Chương 99: Bước chân vào quan tài
Theo cửa lớn đóng chặt, quỷ mã quả thật cũng không khỏi chịu chút cản trở. Nhưng lúc này, ở trên lưng ngựa, không đầu tướng quân cũng đã nhấc lên trường thương, mang theo khí tức cường hoành trực tiếp trảm về phía đại môn.
Trong nháy mắt, cửa gỗ nặng nề đã giống như đậu hũ, bị trảm thành mảnh vụn, ầm ầm rơi vỡ.
Cùng lúc đó, không đầu tướng quân cũng đã lập tức thúc ngựa, nhanh chóng đuổi theo vào trong phủ.
Bởi vì đã từng tiến vào nơi này một lần, nên Diêu Vũ cũng đã sớm định sẵn mục tiêu, một đường chạy vào sâu trong nội viện.
Nghe thấy âm thanh nổ tung của đại môn, cùng với tiếng ngựa hí từ ngoài sân truyền vào. Bước chân của Diêu Vũ vẫn không hề ngừng lại, cũng không quay đầu.
Y biết, chính mình phải tranh thủ, dù sao, hai chân của y cũng không có khả năng chạy thắng qua bốn vó ngựa.
Không biết có phải bị âm khí trên người quỷ mã cùng không đầu tướng quân kinh động, hay là nhận được điều khiển của quỷ tân lang hay không.
Thời khắc Diêu Vũ chạy tới cổng vòm của hai bên hợp viện. Từ phía bay trái, một đám trát chỉ nhân trang dung quỷ dị, toàn thân phát ra khí tức âm lãnh cũng đã phô thiên cái địa bay ra.
Phấn son vẽ loạn trên mặt, tạo thành tiếu dung tràn ngập quỷ dị. Con ngươi do mực nước vẽ ra, dưới ánh trăng cũng càng trở nên u ám, đáng sợ.
Không giống với lần trước đuổi theo ở sau mông Diêu Vũ. Lần này, ngay khi Diêu Vũ vẫn còn đang tâm thần bất an, không biết bọn chúng là phe địch hay phe bạn. Đám người giấy này liền đã trực tiếp bỏ qua y, 'lật phật' vòng ra sau.
Trong nháy mắt, trát chỉ nhân liền đem không dầu tướng quân cùng quỷ mã vây quanh. Miệng của bọn chúng cũng từ từ nứt ra, mở rộng đến mang tai.
Mặc dù chỉ là người giấy, nhưng trong miệng của bọn chúng cư nhiên lại giấu đầy răng nhọn, bắt đầu lao tới, cấu xé âm khí quanh người cả hai.
Hơi ngoái đầu, vô tình nhìn thấy một màn này, Diêu Vũ chỉ cảm thấy tâm thần đại mạo.
Còn tốt, lúc đó y chạy nhanh. Nếu không, chỉ nhìn xem số răng sắc bén dày đặc như răng cá mập này của người giấy. Nếu từng ngụm từng ngụm cắn lên người mình...
Vừa nghĩ liền biết, cảm giác nhất định sẽ dục tiên dục tử.
Không thể không thừa nhận, không đầu tướng quân quả thật không hổ danh là đỉnh cấp hồng y, sắp sửa hóa thành hung thần.
Đối diện với vô số người giấy như thiêu thân không ngừng lao tới, hắn chỉ vừa dùng thương quét ngang, liền đã có thể giết chết một mảng lớn, đem bọn chúng biến thành hắc khí, hấp thu vào trong áo choàng.
Đáng sợ nhất chính là, công kích của trát chỉ nhân, cư nhiên lại không thể tổn thương được không đầu tướng quân cùng quỷ mã mảy may.
Đừng nói là cơ thể của cả hai, ngay cả âm khí xung quanh đều không có cách nào thôn phệ.
Điều duy nhất chúng có thể làm chính là cống hiến ra một chút ích lợi cuối cùng của mình, giữ chân không đầu tướng quân, vì Diêu Vũ tranh thủ một chút thời gian.
Không phụ sự 'hi sinh' của chúng, lúc này, Diêu Vũ cũng đã thành công xông vào trong chủ viện - nơi đặt linh cữu của Trác Thiên Hạo.
Không có thời gian nhìn ngắm cảnh xưa, ôn lại chuyện cũ, Diêu Vũ đã lập tức chạy thục mạng vào trong. Nhấc chân liền đem cửa phòng đá văng.
"Khụ...khụ..." Bụi bặm tứ ngược, Diêu Vũ chỉ có thể che miệng ho khan. Tay lại nhanh chóng đem từng dãi lụa trắng gạt đi.
Lúc này, đều chuẩn bị xốc nắp quan tài người ta lần thứ hai, Diêu Vũ mới chịu hỏi thăm ý kiến của chủ nhân quan tài:"Trác đại nhân, ta có thể mượn quan tài của ngươi ngăn chặn con lệ quỷ truy đuổi ở phía sau được không?"
Quỷ tân lang không trả lời, chỉ là, lại mơ hồ truyền cho Diêu Vũ một tín hiệu - đồng ý.
Có được sự khẳng định của quỷ tân lang, Diêu Vũ liền càng an tâm hơn nhiều.
Nhưng lúc này, y cũng đã có thể nghe thấy được tiếng vó ngựa đang đột ngột đến gần. Tựa hồ đã tiến vào trong sân nhỏ.
Rất rõ ràng, đám người giấy đã hoàn toàn đoàn diệt!
"Khốn kiếp." Sờ lấy ba lô, mơ hồ chạm tới một đồ vật vuông vức, cứng rắn ở bên trong, Diêu Vũ liền tăng nhanh tốc độ, dựa theo ký ức tìm tới vị trí của quan tài đỏ.
Vừa nhìn thấy quan tài, Diêu Vũ lập tức liền có xúc động muốn đổ lệ. Ngay lập tức, y liền ngựa không ngừng vó lao tới, bắt đầu vận lực, hai tay giữ chặt lấy nắp quan tài, nặng nề đẩy ra.
So với lần trước, rõ ràng hiện tại lực lượng đã tăng nhiều, nhưng Diêu Vũ lại phát hiện, sức nặng của nắp quan tài giống như lại lớn hơn trước gấp mấy lần.
Hiển nhiên, trước đó y có thể dễ dàng đem nắp quan tài mở ra, chân tướng thực sự, rõ ràng là do được quỷ tân lang 'mở cửa sau'.
'Ầm ầm' Nắp quan tài nặng nề chuyển động, rốt cuộc, liền bị Diêu Vũ đẩy ra một nửa.
Liếc mắt nhìn vào trong, quả nhiên, ngoại trừ một mảnh trống không, bên trong quan tài đã không còn thứ gì.
Nghe thấy âm thanh quỷ mã phát ra đã ngày càng tới gần, có lẽ vài giây nữa liền sẽ xông thẳng vào sảnh đường. Ngay tức khắc, Diêu Vũ liền vịn lấy vách quan tài, bò vào trong.
Đương nhiên, ngọn hỷ nến còn sót lại đang trơ trọi nằm trên bàn thờ cũng đều bị y 'thuận tay' lấy đi.
Không ngoài dự đoán, Diêu Vũ chỉ vừa bước một chân vào trong quan tài, chân sau, không đầu tướng quân liền đã đuổi tới.
Không chút trở ngại, quỷ mã liền trực tiếp phóng vào trong sảnh đường. Vách tường bốn phía trong nháy mắt cũng bị linh dị ăn mòn, trở nên hủ hóa, cũ kỹ.
Vô số tro tàn như bão cát bay đầy trời, trong nháy mắt liền đem cả gian phòng thôn phệ.
Chỉ là, lúc này, ngồi trong quan tài quỷ, Diêu Vũ lại trải nghiệm một thế giới hoàn toàn khác. Chân chính đạt tới tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Bởi vì đúng như y dự đoán, quan tài quỷ liền chính là phiên bản nâng cấp của hỷ nến. Có cùng công dụng ngăn trở linh dị lực lượng, cũng như chống cự lệ quỷ tập kích.
Nếu không phải bộ dạng vác quan tài chạy nhanh trên đường rất quái dị. Diêu Vũ có lẽ đã nảy sinh ý định đem hỷ nến làm thành vật trưng bày, lồng vào ô kính. Lại biến quan tài quỷ thành tân hoan, nửa bước không rời.
Trong nháy mắt, cửa gỗ nặng nề đã giống như đậu hũ, bị trảm thành mảnh vụn, ầm ầm rơi vỡ.
Cùng lúc đó, không đầu tướng quân cũng đã lập tức thúc ngựa, nhanh chóng đuổi theo vào trong phủ.
Bởi vì đã từng tiến vào nơi này một lần, nên Diêu Vũ cũng đã sớm định sẵn mục tiêu, một đường chạy vào sâu trong nội viện.
Nghe thấy âm thanh nổ tung của đại môn, cùng với tiếng ngựa hí từ ngoài sân truyền vào. Bước chân của Diêu Vũ vẫn không hề ngừng lại, cũng không quay đầu.
Y biết, chính mình phải tranh thủ, dù sao, hai chân của y cũng không có khả năng chạy thắng qua bốn vó ngựa.
Không biết có phải bị âm khí trên người quỷ mã cùng không đầu tướng quân kinh động, hay là nhận được điều khiển của quỷ tân lang hay không.
Thời khắc Diêu Vũ chạy tới cổng vòm của hai bên hợp viện. Từ phía bay trái, một đám trát chỉ nhân trang dung quỷ dị, toàn thân phát ra khí tức âm lãnh cũng đã phô thiên cái địa bay ra.
Phấn son vẽ loạn trên mặt, tạo thành tiếu dung tràn ngập quỷ dị. Con ngươi do mực nước vẽ ra, dưới ánh trăng cũng càng trở nên u ám, đáng sợ.
Không giống với lần trước đuổi theo ở sau mông Diêu Vũ. Lần này, ngay khi Diêu Vũ vẫn còn đang tâm thần bất an, không biết bọn chúng là phe địch hay phe bạn. Đám người giấy này liền đã trực tiếp bỏ qua y, 'lật phật' vòng ra sau.
Trong nháy mắt, trát chỉ nhân liền đem không dầu tướng quân cùng quỷ mã vây quanh. Miệng của bọn chúng cũng từ từ nứt ra, mở rộng đến mang tai.
Mặc dù chỉ là người giấy, nhưng trong miệng của bọn chúng cư nhiên lại giấu đầy răng nhọn, bắt đầu lao tới, cấu xé âm khí quanh người cả hai.
Hơi ngoái đầu, vô tình nhìn thấy một màn này, Diêu Vũ chỉ cảm thấy tâm thần đại mạo.
Còn tốt, lúc đó y chạy nhanh. Nếu không, chỉ nhìn xem số răng sắc bén dày đặc như răng cá mập này của người giấy. Nếu từng ngụm từng ngụm cắn lên người mình...
Vừa nghĩ liền biết, cảm giác nhất định sẽ dục tiên dục tử.
Không thể không thừa nhận, không đầu tướng quân quả thật không hổ danh là đỉnh cấp hồng y, sắp sửa hóa thành hung thần.
Đối diện với vô số người giấy như thiêu thân không ngừng lao tới, hắn chỉ vừa dùng thương quét ngang, liền đã có thể giết chết một mảng lớn, đem bọn chúng biến thành hắc khí, hấp thu vào trong áo choàng.
Đáng sợ nhất chính là, công kích của trát chỉ nhân, cư nhiên lại không thể tổn thương được không đầu tướng quân cùng quỷ mã mảy may.
Đừng nói là cơ thể của cả hai, ngay cả âm khí xung quanh đều không có cách nào thôn phệ.
Điều duy nhất chúng có thể làm chính là cống hiến ra một chút ích lợi cuối cùng của mình, giữ chân không đầu tướng quân, vì Diêu Vũ tranh thủ một chút thời gian.
Không phụ sự 'hi sinh' của chúng, lúc này, Diêu Vũ cũng đã thành công xông vào trong chủ viện - nơi đặt linh cữu của Trác Thiên Hạo.
Không có thời gian nhìn ngắm cảnh xưa, ôn lại chuyện cũ, Diêu Vũ đã lập tức chạy thục mạng vào trong. Nhấc chân liền đem cửa phòng đá văng.
"Khụ...khụ..." Bụi bặm tứ ngược, Diêu Vũ chỉ có thể che miệng ho khan. Tay lại nhanh chóng đem từng dãi lụa trắng gạt đi.
Lúc này, đều chuẩn bị xốc nắp quan tài người ta lần thứ hai, Diêu Vũ mới chịu hỏi thăm ý kiến của chủ nhân quan tài:"Trác đại nhân, ta có thể mượn quan tài của ngươi ngăn chặn con lệ quỷ truy đuổi ở phía sau được không?"
Quỷ tân lang không trả lời, chỉ là, lại mơ hồ truyền cho Diêu Vũ một tín hiệu - đồng ý.
Có được sự khẳng định của quỷ tân lang, Diêu Vũ liền càng an tâm hơn nhiều.
Nhưng lúc này, y cũng đã có thể nghe thấy được tiếng vó ngựa đang đột ngột đến gần. Tựa hồ đã tiến vào trong sân nhỏ.
Rất rõ ràng, đám người giấy đã hoàn toàn đoàn diệt!
"Khốn kiếp." Sờ lấy ba lô, mơ hồ chạm tới một đồ vật vuông vức, cứng rắn ở bên trong, Diêu Vũ liền tăng nhanh tốc độ, dựa theo ký ức tìm tới vị trí của quan tài đỏ.
Vừa nhìn thấy quan tài, Diêu Vũ lập tức liền có xúc động muốn đổ lệ. Ngay lập tức, y liền ngựa không ngừng vó lao tới, bắt đầu vận lực, hai tay giữ chặt lấy nắp quan tài, nặng nề đẩy ra.
So với lần trước, rõ ràng hiện tại lực lượng đã tăng nhiều, nhưng Diêu Vũ lại phát hiện, sức nặng của nắp quan tài giống như lại lớn hơn trước gấp mấy lần.
Hiển nhiên, trước đó y có thể dễ dàng đem nắp quan tài mở ra, chân tướng thực sự, rõ ràng là do được quỷ tân lang 'mở cửa sau'.
'Ầm ầm' Nắp quan tài nặng nề chuyển động, rốt cuộc, liền bị Diêu Vũ đẩy ra một nửa.
Liếc mắt nhìn vào trong, quả nhiên, ngoại trừ một mảnh trống không, bên trong quan tài đã không còn thứ gì.
Nghe thấy âm thanh quỷ mã phát ra đã ngày càng tới gần, có lẽ vài giây nữa liền sẽ xông thẳng vào sảnh đường. Ngay tức khắc, Diêu Vũ liền vịn lấy vách quan tài, bò vào trong.
Đương nhiên, ngọn hỷ nến còn sót lại đang trơ trọi nằm trên bàn thờ cũng đều bị y 'thuận tay' lấy đi.
Không ngoài dự đoán, Diêu Vũ chỉ vừa bước một chân vào trong quan tài, chân sau, không đầu tướng quân liền đã đuổi tới.
Không chút trở ngại, quỷ mã liền trực tiếp phóng vào trong sảnh đường. Vách tường bốn phía trong nháy mắt cũng bị linh dị ăn mòn, trở nên hủ hóa, cũ kỹ.
Vô số tro tàn như bão cát bay đầy trời, trong nháy mắt liền đem cả gian phòng thôn phệ.
Chỉ là, lúc này, ngồi trong quan tài quỷ, Diêu Vũ lại trải nghiệm một thế giới hoàn toàn khác. Chân chính đạt tới tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Bởi vì đúng như y dự đoán, quan tài quỷ liền chính là phiên bản nâng cấp của hỷ nến. Có cùng công dụng ngăn trở linh dị lực lượng, cũng như chống cự lệ quỷ tập kích.
Nếu không phải bộ dạng vác quan tài chạy nhanh trên đường rất quái dị. Diêu Vũ có lẽ đã nảy sinh ý định đem hỷ nến làm thành vật trưng bày, lồng vào ô kính. Lại biến quan tài quỷ thành tân hoan, nửa bước không rời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất