Chương 3: Quá khứ: MỘT CÁI ÔM
editor có lời muốn nói: "những chương trong "quá khứ" mình sẽ gọi Vệ Vũ là "cậu" còn Hứa Minh Chiêu vẫn là "hắn" nhé ~ Cảm ơn vì đã đọc."
Chương 3
Dấu hiệu của mùa hạ tới rất sớm. Không cần chờ đến lúc các nữ sinh diện quần cộc khoe ra đôi chân dài, cũng không cần đợi đến lúc khi đi trên đường có thể ngửi được mùi hương tươi mát của cây cối sau cơn mưa rào. Khi tơ liễu bay khắp trời chính là thông báo chính xác nhất.
Thật giống tuyết.
Thời điểm nhìn thấy tơ liễu, Vệ Vũ còn tưởng mình xuất hiện ảo giác, rằng trời có tuyết rơi. Một cơn gió xuyên qua tán liễu xào xạc, mang lại cảm giác mát mẻ dễ chịu, sau đó một mảng lớn tơ liễu bay bay giống bông tuyết, vài cánh hoa vô tình rơi vào người qua đường, còn lại rơi xuống mặt đất, kết thúc một chuyến phi hành.
Vệ Vũ nhìn tơ liễu đến thất thần, mãi đến khi phát hiện ra mình ngáng đường đám bạn cùng lớp khiêng bàn, mới hoàn hồn tiếp tục công việc.
Sau khi dựng những mái hiên che nắng, cơ bản mọi thứ đều đầy đủ, bàn được bê vào, việc của bộ phận hậu cần của đại hội thể thao gần như đã hoàn thiện, Vệ Vũ lật tờ danh sách giúp các động viên tìm số báo danh. Số báo danh được dán trước ngực và sau lưng, nhiều vận động viên ở sân chờ giúp nhau gắn số báo danh lên áo, cũng có người một mình đăng kí, liền nhờ Vệ Vũ giúp đỡ.
Hội thao là thời điểm cực kì náo nhiệt, làm việc hậu cần cảm nhận được vô cùng rõ ràng.
Xa xa có người tới, Vệ Vũ lật tờ danh sách, cuộc thi tiếp là ném lao.
Chỉ có một người tham gia thi ném lao, không cần nhìn cũng biết tên, Hứa Minh Chiêu.
Mỗi trường học nhất định sẽ có một người như vậy, chói sáng, thu hút mọi ánh nhìn, cho dù đi đến đâu Vệ Vũ đều nghe thấy có người đang bàn luận về hắn.
Trong miệng người khác, Hứa Minh Chiêu là người cao ráo, đẹp trai, lại có dáng người chuẩn.
Hứa Minh Chiêu không mặc đồ thể thao, trên người là áo sơ mi trắng cộc tay, dưới thân là quần vải màu đen, đứng ở nơi này chẳng phù hợp chút nào. Rất lạc lõng.
Vệ Vũ nhìn Hứa Minh Chiêu kí tên, tay hắn rất dễ nhìn, trong lòng thầm ghen tị. Mà chữ không đẹp bằng tay, nhìn Hứa Minh Chiêu đặt bút viết từng nét chữ một cực kì dứt khoát, Vệ Vũ chợt phát hiện cái tên này có thể ghép thành một câu nói.
"Chấp nhận" "Minh bạch" "Rõ ràng" "Cần thiết" "Ánh sáng" "Tốt đẹp" [1]
[1] Tên của Hứa Minh Chiêu là 许明昭.
Những từ bên dưới lần lượt là "许""明""昭","应该""光明""美好"。
Vệ Vũ đem số báo danh và kim băng đưa cho Hứa Minh Chiêu, ra hiệu cho hắn tự ghim vào phía trước, còn mình giúp hắn làm ở phía sau lưng.
Hứa Minh Chiêu rất tự nhiên tiếp nhận, đứng yên không nhúc nhích.
Vệ Vũ không biết làm sao lại hồi hộp, ánh mắt cậu hướng tới đuôi tóc của Hứa Minh Chiêu, đột nhiên nhớ tới từ "cao", âm thầm so sánh chiều cao của mình, cảm thấy không khác nhau là mấy. Để cố định hai góc bên dưới của tờ số báo danh, Vệ Vũ hơi cúi người.
Đúng lúc ấy một cơn gió thổi tới, áo sơ mi của Hứa Minh Chiêu dán lên thân thể hắn, nom như trong suốt, Vệ Vũ vô tình nhìn được tấm lưng cùng vòng eo rắn chắc, tay đổ đầy mồ hôi, ngay cả mở cái kim băng cũng thành vấn đề nan giải, ấn hai lần, mũi kim mới bật ra, xuyên qua lớp áo sơ mi rồi đóng lại, hành động đơn giản vừa rồi lại khó khăn hơn bao giờ hết.
"Nhìn lung tung cái gì." Vệ Vũ tự nhắc nhở mình.
Gắn xong dãy số vào sau lưng áo, Hứa Minh Chiêu đứng thẳng lên, cho là hắn đi thẳng giống những người khác, ai mà ngờ được hắn xoay người lại, hai người đối mắt, đối mặt.
Vệ Vũ nhìn vào mắt Hứa Minh Chiêu. Đồng tử nâu nhạt hiếm thấy, dưới khóe mắt phải có một nốt ruồi nhỏ.
Hứa Minh Chiêu chuyển tầm mắt khỏi người đối diện, đưa lên một tấm số báo danh, thấy Vệ Vũ có chút do dự, hắn lại nhẹ nhàng giơ tay lên một cái, tỏ ra đây là chuyện đương nhiên.
Tâm trí giằng co trong giây lát, Vệ Vũ đưa tay nhận lấy.
Từ phía sau lưng đổi thành phía đối diện, tiếng hít thở của Hứa Minh Chiêu gần hơn một chút, cậu không khỏi tăng nhanh động tác.
Cậu cũng có thể cả nhận được, Hứa Minh Chiêu không nhìn về phía trước, cũng không nhìn kim băng, xem ra là đang nhìn mình. Nên khi cậu nói "Được rồi" thì phát hiện ra tầm mắt của Hứa Minh Chiêu chuyển đi chỗ khác, đột nhiên cảm thấy dễ thở hẳn.
Sau đó cậu cảm giác Hứa Minh Chiêu đặt tay phải lên hông mình, cả người thuận thế bị ôm vào lồng ngực, cánh tay cũng bị giữ chặt trong vòng tay của đối phương.
"Này, các cậu muốn đùa cũng phải chú ý chứ, không thấy có người đang cầm kim băng à!"
Giọng nói vang bên tai, phía sau là mấy nam sinh đang vui vẻ cười cợt. Một chai nước rơi xuống ngay bên cạnh chân Vệ Vũ.
Đám nam sinh kia thấy vậy liền đáp lại: "Vậy các cậu cũng phải chú ý đúng mực một chút chứ nhỉ?" kèm theo tiếng ồn ào cười chế giễu.
Hứa Minh Chiêu buông tay ra, cúi đầu nhìn Vệ Vũ.
"Xin lỗi. Cậu có sao không?"
"Không sao."
"Bạn bè tôi bình thường hay đùa giỡn quá đáng, vừa nãy sợ chai nước rơi vào người, nên tôi mới kéo cậu."
"...Cảm ơn."
Gương mặt Vệ Vũ kề bên tai phải Hứa Minh Chiêu, trong ánh mắt tán loạn tơ liễu bay, nhìn đám người đang cười xuyên qua tơ liễu trong ánh mắt, thật giống xuyên qua một trận tuyết trắng.
Ngay chính khoảnh khắc đó, Vệ Vũ thật sự cho rằng, Hứa Minh Chiêu muốn ôm mình vào lòng.
Hết chương 3.
Chương 3
Dấu hiệu của mùa hạ tới rất sớm. Không cần chờ đến lúc các nữ sinh diện quần cộc khoe ra đôi chân dài, cũng không cần đợi đến lúc khi đi trên đường có thể ngửi được mùi hương tươi mát của cây cối sau cơn mưa rào. Khi tơ liễu bay khắp trời chính là thông báo chính xác nhất.
Thật giống tuyết.
Thời điểm nhìn thấy tơ liễu, Vệ Vũ còn tưởng mình xuất hiện ảo giác, rằng trời có tuyết rơi. Một cơn gió xuyên qua tán liễu xào xạc, mang lại cảm giác mát mẻ dễ chịu, sau đó một mảng lớn tơ liễu bay bay giống bông tuyết, vài cánh hoa vô tình rơi vào người qua đường, còn lại rơi xuống mặt đất, kết thúc một chuyến phi hành.
Vệ Vũ nhìn tơ liễu đến thất thần, mãi đến khi phát hiện ra mình ngáng đường đám bạn cùng lớp khiêng bàn, mới hoàn hồn tiếp tục công việc.
Sau khi dựng những mái hiên che nắng, cơ bản mọi thứ đều đầy đủ, bàn được bê vào, việc của bộ phận hậu cần của đại hội thể thao gần như đã hoàn thiện, Vệ Vũ lật tờ danh sách giúp các động viên tìm số báo danh. Số báo danh được dán trước ngực và sau lưng, nhiều vận động viên ở sân chờ giúp nhau gắn số báo danh lên áo, cũng có người một mình đăng kí, liền nhờ Vệ Vũ giúp đỡ.
Hội thao là thời điểm cực kì náo nhiệt, làm việc hậu cần cảm nhận được vô cùng rõ ràng.
Xa xa có người tới, Vệ Vũ lật tờ danh sách, cuộc thi tiếp là ném lao.
Chỉ có một người tham gia thi ném lao, không cần nhìn cũng biết tên, Hứa Minh Chiêu.
Mỗi trường học nhất định sẽ có một người như vậy, chói sáng, thu hút mọi ánh nhìn, cho dù đi đến đâu Vệ Vũ đều nghe thấy có người đang bàn luận về hắn.
Trong miệng người khác, Hứa Minh Chiêu là người cao ráo, đẹp trai, lại có dáng người chuẩn.
Hứa Minh Chiêu không mặc đồ thể thao, trên người là áo sơ mi trắng cộc tay, dưới thân là quần vải màu đen, đứng ở nơi này chẳng phù hợp chút nào. Rất lạc lõng.
Vệ Vũ nhìn Hứa Minh Chiêu kí tên, tay hắn rất dễ nhìn, trong lòng thầm ghen tị. Mà chữ không đẹp bằng tay, nhìn Hứa Minh Chiêu đặt bút viết từng nét chữ một cực kì dứt khoát, Vệ Vũ chợt phát hiện cái tên này có thể ghép thành một câu nói.
"Chấp nhận" "Minh bạch" "Rõ ràng" "Cần thiết" "Ánh sáng" "Tốt đẹp" [1]
[1] Tên của Hứa Minh Chiêu là 许明昭.
Những từ bên dưới lần lượt là "许""明""昭","应该""光明""美好"。
Vệ Vũ đem số báo danh và kim băng đưa cho Hứa Minh Chiêu, ra hiệu cho hắn tự ghim vào phía trước, còn mình giúp hắn làm ở phía sau lưng.
Hứa Minh Chiêu rất tự nhiên tiếp nhận, đứng yên không nhúc nhích.
Vệ Vũ không biết làm sao lại hồi hộp, ánh mắt cậu hướng tới đuôi tóc của Hứa Minh Chiêu, đột nhiên nhớ tới từ "cao", âm thầm so sánh chiều cao của mình, cảm thấy không khác nhau là mấy. Để cố định hai góc bên dưới của tờ số báo danh, Vệ Vũ hơi cúi người.
Đúng lúc ấy một cơn gió thổi tới, áo sơ mi của Hứa Minh Chiêu dán lên thân thể hắn, nom như trong suốt, Vệ Vũ vô tình nhìn được tấm lưng cùng vòng eo rắn chắc, tay đổ đầy mồ hôi, ngay cả mở cái kim băng cũng thành vấn đề nan giải, ấn hai lần, mũi kim mới bật ra, xuyên qua lớp áo sơ mi rồi đóng lại, hành động đơn giản vừa rồi lại khó khăn hơn bao giờ hết.
"Nhìn lung tung cái gì." Vệ Vũ tự nhắc nhở mình.
Gắn xong dãy số vào sau lưng áo, Hứa Minh Chiêu đứng thẳng lên, cho là hắn đi thẳng giống những người khác, ai mà ngờ được hắn xoay người lại, hai người đối mắt, đối mặt.
Vệ Vũ nhìn vào mắt Hứa Minh Chiêu. Đồng tử nâu nhạt hiếm thấy, dưới khóe mắt phải có một nốt ruồi nhỏ.
Hứa Minh Chiêu chuyển tầm mắt khỏi người đối diện, đưa lên một tấm số báo danh, thấy Vệ Vũ có chút do dự, hắn lại nhẹ nhàng giơ tay lên một cái, tỏ ra đây là chuyện đương nhiên.
Tâm trí giằng co trong giây lát, Vệ Vũ đưa tay nhận lấy.
Từ phía sau lưng đổi thành phía đối diện, tiếng hít thở của Hứa Minh Chiêu gần hơn một chút, cậu không khỏi tăng nhanh động tác.
Cậu cũng có thể cả nhận được, Hứa Minh Chiêu không nhìn về phía trước, cũng không nhìn kim băng, xem ra là đang nhìn mình. Nên khi cậu nói "Được rồi" thì phát hiện ra tầm mắt của Hứa Minh Chiêu chuyển đi chỗ khác, đột nhiên cảm thấy dễ thở hẳn.
Sau đó cậu cảm giác Hứa Minh Chiêu đặt tay phải lên hông mình, cả người thuận thế bị ôm vào lồng ngực, cánh tay cũng bị giữ chặt trong vòng tay của đối phương.
"Này, các cậu muốn đùa cũng phải chú ý chứ, không thấy có người đang cầm kim băng à!"
Giọng nói vang bên tai, phía sau là mấy nam sinh đang vui vẻ cười cợt. Một chai nước rơi xuống ngay bên cạnh chân Vệ Vũ.
Đám nam sinh kia thấy vậy liền đáp lại: "Vậy các cậu cũng phải chú ý đúng mực một chút chứ nhỉ?" kèm theo tiếng ồn ào cười chế giễu.
Hứa Minh Chiêu buông tay ra, cúi đầu nhìn Vệ Vũ.
"Xin lỗi. Cậu có sao không?"
"Không sao."
"Bạn bè tôi bình thường hay đùa giỡn quá đáng, vừa nãy sợ chai nước rơi vào người, nên tôi mới kéo cậu."
"...Cảm ơn."
Gương mặt Vệ Vũ kề bên tai phải Hứa Minh Chiêu, trong ánh mắt tán loạn tơ liễu bay, nhìn đám người đang cười xuyên qua tơ liễu trong ánh mắt, thật giống xuyên qua một trận tuyết trắng.
Ngay chính khoảnh khắc đó, Vệ Vũ thật sự cho rằng, Hứa Minh Chiêu muốn ôm mình vào lòng.
Hết chương 3.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất