Chương 13
Tôi có rất nhiều rất nhiều việc muốn làm.
Những việc này từng tràn ngập ý nghĩa với tôi, mà giờ đây tôi lại càng cảm thấy những việc kia như là may áo cưới cho người khác.
Giống như chẳng có nghĩa lí.
Thế nên tôi nghĩ, mình nên từ bỏ.
*
Tôi đi thăm cha mẹ.
Bọn họ vẫn bất mãn vì tôi không dẫn anh theo, tôi cười nói: "Anh ấy mấy ngày nay rất bận, mấy hôm nữa anh ấy với con sẽ cùng nhau về."
"Thật hả?" Mẹ tôi nghi ngờ, "Hai đứa thật sự không giận dỗi nhau à? Gần đây mẹ thấy con cũng lạ lạ." . Truyện Hài Hước
Tôi nhấp môi, cười gượng.
"Thật sự.....Rất lạ ạ?"
"À, mẹ cũng chỉ nói lung tung thôi."
Mẹ tôi nói xong dường như lại nghĩ đến điều gì, ở trong bếp bận rộn còn nói thêm: " Nhưng mà bây giờ đúng là càng lớn lại càng giống lúc nhỏ, con ấy, cũng đã già đầu rồi......."
Đúng thật.
Đúng thật là rất nhiều việc tôi không bằng Trạch An giả, họ nói đều đúng, cho dù khi tôi trở về tôi nỗ lực muốn đuổi kịp hắn.
Nhưng tôi chỉ là tôi.
Tôi chần chờ cuối cùng vẫn không nói ra.
*
Đêm trước Lễ Tình Nhân tôi nhắc anh nhớ về sớm, anh lãnh đạm trả lời có lệ, tôi suy nghĩ một lát cuối cùng vẫn không nhịn được gọi cho anh.
Ngoài dự đoán của tôi anh lại nghe máy.
Tôi bỗng trở nên khẩn trương hỏi: "Ngày mai anh nhớ phải về nhé."
"Tính sau đi." Quý Khâm giọng điệu mơ hồ.
Tôi bỗng nhớ đến nụ hôn vào mùa hè ấy, ẩm ước dính dớp mang theo tình đầu ngây ngô của thiếu niên. Đó là lần đầu tiên tôi hôn anh, cũng nhờ nó tiếp động lực cho tôi thêm kiên trì theo đuổi anh.
Tôi cứ tưởng đã thành công nhưng hoá ra lại là thất bại ê chề.
"Quý Khâm, anh thích Trạch An từ khi nào?" Tôi nhẹ nhàng hỏi.
Quý Khâm bắt đầu không kiên nhẫn: "Có chuyện gì?"
Tôi nắm chặt điện thoại, nói: "Em chỉ tò mò hỏi một chút."
Anh ngừng một lát, không biết là vì muốn thoả hiệp hay muốn mau chóng kết thúc cuộc trò chuyện này, trầm mặc một hồi mới lạnh nhạt đáp: "Nhất kiến chung tình"
Tôi sửng sốt.
Anh dường như tìm được kẽ hở nhanh chóng nói: "Tôi cúp đây."
"Cảm ơn anh, Quý Khâm." Tôi lẩm bẩm.
Điện thoại bị ngắt, đầu óc tôi vẫn còn chậm chạp suy nghĩ về câu nói của anh, anh hẳn không biết tôi hỏi Trạch An nào.
Nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn anh,vì câu trả lời của anh tôi có thể lừa mình dối người cảm thấy sự tồn tại của bản thân vẫn có ý nghĩa.
Giả như, người anh nhất kiến chung tình là......Trạch An lúc đầu, cũng chính là tôi.
Thật tốt.
Cảm ơn anh, Quý Khâm.
*
Tôi đem bức tranh gói lại đặt ở trên bàn trong phòng làm việc của anh.
So với Trạch An giả tôi vẽ không đẹp chút nào, nhưng tôi nghiêm túc về anh theo phong cách truyện tranh, anh mặc đồng phục —— cái hình tượng kia của anh vẫn luôn khắc sâu trong tim tôi. Cho nên đối với thành quả của mình tôi vẫn rất hài lòng ha ha.
Cứ như vậy đi, mọi người xem tôi rất rất cố gắng đó.
Cũng là thời điểm tôi nghênh đón một vận mệnh mới thuộc về Trạch An thật.
Đêm dùng thuốc ngủ quá liều kia kì thật xem như tôi có dự mưu. Lúc đó có lẽ........tinh thần tôi hoảng hốt thật sự không muốn sống nữa.
Trong ý thức hỗn độn tôi gặp được Tử Thần trước. Hắn bây giờ không nói nhiều như trước kia, lúc nhìn thấy tôi hắn rất yên lặng, tôi thậm chí mơ hồ đọc được sự áy náy của hắn.
"Còn lại đều cho "hắn" đi" Tôi thấp giọng nói.
Tử Thần trầm mặc, tôi tưởng hắn cũng dao động, tôi chắc rằng có thể cùng hắn đạt thành giao dịch.
"Tôi muốn có được một tôi mới hoàn hoàn chỉnh chỉnh." Tôi nói, " Ở đây không có ai thích tôi cả, ha ha."
Tử Thần nói: "...... Ta sẽ hỏi ý kiến của hắn."
Không lâu sau Tử Thần nói với tôi Trạch An giả đồng ý.
Tôi rất ghen tị, Trạch An giả quả nhiên cũng rất lưu luyến cuộc sống ở đây, đây gọi là song phương yêu đương chăng? Tôi quả thật là kẻ dư thừa.
Nhưng bất kể như thế nào, giao dịch đã thành.
Thời gian quyết định vào ngày Lễ Tình Nhân, tròn một năm Trạch An giả rời đi.
Tuy rằng cũng là kỉ niệm tròn một năm tôi trở về, nhưng vì không ai thèm để ý cho nên.......thôi bỏ đi.
Tôi sẽ đưa một món quà khiến tất cả mọi người vui vẻ.
Không có ai tiếc nuối, cũng không còn ai phải thất vọng.
Tôi sẽ một lần nữa luân hồi, trải qua nhân sinh hoàn chỉnh thuộc về tôi.
Sau đó...... Lúc này người thích tôi sẽ chỉ thích duy nhất chính tôi thôi.
*
Tôi nằm ở bồn tắm, dần dần bị xói mòn, từ từ nhắm hai mắt lại.
Đây sẽ là một cái kết cục khiến tất cả mọi người vui mừng.
Những việc này từng tràn ngập ý nghĩa với tôi, mà giờ đây tôi lại càng cảm thấy những việc kia như là may áo cưới cho người khác.
Giống như chẳng có nghĩa lí.
Thế nên tôi nghĩ, mình nên từ bỏ.
*
Tôi đi thăm cha mẹ.
Bọn họ vẫn bất mãn vì tôi không dẫn anh theo, tôi cười nói: "Anh ấy mấy ngày nay rất bận, mấy hôm nữa anh ấy với con sẽ cùng nhau về."
"Thật hả?" Mẹ tôi nghi ngờ, "Hai đứa thật sự không giận dỗi nhau à? Gần đây mẹ thấy con cũng lạ lạ." . Truyện Hài Hước
Tôi nhấp môi, cười gượng.
"Thật sự.....Rất lạ ạ?"
"À, mẹ cũng chỉ nói lung tung thôi."
Mẹ tôi nói xong dường như lại nghĩ đến điều gì, ở trong bếp bận rộn còn nói thêm: " Nhưng mà bây giờ đúng là càng lớn lại càng giống lúc nhỏ, con ấy, cũng đã già đầu rồi......."
Đúng thật.
Đúng thật là rất nhiều việc tôi không bằng Trạch An giả, họ nói đều đúng, cho dù khi tôi trở về tôi nỗ lực muốn đuổi kịp hắn.
Nhưng tôi chỉ là tôi.
Tôi chần chờ cuối cùng vẫn không nói ra.
*
Đêm trước Lễ Tình Nhân tôi nhắc anh nhớ về sớm, anh lãnh đạm trả lời có lệ, tôi suy nghĩ một lát cuối cùng vẫn không nhịn được gọi cho anh.
Ngoài dự đoán của tôi anh lại nghe máy.
Tôi bỗng trở nên khẩn trương hỏi: "Ngày mai anh nhớ phải về nhé."
"Tính sau đi." Quý Khâm giọng điệu mơ hồ.
Tôi bỗng nhớ đến nụ hôn vào mùa hè ấy, ẩm ước dính dớp mang theo tình đầu ngây ngô của thiếu niên. Đó là lần đầu tiên tôi hôn anh, cũng nhờ nó tiếp động lực cho tôi thêm kiên trì theo đuổi anh.
Tôi cứ tưởng đã thành công nhưng hoá ra lại là thất bại ê chề.
"Quý Khâm, anh thích Trạch An từ khi nào?" Tôi nhẹ nhàng hỏi.
Quý Khâm bắt đầu không kiên nhẫn: "Có chuyện gì?"
Tôi nắm chặt điện thoại, nói: "Em chỉ tò mò hỏi một chút."
Anh ngừng một lát, không biết là vì muốn thoả hiệp hay muốn mau chóng kết thúc cuộc trò chuyện này, trầm mặc một hồi mới lạnh nhạt đáp: "Nhất kiến chung tình"
Tôi sửng sốt.
Anh dường như tìm được kẽ hở nhanh chóng nói: "Tôi cúp đây."
"Cảm ơn anh, Quý Khâm." Tôi lẩm bẩm.
Điện thoại bị ngắt, đầu óc tôi vẫn còn chậm chạp suy nghĩ về câu nói của anh, anh hẳn không biết tôi hỏi Trạch An nào.
Nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn anh,vì câu trả lời của anh tôi có thể lừa mình dối người cảm thấy sự tồn tại của bản thân vẫn có ý nghĩa.
Giả như, người anh nhất kiến chung tình là......Trạch An lúc đầu, cũng chính là tôi.
Thật tốt.
Cảm ơn anh, Quý Khâm.
*
Tôi đem bức tranh gói lại đặt ở trên bàn trong phòng làm việc của anh.
So với Trạch An giả tôi vẽ không đẹp chút nào, nhưng tôi nghiêm túc về anh theo phong cách truyện tranh, anh mặc đồng phục —— cái hình tượng kia của anh vẫn luôn khắc sâu trong tim tôi. Cho nên đối với thành quả của mình tôi vẫn rất hài lòng ha ha.
Cứ như vậy đi, mọi người xem tôi rất rất cố gắng đó.
Cũng là thời điểm tôi nghênh đón một vận mệnh mới thuộc về Trạch An thật.
Đêm dùng thuốc ngủ quá liều kia kì thật xem như tôi có dự mưu. Lúc đó có lẽ........tinh thần tôi hoảng hốt thật sự không muốn sống nữa.
Trong ý thức hỗn độn tôi gặp được Tử Thần trước. Hắn bây giờ không nói nhiều như trước kia, lúc nhìn thấy tôi hắn rất yên lặng, tôi thậm chí mơ hồ đọc được sự áy náy của hắn.
"Còn lại đều cho "hắn" đi" Tôi thấp giọng nói.
Tử Thần trầm mặc, tôi tưởng hắn cũng dao động, tôi chắc rằng có thể cùng hắn đạt thành giao dịch.
"Tôi muốn có được một tôi mới hoàn hoàn chỉnh chỉnh." Tôi nói, " Ở đây không có ai thích tôi cả, ha ha."
Tử Thần nói: "...... Ta sẽ hỏi ý kiến của hắn."
Không lâu sau Tử Thần nói với tôi Trạch An giả đồng ý.
Tôi rất ghen tị, Trạch An giả quả nhiên cũng rất lưu luyến cuộc sống ở đây, đây gọi là song phương yêu đương chăng? Tôi quả thật là kẻ dư thừa.
Nhưng bất kể như thế nào, giao dịch đã thành.
Thời gian quyết định vào ngày Lễ Tình Nhân, tròn một năm Trạch An giả rời đi.
Tuy rằng cũng là kỉ niệm tròn một năm tôi trở về, nhưng vì không ai thèm để ý cho nên.......thôi bỏ đi.
Tôi sẽ đưa một món quà khiến tất cả mọi người vui vẻ.
Không có ai tiếc nuối, cũng không còn ai phải thất vọng.
Tôi sẽ một lần nữa luân hồi, trải qua nhân sinh hoàn chỉnh thuộc về tôi.
Sau đó...... Lúc này người thích tôi sẽ chỉ thích duy nhất chính tôi thôi.
*
Tôi nằm ở bồn tắm, dần dần bị xói mòn, từ từ nhắm hai mắt lại.
Đây sẽ là một cái kết cục khiến tất cả mọi người vui mừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất