Liên Minh Của Trúc Mã Pháo Hôi
Chương 33
Đêm đông giá rét, Lâm Miên và Phó Tranh quấn quýt bên ngoài một lúc lâu mới chuẩn bị về nhà.
Lâm Miên đi trước, Phó Tranh đi sau, dùng chiếc áo khoác rộng thùng thình của mình bao trọn Lâm Miên, như thể nhét cậu vào túi áo.
Hai người giống như hai chú chim cánh cụt, bước đi cùng lúc, lắc lư lắc lư về phía trước.
Đoạn đường ngắn ngủi, hai người đi mất gần nửa tiếng.
Mười một giờ, hai người mới trở về dưới lầu nhà.
Lâm Miên muốn thoát khỏi vòng tay Phó Tranh, nhưng Phó Tranh ôm chặt cậu quá.
“Mọi người đều ngủ rồi, không ai nhìn thấy đâu.”
Vì vậy, hai người lại giống như hai chú chim cánh cụt, lắc lư lắc lư lên lầu.
Phó Tranh đặt cằm lên đầu Lâm Miên, thì thầm hỏi: “Miên Miên, lúc nãy nói rồi, tối nay ngủ chung.”
“Ừ.” Lâm Miên gật đầu, “Ngủ chung.”
Trời quá lạnh, bố mẹ Lâm Miên đã ngủ từ lâu rồi.
Lâm Miên bước ra khỏi phòng tắm, Phó Tranh đã thay xong bộ đồ ngủ, nằm gọn trong chiếc chăn bông dày.
Lâm Miên quen tay kéo chăn lên, chui vào lòng Phó Tranh, điều chỉnh tư thế, bắt đầu run rẩy để sưởi ấm.
“Lạnh quá, lạnh quá.” Lâm Miên hít hít mũi, “Phó Tranh, nếu có thể không cởi quần áo, tắm trực tiếp thì tốt biết mấy.”
Phó Tranh ôm cậu, che tay cậu: “Miên Miên, cậu bị lạnh ngốc rồi à.”
Hai người dùng chung một chai sữa tắm, mùi sữa, cả chiếc chăn đều thơm phức.
Lâm Miên đợi một lúc mới thấy đỡ hơn.
Hai người nằm cạnh nhau, mơ màng ngủ, Lâm Miên hỏi: “Phó Tranh, mấy hôm trước bố mẹ tớ hỏi tớ, muốn tiếp tục học hay muốn đi làm luôn.”
Phó Tranh mở mắt: “Miên Miên muốn làm gì?”
“Tơa chưa nghĩ ra, nên hỏi ý kiến cậu trước.”
“Trò chơi của tớ sắp hoàn thành rồi.”
“Hả?” Lâm Miên ngạc nhiên ngẩng đầu, “Lần trước không phải nói còn thiếu nhiều à?”
“Miên Miên mấy ngày nay không đến tìm tớ, tớ tranh thủ làm thêm một chút.”
Lâm Miên biết, Phó Tranh có tham vọng lớn, hắn không muốn chỉ nhận những công việc viết code do các ông chủ internet giao phó, hắn còn muốn tự mình làm phần mềm.
Hắn đã làm rất nhiều phần mềm, phần mềm đặt lịch hẹn cho cửa hàng máy tính, phần mềm giao hàng cho căng tin trường học, và sau khi trường học mở khóa chọn môn học bằng máy tính, hắn đã làm phần mềm có thể tự động tranh giành chỗ học theo giờ.
Nhưng chỉ phổ biến trong trường học.
Lâm Miên đã phân tích với hắn, nếu họ sinh sớm hơn vài năm, thị trường phần mềm trống trải, làm gì cũng được, nhưng bây giờ thì không được, những phần mềm cần thiết khi cài đặt máy tính, ví dụ như tải xuống, trò chuyện, email, mạng xã hội, mỗi lĩnh vực đều có những công ty lớn làm.
Họ muốn nổi bật, chỉ có thể tìm kiếm một con đường mới.
Vì vậy, Phó Tranh đã thử nghiệm nhiều thứ mới trong thời gian rảnh rỗi.
Hắn đã làm hai con thú cưng nhỏ cho máy tính của mình và Lâm Miên, hai nhân vật nhỏ được vẽ đơn giản, mềm mại và linh hoạt, đi loanh quanh trên màn hình máy tính, mệt thì nằm nghỉ trên biểu tượng, đói thì nuốt chửng biểu tượng.
Hắn đã làm pháo hoa điện tử cho Lâm Miên, làm trang web chuyên dụng cho Lâm Miên, và còn làm một trò chơi tỏ tình nhỏ cho Lâm Miên.
Lâm Miên điều khiển nhân vật nhỏ của mình tìm Phó Tranh trong mê cung, nhưng thực chất đây là trò chơi kết nối, Lâm Miên đang cứu Phó Tranh, Phó Tranh cũng đang tìm cậu, chỉ khi cả hai cùng chơi trò chơi, họ mới tìm thấy nhau.
Làm xong trò chơi này, Phó Tranh đột nhiên hứng thú.
Vì vậy, hắn ã làm thêm một vài trò chơi, từ trò chơi đẩy hộp đơn giản đến trò chơi giải đố phức tạp hơn, chi phí rất thấp, nhưng số người tải xuống không ít.
Lâm Miên hỏi: “Vậy cậu định khởi nghiệp à?”
“Ừ.” Phó Tranh gật đầu, “Tớ vốn không thích học, hồi cấp ba, nếu không phải Miên Miên yêu cầu, tớ còn không chắc có đi học đại học không.”
Lâm Miên ngẩng đầu nhìn hắn, cậu nói gì vậy?
“Tất nhiên, thực tế đã chứng minh, Miên Miên đúng, lên đại học thực sự có ích. Nếu không lên đại học, bây giờ tớ có lẽ chỉ biết dùng máy tính chơi game.”
Cũng đúng.
“Miên Miên muốn tiếp tục học không? Muốn học thì tiếp tục học.”
“Vậy trò chơi của cậu…” Lâm Miên hơi do dự.
“Tớ có thể tự mình giải quyết, tìm thêm vài bạn cùng lớp muốn khởi nghiệp cũng được.” Phó Tranh nâng hai tay lên, nắm lấy mặt cậu, nhìn cậu chăm chú, “Miên Miên, tớ muốn nhanh chóng kiếm tiền, là muốn cậu sống tốt hơn, muốn tự tin hơn khi công khai với bố mẹ, không phải để cậu chịu khổ cùng tớ.”
“Miên Miên bị hắn véo má, biến thành một con cá vàng mím môi: “Biết rồi.”
*
Hai người ở quê nhà đón Tết, đợi kỳ nghỉ đông kết thúc, thì quay lại trường học.
Lâm Miên cuối cùng vẫn quyết định thi nghiên cứu sinh, mục tiêu không đặt cao, thi vào trường hiện tại là được. Cậu tìm đàn anh đàn chị khóa trước mua sách, lại xin Thẩm Hành Chu tài liệu tiếng Anh, nghiêm túc bắt đầu ôn tập.
Phó Tranh không nhận code nữa, mà tìm vài bạn cùng lớp cùng nhau khởi nghiệp, ra mắt vài trò chơi nhỏ, phản hồi rất tốt.
Lâm Miên rảnh rỗi cũng sẽ đi xem, thử chơi, đưa ra một vài ý kiến cho họ.
Cứ như vậy lại trôi qua một năm.
Lâm Miên thuận lợi vượt qua kỳ thi nghiên cứu sinh sơ khảo, bắt đầu chuẩn bị cho phỏng vấn, studio của Phó Tranh cũng kiếm được một ít tiền, họ tính toán lại, gom tất cả tài nguyên, đầu tư vào một trò chơi mới.
Hai người đều rất bận rộn.
Cho đến tháng tư, Phó Tranh cố ý dành thời gian, đưa Lâm Miên đi tham gia phỏng vấn nghiên cứu sinh.
Trước tòa nhà văn phòng, hai người đứng đối diện nhau.
Lâm Miên ngẩng đầu, nhìn Phó Tranh: “Tớ thi trong trường thôi, không cần đi cùng đâu.”
Phó Tranh vuốt vuốt mái tóc xù xù của cậu, “Tớ sợ Miên Miên lạc đường.”
“Tớ đâu có ngốc.” Lâm Miên cười ngây ngô, “Gần đây cậu không bận à? Studio thế nào rồi? Trò chơi mới sắp ra mắt chưa?”
Phó Tranh không đổi sắc: “Ừ, sắp rồi, đợi Miên Miên thi xong ra ngoài, là có thể chơi được.”
“Được, vậy đến lúc đó tớ qua giúp.”
“Ừ.” Phó Tranh vỗ vỗ mông cậu, “Vào đi.”
“Được.” Lâm Miên đeo ba lô, đi vào địa điểm phỏng vấn.
Sắp vào cửa, Lâm Miên quay đầu nhìn lại, phát hiện Phó Tranh vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Vì vậy, cậu vẫy tay với Phó Tranh: “Cậu không cần đợi tớ đâu, về bận đi, trưa chúng ta cùng ăn cơm.”
“Ừ.” Phó Tranh gật đầu đáp, nhưng không có ý định quay người rời đi.
Lâm Miên cuối cùng cười ngốc với hắn, rồi đi vào tòa nhà văn phòng.
Lâm Miên thi vào trường hiện tại, áp lực không lớn, nhưng vận may của cậu không tốt, bốc thăm thứ tự phỏng vấn, lại bốc phải người cuối cùng.
Đợi cậu phỏng vấn xong, đã là mười hai giờ trưa.
Lâm Miên cầm lấy ba lô, là người cuối cùng bước ra khỏi phòng chờ, cầm điện thoại lên xem, mới phát hiện bạn cùng lớp studio của Phó Tranh đã gọi cho cậu vài cuộc.
Họ có việc gấp sao?
Lâm Miên nhíu mày, vừa đi ra ngoài, vừa gọi lại.
“Alo, Tiểu Miên, cậu phỏng vấn xong chưa?”
“Ừ.”
“À.” Bạn cùng lớp do dự, “Vậy gần đây cậu chắc không có việc gì rồi nhỉ?”
“Không có gì đâu, cậu muốn tôi qua giúp mấy người xem trò chơi chiều nay à?”
“À? Tiểu Miên, cậu… cậu không biết à?”
“Cái gì?”
Giọng điệu của bạn cùng lớp có chút kỳ lạ, Lâm Miên không khỏi dừng bước, trong lòng dâng lên một cảm giác không tốt.
Giây tiếp theo, một tiếng sấm sét nổ tung bên tai Lâm Miên——
“Studio tan rã rồi.”
“Cuối năm ngoái, có một công ty lớn muốn mua lại studio, nhưng điều kiện đưa ra không tốt, anh Phó không đồng ý.”
“Kết quả là chưa đầy mấy ngày, đối thủ tung ra liền một lúc mấy trò chơi, y hệt như của chúng ta, hút hết người chơi đi, thậm chí còn có người cho rằng chúng ta là bản sao.”
“Anh Phó dẫn dắt chúng tôi chống cự nửa năm, dồn hết tâm huyết vào trò chơi mới, kết quả là hôm qua, đối thủ lại tung ra trò chơi mới, vẫn y hệt như của chúng ta.”
“Sáng nay anh Phó tự mình đến trả tiền thuê studio, nói với chúng tôi là nghỉ ngơi mấy ngày trước đã.”
Bên kia điện thoại, bạn cùng lớp vẫn lải nhải phàn nàn về đối thủ, nhưng Lâm Miên không nghe vào tai một chữ nào.
Không trách gần đây Phó Tranh bận rộn như vậy, không trách cậu ấy coi trọng trò chơi mới như vậy.
Mà cậu lại không biết gì cả.
“Tôi…” Lâm Miên vội vàng hỏi, “Cậu ấy đang ở đâu? Tôi đi tìm cậu ấy.”
“Anh Phó không phải đi tìm cậu à? Chúng tôi định gọi điện cho cậu, để cậu ở bên cạnh cậu ấy nhiều hơn.”
“Ồ, vậy thì…”
Lâm Miên cúp điện thoại, vội vã đi ra ngoài, nhưng lại nhìn thấy Phó Tranh quay lưng về phía cậu, đứng trước bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh, múc một nắm nước, rửa mặt.
Phó Tranh ngẩng đầu, nhìn vào gương, lau khô nước trên mặt, chỉnh lại cổ áo sơ mi, sắp xếp lại vẻ ngoài của mình, cuối cùng cầm lấy một bó hoa hồng đặt trên bệ cửa sổ.
Lâm Miên do dự nửa giây, lùi lại hai bước, cất điện thoại vào túi, cũng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, giả vờ như không biết gì cả.
Cuối cùng, Phó Tranh gặp Lâm Miên vừa thi xong, tại nơi hai người chia tay vào buổi sáng.
Phó Tranh đưa bó hoa trong tay cho cậu, nhưng Lâm Miên không nhận hoa, mà dang hai tay, lao vào lòng hắn.
Lâm Miên ôm chặt hắn, vùi mặt vào lòng hắn, nghẹn ngào gọi một tiếng: “Phó Tranh…”
Phó Tranh hỏi: “Miên Miên, sao vậy?”
Lâm Miên hít hít mũi: “Hình như tớ không thi tốt.”
“Không sao.” Phó Tranh cũng ôm chặt lấy cậu.
Nhưng hắn không nói gì cả, hắn chỉ dùng má áp vào đầu Lâm Miên, cảm nhận nhiệt độ ấm áp của Lâm Miên trong lòng, chỉ nói một câu “Không sao”.
Phó Tranh mua hoa cho Lâm Miên, còn đặt chỗ ở nhà hàng mà Lâm Miên thích, coi như là chúc mừng cậu thi xong.
Lâm Miên không muốn đi lắm, cậu sợ Phó Tranh không có tiền, cậu muốn đi ăn ở căng tin.
Phó Tranh nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cậu, hình như hiểu ra điều gì đó, xoa xoa má Lâm Miên, nói với cậu: “Miên Miên, tiền đã thanh toán rồi.”
Hai người ngồi cạnh cửa sổ kính lớn, Phó Tranh quen thuộc cầm lấy miếng bít tết trước mặt Lâm Miên, giúp cậu cắt nhỏ, rồi đặt lại trước mặt cậu.
Lâm Miên rất muốn giữ bình tĩnh, giả vờ như mình vẫn chưa biết, nhưng cậu hoàn toàn không biết diễn xuất.
Cậu cúi đầu, dùng nĩa gắp một miếng bít tết, nhét vào miệng, nhai mạnh, nhai mạnh, ngay cả răng cũng nhai mạnh.
Phó Tranh vẫn nói câu đó: “Miên Miên, không sao đâu.”
Lâm Miên không thể nhịn được nữa, ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe: “Họ quá đáng quá, Phó Tranh, họ quá đáng quá!”
Cho đến khi Phó Tranh dùng số tiền cuối cùng còn lại trên người mua vé tàu về nhà, hai người ngồi trên tàu, Lâm Miên vẫn còn đỏ mắt, tức giận nghiến răng nghiến lợi, mạnh mẽ đấm vào giường.
Ngược lại, Phó Tranh vỗ lưng cậu, an ủi cậu: “Miên Miên, đừng khóc, không sao đâu. Số tiền còn lại đều dành cho cậu, tớ không hối tiếc, cũng không buồn.”
Dù sao kỳ thi của Lâm Miên cũng kết thúc rồi, studio của Phó Tranh cũng tan rã rồi, cả hai đều không có việc gì phải làm, thôi thì về nhà đi.
Họ đột nhiên về nhà, bố Phó Tranh đang lái xe ở ngoài, chưa biết chuyện gì, bố mẹ Lâm Miên thấy trạng thái của họ không ổn, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ giúp họ dọn dẹp giường chiếu, nấu cho họ những món ngon.
Lâm Miên không còn ngại ngùng nữa, chuyển đến phòng của Phó Tranh để ở cùng hắn.
Hai người cứ như vậy ở trong phòng ba ngày, không nói gì, chỉ ở bên cạnh nhau.
Bạn cùng lớp gọi điện hỏi thăm tình hình của họ, họ cũng không nghe máy.
Phó Tranh luôn thuận buồm xuôi gió, hồi cấp hai đã kinh doanh trong trường, tích lũy tiền mua xe máy, sau đó lên đại học, sửa máy tính, viết code, làm game, chưa bao giờ thất bại.
Nhưng bây giờ…
Ban đêm, Lâm Miên ngủ không ngon, giật mình tỉnh giấc, nhưng lại phát hiện Phó Tranh quay lưng về phía cậu, đứng cạnh cửa sổ, không biết đang nhìn gì.
Lâm Miên mặc bộ đồ ngủ hoạt hình thời cấp ba, đứng dậy tiến đến, chỉ thấy cửa sổ mở một khe hở, Phó Tranh châm một điếu thuốc, đặt trên bệ cửa sổ.
Lâm Miên vội vàng chen vào trước mặt hắn, “Phó Tranh, cậu hút thuốc à?”
Phó Tranh rũ mắt: “Không, Miên Miên. Tớ châm muốn hút, nhưng nghĩ đến cậu không thích mùi thuốc lá, nên không hút.”
“Ừm.” Lâm Miên đưa tay ôm lấy hắn, không biết hắn đã đứng trước gió bao lâu, người lạnh ngắt.
Lâm Miên nhón chân, chạm vào khóe môi hắn.
Phó Tranh phối hợp hôn cậu một cái: “Miên Miên, tớ không sao, cậu đi ngủ đi.”
Lâm Miên lắc đầu, vẫn ôm chặt hắn, chắn trước mặt hắn, cũng chắn trước gió.
Lâm Miên suy nghĩ một chút, nói: “Phó Tranh, cậu đừng nghĩ những chuyện đó nữa, nếu cậu ngủ không được, chúng ta làm những việc mà người yêu nên làm…”
“Không được.” Phó Tranh ấn đầu cậu xuống, “Miên Miên, không được, không được tùy tiện như vậy.”
Lâm Miên đi trước, Phó Tranh đi sau, dùng chiếc áo khoác rộng thùng thình của mình bao trọn Lâm Miên, như thể nhét cậu vào túi áo.
Hai người giống như hai chú chim cánh cụt, bước đi cùng lúc, lắc lư lắc lư về phía trước.
Đoạn đường ngắn ngủi, hai người đi mất gần nửa tiếng.
Mười một giờ, hai người mới trở về dưới lầu nhà.
Lâm Miên muốn thoát khỏi vòng tay Phó Tranh, nhưng Phó Tranh ôm chặt cậu quá.
“Mọi người đều ngủ rồi, không ai nhìn thấy đâu.”
Vì vậy, hai người lại giống như hai chú chim cánh cụt, lắc lư lắc lư lên lầu.
Phó Tranh đặt cằm lên đầu Lâm Miên, thì thầm hỏi: “Miên Miên, lúc nãy nói rồi, tối nay ngủ chung.”
“Ừ.” Lâm Miên gật đầu, “Ngủ chung.”
Trời quá lạnh, bố mẹ Lâm Miên đã ngủ từ lâu rồi.
Lâm Miên bước ra khỏi phòng tắm, Phó Tranh đã thay xong bộ đồ ngủ, nằm gọn trong chiếc chăn bông dày.
Lâm Miên quen tay kéo chăn lên, chui vào lòng Phó Tranh, điều chỉnh tư thế, bắt đầu run rẩy để sưởi ấm.
“Lạnh quá, lạnh quá.” Lâm Miên hít hít mũi, “Phó Tranh, nếu có thể không cởi quần áo, tắm trực tiếp thì tốt biết mấy.”
Phó Tranh ôm cậu, che tay cậu: “Miên Miên, cậu bị lạnh ngốc rồi à.”
Hai người dùng chung một chai sữa tắm, mùi sữa, cả chiếc chăn đều thơm phức.
Lâm Miên đợi một lúc mới thấy đỡ hơn.
Hai người nằm cạnh nhau, mơ màng ngủ, Lâm Miên hỏi: “Phó Tranh, mấy hôm trước bố mẹ tớ hỏi tớ, muốn tiếp tục học hay muốn đi làm luôn.”
Phó Tranh mở mắt: “Miên Miên muốn làm gì?”
“Tơa chưa nghĩ ra, nên hỏi ý kiến cậu trước.”
“Trò chơi của tớ sắp hoàn thành rồi.”
“Hả?” Lâm Miên ngạc nhiên ngẩng đầu, “Lần trước không phải nói còn thiếu nhiều à?”
“Miên Miên mấy ngày nay không đến tìm tớ, tớ tranh thủ làm thêm một chút.”
Lâm Miên biết, Phó Tranh có tham vọng lớn, hắn không muốn chỉ nhận những công việc viết code do các ông chủ internet giao phó, hắn còn muốn tự mình làm phần mềm.
Hắn đã làm rất nhiều phần mềm, phần mềm đặt lịch hẹn cho cửa hàng máy tính, phần mềm giao hàng cho căng tin trường học, và sau khi trường học mở khóa chọn môn học bằng máy tính, hắn đã làm phần mềm có thể tự động tranh giành chỗ học theo giờ.
Nhưng chỉ phổ biến trong trường học.
Lâm Miên đã phân tích với hắn, nếu họ sinh sớm hơn vài năm, thị trường phần mềm trống trải, làm gì cũng được, nhưng bây giờ thì không được, những phần mềm cần thiết khi cài đặt máy tính, ví dụ như tải xuống, trò chuyện, email, mạng xã hội, mỗi lĩnh vực đều có những công ty lớn làm.
Họ muốn nổi bật, chỉ có thể tìm kiếm một con đường mới.
Vì vậy, Phó Tranh đã thử nghiệm nhiều thứ mới trong thời gian rảnh rỗi.
Hắn đã làm hai con thú cưng nhỏ cho máy tính của mình và Lâm Miên, hai nhân vật nhỏ được vẽ đơn giản, mềm mại và linh hoạt, đi loanh quanh trên màn hình máy tính, mệt thì nằm nghỉ trên biểu tượng, đói thì nuốt chửng biểu tượng.
Hắn đã làm pháo hoa điện tử cho Lâm Miên, làm trang web chuyên dụng cho Lâm Miên, và còn làm một trò chơi tỏ tình nhỏ cho Lâm Miên.
Lâm Miên điều khiển nhân vật nhỏ của mình tìm Phó Tranh trong mê cung, nhưng thực chất đây là trò chơi kết nối, Lâm Miên đang cứu Phó Tranh, Phó Tranh cũng đang tìm cậu, chỉ khi cả hai cùng chơi trò chơi, họ mới tìm thấy nhau.
Làm xong trò chơi này, Phó Tranh đột nhiên hứng thú.
Vì vậy, hắn ã làm thêm một vài trò chơi, từ trò chơi đẩy hộp đơn giản đến trò chơi giải đố phức tạp hơn, chi phí rất thấp, nhưng số người tải xuống không ít.
Lâm Miên hỏi: “Vậy cậu định khởi nghiệp à?”
“Ừ.” Phó Tranh gật đầu, “Tớ vốn không thích học, hồi cấp ba, nếu không phải Miên Miên yêu cầu, tớ còn không chắc có đi học đại học không.”
Lâm Miên ngẩng đầu nhìn hắn, cậu nói gì vậy?
“Tất nhiên, thực tế đã chứng minh, Miên Miên đúng, lên đại học thực sự có ích. Nếu không lên đại học, bây giờ tớ có lẽ chỉ biết dùng máy tính chơi game.”
Cũng đúng.
“Miên Miên muốn tiếp tục học không? Muốn học thì tiếp tục học.”
“Vậy trò chơi của cậu…” Lâm Miên hơi do dự.
“Tớ có thể tự mình giải quyết, tìm thêm vài bạn cùng lớp muốn khởi nghiệp cũng được.” Phó Tranh nâng hai tay lên, nắm lấy mặt cậu, nhìn cậu chăm chú, “Miên Miên, tớ muốn nhanh chóng kiếm tiền, là muốn cậu sống tốt hơn, muốn tự tin hơn khi công khai với bố mẹ, không phải để cậu chịu khổ cùng tớ.”
“Miên Miên bị hắn véo má, biến thành một con cá vàng mím môi: “Biết rồi.”
*
Hai người ở quê nhà đón Tết, đợi kỳ nghỉ đông kết thúc, thì quay lại trường học.
Lâm Miên cuối cùng vẫn quyết định thi nghiên cứu sinh, mục tiêu không đặt cao, thi vào trường hiện tại là được. Cậu tìm đàn anh đàn chị khóa trước mua sách, lại xin Thẩm Hành Chu tài liệu tiếng Anh, nghiêm túc bắt đầu ôn tập.
Phó Tranh không nhận code nữa, mà tìm vài bạn cùng lớp cùng nhau khởi nghiệp, ra mắt vài trò chơi nhỏ, phản hồi rất tốt.
Lâm Miên rảnh rỗi cũng sẽ đi xem, thử chơi, đưa ra một vài ý kiến cho họ.
Cứ như vậy lại trôi qua một năm.
Lâm Miên thuận lợi vượt qua kỳ thi nghiên cứu sinh sơ khảo, bắt đầu chuẩn bị cho phỏng vấn, studio của Phó Tranh cũng kiếm được một ít tiền, họ tính toán lại, gom tất cả tài nguyên, đầu tư vào một trò chơi mới.
Hai người đều rất bận rộn.
Cho đến tháng tư, Phó Tranh cố ý dành thời gian, đưa Lâm Miên đi tham gia phỏng vấn nghiên cứu sinh.
Trước tòa nhà văn phòng, hai người đứng đối diện nhau.
Lâm Miên ngẩng đầu, nhìn Phó Tranh: “Tớ thi trong trường thôi, không cần đi cùng đâu.”
Phó Tranh vuốt vuốt mái tóc xù xù của cậu, “Tớ sợ Miên Miên lạc đường.”
“Tớ đâu có ngốc.” Lâm Miên cười ngây ngô, “Gần đây cậu không bận à? Studio thế nào rồi? Trò chơi mới sắp ra mắt chưa?”
Phó Tranh không đổi sắc: “Ừ, sắp rồi, đợi Miên Miên thi xong ra ngoài, là có thể chơi được.”
“Được, vậy đến lúc đó tớ qua giúp.”
“Ừ.” Phó Tranh vỗ vỗ mông cậu, “Vào đi.”
“Được.” Lâm Miên đeo ba lô, đi vào địa điểm phỏng vấn.
Sắp vào cửa, Lâm Miên quay đầu nhìn lại, phát hiện Phó Tranh vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Vì vậy, cậu vẫy tay với Phó Tranh: “Cậu không cần đợi tớ đâu, về bận đi, trưa chúng ta cùng ăn cơm.”
“Ừ.” Phó Tranh gật đầu đáp, nhưng không có ý định quay người rời đi.
Lâm Miên cuối cùng cười ngốc với hắn, rồi đi vào tòa nhà văn phòng.
Lâm Miên thi vào trường hiện tại, áp lực không lớn, nhưng vận may của cậu không tốt, bốc thăm thứ tự phỏng vấn, lại bốc phải người cuối cùng.
Đợi cậu phỏng vấn xong, đã là mười hai giờ trưa.
Lâm Miên cầm lấy ba lô, là người cuối cùng bước ra khỏi phòng chờ, cầm điện thoại lên xem, mới phát hiện bạn cùng lớp studio của Phó Tranh đã gọi cho cậu vài cuộc.
Họ có việc gấp sao?
Lâm Miên nhíu mày, vừa đi ra ngoài, vừa gọi lại.
“Alo, Tiểu Miên, cậu phỏng vấn xong chưa?”
“Ừ.”
“À.” Bạn cùng lớp do dự, “Vậy gần đây cậu chắc không có việc gì rồi nhỉ?”
“Không có gì đâu, cậu muốn tôi qua giúp mấy người xem trò chơi chiều nay à?”
“À? Tiểu Miên, cậu… cậu không biết à?”
“Cái gì?”
Giọng điệu của bạn cùng lớp có chút kỳ lạ, Lâm Miên không khỏi dừng bước, trong lòng dâng lên một cảm giác không tốt.
Giây tiếp theo, một tiếng sấm sét nổ tung bên tai Lâm Miên——
“Studio tan rã rồi.”
“Cuối năm ngoái, có một công ty lớn muốn mua lại studio, nhưng điều kiện đưa ra không tốt, anh Phó không đồng ý.”
“Kết quả là chưa đầy mấy ngày, đối thủ tung ra liền một lúc mấy trò chơi, y hệt như của chúng ta, hút hết người chơi đi, thậm chí còn có người cho rằng chúng ta là bản sao.”
“Anh Phó dẫn dắt chúng tôi chống cự nửa năm, dồn hết tâm huyết vào trò chơi mới, kết quả là hôm qua, đối thủ lại tung ra trò chơi mới, vẫn y hệt như của chúng ta.”
“Sáng nay anh Phó tự mình đến trả tiền thuê studio, nói với chúng tôi là nghỉ ngơi mấy ngày trước đã.”
Bên kia điện thoại, bạn cùng lớp vẫn lải nhải phàn nàn về đối thủ, nhưng Lâm Miên không nghe vào tai một chữ nào.
Không trách gần đây Phó Tranh bận rộn như vậy, không trách cậu ấy coi trọng trò chơi mới như vậy.
Mà cậu lại không biết gì cả.
“Tôi…” Lâm Miên vội vàng hỏi, “Cậu ấy đang ở đâu? Tôi đi tìm cậu ấy.”
“Anh Phó không phải đi tìm cậu à? Chúng tôi định gọi điện cho cậu, để cậu ở bên cạnh cậu ấy nhiều hơn.”
“Ồ, vậy thì…”
Lâm Miên cúp điện thoại, vội vã đi ra ngoài, nhưng lại nhìn thấy Phó Tranh quay lưng về phía cậu, đứng trước bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh, múc một nắm nước, rửa mặt.
Phó Tranh ngẩng đầu, nhìn vào gương, lau khô nước trên mặt, chỉnh lại cổ áo sơ mi, sắp xếp lại vẻ ngoài của mình, cuối cùng cầm lấy một bó hoa hồng đặt trên bệ cửa sổ.
Lâm Miên do dự nửa giây, lùi lại hai bước, cất điện thoại vào túi, cũng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, giả vờ như không biết gì cả.
Cuối cùng, Phó Tranh gặp Lâm Miên vừa thi xong, tại nơi hai người chia tay vào buổi sáng.
Phó Tranh đưa bó hoa trong tay cho cậu, nhưng Lâm Miên không nhận hoa, mà dang hai tay, lao vào lòng hắn.
Lâm Miên ôm chặt hắn, vùi mặt vào lòng hắn, nghẹn ngào gọi một tiếng: “Phó Tranh…”
Phó Tranh hỏi: “Miên Miên, sao vậy?”
Lâm Miên hít hít mũi: “Hình như tớ không thi tốt.”
“Không sao.” Phó Tranh cũng ôm chặt lấy cậu.
Nhưng hắn không nói gì cả, hắn chỉ dùng má áp vào đầu Lâm Miên, cảm nhận nhiệt độ ấm áp của Lâm Miên trong lòng, chỉ nói một câu “Không sao”.
Phó Tranh mua hoa cho Lâm Miên, còn đặt chỗ ở nhà hàng mà Lâm Miên thích, coi như là chúc mừng cậu thi xong.
Lâm Miên không muốn đi lắm, cậu sợ Phó Tranh không có tiền, cậu muốn đi ăn ở căng tin.
Phó Tranh nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cậu, hình như hiểu ra điều gì đó, xoa xoa má Lâm Miên, nói với cậu: “Miên Miên, tiền đã thanh toán rồi.”
Hai người ngồi cạnh cửa sổ kính lớn, Phó Tranh quen thuộc cầm lấy miếng bít tết trước mặt Lâm Miên, giúp cậu cắt nhỏ, rồi đặt lại trước mặt cậu.
Lâm Miên rất muốn giữ bình tĩnh, giả vờ như mình vẫn chưa biết, nhưng cậu hoàn toàn không biết diễn xuất.
Cậu cúi đầu, dùng nĩa gắp một miếng bít tết, nhét vào miệng, nhai mạnh, nhai mạnh, ngay cả răng cũng nhai mạnh.
Phó Tranh vẫn nói câu đó: “Miên Miên, không sao đâu.”
Lâm Miên không thể nhịn được nữa, ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe: “Họ quá đáng quá, Phó Tranh, họ quá đáng quá!”
Cho đến khi Phó Tranh dùng số tiền cuối cùng còn lại trên người mua vé tàu về nhà, hai người ngồi trên tàu, Lâm Miên vẫn còn đỏ mắt, tức giận nghiến răng nghiến lợi, mạnh mẽ đấm vào giường.
Ngược lại, Phó Tranh vỗ lưng cậu, an ủi cậu: “Miên Miên, đừng khóc, không sao đâu. Số tiền còn lại đều dành cho cậu, tớ không hối tiếc, cũng không buồn.”
Dù sao kỳ thi của Lâm Miên cũng kết thúc rồi, studio của Phó Tranh cũng tan rã rồi, cả hai đều không có việc gì phải làm, thôi thì về nhà đi.
Họ đột nhiên về nhà, bố Phó Tranh đang lái xe ở ngoài, chưa biết chuyện gì, bố mẹ Lâm Miên thấy trạng thái của họ không ổn, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ giúp họ dọn dẹp giường chiếu, nấu cho họ những món ngon.
Lâm Miên không còn ngại ngùng nữa, chuyển đến phòng của Phó Tranh để ở cùng hắn.
Hai người cứ như vậy ở trong phòng ba ngày, không nói gì, chỉ ở bên cạnh nhau.
Bạn cùng lớp gọi điện hỏi thăm tình hình của họ, họ cũng không nghe máy.
Phó Tranh luôn thuận buồm xuôi gió, hồi cấp hai đã kinh doanh trong trường, tích lũy tiền mua xe máy, sau đó lên đại học, sửa máy tính, viết code, làm game, chưa bao giờ thất bại.
Nhưng bây giờ…
Ban đêm, Lâm Miên ngủ không ngon, giật mình tỉnh giấc, nhưng lại phát hiện Phó Tranh quay lưng về phía cậu, đứng cạnh cửa sổ, không biết đang nhìn gì.
Lâm Miên mặc bộ đồ ngủ hoạt hình thời cấp ba, đứng dậy tiến đến, chỉ thấy cửa sổ mở một khe hở, Phó Tranh châm một điếu thuốc, đặt trên bệ cửa sổ.
Lâm Miên vội vàng chen vào trước mặt hắn, “Phó Tranh, cậu hút thuốc à?”
Phó Tranh rũ mắt: “Không, Miên Miên. Tớ châm muốn hút, nhưng nghĩ đến cậu không thích mùi thuốc lá, nên không hút.”
“Ừm.” Lâm Miên đưa tay ôm lấy hắn, không biết hắn đã đứng trước gió bao lâu, người lạnh ngắt.
Lâm Miên nhón chân, chạm vào khóe môi hắn.
Phó Tranh phối hợp hôn cậu một cái: “Miên Miên, tớ không sao, cậu đi ngủ đi.”
Lâm Miên lắc đầu, vẫn ôm chặt hắn, chắn trước mặt hắn, cũng chắn trước gió.
Lâm Miên suy nghĩ một chút, nói: “Phó Tranh, cậu đừng nghĩ những chuyện đó nữa, nếu cậu ngủ không được, chúng ta làm những việc mà người yêu nên làm…”
“Không được.” Phó Tranh ấn đầu cậu xuống, “Miên Miên, không được, không được tùy tiện như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất