Chương 15: 9.1
Lúc Lý Phong mua thuốc quay trở lại, Kỳ Bạc Ngôn đang đứng cạnh cửa sổ uống rượu.
Tâm trạng thoạt nhìn không quá tệ hại, khuôn mặt mới ăn một đấm, còn chưa bớt sưng.
Lý Phong đưa thuốc qua, Kỳ Bạc Ngôn không thích người khác chạm vào hắn, Lý Phong thân là trợ lý, ngày thường đều sẽ chú ý.
Anh ta nói hết những điều moi được từ trợ lý của Kỷ Vọng cho Kỳ Bạc Ngôn nghe, rồi từ đó suy ra: “Bên cạnh cậu Kỷ chắc vẫn chưa có ai.”
Lý Phong nghe được âm thanh cười khẽ, anh ta có chút nghi hoặc, trong ánh mắt của Kỳ Bạc Ngôn toát lên sự vui vẻ rõ ràng: “Rất đáng yêu, đúng không?”
Hẳn là sẽ không còn người nào khác cảm thấy cậu Kỷ cao ráo mạnh mẽ kia đáng yêu, Lý Phong nhủ nhầm trong lòng.
Kỳ Bạc Ngôn uống cạn rượu: “Dáng vẻ lúc mạnh miệng tức giận quả thật rất đẹp.” Kỳ Bạc Ngôn không trông chờ Lý Phong đáp lời, gần như lẩm bẩm tự nói với mình.
Hắn đặt ly rượu xuống, lấy ra một lọ thuốc phun, qua loa phun lên vết thương: “Ngày mai nhớ đưa em ấy tới trường quay, đừng để người ta chạy mất.”
Phun thuốc xong, Kỳ Bạc Ngôn móc từ trong túi ra một cây thuốc lá nhăn nhúm, Lý Phong thấy được, nhanh nhẹn nói: “Trong phòng không có bật lửa, tôi ra ngoài mua ngay lập tức.”
“Tôi không hút thuốc lá.” Kỳ Bạc Ngôn nói.
Việc này Lý Phong đương nhiên biết, chỉ là con người Kỳ Bạc Ngôn, đối với rất nhiều chuyện đều dễ dàng nổi lên hứng thú nhất thời, đột nhiên muốn hút thuốc cũng không kỳ quái.
Lý Phong: “Vậy tôi về phòng trước đây.”
Kỳ Bạc Ngôn ngậm thuốc trên môi, ậm ờ mà ừ một tiếng, không biết nghĩ tới cái gì, lại nở nụ cười.
So sánh không khí của hai căn phòng, bên Kỷ Vọng so ra quá mức ngột ngạt.
Tiểu Húc thậm chí lúc đi toilet cũng cố nhẹ nhàng hết sức, sợ phá vỡ sự yên lặng của Kỷ Vọng.
Truyện được đăng tải trên trang: https://webtruyen.com/len-an-dam-my/. Các bạn hãy đọc ở trang chính thức để cập nhật truyện nhanh nhất nhé.
Chờ Tiểu Húc ngủ một giấc tỉnh lại, trời còn chưa sáng, cậu ta dậy muốn uống nước, nhìn thấy Kỷ Vọng còn nằm trên sô pha, liền đi lấy cái chăn nhỏ, tính nhẹ tay nhẹ chân đắp lên người Kỷ Vọng.
Tiểu Húc mới đi vài bước, Kỷ Vọng liền mở mắt ra, tròng mắt toàn là tơ máu, như là trắng đêm, lại tựa như say rượu.
Giọng nói của cậu khàn khàn: “Mấy giờ rồi?” Tiểu Húc nhìn về phía đồng hồ treo tường của khách sạn: “Mới 5 giờ thôi anh.” Hóa ra cậu ta đã được ngủ hai tiếng, còn Kỷ Vọng, đã nằm hai tiếng rồi còn chưa ngủ.
Tiểu Húc có hơi đau lòng: “Trong hành lý có thuốc ngủ, anh có muốn uống không?”
Kỷ Vọng ừ một tiếng, cậu là diễn viên, có đạo đức nghề nghiệp, ngủ không được cũng phải ngủ, bằng không ngày mai trạng thái không tốt, ảnh hưởng đến cảnh quay, chậm trễ tiến độ của đoàn phim, cậu đền không nổi.
Kỷ Vọng rất ít khi uống thuốc ngủ, bởi vì cậu rất hiếm mất ngủ, ngày thường chất lượng giấc ngủ rất tốt, là loại tuổi trẻ dồi dào sức sống, sống qua 24 năm, đóng phim cũng đã bốn năm.
Kỳ Bạc Ngôn debut sớm hơn cậu một năm, nhanh chóng phất lên, hot hơn cả chữ hot.
Kỷ Vọng uống một hơi năm viên, trước khi ngủ muốn rít điếu thuốc, lại tìm không ra hộp thuốc lá của mình, đành phải từ bỏ, đeo bịt mắt lên, đắp chăn đàng hoàng.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Húc vừa mở cửa định đi mua bữa sáng cho Kỷ Vọng, vừa bước ra đã gặp Lý Phong vẻ mặt tươi cười, trực tiếp đóng cửa. Quỷ tha ma bắt, đám người đó cứ như âm hồn không tan!
Thông báo của điện thoại reo lên, Lý Phong gửi WeChat cho Tiểu Húc: “Đã mua bữa sáng cho hai người, tiện đường sẽ đưa cả hai tới đoàn phim luôn.”
Tiểu Húc dùng sức gõ chữ: “Không cần!” Cậu ta mới là trợ lý của Kỷ Vọng, không cần Lý Phong xen vào việc người khác, Lý Phong là trợ lý của Kỳ Bạc Ngôn, cá mè một lứa, trong bụng toàn ý nghĩ xấu xa.
Lý Phong gõ cửa, giọng điệu dịu dàng: “Anh Húc à, đừng làm khó dễ tôi, cậu Kỳ bảo tôi đưa hai người đến trường quay.”
Tiểu Húc trợn trắng mắt, cậu Kỳ cái khỉ mốc.
Cửa phòng tắm rửa bị mở ra, Kỷ Vọng, mặt còn ướt nhẹp, bước ra: “Cậu đứng ở cửa làm cái gì vậy?”
Tiểu Húc xù lông nói: “Lý Phong ở bên ngoài.” Sợ Kỷ Vọng không rõ tình hình, Tiểu Húc bổ sung: “ Trợ lý của Kỳ Bạc Ngôn!”
Kỷ Vọng lau khô nước còn đọng trên cằm: “Cho hắn vào đi.”
Tiểu Húc hoảng hồn, lại không dám làm trái ý Kỷ Vọng, không cam nguyện mà mở cửa, cảnh giác mà trừng mắt nhìn Lý Phong.
Lý Phong đặt bữa sáng trên bàn: “Cậu Kỷ, ăn chút cháo đi.”
Tiểu Húc đưa mắt nhìn khẩu phần bữa sáng, ngay cả cậu ta cũng không thể bới móc khen chê, buổi sáng Kỷ Vọng thích ăn cháo, bánh bao chiên, còn phải có một ly sữa bò.
Tâm trạng thoạt nhìn không quá tệ hại, khuôn mặt mới ăn một đấm, còn chưa bớt sưng.
Lý Phong đưa thuốc qua, Kỳ Bạc Ngôn không thích người khác chạm vào hắn, Lý Phong thân là trợ lý, ngày thường đều sẽ chú ý.
Anh ta nói hết những điều moi được từ trợ lý của Kỷ Vọng cho Kỳ Bạc Ngôn nghe, rồi từ đó suy ra: “Bên cạnh cậu Kỷ chắc vẫn chưa có ai.”
Lý Phong nghe được âm thanh cười khẽ, anh ta có chút nghi hoặc, trong ánh mắt của Kỳ Bạc Ngôn toát lên sự vui vẻ rõ ràng: “Rất đáng yêu, đúng không?”
Hẳn là sẽ không còn người nào khác cảm thấy cậu Kỷ cao ráo mạnh mẽ kia đáng yêu, Lý Phong nhủ nhầm trong lòng.
Kỳ Bạc Ngôn uống cạn rượu: “Dáng vẻ lúc mạnh miệng tức giận quả thật rất đẹp.” Kỳ Bạc Ngôn không trông chờ Lý Phong đáp lời, gần như lẩm bẩm tự nói với mình.
Hắn đặt ly rượu xuống, lấy ra một lọ thuốc phun, qua loa phun lên vết thương: “Ngày mai nhớ đưa em ấy tới trường quay, đừng để người ta chạy mất.”
Phun thuốc xong, Kỳ Bạc Ngôn móc từ trong túi ra một cây thuốc lá nhăn nhúm, Lý Phong thấy được, nhanh nhẹn nói: “Trong phòng không có bật lửa, tôi ra ngoài mua ngay lập tức.”
“Tôi không hút thuốc lá.” Kỳ Bạc Ngôn nói.
Việc này Lý Phong đương nhiên biết, chỉ là con người Kỳ Bạc Ngôn, đối với rất nhiều chuyện đều dễ dàng nổi lên hứng thú nhất thời, đột nhiên muốn hút thuốc cũng không kỳ quái.
Lý Phong: “Vậy tôi về phòng trước đây.”
Kỳ Bạc Ngôn ngậm thuốc trên môi, ậm ờ mà ừ một tiếng, không biết nghĩ tới cái gì, lại nở nụ cười.
So sánh không khí của hai căn phòng, bên Kỷ Vọng so ra quá mức ngột ngạt.
Tiểu Húc thậm chí lúc đi toilet cũng cố nhẹ nhàng hết sức, sợ phá vỡ sự yên lặng của Kỷ Vọng.
Truyện được đăng tải trên trang: https://webtruyen.com/len-an-dam-my/. Các bạn hãy đọc ở trang chính thức để cập nhật truyện nhanh nhất nhé.
Chờ Tiểu Húc ngủ một giấc tỉnh lại, trời còn chưa sáng, cậu ta dậy muốn uống nước, nhìn thấy Kỷ Vọng còn nằm trên sô pha, liền đi lấy cái chăn nhỏ, tính nhẹ tay nhẹ chân đắp lên người Kỷ Vọng.
Tiểu Húc mới đi vài bước, Kỷ Vọng liền mở mắt ra, tròng mắt toàn là tơ máu, như là trắng đêm, lại tựa như say rượu.
Giọng nói của cậu khàn khàn: “Mấy giờ rồi?” Tiểu Húc nhìn về phía đồng hồ treo tường của khách sạn: “Mới 5 giờ thôi anh.” Hóa ra cậu ta đã được ngủ hai tiếng, còn Kỷ Vọng, đã nằm hai tiếng rồi còn chưa ngủ.
Tiểu Húc có hơi đau lòng: “Trong hành lý có thuốc ngủ, anh có muốn uống không?”
Kỷ Vọng ừ một tiếng, cậu là diễn viên, có đạo đức nghề nghiệp, ngủ không được cũng phải ngủ, bằng không ngày mai trạng thái không tốt, ảnh hưởng đến cảnh quay, chậm trễ tiến độ của đoàn phim, cậu đền không nổi.
Kỷ Vọng rất ít khi uống thuốc ngủ, bởi vì cậu rất hiếm mất ngủ, ngày thường chất lượng giấc ngủ rất tốt, là loại tuổi trẻ dồi dào sức sống, sống qua 24 năm, đóng phim cũng đã bốn năm.
Kỳ Bạc Ngôn debut sớm hơn cậu một năm, nhanh chóng phất lên, hot hơn cả chữ hot.
Kỷ Vọng uống một hơi năm viên, trước khi ngủ muốn rít điếu thuốc, lại tìm không ra hộp thuốc lá của mình, đành phải từ bỏ, đeo bịt mắt lên, đắp chăn đàng hoàng.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Húc vừa mở cửa định đi mua bữa sáng cho Kỷ Vọng, vừa bước ra đã gặp Lý Phong vẻ mặt tươi cười, trực tiếp đóng cửa. Quỷ tha ma bắt, đám người đó cứ như âm hồn không tan!
Thông báo của điện thoại reo lên, Lý Phong gửi WeChat cho Tiểu Húc: “Đã mua bữa sáng cho hai người, tiện đường sẽ đưa cả hai tới đoàn phim luôn.”
Tiểu Húc dùng sức gõ chữ: “Không cần!” Cậu ta mới là trợ lý của Kỷ Vọng, không cần Lý Phong xen vào việc người khác, Lý Phong là trợ lý của Kỳ Bạc Ngôn, cá mè một lứa, trong bụng toàn ý nghĩ xấu xa.
Lý Phong gõ cửa, giọng điệu dịu dàng: “Anh Húc à, đừng làm khó dễ tôi, cậu Kỳ bảo tôi đưa hai người đến trường quay.”
Tiểu Húc trợn trắng mắt, cậu Kỳ cái khỉ mốc.
Cửa phòng tắm rửa bị mở ra, Kỷ Vọng, mặt còn ướt nhẹp, bước ra: “Cậu đứng ở cửa làm cái gì vậy?”
Tiểu Húc xù lông nói: “Lý Phong ở bên ngoài.” Sợ Kỷ Vọng không rõ tình hình, Tiểu Húc bổ sung: “ Trợ lý của Kỳ Bạc Ngôn!”
Kỷ Vọng lau khô nước còn đọng trên cằm: “Cho hắn vào đi.”
Tiểu Húc hoảng hồn, lại không dám làm trái ý Kỷ Vọng, không cam nguyện mà mở cửa, cảnh giác mà trừng mắt nhìn Lý Phong.
Lý Phong đặt bữa sáng trên bàn: “Cậu Kỷ, ăn chút cháo đi.”
Tiểu Húc đưa mắt nhìn khẩu phần bữa sáng, ngay cả cậu ta cũng không thể bới móc khen chê, buổi sáng Kỷ Vọng thích ăn cháo, bánh bao chiên, còn phải có một ly sữa bò.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất