Liệp Quang

Chương 15

Trước Sau
"Ông đây mà còn gửi tin nhắn cho ngài nữa thì ông sẽ là một con chó!"

Trong gió đêm, hơi nước càng ngày càng dày đặc, sóng gió xào xạc. Xa xôi nơi chân trời như có một con rắn bạc thoáng hiện ra giữa những chùm mây, thắp sáng cả một vùng biển nhỏ.

Leon nằm trên sân cỏ, vẫn luôn đếm từ một đến một trăm nhưng vòng tay vẫn không có động tĩnh gì.

Cứ kiểu này Ian sẽ không trả lời tin nhắn của nó đâu.

Một cơn tức dâng lên trong người Leon, nó tàn nhẫn gõ một hàng chữ: "Được, ông đây mà còn gửi tin nhắn cho ngài nữa thì ông sẽ là một con chó!"

Cắn răng nghiến lợi gửi tin nhắn đi, Leon ném vòng tay qua một bên, hét lớn một tiếng, ngay lập tức dùng sức lộn mèo trong sân cỏ, quả thực chẳng khác gì một con chó đang buồn bực cả.

Kỳ thực Leon đã buồn bực suốt bảy, tám ngày qua rồi.

Tâm tình kia ban đầu chỉ giống như một đuôi cá nhỏ bay qua lượn lại trong lồng ngực của nó, dựng sóng trong lòng nó, nhưng cũng không mãnh liệt, nó vẫn có thể chịu đựng được. Leon cũng cho rằng bản thân chỉ thấy hơi lo vì bài kiểm tra thôi, vẫn chưa xem là chuyện to tát gì hết.

Nhưng thời gian càng trôi qua, đuôi cá nhỏ này nhanh chóng biến dị, mọc ra tứ chi, sinh ra móng vuốt sắc bén và răng nhọn ở bên trong. Đã hết hai ngày, kỳ thi cũng đã kết thúc, nhưng con quái thú kia lại phát dục đến càng ngày càng lớn mạnh, điên cuồng giãy giụa trái phải trong lòng nó, muốn tìm kiếm một chỗ đột phá nào đó.

Ý nóng này khiến cho Leon cảm thấy khi thì phấn khởi, khi thì suy sụp, dường như một quả bóng bị rò rỉ khí, rít gào bay loạn trong phòng, như một con ruồi không đầu đâm thẳng vô tường.

Leon bị chuyện này đùa đến mức cảm thấy rất phiền, rồi lại không tìm được chỗ mấu chốt, không thể làm gì khác hơn là đổ hết mọi việc lên lý do Ian không ở đây, mà nó lại quá nhàm chán.

Tiểu cha xứ kia rất lải nhải, động một chút là thao thao bất tuyệt giảng kinh thuyết giáo này nọ, bản thân hắn sẽ không đùa giỡn, cũng nghe không hiểu những câu đùa của người khác, tuổi còn trẻ mà hết sức vô vị.

Thế nhưng hắn cũng có một loại khí chất đặc biệt, như bầu không khí lạnh lẽo ướt át sau cơn mưa, như lớp sương mù mỏng sáng sớm tung bay trong gò núi, mát mẻ, an ổn, bình tĩnh, luôn có thể điều chỉnh lại cảm xúc khô nóng lo lắng của đứa nhỏ.

Nhưng đã hai ngày nó chưa có tin gì của Ian cả.

Leon buồn bực đập đập ngực, lại lăn lộn một hồi trên sân cỏ. Nước sương lạnh lẽo làm ướt gò má và quần áo của nó, làm giảm xuống sự nóng nảy trên da thịt kia.

"Anh đang làm gì đó?"

Leon kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy em hai Abby đang đứng cách đó không xa, tò mò đánh giá nó.

"Ta đang... vận động." Leon ngồi dậy, vẫy tay với Abby, "Đến đây. Tại sao em lại ở đây? Bảo mẫu của em đâu?"

Nhóc Abby đi tới, khéo léo ngồi trên đầu gối của anh cả: "Christ mới khóc."

Xem ra, bảo mẫu của Abby bỏ lại bé rồi đi lấy lòng tiểu thiếu gia rồi.

Bé Beta nữ này cũng là một người có độ tồn tại trong trang viên Parthenon không khá hơn Leon bao nhiêu. Công tước cũng không để ý mấy đứa con gái cho lắm, chỉ cần họ ăn no mặc ấm là được. Mà mọi lực chú ý của công tước phu nhân đều đặt trên Paul và nhóc Omega nam mới chào đời thôi, khó tránh khỏi sẽ không để mắt đến đứa con gái bị kẹp ở giữa này.

Người tôi tớ càng kém xa hơn máy hầu hạ vận hành theo chương trình ở phương diện này nữa. Bọn họ sẽ lười biếng dùng mánh lới, sẽ xem người nấu đồ ăn. Leon sớm đã phát hiện ra bảo mẫu của Abby có chút hờ hững với bé rồi.

Abby ôm búp bê hỏi anh cả: "Leon, Omega là gì vậy?"

Leon nói: "Là một loại tính hướng, một loại người."

Abby nói: "Em muốn làm Omega."

"E rằng không được rồi, bé cưng." Leon xoa xoa mái tóc vàng mềm mại của em nhỏ, "Em là Beta, lúc sinh ra là đã được quyết định rồi."

"Ồ." Abby thật thất vọng.

"Tại sao em lại muốn làm Omega?" Leon hỏi.

Abby nói: "Christ là Omega. Tất cả mọi người đều thích nó. Chị họ Kathy cũng là Omega, mọi cũng thích chị ấy. Tương lai anh còn có thể cưới chị ấy nữa mà."

"Làm sao có khả năng được?" Leon khịt mũi coi thường, "Em nghe ai nói bậy thế? Kathy là con gái của nam tước, nàng mới nhìn không lọt ta đấy chứ. Đương nhiên, ta cũng không muốn cưới một bà tám miệng rộng như nàng đâu, da dẻ đen thui, chân lại ngắn ngủn nữa chứ. Em không cảm thấy dung mạo của nàng rất giống như một con ếch đang trừng mắt à? Như vầy nè ——"

Leon làm mặt quỷ trừng mắt bĩu môi, mô phỏng theo Kathy đến nỗi giống y như thật, chọc cho em gái khanh khách cười to.

"Nhưng bọn họ đều nói thế mà, làm Omega là hạnh phúc nhất." Abby nói, "Bọn họ nói, Omega sẽ được Alpha bảo vệ, như công chúa được vương tử bảo vệ vậy. Leon, anh cũng sẽ bảo vệ Omega của anh sao?"



Lúc này, khuôn mặt tuấn tú như ảo ảnh của cha xứ trẻ hiện lên trong đầu đứa nhỏ.

Mái tóc mềm mại đen thui, da thịt trắng nõn như sữa bò, nụ cười tốt bụng mà yếu ớt, dáng người gầy gò nhưng luôn thẳng tắp, cùng với áo choàng vĩnh viễn cẩn thận ngay ngắn kia nữa.

Nếu như Ian gặp phải nguy hiểm, nó nhất định sẽ dũng cảm đứng ra bảo vệ cho hắn...

Chờ đã! Tiểu cha xứ này là người phụng Thần, hắn sẽ không trở thành Omega của nó được đâu nhỉ?

Leon đột nhiên lắc đầu, thông minh xua đuổi thân ảnh gầy gò kia ra khỏi tâm trí.

"Ây... Đương nhiên là sẽ rồi. Đây là sức mệnh của Alpha bọn ta mà." Leon lắp bắp nói.

Dục vọng chiếm hữu và ý muốn bảo hộ của Alpha đối với Omega đã được soạn sẵn trong gien của bọn họ. Giống như Omega trời sinh cũng dễ dàng sản sinh cảm xúc không muốn rời ra Alpha của mình vậy. Bọn họ được Thần tạo ra, định mệnh đã an bài là sẽ thuộc về nhau rồi. Bọn họ kết hợp với nhau cũng sẽ rất dễ tạo ra những đời khỏe mạnh kế tiếp nữa.

"Nhưng em muốn làm công chúa." Abby rất thất vọng, "Em cũng muốn kết hôn với Alpha, ở trong lâu đài nữa."

"Bây giờ chúng ta đang ở trong lâu đài mà, tiểu thư của ta." Leon không biết nên khóc hay nên cười, "Nhưng em là con gái của công tước, Abby, tương lai em nhất định sẽ gả cho một vị vương tử anh tuấn. Ta cam đoan với em luôn."

Bảo mẫu của Abby rốt cuộc cũng phát hiện tiểu chủ nhân đã biến mất, căn cứ vào định vị trên vòng tay vội vã tìm đến đây.

"Em nên về ngủ rồi." Leon ôm lấy Abby, giao bé cho bảo mẫu, đồng thời ném một ánh mắt lạnh lùng về phía đối phương.

"Sau này đừng để xảy ra chuyện tương tự nữa."

Biểu tình uy nghiêm ác liệt của đứa nhỏ được cha nó truyền cho. Bảo mẫu bị dọa quá chừng, trắng mặt ôm Abby đi.

"Chờ đã!" Abby kêu một tiếng,nhét một thứ vào trong tay của anh cả, "Cho anh nè, kẹo ước nguyện."

Đó là một viên sô-cô-la đã bị bàn tay nhỏ của đứa hâm đến hơi mềm đi. Leon ném sô-cô-la vào trong miệng, liếm ngón tay, chậm rãi đi về phía phòng ngủ của mình.

Vòng tay vẫn không có động tĩnh gì như trước. Leon cũng lười đi thăm dò tin nhắn trước đó đã được người kia đọc hay chưa.

Một bụng oán khí của Leon được vẻ ngoan ngoãn và viên sô-cô-la ngọt ngào của em gái trấn an một nửa, một nửa còn lại cũng đã hơi ngừng chiến tranh, dự định nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai lại đánh tiếp.

Mà khi tắm xong, lúc Leon đang vén chăn lên chuẩn bị đi ngủ, trong lòng bỗng nhiên khẽ động.

Nó khẽ bước đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra.

Trong đêm đen, ánh đèn của giáo đường ở bên bờ biển bên kia như ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm. Thị lực cực tốt giúp đứa nhỏ vừa liếc mắt một cái đã trông thấy cửa sổ kia sáng lên một phen.

Hắn trở lại rồi!

Con mãnh thú trong lồng ngực phát ra một tiếng rít gào mừng như điên. Leon quay đầu liền phóng về phía cửa phòng.

Ian mang theo một thân đầy hơi nước bước ra từ trong phòng tắm, mỏi mệt ngồi ở bên giường, cúi đầu lau tóc một chút.

"Lạch cạch ——"

Cửa sổ phát ra một tiếng động.

E rằng trời đã bắt đầu mưa rồi. Ian nghĩ thầm.

Trên đường hắn trở về, bên ngoài gió cuồng đã gào thét, sấm sét đan nhau, tối nay tất nhiên sẽ có một trận mưa lớn.

Mà hắn đã mệt đến có chút không mở mắt nổi nữa. Hai ngày qua này, hắn trở thành thư ký cho sư huynh Carroll, hai người luôn luôn khẩn cấp thông báo cho thế lực của Tòa thánh ở khắp nơi để biết được hành động mới của Tòa thánh. Bởi vì trái giờ, bọn họ thay phiên trực ban, giờ làm việc và nghỉ ngơi đầy hỗn loạn, giấc ngủ cũng bị khiếm khuyết một cách nghiêm trọng.

Tình hình như một con bài xấu đối với Tổng giáo chủ Hạ Lợi vậy.

Trong giai đoạn đầu, Tòa thánh liền phái ra một triệu đại quân, đồng thời rộng rãi phát thẻ anh hùng, triệu tập quân đội của các quốc gia đàn áp liên bang Atlantis. Thủ lĩnh của phái chủ trạm Tổng giáo chủ Ronning thậm chí còn đạt được quyền chỉ huy quân sự nữa.

"Chúng ta thật sự có lẽ phải thua rồi." Râu ria đã không ngừng mọc lên dưới cằm của giáo chủ Carroll, gạt tàn thuốc chất đầy mẩu tàn thuốc như núi thây vậy.

"Thần sẽ chỉ dẫn một lối đi mới cho chúng ta mà." Ian an ủi.



"Đúng vậy." Carroll nhìn chằm chằm Ian, cười mà như không cười, "Đều sẽ có lối ra cả."

Nụ cười này của gã khiến Ian lúc này cảm thấy hơi không thoải mái khi nghĩ lại.

Ian và vị sư huynh này kỳ thực không được tính là quá thân quen. Carroll lớn hơn hắn nhiều tuổi, cũng đã sớm rời khỏi Cylin nhậm chức ở bên ngoài. Gã thành thục lõi đời, thủ đoạn khéo đưa đẩy, tác phong sinh hoạt cũng vô cùng xa xỉ.

Hơn nữa, Carroll là đệ tử tâm phúc của Tổng giáo chủ Hạ Lợi, trình độ khống chế tin tức cao hơn rất nhiều người khác. Nếu đem ra so sánh, tuy rằng Ian được sủng ái nhưng cũng không nằm trong nhóm nồng cốt của tổng giáo chủ.

"Lạch cạch ——" cửa sổ lại vang lên một tiếng, lần này càng thêm vang dội. Rất rõ ràng là có thứ gì đó đang đập vào cửa kính.

Ian thả khăn mặt xuống, đi tới bên cửa sổ. Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy bản thân thấy được thiên sứ.

Mái tóc màu vàng óng của đứa nhỏ như ánh nắng thất lạc dưới nhân gian trong màn đêm, nhu hòa mà sáng ngời, khuôn mặt khôi ngô như tranh vẽ kia vừa ngẩng mặt nhìn sang, thậm chí đều có chút đẹp hơn những người ngoài kia nữa.

Đây đại khái là một bé trai xinh đẹp và đáng yêu nhất. Nó chẳng mấy chốc sẽ tiến vào thời kỳ phát dục, tính hướng thứ hai sẽ càng ngày càng rõ ràng, trở thành một người đàn ông nam tính.

Ian mang dép lê mỏng, nhẹ nhàng đi xuống lầu, mở cửa ra rồi mang Leon trở về phòng.

"Không phải nói còn để ý đến ta nữa thì chính là chó con à?" Ian cười, nhìn thấy đôi chân trần của đứa nhỏ liền mang một đôi dép lê đến cho nó.

Leon ngồi trong ghế tựa, vui vẻ lắc lắc hai chân, sủa một tiếng với Ian: "Gâu!"

"..." Ian quả thực dở khóc dở cười.

"Xuỵt ——" Leon đưa ngón trỏ ra, "Ta nghe thấy tiếng ngáy của bà Cameron trong phòng dưới lầu rồi. Người lớn tuổi giấc ngủ rất ngắn, đừng đánh thức bà ấy."

"Vậy con cũng không nên nửa đêm chạy tới chứ." Ian nói, nhẹ nhàng đi lại trong phòng, nấu nước pha trà.

Tầm mắt của Leon theo sát thân ảnh của cha xứ, con ngươi màu xanh lam xoay vòng vòng.

Ian mặc một bộ đồ ngủ cũ màu trắng nhạt, bên trên có in lá cây nhạt sắc. Quần pijama hơi ngắn, lộ ra mắt cá chân gầy gò trắng nõn.

Mái tóc ẩm ướt mềm mại của hắn phủ lên vầng trán, cong hơn rất nhiều so với lúc thường, trái lại điều chỉnh mặt mũi của hắn, khiến hắn thoạt nhìn yếu đuối và tinh xảo hơn một chút, giống như một mỹ nhân bước ra từ trong bức tranh sơn dầu vậy.

Lúc này, cuồng thú trong lồng ngực yên tĩnh lại như một kỳ tích, cảm xúc buồn bực cũng biến mất không thấy tăm hơi. Cơn tức đã tích lũy hai ngày nay lại như quả bóng bị đâm thủng, sạch sẽ nổ tung. Leon thậm chí còn không nhớ rõ bản thân nên oán giận điều gì với Ian nữa mà.

Người này đã trở về, vẫn ung dung đi tới đi lui trước mắt mình như thường ngày, thao thao bất tuyệt, phảng phất như chưa từng rời đi vậy.

"Ta phải đưa con về." Ian nói, "Trời sắp mưa to rồi. Lúc đó trở lại sẽ không tiện cho lắm."

Leon đột nhiên hỏi: "Ta không thể ngủ lại nơi này của ngài sao?"

Ian liếc xéo nó: "Bây giờ con không lo lắng ta sẽ làm một chút chuyện xấu hổ gì đó với con nữa rồi à?"

Leon "phụt" cười to một tiếng, rồi vội vàng che miệng lại.

"Thần của ta ơi," đứa nhỏ cười hì hì, "Dù ném một Alpha đang động dục đã cởi hết đồ ra lên giường của ngài, ngài cũng chỉ đánh ngất hắn, sau đó quỳ gối trước giường tiếp tục đọc kinh cầu xin thần linh phù hộ mà."

"Thật thô lỗ." Ian ôn hòa trách cứ, "Đứng lên đi, ta đưa con về."

"Ta đã nói với công tước phu nhân rồi." Leon nói.

Ian bất đắc dĩ: "Con có biết lúc con nói dối, mí mắt sẽ chớp rất nhanh không?"

Leon sững sờ, lập tức quay đầu soi gương. Rồi nó mới hiểu rằng bản thân đã trúng kế.

"Ta thật sự lười đi về lắm." Đứa nhỏ thẳng thắn đặt mông ngồi trên giường, "Hồi nãy tới đây là đã rất phiền phức rồi. Hơn nữa ta vẫn chưa từng ăn sáng ở chỗ này của ngài mà, Charlie bảo muffin vị vani mà ông ấy làm ăn rất ngon đó."

Ian đang muốn khuyên tiếp lại chỉ nghe thấy ngoài cửa sổ ầm một tiếng, cơn mưa rào rốt cuộc vẫn rơi xuống. Hạt mưa như viên đạn bắn thẳng lên cửa sổ.

"Nhìn xem." Leon nhếch miệng lên, lộ ra răng nanh trắng nõn sắc bén, "Ngay cả Thần cũng kêu ngài giữ ta lại đó nha."

Ian cười khổ lắc đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau