Lên Án [Đam Mỹ]

Chương 6: 4.2

Trước Sau
Chuyển ngữ: Wen

Lúc sau cậu tựa như một vai quần chúng, đứng ở phim trường xem Kỳ Bạc Ngôn quay mv. Đóng vai nữ chính là một Omega tên Chu Sơ Tuyết, là nữ thần của muôn vàn Alpha và Beta.

Chu Sơ Tuyết xinh đẹp lanh lợi, cùng Kỳ Bạc Ngôn đứng chung một chỗ rất xứng đôi.

Tiểu Húc cùng Kỷ Vọng tám nhảm: “Nghe nói Kỳ Bạc Ngôn rất trăng hoa, quay một bộ phim yêu một người, có khi Chu Sơ Tuyết cũng bị hắn ta thu phục rồi không?”

Kỷ Vọng khoanh tay trước ngực, không nói gì. Không ai so với cậu biết rõ ràng hơn, Kỳ Bạc Ngôn muốn có được ai, hắn sẽ có được người đó.

Lúc Kỳ Bạc Ngôn còn hát Rock&Roll, trong giới không ít nghệ sĩ có cá tính nổi loạn, quan hệ phức tạp, Kỳ Bạc Ngôn khi đó còn vẫn chuyên tâm theo âm nhạc.

Đương nhiên, Kỳ Bạc Ngôn cũng đặc biệt hơn người, không cắn thuốc lạm giao như người ta, chỉ là khi muốn chơi rồi liền chơi Alpha.

Alpha chơi Alpha, Kỷ Vọng chính là tên Alpha bị chơi đó.

Lúc này trường quay phát lên bài hát của Kỳ Bạc Ngôn, hôm nay mv được quay là mv của ca khúc chủ đề. Tiểu Húc bỏ qua ở oán niệm với chuyện của Kỳ Bạc Ngôn với Chu Sơ Tuyết, nhịn không được ngâm nga theo hai câu.

Quả thật rất hay, nhạc Kỳ Bạc Ngôn đều rất hot.

Đợi được một tiếng đồng hồ, Kỷ Vọng ôm kiếm trước người, cuối cùng cũng đến phân đoạn của cậu. Cậu muốn ám sát nữ chính, còn Kỳ Bạc Ngôn là anh hùng cứu mỹ nhân.

Kỳ Bạc Ngôn đang cúi đầu để nhân viên trang điểm sửa sang lại y phục và phát quan*, một chuỗi ngọc treo trên trên tóc hắn, rõ ràng loại trang sức có chút phù hoa lố lăng, treo trên người Kỳ Bạc Ngôn lại rất đẹp mắt.

Kỳ Bạc Ngôn nhìn qua Kỷ Vọng, cất giọng: “Cậu lại đây một chút.”



Kỷ Vọng đứng không yên nhúc nhích, Kỳ Bạc Ngôn lại nói: “Cậu với tôi lát nữa có cảnh đánh nhau, không muốn cùng tôi tập dợt một chút sao?”

Kỷ Vọng đành phải bước qua, kiếm của cậu không hẳn là bén, nhưng cũng có độ nguy hiểm nhất định. Động tác của cậu đa số đều rất nhẹ nhàng, chỉ là diễn mà thôi, không cần phải đao thật kiếm thật mà đánh nhau một hồi.

Chỉ là cậu nhìn thấy đôi mắt mang ý cười của Kỳ Bạc Ngôn, ác ý không kìm chế được mà bộc phát, động tác càng thêm mạnh bạo.

Chỉ nghe một tiếng keng vang lên, cây thương trong Kỳ Bạc Ngôn rớt trên mặt đất, động tác của Kỷ Vọng cứng đờ, thậm chí quên mất phải giả giọng: “Anh không sao chứ? Có bị thương không?”

Giọng vừa thốt ra, cậu mới kịp phản ứng lại, chỉ biết giương mắt nhìn Kỳ Bạc Ngôn, mà đối phương cũng lẳng lặng nhìn cậu, không có chút bất ngờ nào, thậm chí trên mặt còn vương vấn chút ý định trêu đùa. Kỳ Bạc Ngôn đưa tay lên.

Trên ngón tay thon dài có một vết thương nhỏ, máu đỏ chậm rãi lan ra trên làn da.

Cùng chẳng hề quan tâm tới vẻ mặt vô cùng khó coi của Kỷ Vọng, giọng nói Kỳ Bạc Ngôn tràn đầy thần thái của kẻ ngang ngược muốn gây sự: “Làm sao bây giờ đây? Tôi ghét nhất người ta tổn thương mình.”

Cả khuôn mặt Kỷ Vọng giấu dưới lớp mạn che, giọng nói mang theo âm thanh nghiến răng ken két: “Phải không, xin lỗi, tôi không biết anh Kỳ đây hóa ra lại mảnh mai yếu đuối như vậy.”

Cái tay đẫm máu của Kỳ Bạc Ngôn đột nhiên đánh úp, nâng cằm Kỷ Vọng, không tháo xuống mạn che mặt của Kỷ Vọng ngay lập tức, mà một lớp vải, đặt ngón tay lên môi cậu: “Thật ra cũng không có gì, em giúp tôi cầm máu là được.”

Cầm máu? Cầm máu như thế nào?

Rất nhanh sau đó, Kỷ Vọng đã nhận được đáp án.

Ngón tay Kỳ Bạc Ngôn dừng trên môi Kỷ Vọng, dùng sức nhấn xuống, như là muốn đem cả lớp vải nhét vào miệng cậu.

*Phát quan: dây buộc tóc, thường là một dải lụa, người có thân phận quyền quý thì có thể nạm ngọc hoặc treo thêm trang sức hay cài thêm trâm

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau