Chương 33
"Năng lực của loài người bằng máu bằng thịt đã được định trước là có hạn rồi."
Các đời Giáo hoàng đều được chọn ra thông qua ba nhóm người: Nhóm giáo chủ hồng y của Tòa thánh, đại biểu của các tín đồ dân thường và thành viên hoàng thất của các nước tin giáo lớn.
Trong những đám người này, nhóm giáo chủ chiếm phần lớn số ghế, đại biểu của các tín đồ là ít nhất. Mặc dù số thành viên hoàng thất của các quốc gia khá ít nhưng tổ tiên của vài người trong bọn họ từng được thưởng Thánh quang vì đã bảo vệ tôn giáo nên một phiếu có thể bầu cho nhiều ghế.
Ví dụ có sẵn là phiếu bầu trong tay công tước Oran kia.
Tổ tiên của gia tộc Coleman từng là một trong những người hộ vệ bên cạnh Thánh chủ, được Thánh chủ chiếu cố và ban cho Thánh quang. Phiếu tuyển cử Giáo hoàng trong tay đế vương Coleman các đời có thể bầu mười chiếc ghế, là một tấm phiếu có giá trị nhất trong hoàng thất của các quốc gia.
Tấm phiếu này vốn nên chỉ thuộc về Hoàng đế. Song khi Felix IV vượt quyền kế thừa ngôi vị Hoàng đế, quốc hội và gia đình hoàng thất nhất trí quyết định đưa phiếu bầu Giáo hoàng cho Hoàng thái tử Anthony kế thừa để động viên và bù đắp cho ông. Felix là chú ruột cũng rộng lượng mà đồng ý.
"Bọn họ lấy mất chiếc vương miện vốn thuộc về tôi rồi lại nhét vào tay tôi cái thứ chó má này, sau đó còn đưa tôi tới Friel như đang xua đuổi bọn ăn xin không bằng vậy." Công tước Oran nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ màu vàng trong hộp.
Nó chỉ là một tấm thẻ gỗ màu cát trắng với công nghệ tinh xảo, cũng không có bất kỳ ký hiệu chống giả nào hết. Nhưng nó đại biểu cho mười chiếc ghế và có thể đưa một người ứng cử đang ở thế yếu lên ngôi vị Giáo hoàng vào thời khắc mấu chốt.
"Tổng giáo chủ bày tỏ lòng cảm kích chân thành nhất đối với sự ủng hộ của đại nhân ạ." Carroll tự tay nhận lấy chiếc hộp từ trong tay công tước Oran, lo sợ tới mức mặt mày tái mét, "Dù kết cục ra sao đi chăng nữa, chúng tôi cũng sẽ khắc sâu trong lòng cũng như thành tâm đáp lại phần ân tình này ạ."
Vị giáo chủ của Sao Friel cầm tấm phiếu bầu này chạy tới Tòa thánh Cylin và lao vào buổi tuyển cử của Giáo hoàng với tốc độ nhanh nhất.
"Chúng ta sẽ thắng hả?" Leon và Ian đứng sóng vai nhau, nhìn theo phi toa của Giáo chủ Carroll đang vội vã chạy tới cảng hàng không.
"Thánh chủ đã sắp xếp hết tất cả mọi chuyện rồi." Ian nói.
"Ngài đã nói những câu này đến nỗi thuận miệng hay là ngài tin thật thế?" Leon không nhịn được mà hỏi.
Ian không khỏi cười rộ lên: "Ta thật sự tin tưởng mà, Leon. Đặc biệt là sau sự kiện ở dưới biển sâu kia, ta cảm thấy Thánh chủ không có chỗ nào là không biết cả. Nơi Thánh quang lan tỏa tới đều sẽ nằm trong tầm mắt của ngài ấy."
"Cảm giác bị người khác nhìn lén thật sự chẳng tốt chút nào hết." Leon nói thầm, "Vậy hắn cũng nhìn thấy giao dịch giữa ngài và bọn ta. Điều này chẳng lẽ không vi phạm giáo lý à?"
"Đúng thế." Ian nói giọng khàn khàn, "Những chuyện ta đang làm đều xuất phát từ kế hoạch tạm thời hết, mà ta cũng chẳng hề kiêu ngạo về chúng. Nếu Thánh chủ trừng phạt ta vì chuyện này..."
"Ta sẽ bảo vệ ngài." Leon đột nhiên nói với một vẻ kiên định.
Ian hơi kinh ngạc nhìn sang thiếu niên.
"Ta sẽ bảo vệ ngài, Ian." Ánh mắt của thiếu niên thâm thúy nhưng lại kiên quyết, đôi mắt như hai đốm lửa băng, "Dù là Thánh chủ hay là thứ gì khác đi chăng nữa, chỉ cần bọn họ muốn làm tổn thương đến ngài, ta sẽ không tiếc tất cả mà bảo vệ ngài. Ta thề!"
Lúc này, Ian cảm thấy lòng bị ngâm trong suối ấm, mỗi mạch máu đều rót vào đầy mật ngọt.
Hắn giơ tay ôm lấy bả vai của thiếu niên.
Sự ra đời của một vị Giáo hoàng chưa bao giờ là thuận buồm xuôi gió cả.
Cuối vòng đọc phiếu đầu tiên, số phiếu của ba người ứng cử giằng co chẳng xong. Tổng giáo chủ Ronning bên phe chủ chiến nắm giữ số lượng cao nhất nhưng vẫn không vượt qua 40% tổng số phiếu.
Vì vậy, Tòa thánh lại tiến hành vòng bỏ phiếu thứ hai chỉ một tuần sau đó.
Quân Tòa thánh chỉ ngừng lửa đạn trong hai mươi bốn tiếng để tôn vinh Giáo hoàng đã nghỉ ngơi và về với Thánh chủ thôi, sau đó bọn họ lại tiếp tục tấn công phòng tuyến thứ ba của quân Atlantis.
Lần này, quân Tòa thánh bị quân Atlantis cực kỳ ngoan cường phản kháng lại.
Hệ thống tác chiến "Nữ Võ Thần" được quân Atlantis đăng nhập sử dụng tạm thời cuối cùng rồi cũng có thể chống cự nổi hệ thống tập kích "Thánh quang" của quân Tòa thánh. Tận tuyến của bọn họ rốt cuộc cũng không còn lộn xộn nữa, chiêu phản kích đã trở nên ngay ngắn và có trật tự. Lòng tự tin của các chiến sĩ lại quay trở về lần nữa, sự ủng hộ của dân chúng đối với trận chiến này càng ngày càng tăng lên lại.
Cùng ngày chấm dứt vòng bỏ phiếu thứ hai, quân Atlantis giành được thắng lợi trên chiến trường lần đầu tiên, họ đánh bại quân đội thứ sáu của quân Tòa thánh và ép quân địch lùi lại khoảng mười mấy nghìn dặm trong không gian.
Điều này trực tiếp dẫn đến kết quả của vòng bỏ phiếu thứ hai. Tổng giáo chủ Hạ Lợi trở thành người có nhiều số phiếu nhất, nhưng số phiếu của ông ta vẫn chưa vượt qua 40%.
"Nghe nói hệ thống "Nữ Võ Thần" là một hệ thống dự bị mà bộ quốc phòng của Atlantis đã tìm thấy và kéo ra từ trong một chiếc tàu nhập cư nằm giữa đống hoang tàn của tinh vân." Leon đọc tin tức, "Bọn họ phát hiện ra hệ thống này cùng tuổi với hệ thống "Thánh Quang", có rất nhiều quyền hạn cũng là độc lập và không chấp nhận mệnh lệnh của "Thánh Quang"."
"Nhưng tớ nghe nói "Nữ Võ Thần" vốn cũng không phải là một hệ thống tác chiến gì đâu." Tang Hạ nói, "Tớ nghe cha và phó quan của ông ấy bảo là hệ thống này được đăng nhập sử dụng quá vội nên vẫn có rất nhiều lỗ hổng, bị "Thánh Quang" phá tan chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi."
"Cậu cảm thấy Thánh chủ rốt cuộc là gì?" Leon nằm trên sân cỏ bên ngoài lầu dạy học và nhìn lên bầu trời thanh tĩnh.
Nơi này cách xa chiến trường và Tòa thánh, nếu không xem tin tức đặc biệt thì cũng hoàn toàn không cảm nhận được sự rung chuyển ở thế giới bên ngoài.
"Tớ cảm thấy hắn là một chiếc máy vi tính lượng tử tối cao đấy." Tang Hạ nằm xuống sát bên cậu, "Người làm chủ thật sự là đám người của Tòa thánh đứng ở hậu trường kia. Người nào làm Giáo hoàng thì sẽ lấy được mật mã của chiếc máy vi tính này, sau đó có thể làm bộ là Thần đưa ra mệnh lệnh rồi muốn làm gì thì làm thôi. Cho nên mấy tên tổng giáo chủ kia mới cướp đoạt vị trí Giáo hoàng tới mức bể đầu luôn đó."
"Trên mạng có rất nhiều người cũng đưa ra suy đoán như thế." Leon suy tư, "Nhưng, ta cảm thấy hắn là một cá nhân."
"Một con người à? Kiểu có máu thịt đó hả?"
"Ừ." Leon nói, "Không hiểu tại sao nhưng ta cảm thấy hắn là một người có tồn tại thật."
Tang Hạ cũng không phản đối: "Không ai có thể sống nhiều năm như vậy đâu, Leon. Trừ khi hắn không ngừng cologne bản thân thôi. Nhưng điều này có một vấn đề. Thân thể có thể phục chế nhưng tư tưởng và tính cách thì sao? Hơn nữa, loài người cũng sẽ không mạnh đến vậy đâu."
"Đúng thế," Leon nỉ non, "Năng lực của loài người bằng máu bằng thịt đã được định trước là có hạn rồi..."
Vòng bỏ phiếu thứ ba được tiến hành giữa sự giằng co của tình hình trận chiến. Nhưng ngay lúc tất cả mọi người đều đang cảm thấy vòng này vẫn sẽ không dẫn đến một kết quả gì ra hồn như trước, một Giáo hoàng mới đã ra đời.
Tổng giáo chủ Alfonso Franco thắng cuộc với 41% số phiếu!
"Công tước Oran gửi cho Franco?" Tổng giáo chủ Ronning rít gào với cấp dưới trong phòng nghỉ riêng giữa hội nghị thảo luận của Tòa thánh, "Trước đó các ngươi còn thề lên thề xuống với ta rằng hắn sẽ đầu quân cho Hạ Lợi mà?"
"Trên thực tế," bọn cấp dưới khó khăn nói, "Công tước Oran đưa phiếu bầu của mình cho Hạ Lợi tự mình sử dụng để cảm ơn học trò của Tổng giáo chủ Hạ Lợi đã cứu con trai của hắn chứ không phải gửi cho ông ta. Tổng giáo chủ Hạ Lợi đưa mười chiếc ghế kia cho Franco trong vòng bỏ phiếu thứ ba ạ..."
Tổng giáo chủ Franco trở thành Giáo hoàng Alfonso II. Lúc đứng trên quảng trường và được muôn dân quỳ lạy, ông còn cố ý thân thiết nắm tay và hôn hai má bạn cũ Hạ Lợi nữa.
"Chúng ta có Giáo hoàng mới rồi!" Cha xứ Ian Mitchell mặc áo choàng màu trắng long trọng nhất, đội mũ pháp và quan sát kênh truyền tình trực tiếp buổi phong thánh của Giáo hoàng cùng với cha con công tước Oran cũng mặc đồ y chang.
"Cảm ơn ngài đã ủng hộ thêm lần nữa, thưa công tước đại nhân." Ian cúi người hành lễ với công tước Oran.
"Sự hợp tác của chúng ta đã có một khởi đầu rất tốt rồi đó cha xứ." Công tước Oran cười cười, "Vì vậy, dù tôi có bị cái vị trong Cung Champs kia tra hỏi gì đi chăng nữa thì cũng không tính là việc gì ghê gớm hết."
"Từ giờ trở đi, mọi thứ sẽ thay đổi nhanh lắm." Ian nói, ánh mắt hướng về phía Leon đang chăm chú dự thính, "Để tạo ra một tương lai yên ổn và tốt đẹp hơn cho đứa nhỏ, tôi cảm thấy mọi thứ đều rất đáng giá."
Bóng dáng của thiếu niên tóc vàng thẳng tắp như một cây kiếm, hai mắt trắng xóa rực rỡ, khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú tỏa ra tia sáng như bột phấn đá quý.
Tháng mười một năm 14740 lịch mới, Giáo hoàng mới đưa ra mệnh lệnh quân sự đầu tiên của mình: Chỉ thị tiền tuyến ngừng bắn, hai bên đàm phán hòa bình.
Tháng mười hai cùng năm, Tòa thánh và liên bang Atlantis đàm phán hòa bình thất bại, hai bên bắt đầu chuỗi ngày đối đầu lâu dài và vài lần giao chiến linh tinh. Cùng lúc đó, khu vực đã bị quân Tòa thánh chiếm lĩnh trở thành một quốc gia mới của Tòa thánh.
Đầu năm mới, Alfonso II điều một vị quan hành chính và một tổng giáo chủ đến quốc gia mới. Tổng giáo chủ Hạ Lợi trở thành tổng giáo chủ của nơi đó. Mặc dù không thể trở thành Giáo hoàng nhưng ông lại là một lãnh tụ tôn giáo ở quốc gia nhỏ độc lập về mặt hành chính này và cũng nắm giữ một Thánh điện của riêng mình luôn.
Tháng năm năm 14741 lịch mới, Tổng giáo chủ Hạ Lợi đến nhận chức ở quốc gia mới. Giáo chủ Carroll sớm kết thúc ngay nhiệm kỳ của gã ở Sao Friel và trở thành một trong những người tùy tùng của Hạ Lợi.
Ian cũng không kế thừa Carroll và trở thành giáo chủ mới của Friel. Nói đến cùng, hắn còn quá trẻ, trí lực quá cạn, dù đã từng kêu gọi Thánh quang phủ xuống này nọ nhưng cũng không thể khiến cho Tòa thánh tùy tiện vượt cấp đề bạt hắn được.
Tòa thánh phái một lão giáo chủ lớn tuổi khác thay thế vị trí của Carroll.
"Mỗi lần ta nhìn thấy giáo chủ Joseph ngủ mà chỉ lo là ông ta sẽ không tỉnh lại nữa thôi." Leon phun tào với Ian.
Giáo chủ Joseph gần một trăm tám mươi tuổi căn bản là đến đây để dưỡng già, chẳng ai hi vọng rằng ông già đụng một chút là ngủ gà ngủ gật này sẽ làm ra được chuyện gì vĩ đại đâu.
Vì vậy, cha xứ Ian thăng cấp ngồi vào vị trí thư ký then chốt của giáo chủ, thuận lý thành chương trở thành người làm chủ mọi việc thật sự ở phía sau cũng như làm một vị vua không có ngai vàng trong lĩnh vực tôn giáo ở Sao Friel.
Tháng mười một năm 14741, Nam bán cầu của Sao Friel cuối cùng cũng nổi lên sự kiện hải ngẫu hại người đầu tiên.
Tháng mười hai cùng năm, sự kiện hải ngẫu hại người đã tăng thành sáu lần khiến bốn người tử vong và hơn mười người bị thương.
Cuối tháng mười hai, đội chống lậu của Friel chặn được một chiếc thuyền buôn lậu đang chạy trốn, lục ra được mười hai đôi hải ngẫu bị giam trong rương nước đen trên thuyền. Chúng nó toàn là hải ngẫu trưởng thành và đã tiến vào thời kỳ động dục, trong bụng của không ít hải ngẫu mẹ cũng có mang trứng đã được thụ tinh rồi.
Bọn buôn lậu trái phép thú nhận sau khi bị nghiêm hình bức cung, tất cả các nước đều có người lén lút ra giá cao muốn mua hải ngẫu. Trong hóa đơn được đưa ra, một phần kha khá của đơn đặt hàng đều đến từ đế đô Byron hết.
Đế đô khiếp sợ, tin tức thậm chí truyền tới Tòa thánh Cylin. Giáo hoàng lập tức đốc thúc Francis IV, hi vọng ông ta có thể tận lực nói chuyện với chính quyền tự chủ của Friel để bọn họ dốc hết sức lực quét sạch loài sinh vật khinh nhờn Thần này và kiểm soát sinh vật đầy tai hoạ này ở trong mỗi một mình Friel mà thôi.
Tháng một năm 14742, rốt cuộc công tước Oran là tổng đốc của Sao Friel cũng nhận được sự cho phép của Hoàng đế để hợp lực với quân đội đóng giữa ở biên giới của đế quốc và tạo ra một đội cảnh vệ hải lục giáp nhẹ. Ông cuối cùng cũng nắm giữ một nhánh lực lượng vũ trang mà mình có thể chỉ huy rồi.
Chiến đội này chuyên phụ trách tìm kiếm và quét sạch hải ngẫu ở toàn cầu cũng như phụ trách cứu viện những chiếc thuyền và dân chúng bị đánh lén.
Hệ số của độ khó và nguy hiểm khi chiến đấu với hải ngẫu được phân vào bậc IV cho nên thành viên chiến đội đa số là sinh viên dự bị của trường quân đội và tình nguyện viên mà thôi. Trưởng tử Alpha mới mười bốn tuổi của công tước Oran, Leonardo thiếu gia, trở thành tình nguyện viên trẻ nhất xin gia nhập chiến đội.
Năm 14743, quân Tòa thánh và quân Atlantis xảy ra xung đột dữ dội ở tiền tuyến lần thứ hai, lửa chiến lại nổi lên lần nữa.
Tháng bảy cùng năm, hệ thống "Thánh Quang" phá tan "Nữ Võ Thần", phòng tuyến thứ ba của quân Atlantis tan rã.
Tháng hai năm 14744, chính phủ liên bang Atlantis đầu hàng trước Tòa thánh và tuyên bố sẽ trở lại dưới Thánh quang một lần nữa. Vô số người hoan hô vào hôm đó, cũng có vô số người khóc rống vào ngày này.
"Chúng ta lại bị bắt làm nô lệ dưới tia sáng kia một lần nữa rồi." Có người căm uất viết xuống, "Ai nói chỉ có ánh sáng mới là thứ có thể cứu rỗi, chắc gì bóng tối không phải là một nơi có thể che chở cơ chứ?"
Đến năm 14745, dưới sự "khuyên nhủ" mạnh mẽ của quân Tòa thánh, những người đã rời xa, thậm chí là những quốc gia đã thoát khỏi Tòa thánh lại trở về một lần nữa và chấp nhận các tổng giáo hoàng được Tòa thánh Cylin phái đến để đảm nhiệm chức Giáo hoàng.
Cuộc chiến rầm rộ của Thánh cơ bản đã đi tới một kết cục. Tháp Thánh Linh sáng lên lần thứ hai, Thánh chủ ban xuống những điều chúc phúc lành mới cho muôn dân.
Đó là một kỹ thuật ngừa được một loại bệnh di truyền vô cùng nan giải. Mãi tới lúc Thánh Thánh Linh lóe lên, công cuộc nghiên cứu phát minh vắc-xin phòng bệnh đã dừng chân tại chỗ suốt hơn ba mươi năm mới có được lời giải đáp.
"Mấy nghìn sinh mạng mới đã được hồi sinh như vậy đó! Mấy nghìn hộ gia đình giành lại được ánh sáng như thế đấy!"
Truyền thông ném tin bất chấp thời tiết, mỗi giáo đường toàn là người người chật ních, cây giá Thánh quang cũng được bán ra hết.
"Thưa cha," Leon hỏi công tước, "Ngài cảm thấy Thánh chủ chỉ vừa tự mình phá giải vấn đề y học khó khăn này hay là hắn chỉ lựa chọn công bố kỹ thuật đó ngay lúc này để chứng minh sức mạnh của mình thêm một lần nữa thôi ạ?"
Công tước Oran ném một chiếc đao chiến đấu mới được chế tạo về phía con trai, bản thân cũng kéo một chiếc đao sắc bén ra.
"Có quan trọng không?"
"Quan trọng." Hai tay của Leon nắm chặt chiến đao, ánh mắt cứng rắn, "Nó có liên quan đến vấn đề là hắn đang cứu rỗi hay là đang thống trị ạ."
"Nếu con đã có thể hỏi ra câu này thì chắc chắn trong lòng con đã có đáp án rồi."
Công tước vung đao đập tới như sao băng, thiếu niên gào lớn một tiếng đón lấy chiêu này từ chính diện.
Chiến đao tấn công, kích ra một tia lửa màu vàng.
Tháng sáu năm 14746 lịch mới, đường xích đạo của Sao Friel, vịnh Cờ Trắng.
Vùng biển tối đen như đêm khuya giữa cơn bão gió thu, một chiếc thuyền đánh cá mất đi động lực và buộc phải dừng lại ở ngoài khơi, nó đang bị sóng biển cuồn cuộn chộp vào trong lòng bàn tay rồi ném đi.
Thuyền viên may mắn còn sống sót chen lấn trong phòng thuyền trưởng, trên mặt là nỗi tuyệt vọng và sợ hãi.
Sóng biển vốn đã giội rửa chiếc thuyền đánh cá rút đi mất, thủy quái màu đen lít nha lít nhít hiện ra dưới tia sáng chớp nháy.
Chúng con trước vừa ngã xuống mà con sau đã xông tới mà bò lên thuyền đánh cá, kéo theo đuôi dài bò đi xung quanh, để lại một lớp chất nhầy trắng mịn. Chúng chui vào trong kho cá rồi ăn hết, móng nhọn cào lên cửa và kính của khoang thuyền, phát ra những tiếng hí sắc bén với bọn người đang trốn ở trong này.
Đèn báo động lấp loé, hệ thống không ngừng hối thúc: "Độ nghiêng của thân thuyền đã đạt đến mức độ cảnh báo, xin hãy chuẩn bị bỏ lại chiếc thuyền để chạy trốn!"
Nhưng xung quanh vùng biển bị gió lốc nuốt chửng này toàn là từng đám thủy quái ăn thịt người thôi, có bỏ lại chiếc thuyền thì bên ngoài cũng chẳng còn một con đường sống nào để chạy đi cả.
"... Xin ngài hãy ban tặng ánh sáng cho chúng con, xin ngài hãy phù hộ để chúng con có thể vượt qua khốn khổ..." Đứa con trai nhỏ là Omega của thuyền trưởng đang quỳ trên sàn nhà và cầu nguyện. Cậu muốn theo cha đi ra biển nhưng lại không nghĩ tới chiếc thuyền sẽ bị gió lốc đẩy đến vùng biển thường có hải ngẫu xuất hiện này. Cậu chỉ mới mười sáu tuổi thôi, cậu vẫn chưa muốn chết đâu...
Một ánh hào quang xuyên qua cửa sổ đầy bọn hải ngẫu rồi chiếu lên khuôn mặt của cậu.
Đứa nhỏ chợt ngẩng đầu lên.
Một chiếc máy bay chiến đấu kiểu Quinjet phá tan mây mưa vọt nhanh đến, đèn pha xuyên qua cơn mưa rào và khóa chặt tầm nhìn xuống chiếc thuyền đánh cá đã lật qua.
Đám hải ngẫu sợ ánh sáng nhất thời chạy tán loạn bốn phía, chúng trốn vào trong những góc tối mà ánh đèn không chiếu tới được.
Cửa khoang sau của máy bay chiến đấu mở ra, một vệt màu bạc xanh phóng thẳng về phía chiếc thuyền đánh cá. Dù đang bị lắc lư một cách mãnh liệt nhưng người trong phòng thuyền trưởng vẫn có thể cảm nhận được một cơn chấn động trên thân thuyền.
Trên boong thuyền toàn là đám hải ngẫu, một chiến sĩ mặc cơ giáp tác chiến loại nhẹ vững vàng đứng lặng giữa cơn mưa xối xả này.
Các đời Giáo hoàng đều được chọn ra thông qua ba nhóm người: Nhóm giáo chủ hồng y của Tòa thánh, đại biểu của các tín đồ dân thường và thành viên hoàng thất của các nước tin giáo lớn.
Trong những đám người này, nhóm giáo chủ chiếm phần lớn số ghế, đại biểu của các tín đồ là ít nhất. Mặc dù số thành viên hoàng thất của các quốc gia khá ít nhưng tổ tiên của vài người trong bọn họ từng được thưởng Thánh quang vì đã bảo vệ tôn giáo nên một phiếu có thể bầu cho nhiều ghế.
Ví dụ có sẵn là phiếu bầu trong tay công tước Oran kia.
Tổ tiên của gia tộc Coleman từng là một trong những người hộ vệ bên cạnh Thánh chủ, được Thánh chủ chiếu cố và ban cho Thánh quang. Phiếu tuyển cử Giáo hoàng trong tay đế vương Coleman các đời có thể bầu mười chiếc ghế, là một tấm phiếu có giá trị nhất trong hoàng thất của các quốc gia.
Tấm phiếu này vốn nên chỉ thuộc về Hoàng đế. Song khi Felix IV vượt quyền kế thừa ngôi vị Hoàng đế, quốc hội và gia đình hoàng thất nhất trí quyết định đưa phiếu bầu Giáo hoàng cho Hoàng thái tử Anthony kế thừa để động viên và bù đắp cho ông. Felix là chú ruột cũng rộng lượng mà đồng ý.
"Bọn họ lấy mất chiếc vương miện vốn thuộc về tôi rồi lại nhét vào tay tôi cái thứ chó má này, sau đó còn đưa tôi tới Friel như đang xua đuổi bọn ăn xin không bằng vậy." Công tước Oran nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ màu vàng trong hộp.
Nó chỉ là một tấm thẻ gỗ màu cát trắng với công nghệ tinh xảo, cũng không có bất kỳ ký hiệu chống giả nào hết. Nhưng nó đại biểu cho mười chiếc ghế và có thể đưa một người ứng cử đang ở thế yếu lên ngôi vị Giáo hoàng vào thời khắc mấu chốt.
"Tổng giáo chủ bày tỏ lòng cảm kích chân thành nhất đối với sự ủng hộ của đại nhân ạ." Carroll tự tay nhận lấy chiếc hộp từ trong tay công tước Oran, lo sợ tới mức mặt mày tái mét, "Dù kết cục ra sao đi chăng nữa, chúng tôi cũng sẽ khắc sâu trong lòng cũng như thành tâm đáp lại phần ân tình này ạ."
Vị giáo chủ của Sao Friel cầm tấm phiếu bầu này chạy tới Tòa thánh Cylin và lao vào buổi tuyển cử của Giáo hoàng với tốc độ nhanh nhất.
"Chúng ta sẽ thắng hả?" Leon và Ian đứng sóng vai nhau, nhìn theo phi toa của Giáo chủ Carroll đang vội vã chạy tới cảng hàng không.
"Thánh chủ đã sắp xếp hết tất cả mọi chuyện rồi." Ian nói.
"Ngài đã nói những câu này đến nỗi thuận miệng hay là ngài tin thật thế?" Leon không nhịn được mà hỏi.
Ian không khỏi cười rộ lên: "Ta thật sự tin tưởng mà, Leon. Đặc biệt là sau sự kiện ở dưới biển sâu kia, ta cảm thấy Thánh chủ không có chỗ nào là không biết cả. Nơi Thánh quang lan tỏa tới đều sẽ nằm trong tầm mắt của ngài ấy."
"Cảm giác bị người khác nhìn lén thật sự chẳng tốt chút nào hết." Leon nói thầm, "Vậy hắn cũng nhìn thấy giao dịch giữa ngài và bọn ta. Điều này chẳng lẽ không vi phạm giáo lý à?"
"Đúng thế." Ian nói giọng khàn khàn, "Những chuyện ta đang làm đều xuất phát từ kế hoạch tạm thời hết, mà ta cũng chẳng hề kiêu ngạo về chúng. Nếu Thánh chủ trừng phạt ta vì chuyện này..."
"Ta sẽ bảo vệ ngài." Leon đột nhiên nói với một vẻ kiên định.
Ian hơi kinh ngạc nhìn sang thiếu niên.
"Ta sẽ bảo vệ ngài, Ian." Ánh mắt của thiếu niên thâm thúy nhưng lại kiên quyết, đôi mắt như hai đốm lửa băng, "Dù là Thánh chủ hay là thứ gì khác đi chăng nữa, chỉ cần bọn họ muốn làm tổn thương đến ngài, ta sẽ không tiếc tất cả mà bảo vệ ngài. Ta thề!"
Lúc này, Ian cảm thấy lòng bị ngâm trong suối ấm, mỗi mạch máu đều rót vào đầy mật ngọt.
Hắn giơ tay ôm lấy bả vai của thiếu niên.
Sự ra đời của một vị Giáo hoàng chưa bao giờ là thuận buồm xuôi gió cả.
Cuối vòng đọc phiếu đầu tiên, số phiếu của ba người ứng cử giằng co chẳng xong. Tổng giáo chủ Ronning bên phe chủ chiến nắm giữ số lượng cao nhất nhưng vẫn không vượt qua 40% tổng số phiếu.
Vì vậy, Tòa thánh lại tiến hành vòng bỏ phiếu thứ hai chỉ một tuần sau đó.
Quân Tòa thánh chỉ ngừng lửa đạn trong hai mươi bốn tiếng để tôn vinh Giáo hoàng đã nghỉ ngơi và về với Thánh chủ thôi, sau đó bọn họ lại tiếp tục tấn công phòng tuyến thứ ba của quân Atlantis.
Lần này, quân Tòa thánh bị quân Atlantis cực kỳ ngoan cường phản kháng lại.
Hệ thống tác chiến "Nữ Võ Thần" được quân Atlantis đăng nhập sử dụng tạm thời cuối cùng rồi cũng có thể chống cự nổi hệ thống tập kích "Thánh quang" của quân Tòa thánh. Tận tuyến của bọn họ rốt cuộc cũng không còn lộn xộn nữa, chiêu phản kích đã trở nên ngay ngắn và có trật tự. Lòng tự tin của các chiến sĩ lại quay trở về lần nữa, sự ủng hộ của dân chúng đối với trận chiến này càng ngày càng tăng lên lại.
Cùng ngày chấm dứt vòng bỏ phiếu thứ hai, quân Atlantis giành được thắng lợi trên chiến trường lần đầu tiên, họ đánh bại quân đội thứ sáu của quân Tòa thánh và ép quân địch lùi lại khoảng mười mấy nghìn dặm trong không gian.
Điều này trực tiếp dẫn đến kết quả của vòng bỏ phiếu thứ hai. Tổng giáo chủ Hạ Lợi trở thành người có nhiều số phiếu nhất, nhưng số phiếu của ông ta vẫn chưa vượt qua 40%.
"Nghe nói hệ thống "Nữ Võ Thần" là một hệ thống dự bị mà bộ quốc phòng của Atlantis đã tìm thấy và kéo ra từ trong một chiếc tàu nhập cư nằm giữa đống hoang tàn của tinh vân." Leon đọc tin tức, "Bọn họ phát hiện ra hệ thống này cùng tuổi với hệ thống "Thánh Quang", có rất nhiều quyền hạn cũng là độc lập và không chấp nhận mệnh lệnh của "Thánh Quang"."
"Nhưng tớ nghe nói "Nữ Võ Thần" vốn cũng không phải là một hệ thống tác chiến gì đâu." Tang Hạ nói, "Tớ nghe cha và phó quan của ông ấy bảo là hệ thống này được đăng nhập sử dụng quá vội nên vẫn có rất nhiều lỗ hổng, bị "Thánh Quang" phá tan chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi."
"Cậu cảm thấy Thánh chủ rốt cuộc là gì?" Leon nằm trên sân cỏ bên ngoài lầu dạy học và nhìn lên bầu trời thanh tĩnh.
Nơi này cách xa chiến trường và Tòa thánh, nếu không xem tin tức đặc biệt thì cũng hoàn toàn không cảm nhận được sự rung chuyển ở thế giới bên ngoài.
"Tớ cảm thấy hắn là một chiếc máy vi tính lượng tử tối cao đấy." Tang Hạ nằm xuống sát bên cậu, "Người làm chủ thật sự là đám người của Tòa thánh đứng ở hậu trường kia. Người nào làm Giáo hoàng thì sẽ lấy được mật mã của chiếc máy vi tính này, sau đó có thể làm bộ là Thần đưa ra mệnh lệnh rồi muốn làm gì thì làm thôi. Cho nên mấy tên tổng giáo chủ kia mới cướp đoạt vị trí Giáo hoàng tới mức bể đầu luôn đó."
"Trên mạng có rất nhiều người cũng đưa ra suy đoán như thế." Leon suy tư, "Nhưng, ta cảm thấy hắn là một cá nhân."
"Một con người à? Kiểu có máu thịt đó hả?"
"Ừ." Leon nói, "Không hiểu tại sao nhưng ta cảm thấy hắn là một người có tồn tại thật."
Tang Hạ cũng không phản đối: "Không ai có thể sống nhiều năm như vậy đâu, Leon. Trừ khi hắn không ngừng cologne bản thân thôi. Nhưng điều này có một vấn đề. Thân thể có thể phục chế nhưng tư tưởng và tính cách thì sao? Hơn nữa, loài người cũng sẽ không mạnh đến vậy đâu."
"Đúng thế," Leon nỉ non, "Năng lực của loài người bằng máu bằng thịt đã được định trước là có hạn rồi..."
Vòng bỏ phiếu thứ ba được tiến hành giữa sự giằng co của tình hình trận chiến. Nhưng ngay lúc tất cả mọi người đều đang cảm thấy vòng này vẫn sẽ không dẫn đến một kết quả gì ra hồn như trước, một Giáo hoàng mới đã ra đời.
Tổng giáo chủ Alfonso Franco thắng cuộc với 41% số phiếu!
"Công tước Oran gửi cho Franco?" Tổng giáo chủ Ronning rít gào với cấp dưới trong phòng nghỉ riêng giữa hội nghị thảo luận của Tòa thánh, "Trước đó các ngươi còn thề lên thề xuống với ta rằng hắn sẽ đầu quân cho Hạ Lợi mà?"
"Trên thực tế," bọn cấp dưới khó khăn nói, "Công tước Oran đưa phiếu bầu của mình cho Hạ Lợi tự mình sử dụng để cảm ơn học trò của Tổng giáo chủ Hạ Lợi đã cứu con trai của hắn chứ không phải gửi cho ông ta. Tổng giáo chủ Hạ Lợi đưa mười chiếc ghế kia cho Franco trong vòng bỏ phiếu thứ ba ạ..."
Tổng giáo chủ Franco trở thành Giáo hoàng Alfonso II. Lúc đứng trên quảng trường và được muôn dân quỳ lạy, ông còn cố ý thân thiết nắm tay và hôn hai má bạn cũ Hạ Lợi nữa.
"Chúng ta có Giáo hoàng mới rồi!" Cha xứ Ian Mitchell mặc áo choàng màu trắng long trọng nhất, đội mũ pháp và quan sát kênh truyền tình trực tiếp buổi phong thánh của Giáo hoàng cùng với cha con công tước Oran cũng mặc đồ y chang.
"Cảm ơn ngài đã ủng hộ thêm lần nữa, thưa công tước đại nhân." Ian cúi người hành lễ với công tước Oran.
"Sự hợp tác của chúng ta đã có một khởi đầu rất tốt rồi đó cha xứ." Công tước Oran cười cười, "Vì vậy, dù tôi có bị cái vị trong Cung Champs kia tra hỏi gì đi chăng nữa thì cũng không tính là việc gì ghê gớm hết."
"Từ giờ trở đi, mọi thứ sẽ thay đổi nhanh lắm." Ian nói, ánh mắt hướng về phía Leon đang chăm chú dự thính, "Để tạo ra một tương lai yên ổn và tốt đẹp hơn cho đứa nhỏ, tôi cảm thấy mọi thứ đều rất đáng giá."
Bóng dáng của thiếu niên tóc vàng thẳng tắp như một cây kiếm, hai mắt trắng xóa rực rỡ, khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú tỏa ra tia sáng như bột phấn đá quý.
Tháng mười một năm 14740 lịch mới, Giáo hoàng mới đưa ra mệnh lệnh quân sự đầu tiên của mình: Chỉ thị tiền tuyến ngừng bắn, hai bên đàm phán hòa bình.
Tháng mười hai cùng năm, Tòa thánh và liên bang Atlantis đàm phán hòa bình thất bại, hai bên bắt đầu chuỗi ngày đối đầu lâu dài và vài lần giao chiến linh tinh. Cùng lúc đó, khu vực đã bị quân Tòa thánh chiếm lĩnh trở thành một quốc gia mới của Tòa thánh.
Đầu năm mới, Alfonso II điều một vị quan hành chính và một tổng giáo chủ đến quốc gia mới. Tổng giáo chủ Hạ Lợi trở thành tổng giáo chủ của nơi đó. Mặc dù không thể trở thành Giáo hoàng nhưng ông lại là một lãnh tụ tôn giáo ở quốc gia nhỏ độc lập về mặt hành chính này và cũng nắm giữ một Thánh điện của riêng mình luôn.
Tháng năm năm 14741 lịch mới, Tổng giáo chủ Hạ Lợi đến nhận chức ở quốc gia mới. Giáo chủ Carroll sớm kết thúc ngay nhiệm kỳ của gã ở Sao Friel và trở thành một trong những người tùy tùng của Hạ Lợi.
Ian cũng không kế thừa Carroll và trở thành giáo chủ mới của Friel. Nói đến cùng, hắn còn quá trẻ, trí lực quá cạn, dù đã từng kêu gọi Thánh quang phủ xuống này nọ nhưng cũng không thể khiến cho Tòa thánh tùy tiện vượt cấp đề bạt hắn được.
Tòa thánh phái một lão giáo chủ lớn tuổi khác thay thế vị trí của Carroll.
"Mỗi lần ta nhìn thấy giáo chủ Joseph ngủ mà chỉ lo là ông ta sẽ không tỉnh lại nữa thôi." Leon phun tào với Ian.
Giáo chủ Joseph gần một trăm tám mươi tuổi căn bản là đến đây để dưỡng già, chẳng ai hi vọng rằng ông già đụng một chút là ngủ gà ngủ gật này sẽ làm ra được chuyện gì vĩ đại đâu.
Vì vậy, cha xứ Ian thăng cấp ngồi vào vị trí thư ký then chốt của giáo chủ, thuận lý thành chương trở thành người làm chủ mọi việc thật sự ở phía sau cũng như làm một vị vua không có ngai vàng trong lĩnh vực tôn giáo ở Sao Friel.
Tháng mười một năm 14741, Nam bán cầu của Sao Friel cuối cùng cũng nổi lên sự kiện hải ngẫu hại người đầu tiên.
Tháng mười hai cùng năm, sự kiện hải ngẫu hại người đã tăng thành sáu lần khiến bốn người tử vong và hơn mười người bị thương.
Cuối tháng mười hai, đội chống lậu của Friel chặn được một chiếc thuyền buôn lậu đang chạy trốn, lục ra được mười hai đôi hải ngẫu bị giam trong rương nước đen trên thuyền. Chúng nó toàn là hải ngẫu trưởng thành và đã tiến vào thời kỳ động dục, trong bụng của không ít hải ngẫu mẹ cũng có mang trứng đã được thụ tinh rồi.
Bọn buôn lậu trái phép thú nhận sau khi bị nghiêm hình bức cung, tất cả các nước đều có người lén lút ra giá cao muốn mua hải ngẫu. Trong hóa đơn được đưa ra, một phần kha khá của đơn đặt hàng đều đến từ đế đô Byron hết.
Đế đô khiếp sợ, tin tức thậm chí truyền tới Tòa thánh Cylin. Giáo hoàng lập tức đốc thúc Francis IV, hi vọng ông ta có thể tận lực nói chuyện với chính quyền tự chủ của Friel để bọn họ dốc hết sức lực quét sạch loài sinh vật khinh nhờn Thần này và kiểm soát sinh vật đầy tai hoạ này ở trong mỗi một mình Friel mà thôi.
Tháng một năm 14742, rốt cuộc công tước Oran là tổng đốc của Sao Friel cũng nhận được sự cho phép của Hoàng đế để hợp lực với quân đội đóng giữa ở biên giới của đế quốc và tạo ra một đội cảnh vệ hải lục giáp nhẹ. Ông cuối cùng cũng nắm giữ một nhánh lực lượng vũ trang mà mình có thể chỉ huy rồi.
Chiến đội này chuyên phụ trách tìm kiếm và quét sạch hải ngẫu ở toàn cầu cũng như phụ trách cứu viện những chiếc thuyền và dân chúng bị đánh lén.
Hệ số của độ khó và nguy hiểm khi chiến đấu với hải ngẫu được phân vào bậc IV cho nên thành viên chiến đội đa số là sinh viên dự bị của trường quân đội và tình nguyện viên mà thôi. Trưởng tử Alpha mới mười bốn tuổi của công tước Oran, Leonardo thiếu gia, trở thành tình nguyện viên trẻ nhất xin gia nhập chiến đội.
Năm 14743, quân Tòa thánh và quân Atlantis xảy ra xung đột dữ dội ở tiền tuyến lần thứ hai, lửa chiến lại nổi lên lần nữa.
Tháng bảy cùng năm, hệ thống "Thánh Quang" phá tan "Nữ Võ Thần", phòng tuyến thứ ba của quân Atlantis tan rã.
Tháng hai năm 14744, chính phủ liên bang Atlantis đầu hàng trước Tòa thánh và tuyên bố sẽ trở lại dưới Thánh quang một lần nữa. Vô số người hoan hô vào hôm đó, cũng có vô số người khóc rống vào ngày này.
"Chúng ta lại bị bắt làm nô lệ dưới tia sáng kia một lần nữa rồi." Có người căm uất viết xuống, "Ai nói chỉ có ánh sáng mới là thứ có thể cứu rỗi, chắc gì bóng tối không phải là một nơi có thể che chở cơ chứ?"
Đến năm 14745, dưới sự "khuyên nhủ" mạnh mẽ của quân Tòa thánh, những người đã rời xa, thậm chí là những quốc gia đã thoát khỏi Tòa thánh lại trở về một lần nữa và chấp nhận các tổng giáo hoàng được Tòa thánh Cylin phái đến để đảm nhiệm chức Giáo hoàng.
Cuộc chiến rầm rộ của Thánh cơ bản đã đi tới một kết cục. Tháp Thánh Linh sáng lên lần thứ hai, Thánh chủ ban xuống những điều chúc phúc lành mới cho muôn dân.
Đó là một kỹ thuật ngừa được một loại bệnh di truyền vô cùng nan giải. Mãi tới lúc Thánh Thánh Linh lóe lên, công cuộc nghiên cứu phát minh vắc-xin phòng bệnh đã dừng chân tại chỗ suốt hơn ba mươi năm mới có được lời giải đáp.
"Mấy nghìn sinh mạng mới đã được hồi sinh như vậy đó! Mấy nghìn hộ gia đình giành lại được ánh sáng như thế đấy!"
Truyền thông ném tin bất chấp thời tiết, mỗi giáo đường toàn là người người chật ních, cây giá Thánh quang cũng được bán ra hết.
"Thưa cha," Leon hỏi công tước, "Ngài cảm thấy Thánh chủ chỉ vừa tự mình phá giải vấn đề y học khó khăn này hay là hắn chỉ lựa chọn công bố kỹ thuật đó ngay lúc này để chứng minh sức mạnh của mình thêm một lần nữa thôi ạ?"
Công tước Oran ném một chiếc đao chiến đấu mới được chế tạo về phía con trai, bản thân cũng kéo một chiếc đao sắc bén ra.
"Có quan trọng không?"
"Quan trọng." Hai tay của Leon nắm chặt chiến đao, ánh mắt cứng rắn, "Nó có liên quan đến vấn đề là hắn đang cứu rỗi hay là đang thống trị ạ."
"Nếu con đã có thể hỏi ra câu này thì chắc chắn trong lòng con đã có đáp án rồi."
Công tước vung đao đập tới như sao băng, thiếu niên gào lớn một tiếng đón lấy chiêu này từ chính diện.
Chiến đao tấn công, kích ra một tia lửa màu vàng.
Tháng sáu năm 14746 lịch mới, đường xích đạo của Sao Friel, vịnh Cờ Trắng.
Vùng biển tối đen như đêm khuya giữa cơn bão gió thu, một chiếc thuyền đánh cá mất đi động lực và buộc phải dừng lại ở ngoài khơi, nó đang bị sóng biển cuồn cuộn chộp vào trong lòng bàn tay rồi ném đi.
Thuyền viên may mắn còn sống sót chen lấn trong phòng thuyền trưởng, trên mặt là nỗi tuyệt vọng và sợ hãi.
Sóng biển vốn đã giội rửa chiếc thuyền đánh cá rút đi mất, thủy quái màu đen lít nha lít nhít hiện ra dưới tia sáng chớp nháy.
Chúng con trước vừa ngã xuống mà con sau đã xông tới mà bò lên thuyền đánh cá, kéo theo đuôi dài bò đi xung quanh, để lại một lớp chất nhầy trắng mịn. Chúng chui vào trong kho cá rồi ăn hết, móng nhọn cào lên cửa và kính của khoang thuyền, phát ra những tiếng hí sắc bén với bọn người đang trốn ở trong này.
Đèn báo động lấp loé, hệ thống không ngừng hối thúc: "Độ nghiêng của thân thuyền đã đạt đến mức độ cảnh báo, xin hãy chuẩn bị bỏ lại chiếc thuyền để chạy trốn!"
Nhưng xung quanh vùng biển bị gió lốc nuốt chửng này toàn là từng đám thủy quái ăn thịt người thôi, có bỏ lại chiếc thuyền thì bên ngoài cũng chẳng còn một con đường sống nào để chạy đi cả.
"... Xin ngài hãy ban tặng ánh sáng cho chúng con, xin ngài hãy phù hộ để chúng con có thể vượt qua khốn khổ..." Đứa con trai nhỏ là Omega của thuyền trưởng đang quỳ trên sàn nhà và cầu nguyện. Cậu muốn theo cha đi ra biển nhưng lại không nghĩ tới chiếc thuyền sẽ bị gió lốc đẩy đến vùng biển thường có hải ngẫu xuất hiện này. Cậu chỉ mới mười sáu tuổi thôi, cậu vẫn chưa muốn chết đâu...
Một ánh hào quang xuyên qua cửa sổ đầy bọn hải ngẫu rồi chiếu lên khuôn mặt của cậu.
Đứa nhỏ chợt ngẩng đầu lên.
Một chiếc máy bay chiến đấu kiểu Quinjet phá tan mây mưa vọt nhanh đến, đèn pha xuyên qua cơn mưa rào và khóa chặt tầm nhìn xuống chiếc thuyền đánh cá đã lật qua.
Đám hải ngẫu sợ ánh sáng nhất thời chạy tán loạn bốn phía, chúng trốn vào trong những góc tối mà ánh đèn không chiếu tới được.
Cửa khoang sau của máy bay chiến đấu mở ra, một vệt màu bạc xanh phóng thẳng về phía chiếc thuyền đánh cá. Dù đang bị lắc lư một cách mãnh liệt nhưng người trong phòng thuyền trưởng vẫn có thể cảm nhận được một cơn chấn động trên thân thuyền.
Trên boong thuyền toàn là đám hải ngẫu, một chiến sĩ mặc cơ giáp tác chiến loại nhẹ vững vàng đứng lặng giữa cơn mưa xối xả này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất