Chương 74: Bonus 4 ☆ cam tâm tình nguyện
Trong lúc Shinichi đang mơ ngủ, di động của cậu được đặt ở đầu giường. Thời điểm tiếng chuông dồn dập vang lên, thân thể cậu hơi run, mông lung mở ra hai mắt, trong miệng tựa hồ rủa thầm một tiếng.
Muốn vươn tay lấy di động, nhưng hai tay lại bị người đàn ông nằm ở phía sau lưng hoàn toàn ôm lấy giam cầm.
Không thể không nói, người kia quá bá đạo, cho dù đang ngủ cũng chưa từng thay đổi. Từ sau lưng đi lên, qua bên dưới nách, cầm lấy hai tay Shinichi, rồi sau đó cả hai đôi tay đều siết chặt ở trước ngực Shinichi.
Lúc mới đầu, tư thế ngủ quái dị như vậy, Shinichi căn bản là không có khả năng ngủ, nhưng mà, có lẽ biện pháp giải quyết tốt nhất của người đàn ông, là trước khi đi ngủ đều cơ hồ khiến cậu mê man, trong lúc căn bản không thể suy xét tư thế ngủ, thì cũng đã thiếp đi…
“Buông tay tôi ra.” Shinichi tránh tránh, cậu biết người kia đã tỉnh.
Quả nhiên, giọng hắn vang lên bên tai, mang theo hô hấp cực nóng từ trong giấc ngủ mơ. “Đừng động vào nó.”
Đã là đêm khuya, mà điện thoại này chỉ có một vài người bạn quan trọng biết, nếu không phải chuyện mấu chốt, cũng sẽ không lựa chọn thời gian như vậy.
“Buông tôi ra.” Shinichi lại nói.
Mà lúc này tiếng chuông điện thoại đã tắt. Gin ngược lại buông lỏng tay ra, Shinichi ngồi dậy, quay đầu lại hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
Tiếp đó cầm lấy điện thoại ở đầu giường.
Trên màn hình là cuộc gọi nhỡ của Akai Shuichi, lúc Shinichi muốn gọi lại, di động trong tay cậu lại một lần nữa rung lên, tiếng chuông vang lên sau đó.
“Alo! Bây giờ? Tôi biết rồi.”
Điện thoại rất ngắn, Gin híp mắt lại nhìn Shinichi.
“FBI?”
Shinichi gật gật đầu, cởi nút áo ngủ trên người, đi đến tủ quần áo.
“Ra ngoài?” Gin lại hỏi.
Shinichi gật gật đầu, đã bắt đầu thay quần áo.
Mà Gin cũng đã đứng lên. “Tôi cũng đi.”
Shinichi xoay qua, muốn cự tuyệt, lại nghe hắn nói. “Hiện tại hắn ta càng muốn gặp tôi hơn.”
Shinichi hiểu ý, mặc quần lên, nói. “Anh có thể nói cho tôi biết.”
Gin không có đáp lại, mà đứng lên, cởi áo ngủ màu trắng trên người. “Hiện tại em không thích hợp ra ngoài một mình.”
Nghe được như thế, Shinichi cũng không nhiều lời nữa, dù sao chuyến đi này vốn là cậu cưỡng cầu được đến, cũng phải nghe theo lời hắn nói.
Lúc Gin và Shinichi đi vào quán cà phê 24h đã là 3 giờ sáng. Trong quán ngoại trừ những người bỏ nhà không về đi lưu lạc và người phục vụ ghé trên quầy bar ngủ gà ngủ gật, thì chỉ có một mình Akai Shuichi ngồi một góc bên cửa sổ.
Anh vốn đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, lúc này nghe được tiếng chuông cửa, liền ngẩng đầu. Cũng bởi động tác như vậy, Shinichi thấy được gương mặt anh. Gương mặt ấy so với lần trước gặp đã ốm đi rất nhiều, hai má lõm xuống càng thêm rõ ràng, bên dưới đôi mắt cũng có quầng thâm, nhìn có vài phần uể oải.
Shinichi và Gin đi đến, ngồi bên cạnh bàn. Trên bàn có ly nước lọc, nhưng tựa hồ chưa từng động qua.
“Cậu đến rồi, Shinichi.” Akai Shuichi ngẩng đầu, tựa hồ không nhìn thấy Gin ở phía sau Shinichi.
Shinichi cũng không có kinh ngạc liền gật gật đầu, sau khi ngồi xuống liền hỏi. “Phát sinh chuyện gì?”
Gin ngồi bên cạnh Shinichi, trên mặt hắn không có biểu tình gì, nhưng đôi mày nhướn lên, nhìn Akai mang theo thần sắc khiêu khích.
“Tôi đã gặp Hattori, là cậu ấy bảo tôi đi tìm cậu, tôi nghĩ tôi hẳn sẽ có được tin tức có ích.” Akai nói, ánh mắt thản nhiên xẹt qua Gin, môi động như muốn nói gì, nhưng cuối cùng chỉ nhếch lên.
“Hattori? Câu ấy vẫn ở trong gia tộc Adams? Hiện tại cậu ta thế nào?” Shinichi vừa nghe đến Hattori, liền không khỏi có chút lo lắng, tuy rằng tên nhóc kia ngày thường cũng coi như có đầu óc, nhưng so với mình thì lại có phần hấp tấp hơn.
Akai Shuichi lắc lắc đầu. “Lúc trước xem ra vẫn an ổn, hiện tại thì không biết sao?” Nói đến đây sắc mặt liền trầm xuống, trong đôi mắt dày đặc lo lắng cùng không kiên nhẫn.
Shinichi gật đầu. “Hattori bảo anh hỏi tin tức, hẳn là liên quan đến gia tộc Adams đi!” Shinichi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Gin, đã thấy đôi mắt người đàn ông không biết để ở nơi nào, tựa hồ có chút không để ý tới cuộc đối thoại của hai người.
Mắt thấy Gin không nói gì, cậu cũng không biết hướng đi của bọn Adams, cuối cùng đành gọi. “Gin…” Nhưng từ này nói ra, lại không biết nên tiếp tục như thế nào.
Gin nghiêng đầu nhìn Shinichi, sau đó ý cười chậm rãi dâng lên, đối diện với Akai. “Đó chỉ là bọn sâu mọt không biết tự lượng sức mình, muốn dùng lực lượng nông cạn mà đối phó tổ chức. Nhưng cho dù là như thế, đối phó bọn sâu mọt này cũng sẽ do tổ chức động thủ. Hai mươi tên lính đánh thuê của mày, không phải là đối thủ của bọn chúng.” Gin thản nhiên nói, tựa hồ là nói với Akai, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi Shinichi, trong mắt kia biểu đạt hàm xúc gì, chỉ có mình Shinichi mới hiểu được. Cho nên, Shinichi hơi hơi nhíu mày.
Akai Shuichi nhìn Gin, tay anh vẫn đặt trên bàn, giờ phút này lại hơi hơi giật giật, cuối cùng vẫn là kiềm chế.
“Xem ra tin tức chỉ có thể do tôi tự mình đi thăm dò.” Nhìn Shinichi, Akai cười bất đắc dĩ.
Akai Shuichi đứng lên, Shinichi muốn lên tiếng ngăn trở, nhưng lại không có lý do. Về chuyện của gia tộc Adams, người đàn ông rất ít nói đến, cậu chỉ biết được đại khái.
Cậu cũng đứng lên. “Akai.” Lo lắng gọi một tiếng.
Akai Shuichi chỉ là bất đắc dĩ cười cười, tựa hồ đối với chuyến đi này cũng không có ôm bao nhiêu hy vọng.
Shinichi quay đầu trừng Gin, nhưng tựa hồ hắn ta cũng không cảm giác được gì, đứng lên, ý cười chậm rãi dâng lên bên khoé miệng. “Ngày mai bọn chúng hẳn sẽ đến khu không người.”
Lời nói của Gin vang lên trong không gian yên tĩnh, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng đồng hồ quả lắc tích tách trong quán cà phê, cũng không phải bởi vì có bao nhiêu vang dội, mà là trong giọng nói kia mang theo khí thế khiến người khác không thể làm ngơ.
Akai Shuichi quay người lại, nhìn thấy lại là cánh tay Gin khoát lên bên hông Shinichi. Akai nhíu mày khó nhận ra. “Vì sao lại bỗng nhiên nói cho tao biết?”
Gin cúi đầu nhìn thiếu niên có ý đồ né ra bên cạnh, mặt cậu cũng đầy giận dữ mà nhìn hắn, còn hắn cũng không để ý, cánh tay càng siết chặt lại. “Có lẽ vì bọn sâu mọt kia cũng khiến tao chướng mắt, chính mình ra tay so với ngư ông đắc lợi, tao vẫn thích vế sau hơn.”
Akai Shuichi đang muốn nói, mày cũng không phải loại người như vậy, nhưng nghĩ nghĩ vẫn là không có nói gì. Lúc này, miệng lưỡi nhanh nhạy cũng không phải tốt.
“Shinichi, chuyện của cậu tôi không muốn tham dự, nhưng mà tôi hi vọng cậu có thể suy xét thật kỹ tình cảnh của mình.” Gương mặt Akai vẫn nghiêm nghị như cũ, nhìn thiếu niên đang không ngừng giãy dụa vặn vẹo.
Shinichi ngừng lại, giương mắt nhìn đến lại là bóng dáng rời đi của Akai Shuichi. Mà sắc mặt Gin tựa hồ cũng không quá tốt.
“Hừ, bị cắn ngược lại một cú.” Gin thản nhiên nói, tựa hồ không để ý lắm, nhưng chỉ là tựa hồ mà thôi.
Shinichi nhìn nhìn hắn, kéo tay hắn ra, cũng rời khỏi quán cà phê.
Shinichi ngồi trên chiếc Porsche màu đen đã khiến cậu sợ hãi biết bao nhiêu lần, trầm mặc không nói gì. Xe cũng không có khởi động, người đàn ông ngồi ở ghế lái, khoé miệng ngậm một điếu Mild Seven, khói thuốc lượn lờ rồi tản đi.
“Gia tộc Adams lại muốn làm gì?” Shinichi suy nghĩ thật lâu sau, nói. Đối với cậu mà nói, hỏi vấn đề này với đối tượng là Gin, cảm giác thật sự cũng không tốt.
Nói hơi khó nghe chút, chính là kế sách “Mỹ nhân kế” của người Trung Quốc. Mà cậu đang không ngừng đi thám thính bên trong tổ chức, hoặc là tin tức nội bộ của tổ chức. Đương nhiên cậu cũng đã lên giường với người kia. Loại cảm giác này, tuy rằng Shinichi biết là cậu suy nghĩ nhiều, nhưng quả thật, cảm giác như là cậu và hắn ở cùng một chỗ với nhau, chỉ vì không ngừng nhận được tin tức mà thôi.
Còn có cái khác sao? Lý do ở cùng một chỗ với hắn? Yêu? Từ này quá nặng, quá tội lỗi, Shinichi tự nhận mình không thể chấp nhận nổi.
“Tên nhóc Dedo kia đã giết quá nhiều người, có lẽ hắn tự tin, tưởng rằng vì nhất thời may mắn nên khống chế được cả gia tộc Adams, sau đó có thể ăn luôn cả tổ chức.” Gin tựa hồ không chút nào để ý, hắn cầm lấy điếu thuốc trên miệng, rồi nói.
Shinichi gật gật đầu. “Anh nói cho Akai Shuichi….”
Khoé miệng Gin đầy ý cười, xoay qua, một ngón tay hơi thô lỗ nâng cằm Shinichi.
“Không phải em rất thông minh sao? Nhưng nếu em cho rằng, tôi chỉ không muốn tự mình ra tay, thì cũng có thể.” Người nọ nói như thế, vặn chìa khoá, khởi động ô tô.
Bên tai nghe được tiếng thở dài như có như không, nụ cười của Gin mới chậm rãi hạ xuống. Hắn cũng không suy nghĩ cái gì, muốn là được. Tình cảm yêu đương này nọ, hắn không nhận thức. Nhưng mà hắn biết, hắn đang lấy lòng thiếu niên này, và cũng không chỉ có lúc này…
Từ lúc hắn ngưng đối phó với Akai, thì đã là…
Cái gọi là nguyên tắc, hắn chưa bao giờ cần, còn chuyện lấy lòng này, trước đây có lẽ hắn sẽ cười nhạt, nhưng thời điểm chân chính thực hiện, tựa hồ cũng không có gì chướng ngại, thuận tay dị thường.
Trước đây vốn dĩ hắn cũng không lo lắng, nếu thiếu niên phải rời khỏi, như vậy dùng xích cột lại bên người, hoặc dùng nhà giam giam lại, là được rồi… Nhưng hiện tại đã khác, điều hắn muốn là cam tâm tình nguyện, mà hắn cũng biết thiếu niên đã luôn luôn dao động vì hắn.
Muốn vươn tay lấy di động, nhưng hai tay lại bị người đàn ông nằm ở phía sau lưng hoàn toàn ôm lấy giam cầm.
Không thể không nói, người kia quá bá đạo, cho dù đang ngủ cũng chưa từng thay đổi. Từ sau lưng đi lên, qua bên dưới nách, cầm lấy hai tay Shinichi, rồi sau đó cả hai đôi tay đều siết chặt ở trước ngực Shinichi.
Lúc mới đầu, tư thế ngủ quái dị như vậy, Shinichi căn bản là không có khả năng ngủ, nhưng mà, có lẽ biện pháp giải quyết tốt nhất của người đàn ông, là trước khi đi ngủ đều cơ hồ khiến cậu mê man, trong lúc căn bản không thể suy xét tư thế ngủ, thì cũng đã thiếp đi…
“Buông tay tôi ra.” Shinichi tránh tránh, cậu biết người kia đã tỉnh.
Quả nhiên, giọng hắn vang lên bên tai, mang theo hô hấp cực nóng từ trong giấc ngủ mơ. “Đừng động vào nó.”
Đã là đêm khuya, mà điện thoại này chỉ có một vài người bạn quan trọng biết, nếu không phải chuyện mấu chốt, cũng sẽ không lựa chọn thời gian như vậy.
“Buông tôi ra.” Shinichi lại nói.
Mà lúc này tiếng chuông điện thoại đã tắt. Gin ngược lại buông lỏng tay ra, Shinichi ngồi dậy, quay đầu lại hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
Tiếp đó cầm lấy điện thoại ở đầu giường.
Trên màn hình là cuộc gọi nhỡ của Akai Shuichi, lúc Shinichi muốn gọi lại, di động trong tay cậu lại một lần nữa rung lên, tiếng chuông vang lên sau đó.
“Alo! Bây giờ? Tôi biết rồi.”
Điện thoại rất ngắn, Gin híp mắt lại nhìn Shinichi.
“FBI?”
Shinichi gật gật đầu, cởi nút áo ngủ trên người, đi đến tủ quần áo.
“Ra ngoài?” Gin lại hỏi.
Shinichi gật gật đầu, đã bắt đầu thay quần áo.
Mà Gin cũng đã đứng lên. “Tôi cũng đi.”
Shinichi xoay qua, muốn cự tuyệt, lại nghe hắn nói. “Hiện tại hắn ta càng muốn gặp tôi hơn.”
Shinichi hiểu ý, mặc quần lên, nói. “Anh có thể nói cho tôi biết.”
Gin không có đáp lại, mà đứng lên, cởi áo ngủ màu trắng trên người. “Hiện tại em không thích hợp ra ngoài một mình.”
Nghe được như thế, Shinichi cũng không nhiều lời nữa, dù sao chuyến đi này vốn là cậu cưỡng cầu được đến, cũng phải nghe theo lời hắn nói.
Lúc Gin và Shinichi đi vào quán cà phê 24h đã là 3 giờ sáng. Trong quán ngoại trừ những người bỏ nhà không về đi lưu lạc và người phục vụ ghé trên quầy bar ngủ gà ngủ gật, thì chỉ có một mình Akai Shuichi ngồi một góc bên cửa sổ.
Anh vốn đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, lúc này nghe được tiếng chuông cửa, liền ngẩng đầu. Cũng bởi động tác như vậy, Shinichi thấy được gương mặt anh. Gương mặt ấy so với lần trước gặp đã ốm đi rất nhiều, hai má lõm xuống càng thêm rõ ràng, bên dưới đôi mắt cũng có quầng thâm, nhìn có vài phần uể oải.
Shinichi và Gin đi đến, ngồi bên cạnh bàn. Trên bàn có ly nước lọc, nhưng tựa hồ chưa từng động qua.
“Cậu đến rồi, Shinichi.” Akai Shuichi ngẩng đầu, tựa hồ không nhìn thấy Gin ở phía sau Shinichi.
Shinichi cũng không có kinh ngạc liền gật gật đầu, sau khi ngồi xuống liền hỏi. “Phát sinh chuyện gì?”
Gin ngồi bên cạnh Shinichi, trên mặt hắn không có biểu tình gì, nhưng đôi mày nhướn lên, nhìn Akai mang theo thần sắc khiêu khích.
“Tôi đã gặp Hattori, là cậu ấy bảo tôi đi tìm cậu, tôi nghĩ tôi hẳn sẽ có được tin tức có ích.” Akai nói, ánh mắt thản nhiên xẹt qua Gin, môi động như muốn nói gì, nhưng cuối cùng chỉ nhếch lên.
“Hattori? Câu ấy vẫn ở trong gia tộc Adams? Hiện tại cậu ta thế nào?” Shinichi vừa nghe đến Hattori, liền không khỏi có chút lo lắng, tuy rằng tên nhóc kia ngày thường cũng coi như có đầu óc, nhưng so với mình thì lại có phần hấp tấp hơn.
Akai Shuichi lắc lắc đầu. “Lúc trước xem ra vẫn an ổn, hiện tại thì không biết sao?” Nói đến đây sắc mặt liền trầm xuống, trong đôi mắt dày đặc lo lắng cùng không kiên nhẫn.
Shinichi gật đầu. “Hattori bảo anh hỏi tin tức, hẳn là liên quan đến gia tộc Adams đi!” Shinichi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Gin, đã thấy đôi mắt người đàn ông không biết để ở nơi nào, tựa hồ có chút không để ý tới cuộc đối thoại của hai người.
Mắt thấy Gin không nói gì, cậu cũng không biết hướng đi của bọn Adams, cuối cùng đành gọi. “Gin…” Nhưng từ này nói ra, lại không biết nên tiếp tục như thế nào.
Gin nghiêng đầu nhìn Shinichi, sau đó ý cười chậm rãi dâng lên, đối diện với Akai. “Đó chỉ là bọn sâu mọt không biết tự lượng sức mình, muốn dùng lực lượng nông cạn mà đối phó tổ chức. Nhưng cho dù là như thế, đối phó bọn sâu mọt này cũng sẽ do tổ chức động thủ. Hai mươi tên lính đánh thuê của mày, không phải là đối thủ của bọn chúng.” Gin thản nhiên nói, tựa hồ là nói với Akai, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi Shinichi, trong mắt kia biểu đạt hàm xúc gì, chỉ có mình Shinichi mới hiểu được. Cho nên, Shinichi hơi hơi nhíu mày.
Akai Shuichi nhìn Gin, tay anh vẫn đặt trên bàn, giờ phút này lại hơi hơi giật giật, cuối cùng vẫn là kiềm chế.
“Xem ra tin tức chỉ có thể do tôi tự mình đi thăm dò.” Nhìn Shinichi, Akai cười bất đắc dĩ.
Akai Shuichi đứng lên, Shinichi muốn lên tiếng ngăn trở, nhưng lại không có lý do. Về chuyện của gia tộc Adams, người đàn ông rất ít nói đến, cậu chỉ biết được đại khái.
Cậu cũng đứng lên. “Akai.” Lo lắng gọi một tiếng.
Akai Shuichi chỉ là bất đắc dĩ cười cười, tựa hồ đối với chuyến đi này cũng không có ôm bao nhiêu hy vọng.
Shinichi quay đầu trừng Gin, nhưng tựa hồ hắn ta cũng không cảm giác được gì, đứng lên, ý cười chậm rãi dâng lên bên khoé miệng. “Ngày mai bọn chúng hẳn sẽ đến khu không người.”
Lời nói của Gin vang lên trong không gian yên tĩnh, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng đồng hồ quả lắc tích tách trong quán cà phê, cũng không phải bởi vì có bao nhiêu vang dội, mà là trong giọng nói kia mang theo khí thế khiến người khác không thể làm ngơ.
Akai Shuichi quay người lại, nhìn thấy lại là cánh tay Gin khoát lên bên hông Shinichi. Akai nhíu mày khó nhận ra. “Vì sao lại bỗng nhiên nói cho tao biết?”
Gin cúi đầu nhìn thiếu niên có ý đồ né ra bên cạnh, mặt cậu cũng đầy giận dữ mà nhìn hắn, còn hắn cũng không để ý, cánh tay càng siết chặt lại. “Có lẽ vì bọn sâu mọt kia cũng khiến tao chướng mắt, chính mình ra tay so với ngư ông đắc lợi, tao vẫn thích vế sau hơn.”
Akai Shuichi đang muốn nói, mày cũng không phải loại người như vậy, nhưng nghĩ nghĩ vẫn là không có nói gì. Lúc này, miệng lưỡi nhanh nhạy cũng không phải tốt.
“Shinichi, chuyện của cậu tôi không muốn tham dự, nhưng mà tôi hi vọng cậu có thể suy xét thật kỹ tình cảnh của mình.” Gương mặt Akai vẫn nghiêm nghị như cũ, nhìn thiếu niên đang không ngừng giãy dụa vặn vẹo.
Shinichi ngừng lại, giương mắt nhìn đến lại là bóng dáng rời đi của Akai Shuichi. Mà sắc mặt Gin tựa hồ cũng không quá tốt.
“Hừ, bị cắn ngược lại một cú.” Gin thản nhiên nói, tựa hồ không để ý lắm, nhưng chỉ là tựa hồ mà thôi.
Shinichi nhìn nhìn hắn, kéo tay hắn ra, cũng rời khỏi quán cà phê.
Shinichi ngồi trên chiếc Porsche màu đen đã khiến cậu sợ hãi biết bao nhiêu lần, trầm mặc không nói gì. Xe cũng không có khởi động, người đàn ông ngồi ở ghế lái, khoé miệng ngậm một điếu Mild Seven, khói thuốc lượn lờ rồi tản đi.
“Gia tộc Adams lại muốn làm gì?” Shinichi suy nghĩ thật lâu sau, nói. Đối với cậu mà nói, hỏi vấn đề này với đối tượng là Gin, cảm giác thật sự cũng không tốt.
Nói hơi khó nghe chút, chính là kế sách “Mỹ nhân kế” của người Trung Quốc. Mà cậu đang không ngừng đi thám thính bên trong tổ chức, hoặc là tin tức nội bộ của tổ chức. Đương nhiên cậu cũng đã lên giường với người kia. Loại cảm giác này, tuy rằng Shinichi biết là cậu suy nghĩ nhiều, nhưng quả thật, cảm giác như là cậu và hắn ở cùng một chỗ với nhau, chỉ vì không ngừng nhận được tin tức mà thôi.
Còn có cái khác sao? Lý do ở cùng một chỗ với hắn? Yêu? Từ này quá nặng, quá tội lỗi, Shinichi tự nhận mình không thể chấp nhận nổi.
“Tên nhóc Dedo kia đã giết quá nhiều người, có lẽ hắn tự tin, tưởng rằng vì nhất thời may mắn nên khống chế được cả gia tộc Adams, sau đó có thể ăn luôn cả tổ chức.” Gin tựa hồ không chút nào để ý, hắn cầm lấy điếu thuốc trên miệng, rồi nói.
Shinichi gật gật đầu. “Anh nói cho Akai Shuichi….”
Khoé miệng Gin đầy ý cười, xoay qua, một ngón tay hơi thô lỗ nâng cằm Shinichi.
“Không phải em rất thông minh sao? Nhưng nếu em cho rằng, tôi chỉ không muốn tự mình ra tay, thì cũng có thể.” Người nọ nói như thế, vặn chìa khoá, khởi động ô tô.
Bên tai nghe được tiếng thở dài như có như không, nụ cười của Gin mới chậm rãi hạ xuống. Hắn cũng không suy nghĩ cái gì, muốn là được. Tình cảm yêu đương này nọ, hắn không nhận thức. Nhưng mà hắn biết, hắn đang lấy lòng thiếu niên này, và cũng không chỉ có lúc này…
Từ lúc hắn ngưng đối phó với Akai, thì đã là…
Cái gọi là nguyên tắc, hắn chưa bao giờ cần, còn chuyện lấy lòng này, trước đây có lẽ hắn sẽ cười nhạt, nhưng thời điểm chân chính thực hiện, tựa hồ cũng không có gì chướng ngại, thuận tay dị thường.
Trước đây vốn dĩ hắn cũng không lo lắng, nếu thiếu niên phải rời khỏi, như vậy dùng xích cột lại bên người, hoặc dùng nhà giam giam lại, là được rồi… Nhưng hiện tại đã khác, điều hắn muốn là cam tâm tình nguyện, mà hắn cũng biết thiếu niên đã luôn luôn dao động vì hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất