Chương 3: Lịch Sử Tiến Hóa 3
Động một chút vai trái, đau đớn làm Triệu Văn An hít sâu một hơi.
Được rồi, chuyện này bỏ sang một bên, trước lấp cái cửa chính đang mở rộng kia lại đã. Cũng không thể để mấy con vật khác xông vào được.
Lôi tủ, bàn ghế, tất cả mọi thứ to lớn để che đi cửa chính xong thì Triệu Văn An đã bủn rủn tay chân. Lê cơ thể không còn một chút sức lực lên lầu, mở hộp sơ cứu lấy ra băng gạc thuốc mang băng bó lại vết thương trên người. Ngoại trừ vai và bụng là nơi bị thương nặng nhất thì xương sườn hình như đã gãy một cái, da thịt có mấy chỗ bị trầy sát ứ máu, trên trán cũng bị cứa một đường ngắn. Cậu cắn chặt răng cầm bông y tế đã được nhúng nước muối sát trùng miệng vết thương, lại dùng băng gạc cố định lại, cuối cùng buộc chặt nhiều vòng với băng trắng.
Băng bó xong Triệu Văn An nằm liệt dưới sàn, từng hớp hút khí, trên mặt trên người ứa đầy mồ hôi hột. Cậu gượng người đứng dậy đi đến ban công lầu hai, soạt một cái mở ra cánh cửa vẫn luôn đóng kính. Cơn gió lạnh thổi qua khắp người, cậu đánh một cái rùng mình, da gà nổi đầy trên da.
Chỉ hơn bốn giờ ngắn ngủi thế giới liền thay đổi
Phóng tầm mắt nhìn xuống, trên đường máu đầy đất, xác người bị gặm gấm chỉ còn vụn xương và thịt nát, tiếng thét chói tai không ngừng vang lên trong khu phố kèm theo những tiếng gầm rú dữ tợn của động vật.
Vài con chuột cống còn đang nhấm nháp mấy cái tay chân còn thừa ở vỉa hè. Bộ lông xám sệt dính đầy máu, nhảy qua nhảy lại khắp nơi tấn công người đi đường. Luc chó mèo cũng như bị điên giống nhau nơi nơi gào cắn con người.
Có những đứa trẻ con chạy trốn khỏi bọn chó dại, chúng vừa chạy vừa khóc lóc ném đồ lung tung vào bọn chó. Một cậu bé trong số chúng bị vấp ngã nằm bẹp xuống mặt đường, mặt bị trầy xước bong thịt ra, từng khối nước mắt to như hạt châu rơi đầy từ cặp mắt đầy sợ hãi của nó. Nó nhìn những đứa bé kia không ai đỡ nó dậy mà rời đi, lại quay đầu xem bọn chó phía sau. Lũ chó dại đã gần sát, trong đó một con chó to bất thường há cái miệng gớm ghiếc một cạp cắn xuống đứa trẻ vô tội.
"Á! Mẹ ơi bố ơi cứu con!Cứu con! Đau quá! Huhu đau quá!"
Đám trẻ con đằng trước nghe tiếng khóc của cậu bé càng thêm hoảng sợ. Có mấy người đứng trong nhà nhìn thấy cảnh tượng này cũng tím mặt mày nhưng không ai dám chạy ra cứu cậu bé.
Bỗng một tiếng rống giận vang lên, theo sau đó một người đàn ông xông lên chỗ con chó dại, nhặt lấy khúc gỗ ven đường đánh thẳng vào bụng con chó. Anh ta không biết lấy từ đâu ra sức lực một đập liền đập bể bụng con chó to, đồng thời khúc gỗ cũng vỡ làm hai. Mấy con chó dại xung quanh thấy vậy liền muốn vồ lên cắn, nhưng anh ta nhanh nhạy lạ thường, tay ôm lấy cậu bé liền quay người chạy đi.
"Bố... Đau quá bố ơi."
Cậu bé nước mắt giàn dụa ôm chặt lấy người đàn ông, cánh tay bị con chó cắn mất một khúc thịt đang chảy máu không ngừng. Người đàn ông cảm giác tim gian của mình như bị xé nát không ngừng nhói đau, anh ta vừa tránh một con chó vừa đau lòng an ủi đứa trẻ trong lòng.
"Ngoan, bố đưa con đi bệnh viện."
Triệu Văn An ở trên lầu xem một hồi, những cảnh tượng như vậy liền rất nhiều, còn có mấy nhà dân bị lũ động vật hóa điên xông vào ăn thịt người. Cậu nhìn con chó bị đánh chết kia, trong cả bầy chó dại chỉ có một con này là có đường mạch đen.
Đứng quan sát thêm một hồi Triệu Văn An đóng cửa quay vào trong, xuống lầu. Đi được nửa đường cậu lại rẽ sang một hướng khác.
Phòng ngủ của bố cậu.
Triệu Văn An nhẹ đẩy cửa, tiếng kẽo kẹt rõ ràng truyền vào tai, căn phòng tối mù cùng mùi ẩm mốc cho thấy nơi này đã lâu không được dùng đến. Triệu Văn An bật công tắc đèn, đi đến giường ngủ. Cậu cúi người chui xuống gầm giường, lục mò moi ra một cái hộp sắt. Ấn một chút số trên cái hộp, cạch một tiếng mật khẩu chính xác. Mở ra chiếc hộp, bên trong là một khẩu M1911 và hai băng đạn sáu viên.
Vuốt ve một chút thân súng cùng băng đạn, Triệu Văn An đem nó cầm lên.
Cậu đi trở về phòng ngủ của mình thay một bộ quần áo mới, quần jean rộng rãi và áo thun đen dễ hoạt động, cuối cùng khoác thêm một cái áo khoác đen rộng che đi bên trong khẩu súng.
Xong xuôi hết thảy Triệu Văn An cầm lên điện thoại muốn kiểm tra xem đã có mạng hay chưa, nhưng ấn một hồi màn hình điện thoại vẫn tối thui, không khởi động được.
Mày cậu nhíu thật chặt, giờ không chỉ tín hiệu, mạng và điện không có, ngay cả điện thoại cũng không dùng được.
Chuyện này làm cậu nghĩ tới một khả năng, thật không tốt chút nào.
Bên ngoài mây đen rơi xuống mưa to, hạt mưa nặng nề đánh thẳng vào lòng Triệu Văn An. Cậu xoa xoa giữa mày, cuối cùng thở ra một hơi dài.
Ầm!
Đột nhiên một tiếng động mạnh như có vật từ trên cao rớt xuống đất.
Là từ phòng khách truyền tới.
Triệu Văn An giật mình trong lòng, chẳng lẽ con mèo còn sống.
Không hay!
Cậu đi đến phòng khách, lúc gần đến cửa tiếng sột soạt nhỏ nhỏ phát ra, như là đang có thứ gì nhai nuốt.
Thử thăm dò nhìn vào trong phòng nhưng hình ảnh đầu tiên ánh vào mắt lại không như cậu dự đoán. Không phải thân ảnh to như hổ của con mèo kia mà là cơ thể của một con mèo bình thường.
Cậu nhớ đến lúc gặp con mèo hoa ở tiệm tạp hóa dường như bà chủ tiệm có nói nó có bầu. Vậy đây là con của nó.
Cậu nhìn phần bụng bị thủng lỗ máu loang te toét, là do con mèo kia chui ra sao?
Tuy nhiên...
Nhìn con mèo con đang ăn ngấu nhiến phần thịt nát ở bụng mẹ nó cùng với những mạch đen trên người và hàm răng sắc bén. Triệu Văn An sờ lên thân súng qua lớp áo khoác.
Không thể để nó sống.
Tay đang định rút súng ra nhưng không biết nghĩ gì lại thu trở về. Triệu Văn An nhìn quanh một vòng xung quanh, nhặt lên mảnh thủy tinh dưới sàn, vì tránh làm kinh động con mèo nên cậu đi thật chậm đến gần nó. Con mèo vừa mới chào đời nhưng đã lớn bằng một con mèo trưởng thành, nó còn đang mải mê ăn uống, không thèm đếm xỉa xung quanh.
Khi chỉ còn ba mét nữa là đến chỗ mèo con, Triệu Văn An chợt tăng tốc chạy nhanh đến một kích trở tay không kịp đâm thẳng xuống Con mèo giật tai, cảm nhận được tiếng gió mà quay đầu nhìn đến mảnh thủy tinh sắc bén đang giáng xuống người nó. Lông toàn thân nó dựng đứng, bản năng cảnh báo nguy hiểm của động vật lập tức khiến nó muốn chạy trốn, nhưng vì sinh ra không lâu, xương khớp vẫn chưa hoàn toàn cứng cáp làm nó chỉ có thể gượng đứng dậy, nào lấy đâu ra sức lực chạy trốn.
Mèo con kêu thảm thiết một tiếng, hoàn toàn không chống đỡ được kết cục bị mảnh thủy tinh đâm xuyên tim.
Triệu Văn An phủi phủi tay dính máu. So với mèo mẹ thì mèo con rõ ràng dễ giết hơn nhiều. Nhưng nếu để nó sống thêm mấy ngày chưa chắc đã có thể dễ dàng giết như vậy.
Khẽ hạ mắt nhìn nơi bụng bị lủng lỗ của con mèo lớn, cậu phát hiện còn có xác hai con mèo con bị lấp ở dưới. Hai con này không có mạch đen trên người, chúng giống nhau đều bị mất một vài bộ phận trên cơ thể, dường như khi còn ở trong bụng mẹ đã bị con mèo kia ăn mất.
Triệu Văn An ghét bỏ đá nhẹ con mèo bên chân. Không chỉ lấy thịt mẹ mình làm thức ăn mà còn giết anh chị để tranh giành không gian trong bụng mẹ.
Đá chán rồi Triệu Văn An đến nhà bếp lục xem còn có bao nhiêu thức ăn. Thấy tình hình hiện nay không đơn giản chỉ là dăm ba bữa là có thể giải quyết, cậu cần thiết dự trữ thật nhiều đồ ăn thức uống. Nhưng một gom liền phát hiện trong nhà không nhiều lắm đồ có thể ăn. Chỉ có nửa bao gạo sống, bia, nước khoáng.
Cậu quên mất tối qua mình còn phải đi mua mì tôm.
Gay go đây...
Vo một ít gạo nấu cháo, trong lúc chờ Triệu Văn An liền lôi xác mấy con mèo ra sân sau đào hố chôn.
Lúc lôi con mèo lớn có chút vất vả, cậu phải dùng hết sức chín trâu hai ngựa mới lôi được nó ra. May mắn trận mưa đã che giấu đi động tĩnh ở đây và xóa đi mùi máu tươi, bằng không không biết sẽ có bao nhiêu động vật xông vào nhà. Khóa kỹ cửa sau lại kiểm tra chỗ bàn ghế chặn lại của chính, lúc này cậu mới thả lỏng ăn chút cháo lấp bụng.
Mưa to kéo dài tầm tã đến giữa khuya, khi trời tờ mờ sáng ánh nắng ban mai chiếu vào trên giọt sương còn đọng trên phiến lá xanh. Nước mưa gột rửa máu tanh trên đường phố, tẩy sạch vết bẩn hôi thối trong mọi ngóc ngách, chỉ còn có không khí trong lành len lỏi trong buồng phổi.
Nhờ ơn trận mưa Triệu Văn An mới có thể chợp mắt vài tiếng, nhưng cũng chỉ là vài tiếng ngắn ngủi, sau khi mưa ngừng cậu liền tỉnh giấc. Khẽ ngáp một cái, tay chà sát đuôi mắt hơi sưng đỏ do thiếu ngủ, cậu hâm lại nồi cháo tối qua còn dư ăn sáng. Đang thay băng cho vết thương trên người đột nhiên từ xa vọng lại tiếng nói rất to, đoán chừng khắp khu phố đều có thể nghe thấy.
Triệu Văn An ló đầu nhìn ra ban công. Khoảng bốn chiếc xe tải chạy trên đường cái, đằng sau còn chạy theo mấy chiếc ô tô xe máy. Có người ở trên xe cầm loa phóng đại âm thanh ở kêu gọi.
"Đây là thông tin chính phủ mới nhất, yêu cầu người dân chung tay hợp lực bắt giữ những động vật hóa điên, trẻ em cùng người già hoặc người không có khả năng bảo vệ bản thân yêu cầu tập trung một chỗ để được cảnh sát và nhân viên nhà nước hỗ trợ. Xin nhắc lại, yêu cầu người dân..."
Là cảnh sát!
Triệu Văn An thu dọn đồ đạc, tính toán đến chỗ mấy anh cảnh sát cứu hộ. Cậu chính là người bị thương không có khả năng bảo vệ bản thân đây.
Cầm theo hai bộ quần áo, thuốc men và một ít gạo muối ăn cùng nước khoáng bỏ vào balo, cậu lựa một đôi giày vận động bền chắc đeo vào, chờ đến khi xe tải tới gần liền mở cửa ra ngoài. Cũng không riêng gì Triệu Văn An một người nghe thấy đến cảnh sát cứu hộ, có mấy căn hộ cũng lủi thủi đi ra rất nhiều người.
Mấy chiếc xe tải kéo theo một đoàn dài người dân, cửa sổ xe được kéo xuống, có thể loáng thoáng trông thấy một vài đầu súng chỉa ra ngoài. Chỉ cần mấy con động vật lại gần liền nã đạn. Bên trong người thả chậm tốc độ xe, có người vẫy tay ra hiệu: "Lên xe."
Triệu Văn An không nề hà hay hỏi lại, cậu chạy đến hầm xe phía sau, nhanh gọn trèo lên. Hầm xe bên trong đã ngồi đầy người, hầu hết đều là người già trẻ em và phụ nữ. Bỗng một cánh tay vỗ lên vai cậu, tuy nhẹ nhưng vẫn khiến vết thương dưới băng vải nhói đau. Cậu quay đầu, một cô gái mảnh khảnh đang nheo mắt nhìn cậu. Khắp người cô gái dính đầy vết bẩn, bộ quần áo học sinh lem luốc máu khô, mái tóc ngắn màu đen tuyền được móc lai màu hồng ở phần đuôi càng thêm rõ ràng hiện ra làm Triệu Văn An lập tức nhận ra người này.
"Trang?"
Lê Thị Trang nhe răng cười: "Văn An, cậu vẫn còn sống nha."
Hả? Triệu Văn An nhẹ nhướng mày. Đây không nên là lời nên nói khi gặp lại bạn cùng lớp đâu. Nhưng nhìn bề ngoài tàn tạ của cô Triệu Văn An vẫn là im lặng không nói.
"Sao cậu lại thành ra thế này?" Cậu hỏi.
"Do lũ động vật ấy mà." Lê Thị Trang dựa lưng vào hầm xe: "Hôm qua tan học tớ đi la cà với mấy đứa bạn ở caffe thì bọn chó mèo hoang đột nhiên xông vào quán. Tụi nó như bị điên ấy, cắn chết quá trời người. Tớ chạy khỏi quán nhưng mấy đứa kia..."
Nói nói Lê Thị Trang trở nên hốt hoảng, hai tay ôm mặt chôn ở đầu gối: "Lúc đó rất đáng sợ... máu khắp nơi, ngoài đường cũng đầy người bị tụi nó cắn chết..."
Giọng cô bỗng như bị chặn lại, thanh âm nghẹn ngào ấm ức, chôn mặt khóc không thành tiếng.
Xe bắt đầu chạy nhanh hơn, tiếng súng nổ pằng pằng bên tai. Người trong hầm xe còn đỡ, những người lái xe riêng chạy theo đằng sau tim như muốn nhảy ra ngoài. Mấy con chim bay lượn lờ trên đỉnh đầu đoàn người định thừa cơ hội sà xuống quắp người đi. Một tiếng súng nổ vào cánh con chim lớn, nó mất thăng bằng lao thẳng xuống đất, ngược lại trở thành thức ăn cho mấy con động vật khác xâu xé.
Súng M1911:
Được rồi, chuyện này bỏ sang một bên, trước lấp cái cửa chính đang mở rộng kia lại đã. Cũng không thể để mấy con vật khác xông vào được.
Lôi tủ, bàn ghế, tất cả mọi thứ to lớn để che đi cửa chính xong thì Triệu Văn An đã bủn rủn tay chân. Lê cơ thể không còn một chút sức lực lên lầu, mở hộp sơ cứu lấy ra băng gạc thuốc mang băng bó lại vết thương trên người. Ngoại trừ vai và bụng là nơi bị thương nặng nhất thì xương sườn hình như đã gãy một cái, da thịt có mấy chỗ bị trầy sát ứ máu, trên trán cũng bị cứa một đường ngắn. Cậu cắn chặt răng cầm bông y tế đã được nhúng nước muối sát trùng miệng vết thương, lại dùng băng gạc cố định lại, cuối cùng buộc chặt nhiều vòng với băng trắng.
Băng bó xong Triệu Văn An nằm liệt dưới sàn, từng hớp hút khí, trên mặt trên người ứa đầy mồ hôi hột. Cậu gượng người đứng dậy đi đến ban công lầu hai, soạt một cái mở ra cánh cửa vẫn luôn đóng kính. Cơn gió lạnh thổi qua khắp người, cậu đánh một cái rùng mình, da gà nổi đầy trên da.
Chỉ hơn bốn giờ ngắn ngủi thế giới liền thay đổi
Phóng tầm mắt nhìn xuống, trên đường máu đầy đất, xác người bị gặm gấm chỉ còn vụn xương và thịt nát, tiếng thét chói tai không ngừng vang lên trong khu phố kèm theo những tiếng gầm rú dữ tợn của động vật.
Vài con chuột cống còn đang nhấm nháp mấy cái tay chân còn thừa ở vỉa hè. Bộ lông xám sệt dính đầy máu, nhảy qua nhảy lại khắp nơi tấn công người đi đường. Luc chó mèo cũng như bị điên giống nhau nơi nơi gào cắn con người.
Có những đứa trẻ con chạy trốn khỏi bọn chó dại, chúng vừa chạy vừa khóc lóc ném đồ lung tung vào bọn chó. Một cậu bé trong số chúng bị vấp ngã nằm bẹp xuống mặt đường, mặt bị trầy xước bong thịt ra, từng khối nước mắt to như hạt châu rơi đầy từ cặp mắt đầy sợ hãi của nó. Nó nhìn những đứa bé kia không ai đỡ nó dậy mà rời đi, lại quay đầu xem bọn chó phía sau. Lũ chó dại đã gần sát, trong đó một con chó to bất thường há cái miệng gớm ghiếc một cạp cắn xuống đứa trẻ vô tội.
"Á! Mẹ ơi bố ơi cứu con!Cứu con! Đau quá! Huhu đau quá!"
Đám trẻ con đằng trước nghe tiếng khóc của cậu bé càng thêm hoảng sợ. Có mấy người đứng trong nhà nhìn thấy cảnh tượng này cũng tím mặt mày nhưng không ai dám chạy ra cứu cậu bé.
Bỗng một tiếng rống giận vang lên, theo sau đó một người đàn ông xông lên chỗ con chó dại, nhặt lấy khúc gỗ ven đường đánh thẳng vào bụng con chó. Anh ta không biết lấy từ đâu ra sức lực một đập liền đập bể bụng con chó to, đồng thời khúc gỗ cũng vỡ làm hai. Mấy con chó dại xung quanh thấy vậy liền muốn vồ lên cắn, nhưng anh ta nhanh nhạy lạ thường, tay ôm lấy cậu bé liền quay người chạy đi.
"Bố... Đau quá bố ơi."
Cậu bé nước mắt giàn dụa ôm chặt lấy người đàn ông, cánh tay bị con chó cắn mất một khúc thịt đang chảy máu không ngừng. Người đàn ông cảm giác tim gian của mình như bị xé nát không ngừng nhói đau, anh ta vừa tránh một con chó vừa đau lòng an ủi đứa trẻ trong lòng.
"Ngoan, bố đưa con đi bệnh viện."
Triệu Văn An ở trên lầu xem một hồi, những cảnh tượng như vậy liền rất nhiều, còn có mấy nhà dân bị lũ động vật hóa điên xông vào ăn thịt người. Cậu nhìn con chó bị đánh chết kia, trong cả bầy chó dại chỉ có một con này là có đường mạch đen.
Đứng quan sát thêm một hồi Triệu Văn An đóng cửa quay vào trong, xuống lầu. Đi được nửa đường cậu lại rẽ sang một hướng khác.
Phòng ngủ của bố cậu.
Triệu Văn An nhẹ đẩy cửa, tiếng kẽo kẹt rõ ràng truyền vào tai, căn phòng tối mù cùng mùi ẩm mốc cho thấy nơi này đã lâu không được dùng đến. Triệu Văn An bật công tắc đèn, đi đến giường ngủ. Cậu cúi người chui xuống gầm giường, lục mò moi ra một cái hộp sắt. Ấn một chút số trên cái hộp, cạch một tiếng mật khẩu chính xác. Mở ra chiếc hộp, bên trong là một khẩu M1911 và hai băng đạn sáu viên.
Vuốt ve một chút thân súng cùng băng đạn, Triệu Văn An đem nó cầm lên.
Cậu đi trở về phòng ngủ của mình thay một bộ quần áo mới, quần jean rộng rãi và áo thun đen dễ hoạt động, cuối cùng khoác thêm một cái áo khoác đen rộng che đi bên trong khẩu súng.
Xong xuôi hết thảy Triệu Văn An cầm lên điện thoại muốn kiểm tra xem đã có mạng hay chưa, nhưng ấn một hồi màn hình điện thoại vẫn tối thui, không khởi động được.
Mày cậu nhíu thật chặt, giờ không chỉ tín hiệu, mạng và điện không có, ngay cả điện thoại cũng không dùng được.
Chuyện này làm cậu nghĩ tới một khả năng, thật không tốt chút nào.
Bên ngoài mây đen rơi xuống mưa to, hạt mưa nặng nề đánh thẳng vào lòng Triệu Văn An. Cậu xoa xoa giữa mày, cuối cùng thở ra một hơi dài.
Ầm!
Đột nhiên một tiếng động mạnh như có vật từ trên cao rớt xuống đất.
Là từ phòng khách truyền tới.
Triệu Văn An giật mình trong lòng, chẳng lẽ con mèo còn sống.
Không hay!
Cậu đi đến phòng khách, lúc gần đến cửa tiếng sột soạt nhỏ nhỏ phát ra, như là đang có thứ gì nhai nuốt.
Thử thăm dò nhìn vào trong phòng nhưng hình ảnh đầu tiên ánh vào mắt lại không như cậu dự đoán. Không phải thân ảnh to như hổ của con mèo kia mà là cơ thể của một con mèo bình thường.
Cậu nhớ đến lúc gặp con mèo hoa ở tiệm tạp hóa dường như bà chủ tiệm có nói nó có bầu. Vậy đây là con của nó.
Cậu nhìn phần bụng bị thủng lỗ máu loang te toét, là do con mèo kia chui ra sao?
Tuy nhiên...
Nhìn con mèo con đang ăn ngấu nhiến phần thịt nát ở bụng mẹ nó cùng với những mạch đen trên người và hàm răng sắc bén. Triệu Văn An sờ lên thân súng qua lớp áo khoác.
Không thể để nó sống.
Tay đang định rút súng ra nhưng không biết nghĩ gì lại thu trở về. Triệu Văn An nhìn quanh một vòng xung quanh, nhặt lên mảnh thủy tinh dưới sàn, vì tránh làm kinh động con mèo nên cậu đi thật chậm đến gần nó. Con mèo vừa mới chào đời nhưng đã lớn bằng một con mèo trưởng thành, nó còn đang mải mê ăn uống, không thèm đếm xỉa xung quanh.
Khi chỉ còn ba mét nữa là đến chỗ mèo con, Triệu Văn An chợt tăng tốc chạy nhanh đến một kích trở tay không kịp đâm thẳng xuống Con mèo giật tai, cảm nhận được tiếng gió mà quay đầu nhìn đến mảnh thủy tinh sắc bén đang giáng xuống người nó. Lông toàn thân nó dựng đứng, bản năng cảnh báo nguy hiểm của động vật lập tức khiến nó muốn chạy trốn, nhưng vì sinh ra không lâu, xương khớp vẫn chưa hoàn toàn cứng cáp làm nó chỉ có thể gượng đứng dậy, nào lấy đâu ra sức lực chạy trốn.
Mèo con kêu thảm thiết một tiếng, hoàn toàn không chống đỡ được kết cục bị mảnh thủy tinh đâm xuyên tim.
Triệu Văn An phủi phủi tay dính máu. So với mèo mẹ thì mèo con rõ ràng dễ giết hơn nhiều. Nhưng nếu để nó sống thêm mấy ngày chưa chắc đã có thể dễ dàng giết như vậy.
Khẽ hạ mắt nhìn nơi bụng bị lủng lỗ của con mèo lớn, cậu phát hiện còn có xác hai con mèo con bị lấp ở dưới. Hai con này không có mạch đen trên người, chúng giống nhau đều bị mất một vài bộ phận trên cơ thể, dường như khi còn ở trong bụng mẹ đã bị con mèo kia ăn mất.
Triệu Văn An ghét bỏ đá nhẹ con mèo bên chân. Không chỉ lấy thịt mẹ mình làm thức ăn mà còn giết anh chị để tranh giành không gian trong bụng mẹ.
Đá chán rồi Triệu Văn An đến nhà bếp lục xem còn có bao nhiêu thức ăn. Thấy tình hình hiện nay không đơn giản chỉ là dăm ba bữa là có thể giải quyết, cậu cần thiết dự trữ thật nhiều đồ ăn thức uống. Nhưng một gom liền phát hiện trong nhà không nhiều lắm đồ có thể ăn. Chỉ có nửa bao gạo sống, bia, nước khoáng.
Cậu quên mất tối qua mình còn phải đi mua mì tôm.
Gay go đây...
Vo một ít gạo nấu cháo, trong lúc chờ Triệu Văn An liền lôi xác mấy con mèo ra sân sau đào hố chôn.
Lúc lôi con mèo lớn có chút vất vả, cậu phải dùng hết sức chín trâu hai ngựa mới lôi được nó ra. May mắn trận mưa đã che giấu đi động tĩnh ở đây và xóa đi mùi máu tươi, bằng không không biết sẽ có bao nhiêu động vật xông vào nhà. Khóa kỹ cửa sau lại kiểm tra chỗ bàn ghế chặn lại của chính, lúc này cậu mới thả lỏng ăn chút cháo lấp bụng.
Mưa to kéo dài tầm tã đến giữa khuya, khi trời tờ mờ sáng ánh nắng ban mai chiếu vào trên giọt sương còn đọng trên phiến lá xanh. Nước mưa gột rửa máu tanh trên đường phố, tẩy sạch vết bẩn hôi thối trong mọi ngóc ngách, chỉ còn có không khí trong lành len lỏi trong buồng phổi.
Nhờ ơn trận mưa Triệu Văn An mới có thể chợp mắt vài tiếng, nhưng cũng chỉ là vài tiếng ngắn ngủi, sau khi mưa ngừng cậu liền tỉnh giấc. Khẽ ngáp một cái, tay chà sát đuôi mắt hơi sưng đỏ do thiếu ngủ, cậu hâm lại nồi cháo tối qua còn dư ăn sáng. Đang thay băng cho vết thương trên người đột nhiên từ xa vọng lại tiếng nói rất to, đoán chừng khắp khu phố đều có thể nghe thấy.
Triệu Văn An ló đầu nhìn ra ban công. Khoảng bốn chiếc xe tải chạy trên đường cái, đằng sau còn chạy theo mấy chiếc ô tô xe máy. Có người ở trên xe cầm loa phóng đại âm thanh ở kêu gọi.
"Đây là thông tin chính phủ mới nhất, yêu cầu người dân chung tay hợp lực bắt giữ những động vật hóa điên, trẻ em cùng người già hoặc người không có khả năng bảo vệ bản thân yêu cầu tập trung một chỗ để được cảnh sát và nhân viên nhà nước hỗ trợ. Xin nhắc lại, yêu cầu người dân..."
Là cảnh sát!
Triệu Văn An thu dọn đồ đạc, tính toán đến chỗ mấy anh cảnh sát cứu hộ. Cậu chính là người bị thương không có khả năng bảo vệ bản thân đây.
Cầm theo hai bộ quần áo, thuốc men và một ít gạo muối ăn cùng nước khoáng bỏ vào balo, cậu lựa một đôi giày vận động bền chắc đeo vào, chờ đến khi xe tải tới gần liền mở cửa ra ngoài. Cũng không riêng gì Triệu Văn An một người nghe thấy đến cảnh sát cứu hộ, có mấy căn hộ cũng lủi thủi đi ra rất nhiều người.
Mấy chiếc xe tải kéo theo một đoàn dài người dân, cửa sổ xe được kéo xuống, có thể loáng thoáng trông thấy một vài đầu súng chỉa ra ngoài. Chỉ cần mấy con động vật lại gần liền nã đạn. Bên trong người thả chậm tốc độ xe, có người vẫy tay ra hiệu: "Lên xe."
Triệu Văn An không nề hà hay hỏi lại, cậu chạy đến hầm xe phía sau, nhanh gọn trèo lên. Hầm xe bên trong đã ngồi đầy người, hầu hết đều là người già trẻ em và phụ nữ. Bỗng một cánh tay vỗ lên vai cậu, tuy nhẹ nhưng vẫn khiến vết thương dưới băng vải nhói đau. Cậu quay đầu, một cô gái mảnh khảnh đang nheo mắt nhìn cậu. Khắp người cô gái dính đầy vết bẩn, bộ quần áo học sinh lem luốc máu khô, mái tóc ngắn màu đen tuyền được móc lai màu hồng ở phần đuôi càng thêm rõ ràng hiện ra làm Triệu Văn An lập tức nhận ra người này.
"Trang?"
Lê Thị Trang nhe răng cười: "Văn An, cậu vẫn còn sống nha."
Hả? Triệu Văn An nhẹ nhướng mày. Đây không nên là lời nên nói khi gặp lại bạn cùng lớp đâu. Nhưng nhìn bề ngoài tàn tạ của cô Triệu Văn An vẫn là im lặng không nói.
"Sao cậu lại thành ra thế này?" Cậu hỏi.
"Do lũ động vật ấy mà." Lê Thị Trang dựa lưng vào hầm xe: "Hôm qua tan học tớ đi la cà với mấy đứa bạn ở caffe thì bọn chó mèo hoang đột nhiên xông vào quán. Tụi nó như bị điên ấy, cắn chết quá trời người. Tớ chạy khỏi quán nhưng mấy đứa kia..."
Nói nói Lê Thị Trang trở nên hốt hoảng, hai tay ôm mặt chôn ở đầu gối: "Lúc đó rất đáng sợ... máu khắp nơi, ngoài đường cũng đầy người bị tụi nó cắn chết..."
Giọng cô bỗng như bị chặn lại, thanh âm nghẹn ngào ấm ức, chôn mặt khóc không thành tiếng.
Xe bắt đầu chạy nhanh hơn, tiếng súng nổ pằng pằng bên tai. Người trong hầm xe còn đỡ, những người lái xe riêng chạy theo đằng sau tim như muốn nhảy ra ngoài. Mấy con chim bay lượn lờ trên đỉnh đầu đoàn người định thừa cơ hội sà xuống quắp người đi. Một tiếng súng nổ vào cánh con chim lớn, nó mất thăng bằng lao thẳng xuống đất, ngược lại trở thành thức ăn cho mấy con động vật khác xâu xé.
Súng M1911:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất