Liệp Quang

Chương 37: Quyển Hai: The Fallen Crown (Vương Miện Rơi Đài)

Trước Sau
[EDITOR] À ừm... gian tình bắt đầu rõ hơn trong quyển này =))

***

"Ánh sáng đã đi đâu rồi thế? Tại sao lại không chiếu tới trên người chúng ta vậy?"

"Cha xứ Ian thân mến, mong rằng ngài vẫn khỏe mạnh về mọi mặt.

Cả nhà bọn ta đã an toàn hạ cánh xuống thành phố Gloria —— thành phố của dãy núi Vinh Quang của đế đô vào hôm trước và cũng đã vào cung ngay hôm sau để gặp mặt xong rồi. Hôm nay, ta cuối cùng cũng có thể ngồi trong thư phòng trong nhà mới và tập trung viết thư báo cáo tình huống cho ngài đây.

Đế đô thực sự là một nơi hoàn toàn khác so với Friel, thật không hổ là trung tâm chính trị và văn hóa của cả đế quốc. Cha nói không sai, nơi này có quá nhiều thứ mà ta chưa thấy được ở Friel.

Tất cả những thứ mà ta chỉ có thể thấy qua truyền thông này nọ trong quá khứ xuất hiện khắp nơi ở chỗ này. Trung tâm thành phố là một nơi rất to, đa số là hình lập thể thôi, mọi người sống bằng nhiều cách khác nhau, khắp nơi cũng tràn đầy sự mới mẻ, mạo hiểm và kích thích...

Cung Champs được xây dựa theo núi Vinh Quang, vẻ lộng lẫy trang trọng của cung điện to lớn này lại càng khiến cho người ta khó thể nói nên lời hơn nữa. Nhưng ta thấy dù sao ngài cũng lớn lên trong Tòa thánh Cylin, chắc ngài đã thấy mấy kiểu kiến trúc tráng lệ truyền thống đến quen luôn rồi. Nói cho cùng thì cũng chẳng có cung điện nào trong cả tinh vực này có thể lộng lẫy bằng điện Thánh quang và Tháp Thánh Linh cả mà.

Đế hậu hòa nhã và hiền lành ngoài sự mong đợi của ta. Bọn họ cũng chuẩn bị quà gặp mặt cho ta và các anh em nữa. Hoàng đế bệ hạ hỏi ta rất nhiều chuyện có liên quan đến việc học, ông ta cũng nắm rõ tình huống của ta trong lòng bàn tay luôn. Hoàng hậu Iris thì tỉ mỉ và chu đáo với nữ quyến trong nhà hơn.

Trong buổi tiệc của hoàng thất tối hôm qua, bọn ta còn gặp được hai vị hoàng tử là chú ruột nữa cơ. Công chúa Juliet đang ở viện tu, công chúa Elsa không thể đến đoàn tụ với bọn ta vì chuyện công việc (cổ là phó giáo sư của trường đại học Thánh Krone).

Nhóm chú ruột và bạn lữ của bọn họ cũng hết sức nhiệt tình. Sau bữa tối, cha và chú Lewis còn cùng hát chung một bài nữa, được Hoàng thái tử Raphael đa tài đa nghệ đánh đàn đệm nhạc cho.

Cung Chatelet nhỏ bé, cũng là phủ công tước mới, chỉ to bằng một phần ba trang viên Parthenon thôi, nhưng nó đã là một trong mấy tòa dinh thự lớn nhất trên phố thân vương Georgia rồi cơ. Đây là một tòa kiến trúc đã được xây dựng xong chưa tới năm mươi năm nữa, mặc dù phong cách là phục cổ, nhưng tất cả thiết bị bên trong toàn là những thứ tiên tiến nhất thôi. Có rất nhiều thiết bị mới mà từ trước tới nay ta chưa từng thấy bao giờ cả, thực sự là làm cho người ta cảm thấy quá sợ hãi rồi. (kèm theo 4 ảnh toàn cảnh)

Tháng mười là cuối xuân ở đế đô, sân trước của Cung Chatelet rậm rạp cây cỏ, đâu đâu cũng có chim chóc. Ngay lúc ta đang viết thư cho ngài đây, ngoài cửa sổ cũng có vài con chim chẳng biết tên là gì đang bay qua bay lại nữa. Tin rằng sau này bọn ta sẽ có tiếng chim này làm bạn.

Kế bên trái của bọn ta là dinh thự của Hoàng tử Lewis. Ta sẽ đến học ở trường quân đội Mars với đứa con nhỏ nhất của chú Lewis, cũng học chung ngành chỉ huy luôn.

Mấy ngày vừa qua, ta vẫn luôn hết sức thành kính mà cầu xin thần linh phù hộ với Thánh chủ, ta chưa bao giờ lười biếng đâu nhé.

—— Học sinh chân thành của ngài, Leon."

...

"Cha xứ Ian thân mến, trường quân đội Mars quả thực quá tuyệt vời luôn!!! Ta cảm thấy vốn từ của mình cũng không đủ để hình dung sự đặc sắc của nó đâu.

Mars nằm ở vùng ngoại ô của đế đô, bản thân sân trường thôi mà đã là một đô thị vệ tinh to đùng rồi, nằm ngay bên cạnh căn cứ quân sự của đế đô. Lớp lớn của khoa thực chiến thậm chí còn có thể trực tiếp sử dụng một vài trang bị quân sự trong căn cứ nữa, thiệt sự là quá ngầu rồi!

Làm họ hàng gần của hoàng thất, ta gia nhập hội anh em và chuyển vào nhà trọ cao cấp dành riêng cho hội anh em dễ như ăn bánh luôn (kèm ảnh toàn cảnh). Cảnh sắc của sân trường rất hợp lòng người và cũng là một khung cảnh hoa thơm chim hót nữa. Hằng ngày, ta toàn tỉnh lại trong quân hiệu và tiếng chim thôi, ta cảm thấy mọi thứ rất tươi đẹp.

Bạn cùng phòng của ta là Arthur, con trai sinh mà chú Lewis sinh ra lúc tuổi đã già. Cậu ta thực sự là một người rất thú vị, hi vọng một ngày nào đó ta có thể giới thiệu cho hai người làm quen với nhau.

Đúng rồi, Tang Hạ cũng đã nhập học một cách thuận lợi. Đại học Chính trị và Pháp luật cách Mars không quá xa nhưng trường quân đội gác cổng rất nghiêm ngặt, ta chỉ có thể đi thăm cậu ấy vào cuối tuần thôi. Có điều, xin hãy kêu tướng quân Hughes yên tâm nhé, ta sẽ chăm sóc cho cậu ấy thật tốt.

Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của ta. Trong nhà đang tổ chức một bữa tiệc rượu nhỏ, những người bạn mới của ta đều đang chờ ta ở dưới lầu đây. Ian, rất hi vọng rằng ngài cũng có thể ở đây và chúc mừng ta trưởng thành cùng với ta.

Từ hôm nay trở đi, ta sẽ là một người đàn ông. Cuộc đời của ta cũng sẽ mở ra một chương mới.

Thư viết tới đây thôi, Arthur đang hối ta tới nơi rồi.

Vẫn cầu xin thần linh và Thánh chủ phù hộ cho ngài như trước (ta đã nhận được món quà sinh nhật mà ngài gửi tới rồi, ta vô cùng yêu thích, cảm ơn).

—— Một người đã trưởng thành của ngài, Leon."

...

"Ian thân ái nhất của ta, rất xin lỗi vì bây giờ mới trả lời ngài sau một quãng thời gian dài đến thế. Cuộc sống trong trường quân đội hết sức bận rộn, anh em thì sống động, hoạt động của xã đoàn cũng làm cho ta phải xoay vòng liên miên luôn rồi.

Xin hãy yên tâm nhé, ta đã nhận được hết mấy bức thư mà ngài đã gửi tới cho ta rồi. Rất vui khi nhìn thấy Friel vẫn bình yên. Một nhà của bọn ta ở đế đô cũng rất ổn.

Chắc Friel đang vào mùa xuân trăm hoa đua nở, nhưng đế đô đã tiến vào mùa đông mất rồi, bây giờ bên ngoài đang có tuyết lớn bay bay như lông ngỗng đây này!

Mùa đông ở trung tâm thành phố của Friel cũng chỉ cần phải mặc một chiếc áo khoác dày thôi. Mà ở đế đô, bạn tốt của ta ơi, chỗ này đã biến thành một thành phố băng tuyết luôn rồi!

Nhưng dù đang bị rét đậm đi chăng nữa, trong sân nhà vẫn sẽ có chim chóc như trước. Đế đô thực sự là một thành phố tràn đầy sức sống mà.

Một nhà của bọn ta đã được đế hậu mời phải đến Cung Champs tham gia buổi tiệc ba ngày ăn mừng năm mới. Đêm năm mới sẽ có tổ chức một vũ hội mặt nạ long trọng. Ta vốn muốn nói rằng nếu ngài cũng có thể tham gia thì tốt rồi. Nhưng ta lại nhớ là xưa nay ngài luôn diệt sạch hết mấy hoạt động giải trí mà.

Ngài thực sự đã bỏ mất quá nhiều cơ hội để vui sướng rồi nhé..."

...

"Năm mới vui vẻ, Ian, mong rằng Thánh chủ sẽ phù hộ cho ngài.

Hôm qua ta chơi đến nỗi muốn điên lên trong bữa tiệc năm mới trong hoàng cung luôn. Nơi này có quá nhiều người thú vị và quá nhiều thứ mới mẻ.

So với đế đô, Friel đúng thật là một vùng nông thôn lớn đầy vẻ bế tắc và lạc hậu. Cả nhà bọn ta cũng rất vui khi có thể trở lại cung đình, rất hy vọng rằng sau này sẽ không cần phải trở về Friel tiếp nữa.

Mặc dù ta đã trưởng thành nhưng tất cả trưởng bối vẫn còn xem ta là con nít và đưa ta rất nhiều quà năm mới. Phi toa SQ007, giáp nhẹ đất tuyết, vòng tay đa chức năng LaDee mới nhất...

Đương nhiên, hằng ngày ta vẫn luôn thành kính cầu khẩn như trước, xin ngài hãy yên tâm..."

...

"Thật đáng tiếc khi nghe thấy tin lời thỉnh cầu điều lệnh của ngài không được thông qua lần thứ hai, Ian.

Cả nhà bọn ta và Tang Hạ cũng rất mong là ngài có thể sớm ngày tới đế đô này. Đương nhiên, chức vị của Tòa thánh trong đế đô quả thực hết sức đông đúc.

Bài tập của trường quân đội rất nặng, ta cũng có rất nhiều huấn luyện nên không rảnh trả lời ngài, xin ngài hãy thông cảm cho ta..."

...

"Cũng chúc ngài một ngày lễ Thánh chủ trở về mạnh khỏe nhé Ian.

Cho ngài xem cơ giáp huấn luyện mới mà ta vừa nhận được một chút đây, là chú Raphael đưa cho ta đó —— hắn cũng rất rộng rãi với cả nhà bọn ta và cũng là một người bạn rượu tốt của cha luôn nữa.

Xin đừng lo lắng về thành tích của ta. Nhân tài trong trường quân đội đông dữ lắm, nhưng dù sao ta cũng không đến nỗi lót đáy đâu —— còn có thằng nhóc Arthur kia ở đây nữa mà, ha ha ha!"

...



"Cảm ơn lời chúc phúc của ngài, Ian. Thật tiếc nuối vì ngài sẽ lại vắng mặt trong ngày sinh nhật tuổi mười chín của ta. Hôm qua ta say đến nỗi rối tinh rối mù, ngủ mãi đến tận hôm nay mới tỉnh dậy. Cuộc sống ở đế đô luôn điên cuồng như vậy đó, ta rất thích..."

...

"Bức thư đã được nhận, rất vui vì ngài vẫn khỏe. Bọn ta ở đế đô cũng rất tốt, vẫn là khung cảnh hoa thơm chim hót như trước thôi. Leon của ngài."

...

"Đã nhận được thư, mọi thứ vẫn tốt lắm, đừng lo lắng, chúc ngài ổn. Leon."

...

Thủ đô của đế quốc Byron, Gloria, có nghĩa là "Vinh Quang" theo ngôn ngữ ở địa cầu cổ.

Hơn mười nghìn năm trước, nhóm thủ lĩnh dân di cứ đã tới chòm sao Cự Kình và vui mừng phát hiện ra các chòm sao giăng đầy ở nơi này, hơn nữa còn có khá nhiều tinh cầu có thể cung cấp nước ngọt và dưỡng khí để con người sinh tồn mà lại chẳng có thổ dân bản địa nào chuẩn bị khai chiến với loài người hết.

Vì vậy, nhóm thủ lĩnh dân di cư đã chọn mấy tinh cầu có hoàn cảnh mặt đất giống như mẫu tinh là Trái Đất để định cư, một cái trong đó chính là sao Vinh Quang.

Sau khi thủ lĩnh dân di cư đổ bộ vào đây, địa điểm định cư đầu tiên được quyết định ở đồng bằng lòng chảo màu mỡ dưới chân núi. Loài người cuối cùng cũng kết thúc chuyến phiêu lưu và bắt đầu con đường thực dân mới. Đây là một hành động vĩ đại tràn ngập vẻ vinh quang trong lịch sử. Vì vậy, tinh cầu này cũng có tên trong lịch sử của loài người.

Sau đó khi xã hội loài người dần trở nên phát đạt, càng ngày họ lại xâm chiếu càng nhiều tinh cầu có thể sống được và tạo ra đủ loại chính quyền hơn nữa. Chế độ dân chủ và tập quyền kèm theo sự phát triển sức sản xuất của xã hội thay phiên nhau lên đài, chính quyền đổi mới như thể đang thay đổi chương trình của máy vi tính.

Điều duy nhất không hề thay đổi là ánh sáng vĩnh hằng, Thần đã ban tặng trí tuệ và cứu loài người khỏi cảnh khốn khó, và rồi thế lực của Tòa thánh cũng cắm sâu trong quốc gia.

Lịch sử của thành phố Gloria còn muốn dài hơn so với triều đại Coleman nữa, nó là nhân chứng lịch sử chân chính cho đế quốc này.

Dãy núi nơi sông băng không tan chảy quanh năm nhìn tàu vũ trụ của loài người hạ cánh, nhìn bọn họ khai hoang trồng trọt và thành lập bang thành, nhìn bọn họ chiến đấu và chém giết đồng loại, nhìn bọn họ đốt cháy thành phố rồi lại xây lại quê hương.

Nó nhìn mỗi đời lãnh tụ lên ngôi rồi ngã xuống, nhìn chính quyền của loài người sụp đổ rồi lại thành lập suốt hơn mười ngàn năm qua. Nó cũng nhìn cảnh đời thăng trầm và đầy ắp yêu hận của mỗi người trần.

Đám người bản địa ở thành phố Gloria xem núi Vinh Quang là núi thần, cho rằng có một nữ thần ở trong núi. Mặc dù bọn họ cũng tin vào Thánh chủ duy nhất nhưng hầu như chỉ cúng tế thần núi vào năm mới và cầu xin một năm sau bình an mà thôi.

Nếu nhìn xuống từ ngoài vũ trụ, cả Sao Đế Đô trông giống y như mẫu tinh địa cầu trong tư liệu lịch sử liệu, màu xanh dương và màu xanh lá đan xen vào nhau sinh ra một nơi tràn trề sức sống như quê hương của loài người.

Mà đường tuyết của núi Vinh Quang trông hết sức rõ ràng dưới bầu trời tươi trong, nó có hình vòng như một chiếc nhẫn, hoặc là...

"Một chiếc vương miện nạm kim cương." Người phụ nữ lớn tuổi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài bảo, "Vương miện của vinh quang. Chả trách chính phủ các đời đều sẽ đặt thủ đô ở Gloria. Dù là ai nhìn thấy đỉnh đầu của vương miện từ bên ngoài vũ trụ cũng sẽ không muốn định đô ở những thành phố khác, ngài nói xem có phải không thưa cha xứ?"

Bà gật đầu mỉm cười với cha xứ trẻ đẹp, hắn tao nhã và lễ độ đáp: "Đúng vậy thưa phu nhân, đây là thành phố đã được Thánh quang của Thần ban phúc lành mà."

Mấy triệu năm trước, một thiên thạch rơi xuống dãy núi và đập thành một chiếc lòng chảo to đùng. Bên trong là thung lũng, ở ngoài là rừng rậm nguyên thủy, sông băng trên đỉnh núi hình vòng quanh năm không hề thay đổi. Cứ như vậy mà tạo nên một quang cảnh cực kỳ nổi danh và đẹp đẽ này.

Chiếc tàu tinh tế dân dụng mà Ian bọn họ ngồi trên đang chậm rãi hạ cánh. Trải qua mười ngày bay trong vũ trụ, đích đến cuối cùng cũng xuất hiện ở dưới chân. Cảng hàng không của đế đô trông như một đóa hoa sen to lớn và kiên cường đang nở ra giữa điểm tiếp giáp của biển cả và đất liền.

Từ độ cao này, họ có thể thấy rõ sông băng trên núi Vinh Quang ở đằng xa xa hơn nữa —— đỉnh đầu quả thực trông như một chiếc vương miện làm bằng băng tuyết.

Mà lúc này đã là cuối năm, hôm qua đế đô vừa có một trận tuyết lớn, bầu trời mới sáng lại mấy ngày qua. Vì cảng hàng không có tàu vũ trụ thường hay cất cánh và hạ cánh nên khí bắn ra cũng như lửa nóng đã tan chảy toàn bộ tuyết rơi, khắp nơi cũng đã ướt nhẹp, đong đầy một bầu không khí ấm áp và ẩm ướt.

Cảng hàng không khồng lồ chẳng khác nào một mê cung hình lập thể, nhưng lại có lớp có lang một cách rõ ràng.

Tầng cao nhất dành cho tàu vũ trụ tư nhân của mấy nhà quyền quý cất cánh và hạ cánh. Khách quý cũng không cần xuống lầu mà cứ trực tiếp ngồi xe huyền phù dưới mặt đất hoặc phi toa để rời đi ngay. Tầng giữa là đường dành riêng cho các hành khách trong khoang hạng nhất và khoang thương gia của tàu dân dụng, chỗ nào cũng có xe đặc chủng đang chờ đón bọn họ hết. Mà tầng dưới với diện tích lớn nhất lại để cho hành khách khoang phổ thông với số lượng người ra vào nhiều nhất.

Ian chen chúc ra tới cửa cùng với một nhóm hành khách khoang phổ thông rồi lại tốn thêm nửa tiếng nữa mới choáng váng mà tìm được trạm chuyển đường sắt liên thành ở tầng sáu dưới lòng đất, cuối cùng hắn cũng ngồi lên tàu trên không rồi.

Tàu trên không đông nghẹt người. Họ đều là cư dân của đế đô, quần áo mộc mạc, vẻ mặt uể oải, cũng hoàn toàn không hề tỏ ra một chút tôn kính của một cư dân đối với giáo sĩ của Friel gì hết. Ian bị người đẩy tới chen lui, chẳng ai khách khí một chút nào với hắn vì chiếc áo choàng mà hắn đang mặc trên người cả.

Trong tàu trên không oi bức và khó chịu, tràn ngập mùi mồ hôi và nước hoa kém chất lượng. Mọi người lớn tiếng gọi điện thoại, lớn tiếng ho khan nhổ đờm, còn có một vài đôi tình nhân nhỏ đang thân thiết với nhau trong góc tàu như thể chẳng có ai ở xung quanh họ hết.

Ian bị chen tới một bên cửa xe, hắn dẫn lực chú ý của mình ra ngoài cửa sổ. Đoàn tàu đang nhanh chóng chạy về phía trung tâm thành phố.

Leon nói rất đúng, cảnh sắc của đế đô trông hoàn toàn khác với Friel và Tòa thánh Cylin, đây là một đô thị hình lập thể, là một khu rừng mưa nhiệt đới to đùng.

Mấy cao ốc của khu buôn bán đứng vững giữa những tầng mây như một tấm bia to lộng lẫy trong lịch sử kiến trúc của loài người. Mà dưới chân cao ốc là nhà dân sát nhau như tăm trúc. Bọn họ dính vào nhau nhưng vì mạng sống mà phải cố gắng leo lên chỗ cao kia để với lấy một chút ánh nắng và mưa gió rơi xuống từ trên cao ốc.

Không giống như tia sáng tươi trong của những tòa nhà cao tầng, mấy căn nhà thấp bé trông u ám và chật chội như một đống rêu đang chen lên giữa những kẽ hở vậy.

Đoàn tàu trên không uốn lượn giữa đống kiến trúc của giai cấp thấp, lướt qua những biển quảng cáo chằng chịt, ngoài cửa sổ trông mà hoa cả mắt.

Chờ tới đích đến, Ian bước ra khỏi trạm xe, lúc này cuối cùng hắn mới thực sự đứng trên mặt đất của đế đô đây.

Rất chân thật. Ian nghĩ.

Xung quanh chỗ hắn đứng trông âm u và ẩm ướt, thấy được mọi thứ rõ ràng cũng nhờ vào đèn đường vàng mờ ảo và ánh đèn nê-ông lấp loé từ bảng số mà thôi. Nhưng khi ngước đầu nhìn lên bầu trời, phía trên rõ ràng là giữa trưa sáng sủa, ánh nắng vẫn đang chiếu xuống ở những nơi xa xa, hiện ra mấy tia sáng vàng trong veo.

Có lẽ hằng ngày mấy người của tầng lớp giai cấp thấp cũng sẽ nghĩ rằng ánh sáng đã đi đâu rồi thế? Tại sao lại không chiếu tới trên người chúng ta vậy?

Ian nhấc túi hành lý đơn giản lên, bước về phía trước dọc theo con đường đầy rác thải và lầy lội, hắn lạnh tới mức run lẩy bẩy.

Đường phố tối tăm nhìn như hoang vu vậy chứ thực ra cũng có không ít người. Quần áo của mọi người cũng tối đen, vẻ mặt lạnh lùng, làm gì cũng vội vàng hết. Nếu tình cờ đối diện, đối phương sẽ quăng tới ánh mắt tràn trề cảm giác ngỗ ngược.

"Há, cha xứ có lòng, ngài từ đâu tới đây thế này?" Có mấy cô nàng trang điểm lồng lộn đứng trong một hẻm nhỏ chào hỏi với Ian.

"Tôi ở gần đây nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy được gương mặt xinh đẹp của ngài như thế đâu. Ngài nhất định là người mới tới rồi."

"Cha xứ, xin ngài hãy cứu lấy linh hồn thống khổ của tôi với, chỉ cần mười bảng thôi là được rồi."

"Tôi chỉ cần tám bảng thôi."

"Há, ngươi cái con khốn này!"

"Cha xứ tuấn tú như vậy, tôi thì năm bảng cũng được nhé."

Mấy cô nàng hi hi ha ha đùa giỡn. Vào hôm lạnh, mấy cô vẫn phanh bộ ngực và chiếc đùi lớn ra, da thịt bị đông cứng đến nỗi bầm tím.

"Về nhà đi." Ian biết mấy cô đều là gái gọi, cũng biết rằng lời này của mình mềm yếu vô lực nhưng hắn vẫn không nhịn được mà khuyên một câu.

"Bánh mì cũng sẽ không rơi xuống từ trên trần nhà đâu mà cha xứ." Mấy cô gái lớn tiếng chê cười.

Ian không thể không chật vật bước nhanh hơn, còn suýt nữa đã vấp ngã vì mấy miếng rác trên đất nữa chứ.

Nhưng vừa đi qua chỗ ngoặt mà một dáng người đã hấp dẫn lực chú ý của hắn rồi.



Đó là một đứa nhỏ với dung mạo vô cùng thanh tú, chắc mới mười sáu hay mười bảy tuổi gì thôi, cậu mặc quần áo mùa đông bẩn thỉu đứng ở góc đường, trên cổ đeo một tấm bảng hiệu.

"1 điểm = 279 bảng."

Sau một hồi kinh ngạc ngắn ngủi, Ian đã hiểu được rồi, đây là một đứa trẻ đang bán tích phân lao động mà.

Chính phủ ngoài mặt thì bảo là cấm buôn bán tích phân nhưng lại cho phép người dân biếu tặng tích phân cho họ hàng và bạn bè. Vì vậy chuyện buôn bán tích phân trong dân gian đã tạo thành một cái ngành đen luôn rồi.

Một khi người nghèo cần tiền cứu gấp thì sẽ đi bán tích phân. Mà khi gặp phải bệnh tật to lớn, có người cũng không thể nào nhận được trị liệu có hiệu quả vì không có đủ tích phân.

"Cha xứ, ngài muốn mua tích phân sao ạ?" Vì bị Ian nhìn kỹ nên đứa nhỏ chủ động đi tới, "Giá tiền của con có thể còn rẻ hơn vài bảng so với xóm khác nữa ạ. Xóm thứ tư đòi 282 bảng mới có thể mua được một điểm đó ạ..."

"Ta không cần tích phân, nhóc con." Ian cố gắng hết sức để nói chuyện một cách ôn hòa. Làm giáo sĩ, hắn vốn đã hưởng được cơ hội giáo dục và bảo hiểm sức khỏe rất tốt rồi, "Ta cũng cảm thấy là con nên giữ tích phân lại để sau này đi học hoặc là chữa bệnh thôi..."

"Con đã bỏ học rồi nha cha xứ." Đứa nhỏ điềm đạm đáng yêu, "Ba ba con gặp phải phiền toái nên đang cần tiền để lên tòa. Ngược lại, cơ thể của con cũng rất khỏe mạnh, đối với gia đình con mà nói, tích phân này cũng chẳng có chỗ khác để dùng tới nữa. Cha xứ, ngài thật sự không mua điểm sao ạ? Ngài có thể bán lại mà."

"Sao có thể như vậy được chứ?" Ian cả kinh bảo, "Giáo sĩ bị cấm làm chuyện như vậy cơ mà."

"Dĩ nhiên là không phải kêu ngài trực tiếp rao hàng rồi." Đôi mắt màu trà của đứa nhỏ hiện lên một vẻ trêu tức, "Ngài là người mới tới thôi cha xứ. Ngài không biết rằng giáo đường ở đây sẽ bán tích phân chuộc lại sao ạ? Các tín đồ mua tích phân từ trong tay đám cha xứ bằng cách quyên tiền để chuộc tội cho mình mà đám cha xứ cũng có thể kiếm lời từ sự chênh giá này nữa đấy..."

Ian trợn mắt ngoác mồm.

Ngay lúc hắn nghĩ kiến thức của bản thân cũng khá rộng rãi, hiện thực lại ném vô mặt hắn một câu chuyện đầy vẻ trào phúng này.

"Mua tích phân của con thực sự sẽ không bị thiệt thòi gì đâu nhé." Đứa nhỏ hơi nóng nảy mà chào hàng cho bản thân, "Trong tay con có hơn 30 điểm nè. Ngài có thể ra giá là 350 bảng, chưa gì mà sẽ lời được một, hai nghìn bảng rồi đó! So với mấy người bán tích phân, thật ra mọi người thích mua tích phân từ trong tay của cha xứ hơn, mặc dù các ngài ra giá cao nhưng các ngài vẫn đáng tin hơn nhiều. Làm ăn kiểu này thì ngài sẽ không lỗ đâu nghen!"

"Không! Ta..." Ian kinh hãi đến nỗi hơi không tổ chức được ngôn ngữ nữa, "Như vậy là không đúng. Chuyện này quả thật..."

"Monin! Ngươi cái thứ "chó chết" này!" Kèm theo một tiếng mắng chửi đột nhiên xuất hiện, mấy người đàn ông hung ác xông tới.

"Ta đã nói rồi, lại để ta thấy ngươi ở trong địa bàn của ta nữa, ta sẽ gõ nát chân của ngươi rồi ném ngươi vào trong quán nhậu để tiếp khách luôn đấy! Thằng nhóc nhà ngươi chỉ có cái hậu môn là dài thôi còn cái đầu thì không lớn lên nổi hả?"

Đứa nhỏ nhảy dựng lên như một con thỏ bị dọa sợ, cậu vắt chân lên cổ chạy về hướng khác của con đường. Không ngờ bên kia cũng có hai người trẻ tuổi đang xông tới và ngăn chặn đường đi của cậu.

Đứa nhỏ nhanh chóng xoay người, chạy thẳng đến chỗ của cha xứ, vèo một tiếng chui ra phía sau của hắn.

"Chờ đã!" Ian phản ứng lại, che chở đứa nhỏ ở phía sau, "Các người muốn làm gì đấy?"

"Cha xứ, bọn tôi và mấy ngài đã có thỏa thuận rồi mà!" Người đàn ông dẫn đầu nhếch môi lên, lộ ra cái răng màu vàng, "Mấy ngài chỉ được mua tích phân từ trong tay của tôi thôi. Bây giờ ngài muốn giao dịch với thằng nhóc này là đang phá hoại quy tắt đấy!"

Ian cả giận bảo: "Ta căn bản cũng không muốn mua bất cứ tích phân nào hết. Hơn nữa, hành động này của các người là trái luật đấy..."

"Đừng phí lời với cha xứ này nữa." Thuộc hạ đáp, hiển nhiên không hề có một chút tôn trọng gì đối với chiếc áo choàng của Ian cả, "Tóm lấy hai người bọn họ rồi mang đến cho giáo chủ cha xứ Brandon đi, để hắn quản giáo người của mình cho đàng hoàng vào một chút."

Mấy người đàn ông hung hăng mà vây tới.

Đứa bé trai kia sợ đến nỗi gấp gáp túm lấy áo choàng của Ian.

"Chuyện này quả thật quá hoang đường rồi!" Một khi khuôn mặt tuấn tú của Ian đã tức lên thì vẫn có khí thế có thể làm cho người khác kinh sợ, "Các người không chỉ dính dáng tới những hoạt động vi phạm pháp luật mà còn ngang nhiên uy hiếp và đe dọa giáo sĩ nữa. Quả thực..."

"Cứu mạng với ——" đứa nhỏ đột nhiên căng cổ họng ra, "Bọn họ muốn cường cướp Omega! Có người muốn cưỡng hiếp Omega đây nè!"

Ian: "..."

"Cha xứ, ngài là Omega phải không ạ?" Đứa nhỏ không quên thấp giọng hỏi một câu, ngửi một cái.

"Đúng thế..." Ian dại ra, "Nhưng mà ta..."

"Báo cảnh sát nhanh lên! Ở này có người muốn cưỡng hiếp Omega nè ——" giọng hét của đứa nhỏ nghe lanh lảnh và to rõ, trong nháy mắt gọi vang cả con đường. Không ít cửa sổ được mở, có người thò đầu ra.

"Câm miệng lại!" Tên có răng cửa màu vàng chửi ầm lên, nhưng gã cũng thực sự không dám tiến lên một bước nữa luôn.

Luật pháp của đế quốc có lẽ có đủ lỗ thủng và chóp mũi nhưng trình tự bảo vệ Omega quý giá vẫn khá nghiêm khắc. Đặc biệt là Omega nam, còn là cha xứ nữa chứ, quả thực là chỗ nào cũng thánh khiết, lạnh thấu xương và không thể xâm phạm được hết.

Trên lầu có không ít đầu lục đục thò ra, có người tùy tiện huýt gió vài cái.

"Muốn cưỡng gian kìa! Muốn ——"

"Ta nghĩ rằng mọi người đã nghe đủ rõ rồi, con có thể dừng lại một chút rồi đấy, Monin."

Tiếng nói trầm thấp và chất phác, cũng rất có uy nghiêm, mặc dù không cao nhưng lại dễ dàng đè xuống tiếng la oa oa của đứa nhỏ.

Một người đàn ông cao lớn mặc áo choàng dài màu đen chẳng biết đã xuất hiện bên cạnh một đầu hẻm chật hẹp từ lúc nào. Cổ áo của gã lóe lên, đó là một cây giá chữ M màu vàng.

Đối phương cũng là một vị giáo sĩ. Ian không tự chủ được mà thở phào nhẹ nhõm.

Mà tên có răng cửa màu vàng và đứa nhỏ vừa nhìn thấy người đàn ông này mà đã rõ ràng lộ ra vẻ mặt kính nể.

"Ta nghĩ các vị cũng còn có chuyện quan trọng hơn phải bận rộn đấy." Người đàn ông dùng một câu ngắn gọn để kết thúc cuộc tranh cãi.

Tên có răng cửa màu vàng tức giận lui về sau hai bước rồi kêu đồng bọn rời đi.

Thiếu niên gọi là Monin kia lại cợt nhả mò đến đây, vẻ mặt nịnh nọt này khác xa so với nét điềm đạm đáng yêu lúc bán khổ với Ian khi nãy.

"Vậy thì, cha xứ Adway, một chút tích phân của con đây..."

Người đàn ông giơ tay lên, trong tay áo màu đen lộ ra một chiếc vòng nạm vàng quả thực không nên xuất hiện trên cổ tay của giáo sĩ. Gã thao tác trong chốc lát, Monin cũng dùng vòng tay của mình để tiếp nhận tin tức rồi hoàn thành giao dịch.

"Cảm ơn ngài nhé cha xứ!" Đứa nhỏ vui vẻ cười to, "Mong rằng Thánh chủ sẽ phù hộ để ngài phát tài ạ!"

Đứa nhỏ huýt sáo chạy đi.

Ian hít sâu một hơi, dù cuống họng đang ngứa ngáy nhưng hắn vẫn nuốt xuống lời mình muốn nói.

"Cha xứ Mitchell?" Người đàn ông thu lại chiếc vòng màu vàng dù đứng cách gã một dặm cũng thấy chói mắt mà nhìn Ian từ trên xuống dưới.

"Là tôi." Ian nói.

"Tôi cũng đoán được là ngài rồi." Người đàn ông đi tới, tháo mũ áo choàng dài xuống, lộ ra một khuôn mặt rõ rệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau