Liệt Hỏa Kiêu Sầu

Chương 137

Trước
Edit: Yển

Beta: Phong Lưu Quân

Tuyên Cơ trầm mặc vài giây, không nói tỉ mỉ, cố ý giấu đi vai diễn của Thịnh Linh Uyên trong đó, chỉ khiến mọi người tưởng lầm rằng di hài chu tước nửa sống nửa chết kia chính là “nguyên liệu đặc thù”. Có lẽ những người thông minh này có thể nhanh chóng hiểu được, Thịnh Linh Uyên nhất định là một mắt xích quan trọng trong đây, nếu không đã chẳng cần phải dùng âm trầm tế triệu hoán hắn, bất chấp mạo hiểm bị hắn phá rối… Vậy thì cứ kệ họ đoán, dù sao cũng sẽ mãi mãi không được chứng thực.

Đây là tư tâm còn sót lại của hắn, không muốn để bất cứ ánh mắt phỏng đoán và soi xét nào nhìn người kia.

“Bà ta quá tham lam.” Tuyên Cơ nhún vai, nói giản lược, “Năm xưa, sở dĩ hóa thân của tượng thần chu tước ‘chết’, không phải chỉ vì tượng thần bị phá hủy, mà còn vì tộc chu tước đã bị diệt, tượng thần không còn gốc rễ. Kết quả là bà ta đã được lợi mà còn không chịu ngoan ngoãn sống tạm bợ, cố đấm ăn xôi nhất quyết phải luyện ra chu tước mới, đương nhiên là bị sức mạnh thờ cúng mà mình lấy trộm phản lại. Lúc ấy, tôi bị bà ta úp trong nồi, thân thể sống tạm bị loạt hành động đó của bà ta phá hủy, không có chỗ đi, đành phải ra hưởng chùa.”

Hắn dừng một chút, lại cười: “Nói đi cũng phải nói lại, tôi sinh ra đã không gặp thời, có thiếu hụt bẩm sinh, vốn không có tư cách này.”

Hắn là “trẻ dị dạng” chưa ra đời đã bị giáng làm khí linh, ngay cả máu và xương trên người đều đến từ tim Linh Uyên và mả đồng tộc, chắp vá ra một đôi cánh, bay cũng không nhanh. Tuyên Cơ vẫn luôn cảm thấy mình chỉ là một kiếm linh nhỏ nhoi, ra ngoài chưa bao giờ dám giới thiệu với người ta rằng mình có ối liên hệ gì với thần điểu chu tước.

Khí linh là sự tồn tại cấp thấp nhất, sao có thể trở về thành sinh linh được?

Thật ra ban đầu, hắn không hiểu tại sao công chúa phải kiêng kị mình như vậy, nhất định phải đốt mình trước. Bởi vì mặc dù di hài là của hắn, nhưng dẫu sao cũng chỉ là “di hài”, gí sát mặt vào nhìn cũng chẳng có cảm giác chân thật gì, Tuyên Cơ cảm thấy mình không có sức cạnh tranh. Cho đến khi hắn trở về thân xác chu tước thật, cảm nhận được rung động quen thuộc của Xích Uyên nối liền huyết mạch với hắn, hắn mới choàng tỉnh ngộ: hắn canh giữ Xích Uyên ba ngàn năm, tuy không có thân chu tước, nhưng vô hình trung đã thực hiện chức trách của tộc chu tước.

Hết lần này đến lần khác phá vỡ xương, lập phong ấn, chẳng hay kể từ khi nào, hắn đã có liên hệ đặc thù với Xích Uyên.

Xích Uyên tra tấn hắn ba ngàn năm, vì thế khi thần điểu mới ra đời, quy tắc cũng lựa chọn hắn.

“Tổ tiên của mình đều là chu tước, cho nên canh Xích Uyên, thuộc dạng hợp đồng lao động bảo hiểm năm trong một[1]. Còn mình thì vì đã canh Xích Uyên nên mới có tư cách thành chu tước, cái này gọi là gì, nhân viên thời vụ thảm nhất trong lịch sử thành nhân viên chính thức?” Hắn nghĩ đầy xót xa, âm thầm cảm khái cái mệnh quèn không bằng chó của mình. Nhưng rồi nghĩ lại, mặc dù ba ngàn năm làm không lương, nhưng cuối cùng thanh toán trọn gói, cho hắn một phần thưởng lớn nhất…

Thôi được rồi, cũng không thiệt cho lắm.

Có điều quý ngài “phần thưởng” kia ngủ nướng lâu quá.

Cục trưởng Hoàng ho khan một tiếng, gọi Tuyên Cơ đang thất thần ngay trước mặt mọi người hoàn hồn. Là đại biểu của Cục Dị khống, ông hỏi ra vấn đề mọi người đều rất quan tâm: “Thế sau khi ngài trở về thân xác thật, dung nham Xích Uyên còn cháy nữa không? Có ảnh hưởng gì với cuộc sống hàng ngày của chúng tôi?”

“Ôi, Cục trưởng Hoàng, đừng thế, đừng đột nhiên nói chuyện khách sáo như vậy, tôi sẽ hiểu lầm ngài về sau không muốn trả lương cho tôi nữa đấy. Cứ giống trước kia là được.” Tuyên Cơ khoát tay, nói tiếp, “Xích Uyên bị cưỡng chế phong ấn suốt ba ngàn năm, mà cấm đoán thì chẳng bao giờ bằng quản lý bài bản. Nhưng giờ tôi đã trở về vị trí cũ, sau này sẽ khống chế chặt chẽ mức cân bằng, cố hết sức không để lửa Xích Uyên lan đến tài nguyên rừng của khu thắng cảnh. Về sau, tỷ lệ sinh đẻ khả năng đặc biệt chắc hẳn sẽ duy trì ở một con số tương đối ổn định, sẽ không đột nhiên bùng nổ, cũng sẽ không biến mất tăm rất nhiều năm. Còn ảnh hưởng khác…”

Tiêu Chinh nói xen vào: “Là thế này, Cục trưởng Hoàng. Lúc ấy, chúng tôi là nhóm người ở gần Xích Uyên nhất. Sau khi rút về Cục, toàn thể đội chạy việc bên ngoài đã làm kiểm tra sức khỏe thống nhất, một số đồng chí quả thật có phản ứng khả năng đặc biệt hơi tăng nhẹ, nhưng không quá rõ… Đại khái chính là sự khác biệt giữa một người ngủ đủ và một người thiếu ngủ, không hề như đám phần tử tà giáo theo đuôi ảnh nhân của yêu vương tưởng tượng.”

“Đương nhiên rồi,” Tuyên Cơ nở nụ cười, “nghĩ gì chứ? Ba ngàn năm trước, tất cả yêu tộc và tộc không phải người cộng lại cũng chưa đông bằng một nửa nhân khẩu Vĩnh An hiện nay. Giờ có nhiều người mang huyết thống tộc không phải người thời viễn cổ lắm, có thể mỗi vị ở đây đều mang vài gen như vậy, chỉ không biểu hiện ra hoặc đã bị trung hòa mà thôi. Chút biến đổi năng lượng của Xích Uyên khuếch tán ra toàn thế giới chẳng khác mấy một chậu nước hắt xuống hồ. Tôi đã nói rồi còn gì, thế giới này có khả năng tiêu hóa của riêng mình.”

Có người hỏi qua phiên dịch: “Thế về sau, ngài sẽ ở lại trong xã hội loài người chứ? Nếu ở lại, ngài định đảm nhiệm chức vụ gì?”

Tuyên Cơ quay sang phiên dịch viên ấy. Phiên dịch viên bị ánh mắt có ý cười nghiền ngẫm của hắn đảo qua, giật nảy người, vội vàng nhích lại gần sếp mình, tỏ rõ mình chỉ là một cái loa, câu hỏi không liên quan đến mình.

Câu hỏi này rất thú vị: Anh thuộc quốc gia nào, đảng phái nào, khu vực nào?

Anh muốn bao nhiêu quyền lực?

“Tộc chu tước từng tự cho là đúng, tùy tiện động vào Xích Uyên, phá vỡ sự cân bằng của các tộc, kết quả là tự đẩy mình vào bước đường thân tử tộc diệt trước.” Tuyên Cơ nhìn xuống, ánh đèn trong phòng tiếp khách bỗng chốc tối đi theo ý hắn. Ánh sáng lay động hình thành nên bóng mờ trên gương mặt hắn, đường nét đậm rõ và bờ mày hơi xếch toát lên vẻ trang trọng và xa cách của tiên linh viễn cổ. Mọi người trong phòng tiếp khách đều cảm nhận được áp lực vô hình đến từ đại yêu thuần huyết, nhất thời lặng ngắt như tờ.

“Còn những kẻ muốn lợi dụng Xích Uyên, nắm giữ Xích Uyên đó, bất kể là thành ma hay thành thánh, đều tan thành khói bụi đúng như ý muốn rồi. Tôi mong các vị và tôi đều có thể ghi nhớ vết xe đổ. Để tốt cho mọi người, việc nhân gian kết thúc ở nhân gian, đừng chạm đến quy tắc, được không?”

Phiên dịch viên đưa ra câu hỏi không dám ngẩng đầu lên, nhân viên ghi chép bên cạnh hít sâu một hơi khe khẽ, bất cẩn để trượt máy tính xách tay.

Song máy còn chưa chạm đất, đã bị sức mạnh vô hình nào đó nâng lên, bay lững lờ về tay chủ.

“Cẩn thận.” Tuyên Cơ nói, “Còn tôi…”

Hắn chớp chớp mắt, sự thân thiết linh động tựa nhân loại bình thường quay trở về, áp lực đáng sợ lặng lẽ tiêu tan: “Xích Uyên mới cháy, có một số ‘mìn’ rải rác ở các nơi từ trước, chẳng hạn chú trong mộ vu nhân hay một số pháp khí vớ vẩn do mấy người thiếu ý thức cộng đồng ngày xưa ném lung tung, có thể gây ra chút nhiễu loạn nhỏ. Mấy năm này, tôi sẽ ở lại Cục Dị khống, hỗ trợ giải quyết những vấn đề còn sót lại, coi như là dịch vụ hậu mãi. Cơ mà Cục trưởng Hoàng à, phí phục vụ phải trả riêng nhé.”

Cục trưởng Hoàng vội vàng bày tỏ, dẫu phải khất nợ khoản sửa sang tòa nhà trụ sở chính, cũng không dám khất nợ tiền lương của vị đại thần này.

Các vị khách đến với tâm trạng nặng nề, hai tiếng sau, tuy không dám nói là cả người nhẹ nhõm, nhưng dẫu sao vẫn lạc quan hơn khi đến.



Nói gì thì nói, trong khoảng thời gian ngắn, “không thay đổi” nhìn chung là chuyện tốt.

Còn thời gian dài…

Dào, cứ để thế giới từ từ tiêu hóa đi. Dù sao đến lúc ấy, mọi người đều đã chết cả, con cháu đời sau chắc cũng bắt đầu di dân ra vũ trụ rồi.

Tiêu Chinh dẫn người đến rồi lại bận rộn thu xếp cho mọi người đi. Khi hết thảy đều đã thỏa đáng, tà dương sắp lặn xuống Tây Sơn, bấy giờ hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn cảm thấy mình quên mất chuyện gì đó, nhưng đầu óc hắn đã mệt đơ ra. Hiện giờ, Cục Dị khống đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, Chủ nhiệm Tiêu giải quyết xong việc này thì lại phát sinh việc khác, thân hình gầy rộc hẳn đi, tóc càng không mọc nổi, mà không biết phải tìm ai bắt đền. Có một thoáng chốc, hắn không tài nào hiểu nổi mình nhọc nhằn thế để làm gì, sao vẫn chưa về nhà kế thừa gia sản?

Lúc này, phía sau vang lên một đoạn huýt sáo, réo rắt du dương, không biết là giai điệu của thời không nào, đượm chút hương sắc cổ xưa mộc mạc khó lòng tả rõ, nghe mà thái dương nhẹ nhõm hẳn.

Tiếp đó, tiếng “phành phạch” vang lên, loáng cái đã có hai hàng chim đậu trên lan can, như thể chui lên từ khe đất nứt vậy.

Tiêu Chinh ngẩn người, quay đầu lại, thấy Tuyên Cơ chắp tay sau lưng, từ trong nhà đi ra. Ánh hoàng hôn chiếu lên nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt hắn, lại như có thể bị gương mặt hắn phản xạ về, lóa không mở nổi mắt… một trời một vực với gã thanh niên nghiện mạng cắn hạt dưa nghe heavy metal hủy diệt trong trí nhớ.

Mà là dáng dấp của thần bảo vệ Nam Minh trong tưởng tượng của hắn.

Sau đó, “thần bảo vệ” đi đến trước mặt hắn với vẻ đắc chí, nheo mắt xem xét từ trên xuống dưới: “Lão Tiêu, cà vạt của ông không thít cổ à? Hôm qua tôi xem phim ma, cái dây treo cổ con ma nữ còn lỏng hơn của ông… Ô, còn trang điểm cơ à? Biết làm sao tôi nhận ra không? Mặt và gáy khác màu!”

Tiêu Chinh: “…”

Chim cái con mẹ nó chứ thần!

“Các ông trịnh trọng thế làm tôi căng thẳng ghê.” Tuyên Cơ vừa xoa tay, vừa rút đâu ra một điếu thuốc. Liếc thấy đàn chim “triều thánh”[2] trên lan can, hắn rất khốn chó mà nhả khói về phía người ta. Lũ chim giật mình, nhao nhao bay về tổ bẩm báo: Tộc trưởng xuất thân từ nhân viên thời vụ của Nam Minh kém sang, thần điểu tiêu tùng tới nơi rồi.

Tiêu Chinh hỏi: “Bệ hạ thế nào rồi?”

“Chưa dậy, chắc là sợ tôi tính sổ.” Tuyên Cơ lẩm bẩm. Một ngụm khói dẹp sạch cả lan can, hắn tức thì hài lòng, nhoài người lên, “Qua vài hôm nữa, đợi hắn tỉnh rồi tôi sẽ trở về Phòng Khắc phục hậu quả. Bảo đám đàn em đừng nhớ tôi quá.”

“À, phải rồi,” Tiêu Chinh nói, “đang định nói với ông, Dương Triều phòng ông đi thi vòng sơ khảo rồi, nếu đậu sẽ chính thức nộp đơn từ chức. Nghe nói chắc ăn phết, tám, chín phần mười đấy.”

Tuyên Cơ: “…”

Tộc trưởng tộc chu tước không hề nhận được sự tung hô đáng có, bị đàn em dưới trướng đá đít như thường.

Tiêu Chinh: “Cậu ta nói mình cũng không hẳn là có khả năng đặc biệt, sống cuộc sống của người bình thường vẫn tốt hơn.”

Tuyên Cơ trưng ra vẻ mặt tang thương, hỏi: “Lúc ấy, cậu ta ở gần Xích Uyên thế mà vẫn không biểu hiện ra khả năng đặc biệt à?”

“À, cậu ta nói, sau khi trở về từ Xích Uyên, hiệu suất học tập của cậu ta cao hơn hẳn.”

“… Chuyện đó chắc không liên quan gì tới Xích Uyên, mà là công của deadline thôi.”

Tiêu Chinh cười một lúc, bỗng nhiên nói tiếp: “Mấy ngày nay tôi nghĩ, có phải khi nguyên Cục trưởng tại nhiệm, ông ấy đã cảm nhận được điều gì hay không?”

“Hửm?”

“Đoạn ghi âm cuối cùng của nguyên Cục trưởng được ghi lại bởi đại yêu nhập vào sau khi ông ấy chết, nhằm khiến chúng ta nhầm lẫn. Ông ấy đang yên đang lành lại đột nhiên quyết định về hưu, chắc hẳn là vì sức khỏe không tốt, bị yêu trong dây leo chui vào nhân lúc ông cụ đang yếu. Người lừa ông gia nhập Cục Dị khống chắc không phải là bản thân ông cụ.” Tiêu Chinh nói, “Nhưng Cục trưởng nhiệm tiếp theo của Cục chúng ta đều do Cục trưởng nhiệm kỳ trước chỉ định lúc chuẩn bị về hưu, mấy nhiệm Cục trưởng trước đều chỉ định người một nhà, tại sao cuối cùng nguyên Cục trưởng không để Củng Thành Công kế nhiệm?”

Duyên với mọi người và lý lịch của Củng Thành Công đều đủ cả, nếu Cục trưởng Cục Dị khống nhiệm kỳ này không phải Cục trưởng Hoàng – người đứng ra ngăn cơn sóng dữ, mà là Củng Thành Công – tín đồ trung thành của bà ta…

“Báo cáo của nguyên Cục trưởng được gửi trước khi ông ấy xin về hưu, phần sau còn có một câu rất kỳ lạ. Ông ấy nói, ‘Nếu về sau có bổ sung thêm, nội dung bổ sung xung đột với bản báo cáo này, thì lấy bản đầu tiên làm chuẩn’. Thường thì bản chỉnh sửa mới được coi là bản chính mà, đúng không?” Tiêu Chinh nói, “Còn nữa, lá thư nặc danh tố cáo Củng Thành Công cũng được gửi đúng vào khoảng thời gian nguyên Cục trưởng nộp báo cáo.”

Tuyên Cơ cười: “Yêu trong dây leo là công chúa yêu tộc khơi mào Hỗn chiến Cửu Châu, cho dù cuối cùng bà ta thất bại trong gang tấc do ngạo mạn, nhưng cũng không đến nỗi không nắm giữ nổi lòng dạ của mấy hậu bối phàm nhân. Ông cả nghĩ rồi.”

Tiêu Chinh: “Nhưng…”

“Cho dù thật sự nghi ngờ người cũ của Hiệp hội Hỗ trợ có vấn đề, thế thì chỉ cần chỉ định một khả năng đặc biệt không có vấn đề làm người kế nhiệm là được rồi còn gì, sao cứ nhất định phải điều một cán bộ kỳ cựu, trước đó chưa từng qua lại từ bên ngoài? Theo logic của người bình thường, nếu thật sự xảy ra chuyện, khả năng đặc biệt dù sao vẫn hữu dụng hơn người thường mới nhậm chức một tháng, đến cửa mở hướng nào còn không rõ chứ?” Tuyên Cơ nói, “Ông ấy còn chỉ định đích danh cây chày gỗ như ông đến làm Chủ nhiệm điều hành cho Cục trưởng Hoàng, như thể chỉ sợ thiên hạ không loạn ấy.”

Tiêu Chinh: “…”

“Nguyên Cục trưởng không nghĩ nhiều thế đâu. Tôi đoán ông ấy chỉ muốn mượn tay các ông, khui việc bươm bướm kính hoa thủy nguyệt kia ra thôi.” Tuyên Cơ nói, “Ông cụ quang minh lỗi lạc cả một đời, chỉ hối hận mỗi chuyện đó. Ông ấy biết nếu việc này bị khui ra, chẳng những sẽ hủy hoại danh tiếng cả đời mình, mà còn của các anh em chạy việc khác từng vào sinh ra tử với mình, cho nên không dám tra. Tận lúc gần về hưu, có lẽ phải khó khăn lắm, ông ấy mới lấy hết dũng khí… phần bổ sung kia chắc hẳn là sợ mình hối hận. Nhưng mà không ngờ, chỉ là lương tâm đột nhiên lên tiếng thôi, mà quỷ xui thần khiến thế nào lại giúp chúng ta được khối việc.”



Tiêu Chinh: “Tôi nghe người ta nói, sắp tới, có thể các quốc gia đều sẽ chính thức thảo luận lập pháp về quyền lợi và phương thức quản lý người mang khả năng đặc biệt. Mong là khi đó…”

“Ôi, nhắc đến chuyện này mới nhớ,” Tuyên Cơ nhớ tới điều gì đó, “đội trưởng Yên thế nào rồi?”

“Tôi đoán anh ấy vẫn luôn muốn đến gặp ông… và bệ hạ. Thứ nhất là muốn cảm ơn phù chú bảo vệ của bệ hạ, thứ hai… ầy, ông hiểu đấy.” Tiêu Chinh nói, “Nhưng mà bây giờ rối ren thế này, bệ hạ lại chưa tỉnh, nên chắc anh ấy đành đợi vậy, không dám làm rối thêm.”

Tuyên Cơ nghĩ ngợi một chút: “Trước kia, Xích Uyên do toàn tộc chu tước quản lý, nay phong ấn Xích Uyên được mở, toàn tộc chỉ còn mình tôi, tôi thiếu mấy người giúp xử lý việc vặt. Ông hỏi thử giùm tôi, xem anh ta có muốn đến hay không.”

Tiêu Chinh chưa hiểu hắn đột nhiên nói một câu như vậy là có ý gì. Hơn nữa, cho dù Yên Thu Sơn mang khả năng đặc biệt, nhưng hình như chính bệ hạ đã giám định huyết thống của hắn loãng, thân phàm xác tục, sống chín mấy, một trăm tuổi là tốt lắm rồi, phải bắt đầu dưỡng sinh từ bây giờ, hắn có thể làm mấy năm?

Tuyên Cơ: “Tức là trở thành khí linh, thấp hơn người một bậc, có lẽ không thể nào hạnh phúc bằng người thường, bảo anh ta hãy suy nghĩ cho kỹ.”

Tiêu Chinh sửng sốt, bỗng nhiên trợn to hai mắt: “Ý ông là…”

Tuyên Cơ: “Yên Thu Sơn thuộc hệ kim loại, ắt hẳn có huyết thống cao sơn. Muốn ban sự sống cho khí linh lần nữa thì cần phải một sống một chết, xem anh ta có dám không thôi. Mà không dám cũng không sao, tôi cho Tri Xuân mấy phù chú nữa, bảo vệ thông tâm thảo trong búp bê là được. Tôi trừ tà, hữu dụng hơn vị tà ma ngoại đạo nhà tôi, mặc dù tác dụng của phù chú không thể kéo dài mãi, nhưng một đời phàm nhân chỉ vài chục năm là cùng, cũng…”

Không đợi hắn nói xong, Tiêu Chinh đã vội vội vàng vàng quay đầu chạy ngay: “Tôi đi nói cho anh ấy biết luôn!”

Tuyên Cơ gọi với theo sau hắn: “Lúc nào ông cũng mang Phong Hỏa luân dưới lòng bàn chân à? Tôi vẫn chưa nói xong mà! Lão Tiêu, ông chờ…”

Mới nói đến đây, Tuyên Cơ đột nhiên nghẹn lại, tim đập thình thịch. Hắn quay phắt đầu lại, trợn tròn mắt nhìn về hướng phòng ngủ ở tầng hai viện điều dưỡng.

Tiêu Chinh nghe Tuyên Cơ gọi mình, hai chân giữ nguyên tư thế chạy về phía trước, bớt chút thì giờ quay đầu lại, nhưng không thấy tên người chim kia đâu nữa, bèn quay đầu với vẻ mù tịt, tiếp tục chạy như bay.

Tuyên Cơ nhảy thẳng lên tầng hai, đi vào từ cửa sổ. Vừa rồi, hắn cảm nhận được “Xích Uyên” của mình đã tỉnh!

Nhưng gió đột nhiên lùa vào phòng, thổi mái tóc dài xõa bên gối của Thịnh Linh Uyên bay khắp giường, mà người trên giường vẫn không hề nhúc nhích.

Thì ra vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.

Tuyên Cơ ngồi xổm chỗ cửa sổ, ánh lửa sáng lên trong mắt lại tối đi. Thừ người ra một lúc lâu, hắn mới nhảy khỏi bệ cửa, khẽ khàng đóng cửa sổ, ngồi lặng yên bên giường, nâng tay Thịnh Linh Uyên lên với vẻ cô đơn.

“Ta đã nghĩ sẵn lý do ngụy biện giúp ngươi rồi.” Tuyên Cơ nắm tay Thịnh Linh Uyên vào lòng bàn tay, kéo cằm hắn, lẩm bẩm, “Ngươi cứ nói, lúc ấy, ngươi biết chắc Đan Ly sẽ để lại cho mình một hơi ma khí giữ mạng, mới mặc cho mẹ mình rút cạn… Khó khăn lắm mới được như bây giờ, ngươi mà đi chắc ta sẽ phản xã hội mất, Đan Ly sẽ không thiếu chu toàn đến thế… Ngươi thấy nói như vậy có được không?

“Dù sao ta đã bị ngươi lừa từ nhỏ đến lớn, thêm lần này nữa cũng không có gì to tát, ta… ta đã quen mẹ nó rồi.

“Linh Uyên, ta không trách ngươi nữa, đến khi nào ngươi mới mở mắt nhìn ta?”

Thịnh Linh Uyên vẫn im lìm, đầu nghiêng qua theo tay hắn một cách yếu ớt, dường như không chịu mắc mưu.

Cả đời hắn chưa từng ngoan thế bao giờ.

Tuyên Cơ nhắm chặt mắt, thật sự không nhịn được, nâng cổ tay hắn lên, cắn thêm phát nữa như để hả giận, không nhìn hắn nữa, đứng dậy bỏ đi.

Viện điều dưỡng được trang hoàng vô cùng lạc hậu, ngay cửa có cái gương to, động tác mở cửa của Tuyên Cơ quá mạnh, sơ ý đụng lệch gương. Hắn tiện tay đỡ lấy tấm gương, vô tình thoáng nhìn vào, tim bỗng nhiên đập thót. Hình như hắn vừa thấy tay bệ hạ cử động.

Tuyên Cơ ra sức chớp mắt, nhất thời không dám quay đầu lại, chỉ sợ lại là ảo giác…

Sau đó, hắn thấy trong gương, tay bệ hạ chẳng những cử động, còn không phải kiểu co giật vô thức khi vừa tỉnh lại – hắn chùi nước bọt dính trên cổ tay vào ga giường.

Cái tên Sở Khanh này, hóa ra hắn không mắc lừa thật!

Biểu cảm trên mặt Tuyên Cơ vặn xoắn mấy lần, cuối cùng dừng ở một nụ cười gằn. Hắn khóa phắt cánh cửa vừa mở ra, chậm rãi xoay người.

“Thịnh, Linh, Uyên!”

[1] Bảo hiểm năm trong một là tổng hợp năm loại bảo hiểm mà đơn vị sử dụng người lao động đóng cho người lao động, bao gồm bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động và bảo hiểm thai sản.

[2] Chỉ hành động hướng mặt về phía vùng đất linh thiêng nào đó để khấn bái của những tín đồ tôn giáo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước