Liên Minh Của Trúc Mã Pháo Hôi
Chương 21
Ngày thứ ba của đại hội thể thao, Phó Tranh phải chạy chặng cuối của cuộc thi chạy tiếp sức 4x100 mét.
“Đàn em” vây quanh hắn, cả đám đi về phía sân vận động.
“Anh Phó cố lên, hôm nay cho bọn họ thấy màu!”
“Chỉ cần chạy tiếp sức ổn định, lớp chúng ta nhất định giành giải nhất toàn đoàn.”
“Anh Phó, tối qua về nghỉ ngơi thế nào? Hôm qua chạy 1500 mét anh chạy dữ quá, hôm nay phát huy bình thường được không?”
“Không vấn đề.” Phó Tranh cố ý hắng giọng, “Tối qua Miên Miên đã giúp tôi xoa bóp chân.”
Cái gì cơ?!
Mọi người mở to mắt, ánh mắt tập trung vào Lâm Miên.
Cậu ấy còn biết làm chuyện này sao?
Lâm Miên vẫn ôm nửa chai nước, theo sau Phó Tranh. Cậu nhìn các bạn đồng hành, lặng lẽ lấy từ trong cặp sách ra một cái búa gỗ nhỏ dùng để đấm lưng người lớn.
“Cậu ấy cứ bắt tôi xoa bóp chân, nếu không sẽ không chịu tham gia thi đấu, tôi đành dùng thứ này đấm cho cậu ấy hai cái.”
Cùng lúc đó, trên ghế lái xe buýt, bố của Lâm Miên đang chờ đèn đỏ ở ngã tư, ông tìm trái tìm phải, chỉ thấy kỳ lạ: “Không phải chứ, cái búa đấm lưng của mình đâu? Trong nhà không có, trong xe cũng không có, để ở đâu rồi?”
Mọi người đều nhìn Lâm Miên bằng ánh mắt thương hại.
“Thảm quá, Tiểu Miên.”
“Cứ coi như là hy sinh vì lớp đi.”
Phó Tranh lại hắng giọng một lần nữa, mọi người vội vàng ngậm miệng, thu hồi ánh mắt.
Phó Tranh nhân cơ hội ôm lấy vai Lâm Miên: “Miên Miên, nói lại câu đó đi.”
Lâm Miên ngẩng đầu nhìn hắn: “Không cần đâu nhỉ?”
Mọi người thắc mắc: “Câu gì cơ?”
Phó Tranh liền nói: “Nói lại một lần nữa, cho họ nghe đi.”
Lâm Miên nghiến răng nghiến lợi: “Phó Tranh, tớ cảnh cáo cậu, đừng có được voi đòi tiên nhé, hôm qua đã nói năm trăm lần rồi.”
Phó Tranh nói: “Miên Miên, tớ sắp phải đi thi rồi, với lại bọn họ đều muốn nghe, nói lại một lần nữa đi, lần cuối cùng.”
“Tiểu Miên, rốt cuộc là câu gì vậy? Nói cho chúng tôi nghe với nào, nhanh lên nhanh lên.”
Lâm Miên bĩu môi, bất lực nói: “Phó Tranh vừa cao vừa đẹp trai, nhân duyên lại tốt, đúng là nhân vật chính được trời chọn của tiểu thuyết học đường.”
Phó Tranh rất hài lòng, nhưng ngay giây tiếp theo, đám bạn đều quay đầu đi.
“Ọe——”
“Vãi chưởng, vãi chưởng, vãi chưởng. Sến chết đi được!”
Lúc này, Chu Tự Viễn và Thẩm Hành Chu đi ngang qua bên cạnh.
Chu Tự Viễn nhíu mày, không hiểu nổi hành động của họ: “Các cậu làm gì vậy? Nôn mửa trên sân vận động, hại người khác chạy không nhanh được à?”
“Không liên quan đến cậu.” Tóc vàng hỏi: “Anh Phó, có phải anh và Tiểu Miên đang yêu nhau không vậy? Chúng tôi nổi hết cả da gà rồi.”
Chu Tự Viễn kinh ngạc: “Không, các cậu mới biết à? Tôi tưởng ai cũng biết chứ...”
“Đừng nói nữa, đi thôi.” Thẩm Hành Chu kéo cậu ta đi.
Nói thì chưa nói, nhưng tối hôm qua, Phó Tranh bắt Lâm Miên khen hắn năm trăm câu.
Ban đầu, Lâm Miên còn rất vui vẻ, khen hắn là nhân vật chính của mình.
Về sau thì, Lâm Miên miệng khô lưỡi đắng, vốn từ vựng cũng dùng hết rồi, họ đều chuẩn bị đi ngủ, Phó Tranh vẫn bắt cậu khen, nụ cười trên mặt Lâm Miên dần biến mất, vung một cái tát vào miệng hắn, bắt hắn im miệng.
Tâm trạng Phó Tranh rất tốt, lúc ngủ cũng cười mãi không thôi.
Có vui đến vậy sao? Lâm Miên nghiêng đầu, nghiêm túc quan sát Phó Tranh.
Không lâu sau, thầy giáo cho các học sinh tham gia thi đấu đi điểm danh, Phó Tranh quay người lại, để Lâm Miên cài biển số cho mình, lại bảo cậu ở đích chờ mình, rồi đi qua đó.
Phó Tranh đứng ở vạch xuất phát của chặng cuối cùng, khởi động chuẩn bị.
Thật khéo, Chu Tự Viễn lại ở một làn bên cạnh hắn.
Cậu ta nhìn Lâm Miên xa xa, quay đầu lại, tiện miệng hỏi: “Ê, Phó Tranh, cậu và Tiểu Miên rốt cuộc là sao vậy? Sao hai người cứ dính lấy nhau suốt thế?”
Phó Tranh nghiêm mặt nói: “Cậu ấy khen tôi vừa cao vừa đẹp trai, còn cổ vũ tôi, bây giờ cậu ấy còn đang nhìn tôi.”
Phó Tranh vừa nói vừa vẫy tay với Miên Miên, sau đó nhắc nhở Chu Tự Viễn: “Còn bạn cùng bàn của cậu thì đang học từ vựng tiếng Anh.”
Nụ cười trên mặt Chu Tự Viễn đông cứng lại, hít sâu một hơi, quay đầu đi, không muốn nói chuyện với hắn nữa.
Đúng là quá đáng mà!
*
Đại hội thể thao mùa thu đã kết thúc tốt đẹp.
Phó Tranh với tư cách là người về nhất 1500 mét và về nhì cuộc thi chạy tiếp sức, đã nhận được giải thưởng của mình——
Lâm Miên ôm một thùng giấy lớn, trong thùng đựng đầy sữa tắm đủ các màu đỏ cam vàng lục lam chàm tím.
Tốt lắm, nhà họ Phó và họ Lâm đã có đủ sữa tắm dùng trong một năm tới rồi.
Sau khi đại hội thể thao kết thúc, kỳ thi giữa kỳ đã cận kề.
Học sinh lập tức điều chỉnh trạng thái, chuẩn bị cho kỳ thi.
Ngay cả Chu Tự Viễn cũng bắt đầu học hành nghiêm túc, cậu ta phải cố gắng để không phải đổi chỗ ngồi.
Trong phòng tự học, Chu Tự Viễn ngồi cạnh Thẩm Hành Chu, một tay cầm bút, một tay gãi đầu lia lịa, đã viết kín mười tờ giấy nháp.
Lâm Miên ngồi đối diện cậu ta, ngẩng đầu lên, thì thầm: “Đầu đen, tóc cậu ồn quá.”
Phó Tranh ân cần bịt tai cho cậu.
Chu Tự Viễn buông tay, có chút ấm ức: “Biết rồi.”
Ai đến quản hai đứa bạn thân này đi? Chúng nó lại bắt đầu liên thủ ức hiếp người khác rồi.
Thẩm Hành Chu làm xong một đề thi, thực sự không thể nhìn nổi nữa, quay đầu lại nhìn, viết một hàng các bước giải lên giấy nháp của cậu ta.
Mắt Chu Tự Viễn sáng lên: “Bạn cùng bàn...”
Thẩm Hành Chu lấy ra một tờ đề thi trắng: “Nhanh làm bài đi, ồn quá.”
“Ồ.” Chu Tự Viễn càng ấm ức hơn, nhưng cũng chỉ có thể cúi đầu làm bài.
Tối hôm trước kỳ thi giữa kỳ, cả đám đeo cặp đi ra khỏi phòng tự học.
Hoàng hôn buông xuống, ánh trăng sáng ngời rọi xuống con đường trong trường.
Chu Tự Viễn dùng hai tay ôm lấy đầu, miệng lẩm bẩm, lải nhải kỳ lạ.
Lâm Miên nghi hoặc: “Cậu làm gì vậy?”
“Đừng làm ồn.” Chu Tự Viễn nói, “Tôi đang ngăn không cho kiến thức trong đầu tẩu thoát.”
Lâm Miên nghẹn lời, nhìn sang Phó Tranh.
Phó Tranh nhanh chóng hiểu ý, cũng đưa tay ra, giúp cậu bịt đầu.
Lâm Miên suýt bị hắn nhấc bổng lên khỏi mặt đất, đạp chân giãy giụa: “Phó Tranh, không cho cậu bịt đầu tớ...”
Chu Tự Viễn tiếp tục nói: “Tôi ôn bài cả tối, nhất định phải giữ đến mai thi, không được để kiến thức chạy mất. Đầu óc nặng trĩu luôn, chắc chắn là tôi đã học vào rồi.”
Một lát sau, Lâm Miên lại hỏi: “Cậu có muốn đi ăn đêm không?”
Chu Tự Viễn hơi do dự: “Ăn đêm sẽ không làm kiến thức mất hết chứ?”
“Có khả năng.” Thẩm Hành Chu nhàn nhạt nói, “Suy nghĩ và tiêu hóa đều cần cung cấp máu, ăn đồ ăn có thể khiến trí nhớ ngắn hạn trong đầu cậu nhạt đi.”
“Hả?” Chu Tự Viễn kinh ngạc, “Không hiểu.”
Lâm Miên hỏi: “Vậy học sinh giỏi có đi không?”
Thẩm Hành Chu gật đầu: “Đi, tôi đói rồi.”
“Vậy tôi cũng đi.” Chu Tự Viễn vội vàng nói, “Ừm... Tôi nhìn các cậu ăn.”
Bốn người đến tiệm mì sợi khoai tây ngoài cổng trường, gọi ba bát mì sợi khoai tây.
Chu Tự Viễn ôm sách Ngữ văn, ngồi sang một bên học thuộc lòng bài học.
Không đến một giây sau, cậu ta đã không nhịn được, quay đầu lại: “Ông chủ, cho thêm một bát nữa!”
Thôi kệ, có chạy đi đâu thì chạy, cậu ta sắp chết đói rồi.
Chu Tự Viễn vừa húp mì vừa nói với đám bạn: “Đợi đến khi kỳ thi giữa kỳ kết thúc, tôi lên bảng danh dự, sẽ mời các cậu ăn gà rán.”
“Được.”
Ăn đêm xong, Thẩm Hành Chu về ký túc xá trường, Chu Tự Viễn cũng nổ máy xe đi.
Cậu ta vừa đi vừa gào: “Trường than thở mà che nước mắt, thương cho cuộc sống của người dân gian khổ biết bao... Còn gì nữa? Xong rồi! Tôi quên hết sạch vì ăn mất rồi!”
Lâm Miên đeo cặp sách, nhìn bóng lưng cậu ta rời đi: “Phó Tranh, hình như Chu Tự Viễn phát điên.”
Phó Tranh lấy áo khoác đồng phục trong cặp sách ra, đưa cho cậu: “Đi thôi.”
“Ồ.” Lâm Miên mặc áo vào, trèo lên ngồi sau xe máy.
Gió cuối tháng Mười thổi ngược vào mặt, hơi se lạnh.
Đèn đường trên phố sáng trưng, nhưng lại không có mấy xe cộ.
Đột nhiên, Phó Tranh hạ giọng, gọi: “Miên Miên.”
“Hả?” Lâm Miên nghi hoặc.
“Tớ nói cho cậu một chuyện, đừng sợ, bình tĩnh nhé.”
“Cậu nói đi.”
“Cậu có nghe thấy âm thanh kỳ lạ nào không? Giống như có người đang tụng kinh, từ lúc chúng ta mới lên đường đã tụng, mãi không ngừng, bây giờ vẫn còn đi theo chúng ta. Cậu đừng quay đầu lại, tớ đưa cậu đi đường lớn.”
“Tụng kinh gì chứ? Là tớ đang học thuộc bài! Cậu còn không nhận ra giọng của tớ nữa sao?”
Lâm Miên tức đến mức muốn đánh hắn, Phó Tranh xấu hổ quay đầu lại, nghiêm túc lái xe, nhịn cười đến năm phút sau mới không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.
*
Kỳ thi giữa kỳ lần này là kỳ thi chung toàn quận.
Toàn quận thống nhất ra đề, thống nhất chấm bài, còn thống nhất xếp hạng.
Trước khi thi, Lâm Miên và Phó Tranh cùng đi tìm phòng thi.
“Phó Tranh, môn Ngữ văn...”
“Nhận đề thi trước tiên làm phần thơ cổ chép lại, chú ý đừng viết sai chính tả, nhất định phải làm bài văn, viết đủ số lượng chữ.”
Lâm Miên kinh ngạc: “Cậu nhớ hết rồi à? Vậy thì tớ không cần phải nhắc lại nữa.”
Vẻ mặt Phó Tranh nghiêm túc, nắm chặt tay cậu, giọng điệu nghiêm túc như đang thề: “Miên Miên, cậu yên tâm, vì tương lai của chúng ta, tớ sẽ cố gắng.”
“Vậy thì tốt, nhưng mà...” Lâm Miên rất vui mừng, nhưng mà...
Luôn có cảm giác có chỗ nào đó kỳ lạ.
“Chỉ là một kỳ thi giữa kỳ thôi, không liên quan nhiều đến tương lai, cậu cũng đừng tạo áp lực cho bản thân quá.”
“Biết rồi.”
Phó Tranh nhìn cậu bước vào phòng thi, sau đó tiếp tục đi về phía trước, đến phòng thi của mình.
Hắn đã hứa trước mặt chủ nhiệm lớp, nếu lần này tụt hạng, hắn và Miên Miên sẽ không thể ngồi cùng bàn nữa.
Không được, hắn tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra!
Phó Tranh lấy sách giáo khoa Ngữ văn từ trong cặp ra, tranh thủ mọi thời gian để ôn tập củng cố kiến thức.
Kỳ thi giữa kỳ kéo dài hai ngày, nhanh chóng kết thúc.
Phó Tranh dốc hết sức, làm hết những câu biết làm, những câu không biết làm cũng đoán mò vài đáp án, tóm lại là trên tờ giấy thi của hắn không có câu nào bỏ trống.
Hắn tự cảm thấy mình làm tốt, cũng có một người khác có cảm giác không tệ như vậy——
Chu Tự Viễn.
Thi xong, Lâm Miên và Phó Tranh từ phòng thi về, thấy Chu Tự Viễn đang đứng ở chỗ của họ, cầm hai tờ đề cười ngốc nghếch.
“Tốt tốt tốt, không tệ, đẹp lắm đẹp lắm.”
Lâm Miên tiến lên, làm cậu ta giật mình: “Cậu làm gì vậy?”
Chu Tự Viễn ngẩng đầu lên: “Tôi đối đáp án với cậu, gần giống nhau, biết đâu tôi có thể lọt vào top một trăm.”
“Nhưng mà...” Lâm Miên nhìn lướt qua, “Đây không phải đề của tôi.”
Chu Tự Viễn nhìn sang Phó Tranh: “Vậy thì là của cậu, cậu cũng được lắm.”
Phó Tranh nhàn nhạt nói: “Cũng không phải của tôi.”
“Hả? Vậy cái này...”
Ngay sau đó, một bàn tay từ phía sau cậu ta đưa ra, cầm lấy tờ đề: “Xin lỗi nhé, là của tôi.”
“Tóc vàng!” Chu Tự Viễn bị dọa sợ, “Kết quả của cậu thế nào?”
“Có tiến bộ.” Tóc vàng nói, “Hơn bốn trăm điểm.”
“Hơn bốn trăm là bao nhiêu?”
“Bốn trăm chín mươi chín, tốt hơn cậu đứng chót.”
Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng Chu Tự Viễn.
Cuối tuần này, hầu hết học sinh đều trải qua trong thấp thỏm.
Phó Tranh và Chu Tự Viễn là nghiêm trọng nhất, gần như đến mức không còn tâm trí làm bài.
Hai người ngồi trong phòng tự học, tiếng thở dài hòa vào nhau.
“Cậu sợ gì?”
“Sợ bị đổi chỗ.”
Trong nháy mắt, hai người nhìn nhau đều thấy thuận mắt hơn nhiều, không còn ghét bỏ nhau như trước nữa.
Lâm Miên và Thẩm Hành Chu ngồi bên cạnh nghiêm túc làm bài, Phó Tranh và Chu Tự Viễn, hai anh em cùng khổ chống cằm, nhíu mày, đau khổ, thở dài, phiền muộn.
“Mục tiêu của tôi vẫn có thể đạt được, còn top một trăm của cậu thì căn bản không thể nào.”
“Lúc đó tôi tưởng học hành rất đơn giản, không nghĩ nhiều như vậy. Nhưng tôi đã cược với bố tôi là xem tôi có thể lên được bảng danh dự không, trên bảng danh dự không phải còn có năm học sinh tiến bộ vượt bậc sao? Tôi muốn xem xem tôi có thể lên được không.”
“Chúc cậu thành công.”
“Cũng chúc cậu thành công, thật lòng đấy. Nhưng tốt nhất cậu đừng thành công một mình, đây cũng là thật lòng.”
“Tốt nhất cậu đừng chúc.”
*
Hai ngày trôi qua rất nhanh.
Sáng thứ Hai, bác bảo vệ ngáp dài, kéo mở cánh cổng sắt nặng nề của trường.
Ngay sau đó, “vút vút” hai tiếng, như thể có người ẩn núp trên mái nhà đối diện bắn ám khí, hai cơn gió thổi qua bên cạnh bác bảo vệ.
Ông vô thức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai học sinh đang đứng trước bảng thông báo, chăm chú tìm tên.
“Tôi có ở trên không? Tôi tôi tôi.”
“Miên Miên có ở trên không? Miên Miên?”
Bác bảo vệ không tin vào mắt mình, không phải chứ, hai học sinh này chui từ dưới đất lên sao?
Lâm Miên đeo cặp sách, hai tay bưng chiếc bánh tráng nướng nóng hổi, đi ngang qua ông: “Xin lỗi bác, các cậu ấy không cố ý đâu.”
“Không sao.” Bác bảo vệ lau mồ hôi trên trán, nhìn Lâm Miên, đến cả quy định không được mang đồ ăn sáng vào trường cũng quên mất.
Phó Tranh và Chu Tự Viễn đứng trước bảng thông báo, nhanh chóng xem hết tên những người trước mặt, sau đó đổi chỗ cho nhau, tiếp tục tìm.
Tìm trọn một phút, vẫn không thấy tên mình muốn tìm, hai người này bắt đầu hoảng hốt.
Không phải thật sự phải đổi chỗ ngồi chứ?
Chu Tự Viễn cố gắng đè tay mình đang run: “Căng thẳng quá, thế này nhé, cậu giúp tôi tìm, tôi giúp cậu tìm.”
Phó Tranh gật đầu.
Hai người lại đổi chỗ cho nhau, bắt đầu tìm tên.
Đột nhiên, Chu Tự Viễn reo lên thích thú: “Phó Tranh, ở đây! Bạn thân của cậu ở đây!”
Phó Tranh lập tức quay đầu nhìn lại——
【Học sinh tiến bộ vuợt bậc】
【Lâm Miên】
Rất tốt! Miên Miên lại tiến bộ rồi!
Khoan đã... Hình như có chỗ nào đó không đúng.
Lâm Miên đứng sau lưng họ, rút sợi gà trong bánh tráng nướng ra, nhẹ giọng nói: “Đây là kỳ thi lần trước.”
Hai người ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên——
【Bảng danh dự kỳ thi tháng lần thứ nhất khối 11】
Lâm Miên phồng má, nhai sợi gà giòn tan: “Kết quả vẫn chưa có, hai cậu đến sớm rồi.”
Chu Tự Viễn đấm một phát vào cột bảng thông báo: “Chết tiệt, sao lần này chấm bài chậm thế?”
“Bởi vì lần này cậu không nộp giấy trắng, chấm sẽ vất vả hơn một chút.”
“Lâm Miên...”
“Đừng có ra vẻ ngầu nữa, ở đây chỉ có tôi và Phó Tranh, không có ai bị cậu mê hoặc đâu.”
“Cậu nói lại xem nào?”
“Tôi nói...”
Đúng lúc này, trên sân trường truyền đến tiếng đọc bài tiếng Anh.
Lâm Miên kiễng chân nhìn, ồ, Thẩm Hành Chu đang đọc tiếng Anh trên sân trường.
Cậu nhìn tạo hình của Chu Tự Viễn một cách đầy ẩn ý, hiểu ra.
Chu Tự Viễn chất vấn: “Cậu lại nhìn tôi bằng ánh mắt gì vậy?”
Lâm Miên vô tội chớp chớp mắt: “Ánh mắt nhìn thấu mọi thứ.”
“Cậu nhìn thấy gì mà nhìn thấu mọi thứ? Có bản lĩnh thì nhìn thấu đề thi đi.”
Phó Tranh che mắt Lâm Miên lại, kéo cậu đi: “Đừng chớp nữa, đi thôi.”
“Ồ.” Lâm Miên vẫy tay chào Chu Tự Viễn, “Tạm biệt.”
Hai người đến lớp, không ngoài dự đoán, là người đến đầu tiên.
Phó Tranh lấy sách tiếng Anh ra học thuộc từ vựng, Lâm Miên ngồi bên cạnh, nhét hai ba miếng bánh tráng nướng cuối cùng vào miệng, cũng lấy sách giáo khoa ra.
Mười phút sau, tiếng của Tóc Vàng, Mắt Kính và Mập Mập vang lên ở hành lang.
“Hôm qua không phải đã nói rồi sao? Một người làm tiếng Anh, một người làm toán, một người làm vật lý.”
“Tiếng Anh ở đây, vật lý ở chỗ ai? Mau đưa cho tôi!”
“Nhanh nhanh nhanh, anh Phó và Tiểu Miên sắp đến rồi, bị hai người đó nhìn thấy thì xong đời...”
Một nhóm người vội vã xông vào lớp, ngay sau đó, Lâm Miên và Phó Tranh ở trên chỗ ngồi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của họ.
Họ đã nhìn thấy rồi.
Tóc vàng đi đầu đờ ra tại chỗ, dựa vào cửa lớp: “Xong rồi...”
Lâm Miên hỏi: “Tôi bảo các cậu học hành cho đàng hoàng, kết quả các cậu làm bài tập thế này sao?”
Phó Tranh phối hợp, nắm chặt sách giáo khoa trong tay: “Làm thế này sao?”
“Anh Phó, Tiểu Miên, anh nghe chúng tôi biện hộ... giải thích đã!”
“Chủ yếu là vì bài tập quá nhiều, nền tảng kiến thức của chúng tôi không tốt, căn bản không làm hết được, không còn cách nào khác, nên mới làm thế này.”
“Đúng đúng đúng, bài tập chúng tôi đều có làm, nhưng thật sự không kịp!”
“Thế sao các cậu không nói?” Lâm Miên lấy vở ghi chép từ hồi cấp hai trong ngăn kéo ra, “Vở ghi chép của học sinh giỏi, bắt đầu ôn từ cấp hai.”
Mấy người định đưa tay ra đón lấy: “Cảm ơn nhé, Tiểu Miên.”
“Các cậu tự chép một bản.”
“Hả? Không được photo sao?”
“Chép một lần là hiểu, tôi làm thế đấy.”
*
Bài thi kiểm tra chung chấm chậm, mãi đến trưa thứ Tư, giáo viên khối 11 mới nhận được kết quả thi.
Giáo viên tăng ca, ở lại văn phòng chép bảng danh dự mới.
Cả buổi trưa, Lâm Miên và Phó Tranh đi ngang qua văn phòng một trăm lần, nhìn vào văn phòng năm trăm cái.
Cuối cùng, giáo viên chủ nhiệm cũng phát hiện ra hai người, gọi họ vào.
“Vào đi.”
Lâm Miên hơi sợ, lén kéo tay Phó Tranh, định trốn sau lưng hắn.
Phó Tranh cũng rất căng thẳng, cũng nắm chặt tay Lâm Miên.
“Thầy.”
“Ừ, hai em muốn xem điểm à?”
“Không muốn không muốn...” Hai người cùng lắc đầu, ngay cả hướng lắc đầu và biên độ cũng giống hệt nhau.
Giáo viên chủ nhiệm nghi ngờ nhìn họ: “Hử?”
Hai người nhìn nhau, Lâm Miên khẽ gật đầu: “Thầy ơi, chúng em muốn xem trước một chút, được không ạ?”
“Tất nhiên được, xem đi.” Giáo viên chủ nhiệm cười đưa bảng điểm trên bàn cho họ.
“Cảm ơn thầy ạ.” Phó Tranh nhận lấy bảng điểm, “Miên Miên...”
Lâm Miên che mắt: “Đừng nhìn của tớ, xem của cậu trước đi!”
“Được.” Phó Tranh mím môi, nín thở, tìm tên mình.
“Đây rồi.” Lâm Miên dùng ngón tay chỉ vào tên hắn, từng dòng một đối chiếu, “Tiếng Trung... Toán... Tổng điểm...”
Mắt Lâm Miên sáng lên: “Phó Tranh, ba trăm bốn mươi bảy! A!”
Rất tốt, thành công một nửa.
Phó Tranh đè khóe miệng: “Xem của cậu đi.”
Lâm Miên không dám xem, trốn sau lưng Phó Tranh, kéo áo hắn che tầm mắt, để hắn xem giúp mình.
Phó Tranh hắng giọng: “Miên Miên, cậu chín mươi bảy.”
“Í!” Lâm Miên reo lên, sau đó đối diện với ánh mắt đầy ý cười của giáo viên chủ nhiệm, vội hạ thấp âm lượng, lén giấu hai tay chữ V, dùng giọng nói nhỏ reo lên, “í...”
Giáo viên chủ nhiệm vỗ vai hai người: “Làm tốt lắm, xem ra cho hai em ngồi cùng bàn là quyết định hoàn toàn đúng đắn, tiếp tục cố gắng.”
Hai người nắm tay nhau, cùng nói: “Vâng, cảm ơn thầy, thầy yên tâm.”
Lúc này, Chu Tự Viễn cũng “đi ngang qua” văn phòng.
Cậu ta liếc mắt nhìn thấy Lâm Miên và Phó Tranh ở bên trong, cả người vô cùng kinh ngạc, lập tức áp vào cửa sổ.
Hai người họ sao lại vào được? Còn nắm tay nhau nữa?
Không phải là yêu sớm bị phát hiện chứ? Thú nhận trước mặt giáo viên? Không thể nào? Hai người này gan lớn vậy sao?
Không lâu sau, Lâm Miên và Phó Tranh lại nắm tay nhau đi ra khỏi phòng làm việc.
Giáo viên chủ nhiệm lớp thực nghiệm đang cầm bút lông viết bảng danh dự nhìn thấy cậu ta, cũng vẫy tay gọi: “Chu Tự Viễn, vào đây.”
“Vâng ạ.” Chu Tự Viễn lo lắng đi vào, “Thầy Chúc, lần này em...”
Lâm Miên và Phó Tranh tò mò quay đầu lại, cố ý đi chậm, lén nhìn cảnh tượng bên trong.
Ngay sau đó, trong phòng làm việc vang lên tiếng reo hò rung trời: “Trời ơi!”
Chu Tự Viễn đột nhiên phản ứng lại, đổi giọng trước mặt giáo viên: “Trời ơi... nhờ vào nỗ lực của bản thân, nỗ lực không uổng phí, cảm ơn thầy!”
Xem ra Chu Tự Viễn đã trở thành “Học sinh tiến bộ vượt bậc” rồi.
Một bóng đen lao ra khỏi phòng làm việc, đi kèm với một tiếng “yoho”, Chu Tự Viễn vỗ vai Lâm Miên và Phó Tranh, “vèo” một cái chạy lên lầu.
Học sinh lớp bên cạnh thò đầu ra: “Anh Hầu đến rồi à? Ở đâu thế?”
Lâm Miên cười ngại ngùng: “Không phải anh Hầu, là anh Viễn.”
Lâm Miên trở về lớp, ngẩng cao đầu, đi đến trước mặt Tóc Vàng và những người khác: “Đoán xem tôi là ai nào?”
Mọi người đều im lặng: “Học sinh tiến bộ vượt bậc?”
“Không phải.”
“Vậy là gì? Top 100 khối?”
“Đúng vậy, là tôi.” Lâm Miên giơ tay reo hò.
“Vậy anh Phó thì sao? Anh ấy cũng top 100 sao?”
“Không giỏi bằng Miên Miên.” Phó Tranh thản nhiên, “Ba trăm năm.”
“Đm, anh Phó, giỏi quá, mỗi lần thi tiến bộ hơn một trăm hạng, lần thi sau là hai trăm năm rồi.”
“Cũng được.” Phó Tranh cau mày, “Cái gì?”
“Khen anh đấy.”
“Được rồi, cất đi.” Lâm Miên giơ cao tay, “Top 100 khối phải bắt đầu làm bài kiểm tra rồi.”
Phó Tranh gật đầu: “Ba trăm năm cũng vậy.”
“Ê —”
Lâm Miên tìm một cuốn sổ nhỏ, viết tên và thứ hạng của mình và Phó Tranh vào đó, sau đó đặt ở giữa hai người, như một sự khích lệ.
Tóc Vàng và Mắt Kính ngồi sau họ chống đầu: “Có thể đừng để ở đây được không? Hai đứa bọn tôi nhìn rõ mồn một, sẽ bị kích thích mất.”
Cả buổi trưa, Lâm Miên và Phó Tranh đều nghiêm túc làm bài tập, những anh chàng ở hàng sau thì gõ trống khua chiêng, dán vào tai họ hát, cố gắng làm phiền họ.
“Anh Phó, Tiểu Miên, đều thi tốt như thế này rồi, trưa nay không học được không.”
“Đi nào, ra ngoài chơi một lát đi.”
“Hỉ Dương Dương - Mỹ Dương Dương — Lười Dương Dương — Đừng nhìn tôi chỉ là một chú cừu —”
Sau đó bị Phó Tranh vung nắm đấm, dọa cho chạy mất.
Viết xong nửa tờ giấy kiểm tra toán, Lâm Miên liếc nhìn thời gian, nhắc nhở Phó Tranh: “Đi ngủ trưa.”
“Được.” Phó Tranh đáp một tiếng, quay đầu nhìn thoáng ra hành lang, rồi đứng dậy.
Lâm Miên hỏi: “Đi vệ sinh?”
“Ừ, đi không?”
“Không, về nhanh nhé.”
Lâm Miên xếp chồng sách giáo khoa lên nhau, trải áo khoác đồng phục lên bàn, nằm xuống ngủ.
Cậu nhanh chóng ngủ thiếp đi, cũng không biết Phó Tranh về lúc nào.
Nửa giờ sau, tiếng chuông chuẩn bị vào học vang lên.
Đến lần thứ ba, Lâm Miên mơ mơ màng màng bò dậy khỏi bàn, vỗ vai Phó Tranh bên cạnh: “Dậy đi.”
Lâm Miên dụi mắt, đột nhiên, cậu nhìn thấy một mảnh giấy nhỏ màu đỏ trên bàn của mình.
Mảnh giấy nhỏ được kẹp bằng một chiếc kẹp bướm, dựng đứng trước mặt cậu.
Lâm Miên kinh ngạc cầm mảnh giấy lên: “Phó Tranh, cậu cắt giúp tớ à?”
Đây không phải là một mảnh giấy nhỏ bình thường, đây là một góc của bảng danh dự!
Vì đã treo trên bảng thông báo gần một tháng, màu đỏ của tờ giấy đã hơi phai, nhưng chữ viết trên đó vẫn rất rõ ràng.
【Học sinh tiến bộ vượt bậc】
【Lâm Miên】
Lâm Miên chọc chọc Phó Tranh: “Đừng giả vờ ngủ nữa, dậy đi.”
Phó Tranh khẽ nói: “Không giả vờ, ngủ thật mà.”
Lâm Miên tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Cậu cắt giúp tớ à?”
“Ừ. Đi ngang qua bảng thông báo, thấy thầy giáo định vứt cái cũ đi, nên đã cắt tên cậu về.”
Phó Tranh ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện mình và Lâm Miên ngồi rất gần nhau.
Lâm Miên ngây ngốc cười, cầm chiếc kẹp bướm, ngắm nghía mảnh giấy bảng danh dự từ trái sang phải, như đang chiêm ngưỡng một chiếc cúp vô cùng quý giá, ánh mắt lấp lánh.
“Phó Tranh, tớ thích cậu lắm!”
“Đàn em” vây quanh hắn, cả đám đi về phía sân vận động.
“Anh Phó cố lên, hôm nay cho bọn họ thấy màu!”
“Chỉ cần chạy tiếp sức ổn định, lớp chúng ta nhất định giành giải nhất toàn đoàn.”
“Anh Phó, tối qua về nghỉ ngơi thế nào? Hôm qua chạy 1500 mét anh chạy dữ quá, hôm nay phát huy bình thường được không?”
“Không vấn đề.” Phó Tranh cố ý hắng giọng, “Tối qua Miên Miên đã giúp tôi xoa bóp chân.”
Cái gì cơ?!
Mọi người mở to mắt, ánh mắt tập trung vào Lâm Miên.
Cậu ấy còn biết làm chuyện này sao?
Lâm Miên vẫn ôm nửa chai nước, theo sau Phó Tranh. Cậu nhìn các bạn đồng hành, lặng lẽ lấy từ trong cặp sách ra một cái búa gỗ nhỏ dùng để đấm lưng người lớn.
“Cậu ấy cứ bắt tôi xoa bóp chân, nếu không sẽ không chịu tham gia thi đấu, tôi đành dùng thứ này đấm cho cậu ấy hai cái.”
Cùng lúc đó, trên ghế lái xe buýt, bố của Lâm Miên đang chờ đèn đỏ ở ngã tư, ông tìm trái tìm phải, chỉ thấy kỳ lạ: “Không phải chứ, cái búa đấm lưng của mình đâu? Trong nhà không có, trong xe cũng không có, để ở đâu rồi?”
Mọi người đều nhìn Lâm Miên bằng ánh mắt thương hại.
“Thảm quá, Tiểu Miên.”
“Cứ coi như là hy sinh vì lớp đi.”
Phó Tranh lại hắng giọng một lần nữa, mọi người vội vàng ngậm miệng, thu hồi ánh mắt.
Phó Tranh nhân cơ hội ôm lấy vai Lâm Miên: “Miên Miên, nói lại câu đó đi.”
Lâm Miên ngẩng đầu nhìn hắn: “Không cần đâu nhỉ?”
Mọi người thắc mắc: “Câu gì cơ?”
Phó Tranh liền nói: “Nói lại một lần nữa, cho họ nghe đi.”
Lâm Miên nghiến răng nghiến lợi: “Phó Tranh, tớ cảnh cáo cậu, đừng có được voi đòi tiên nhé, hôm qua đã nói năm trăm lần rồi.”
Phó Tranh nói: “Miên Miên, tớ sắp phải đi thi rồi, với lại bọn họ đều muốn nghe, nói lại một lần nữa đi, lần cuối cùng.”
“Tiểu Miên, rốt cuộc là câu gì vậy? Nói cho chúng tôi nghe với nào, nhanh lên nhanh lên.”
Lâm Miên bĩu môi, bất lực nói: “Phó Tranh vừa cao vừa đẹp trai, nhân duyên lại tốt, đúng là nhân vật chính được trời chọn của tiểu thuyết học đường.”
Phó Tranh rất hài lòng, nhưng ngay giây tiếp theo, đám bạn đều quay đầu đi.
“Ọe——”
“Vãi chưởng, vãi chưởng, vãi chưởng. Sến chết đi được!”
Lúc này, Chu Tự Viễn và Thẩm Hành Chu đi ngang qua bên cạnh.
Chu Tự Viễn nhíu mày, không hiểu nổi hành động của họ: “Các cậu làm gì vậy? Nôn mửa trên sân vận động, hại người khác chạy không nhanh được à?”
“Không liên quan đến cậu.” Tóc vàng hỏi: “Anh Phó, có phải anh và Tiểu Miên đang yêu nhau không vậy? Chúng tôi nổi hết cả da gà rồi.”
Chu Tự Viễn kinh ngạc: “Không, các cậu mới biết à? Tôi tưởng ai cũng biết chứ...”
“Đừng nói nữa, đi thôi.” Thẩm Hành Chu kéo cậu ta đi.
Nói thì chưa nói, nhưng tối hôm qua, Phó Tranh bắt Lâm Miên khen hắn năm trăm câu.
Ban đầu, Lâm Miên còn rất vui vẻ, khen hắn là nhân vật chính của mình.
Về sau thì, Lâm Miên miệng khô lưỡi đắng, vốn từ vựng cũng dùng hết rồi, họ đều chuẩn bị đi ngủ, Phó Tranh vẫn bắt cậu khen, nụ cười trên mặt Lâm Miên dần biến mất, vung một cái tát vào miệng hắn, bắt hắn im miệng.
Tâm trạng Phó Tranh rất tốt, lúc ngủ cũng cười mãi không thôi.
Có vui đến vậy sao? Lâm Miên nghiêng đầu, nghiêm túc quan sát Phó Tranh.
Không lâu sau, thầy giáo cho các học sinh tham gia thi đấu đi điểm danh, Phó Tranh quay người lại, để Lâm Miên cài biển số cho mình, lại bảo cậu ở đích chờ mình, rồi đi qua đó.
Phó Tranh đứng ở vạch xuất phát của chặng cuối cùng, khởi động chuẩn bị.
Thật khéo, Chu Tự Viễn lại ở một làn bên cạnh hắn.
Cậu ta nhìn Lâm Miên xa xa, quay đầu lại, tiện miệng hỏi: “Ê, Phó Tranh, cậu và Tiểu Miên rốt cuộc là sao vậy? Sao hai người cứ dính lấy nhau suốt thế?”
Phó Tranh nghiêm mặt nói: “Cậu ấy khen tôi vừa cao vừa đẹp trai, còn cổ vũ tôi, bây giờ cậu ấy còn đang nhìn tôi.”
Phó Tranh vừa nói vừa vẫy tay với Miên Miên, sau đó nhắc nhở Chu Tự Viễn: “Còn bạn cùng bàn của cậu thì đang học từ vựng tiếng Anh.”
Nụ cười trên mặt Chu Tự Viễn đông cứng lại, hít sâu một hơi, quay đầu đi, không muốn nói chuyện với hắn nữa.
Đúng là quá đáng mà!
*
Đại hội thể thao mùa thu đã kết thúc tốt đẹp.
Phó Tranh với tư cách là người về nhất 1500 mét và về nhì cuộc thi chạy tiếp sức, đã nhận được giải thưởng của mình——
Lâm Miên ôm một thùng giấy lớn, trong thùng đựng đầy sữa tắm đủ các màu đỏ cam vàng lục lam chàm tím.
Tốt lắm, nhà họ Phó và họ Lâm đã có đủ sữa tắm dùng trong một năm tới rồi.
Sau khi đại hội thể thao kết thúc, kỳ thi giữa kỳ đã cận kề.
Học sinh lập tức điều chỉnh trạng thái, chuẩn bị cho kỳ thi.
Ngay cả Chu Tự Viễn cũng bắt đầu học hành nghiêm túc, cậu ta phải cố gắng để không phải đổi chỗ ngồi.
Trong phòng tự học, Chu Tự Viễn ngồi cạnh Thẩm Hành Chu, một tay cầm bút, một tay gãi đầu lia lịa, đã viết kín mười tờ giấy nháp.
Lâm Miên ngồi đối diện cậu ta, ngẩng đầu lên, thì thầm: “Đầu đen, tóc cậu ồn quá.”
Phó Tranh ân cần bịt tai cho cậu.
Chu Tự Viễn buông tay, có chút ấm ức: “Biết rồi.”
Ai đến quản hai đứa bạn thân này đi? Chúng nó lại bắt đầu liên thủ ức hiếp người khác rồi.
Thẩm Hành Chu làm xong một đề thi, thực sự không thể nhìn nổi nữa, quay đầu lại nhìn, viết một hàng các bước giải lên giấy nháp của cậu ta.
Mắt Chu Tự Viễn sáng lên: “Bạn cùng bàn...”
Thẩm Hành Chu lấy ra một tờ đề thi trắng: “Nhanh làm bài đi, ồn quá.”
“Ồ.” Chu Tự Viễn càng ấm ức hơn, nhưng cũng chỉ có thể cúi đầu làm bài.
Tối hôm trước kỳ thi giữa kỳ, cả đám đeo cặp đi ra khỏi phòng tự học.
Hoàng hôn buông xuống, ánh trăng sáng ngời rọi xuống con đường trong trường.
Chu Tự Viễn dùng hai tay ôm lấy đầu, miệng lẩm bẩm, lải nhải kỳ lạ.
Lâm Miên nghi hoặc: “Cậu làm gì vậy?”
“Đừng làm ồn.” Chu Tự Viễn nói, “Tôi đang ngăn không cho kiến thức trong đầu tẩu thoát.”
Lâm Miên nghẹn lời, nhìn sang Phó Tranh.
Phó Tranh nhanh chóng hiểu ý, cũng đưa tay ra, giúp cậu bịt đầu.
Lâm Miên suýt bị hắn nhấc bổng lên khỏi mặt đất, đạp chân giãy giụa: “Phó Tranh, không cho cậu bịt đầu tớ...”
Chu Tự Viễn tiếp tục nói: “Tôi ôn bài cả tối, nhất định phải giữ đến mai thi, không được để kiến thức chạy mất. Đầu óc nặng trĩu luôn, chắc chắn là tôi đã học vào rồi.”
Một lát sau, Lâm Miên lại hỏi: “Cậu có muốn đi ăn đêm không?”
Chu Tự Viễn hơi do dự: “Ăn đêm sẽ không làm kiến thức mất hết chứ?”
“Có khả năng.” Thẩm Hành Chu nhàn nhạt nói, “Suy nghĩ và tiêu hóa đều cần cung cấp máu, ăn đồ ăn có thể khiến trí nhớ ngắn hạn trong đầu cậu nhạt đi.”
“Hả?” Chu Tự Viễn kinh ngạc, “Không hiểu.”
Lâm Miên hỏi: “Vậy học sinh giỏi có đi không?”
Thẩm Hành Chu gật đầu: “Đi, tôi đói rồi.”
“Vậy tôi cũng đi.” Chu Tự Viễn vội vàng nói, “Ừm... Tôi nhìn các cậu ăn.”
Bốn người đến tiệm mì sợi khoai tây ngoài cổng trường, gọi ba bát mì sợi khoai tây.
Chu Tự Viễn ôm sách Ngữ văn, ngồi sang một bên học thuộc lòng bài học.
Không đến một giây sau, cậu ta đã không nhịn được, quay đầu lại: “Ông chủ, cho thêm một bát nữa!”
Thôi kệ, có chạy đi đâu thì chạy, cậu ta sắp chết đói rồi.
Chu Tự Viễn vừa húp mì vừa nói với đám bạn: “Đợi đến khi kỳ thi giữa kỳ kết thúc, tôi lên bảng danh dự, sẽ mời các cậu ăn gà rán.”
“Được.”
Ăn đêm xong, Thẩm Hành Chu về ký túc xá trường, Chu Tự Viễn cũng nổ máy xe đi.
Cậu ta vừa đi vừa gào: “Trường than thở mà che nước mắt, thương cho cuộc sống của người dân gian khổ biết bao... Còn gì nữa? Xong rồi! Tôi quên hết sạch vì ăn mất rồi!”
Lâm Miên đeo cặp sách, nhìn bóng lưng cậu ta rời đi: “Phó Tranh, hình như Chu Tự Viễn phát điên.”
Phó Tranh lấy áo khoác đồng phục trong cặp sách ra, đưa cho cậu: “Đi thôi.”
“Ồ.” Lâm Miên mặc áo vào, trèo lên ngồi sau xe máy.
Gió cuối tháng Mười thổi ngược vào mặt, hơi se lạnh.
Đèn đường trên phố sáng trưng, nhưng lại không có mấy xe cộ.
Đột nhiên, Phó Tranh hạ giọng, gọi: “Miên Miên.”
“Hả?” Lâm Miên nghi hoặc.
“Tớ nói cho cậu một chuyện, đừng sợ, bình tĩnh nhé.”
“Cậu nói đi.”
“Cậu có nghe thấy âm thanh kỳ lạ nào không? Giống như có người đang tụng kinh, từ lúc chúng ta mới lên đường đã tụng, mãi không ngừng, bây giờ vẫn còn đi theo chúng ta. Cậu đừng quay đầu lại, tớ đưa cậu đi đường lớn.”
“Tụng kinh gì chứ? Là tớ đang học thuộc bài! Cậu còn không nhận ra giọng của tớ nữa sao?”
Lâm Miên tức đến mức muốn đánh hắn, Phó Tranh xấu hổ quay đầu lại, nghiêm túc lái xe, nhịn cười đến năm phút sau mới không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.
*
Kỳ thi giữa kỳ lần này là kỳ thi chung toàn quận.
Toàn quận thống nhất ra đề, thống nhất chấm bài, còn thống nhất xếp hạng.
Trước khi thi, Lâm Miên và Phó Tranh cùng đi tìm phòng thi.
“Phó Tranh, môn Ngữ văn...”
“Nhận đề thi trước tiên làm phần thơ cổ chép lại, chú ý đừng viết sai chính tả, nhất định phải làm bài văn, viết đủ số lượng chữ.”
Lâm Miên kinh ngạc: “Cậu nhớ hết rồi à? Vậy thì tớ không cần phải nhắc lại nữa.”
Vẻ mặt Phó Tranh nghiêm túc, nắm chặt tay cậu, giọng điệu nghiêm túc như đang thề: “Miên Miên, cậu yên tâm, vì tương lai của chúng ta, tớ sẽ cố gắng.”
“Vậy thì tốt, nhưng mà...” Lâm Miên rất vui mừng, nhưng mà...
Luôn có cảm giác có chỗ nào đó kỳ lạ.
“Chỉ là một kỳ thi giữa kỳ thôi, không liên quan nhiều đến tương lai, cậu cũng đừng tạo áp lực cho bản thân quá.”
“Biết rồi.”
Phó Tranh nhìn cậu bước vào phòng thi, sau đó tiếp tục đi về phía trước, đến phòng thi của mình.
Hắn đã hứa trước mặt chủ nhiệm lớp, nếu lần này tụt hạng, hắn và Miên Miên sẽ không thể ngồi cùng bàn nữa.
Không được, hắn tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra!
Phó Tranh lấy sách giáo khoa Ngữ văn từ trong cặp ra, tranh thủ mọi thời gian để ôn tập củng cố kiến thức.
Kỳ thi giữa kỳ kéo dài hai ngày, nhanh chóng kết thúc.
Phó Tranh dốc hết sức, làm hết những câu biết làm, những câu không biết làm cũng đoán mò vài đáp án, tóm lại là trên tờ giấy thi của hắn không có câu nào bỏ trống.
Hắn tự cảm thấy mình làm tốt, cũng có một người khác có cảm giác không tệ như vậy——
Chu Tự Viễn.
Thi xong, Lâm Miên và Phó Tranh từ phòng thi về, thấy Chu Tự Viễn đang đứng ở chỗ của họ, cầm hai tờ đề cười ngốc nghếch.
“Tốt tốt tốt, không tệ, đẹp lắm đẹp lắm.”
Lâm Miên tiến lên, làm cậu ta giật mình: “Cậu làm gì vậy?”
Chu Tự Viễn ngẩng đầu lên: “Tôi đối đáp án với cậu, gần giống nhau, biết đâu tôi có thể lọt vào top một trăm.”
“Nhưng mà...” Lâm Miên nhìn lướt qua, “Đây không phải đề của tôi.”
Chu Tự Viễn nhìn sang Phó Tranh: “Vậy thì là của cậu, cậu cũng được lắm.”
Phó Tranh nhàn nhạt nói: “Cũng không phải của tôi.”
“Hả? Vậy cái này...”
Ngay sau đó, một bàn tay từ phía sau cậu ta đưa ra, cầm lấy tờ đề: “Xin lỗi nhé, là của tôi.”
“Tóc vàng!” Chu Tự Viễn bị dọa sợ, “Kết quả của cậu thế nào?”
“Có tiến bộ.” Tóc vàng nói, “Hơn bốn trăm điểm.”
“Hơn bốn trăm là bao nhiêu?”
“Bốn trăm chín mươi chín, tốt hơn cậu đứng chót.”
Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng Chu Tự Viễn.
Cuối tuần này, hầu hết học sinh đều trải qua trong thấp thỏm.
Phó Tranh và Chu Tự Viễn là nghiêm trọng nhất, gần như đến mức không còn tâm trí làm bài.
Hai người ngồi trong phòng tự học, tiếng thở dài hòa vào nhau.
“Cậu sợ gì?”
“Sợ bị đổi chỗ.”
Trong nháy mắt, hai người nhìn nhau đều thấy thuận mắt hơn nhiều, không còn ghét bỏ nhau như trước nữa.
Lâm Miên và Thẩm Hành Chu ngồi bên cạnh nghiêm túc làm bài, Phó Tranh và Chu Tự Viễn, hai anh em cùng khổ chống cằm, nhíu mày, đau khổ, thở dài, phiền muộn.
“Mục tiêu của tôi vẫn có thể đạt được, còn top một trăm của cậu thì căn bản không thể nào.”
“Lúc đó tôi tưởng học hành rất đơn giản, không nghĩ nhiều như vậy. Nhưng tôi đã cược với bố tôi là xem tôi có thể lên được bảng danh dự không, trên bảng danh dự không phải còn có năm học sinh tiến bộ vượt bậc sao? Tôi muốn xem xem tôi có thể lên được không.”
“Chúc cậu thành công.”
“Cũng chúc cậu thành công, thật lòng đấy. Nhưng tốt nhất cậu đừng thành công một mình, đây cũng là thật lòng.”
“Tốt nhất cậu đừng chúc.”
*
Hai ngày trôi qua rất nhanh.
Sáng thứ Hai, bác bảo vệ ngáp dài, kéo mở cánh cổng sắt nặng nề của trường.
Ngay sau đó, “vút vút” hai tiếng, như thể có người ẩn núp trên mái nhà đối diện bắn ám khí, hai cơn gió thổi qua bên cạnh bác bảo vệ.
Ông vô thức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai học sinh đang đứng trước bảng thông báo, chăm chú tìm tên.
“Tôi có ở trên không? Tôi tôi tôi.”
“Miên Miên có ở trên không? Miên Miên?”
Bác bảo vệ không tin vào mắt mình, không phải chứ, hai học sinh này chui từ dưới đất lên sao?
Lâm Miên đeo cặp sách, hai tay bưng chiếc bánh tráng nướng nóng hổi, đi ngang qua ông: “Xin lỗi bác, các cậu ấy không cố ý đâu.”
“Không sao.” Bác bảo vệ lau mồ hôi trên trán, nhìn Lâm Miên, đến cả quy định không được mang đồ ăn sáng vào trường cũng quên mất.
Phó Tranh và Chu Tự Viễn đứng trước bảng thông báo, nhanh chóng xem hết tên những người trước mặt, sau đó đổi chỗ cho nhau, tiếp tục tìm.
Tìm trọn một phút, vẫn không thấy tên mình muốn tìm, hai người này bắt đầu hoảng hốt.
Không phải thật sự phải đổi chỗ ngồi chứ?
Chu Tự Viễn cố gắng đè tay mình đang run: “Căng thẳng quá, thế này nhé, cậu giúp tôi tìm, tôi giúp cậu tìm.”
Phó Tranh gật đầu.
Hai người lại đổi chỗ cho nhau, bắt đầu tìm tên.
Đột nhiên, Chu Tự Viễn reo lên thích thú: “Phó Tranh, ở đây! Bạn thân của cậu ở đây!”
Phó Tranh lập tức quay đầu nhìn lại——
【Học sinh tiến bộ vuợt bậc】
【Lâm Miên】
Rất tốt! Miên Miên lại tiến bộ rồi!
Khoan đã... Hình như có chỗ nào đó không đúng.
Lâm Miên đứng sau lưng họ, rút sợi gà trong bánh tráng nướng ra, nhẹ giọng nói: “Đây là kỳ thi lần trước.”
Hai người ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên——
【Bảng danh dự kỳ thi tháng lần thứ nhất khối 11】
Lâm Miên phồng má, nhai sợi gà giòn tan: “Kết quả vẫn chưa có, hai cậu đến sớm rồi.”
Chu Tự Viễn đấm một phát vào cột bảng thông báo: “Chết tiệt, sao lần này chấm bài chậm thế?”
“Bởi vì lần này cậu không nộp giấy trắng, chấm sẽ vất vả hơn một chút.”
“Lâm Miên...”
“Đừng có ra vẻ ngầu nữa, ở đây chỉ có tôi và Phó Tranh, không có ai bị cậu mê hoặc đâu.”
“Cậu nói lại xem nào?”
“Tôi nói...”
Đúng lúc này, trên sân trường truyền đến tiếng đọc bài tiếng Anh.
Lâm Miên kiễng chân nhìn, ồ, Thẩm Hành Chu đang đọc tiếng Anh trên sân trường.
Cậu nhìn tạo hình của Chu Tự Viễn một cách đầy ẩn ý, hiểu ra.
Chu Tự Viễn chất vấn: “Cậu lại nhìn tôi bằng ánh mắt gì vậy?”
Lâm Miên vô tội chớp chớp mắt: “Ánh mắt nhìn thấu mọi thứ.”
“Cậu nhìn thấy gì mà nhìn thấu mọi thứ? Có bản lĩnh thì nhìn thấu đề thi đi.”
Phó Tranh che mắt Lâm Miên lại, kéo cậu đi: “Đừng chớp nữa, đi thôi.”
“Ồ.” Lâm Miên vẫy tay chào Chu Tự Viễn, “Tạm biệt.”
Hai người đến lớp, không ngoài dự đoán, là người đến đầu tiên.
Phó Tranh lấy sách tiếng Anh ra học thuộc từ vựng, Lâm Miên ngồi bên cạnh, nhét hai ba miếng bánh tráng nướng cuối cùng vào miệng, cũng lấy sách giáo khoa ra.
Mười phút sau, tiếng của Tóc Vàng, Mắt Kính và Mập Mập vang lên ở hành lang.
“Hôm qua không phải đã nói rồi sao? Một người làm tiếng Anh, một người làm toán, một người làm vật lý.”
“Tiếng Anh ở đây, vật lý ở chỗ ai? Mau đưa cho tôi!”
“Nhanh nhanh nhanh, anh Phó và Tiểu Miên sắp đến rồi, bị hai người đó nhìn thấy thì xong đời...”
Một nhóm người vội vã xông vào lớp, ngay sau đó, Lâm Miên và Phó Tranh ở trên chỗ ngồi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của họ.
Họ đã nhìn thấy rồi.
Tóc vàng đi đầu đờ ra tại chỗ, dựa vào cửa lớp: “Xong rồi...”
Lâm Miên hỏi: “Tôi bảo các cậu học hành cho đàng hoàng, kết quả các cậu làm bài tập thế này sao?”
Phó Tranh phối hợp, nắm chặt sách giáo khoa trong tay: “Làm thế này sao?”
“Anh Phó, Tiểu Miên, anh nghe chúng tôi biện hộ... giải thích đã!”
“Chủ yếu là vì bài tập quá nhiều, nền tảng kiến thức của chúng tôi không tốt, căn bản không làm hết được, không còn cách nào khác, nên mới làm thế này.”
“Đúng đúng đúng, bài tập chúng tôi đều có làm, nhưng thật sự không kịp!”
“Thế sao các cậu không nói?” Lâm Miên lấy vở ghi chép từ hồi cấp hai trong ngăn kéo ra, “Vở ghi chép của học sinh giỏi, bắt đầu ôn từ cấp hai.”
Mấy người định đưa tay ra đón lấy: “Cảm ơn nhé, Tiểu Miên.”
“Các cậu tự chép một bản.”
“Hả? Không được photo sao?”
“Chép một lần là hiểu, tôi làm thế đấy.”
*
Bài thi kiểm tra chung chấm chậm, mãi đến trưa thứ Tư, giáo viên khối 11 mới nhận được kết quả thi.
Giáo viên tăng ca, ở lại văn phòng chép bảng danh dự mới.
Cả buổi trưa, Lâm Miên và Phó Tranh đi ngang qua văn phòng một trăm lần, nhìn vào văn phòng năm trăm cái.
Cuối cùng, giáo viên chủ nhiệm cũng phát hiện ra hai người, gọi họ vào.
“Vào đi.”
Lâm Miên hơi sợ, lén kéo tay Phó Tranh, định trốn sau lưng hắn.
Phó Tranh cũng rất căng thẳng, cũng nắm chặt tay Lâm Miên.
“Thầy.”
“Ừ, hai em muốn xem điểm à?”
“Không muốn không muốn...” Hai người cùng lắc đầu, ngay cả hướng lắc đầu và biên độ cũng giống hệt nhau.
Giáo viên chủ nhiệm nghi ngờ nhìn họ: “Hử?”
Hai người nhìn nhau, Lâm Miên khẽ gật đầu: “Thầy ơi, chúng em muốn xem trước một chút, được không ạ?”
“Tất nhiên được, xem đi.” Giáo viên chủ nhiệm cười đưa bảng điểm trên bàn cho họ.
“Cảm ơn thầy ạ.” Phó Tranh nhận lấy bảng điểm, “Miên Miên...”
Lâm Miên che mắt: “Đừng nhìn của tớ, xem của cậu trước đi!”
“Được.” Phó Tranh mím môi, nín thở, tìm tên mình.
“Đây rồi.” Lâm Miên dùng ngón tay chỉ vào tên hắn, từng dòng một đối chiếu, “Tiếng Trung... Toán... Tổng điểm...”
Mắt Lâm Miên sáng lên: “Phó Tranh, ba trăm bốn mươi bảy! A!”
Rất tốt, thành công một nửa.
Phó Tranh đè khóe miệng: “Xem của cậu đi.”
Lâm Miên không dám xem, trốn sau lưng Phó Tranh, kéo áo hắn che tầm mắt, để hắn xem giúp mình.
Phó Tranh hắng giọng: “Miên Miên, cậu chín mươi bảy.”
“Í!” Lâm Miên reo lên, sau đó đối diện với ánh mắt đầy ý cười của giáo viên chủ nhiệm, vội hạ thấp âm lượng, lén giấu hai tay chữ V, dùng giọng nói nhỏ reo lên, “í...”
Giáo viên chủ nhiệm vỗ vai hai người: “Làm tốt lắm, xem ra cho hai em ngồi cùng bàn là quyết định hoàn toàn đúng đắn, tiếp tục cố gắng.”
Hai người nắm tay nhau, cùng nói: “Vâng, cảm ơn thầy, thầy yên tâm.”
Lúc này, Chu Tự Viễn cũng “đi ngang qua” văn phòng.
Cậu ta liếc mắt nhìn thấy Lâm Miên và Phó Tranh ở bên trong, cả người vô cùng kinh ngạc, lập tức áp vào cửa sổ.
Hai người họ sao lại vào được? Còn nắm tay nhau nữa?
Không phải là yêu sớm bị phát hiện chứ? Thú nhận trước mặt giáo viên? Không thể nào? Hai người này gan lớn vậy sao?
Không lâu sau, Lâm Miên và Phó Tranh lại nắm tay nhau đi ra khỏi phòng làm việc.
Giáo viên chủ nhiệm lớp thực nghiệm đang cầm bút lông viết bảng danh dự nhìn thấy cậu ta, cũng vẫy tay gọi: “Chu Tự Viễn, vào đây.”
“Vâng ạ.” Chu Tự Viễn lo lắng đi vào, “Thầy Chúc, lần này em...”
Lâm Miên và Phó Tranh tò mò quay đầu lại, cố ý đi chậm, lén nhìn cảnh tượng bên trong.
Ngay sau đó, trong phòng làm việc vang lên tiếng reo hò rung trời: “Trời ơi!”
Chu Tự Viễn đột nhiên phản ứng lại, đổi giọng trước mặt giáo viên: “Trời ơi... nhờ vào nỗ lực của bản thân, nỗ lực không uổng phí, cảm ơn thầy!”
Xem ra Chu Tự Viễn đã trở thành “Học sinh tiến bộ vượt bậc” rồi.
Một bóng đen lao ra khỏi phòng làm việc, đi kèm với một tiếng “yoho”, Chu Tự Viễn vỗ vai Lâm Miên và Phó Tranh, “vèo” một cái chạy lên lầu.
Học sinh lớp bên cạnh thò đầu ra: “Anh Hầu đến rồi à? Ở đâu thế?”
Lâm Miên cười ngại ngùng: “Không phải anh Hầu, là anh Viễn.”
Lâm Miên trở về lớp, ngẩng cao đầu, đi đến trước mặt Tóc Vàng và những người khác: “Đoán xem tôi là ai nào?”
Mọi người đều im lặng: “Học sinh tiến bộ vượt bậc?”
“Không phải.”
“Vậy là gì? Top 100 khối?”
“Đúng vậy, là tôi.” Lâm Miên giơ tay reo hò.
“Vậy anh Phó thì sao? Anh ấy cũng top 100 sao?”
“Không giỏi bằng Miên Miên.” Phó Tranh thản nhiên, “Ba trăm năm.”
“Đm, anh Phó, giỏi quá, mỗi lần thi tiến bộ hơn một trăm hạng, lần thi sau là hai trăm năm rồi.”
“Cũng được.” Phó Tranh cau mày, “Cái gì?”
“Khen anh đấy.”
“Được rồi, cất đi.” Lâm Miên giơ cao tay, “Top 100 khối phải bắt đầu làm bài kiểm tra rồi.”
Phó Tranh gật đầu: “Ba trăm năm cũng vậy.”
“Ê —”
Lâm Miên tìm một cuốn sổ nhỏ, viết tên và thứ hạng của mình và Phó Tranh vào đó, sau đó đặt ở giữa hai người, như một sự khích lệ.
Tóc Vàng và Mắt Kính ngồi sau họ chống đầu: “Có thể đừng để ở đây được không? Hai đứa bọn tôi nhìn rõ mồn một, sẽ bị kích thích mất.”
Cả buổi trưa, Lâm Miên và Phó Tranh đều nghiêm túc làm bài tập, những anh chàng ở hàng sau thì gõ trống khua chiêng, dán vào tai họ hát, cố gắng làm phiền họ.
“Anh Phó, Tiểu Miên, đều thi tốt như thế này rồi, trưa nay không học được không.”
“Đi nào, ra ngoài chơi một lát đi.”
“Hỉ Dương Dương - Mỹ Dương Dương — Lười Dương Dương — Đừng nhìn tôi chỉ là một chú cừu —”
Sau đó bị Phó Tranh vung nắm đấm, dọa cho chạy mất.
Viết xong nửa tờ giấy kiểm tra toán, Lâm Miên liếc nhìn thời gian, nhắc nhở Phó Tranh: “Đi ngủ trưa.”
“Được.” Phó Tranh đáp một tiếng, quay đầu nhìn thoáng ra hành lang, rồi đứng dậy.
Lâm Miên hỏi: “Đi vệ sinh?”
“Ừ, đi không?”
“Không, về nhanh nhé.”
Lâm Miên xếp chồng sách giáo khoa lên nhau, trải áo khoác đồng phục lên bàn, nằm xuống ngủ.
Cậu nhanh chóng ngủ thiếp đi, cũng không biết Phó Tranh về lúc nào.
Nửa giờ sau, tiếng chuông chuẩn bị vào học vang lên.
Đến lần thứ ba, Lâm Miên mơ mơ màng màng bò dậy khỏi bàn, vỗ vai Phó Tranh bên cạnh: “Dậy đi.”
Lâm Miên dụi mắt, đột nhiên, cậu nhìn thấy một mảnh giấy nhỏ màu đỏ trên bàn của mình.
Mảnh giấy nhỏ được kẹp bằng một chiếc kẹp bướm, dựng đứng trước mặt cậu.
Lâm Miên kinh ngạc cầm mảnh giấy lên: “Phó Tranh, cậu cắt giúp tớ à?”
Đây không phải là một mảnh giấy nhỏ bình thường, đây là một góc của bảng danh dự!
Vì đã treo trên bảng thông báo gần một tháng, màu đỏ của tờ giấy đã hơi phai, nhưng chữ viết trên đó vẫn rất rõ ràng.
【Học sinh tiến bộ vượt bậc】
【Lâm Miên】
Lâm Miên chọc chọc Phó Tranh: “Đừng giả vờ ngủ nữa, dậy đi.”
Phó Tranh khẽ nói: “Không giả vờ, ngủ thật mà.”
Lâm Miên tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Cậu cắt giúp tớ à?”
“Ừ. Đi ngang qua bảng thông báo, thấy thầy giáo định vứt cái cũ đi, nên đã cắt tên cậu về.”
Phó Tranh ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện mình và Lâm Miên ngồi rất gần nhau.
Lâm Miên ngây ngốc cười, cầm chiếc kẹp bướm, ngắm nghía mảnh giấy bảng danh dự từ trái sang phải, như đang chiêm ngưỡng một chiếc cúp vô cùng quý giá, ánh mắt lấp lánh.
“Phó Tranh, tớ thích cậu lắm!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất