Chương 1: Lịch Sử Tiến Hóa 1
[Giữa trưa ngày 26 tháng 5 năm 20XX, một hòn đảo nhỏ xuất hiện ngoài biển Đông cách hòn đảo Trường Sa Việt Nam khoảng 100 hải lý hướng Đông Nam. Ngoài ra có thông tin ở những quốc gia khác cũng liên tục phát hiện đảo và hang động… Tít…]
[Diễn viên múa của chúng ta hôm nay thật tuyệt vời, hãy cho một tràng pháo tay… Tít…]
[ Ca sĩ trẻ… Tít.]
Bộp.
Điều khiển tivi bị văng lên ghế sô pha, ánh sáng duy nhất trong phòng là từ tivi cũng tắt lịm. Người ngồi trên ghế bị bóng tối bao phủ cả người, tóc mái lờ phờ che khuất xuống mặt, trông có vẻ âm u dị thường.
Điện thoại trên bàn rung lên một cái, có tin nhắn đến.
An, khi nào cậu đi học lại?
Tin nhắn từ lớp trưởng của cậu.
Triệu Văn An bắt lấy điện thoại ấn vài cái, tùy tiện đặt lại trên bàn.
'Ngày mai liền đi học.'
Cậu đứng dậy đi tới phòng bếp, lục một chút tủ lạnh, bên trong chỉ có mấy chai nước khoáng với vài lon bia, không có chút gì để lấp bụng.
Bây giờ là tám giờ tối, cậu phủ lên áo khoác mở cửa ra ngoài. Gần nhà có một tiệm tạp hóa nhỏ, cậu mua hai gói mì tôm cùng một cây xúc xích.
Đột nhiên dưới chân truyền đến xúc cảm mềm mại, con mèo hoa đang cọ quanh chan cậu.
Triệu Văn An ngồi xổm gãi gãi cổ nó một chút, con mèo thuận thế ngửa cổ thoải mái kêu meo meo.
"Quỷ mèo mê trai." Bà chủ tiệm tạp hóa cười mắng một tiếng: "Cứ hễ thấy cháu là nó xồm xồm lên lấy lòng."
Bà chủ trông cũng chỉ mới ngoài bốn mươi, bà mở tiệm ở đây đã mấy năm trời, con mèo hoa này cũng theo bà được tròn hai năm.
Triệu Văn An vừa vuốt mèo vừa đáp lại bà: "Cháu thấy bụng nó phồng lên thì phải, nó có bầu ạ?"
"Con quỷ mèo này theo trai đi biệt tích mấy ngày, bác cứ nghĩ nó bị bắt đi rồi cơ ai dè đâu lúc về thì vác cái bụng bự này về, cũng không biết được mấy đứa trong đó."
Bà lại gần bồng con mèo lên, xoa xoa cái bụng nó: "Đẻ ra rồi cũng đem cho chứ nuôi gì nổi."
Con mèo hình như nghe hiểu bà nói, nó meo meo nhảy khỏi lồng ngực bà chạy thoát đi ra ngoài.
Bà chủ không quản nó chạy đi đâu, cầm tiền thối đưa lại cho Triệu Văn An.
"Mà dạo này không thấy bố cháu đâu nhỉ, chú đi công tác rồi à?"
Triệu Văn An nhận tiền thối chỉ cười trừ tạm biệt. Bà cũng không nghĩ nhiều, chỉ là có lệ hỏi mà thôi liền đi vào trong chuẩn bị dọn tiệm ngủ sớm.
Vừa đi được một đoạn, dưới chân chợt rung lên làm bà sắp té đập mặt vào sàn nhà, cũng may tay mắt lanh lẹ mà nắm lấy góc bàn mới đứng vững. Bà vuốt vuốt ngực mình: "Gì vậy?"
Bên kia Triệu Văn An cũng cảm nhận được mặt đất rung lên, cậu có dự cảm không tốt bèn dựa lưng vào tường. Quả nhiên sau một lúc mặt đất càng rung lắc dữ dội hơn, mạnh mẽ đến nổi cậu không thể đứng vững được chỉ có thể nằm bò xuống mặt đất hai tay bảo vệ đầu.
Hàng cây ven đường theo trận động đất này lắc lư qua lại, mặt đất có dấu hiệu muốn vỡ ra, hàng loạt tiếp đổ vỡ từ các nhà dân phát ra đinh tai nhức óc.
Sau hơn năm phút đồng hồ trận động đất này mới dừng lại.
Triệu Văn An thở phào một hơi, đứng dậy phủi phủi quần áo bị bẩn của mình, quan sát một chút xung quanh.
Có vẻ chỉ là một cơn động đất nhỏ mà thôi, mặt đường bị đứt lỡ vài nơi nhưng không đáng kể, xung quanh người dân cũng không ai bị thương, hầu hết mọi người đã thủ sẵn tâm lý chạy ra ngoài đường khi mặt đất rung lên lần đầu, nhưng vật tư và nhà cửa thì bị hư hao khá nghiêm trọng.
Vừa mở cửa liền thấy một đống lộn xộn rơi nát dưới sàn, Triệu Văn An cười khổ khom người dọn dẹp.
Qua mười giờ hơn cậu mới được lấp đầy cái bụng đói của mình, mùi mì tôm thoảng khắp phòng bếp, uống hai ngụm nước lọc lại lụi cụi rửa bát.
Tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường cậu mới có thời gian lên mạng xã hội soát một chút tin tức trận động đất vừa rồi.
Nhưng soát một soát lại phát hiện không thể lên mạng được.
Cậu kiểm tra lại Wifi, tín hiệu hoàn toàn không thấy đâu.
Triệu Văn An nhăn nhăn mày, đi đến vạch ra bức màn đang che chắn cửa sổ. Giờ mới phát hiện khu phố cậu đang ở chỉ có lấm tấm mấy đèn. Bởi vì điện trong nhà là điện từ bình dự trữ tự động nên cậu không để ý những nhà khác có điện hay không.
Có thể là do trận động đất khiến bị mất điện, còn tín hiệu cũng bị ảnh hưởng.
Không để ý nhiều đến chuyện này, cậu xốc chăn lên chuẩn bị đi ngủ.
Ngày mai còn muốn dậy sớm đi học.
Đêm nay không có trăng, chỉ có muôn vàn vì sao vì bầu trời mà tô điểm lên hàng ngàn tia sáng lấp lánh. Ở đâu đó trên thế giới, từng ngôi đền thần bí mọc lên từ dưới mặt đất. Các lãnh đạo các nước nơi nơi phong tỏa những ngôi đền trong nước mình.
Mười hai giờ đêm yên tĩnh, con kiến nhỏ trong đàn kiến kiếm ăn có những biểu hiện bất thường. Cái đầu của nó dần to hơn, sáu chân dài hơn, màu đỏ lửa hiện lên những đường mạch đen xấu xí. Thân hình nó giật giật vài cái, đột nhiên nhào qua con kiến gần nhất đè nó xuống đất, há cái miệng chứa đầy răng nhọn một cạp cắn chết con kiến kia, tham lam cắn nuốt máu thịt đồng bạn.
[Diễn viên múa của chúng ta hôm nay thật tuyệt vời, hãy cho một tràng pháo tay… Tít…]
[ Ca sĩ trẻ… Tít.]
Bộp.
Điều khiển tivi bị văng lên ghế sô pha, ánh sáng duy nhất trong phòng là từ tivi cũng tắt lịm. Người ngồi trên ghế bị bóng tối bao phủ cả người, tóc mái lờ phờ che khuất xuống mặt, trông có vẻ âm u dị thường.
Điện thoại trên bàn rung lên một cái, có tin nhắn đến.
An, khi nào cậu đi học lại?
Tin nhắn từ lớp trưởng của cậu.
Triệu Văn An bắt lấy điện thoại ấn vài cái, tùy tiện đặt lại trên bàn.
'Ngày mai liền đi học.'
Cậu đứng dậy đi tới phòng bếp, lục một chút tủ lạnh, bên trong chỉ có mấy chai nước khoáng với vài lon bia, không có chút gì để lấp bụng.
Bây giờ là tám giờ tối, cậu phủ lên áo khoác mở cửa ra ngoài. Gần nhà có một tiệm tạp hóa nhỏ, cậu mua hai gói mì tôm cùng một cây xúc xích.
Đột nhiên dưới chân truyền đến xúc cảm mềm mại, con mèo hoa đang cọ quanh chan cậu.
Triệu Văn An ngồi xổm gãi gãi cổ nó một chút, con mèo thuận thế ngửa cổ thoải mái kêu meo meo.
"Quỷ mèo mê trai." Bà chủ tiệm tạp hóa cười mắng một tiếng: "Cứ hễ thấy cháu là nó xồm xồm lên lấy lòng."
Bà chủ trông cũng chỉ mới ngoài bốn mươi, bà mở tiệm ở đây đã mấy năm trời, con mèo hoa này cũng theo bà được tròn hai năm.
Triệu Văn An vừa vuốt mèo vừa đáp lại bà: "Cháu thấy bụng nó phồng lên thì phải, nó có bầu ạ?"
"Con quỷ mèo này theo trai đi biệt tích mấy ngày, bác cứ nghĩ nó bị bắt đi rồi cơ ai dè đâu lúc về thì vác cái bụng bự này về, cũng không biết được mấy đứa trong đó."
Bà lại gần bồng con mèo lên, xoa xoa cái bụng nó: "Đẻ ra rồi cũng đem cho chứ nuôi gì nổi."
Con mèo hình như nghe hiểu bà nói, nó meo meo nhảy khỏi lồng ngực bà chạy thoát đi ra ngoài.
Bà chủ không quản nó chạy đi đâu, cầm tiền thối đưa lại cho Triệu Văn An.
"Mà dạo này không thấy bố cháu đâu nhỉ, chú đi công tác rồi à?"
Triệu Văn An nhận tiền thối chỉ cười trừ tạm biệt. Bà cũng không nghĩ nhiều, chỉ là có lệ hỏi mà thôi liền đi vào trong chuẩn bị dọn tiệm ngủ sớm.
Vừa đi được một đoạn, dưới chân chợt rung lên làm bà sắp té đập mặt vào sàn nhà, cũng may tay mắt lanh lẹ mà nắm lấy góc bàn mới đứng vững. Bà vuốt vuốt ngực mình: "Gì vậy?"
Bên kia Triệu Văn An cũng cảm nhận được mặt đất rung lên, cậu có dự cảm không tốt bèn dựa lưng vào tường. Quả nhiên sau một lúc mặt đất càng rung lắc dữ dội hơn, mạnh mẽ đến nổi cậu không thể đứng vững được chỉ có thể nằm bò xuống mặt đất hai tay bảo vệ đầu.
Hàng cây ven đường theo trận động đất này lắc lư qua lại, mặt đất có dấu hiệu muốn vỡ ra, hàng loạt tiếp đổ vỡ từ các nhà dân phát ra đinh tai nhức óc.
Sau hơn năm phút đồng hồ trận động đất này mới dừng lại.
Triệu Văn An thở phào một hơi, đứng dậy phủi phủi quần áo bị bẩn của mình, quan sát một chút xung quanh.
Có vẻ chỉ là một cơn động đất nhỏ mà thôi, mặt đường bị đứt lỡ vài nơi nhưng không đáng kể, xung quanh người dân cũng không ai bị thương, hầu hết mọi người đã thủ sẵn tâm lý chạy ra ngoài đường khi mặt đất rung lên lần đầu, nhưng vật tư và nhà cửa thì bị hư hao khá nghiêm trọng.
Vừa mở cửa liền thấy một đống lộn xộn rơi nát dưới sàn, Triệu Văn An cười khổ khom người dọn dẹp.
Qua mười giờ hơn cậu mới được lấp đầy cái bụng đói của mình, mùi mì tôm thoảng khắp phòng bếp, uống hai ngụm nước lọc lại lụi cụi rửa bát.
Tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường cậu mới có thời gian lên mạng xã hội soát một chút tin tức trận động đất vừa rồi.
Nhưng soát một soát lại phát hiện không thể lên mạng được.
Cậu kiểm tra lại Wifi, tín hiệu hoàn toàn không thấy đâu.
Triệu Văn An nhăn nhăn mày, đi đến vạch ra bức màn đang che chắn cửa sổ. Giờ mới phát hiện khu phố cậu đang ở chỉ có lấm tấm mấy đèn. Bởi vì điện trong nhà là điện từ bình dự trữ tự động nên cậu không để ý những nhà khác có điện hay không.
Có thể là do trận động đất khiến bị mất điện, còn tín hiệu cũng bị ảnh hưởng.
Không để ý nhiều đến chuyện này, cậu xốc chăn lên chuẩn bị đi ngủ.
Ngày mai còn muốn dậy sớm đi học.
Đêm nay không có trăng, chỉ có muôn vàn vì sao vì bầu trời mà tô điểm lên hàng ngàn tia sáng lấp lánh. Ở đâu đó trên thế giới, từng ngôi đền thần bí mọc lên từ dưới mặt đất. Các lãnh đạo các nước nơi nơi phong tỏa những ngôi đền trong nước mình.
Mười hai giờ đêm yên tĩnh, con kiến nhỏ trong đàn kiến kiếm ăn có những biểu hiện bất thường. Cái đầu của nó dần to hơn, sáu chân dài hơn, màu đỏ lửa hiện lên những đường mạch đen xấu xí. Thân hình nó giật giật vài cái, đột nhiên nhào qua con kiến gần nhất đè nó xuống đất, há cái miệng chứa đầy răng nhọn một cạp cắn chết con kiến kia, tham lam cắn nuốt máu thịt đồng bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất