

Rõ ràng cằm của hắn bị y bóp chặt, nhưng giọng nói tà dị đó vẫn cứ như cũ vang vọng trong quan tài, tử khí phiêu diêu.

Bên trong ẩn chứa tuyệt vọng không nói nên lời, tựa như chủ nhân giọng nói ngoại trừ đau đớn, cái gì cũng đã không còn nhận biết được nữa.



Thật khó tưởng tượng, hắn rốt cục đã từng trải qua những chuyện gì, mới có thể thốt ra thanh âm đau đớn, kinh hoảng như thế này.

Diêu Vũ bị ma âm vờn quanh làm cho tâm phiền ý loạn, y có cảm giác, dị vật bên trong cổ họng của hắn đã sắp sửa được y làm sạch.

Chỉ là, theo thanh âm đó rót vào tai ngày một nhiều, Diêu Vũ liền bất chợt cảm nhận được một cỗ đau đớn không tên đang dâng lên ở trên người của mình.

Đầu tiên là ở hai vai, tựa như đang bị người dùng dao nhẹ nhàng cứa qua. Mặc dù không tính là quá mức đau đớn, nhưng cảm giác lại đang ngày càng ngưng thực!

"Ta đau quá...đau...đau quá..."

Rốt cuộc, không nhịn nổi nữa, Diêu Vũ liền trực tiếp bạo nộ, không chút báo trước gầm lớn :"Lão tử biết ngươi đau rồi! Nhưng không thấy lão tử đang cố giúp ngươi sao? Trước câm miệng lại cho lão tử!"

Không biết có phải bị Diêu Vũ bất ngờ bộc phát làm sững sờ hay không. Tiếng kêu rên thống khổ kia liền bỗng dưng im bặt, bốn phía tĩnh lặng như tờ, ngay cả tiếng kim rơi cũng đều có thể nghe thấy.

Ban nãy uy phong xác thực là rất sung sướng, nhưng lúc này, bốn phía đều an tĩnh lại, lại làm Diêu Vũ có chút ái ngại, bất an.

Khoan đã...y vừa làm gì? Y vừa rống giận với quỷ tân lang có đúng không?

...........................

Cmn! Tự mua dây buộc mình rồi!

Thời khắc này, Diêu Vũ chỉ có xúc động muốn chạy trốn.

Mà gần như chỉ vừa nảy sinh ra suy nghĩ này, thân thể của y liền đã đi trước suy nghĩ làm ra phản ứng, trong nháy mắt liền vội vã tránh ra khỏi người quỷ tân lang. Lập tức lùi về đến trong góc tường.

Y nâng tay, ở trong không trung huơ loạn, mang theo nụ cười mà bản thân cho rằng ẩn chứa nhiều sự nịnh nọt cùng chân thành nhất. Chỉ là, thật ra không biết, nó lại còn khó coi hơn cả khóc.

"Cái đó, đại nhân...ta chỉ là lỡ miệng mà thôi, ha ha, ngàn vạn đừng có trách...ta...A!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau