Chương 54: Bắt được (4)
Akai Shuichi đi vào nhà Ran Mori, tất nhiên cũng không nhận được nhiều sự hoan nghênh từ ông Mori.
“Đây là ai? Tiểu quỷ kia mất tích thế nào cũng phải báo cảnh sát, cảnh sát sẽ xử lý, tìm người này đến làm cái gì?” Hiển nhiên đối với việc Ran tìm một người xa lạ đến xử lý chuyện này, Kogoro Mori vẫn kín đáo phê bình, tuy rằng ngày thường tiểu quỷ kia với ông cũng không quá hợp, nhưng dù sao thằng nhóc mất tích, ông cũng sẽ lo lắng.
Ran Mori chỉ là hơi hơi nhíu mày, rồi sau đó liền nói với Akai Shuichi, “Conan đã mất tích hai ngày, tôi đã báo cảnh sát, nhưng mà cảnh sát bên kia một chút tin tức cũng không có.” Ran Mori mặt đầy lo lắng cùng tiều tụy, cô sợ hãi, sợ hãi cho dù tìm được, cũng phải đành bất lực!
Akai Shuichi nghe được như thế, mặt cũng đầy ngưng trọng, “Cô lúc này không cần lo lắng, cậu ta đối với tổ chức vẫn còn có tác dụng, cho nên khẳng định là tính mạng cậu ấy tạm thời không gặp nguy hiểm, cô kể lại việc phát hiện Conan mất tích và nhìn thấy Gin một lần nữa cho tôi nghe.”
Ran Mori gật gật đầu, rồi kể lại mọi việc xảy ra tại lễ kỉ niệm, tất nhiên là kể chi tiết hết khả năng, cơ hồ đem cả những việc nhỏ không đáng kể đều nói cực kỳ rõ ràng.
“Cô nói là biểu diễn kịch rối gỗ sao?” Akai Shuichi trong lòng ngẩn ra, không thể nghi ngờ Shinichi là nghe được vậy cho nên mới đến, nhưng mà, đây là không phải quá mức rõ ràng sao?
Ran Mori gật gật đầu.
“Gin ném mũ vào phòng dụng cụ, hơn nữa……” Akai Shuichi càng nghĩ lại lời của Ran, càng cảm giác chuyện này không thích hợp. Rồi bỗng nhiên anh đứng lên, nói, “Cô có thể giúp tôi điều tra đoàn kịch rối gỗ đến biểu diễn được không?”
Ran Mori cũng đứng lên, “Có thể! Trường tiểu học Teitan có rất nhiều thầy cô đã từng dạy tôi và Shinichi trước đây, điều tra tư liệu hẳn là không thành vấn đề.”
Hai người nói xong liền chuẩn bị đi đến trường tiểu học Teitan, “Bố ơi, con đi trước!” Ran Mori nói một tiếng, liền khép cửa lại.
Kogoro Mori vừa vào toilet, lúc này ra ngoài lại nghe câu chào của con gái, “Con bé chết tiệt kia, con đi đâu đó?”
Sự quan tâm của con gái đối với Conan ông ngược lại có thể hiểu được, chỉ là đầu tiên tên kia không xuất hiện trong hồ sơ tội phạm truy nã quốc tế, hơn nữa điều tra biển số xe ô tô kia cũng không tìm được bất cứ manh mối nào. Còn thằng nhóc Conan kia vốn cứ hai ba ngày lại chạy loạn, dẫn đến mất tích…
Kogoro Mori thở dài, thật đúng là…
Thời điểm Ran Mori và Akai Shuichi đi trên đường, vừa lúc gặp tiến sĩ Agasa cùng với mấy đứa nhỏ đã ở cùng tiến sĩ hai ba ngày nay.
“Tiến sĩ? Mọi người đang đi đâu vậy?” Ran Mori nghi hoặc hỏi.
“Là Ran à!?” Tiến sĩ Agasa nhướn mi hỏi, sau đó lại lộ ra thần sắc lo lắng, “Chuyện Conan và Ai-chan mất tích, bác nghĩ cháu đã biết, cảnh sát bên kia không có tin tức, bác cũng chỉ có thể chính mình tự điều tra!” Nói xong, tiến sĩ Agasa thở dài, gương mặt vốn mập mạp của ông, hai ngày nay vì lo lắng mà gầy đi rất nhiều, nếu Haibara vẫn ở đây, có lẽ sẽ cho phép ông ăn một hai món bánh ngọt……
“Sao? Haibara Ai cũng mất tích?!” Ran Mori kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, lúc ba đứa nhóc này đến hỏi chuyện… chuyện Conan, sau đó liền phát hiện Ai-chan cũng mất tích…”
“Haibara Ai? Chính là người chế thuốc kia!” Akai Shuichi tìm tòi trong đầu, hỏi.
Tiến sĩ cùng ba đứa nhỏ nhìn Akai đầy nghi hoặc, cuối cùng vẫn là gật gật đầu.
Mà Akai Shuichi hiển nhiên cũng phát hiện ba đứa nhóc này, nhân tiện nói, “Mấy nhóc vẫn là sớm trở về nhà đi! Chuyện ở đây đã có người lớn xử lý rồi.”
Ayumi, Genta, Mitsuhiko đều nhìn thoáng qua, nhưng không có động đậy.
“Các em vẫn là về nhà trước đi! Bố mẹ các em sẽ lo lắng, bọn chị nếu có tin tức của Conan và Haibara khẳng định sẽ thông báo cho các em.” Ran Mori nói, “Chuyện lần này, tụi em giúp rất nhiều, chị thật sự rất cảm ơn!”
Tuy rằng không muốn, nhưng mà đối với Akai Shuichi thì bọn nhóc không quen thuộc, đối với lời Ran Mori cũng không có khả năng bác bỏ. Cuối cùng cũng không thể nói ‘Bọn em là nhóm thám tử nhí không gì là không làm được mà’, đành ngoan ngoãn gật đầu trở về nhà.
Vì thế vốn dĩ hai người trở thành hiện tại ba người.
“Các thiết bị định vị mà Shinichi và Ai-chan mang theo người đều bị phá hủy, hiện tại căn bản không truy tìm được vị trí hiện tại của tụi nó.” Tiến sĩ Agasa có chút thất bại nói, quả thật điều đó cũng dễ hiểu, kẻ bắt cóc này vô cùng quen thuộc Shinichi và Haibara.
Nét mặt Akai Shuichi lộ ra một nụ cười khổ, “Bởi vì là Gin cho nên điều này cũng không kỳ quái.” Cũng như lúc trước hắn ngụy trang hoàn hảo như vậy, lại vẫn có thể bị nhìn thấu…
“Người này là, FBI mà Shinichi nói tới?” Tiến sĩ Agasa nhìn chăm chú vào Akai Shuichi, hỏi.
Akai Shuichi gật gật đầu.
Hơi thở nặng nề mãnh liệt, âm thanh đó từ hoàng hôn liền kéo dài đến đêm khuya mới bắt đầu giảm xuống.
Tinh lực Gin vô cùng tràn đầy, đó là yếu tố tất yếu của một sát thủ, tuy rằng hắn cũng chưa từng thể hiện điều này trên giường. Nhưng mà lúc này đây, không thể nghi ngờ, hắn thực tận tâm, cho dù người dưới thân cũng đã mê man, nhưng trong những đợt lay động mạnh mẽ của hắn, cũng là khi mê khi tỉnh… Cái loại cảm giác này… Gin uống một ngụm nước, có lẽ hắn vẫn ưa thích cảm giác mềm mại trên giường.
Chắc là do vừa rồi quá mức phấn khởi, sau thời gian dài làm tình, thân thể hắn thậm chí còn bởi vì cao trào mà run nhè nhẹ, thân thể có chút mỏi mệt nhưng tinh thần lại liên tục hưng phấn, điều này có lẽ cũng là lý do rất nhiều sát thủ trước khi giết người đều trải qua một cuộc yêu đương nồng nhiệt.
Tuy rằng hắn cũng chưa từng nghĩ tới, nhưng có lẽ ngẫu nhiên nếm thử một chút cũng không phải không thể.
Trong phòng chỉ có ánh đèn tường mờ nhạt, ở bên kia vách tường cạnh bên giường nơi thiếu niên đang nằm, ngọn đèn mỏng manh, thậm chí không đủ để chiếu sáng toàn bộ căn phòng, lại chiếu lên thiếu niên nằm trên giường không hề được che đậy một cách rõ ràng.
Thân thể thiếu niên ngập tràn dấu vết loang lổ, thậm chí còn có rất nhiều vết xanh tím cùng với vết máu, làn da của cậu cũng không tính là trắng nõn, nhưng trong tình trạng này, có thể thấy được vết thương là cỡ nào nghiêm trọng.
Vẫn như cũ nằm ở trên giường, hai chân mở rộng, tựa hồ hoàn toàn không thể tự chủ mà khép lại được, cặp chân kia trong mê man vẫn vô thức co rút.
Mà ở giữa đôi chân kia, càng là một đống hỗn độn, dịch trắng đỏ hỗn hợp, không ngừng chảy ra từ nơi đó, nhưng có lẽ bởi vì ngọn đèn, ánh sáng nhẹ nhàng ấm áp, hình ảnh khó chịu đựng được như vậy, lại mang theo vài phần diễm lệ, vài phần dâm mĩ.
Gin bỗng nhiên buông ly nước trong tay xuống, cứ như vậy mà nhìn thân thể thiếu niên, cổ họng hắn lại một lần nữa khô khốc, nhưng lúc này cũng không phải vì khát nước.
Đôi mày hắn hơi hơi chau lên, dường như đối với việc không khống chế được cảm giác đang dâng trào trong bản thân, có chút không chấp nhận được, hoặc là nói từ lúc đầu gặp được thiếu niên này, có một số việc hắn đã không thể điểu khiển!
Nhưng mà, hắn hiển nhiên không để ý lắm! Đối với nhu cầu của thân thể, hắn cũng chưa từng khắc chế… Chỉ là từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ ham muốn nhiều như vậy.
Tuy rằng nhìn thân thể của thiếu niên khiến hắn rất muốn tiếp tục thêm một lần nữa, nhưng mà hắn tự chủ lại, như vậy là đủ rồi. Vì thế hắn đứng lên, mặc áo ngủ thắt đai lưng liền rời khỏi phòng.
Nhóm người Akai Shuichi đã đi đến trường tiểu học Teitan.
“Cô Takagi, thật sự rất cám ơn cô!” Ran Mori miễn cưỡng nở nụ cười, nói cảm ơn.
Cô giáo được gọi là Takagi ước chừng hơn 40 tuổi, mang một chiếc kính gọng đen, trông có vài phần nghiêm túc, nhưng mà khi nghe Ran nói lời cảm ơn, trên mặt ngược lại cũng tươi cười.
“Không có gì, đây vốn cũng không phải bí mật, có thể giúp đỡ em là quá tốt rồi! Thật ra cô rất thích Conan, hơn nữa còn cảm thấy ngoại hình em ấy rất giống với Shinichi trước đây, lại nói tiếp tính tình hai đứa nó cũng rất giống, nhưng mà Shinichi cũng là lâu rồi cô chưa gặp lại!” Cô Takagi vừa tìm tư liệu vừa nói, Ran Mori bên cạnh chỉ có thể cười cười, đương nhiên là giống, bởi vì bọn họ vốn chính là một người, còn cô vốn là thanh mai trúc mã lại ngu ngốc mà không nhận ra được!
“Đúng rồi, chuyện này thật sự cũng rất kỳ quái, thật ra đoàn kịch rối gỗ này, chúng ta căn bản là không có khả năng có đủ kinh phí mời đến, nhưng mà bên kia nói là đến biểu diễn từ thiện…” Cô Takagi giao lại văn kiện ghi chép cho Ran Mori, rồi sau đó cũng không khỏi nghi hoặc nói.
Nghe lời của cô, ba người còn lại đều lộ ra biểu tình hiểu rõ.
Đoàn kịch rối gỗ Broadway San Diego (1) không phải là ai cũng có thể mời được. Akai Shuichi lật xem tư liệu đoàn kịch rối gỗ, công ty phụ thuộc, diễn viên biểu diễn……
“Thế nào?” Ran Mori cũng nghiêng qua đầu, hỏi.
“Đoàn kịch rối gỗ Santiago trực thuộc công ty Lyin, cũng là công ty mà Vermouth đang hoạt động…” Akai Shuichi nói, đôi mày đang nhíu chặt không vì biết được tin tức như vậy thả lỏng, anh không cho rằng Gin sẽ phạm sai lầm như vậy, cho dù là cái mũ, vẫn không hề kiêng dè xuất hiện, thậm chí sự xuất hiện của Vermouth lúc này, hình như đều là một sự sắp xếp lớn.
Hoặc là nói, hiện tại anh giống như là một con cá, đang từng bước bơi đến tấm lưới, cho dù có nguyện ý vào lưới hay không, người đánh cá đã ghi rõ dấu hiệu nguy hiểm trên tấm lưới…
Nhưng mà cho dù trong lòng anh minh bạch, Akai Shuichi nhếch môi, vô luận rùa bị bắt vào rọ hay cá chết trong lưới rách, hoặc là có thể thoát khỏi, lần này cũng là một cơ hội! Điều tra lâu như vậy, thậm chí hi sinh mạng sống của bạn gái mình, anh làm sao có thể từ bỏ, huống hồ hiện tại anh cũng không có lý do gì để dừng lại.
Nước Mỹ, quán bar CCY!
“Tôi nghe nói anh bị đình chỉ, cảnh quan FBI!” Vermouth bưng một shot (2) trong tay rồi sau đó ngửa đầu uống cạn, có lẽ là vì uống rượu, hai má cô ta ửng đỏ, đáy mắt lưu chuyển, cô là một ngôi sao Hollywood, tất nhiên có đạo lý của nó.
Akai Shuichi cũng bưng rượu,“Cậu Shinichi Kudo kia, hiện tại đang ở nơi nào? Tôi nghĩ Gin sẽ bảo cô nói cho tôi biết!” Chỉ là nhìn chất lỏng trong cốc, Akai Shuichi không uống, anh vào vấn đề gọn gàng dứt khoát.
“Hừ, anh chỉ hỏi vậy thôi sao? Tôi không tin anh không biết Gin muốn làm cái gì!? Biện pháp thô thiển như vậy, anh sẽ mắc mưu sao!” Khoé miệng Vermouth nở một nụ cười nhẹ.
“Có lẽ tôi tự nguyện mắc câu!” Akai Shuichi nói.
Sắc mặt Vermouth bỗng nhiên biến đổi, sau lại có chút tiếc hận nói, “Đối kháng với Gin sẽ không có kết cục gì tốt! Năng lực của anh rất giỏi, nếu anh thật sự chỉ là Shuu Suta, có lẽ cũng sẽ là thành viên quan trọng của tổ chức!”
Akai Shuichi uống xong ly rượu trong tay, rồi sau đó nói, “Tôi sẽ xem đây là một lời khích lệ.”
“Ha ha, quý ông kia từng nói qua, trung tâm của tổ chức chúng ta hẳn là ở nơi khi nhân loại mới bắt đầu cũng đã cực kỳ giàu có. Tôi nghĩ đây sẽ là điều anh muốn biết.” Vermouth tựa hồ đã có chút say, đôi môi đỏ bừng hơi hé mở ra, lại khiến khuôn mặt của cô càng thêm diễm lệ!
Akai Shuichi đứng lên, buông ly rượu rỗng trong tay rồi rời đi, nhưng vẫn là không tự chủ mà mở miệng hỏi, “Tôi rất muốn biết thân phận hiện tại của Gin đến cùng là gì.” Vốn dĩ anh vẫn tưởng rằng Gin chỉ là sát thủ cấp cao của tổ chức, nhưng hiện tại xem ra hiển nhiên không phải!
Vermouth ghé vào trên bàn, cười quyến rũ, thật lâu sau mới nói, “Có lẽ anh có thể gọi hắn là người kế nhiệm!”
———————–
Chú thích:
(1) Broadway San Diego: Đây là một đoàn kịch broadway/kịch sân khấu nổi tiếng của nước Mỹ, trụ sở chính ở San Diego. Lần đầu tiên debut của đoàn kịch là năm 1976. Nhưng mà khi Băng tìm thông tin về đoàn kịch này thì không thấy nói đến công ty Lyin. Tìm thử công ty Lyin cũng không có, chắc tác giả tự viết ra.
(2) Shot: Shot thường chỉ một loại ly đo rượu (shot glass), ly cocktail, hoặc đơn giản hơn là một cách ước chừng dung tích của một ly rượu. Một shot tầm 0.5 ounces tương đương với 42.5 gram rượu nguyên chất.
“Đây là ai? Tiểu quỷ kia mất tích thế nào cũng phải báo cảnh sát, cảnh sát sẽ xử lý, tìm người này đến làm cái gì?” Hiển nhiên đối với việc Ran tìm một người xa lạ đến xử lý chuyện này, Kogoro Mori vẫn kín đáo phê bình, tuy rằng ngày thường tiểu quỷ kia với ông cũng không quá hợp, nhưng dù sao thằng nhóc mất tích, ông cũng sẽ lo lắng.
Ran Mori chỉ là hơi hơi nhíu mày, rồi sau đó liền nói với Akai Shuichi, “Conan đã mất tích hai ngày, tôi đã báo cảnh sát, nhưng mà cảnh sát bên kia một chút tin tức cũng không có.” Ran Mori mặt đầy lo lắng cùng tiều tụy, cô sợ hãi, sợ hãi cho dù tìm được, cũng phải đành bất lực!
Akai Shuichi nghe được như thế, mặt cũng đầy ngưng trọng, “Cô lúc này không cần lo lắng, cậu ta đối với tổ chức vẫn còn có tác dụng, cho nên khẳng định là tính mạng cậu ấy tạm thời không gặp nguy hiểm, cô kể lại việc phát hiện Conan mất tích và nhìn thấy Gin một lần nữa cho tôi nghe.”
Ran Mori gật gật đầu, rồi kể lại mọi việc xảy ra tại lễ kỉ niệm, tất nhiên là kể chi tiết hết khả năng, cơ hồ đem cả những việc nhỏ không đáng kể đều nói cực kỳ rõ ràng.
“Cô nói là biểu diễn kịch rối gỗ sao?” Akai Shuichi trong lòng ngẩn ra, không thể nghi ngờ Shinichi là nghe được vậy cho nên mới đến, nhưng mà, đây là không phải quá mức rõ ràng sao?
Ran Mori gật gật đầu.
“Gin ném mũ vào phòng dụng cụ, hơn nữa……” Akai Shuichi càng nghĩ lại lời của Ran, càng cảm giác chuyện này không thích hợp. Rồi bỗng nhiên anh đứng lên, nói, “Cô có thể giúp tôi điều tra đoàn kịch rối gỗ đến biểu diễn được không?”
Ran Mori cũng đứng lên, “Có thể! Trường tiểu học Teitan có rất nhiều thầy cô đã từng dạy tôi và Shinichi trước đây, điều tra tư liệu hẳn là không thành vấn đề.”
Hai người nói xong liền chuẩn bị đi đến trường tiểu học Teitan, “Bố ơi, con đi trước!” Ran Mori nói một tiếng, liền khép cửa lại.
Kogoro Mori vừa vào toilet, lúc này ra ngoài lại nghe câu chào của con gái, “Con bé chết tiệt kia, con đi đâu đó?”
Sự quan tâm của con gái đối với Conan ông ngược lại có thể hiểu được, chỉ là đầu tiên tên kia không xuất hiện trong hồ sơ tội phạm truy nã quốc tế, hơn nữa điều tra biển số xe ô tô kia cũng không tìm được bất cứ manh mối nào. Còn thằng nhóc Conan kia vốn cứ hai ba ngày lại chạy loạn, dẫn đến mất tích…
Kogoro Mori thở dài, thật đúng là…
Thời điểm Ran Mori và Akai Shuichi đi trên đường, vừa lúc gặp tiến sĩ Agasa cùng với mấy đứa nhỏ đã ở cùng tiến sĩ hai ba ngày nay.
“Tiến sĩ? Mọi người đang đi đâu vậy?” Ran Mori nghi hoặc hỏi.
“Là Ran à!?” Tiến sĩ Agasa nhướn mi hỏi, sau đó lại lộ ra thần sắc lo lắng, “Chuyện Conan và Ai-chan mất tích, bác nghĩ cháu đã biết, cảnh sát bên kia không có tin tức, bác cũng chỉ có thể chính mình tự điều tra!” Nói xong, tiến sĩ Agasa thở dài, gương mặt vốn mập mạp của ông, hai ngày nay vì lo lắng mà gầy đi rất nhiều, nếu Haibara vẫn ở đây, có lẽ sẽ cho phép ông ăn một hai món bánh ngọt……
“Sao? Haibara Ai cũng mất tích?!” Ran Mori kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, lúc ba đứa nhóc này đến hỏi chuyện… chuyện Conan, sau đó liền phát hiện Ai-chan cũng mất tích…”
“Haibara Ai? Chính là người chế thuốc kia!” Akai Shuichi tìm tòi trong đầu, hỏi.
Tiến sĩ cùng ba đứa nhỏ nhìn Akai đầy nghi hoặc, cuối cùng vẫn là gật gật đầu.
Mà Akai Shuichi hiển nhiên cũng phát hiện ba đứa nhóc này, nhân tiện nói, “Mấy nhóc vẫn là sớm trở về nhà đi! Chuyện ở đây đã có người lớn xử lý rồi.”
Ayumi, Genta, Mitsuhiko đều nhìn thoáng qua, nhưng không có động đậy.
“Các em vẫn là về nhà trước đi! Bố mẹ các em sẽ lo lắng, bọn chị nếu có tin tức của Conan và Haibara khẳng định sẽ thông báo cho các em.” Ran Mori nói, “Chuyện lần này, tụi em giúp rất nhiều, chị thật sự rất cảm ơn!”
Tuy rằng không muốn, nhưng mà đối với Akai Shuichi thì bọn nhóc không quen thuộc, đối với lời Ran Mori cũng không có khả năng bác bỏ. Cuối cùng cũng không thể nói ‘Bọn em là nhóm thám tử nhí không gì là không làm được mà’, đành ngoan ngoãn gật đầu trở về nhà.
Vì thế vốn dĩ hai người trở thành hiện tại ba người.
“Các thiết bị định vị mà Shinichi và Ai-chan mang theo người đều bị phá hủy, hiện tại căn bản không truy tìm được vị trí hiện tại của tụi nó.” Tiến sĩ Agasa có chút thất bại nói, quả thật điều đó cũng dễ hiểu, kẻ bắt cóc này vô cùng quen thuộc Shinichi và Haibara.
Nét mặt Akai Shuichi lộ ra một nụ cười khổ, “Bởi vì là Gin cho nên điều này cũng không kỳ quái.” Cũng như lúc trước hắn ngụy trang hoàn hảo như vậy, lại vẫn có thể bị nhìn thấu…
“Người này là, FBI mà Shinichi nói tới?” Tiến sĩ Agasa nhìn chăm chú vào Akai Shuichi, hỏi.
Akai Shuichi gật gật đầu.
Hơi thở nặng nề mãnh liệt, âm thanh đó từ hoàng hôn liền kéo dài đến đêm khuya mới bắt đầu giảm xuống.
Tinh lực Gin vô cùng tràn đầy, đó là yếu tố tất yếu của một sát thủ, tuy rằng hắn cũng chưa từng thể hiện điều này trên giường. Nhưng mà lúc này đây, không thể nghi ngờ, hắn thực tận tâm, cho dù người dưới thân cũng đã mê man, nhưng trong những đợt lay động mạnh mẽ của hắn, cũng là khi mê khi tỉnh… Cái loại cảm giác này… Gin uống một ngụm nước, có lẽ hắn vẫn ưa thích cảm giác mềm mại trên giường.
Chắc là do vừa rồi quá mức phấn khởi, sau thời gian dài làm tình, thân thể hắn thậm chí còn bởi vì cao trào mà run nhè nhẹ, thân thể có chút mỏi mệt nhưng tinh thần lại liên tục hưng phấn, điều này có lẽ cũng là lý do rất nhiều sát thủ trước khi giết người đều trải qua một cuộc yêu đương nồng nhiệt.
Tuy rằng hắn cũng chưa từng nghĩ tới, nhưng có lẽ ngẫu nhiên nếm thử một chút cũng không phải không thể.
Trong phòng chỉ có ánh đèn tường mờ nhạt, ở bên kia vách tường cạnh bên giường nơi thiếu niên đang nằm, ngọn đèn mỏng manh, thậm chí không đủ để chiếu sáng toàn bộ căn phòng, lại chiếu lên thiếu niên nằm trên giường không hề được che đậy một cách rõ ràng.
Thân thể thiếu niên ngập tràn dấu vết loang lổ, thậm chí còn có rất nhiều vết xanh tím cùng với vết máu, làn da của cậu cũng không tính là trắng nõn, nhưng trong tình trạng này, có thể thấy được vết thương là cỡ nào nghiêm trọng.
Vẫn như cũ nằm ở trên giường, hai chân mở rộng, tựa hồ hoàn toàn không thể tự chủ mà khép lại được, cặp chân kia trong mê man vẫn vô thức co rút.
Mà ở giữa đôi chân kia, càng là một đống hỗn độn, dịch trắng đỏ hỗn hợp, không ngừng chảy ra từ nơi đó, nhưng có lẽ bởi vì ngọn đèn, ánh sáng nhẹ nhàng ấm áp, hình ảnh khó chịu đựng được như vậy, lại mang theo vài phần diễm lệ, vài phần dâm mĩ.
Gin bỗng nhiên buông ly nước trong tay xuống, cứ như vậy mà nhìn thân thể thiếu niên, cổ họng hắn lại một lần nữa khô khốc, nhưng lúc này cũng không phải vì khát nước.
Đôi mày hắn hơi hơi chau lên, dường như đối với việc không khống chế được cảm giác đang dâng trào trong bản thân, có chút không chấp nhận được, hoặc là nói từ lúc đầu gặp được thiếu niên này, có một số việc hắn đã không thể điểu khiển!
Nhưng mà, hắn hiển nhiên không để ý lắm! Đối với nhu cầu của thân thể, hắn cũng chưa từng khắc chế… Chỉ là từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ ham muốn nhiều như vậy.
Tuy rằng nhìn thân thể của thiếu niên khiến hắn rất muốn tiếp tục thêm một lần nữa, nhưng mà hắn tự chủ lại, như vậy là đủ rồi. Vì thế hắn đứng lên, mặc áo ngủ thắt đai lưng liền rời khỏi phòng.
Nhóm người Akai Shuichi đã đi đến trường tiểu học Teitan.
“Cô Takagi, thật sự rất cám ơn cô!” Ran Mori miễn cưỡng nở nụ cười, nói cảm ơn.
Cô giáo được gọi là Takagi ước chừng hơn 40 tuổi, mang một chiếc kính gọng đen, trông có vài phần nghiêm túc, nhưng mà khi nghe Ran nói lời cảm ơn, trên mặt ngược lại cũng tươi cười.
“Không có gì, đây vốn cũng không phải bí mật, có thể giúp đỡ em là quá tốt rồi! Thật ra cô rất thích Conan, hơn nữa còn cảm thấy ngoại hình em ấy rất giống với Shinichi trước đây, lại nói tiếp tính tình hai đứa nó cũng rất giống, nhưng mà Shinichi cũng là lâu rồi cô chưa gặp lại!” Cô Takagi vừa tìm tư liệu vừa nói, Ran Mori bên cạnh chỉ có thể cười cười, đương nhiên là giống, bởi vì bọn họ vốn chính là một người, còn cô vốn là thanh mai trúc mã lại ngu ngốc mà không nhận ra được!
“Đúng rồi, chuyện này thật sự cũng rất kỳ quái, thật ra đoàn kịch rối gỗ này, chúng ta căn bản là không có khả năng có đủ kinh phí mời đến, nhưng mà bên kia nói là đến biểu diễn từ thiện…” Cô Takagi giao lại văn kiện ghi chép cho Ran Mori, rồi sau đó cũng không khỏi nghi hoặc nói.
Nghe lời của cô, ba người còn lại đều lộ ra biểu tình hiểu rõ.
Đoàn kịch rối gỗ Broadway San Diego (1) không phải là ai cũng có thể mời được. Akai Shuichi lật xem tư liệu đoàn kịch rối gỗ, công ty phụ thuộc, diễn viên biểu diễn……
“Thế nào?” Ran Mori cũng nghiêng qua đầu, hỏi.
“Đoàn kịch rối gỗ Santiago trực thuộc công ty Lyin, cũng là công ty mà Vermouth đang hoạt động…” Akai Shuichi nói, đôi mày đang nhíu chặt không vì biết được tin tức như vậy thả lỏng, anh không cho rằng Gin sẽ phạm sai lầm như vậy, cho dù là cái mũ, vẫn không hề kiêng dè xuất hiện, thậm chí sự xuất hiện của Vermouth lúc này, hình như đều là một sự sắp xếp lớn.
Hoặc là nói, hiện tại anh giống như là một con cá, đang từng bước bơi đến tấm lưới, cho dù có nguyện ý vào lưới hay không, người đánh cá đã ghi rõ dấu hiệu nguy hiểm trên tấm lưới…
Nhưng mà cho dù trong lòng anh minh bạch, Akai Shuichi nhếch môi, vô luận rùa bị bắt vào rọ hay cá chết trong lưới rách, hoặc là có thể thoát khỏi, lần này cũng là một cơ hội! Điều tra lâu như vậy, thậm chí hi sinh mạng sống của bạn gái mình, anh làm sao có thể từ bỏ, huống hồ hiện tại anh cũng không có lý do gì để dừng lại.
Nước Mỹ, quán bar CCY!
“Tôi nghe nói anh bị đình chỉ, cảnh quan FBI!” Vermouth bưng một shot (2) trong tay rồi sau đó ngửa đầu uống cạn, có lẽ là vì uống rượu, hai má cô ta ửng đỏ, đáy mắt lưu chuyển, cô là một ngôi sao Hollywood, tất nhiên có đạo lý của nó.
Akai Shuichi cũng bưng rượu,“Cậu Shinichi Kudo kia, hiện tại đang ở nơi nào? Tôi nghĩ Gin sẽ bảo cô nói cho tôi biết!” Chỉ là nhìn chất lỏng trong cốc, Akai Shuichi không uống, anh vào vấn đề gọn gàng dứt khoát.
“Hừ, anh chỉ hỏi vậy thôi sao? Tôi không tin anh không biết Gin muốn làm cái gì!? Biện pháp thô thiển như vậy, anh sẽ mắc mưu sao!” Khoé miệng Vermouth nở một nụ cười nhẹ.
“Có lẽ tôi tự nguyện mắc câu!” Akai Shuichi nói.
Sắc mặt Vermouth bỗng nhiên biến đổi, sau lại có chút tiếc hận nói, “Đối kháng với Gin sẽ không có kết cục gì tốt! Năng lực của anh rất giỏi, nếu anh thật sự chỉ là Shuu Suta, có lẽ cũng sẽ là thành viên quan trọng của tổ chức!”
Akai Shuichi uống xong ly rượu trong tay, rồi sau đó nói, “Tôi sẽ xem đây là một lời khích lệ.”
“Ha ha, quý ông kia từng nói qua, trung tâm của tổ chức chúng ta hẳn là ở nơi khi nhân loại mới bắt đầu cũng đã cực kỳ giàu có. Tôi nghĩ đây sẽ là điều anh muốn biết.” Vermouth tựa hồ đã có chút say, đôi môi đỏ bừng hơi hé mở ra, lại khiến khuôn mặt của cô càng thêm diễm lệ!
Akai Shuichi đứng lên, buông ly rượu rỗng trong tay rồi rời đi, nhưng vẫn là không tự chủ mà mở miệng hỏi, “Tôi rất muốn biết thân phận hiện tại của Gin đến cùng là gì.” Vốn dĩ anh vẫn tưởng rằng Gin chỉ là sát thủ cấp cao của tổ chức, nhưng hiện tại xem ra hiển nhiên không phải!
Vermouth ghé vào trên bàn, cười quyến rũ, thật lâu sau mới nói, “Có lẽ anh có thể gọi hắn là người kế nhiệm!”
———————–
Chú thích:
(1) Broadway San Diego: Đây là một đoàn kịch broadway/kịch sân khấu nổi tiếng của nước Mỹ, trụ sở chính ở San Diego. Lần đầu tiên debut của đoàn kịch là năm 1976. Nhưng mà khi Băng tìm thông tin về đoàn kịch này thì không thấy nói đến công ty Lyin. Tìm thử công ty Lyin cũng không có, chắc tác giả tự viết ra.
(2) Shot: Shot thường chỉ một loại ly đo rượu (shot glass), ly cocktail, hoặc đơn giản hơn là một cách ước chừng dung tích của một ly rượu. Một shot tầm 0.5 ounces tương đương với 42.5 gram rượu nguyên chất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất