Chương 34: Phiên ngoại 2: Đứa trẻ đáng yêu
Kể rằng, hoàng đế Dịch Lan hạ giá tửu lâu, lôi về người yêu ba năm dạt nhà tên Ngạn Liễm, liền không tránh khỏi một phen ân ái triền miên. Bất quá, kinh thành không người làm chủ, chỉ còn Ngan Liễm đại ca là đại tể tướng Ngạn Lãnh tạm thời trấn giữ, tuy nhiên giang sơn không thể thiếu vua, hai người đành lên ngựa tức tốc trở về.
Lại nói sau khi hồi cung …
Hậu cung hoa lệ, bởi vì sinh hạ nữ nhân mà còn lưu lại ít ỏi mười mấy vị phi tần, hoàng thành rộng lớn, nhất thời có chút trống trải đìu hiu. May thay, mấy vị cung phi mắt thấy hoàng đế không quản đường xa ngàn dặm tự mình thân chinh đi đón Ngạn hầu gia trở về, càng biết hoàng đế cũng vì hầu gia mà không tiếc công giải tán hậu cung ba ngàn giai lệ.
Nữ tử trong cung đương nhiên ý thức tự bảo vệ mình, vội vội vàng vàng hướng vị ái nhân tâm phúc của hoàng đế mà tâng bốc, nịnh nọt.
Vì thế, hôm nay, trời trong nắng ấm, cũng trùng ngày hoàng đạo, thừa dịp hoàng đế đương ngụ tại Thương Trạc Uyển, chị em phi tần nô nức đúng hẹn, dắt theo các tiểu công chúa, bốn phương tám hướng, thẳng đến tiểu viện nho nhỏ mà đi.
Nhất thời, cả uyển vô cùng náo nhiệt.
Bỏ qua phân cảnh Dịch Lan cùng đám phi tử trò chuyện, trong những năm Ngạn Liễm rời cung hoàng đế đã sinh hạ được ba tiểu công chúa cùng hai vị hoàng tử.
Năm đứa nhỏ, lớn nhất cũng gần hai tuổi, bé nhất vừa một tuổi xuất đầu, đúng là hảo ngoạn đáng yêu. Hơn nữa mấy vị mẫu thân vì muốn lấy lòng đấng quân vương cùng Ngạn Liễm, liền hướng hài tử căn dặn, một tiếng “Phụ hoàng” lại một tiếng “Hầu gia” xưng hô gọi người. Đồng ngôn đồng ngữ, oa oa bập bẹ, vô cùng thân thiết.
Từ đó về sau, mấy em nhỏ an nhàn vô sự thường đến Thương Trạc Uyển nô đùa, đặc biệt có nhị hoàng tử, coi như đăng kí hộ khẩu, làm thành viên tạm trú, ăn ngủ lớn lên tại nơi này luôn.
Nhị hoàng tử tên Dịch Dương, lúc này mới hai tuổi, thiên chân vô tà – ngọc tuyết đáng yêu. Trong mắt Ngạn Liễm vạn phần sủng nịnh, ngấm ngầm cho phép hắn tự do sinh hoạt, coi Thương Trạc Uyển như gia đình thứ hai.
Năm tháng dần trôi, Ngạn Liễm chung quy có chút không đành lòng, tuy đứa nhỏ vô cùng đáng yêu, nhưng là hài tử của ái nhân cùng nữ tử chốn hậu cung sinh hạ, nếu bảo rằng không đố kỵ cũng chính là gạt người.
Có khi thẫm trộm nghĩ, nếu bản thân có một đứa nhỏ dễ thương, nha nha tập nói kêu mình hai tiếng “Phụ thân”, hẳn sẽ hết lòng mà yêu thượng, sợ là mãi mãi không có cơ hội.
Nguyên lai động vật đực, thiên tính lớn nhất vẫn là khả năng lưu lại huyết mạch kế thừa nòi giống, trong xã hội loài người, đạo lý trên cũng không hề thay đổi.
Ngạn Liễm trong lòng có chuyện, liền không cố ý che dấu, trên mặt đeo thêm mấy cân hờn giận.
Nghĩ đến hoàng đế, đối với tâm sự của ái nhân, hắn chính là có thể đoán trúng hơn nửa phần, số còn lại, quanh co lòng vòng, cuối cùng xác định vợ yêu vì đâu phiền não.
Cho nên trong triều, các đại thần kinh dị khi phát hiện, đấng minh quân từ trước đến nay mang hạnh kiểm tốt cư nhiên liên tiếp ngứa vảy trở chứng không yên, hai lỗ tai nghe hạ nhân dâng sớ hội báo, còn đâu óc thì ăn chơi nhảy múa tận phương nào.
Bữa nay, hoàng đế đương thất thần ngồi thẫn thờ ngóc mỏ như thường lệ bỗng nhiên bừng tỉnh, vỗ đùi đánh đét, đem đám thần tử đương quỳ dưới thềm ngọc dọa cho một trận run rẩy.
Ngày đó bãi triều, hoàng đế một mình nắm đầu Ngạn Liễm đại ca vốn là tể tướng đương triều, tên gọi Ngạn Lãnh đến ngự thư phòng hội kín, ước chừng rất lâu sau mới đem người đá ra. Dịch Lan vừa hành động, trong triều từ trên xuống dưới liền lên cơn hóng hớt, đoán già đoán non, đến tột cùng vẫn không ai hiểu nổi trong hồ lô của hoàng đế vốn định bán thuốc gì.
Năm ngày sau, Ngạn Lãnh dẫn con trai Ngạn Đồng tiến cung ra mắt thánh thượng.
Bên trong Thương Trạc Uyển, Ngãn Lãnh trông bốn phía vương vãi đồ chơi đủ loại màu sắc, hơi có chút sững sờ.
Ngạn Liễm đón đại ca nhà mình an tọa, liền mỉm cười giải thích:” Nhị hoàng tử vừa mới đến chơi …”
Nói xong, liền sai hạ nhân dọn dẹp.
Hàn huyên một lúc, Ngạn Lãnh nắm bàn tay nhỏ xíu của hài tử, đối với hoàng đế cùng Ngạn Liễm cười nói: “Khuyển nhân Ngạn Đồng, năm nay vừa tròn ba tuổi, thật khéo cùng nhị điện hạ nguyệt đồng nhất sinh (sinh trùng ngày trùng tháng), vừa vặn nhỏ hơn hai tuổi. Biết thần muốn vào cung, đứa nhỏ vốn không nên dẫn tới, bất quá dây dưa không ngớt cũng đành ôm theo, mong bệ hạ thông cảm cho vi thần thất lễ.”
Ngạn Liễm ngoắc tay kêu em nhỏ tiến đến, tinh tế đánh giá. Chỉ thấy bé này, thật thật chính chính phấn ngọc điêu mài, dung mạo cư nhiên di truyền tuấn mỹ, đôi mắt phượng trời sinh cực kỳ quyến rũ lại hoạt bát linh động. Con ngươi tựa kim ô lẫn trong thủy ngân hắc bạch phân minh. Mới ba tuổi đầu đời, nhìn quanh mơ hồ có thể thấy được phong tình biểu lộ, đứa nhỏ này khi lớn lên chắc chắn là đệ nhất giai nhân khuynh quốc khuynh thành.
Chính mình thường ngày yêu thích trẻ con, tâm tư vừa động liền hiểu ngay vài phần, khều khều một bên hoàng đế khẽ nói: “Bệ hạ, tâm tư ngài đang có điều chi suy tính, không ngại nói nói thẳng, tội gì phải quanh co lòng vòng?”
Hoàng đế không đáp, hỏi bật lại: “Đứa nhỏ này, trẫm thật thích vô cùng, ái khanh thấy thế nào?”
Ngạn liễm tốt tánh liền bồi hắn mấy câu: “Cháu ta, đương nhiên là thích …”
“Như vậy, đem đứa nhỏ này làm con thừa tự, cho ngươi thu làm nghĩa tử, ý của ái khanh như thế nào?”
Ngạn Liễm không nói, lo nghĩ cúi đầu, sau ngẩng lên nhìn đại ca nhà mình: “ Không biết đại ca có thể chấp thuận?”
“Đây là ân điển của bệ hạ cùng hầu gia, thần cao hứng vô cùng, như thế nào không buông?” Ngạn Lãnh đứng dậy vội vàng đáp, “ Đồng nhi do chính thất vi thần sinh hạ, sẽ không bôi nhọ dòng dõi hoàng gia. Huống hồ, thần cùng thê tử đã có thương lượng qua, lòng nàng cũng tràn đầy vui sướng. Nếu Đồng nhi thật được hầu giai ưu ái, thu làm nghĩa tử, chính là phúc khí lớn lao của hắn.”
Ngạn Liễm trầm mặc, nhìn em bé đáng yêu trong lòng, hạ quyết tâm chậm rãi lắc đầu:” Quân tử không đoạt hạnh phúc của người khác, Đồng nhi thường ngày như thế, vợ chồng đại ca muốn, liền yêu thương được ngay, như thế nào đang tâm từ bỏ đứa con cho kẻ khác?”
“Liễm ~~” Hoằng đế nhìn hắn không được tự nhiên, liền ôn nhu khuyên nhủ, “Việc cho con thừa tự, dân gian hoàng thất đã có từ xưa. Huống chi các ngươi là thủ túc, kể từ đó, thân lại càng thêm thân, còn có gì không thể? Tương lai chúng ta đều già yếu, tước vị của ngươi để cho hài tử này kế thừa, như vậy được chăng?”
“Nhìn hắn im ắng, liền nhanh chóng tiếp lời:” Không gạt ngươi, thu con thừa tự là chủ ý của trẫm đối Ngạn Lãnh nhắc tới. Trong lúc bàn bạc trẫm lấy thân phân làm hiền đệ tôn hắn là đại ca, cũng không dùng bạo lực đe dọa bức bách. Nói vậy đại ca ngươi nhiều ngày lo lắng, hôm nay tiến cung nhất định là vừa ý. Huống chi, tất cả mọi người đều ở kinh thành, nếu hắn cùng phu nhân tưởng niệm hài tử liền có thể tùy tiện tiến cung thăm hỏi, thật sự tiện lợi.”
Ngạn Lãnh thuộc dạng thông minh, lập tức đỡ lời:”Những gì bệ hạ vừa nói cũng là ý nguyện của hạ thần, thỉnh hầu gia không cần lo lắng …”
Lại chỉ vào Ngạn Liễm hướng Đồng nhi phân phó: “Đồng nhi, còn không mau gọi phụ thân.”
Đồng nhi nhỏ tuổi tâm tư linh hoạt. Bé nhìn bậc thân sinh, lại nhìn thúc thúc tiểu mỹ nhân đang ôm mình trong lòng, con mắt vòng vo lưu chuyển, liền đối Ngạn Liễm, giòn tan kêu lên:”Phụ thân ~~”
Giọng trẻ con nồn nộn, bi ba bi bô, vừa vặn khéo léo, đoan đoan chính chính đạp thẳng vào tâm can Ngạn Liễm. Trong lúc nhất thời, cảm xúc ngổn ngang, Ngạn Liễm ôm chặt lấy bé trong lòng, hôn lấy hôn để.
Hoàng đế vỗ tay, cùng Ngạn Lãnh nhìn nhau cười nói: “Tốt, tốt lắm,như vậy mới tốt! “
Lại hướng tiểu đông tây nhỏ nhỏ bên Ngạn Liễm:”Đồng nhi a, cũng đến kêu trẫm một tiếng, kêu … đến kêu ‘Phụ hoàng’ đi nhé!”
Ngạn Lãnh nhất thời kinh sợ: “Thần …”
Hắn vừa mở miệng liền bị Dịch Lan ngăn lại:” Ôi chao, Con của Liễm, đương nhiên cũng là con trẫm, kêu trẫm phụ hoàng còn có gì không được?”
Đồng nhi, không hiểu chuyện người lớn, chính là từ trong lòng Ngạn Liễm ngẩng đầu lên, lông mi thật dài cong vút bỗng vụt sáng, như châu như ngọc thanh thúy kêu lên:”Phụ hoàng!”
Sự tình như thế liền quyết định.
Một tháng sau, đương triều tể tướng hài tử Ngạn Đồng, chính thức cho Ngạn Liễm thu làm con thừa tự. Vì có liên quan đến hoàng gia đại sự, cư nhiên lòi ra một đống lễ tiết rườm rà, dâng hương hiến tế, mở tiệc chúc mừng, vô cùng bận rộn.
Liên tiếp vài ngày lễ nghi phiền phức, đứa nhỏ đáng thương đã muốn kiệt sức, cho nên tại yến hội, Đồng nhi chính là miễn cưỡng kiên trì được một lúc liền ghé vào Ngạn Liễm, vù vù chạy đi trấn lột kẹo đường của Chu Công.
Ngạn Liễm vốn định kêu mẹ ôm bé hồi cung, khả lại sợ thiên thần thức giấc, vì thế cẩn thận chỉnh lại tư thế, cho em tựa vào lòng, thoải mái ôm hắn ngủ.
Bên đây bé ngủ say sưa, toàn bộ không biết người thừa kế hoàng triều, nhị hoàng tử Dịch Dương điện hạ, từ khi trông thấy hình hài nhỏ bé được Ngạn hầu gia bao bọc liền vô pháp vô thiên không thể đem ánh mắt chuyển dời.
Buổi tiệc hôm nay, chủ ý là đem Ngạn Đồng giới thiệu cho tất cả mọi người, trên dưới cao thấp, hoàng mệnh đến tận cửa phủ đệ các nơi, bố cáo thiên hạ.
Đến tận đây, bốn bể đều biết, Loan Quốc hoàng cung, một thành viên mới xuất hiện, tuy không mang huyết mạch hoàng gia nhưng còn hơn hẳn hoàng tử mấy phần, danh tiếng đứa trẻ vui vẻ lan xa.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đám tiền bối đã muốn lụ khụ, sắp nhỏ cũng nhanh đến tuổi trưởng thành.
Trong nháy mắt, Ngạn Đồng vừa tròn 15 cái xuân xanh.
Có một ngày, thừa dịp Ngạn Liễm cùng Dịch Lan vắng mặt, Đồng nhi cưỡi ngựa yêu “Viêm Quang” không dẫn theo tùy tùng, vụng trộm chuốn ra khỏi cung.
Tuấn mã hồng mao đỏ thẫm cưỡi trên lưng là thiếu niên như hoa như ngọc hút hồn khách thập phương, chỉ trong chốc lát liền đưa tới một đám vo ve ong bướm. Ngạn Đồng đáng thương, từ nhỏ đến nay cũng là lần đầu tiên một mình xuất cung, ban đầu còn ra vẻ mặt lạnh vô tình đi dạo vòng quanh, lát sau liền chống đỡ không nổi, vội vàng giục ngựa, dáo dác chạy về. Bọn ruồi bọ ham ăn nào nỡ buông tha, ở phía sau gắt gao theo đuổi. Cũng may “Viêm Quang” thuộc dạng danh câu khó tìm, cước bộ cực nhanh, ngựa thường không tài nào so sánh được.
Đám người khả trơ mắt nhìn y nhân thúc ngựa chạy biến vào đại môn hoàng cung, chỉ đành bấm cổ tay thở dài.
Có kẻ lớn gan hướng thủ vệ thăm hỏi cũng không nghe tiếng trả lời. Hai bên giằng co,mè nheo cả buổi không chịu giải tán. Thẳng đến khi vị thị quan bực mình điên tiết, quăng ra cho mấy chữ:” Hắn là người các ngươi há có thể mơ ước? Nhắc tới vị tiểu ca kia a, chính là trời cao không có, nhân gian khó tìm, từ nhỏ ở chốn thâm cung, được Ngạn hầu gia bảo bọc bên người …”
Lời còn chưa dứt, đã có kẻ lanh lợi kêu lên:”Ngạn Đồng! hắn là Ngạn Đồng!!”
Đám người nhất thời kinh động, oa oa thành tiếng, đều là tiếc hận bỏ lỡ cơ hội hướng mặt nhận vật nổi danh trong truyền thuyết kính trọng lưu vào trong mắt. Thật lâu sau đó, kịch vui mới chịu vãn tuồng, đám đông ai oán thở dài dần dần giải tán.
Lại nói Ngạn Đồng bị dọa cho kinh hách, vội vã hồi cung, nói không ra hơi khẩu khí hổn hển, liền trực tiếp đụng phải một bóng hoàng y.
“Đồng nhi ~~ vội vội vàng vàng, là muốn đi đâu?” Hoàng sam thiếu niên giận đến tái mặt, bất động thanh sắc địa hỏi.
Bị hù chết điếng, Ngạn Đồng ngẩng đầu, lúc này khuôn mặt mới lộ ra nét tươi cười: “Ta nói là ai, nguyên lai Thái Tử điện hạ nha …”
Vị hoàng y thiếu niên này, đúng là Dịch Dương hoàng tử. Lúc này, hắn đã sớm được (bị) phong làm Thái Tử, nhập chủ Đông cung.
Dịch Dương giúp hắn vuốt vuốt mấy sợi tóc dính bệt trên trán, ngữ khí truy vấn:” Nói, đã đi những nơi nào?”
“Ha hả, Dương ca ca a ~~” Ngạn Đồng bắt đầu cợt nhả, “Ta chính là … ân … cái kia … đi ra ngoài dạo quanh một vòng thôi ~~”
“Đi ra ngoài dạo quanh một vòng?” Thái Tử cười cười, “Không có dắt theo người hầu?”
“Ách ~~ cái kia ~~ không có!”
Nhìn tiểu đông tây trước mắt bị vạch trần, thần sắc ảo não, ngay cả bả vai cũng sụp xuống, Dịch Dương thở dài:”Ngươi từ nhỏ là do Ngạn hầu gia một tay nuôi dưỡng, nhưng nay tính tình như thế nào tuyệt đối không hề giống …”
“Ha hả a ~~” Bé vẫn là giả ngu.
“Quên đi!” Dịch Dương cũng không nhẫn tâm trách cứ, nhìn hán bộ dáng vội vàng chật vật, rõ ràng là ở bên ngoài bị người ta ăn hiếp, vì thế ôm ấp vào lòng tinh tế trấn an, “Phụ hoàng cùng Ngạn hầu gia nghe nói ngươi xuất cung, liền bảo ta đi tìm, vừa vặn đúng lúc ngươi trở về.”
Thay hắn vuốt thẳng quần áo, lại nói:”Mau theo ta diện kiến, miễn cho bọn họ càng thêm lo lắng.”
Xa Hy Điện, hai người vấn an Dịch Lan cùng Ngạn Liễm, sau lại dắt tay nhau cáo lui.
“Đồng nhi đứa nhỏ này …” Ngạn Liễm thở dài, “Khả chính hắn cố tình không có chút tự giác. Cũng may sinh trưởng trong gia đình giàu có, được hoàng thất dưỡng dục, nếu lớn lên trong nhà dân thường, chỉ sợ sớm bị người ta khi dễ đi.”
Hoàng đế gật đầu, tỏ vẻ đồng ý cùng thông cảm:”Thái tử cũng vừa tròn 17, hôm nay thượng triều, còn có người đề cập đến hắn hôn sự.”
Ngạn Liễm khó hiểu, liếc liếc Dịch Lan, nghĩ đi nghĩ lại đột nhiên ngộ ra:” Bệ hạ không phải là muốn …”
“Không tồi, không tồi …” Hoàng đế ôm ái nhân ngồi xuống, “Trẫm muốn thay mặt Dương nhi hướng Đồng nhi cầu hôn, ái khanh thấy thế nào?”
Ngạn Liễm từ chối cho ý kiến, chính là cười:”Dựa vào cái gì, nam nhân quý giá của Ngạn gia, tất cả đều phải tiện nghi cấp cho hoàng thất đây?”
“Cái này gọi là thân càng thêm thân a …” Hoàng đế cười xòa, “Huống chi, Đồng nhi và Dương nhi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, ái khanh như thế nào nhẫn tâm không thành toàn cho hai đứa nó?”
“Ta xem, trước vẫn muốn hỏi qua ý tử bọn nhỏ …”
“Dương nhi cùng Đồng nhi cầu còn không được!” Bỗng dưng ngoài cửa truyền vào thanh âm.
Nguyên lai hai quý tử còn chưa có chạy đi xa, ngay tại cửa phòng âm thầm nghe lén.
Lời còn chưa hết, hai người đường đường chính chính bước tới.
Thái tử kéo kéo tay Đồng nhi:”Đồng nhi, ngươi thật ra chưa nói chuyện a.”
Ngạn Đồng đôi mắt phượng lưu chuyển, nhìn qua phụ hoàng cùng phụ thân, lại nhìn đến ái nhân:”Chỉ cần Dương ca ca chấp thuận, Đồng nhi cư nhiên là nguyện ý.”
“Hảo hảo hảo!” Hoàng đế cực kỳ hài lòng, “Bất quá, còn phải thông báo cho Ngạn Lãnh cùng phu nhân một tiếng, còn có Dương nhi mẫu phi …”
“Vân vân!” Ngạn Liễm đột nhiên ngắt lời, ngẩng đầu đối Dịch Dương nói, “Ngày trước ta từng xuất cung trong ba năm, nguyên do hẳn Thái Tử điện hạ đã từng nghe nói.”
Thái Tử khom người gật đầu.
“Làm ta đồng ý đem giao Đồng nhi cho ngươi không quá khó khăn.” Ngạn Liễm vẫy tay, đem nghĩa tử gọi về bên người, “Chính là, ta không đành lòng để cho Đồng nhi giống như năm đó tái chịu ủy khuất. Thái Tử chắc hiểu được?”
“Dương nhi hiểu được. Ta thề có trời đất, chung quy cả đời, đối với Đồng nhi chung thủy, không dám thú thêm phi tần.”
“Chính là, nếu đại thần trong triều lấy lý do sinh con kế tự để bức bách ngươi?” Ngạn Liễm truy vấn.
“Nếu là như vậy, Dịch Dương thà bỏ ngôi vị thái tử. Tam hoàng đệ cũng là thiếu niên ưu tú, có thế thay ta gánh vác trọng trách.”
“Hoàng nhi nói cái gì!” Hoàng đế chạy đến hòa giải, “không có con nối dòng, cùng lắm trong hoàng tộc lựa ra một đứa nhỏ cho làm con nuôi cũng tốt thôi.”
“Huống chi …” Hoàng đế nói nửa chừng, cố ý dừng lại, thong thả bước đến long sàng, sờ tới sờ lui, lôi ra một cái hộp gấm vô cùng ám muội.
Mở ra, bên trong chỉ thấy thứ quả màu đỏ tươi lan tỏa hương thơm lạ lùng.
“Trái cây này tên là Kỳ Lân Thánh Quả, mọc trên cây thần của Nhu Lan cổ quốc, mấy trăm năm mới có một viên.” Hoàng đế trông ánh mắt mọi người hết thảy tập trung vào dị vật đang cầm trên tay, tâm tình vô cùng cao hứng, “Truyền thuyết kể rằng, này loại trái cây thần kỳ được dùng để …”
Nói đến cao trào, cố ý đùa dai ngưng lại một lát, trông thấy Ngạn Liễm hung hăng trừng mắt, hắn mới chịu kể tiếp:”Tục truyền, hoàng thất tổ tiên của ta ngày xưa cùng hoàng thất Nhu Lan cổ quốc thông hôn, có được Kỳ Lân Thánh Quả giúp cho nam tử thêm một cơ hội sinh con, lưu lại huyết mạch.”
Lời vừa nói ra, cả thất lặng im, Ngạn Liễm nghi ngờ liếc quả cây, lại nhìn qua hoàng đế, hiếu kỳ hỏi: “Bệ hạ khi nào có loại bảo bối lợi hại đến như vậy, ta thế nào hoàn toàn không biết?”
“Ân, này sao …” Hoàng đế vò đầu, khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ trả lời, “Là người quen trước kia, cơ duyên gặp lại liền dâng tặng.”
“Bất quá, dù sao cũng chỉ là truyền thuyết mấy trăm năm, cũng không có ai chứng minh là có thật”. Dịch Lan đem hộp gấm trao cho Thái Tử, “Nều là hoàng nhi cùng Đồng nhi nguyện ý muốn thử, trẫm không phản đối, nếu hạ sinh được hoàng thất, chẳng phải càng thêm thập toàn thập mỹ.
Nửa năm sau, Thái Tử đại hôn, cười Ngạn hầu gia nghĩa tử tên Ngạn Đồng.
Đêm động phòng hoa chúc, tam hoàng tử dẫn theo một đám thanh niên quý tộc, rình mò cửa chính, nghe được đoạn đối thoại như sau.
“Đồng nhi, ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi nói xem?”
‘Không được, Đồng nhi ngoan, ngươi sẽ không, cho ta nằm trên, được không …”
“Ai nói ta sẽ không, phụ thân của ta đã dạy! Để nói sau vậy, không phải chỉ có người ăn vào Kỳ Lân Thánh Quả mới có thể sinh được đứa nhỏ sao, đương nhiên ngươi phải nằm dưới!!”
“Ân ~~ Đồng nhi, không được ~~ đau ~~”
“Không sao, phụ thân bảo lần đầu tiên đều sẽ đau, Dương ca ca nhẫn một chút ~~”
Hai người trong phòng lời qua tiếng lại, một đám mao đầu tiểu tử rình mò bên ngoài nghe chẳng hiểu mô tê.
Tam hoàng tử lại cảm thấy rằng nhị hoàng huynh thât sự tâm sâu khó lường, ngày cả chuyện khuê phòng cũng sặc mùi huyền cơ, từ rày về sau, đối với Thái Tử điện hạ bội phục chổng vó …….Hoàn phiên ngoại 2
Lại nói sau khi hồi cung …
Hậu cung hoa lệ, bởi vì sinh hạ nữ nhân mà còn lưu lại ít ỏi mười mấy vị phi tần, hoàng thành rộng lớn, nhất thời có chút trống trải đìu hiu. May thay, mấy vị cung phi mắt thấy hoàng đế không quản đường xa ngàn dặm tự mình thân chinh đi đón Ngạn hầu gia trở về, càng biết hoàng đế cũng vì hầu gia mà không tiếc công giải tán hậu cung ba ngàn giai lệ.
Nữ tử trong cung đương nhiên ý thức tự bảo vệ mình, vội vội vàng vàng hướng vị ái nhân tâm phúc của hoàng đế mà tâng bốc, nịnh nọt.
Vì thế, hôm nay, trời trong nắng ấm, cũng trùng ngày hoàng đạo, thừa dịp hoàng đế đương ngụ tại Thương Trạc Uyển, chị em phi tần nô nức đúng hẹn, dắt theo các tiểu công chúa, bốn phương tám hướng, thẳng đến tiểu viện nho nhỏ mà đi.
Nhất thời, cả uyển vô cùng náo nhiệt.
Bỏ qua phân cảnh Dịch Lan cùng đám phi tử trò chuyện, trong những năm Ngạn Liễm rời cung hoàng đế đã sinh hạ được ba tiểu công chúa cùng hai vị hoàng tử.
Năm đứa nhỏ, lớn nhất cũng gần hai tuổi, bé nhất vừa một tuổi xuất đầu, đúng là hảo ngoạn đáng yêu. Hơn nữa mấy vị mẫu thân vì muốn lấy lòng đấng quân vương cùng Ngạn Liễm, liền hướng hài tử căn dặn, một tiếng “Phụ hoàng” lại một tiếng “Hầu gia” xưng hô gọi người. Đồng ngôn đồng ngữ, oa oa bập bẹ, vô cùng thân thiết.
Từ đó về sau, mấy em nhỏ an nhàn vô sự thường đến Thương Trạc Uyển nô đùa, đặc biệt có nhị hoàng tử, coi như đăng kí hộ khẩu, làm thành viên tạm trú, ăn ngủ lớn lên tại nơi này luôn.
Nhị hoàng tử tên Dịch Dương, lúc này mới hai tuổi, thiên chân vô tà – ngọc tuyết đáng yêu. Trong mắt Ngạn Liễm vạn phần sủng nịnh, ngấm ngầm cho phép hắn tự do sinh hoạt, coi Thương Trạc Uyển như gia đình thứ hai.
Năm tháng dần trôi, Ngạn Liễm chung quy có chút không đành lòng, tuy đứa nhỏ vô cùng đáng yêu, nhưng là hài tử của ái nhân cùng nữ tử chốn hậu cung sinh hạ, nếu bảo rằng không đố kỵ cũng chính là gạt người.
Có khi thẫm trộm nghĩ, nếu bản thân có một đứa nhỏ dễ thương, nha nha tập nói kêu mình hai tiếng “Phụ thân”, hẳn sẽ hết lòng mà yêu thượng, sợ là mãi mãi không có cơ hội.
Nguyên lai động vật đực, thiên tính lớn nhất vẫn là khả năng lưu lại huyết mạch kế thừa nòi giống, trong xã hội loài người, đạo lý trên cũng không hề thay đổi.
Ngạn Liễm trong lòng có chuyện, liền không cố ý che dấu, trên mặt đeo thêm mấy cân hờn giận.
Nghĩ đến hoàng đế, đối với tâm sự của ái nhân, hắn chính là có thể đoán trúng hơn nửa phần, số còn lại, quanh co lòng vòng, cuối cùng xác định vợ yêu vì đâu phiền não.
Cho nên trong triều, các đại thần kinh dị khi phát hiện, đấng minh quân từ trước đến nay mang hạnh kiểm tốt cư nhiên liên tiếp ngứa vảy trở chứng không yên, hai lỗ tai nghe hạ nhân dâng sớ hội báo, còn đâu óc thì ăn chơi nhảy múa tận phương nào.
Bữa nay, hoàng đế đương thất thần ngồi thẫn thờ ngóc mỏ như thường lệ bỗng nhiên bừng tỉnh, vỗ đùi đánh đét, đem đám thần tử đương quỳ dưới thềm ngọc dọa cho một trận run rẩy.
Ngày đó bãi triều, hoàng đế một mình nắm đầu Ngạn Liễm đại ca vốn là tể tướng đương triều, tên gọi Ngạn Lãnh đến ngự thư phòng hội kín, ước chừng rất lâu sau mới đem người đá ra. Dịch Lan vừa hành động, trong triều từ trên xuống dưới liền lên cơn hóng hớt, đoán già đoán non, đến tột cùng vẫn không ai hiểu nổi trong hồ lô của hoàng đế vốn định bán thuốc gì.
Năm ngày sau, Ngạn Lãnh dẫn con trai Ngạn Đồng tiến cung ra mắt thánh thượng.
Bên trong Thương Trạc Uyển, Ngãn Lãnh trông bốn phía vương vãi đồ chơi đủ loại màu sắc, hơi có chút sững sờ.
Ngạn Liễm đón đại ca nhà mình an tọa, liền mỉm cười giải thích:” Nhị hoàng tử vừa mới đến chơi …”
Nói xong, liền sai hạ nhân dọn dẹp.
Hàn huyên một lúc, Ngạn Lãnh nắm bàn tay nhỏ xíu của hài tử, đối với hoàng đế cùng Ngạn Liễm cười nói: “Khuyển nhân Ngạn Đồng, năm nay vừa tròn ba tuổi, thật khéo cùng nhị điện hạ nguyệt đồng nhất sinh (sinh trùng ngày trùng tháng), vừa vặn nhỏ hơn hai tuổi. Biết thần muốn vào cung, đứa nhỏ vốn không nên dẫn tới, bất quá dây dưa không ngớt cũng đành ôm theo, mong bệ hạ thông cảm cho vi thần thất lễ.”
Ngạn Liễm ngoắc tay kêu em nhỏ tiến đến, tinh tế đánh giá. Chỉ thấy bé này, thật thật chính chính phấn ngọc điêu mài, dung mạo cư nhiên di truyền tuấn mỹ, đôi mắt phượng trời sinh cực kỳ quyến rũ lại hoạt bát linh động. Con ngươi tựa kim ô lẫn trong thủy ngân hắc bạch phân minh. Mới ba tuổi đầu đời, nhìn quanh mơ hồ có thể thấy được phong tình biểu lộ, đứa nhỏ này khi lớn lên chắc chắn là đệ nhất giai nhân khuynh quốc khuynh thành.
Chính mình thường ngày yêu thích trẻ con, tâm tư vừa động liền hiểu ngay vài phần, khều khều một bên hoàng đế khẽ nói: “Bệ hạ, tâm tư ngài đang có điều chi suy tính, không ngại nói nói thẳng, tội gì phải quanh co lòng vòng?”
Hoàng đế không đáp, hỏi bật lại: “Đứa nhỏ này, trẫm thật thích vô cùng, ái khanh thấy thế nào?”
Ngạn liễm tốt tánh liền bồi hắn mấy câu: “Cháu ta, đương nhiên là thích …”
“Như vậy, đem đứa nhỏ này làm con thừa tự, cho ngươi thu làm nghĩa tử, ý của ái khanh như thế nào?”
Ngạn Liễm không nói, lo nghĩ cúi đầu, sau ngẩng lên nhìn đại ca nhà mình: “ Không biết đại ca có thể chấp thuận?”
“Đây là ân điển của bệ hạ cùng hầu gia, thần cao hứng vô cùng, như thế nào không buông?” Ngạn Lãnh đứng dậy vội vàng đáp, “ Đồng nhi do chính thất vi thần sinh hạ, sẽ không bôi nhọ dòng dõi hoàng gia. Huống hồ, thần cùng thê tử đã có thương lượng qua, lòng nàng cũng tràn đầy vui sướng. Nếu Đồng nhi thật được hầu giai ưu ái, thu làm nghĩa tử, chính là phúc khí lớn lao của hắn.”
Ngạn Liễm trầm mặc, nhìn em bé đáng yêu trong lòng, hạ quyết tâm chậm rãi lắc đầu:” Quân tử không đoạt hạnh phúc của người khác, Đồng nhi thường ngày như thế, vợ chồng đại ca muốn, liền yêu thương được ngay, như thế nào đang tâm từ bỏ đứa con cho kẻ khác?”
“Liễm ~~” Hoằng đế nhìn hắn không được tự nhiên, liền ôn nhu khuyên nhủ, “Việc cho con thừa tự, dân gian hoàng thất đã có từ xưa. Huống chi các ngươi là thủ túc, kể từ đó, thân lại càng thêm thân, còn có gì không thể? Tương lai chúng ta đều già yếu, tước vị của ngươi để cho hài tử này kế thừa, như vậy được chăng?”
“Nhìn hắn im ắng, liền nhanh chóng tiếp lời:” Không gạt ngươi, thu con thừa tự là chủ ý của trẫm đối Ngạn Lãnh nhắc tới. Trong lúc bàn bạc trẫm lấy thân phân làm hiền đệ tôn hắn là đại ca, cũng không dùng bạo lực đe dọa bức bách. Nói vậy đại ca ngươi nhiều ngày lo lắng, hôm nay tiến cung nhất định là vừa ý. Huống chi, tất cả mọi người đều ở kinh thành, nếu hắn cùng phu nhân tưởng niệm hài tử liền có thể tùy tiện tiến cung thăm hỏi, thật sự tiện lợi.”
Ngạn Lãnh thuộc dạng thông minh, lập tức đỡ lời:”Những gì bệ hạ vừa nói cũng là ý nguyện của hạ thần, thỉnh hầu gia không cần lo lắng …”
Lại chỉ vào Ngạn Liễm hướng Đồng nhi phân phó: “Đồng nhi, còn không mau gọi phụ thân.”
Đồng nhi nhỏ tuổi tâm tư linh hoạt. Bé nhìn bậc thân sinh, lại nhìn thúc thúc tiểu mỹ nhân đang ôm mình trong lòng, con mắt vòng vo lưu chuyển, liền đối Ngạn Liễm, giòn tan kêu lên:”Phụ thân ~~”
Giọng trẻ con nồn nộn, bi ba bi bô, vừa vặn khéo léo, đoan đoan chính chính đạp thẳng vào tâm can Ngạn Liễm. Trong lúc nhất thời, cảm xúc ngổn ngang, Ngạn Liễm ôm chặt lấy bé trong lòng, hôn lấy hôn để.
Hoàng đế vỗ tay, cùng Ngạn Lãnh nhìn nhau cười nói: “Tốt, tốt lắm,như vậy mới tốt! “
Lại hướng tiểu đông tây nhỏ nhỏ bên Ngạn Liễm:”Đồng nhi a, cũng đến kêu trẫm một tiếng, kêu … đến kêu ‘Phụ hoàng’ đi nhé!”
Ngạn Lãnh nhất thời kinh sợ: “Thần …”
Hắn vừa mở miệng liền bị Dịch Lan ngăn lại:” Ôi chao, Con của Liễm, đương nhiên cũng là con trẫm, kêu trẫm phụ hoàng còn có gì không được?”
Đồng nhi, không hiểu chuyện người lớn, chính là từ trong lòng Ngạn Liễm ngẩng đầu lên, lông mi thật dài cong vút bỗng vụt sáng, như châu như ngọc thanh thúy kêu lên:”Phụ hoàng!”
Sự tình như thế liền quyết định.
Một tháng sau, đương triều tể tướng hài tử Ngạn Đồng, chính thức cho Ngạn Liễm thu làm con thừa tự. Vì có liên quan đến hoàng gia đại sự, cư nhiên lòi ra một đống lễ tiết rườm rà, dâng hương hiến tế, mở tiệc chúc mừng, vô cùng bận rộn.
Liên tiếp vài ngày lễ nghi phiền phức, đứa nhỏ đáng thương đã muốn kiệt sức, cho nên tại yến hội, Đồng nhi chính là miễn cưỡng kiên trì được một lúc liền ghé vào Ngạn Liễm, vù vù chạy đi trấn lột kẹo đường của Chu Công.
Ngạn Liễm vốn định kêu mẹ ôm bé hồi cung, khả lại sợ thiên thần thức giấc, vì thế cẩn thận chỉnh lại tư thế, cho em tựa vào lòng, thoải mái ôm hắn ngủ.
Bên đây bé ngủ say sưa, toàn bộ không biết người thừa kế hoàng triều, nhị hoàng tử Dịch Dương điện hạ, từ khi trông thấy hình hài nhỏ bé được Ngạn hầu gia bao bọc liền vô pháp vô thiên không thể đem ánh mắt chuyển dời.
Buổi tiệc hôm nay, chủ ý là đem Ngạn Đồng giới thiệu cho tất cả mọi người, trên dưới cao thấp, hoàng mệnh đến tận cửa phủ đệ các nơi, bố cáo thiên hạ.
Đến tận đây, bốn bể đều biết, Loan Quốc hoàng cung, một thành viên mới xuất hiện, tuy không mang huyết mạch hoàng gia nhưng còn hơn hẳn hoàng tử mấy phần, danh tiếng đứa trẻ vui vẻ lan xa.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đám tiền bối đã muốn lụ khụ, sắp nhỏ cũng nhanh đến tuổi trưởng thành.
Trong nháy mắt, Ngạn Đồng vừa tròn 15 cái xuân xanh.
Có một ngày, thừa dịp Ngạn Liễm cùng Dịch Lan vắng mặt, Đồng nhi cưỡi ngựa yêu “Viêm Quang” không dẫn theo tùy tùng, vụng trộm chuốn ra khỏi cung.
Tuấn mã hồng mao đỏ thẫm cưỡi trên lưng là thiếu niên như hoa như ngọc hút hồn khách thập phương, chỉ trong chốc lát liền đưa tới một đám vo ve ong bướm. Ngạn Đồng đáng thương, từ nhỏ đến nay cũng là lần đầu tiên một mình xuất cung, ban đầu còn ra vẻ mặt lạnh vô tình đi dạo vòng quanh, lát sau liền chống đỡ không nổi, vội vàng giục ngựa, dáo dác chạy về. Bọn ruồi bọ ham ăn nào nỡ buông tha, ở phía sau gắt gao theo đuổi. Cũng may “Viêm Quang” thuộc dạng danh câu khó tìm, cước bộ cực nhanh, ngựa thường không tài nào so sánh được.
Đám người khả trơ mắt nhìn y nhân thúc ngựa chạy biến vào đại môn hoàng cung, chỉ đành bấm cổ tay thở dài.
Có kẻ lớn gan hướng thủ vệ thăm hỏi cũng không nghe tiếng trả lời. Hai bên giằng co,mè nheo cả buổi không chịu giải tán. Thẳng đến khi vị thị quan bực mình điên tiết, quăng ra cho mấy chữ:” Hắn là người các ngươi há có thể mơ ước? Nhắc tới vị tiểu ca kia a, chính là trời cao không có, nhân gian khó tìm, từ nhỏ ở chốn thâm cung, được Ngạn hầu gia bảo bọc bên người …”
Lời còn chưa dứt, đã có kẻ lanh lợi kêu lên:”Ngạn Đồng! hắn là Ngạn Đồng!!”
Đám người nhất thời kinh động, oa oa thành tiếng, đều là tiếc hận bỏ lỡ cơ hội hướng mặt nhận vật nổi danh trong truyền thuyết kính trọng lưu vào trong mắt. Thật lâu sau đó, kịch vui mới chịu vãn tuồng, đám đông ai oán thở dài dần dần giải tán.
Lại nói Ngạn Đồng bị dọa cho kinh hách, vội vã hồi cung, nói không ra hơi khẩu khí hổn hển, liền trực tiếp đụng phải một bóng hoàng y.
“Đồng nhi ~~ vội vội vàng vàng, là muốn đi đâu?” Hoàng sam thiếu niên giận đến tái mặt, bất động thanh sắc địa hỏi.
Bị hù chết điếng, Ngạn Đồng ngẩng đầu, lúc này khuôn mặt mới lộ ra nét tươi cười: “Ta nói là ai, nguyên lai Thái Tử điện hạ nha …”
Vị hoàng y thiếu niên này, đúng là Dịch Dương hoàng tử. Lúc này, hắn đã sớm được (bị) phong làm Thái Tử, nhập chủ Đông cung.
Dịch Dương giúp hắn vuốt vuốt mấy sợi tóc dính bệt trên trán, ngữ khí truy vấn:” Nói, đã đi những nơi nào?”
“Ha hả, Dương ca ca a ~~” Ngạn Đồng bắt đầu cợt nhả, “Ta chính là … ân … cái kia … đi ra ngoài dạo quanh một vòng thôi ~~”
“Đi ra ngoài dạo quanh một vòng?” Thái Tử cười cười, “Không có dắt theo người hầu?”
“Ách ~~ cái kia ~~ không có!”
Nhìn tiểu đông tây trước mắt bị vạch trần, thần sắc ảo não, ngay cả bả vai cũng sụp xuống, Dịch Dương thở dài:”Ngươi từ nhỏ là do Ngạn hầu gia một tay nuôi dưỡng, nhưng nay tính tình như thế nào tuyệt đối không hề giống …”
“Ha hả a ~~” Bé vẫn là giả ngu.
“Quên đi!” Dịch Dương cũng không nhẫn tâm trách cứ, nhìn hán bộ dáng vội vàng chật vật, rõ ràng là ở bên ngoài bị người ta ăn hiếp, vì thế ôm ấp vào lòng tinh tế trấn an, “Phụ hoàng cùng Ngạn hầu gia nghe nói ngươi xuất cung, liền bảo ta đi tìm, vừa vặn đúng lúc ngươi trở về.”
Thay hắn vuốt thẳng quần áo, lại nói:”Mau theo ta diện kiến, miễn cho bọn họ càng thêm lo lắng.”
Xa Hy Điện, hai người vấn an Dịch Lan cùng Ngạn Liễm, sau lại dắt tay nhau cáo lui.
“Đồng nhi đứa nhỏ này …” Ngạn Liễm thở dài, “Khả chính hắn cố tình không có chút tự giác. Cũng may sinh trưởng trong gia đình giàu có, được hoàng thất dưỡng dục, nếu lớn lên trong nhà dân thường, chỉ sợ sớm bị người ta khi dễ đi.”
Hoàng đế gật đầu, tỏ vẻ đồng ý cùng thông cảm:”Thái tử cũng vừa tròn 17, hôm nay thượng triều, còn có người đề cập đến hắn hôn sự.”
Ngạn Liễm khó hiểu, liếc liếc Dịch Lan, nghĩ đi nghĩ lại đột nhiên ngộ ra:” Bệ hạ không phải là muốn …”
“Không tồi, không tồi …” Hoàng đế ôm ái nhân ngồi xuống, “Trẫm muốn thay mặt Dương nhi hướng Đồng nhi cầu hôn, ái khanh thấy thế nào?”
Ngạn Liễm từ chối cho ý kiến, chính là cười:”Dựa vào cái gì, nam nhân quý giá của Ngạn gia, tất cả đều phải tiện nghi cấp cho hoàng thất đây?”
“Cái này gọi là thân càng thêm thân a …” Hoàng đế cười xòa, “Huống chi, Đồng nhi và Dương nhi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, ái khanh như thế nào nhẫn tâm không thành toàn cho hai đứa nó?”
“Ta xem, trước vẫn muốn hỏi qua ý tử bọn nhỏ …”
“Dương nhi cùng Đồng nhi cầu còn không được!” Bỗng dưng ngoài cửa truyền vào thanh âm.
Nguyên lai hai quý tử còn chưa có chạy đi xa, ngay tại cửa phòng âm thầm nghe lén.
Lời còn chưa hết, hai người đường đường chính chính bước tới.
Thái tử kéo kéo tay Đồng nhi:”Đồng nhi, ngươi thật ra chưa nói chuyện a.”
Ngạn Đồng đôi mắt phượng lưu chuyển, nhìn qua phụ hoàng cùng phụ thân, lại nhìn đến ái nhân:”Chỉ cần Dương ca ca chấp thuận, Đồng nhi cư nhiên là nguyện ý.”
“Hảo hảo hảo!” Hoàng đế cực kỳ hài lòng, “Bất quá, còn phải thông báo cho Ngạn Lãnh cùng phu nhân một tiếng, còn có Dương nhi mẫu phi …”
“Vân vân!” Ngạn Liễm đột nhiên ngắt lời, ngẩng đầu đối Dịch Dương nói, “Ngày trước ta từng xuất cung trong ba năm, nguyên do hẳn Thái Tử điện hạ đã từng nghe nói.”
Thái Tử khom người gật đầu.
“Làm ta đồng ý đem giao Đồng nhi cho ngươi không quá khó khăn.” Ngạn Liễm vẫy tay, đem nghĩa tử gọi về bên người, “Chính là, ta không đành lòng để cho Đồng nhi giống như năm đó tái chịu ủy khuất. Thái Tử chắc hiểu được?”
“Dương nhi hiểu được. Ta thề có trời đất, chung quy cả đời, đối với Đồng nhi chung thủy, không dám thú thêm phi tần.”
“Chính là, nếu đại thần trong triều lấy lý do sinh con kế tự để bức bách ngươi?” Ngạn Liễm truy vấn.
“Nếu là như vậy, Dịch Dương thà bỏ ngôi vị thái tử. Tam hoàng đệ cũng là thiếu niên ưu tú, có thế thay ta gánh vác trọng trách.”
“Hoàng nhi nói cái gì!” Hoàng đế chạy đến hòa giải, “không có con nối dòng, cùng lắm trong hoàng tộc lựa ra một đứa nhỏ cho làm con nuôi cũng tốt thôi.”
“Huống chi …” Hoàng đế nói nửa chừng, cố ý dừng lại, thong thả bước đến long sàng, sờ tới sờ lui, lôi ra một cái hộp gấm vô cùng ám muội.
Mở ra, bên trong chỉ thấy thứ quả màu đỏ tươi lan tỏa hương thơm lạ lùng.
“Trái cây này tên là Kỳ Lân Thánh Quả, mọc trên cây thần của Nhu Lan cổ quốc, mấy trăm năm mới có một viên.” Hoàng đế trông ánh mắt mọi người hết thảy tập trung vào dị vật đang cầm trên tay, tâm tình vô cùng cao hứng, “Truyền thuyết kể rằng, này loại trái cây thần kỳ được dùng để …”
Nói đến cao trào, cố ý đùa dai ngưng lại một lát, trông thấy Ngạn Liễm hung hăng trừng mắt, hắn mới chịu kể tiếp:”Tục truyền, hoàng thất tổ tiên của ta ngày xưa cùng hoàng thất Nhu Lan cổ quốc thông hôn, có được Kỳ Lân Thánh Quả giúp cho nam tử thêm một cơ hội sinh con, lưu lại huyết mạch.”
Lời vừa nói ra, cả thất lặng im, Ngạn Liễm nghi ngờ liếc quả cây, lại nhìn qua hoàng đế, hiếu kỳ hỏi: “Bệ hạ khi nào có loại bảo bối lợi hại đến như vậy, ta thế nào hoàn toàn không biết?”
“Ân, này sao …” Hoàng đế vò đầu, khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ trả lời, “Là người quen trước kia, cơ duyên gặp lại liền dâng tặng.”
“Bất quá, dù sao cũng chỉ là truyền thuyết mấy trăm năm, cũng không có ai chứng minh là có thật”. Dịch Lan đem hộp gấm trao cho Thái Tử, “Nều là hoàng nhi cùng Đồng nhi nguyện ý muốn thử, trẫm không phản đối, nếu hạ sinh được hoàng thất, chẳng phải càng thêm thập toàn thập mỹ.
Nửa năm sau, Thái Tử đại hôn, cười Ngạn hầu gia nghĩa tử tên Ngạn Đồng.
Đêm động phòng hoa chúc, tam hoàng tử dẫn theo một đám thanh niên quý tộc, rình mò cửa chính, nghe được đoạn đối thoại như sau.
“Đồng nhi, ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi nói xem?”
‘Không được, Đồng nhi ngoan, ngươi sẽ không, cho ta nằm trên, được không …”
“Ai nói ta sẽ không, phụ thân của ta đã dạy! Để nói sau vậy, không phải chỉ có người ăn vào Kỳ Lân Thánh Quả mới có thể sinh được đứa nhỏ sao, đương nhiên ngươi phải nằm dưới!!”
“Ân ~~ Đồng nhi, không được ~~ đau ~~”
“Không sao, phụ thân bảo lần đầu tiên đều sẽ đau, Dương ca ca nhẫn một chút ~~”
Hai người trong phòng lời qua tiếng lại, một đám mao đầu tiểu tử rình mò bên ngoài nghe chẳng hiểu mô tê.
Tam hoàng tử lại cảm thấy rằng nhị hoàng huynh thât sự tâm sâu khó lường, ngày cả chuyện khuê phòng cũng sặc mùi huyền cơ, từ rày về sau, đối với Thái Tử điện hạ bội phục chổng vó …….Hoàn phiên ngoại 2
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất