Lên Án [Đam Mỹ]

Chương 16: 9.2

Trước Sau
Kỷ Vọng thoải mái ngồi xuống, còn kêu Tiểu Húc lại ăn cùng, Tiểu Húc do dự một hồi, Lý Phong sắp xếp bữa sáng xong là rời khỏi ngay, không có ở lại chọc người ta thêm ghét, rất biết cách ứng xử.

Người đi rồi, Tiểu Húc mới nói: “Anh à, đây là Kỳ Bạc Ngôn kêu người đưa tới.”

Kỷ Vọng thấy vẻ mặt không thể hiểu nổi loài người của Tiểu Húc, buồn cười nói: “Người khác tặng bữa sáng thì không thể lãng phí được.”

Tiểu Húc ngoan ngoãn ngồi xuống, rót sữa ra ly cho Kỷ Vọng: “Em còn tưởng rằng… Anh ghét hắn lắm.”

Kỷ Vọng cắn một mồm bánh bao chiên: “Đúng là ghét thật.”

Tiểu Húc càng không thể hiểu nổi, chỉ có thể cho rằng chính mình không đủ trưởng thành, không co được duỗi được như Kỷ Vọng, chán ghét một người cũng không ảnh hưởng tới việc thoải mái dùng bữa sáng người đó mang tới.

Lý Phong lái một chiếc xe bình thường đưa Kỷ Vọng đến đoàn phim. Buổi chiều mới đến lượt cậu diễn, cho nên hoá trang xong phải chờ. Lúc này trợ lý đạo diễn tới, đưa cho Kỷ Vọng kịch bản mới.

Truyện được đăng tải trên trang: https://webtruyen.com/len-an-dam-my/. Việc đọc trên các trang coppy khác có thể sẽ không đầy đủ. Các bạn hãy đọc ở trang chính thức để cập nhật truyện nhanh nhất nhé.

Rốt cuộc thêm đất diễn là gì, hôm qua đạo diễn chưa nói, Kỷ Vọng cầm kịch bản mới, sau khi xem xong, mặt đều nhăn nhó như gà mắc tóc.

Nhân vật của cậu từ thích khách yêu thầm con gái tội thần, biến thành kẻ mến mộ tướng quân.

Từ nhỏ đã ngưỡng mộ tướng quân, sau khi biết được tướng quân bị con gái tội thần mê hoặc, động lên sát ý, muốn thay tướng quân loại trừ chướng ngại vật.

Ấu trĩ! Buồn cười! Vô cớ gây rối! Chu Liệt không phải đạo diễn lớn sao, sao có thể để Kỳ Bạc Ngôn tùy ý làm bậy làm bậy như vậy?



Kỷ Vọng tức giận ở phòng hóa trang hậm hực cả buổi, cuối cùng nén giận mà ngồi xuống. Bây giờ cậu chỉ muốn chạy đi quay xong cái mv này thật nhanh, cả đời không cần nhìn thấy Kỳ Bạc Ngôn nữa.

Lúc tới trường quay, phông nền mới đã dựng xong. Vốn nên là cảnh nữ chính bôi thuốc cho tướng quân, đổi thành thích khách thả tướng quân đi, bôi thuốc cho tướng quân, còn cái gì tình cảm vừa chạm là cháy.

Hôm nay Kỷ Vọng không che mặt, cả khuôn mặt đều được make up tỉ mỉ. Nhân viên trang điểm cũng đổi thành một người tay nghề thành thạo hơn, cẩn thận tô tô vẽ vẽ.

Kỳ Bạc Ngôn ngồi ở trên ghế sau chiếc ô to che nắng, cầm ly cà phê trên tay, thong thả ung dung uống. Đạo diễn đứng bên cạnh hắn, tay cầm bảng đèn, Kỷ Vọng đứng ở gần đó, tầm mắt hai người kia đồng thời dừng lại trên người cậu.

Vẻ mặt của Chu Liệt so với hôm qua hòa hoãn nhiều: “Tiểu Vọng à, đưa lời thoại cho cậu gấp gáp quá, cậu không sao chứ? Nếu không thuộc cũng không sao, hậu kỳ lồng tiếng là được.”

Kỷ Vọng thấp giọng hỏi: “Không phải là mv sao, vai phụ còn có lời thoại?”

“Như vậy mới càng thú vị.” Kỳ Bạc Ngôn nói, cũng không biết trong lời nói của hắn, rốt cuộc là cái gì thú vị.

Kỷ Vọng lười để ý.

Một giờ sau, màn đêm buông xuống, trong ngôi nhà cũ rách nát, thích khách chậm rãi đến gần tướng quân đang nằm mê mang trên giường.

Miệng vết thương của tướng quân được cột bằng một mảnh vải màu đỏ, là xé từ trên y phục của con gái tội thần Từ Nhàn xuống.

Mạt Mệnh nhẹ nhàng gỡ mảnh vải màu đỏ ra, ném xuống đất, hắn móc kim sang dược trên người ra, nhẹ nhàng đổ lên vết thương của tướng quân.



Tướng quân bừng tỉnh, vừa muốn động thủ, lại thấy khuôn mặt của thích khách.

“Vậy mà lại là ngươi!” Tướng quân kinh ngạc.

Kỷ Vọng rũ mắt xuống, chạm vào tay Kỳ Bạc Ngôn: “Là ta.”

Máu rất thật, chảy trên làn da trắng nõn của Kỳ Bạc Ngôn, quá đỗi chói mắt, khó mà nhìn thẳng.

Kỷ Vọng nhấc mi: “Tướng quân, không thể tha cho Từ Nhàn sống được.”

Ánh mắt Kỳ Bạc Ngôn thẳng tắp dừng trên mặt cậu, chẳng mấy chuyên tâm mà diễn, cứng nhắc đọc lời thoại: “Ngươi vì sao phải làm vậy?”

“Bởi vì Mạt Mệnh ái mộ người đã nhiều năm.”

Cậu lột tả cảm giác áp lực, thống khổ, tựa như bị tình cảm không thấy tận cùng giằn xé thể xác và tinh thần, vành mắt đều đã đỏ.

“Những năm gần đây, trong lòng ta… Chỉ có người.”

Cậu chân thành tha thiết mà nói.

Chỉ là nhìn ánh mắt nhìn Kỳ Bạc Ngôn, lại không hề nhập, không có thâm tình như nước, chỉ có lạnh nhạt cùng phiền chán.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau