Chương 70
Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
Thiên ma kiếm trợn mắt há hốc miệng, kêu lên: “Oái, ban ngày ban mặt mà ôm nhau hôn hít, thật không biết xấu hổ!”
Thịnh Linh Uyên: “…”
Kiếm linh của thiên ma kiếm từng là một tiểu yêu, sinh mạng yêu tộc dài lâu, vì thế giai đoạn trưởng thành cũng bị kéo rất dài, tâm trí phát dục rất chậm chạp, mãi không chịu lớn.
Lúc ấy thế đạo gian nan, nếu là con nhà nghèo, mười ba, mười bốn tuổi đã có thể có gia đình riêng, ngay cả A Lạc Tân – vua của bọn trẻ ranh tộc vu nhân cũng bắt đầu có dã tâm và chí hướng của mình.
Nhưng thiên ma kiếm linh mười ba, mười bốn tuổi vẫn chưa hiểu cái cứt chó gì.
Thịnh Linh Uyên: “Ngươi im lặng một lúc cho ta, nhắm mắt lại.”
Thiên ma kiếm hùng hồn nói: “Ngươi không nhắm mắt thì ta làm sao nhắm được?”
Thịnh Linh Uyên: “…”
Nghe nói bởi vì kiếm linh không phải sinh linh, mà là kết quả về sau luyện chế, phần lớn bọn họ tính cách u ám, cho dù không u ám, ít nhiều cũng đều trầm lặng kiệm lời, sao chỉ có hắn rước phải một vị như vậy?
Thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, những gì nên hiểu thật ra đại khái đều đã hiểu. Nếu Thịnh Linh Uyên chỉ tình cờ gặp phải, hắn cũng sẽ không làm um lên, quá nửa chỉ nở một nụ cười, lặng lẽ rời khỏi. Thất đức ở chỗ vừa rồi để tỏ ra mình “quang minh chính đại”, hắn còn cố ý ho khan một tiếng thật to.
Tai hắn rất thính, vốn không lý gì lại không nghe thấy, đều tại kiếm linh khốn nạn kia om sòm mãi không dứt.
Nhưng việc đã đến nước này…
Thịnh Linh Uyên cúi đầu, bình tĩnh chắp tay với hai người trong sơn động, “Để quên đồ, quấy nhiễu nhiều rồi.”
“Điện hạ!” Một trong hai người lên tiếng gọi hắn lại.
Hai người kia rảo vài bước, chầm chậm ra từ sơn động sâu trong đàm chạy, là hai thiếu niên tộc vu nhân. Thịnh Linh Uyên thoạt đầu hơi sửng sốt, kế đó lại cảm thấy tỏ ra ngạc nhiên không khỏi có vẻ hẹp hòi, vì thế lập tức nhắc nhở mình “khiếm nhã chớ nhìn”, hạ tầm nhìn xuống, chỉ coi là chuyện bình thường.
“Điện hạ, liệu có thể xin ngài…”
“Ta sẽ không lắm miệng,” Thịnh Linh Uyên cười, bất kể nội tâm ngây ngô thế nào, khuôn mặt hắn vẫn luôn già dặn chững chạc, cũng rất giỏi ăn nói, “duyên đào hoa trong chốn đào nguyên là chuyện thanh nhã phong lưu, ta đã đường đột, xin lỗi.”
Nói xong, hắn gật đầu chào hai thiếu niên vu nhân kia, vẻ như rất thành thạo, trong bụng mắng thiên ma kiếm một trận, quay người rời đi.
Thiên ma kiếm là một kẻ vô lại, phớt lờ lời trách mắng của hắn như một thói quen, hào hứng hỏi: “Linh Uyên Linh Uyên, không phải chỉ có nữ mới có thể sinh em bé à?”
Thịnh Linh Uyên: “Đúng, ngươi thật là học rộng hiểu nhiều, ngay cả việc này cũng biết.”
Thiên ma kiếm không hề phát hiện mình bị chế nhạo, vội hỏi: “Thế hai người bọn họ làm trò gì vậy?”
Thịnh Linh Uyên không thể trả lời.
Thiên ma kiếm: “Hay là tộc vu nhân có loại chú kỳ lạ gì, ăn vào có thể làm cho nam biến thành nữ? Ngươi có thấy viết trên mớ sách lá cây đó không?”
“… Ngươi cho ta sống thêm vài năm được không!”
Thiên ma kiếm hoạt bát như một chú chó hoang nhỏ tràn đầy tinh lực, đáng tiếc thế giới rộng lớn lại không có nơi cho hắn nhảy nhót. May mà hắn đã bị nhốt trong kiếm từ khi chưa sinh ra, cả đời không biết tự do là gì, thế nên cũng không có gì không quen. Chỉ là tinh lực quá thừa, không chỗ xả, tích lại ngày càng nhiều mà trút hết lên người Thịnh Linh Uyên.
“Thế hai người bọn họ có được coi là đã thành hôn không?”
“Chắc chưa thành hôn đâu? Chưa có tam thư lục sính mà.”
“Ôi, Linh Uyên à, tại sao ngươi khi thì nói ‘sẽ không nói ra ngoài’, khi lại nói ‘chuyện thanh nhã phong lưu’ gì đó, ta nghe mà mơ hồ, đây rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu?”
Gân xanh trên thái dương Thịnh Linh Uyên giật giật, thế là hắn lục ra một quyển sách ít chữ nhất, chăm chú xem tiếng vu nhân khó đọc nửa nén hương, thức hải rốt cuộc yên tĩnh. Khi thiên ma kiếm linh ở trong cột sống hắn thì chỉ có thể dùng đôi mắt hắn, kiếm linh này có một tuyệt chiêu, đó là chỉ cần trên sách không có tranh, chăm chú nhìn chữ một lúc, chắc chắn có thể ngủ không biết trời trăng gì như bị bỏ thuốc mê vậy.
Kiếm linh lơ lửng trong thức hải của Thịnh Linh Uyên, ngủ một giấc đến khuya. Khi mọi âm thanh tắt hết, mầm họa này mới thức dậy.
Trước mắt tối om om, chắc hẳn Linh Uyên đã nghỉ ngơi rồi, thiên ma kiếm linh buồn chán muốn chết mà chống cằm, nghe gió và cỏ cây xì xào trong rừng Đông Xuyên, xuân ý mông lung, dường như khắp nơi đều đang hẹn hò.
Hắn lại chỉ biết ảo tưởng ngày mai trên cây có thể có mấy quả lê chín, khiến chính mình phát thèm.
Thức hải Linh Uyên yên tĩnh, thỉnh thoảng hiện lên vài đoạn ngắn từng trải qua lúc ban ngày, bởi vì là mơ nên đều không liền mạch.
Những cảnh trong mơ ấy phần lớn là sách khó hiểu của tộc vu nhân, đôi khi Thịnh Linh Uyên cũng sẽ vô thức ôn lại văn tự hắn mới học – đây là thói quen nhiều năm của hắn.
Trước khi ngủ, Thịnh Linh Uyên sẽ dọn sạch suy nghĩ, chỉ tập trung tinh lực nhớ lại những gì hôm nay đã học, hoặc là một số vấn đề chưa hiểu rõ, như vậy, sau khi hắn ngủ, trong cảnh mơ vụn nát đều là những việc này. Thứ nhất có thể tô đậm thêm ký ức, giúp hắn làm rõ mạch suy nghĩ, thứ hai… cũng sẽ không mơ thấy những ký ức đào vong và giết chóc đó.
Trong cảnh mơ đều là thi thư bình yên khô khan, cho dù không thể giúp thiên ma kiếm học hành dốt nát mưa dầm thấm đất, ít nhất cũng đủ ru hắn yên giấc.
Thiên ma kiếm buồn chán nằm trong thức hải, nhìn thấy từng trang văn tự vu nhân đó nối nhau lướt qua, quả nhiên chưa được một lúc lại buồn ngủ, lờ đờ lẩm bẩm: “Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, chuyện hai người mà mình gặp lúc ban ngày là chuyện tốt hay chuyện xấu đâu.”
Thức hải bị lời hắn nói khơi lên gợn sóng, những văn tự vu nhân gây hoa mắt từ từ tiêu tan, mờ mờ ảo ảo, cảnh trong mơ đã biến thành cảnh tượng lúc ban ngày họ nhìn thấy ở hàn đàm.
Thiên ma kiếm lập tức tỉnh táo tinh thần, “Đúng rồi, chính là hai người bọn họ!”
Trong cảnh mơ, hơi nước của hàn đàm li ti bao phủ lên.
Thiên ma kiếm theo hơi nước đi về phía trước, muốn nhìn kỹ, nhưng hình ảnh trong giấc mơ của Linh Uyên mơ mơ hồ hồ: “Nam với nam cũng có thể thành thân à? Người thường đều như vậy, hay là chỉ có tộc vu nhân mới có phong tục kiểu này?”
Thịnh Linh Uyên đang ngủ, đương nhiên sẽ không trả lời hắn, hình ảnh lộn xộn trong cảnh mơ có bóng sáng kỳ quái thay đổi, có một chút cảm giác dịu dàng ảo mộng.
Thiên ma kiếm không hề có suy nghĩ đặc biệt đối với hai chữ “thành thân”, nếu hắn còn sống, chắc hẳn còn là một chu tước non chạy nhảy khắp nơi, mạch suy nghĩ nhanh chóng từ “Linh Uyên thành thân lập hậu” chuyển dời sang trái cây chưa ăn của hắn, trong lòng bỗng nhiên khó chịu.
Nếu Linh Uyên lập hậu, về sau không chừng lại cho người khác thứ đã hứa cho hắn.
Khi xử lý trường hợp trọng đại, Linh Uyên cần tập trung tinh lực, cũng sẽ không trả lời hắn, nhưng không phải thường xuyên; thiên ma kiếm cũng biết khi nào không lên tiếng quấy rầy, dù sao thời gian riêng tư của Linh Uyên đều là của hắn. Nhưng nếu Linh Uyên thành thân, chẳng phải không còn thời gian quan tâm đến hắn? Hắn dùng mắt tai mũi lưỡi của Linh Uyên, mà chỉ có thể nhìn thấy nữ nhân xa lạ, nghe hai người bọn họ nói chuyện, giống như một… vật dư thừa bị bỏ lại phía sau.
Ý nghĩ này vừa sinh ra, tức thì như lửa rừng không thể dập tắt, thiên ma kiếm chưa phát triển tâm trí, hãy còn mơ mơ hồ hồ mà đã bị ham muốn độc chiếm tra tấn đến bi thương cô độc từ sớm rồi.
“Nếu nhân tộc cũng có thể như vậy, có phải ngươi không cần thành thân với nữ nhân nữa?” Thiên ma kiếm khẽ khàng nói, “Ngươi… có thể đừng tìm người khác, về sau vẫn chỉ có ta, được không?”
Lời hắn nói khiến cảnh trong mơ của Thịnh Linh Uyên bỗng chốc thay đổi, càng thêm mông lung, hàn đàm dường như đã biến thành ôn tuyền, sương mù tràn ngập, trước mắt thiên ma kiếm lại bị một khoảng trắng xóa che – Thịnh Linh Uyên vô thức không cho hắn nhìn rõ.
Sương mù kia ướt sũng, có một chút là lạ khó nói rõ, cảm giác khác thường truyền tới từ thân thể thiếu niên, không nói rõ được là ngứa hay là tê dại. Thiên ma kiếm mù mờ giật mình, cảm thấy hô hấp của Thịnh Linh Uyên trở nên nhẹ mà dồn dập, người kia hình như hơi khó chịu, co người lại.
“Linh Uyên, ngươi làm sao vậy?”
Sương mù trong cảnh mơ ngày càng dày, bên trong dường như có bóng người. Thiên ma kiếm bay qua theo bóng người, thấy hình dáng một thiếu niên, mái tóc dài xõa tung, dính đầy hơi nước, là Linh Uyên.
Trong giấc mơ của một người thường sẽ không xuất hiện hình ảnh của mình, nhưng hai người từ nhỏ tâm trí tương liên, hai ý thức ảnh hưởng lẫn nhau, bản thân Thịnh Linh Uyên trong giấc mơ mà thiên ma kiếm nhìn thấy, chính là hình dáng thiếu niên thấy trong gương hoặc trên mặt nước thường ngày.
Thịnh Linh Uyên trong giấc mơ khác với bình thường, hắn cởi trần, sắc hồng hào trên mặt tươi tắn đến gần như không giống hắn. Hắn cẩn thận bế một người từ dưới nước lên, vươn người ra trước, đè người kia trên vách đá cạnh hàn đàm. Bóng người toàn là một cụm sương trắng, thiên ma kiếm chỉ có thể lờ mờ thấy một hình người, khuôn mặt không rõ. Cùng lúc đó, sương mù trong cảnh mơ xoay tròn, đẩy hắn ra bên ngoài, dường như đang bài xích hắn.
Trong lòng thiên ma kiếm bùng lên một ngọn lửa không tên, hắn kêu to một tiếng: “Linh Uyên!”
Tiếng hắn đập vào trong cảnh mơ, không biết làm sao còn sinh ra tiếng vọng…
“Linh Uyên…”
Trong phút chốc, cảm giác không nói nên lời từ bên phía Thịnh Linh Uyên lan đến, chảy qua toàn thân hắn, giống như giẫm phải đuôi lôi trạch, thiên ma kiếm không khỏi rên một tiếng.
Cảnh trong mơ bỗng chốc tiêu tan, Linh Uyên tỉnh dậy, kế đó tầm nhìn đảo ngược, hình như hắn đã ngồi bật dậy.
Không đợi thiên ma kiếm định thần lại, ngũ quan lục cảm của Thịnh Linh Uyên đã đóng kín toàn bộ, thiên ma kiếm tự dưng bị nhốt vào “phòng tối” mà không biết vì sao.
Đây là lần đầu tiên kể từ lúc chào đời tới nay. Từ sau khi Thịnh Linh Uyên lớn dần lên, sức khống chế đối với tâm trí dần mạnh hơn, bắt đầu có thể thoải mái đóng một số suy nghĩ – cũng chính là không để ý tới đối phương. Khi cơ thể bị thương hoặc là ở trên chiến trường, hắn sẽ cắt đứt cảm giác đau, khứu giác và vị giác, nhưng mắt và tai chưa bao giờ đóng, thiên ma kiếm còn cho rằng hắn không biết cách đóng.
Không nhìn thấy cũng không nghe thấy, bị nhốt trong một khoảng không tăm tối, thiên ma kiếm tức phát điên, tông lung tung một chặp trong thức hải của Thịnh Linh Uyên. May là Thịnh Linh Uyên không nhốt hắn quá lâu, thiên ma kiếm nhanh chóng khôi phục cảm quan, trước hết rùng mình – không biết Thịnh Linh Uyên bị chứng gì mà nửa đêm đi tắm, không đợi nấu nước, trực tiếp dùng nước lạnh.
Đại khái là lạnh cóng, tim Linh Uyên đập như sắp nổ tung, tông đau cả ngực.
Thiên ma kiếm nghĩ thầm: “Đáng!”
Hắn vừa phẫn nộ vừa hoang mang, không biết tắm rửa một cái có gì mà phải kiêng dè mình, đâu phải chưa tắm bao giờ. Lê thì chờ mong mòn mỏi vẫn chưa được ăn, tự dưng lại bị nhốt vào sương đen, bóng người không thấy rõ trong giấc mơ kia… và sự nôn nóng mông mông lung lung đối với tương lai, đủ loại cộng lại, thiên ma kiếm giận dỗi một trận kinh thiên động địa, lập kỷ lục mới về thời gian phớt lờ người ta.
Thịnh Linh Uyên đành phải ngày ngày trộn một thìa mật hoa lê vào cơm suốt nửa tháng liền, ngọt gắt đến mức bản thân sắp chán ăn, tộc trưởng tộc vu nhân còn tưởng hắn bị bệnh, căng thẳng một thời gian.
Trái tim của thiếu niên luôn dễ bị gió xuân lay động, sau đó, Linh Uyên cũng không thương lượng với hắn, tự tiện thành người lớn.
Thiên ma kiếm dần dần phát hiện khác thường, trước kia, Thịnh Linh Uyên đóng cửa suy nghĩ là vì cần tập trung sự chú ý, hoặc chính là cãi nhau tức giận, tóm lại đều có nguyên nhân. Nhưng đột nhiên, thời gian thức hải Linh Uyên trống rỗng nhiều lên. Có đôi khi, rõ ràng chỉ là ngồi im ngẩn người mà cũng phải ngăn tách hắn ra.
Để trả thù, thiên ma kiếm cũng không để ý đến hắn, ban đầu không thuần thục, luôn không thành công, dần dà thần thức thành ra lại được tôi luyện… Cho đến khi trong lòng hắn cũng có bí mật không thể nói, mới hiểu những tâm sự nhỏ bé không muốn người khác biết kia.
Đáng tiếc, thời thiếu niên của Thịnh Linh Uyên chỉ có vài năm ngắn ngủi.
Sau khi rời khỏi Đông Xuyên, để tránh quần long vô thủ, Đan Ly đề xuất cho thiếu niên mới trưởng thành kế vị. Dưới mũ miện do thép và máu đúc thành, tình cảm thiếu niên mỏng tựa cánh ve, chớp mắt đã tiêu tan như bụi bặm.
Gió xuân phiền lòng không còn chui vào giấc mơ của hắn nữa.
Người trong giấc mơ của hắn là ai, người hắn lặng yên thất thần nghĩ đến lúc ở dưới tán lê của Đông Xuyên là ai, liệu có phải là thiếu nữ nào rạng rỡ như hoa xuân của Đông Xuyên… hoặc là thiếu niên?
Không thể biết được, bởi vì sau đó Đông Xuyên không còn, cây lê cũng không còn.
Những tức giận và ghen tị vặt vãnh sinh ra khi ấy đều không đáng nhắc tới, dần dần rơi mất trong sóng to gió lớn.
Tiếng ồn trắng trong tai nghe không biết dừng từ khi nào, Tuyên Cơ mở mắt ra, phát hiện đã rạng sáng rồi.
Hắn thừ người ra một lúc rất lâu, chầm chậm ôm ngực. Màn hình máy chiếu trên bức tường kế bên tự động sáng lên. Cùng lúc đó, trong phòng ngủ Thịnh Linh Uyên đang ở, chiếc gương to trên tủ quần áo lóe qua ánh sáng nhỏ nhoi.
Trên màn hình máy chiếu hiện rõ rành hình ảnh phản chiếu trong chiếc gương to, Thịnh Linh Uyên thế mà không ngủ. Cửa sổ mở rộng, hắn ngồi trên bệ cửa sổ, đưa lưng về gương, bên tay đặt nửa bình trà bưởi mật ong, nửa người lơ lửng ngoài cửa sổ, cũng không sợ có người trông thấy sợ quá báo cảnh sát, không biết đang nhìn gì.
Tuyên Cơ giật mình – trà bưởi mật ong?
Không phải hắn ghét mật nhất à?
Đúng lúc này, Thịnh Linh Uyên cảm thấy được điều gì đó, không hề quay đầu mà khoát tay, máy chiếu và gương bỗng chốc bị ngắt kết nối.
Tuyên Cơ: “…”
Rình trộm bị tóm, lần này xấu hổ rồi.
Hắn đứng ngồi không yên chờ Thịnh Linh Uyên đến tính sổ, kết quả Thịnh Linh Uyên mãi không nói gì. Bởi vì bệ hạ thấy rằng đây hoàn toàn không phải là việc gì to tát – nơi đây là “động phủ” của tiểu yêu kia, không hề có một chút phòng bị mới là không bình thường.
Tuyên Cơ vẫn chưa kết thúc kỳ nghỉ phép, ru rú ở nhà vài ngày. Hai người họ ở dưới một mái hiên, giữ nguyên sự lạnh nhạt khách sáo, trốn tránh lẫn nhau, một không lộ ra vẻ gì, một âm thầm quan sát.
Thịnh Linh Uyên nhanh chóng làm quen với môi trường xung quanh nhà Tuyên Cơ, Tuyên Cơ phát hiện hắn chẳng những có thể tự lo liệu sinh hoạt, còn có thể lo liệu tương đối đâu ra đấy. Sau vài ngày, hắn đã học được cách sử dụng “máy đánh lửa” trong bếp – bếp khí thiên nhiên, hiểu nguyên lý của tủ lạnh và máy hút khói dầu, biết họ tên, quê quán và thông tin hôn nhân gia đình các nhân viên chuyển phát của các công ty chuyển phát nhanh, cũng đưa ra đánh giá chính xác đối với hiệu suất cao và lỗ hổng an toàn của hệ thống vận chuyển đương đại.
Ba ngày sau, Vương Trạch mới sáng sớm đã đến.
Vừa vào nhà, hắn trước hết đưa một phong thư cho Thịnh Linh Uyên, “Anh kiếm, giấy tờ của anh, vừa mới làm xong, tôi từ trụ sở chính đến đây, tiện thể mang đến… Tôi nói này Chủ nhiệm Tuyên, mẹ kiếp tên Trương Chiêu miệng rộng, tôi bảo hắn ở lại chăm sóc Đội trưởng Yên, tên này lỡ miệng, bây giờ Đội trưởng Yên nằm viện cũng không nằm nổi nữa, nhất định muốn tới gặp ông. Chuyện Tri Xuân nói sao bây giờ?”
Beta: Phong Lưu Quân
Thiên ma kiếm trợn mắt há hốc miệng, kêu lên: “Oái, ban ngày ban mặt mà ôm nhau hôn hít, thật không biết xấu hổ!”
Thịnh Linh Uyên: “…”
Kiếm linh của thiên ma kiếm từng là một tiểu yêu, sinh mạng yêu tộc dài lâu, vì thế giai đoạn trưởng thành cũng bị kéo rất dài, tâm trí phát dục rất chậm chạp, mãi không chịu lớn.
Lúc ấy thế đạo gian nan, nếu là con nhà nghèo, mười ba, mười bốn tuổi đã có thể có gia đình riêng, ngay cả A Lạc Tân – vua của bọn trẻ ranh tộc vu nhân cũng bắt đầu có dã tâm và chí hướng của mình.
Nhưng thiên ma kiếm linh mười ba, mười bốn tuổi vẫn chưa hiểu cái cứt chó gì.
Thịnh Linh Uyên: “Ngươi im lặng một lúc cho ta, nhắm mắt lại.”
Thiên ma kiếm hùng hồn nói: “Ngươi không nhắm mắt thì ta làm sao nhắm được?”
Thịnh Linh Uyên: “…”
Nghe nói bởi vì kiếm linh không phải sinh linh, mà là kết quả về sau luyện chế, phần lớn bọn họ tính cách u ám, cho dù không u ám, ít nhiều cũng đều trầm lặng kiệm lời, sao chỉ có hắn rước phải một vị như vậy?
Thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, những gì nên hiểu thật ra đại khái đều đã hiểu. Nếu Thịnh Linh Uyên chỉ tình cờ gặp phải, hắn cũng sẽ không làm um lên, quá nửa chỉ nở một nụ cười, lặng lẽ rời khỏi. Thất đức ở chỗ vừa rồi để tỏ ra mình “quang minh chính đại”, hắn còn cố ý ho khan một tiếng thật to.
Tai hắn rất thính, vốn không lý gì lại không nghe thấy, đều tại kiếm linh khốn nạn kia om sòm mãi không dứt.
Nhưng việc đã đến nước này…
Thịnh Linh Uyên cúi đầu, bình tĩnh chắp tay với hai người trong sơn động, “Để quên đồ, quấy nhiễu nhiều rồi.”
“Điện hạ!” Một trong hai người lên tiếng gọi hắn lại.
Hai người kia rảo vài bước, chầm chậm ra từ sơn động sâu trong đàm chạy, là hai thiếu niên tộc vu nhân. Thịnh Linh Uyên thoạt đầu hơi sửng sốt, kế đó lại cảm thấy tỏ ra ngạc nhiên không khỏi có vẻ hẹp hòi, vì thế lập tức nhắc nhở mình “khiếm nhã chớ nhìn”, hạ tầm nhìn xuống, chỉ coi là chuyện bình thường.
“Điện hạ, liệu có thể xin ngài…”
“Ta sẽ không lắm miệng,” Thịnh Linh Uyên cười, bất kể nội tâm ngây ngô thế nào, khuôn mặt hắn vẫn luôn già dặn chững chạc, cũng rất giỏi ăn nói, “duyên đào hoa trong chốn đào nguyên là chuyện thanh nhã phong lưu, ta đã đường đột, xin lỗi.”
Nói xong, hắn gật đầu chào hai thiếu niên vu nhân kia, vẻ như rất thành thạo, trong bụng mắng thiên ma kiếm một trận, quay người rời đi.
Thiên ma kiếm là một kẻ vô lại, phớt lờ lời trách mắng của hắn như một thói quen, hào hứng hỏi: “Linh Uyên Linh Uyên, không phải chỉ có nữ mới có thể sinh em bé à?”
Thịnh Linh Uyên: “Đúng, ngươi thật là học rộng hiểu nhiều, ngay cả việc này cũng biết.”
Thiên ma kiếm không hề phát hiện mình bị chế nhạo, vội hỏi: “Thế hai người bọn họ làm trò gì vậy?”
Thịnh Linh Uyên không thể trả lời.
Thiên ma kiếm: “Hay là tộc vu nhân có loại chú kỳ lạ gì, ăn vào có thể làm cho nam biến thành nữ? Ngươi có thấy viết trên mớ sách lá cây đó không?”
“… Ngươi cho ta sống thêm vài năm được không!”
Thiên ma kiếm hoạt bát như một chú chó hoang nhỏ tràn đầy tinh lực, đáng tiếc thế giới rộng lớn lại không có nơi cho hắn nhảy nhót. May mà hắn đã bị nhốt trong kiếm từ khi chưa sinh ra, cả đời không biết tự do là gì, thế nên cũng không có gì không quen. Chỉ là tinh lực quá thừa, không chỗ xả, tích lại ngày càng nhiều mà trút hết lên người Thịnh Linh Uyên.
“Thế hai người bọn họ có được coi là đã thành hôn không?”
“Chắc chưa thành hôn đâu? Chưa có tam thư lục sính mà.”
“Ôi, Linh Uyên à, tại sao ngươi khi thì nói ‘sẽ không nói ra ngoài’, khi lại nói ‘chuyện thanh nhã phong lưu’ gì đó, ta nghe mà mơ hồ, đây rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu?”
Gân xanh trên thái dương Thịnh Linh Uyên giật giật, thế là hắn lục ra một quyển sách ít chữ nhất, chăm chú xem tiếng vu nhân khó đọc nửa nén hương, thức hải rốt cuộc yên tĩnh. Khi thiên ma kiếm linh ở trong cột sống hắn thì chỉ có thể dùng đôi mắt hắn, kiếm linh này có một tuyệt chiêu, đó là chỉ cần trên sách không có tranh, chăm chú nhìn chữ một lúc, chắc chắn có thể ngủ không biết trời trăng gì như bị bỏ thuốc mê vậy.
Kiếm linh lơ lửng trong thức hải của Thịnh Linh Uyên, ngủ một giấc đến khuya. Khi mọi âm thanh tắt hết, mầm họa này mới thức dậy.
Trước mắt tối om om, chắc hẳn Linh Uyên đã nghỉ ngơi rồi, thiên ma kiếm linh buồn chán muốn chết mà chống cằm, nghe gió và cỏ cây xì xào trong rừng Đông Xuyên, xuân ý mông lung, dường như khắp nơi đều đang hẹn hò.
Hắn lại chỉ biết ảo tưởng ngày mai trên cây có thể có mấy quả lê chín, khiến chính mình phát thèm.
Thức hải Linh Uyên yên tĩnh, thỉnh thoảng hiện lên vài đoạn ngắn từng trải qua lúc ban ngày, bởi vì là mơ nên đều không liền mạch.
Những cảnh trong mơ ấy phần lớn là sách khó hiểu của tộc vu nhân, đôi khi Thịnh Linh Uyên cũng sẽ vô thức ôn lại văn tự hắn mới học – đây là thói quen nhiều năm của hắn.
Trước khi ngủ, Thịnh Linh Uyên sẽ dọn sạch suy nghĩ, chỉ tập trung tinh lực nhớ lại những gì hôm nay đã học, hoặc là một số vấn đề chưa hiểu rõ, như vậy, sau khi hắn ngủ, trong cảnh mơ vụn nát đều là những việc này. Thứ nhất có thể tô đậm thêm ký ức, giúp hắn làm rõ mạch suy nghĩ, thứ hai… cũng sẽ không mơ thấy những ký ức đào vong và giết chóc đó.
Trong cảnh mơ đều là thi thư bình yên khô khan, cho dù không thể giúp thiên ma kiếm học hành dốt nát mưa dầm thấm đất, ít nhất cũng đủ ru hắn yên giấc.
Thiên ma kiếm buồn chán nằm trong thức hải, nhìn thấy từng trang văn tự vu nhân đó nối nhau lướt qua, quả nhiên chưa được một lúc lại buồn ngủ, lờ đờ lẩm bẩm: “Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, chuyện hai người mà mình gặp lúc ban ngày là chuyện tốt hay chuyện xấu đâu.”
Thức hải bị lời hắn nói khơi lên gợn sóng, những văn tự vu nhân gây hoa mắt từ từ tiêu tan, mờ mờ ảo ảo, cảnh trong mơ đã biến thành cảnh tượng lúc ban ngày họ nhìn thấy ở hàn đàm.
Thiên ma kiếm lập tức tỉnh táo tinh thần, “Đúng rồi, chính là hai người bọn họ!”
Trong cảnh mơ, hơi nước của hàn đàm li ti bao phủ lên.
Thiên ma kiếm theo hơi nước đi về phía trước, muốn nhìn kỹ, nhưng hình ảnh trong giấc mơ của Linh Uyên mơ mơ hồ hồ: “Nam với nam cũng có thể thành thân à? Người thường đều như vậy, hay là chỉ có tộc vu nhân mới có phong tục kiểu này?”
Thịnh Linh Uyên đang ngủ, đương nhiên sẽ không trả lời hắn, hình ảnh lộn xộn trong cảnh mơ có bóng sáng kỳ quái thay đổi, có một chút cảm giác dịu dàng ảo mộng.
Thiên ma kiếm không hề có suy nghĩ đặc biệt đối với hai chữ “thành thân”, nếu hắn còn sống, chắc hẳn còn là một chu tước non chạy nhảy khắp nơi, mạch suy nghĩ nhanh chóng từ “Linh Uyên thành thân lập hậu” chuyển dời sang trái cây chưa ăn của hắn, trong lòng bỗng nhiên khó chịu.
Nếu Linh Uyên lập hậu, về sau không chừng lại cho người khác thứ đã hứa cho hắn.
Khi xử lý trường hợp trọng đại, Linh Uyên cần tập trung tinh lực, cũng sẽ không trả lời hắn, nhưng không phải thường xuyên; thiên ma kiếm cũng biết khi nào không lên tiếng quấy rầy, dù sao thời gian riêng tư của Linh Uyên đều là của hắn. Nhưng nếu Linh Uyên thành thân, chẳng phải không còn thời gian quan tâm đến hắn? Hắn dùng mắt tai mũi lưỡi của Linh Uyên, mà chỉ có thể nhìn thấy nữ nhân xa lạ, nghe hai người bọn họ nói chuyện, giống như một… vật dư thừa bị bỏ lại phía sau.
Ý nghĩ này vừa sinh ra, tức thì như lửa rừng không thể dập tắt, thiên ma kiếm chưa phát triển tâm trí, hãy còn mơ mơ hồ hồ mà đã bị ham muốn độc chiếm tra tấn đến bi thương cô độc từ sớm rồi.
“Nếu nhân tộc cũng có thể như vậy, có phải ngươi không cần thành thân với nữ nhân nữa?” Thiên ma kiếm khẽ khàng nói, “Ngươi… có thể đừng tìm người khác, về sau vẫn chỉ có ta, được không?”
Lời hắn nói khiến cảnh trong mơ của Thịnh Linh Uyên bỗng chốc thay đổi, càng thêm mông lung, hàn đàm dường như đã biến thành ôn tuyền, sương mù tràn ngập, trước mắt thiên ma kiếm lại bị một khoảng trắng xóa che – Thịnh Linh Uyên vô thức không cho hắn nhìn rõ.
Sương mù kia ướt sũng, có một chút là lạ khó nói rõ, cảm giác khác thường truyền tới từ thân thể thiếu niên, không nói rõ được là ngứa hay là tê dại. Thiên ma kiếm mù mờ giật mình, cảm thấy hô hấp của Thịnh Linh Uyên trở nên nhẹ mà dồn dập, người kia hình như hơi khó chịu, co người lại.
“Linh Uyên, ngươi làm sao vậy?”
Sương mù trong cảnh mơ ngày càng dày, bên trong dường như có bóng người. Thiên ma kiếm bay qua theo bóng người, thấy hình dáng một thiếu niên, mái tóc dài xõa tung, dính đầy hơi nước, là Linh Uyên.
Trong giấc mơ của một người thường sẽ không xuất hiện hình ảnh của mình, nhưng hai người từ nhỏ tâm trí tương liên, hai ý thức ảnh hưởng lẫn nhau, bản thân Thịnh Linh Uyên trong giấc mơ mà thiên ma kiếm nhìn thấy, chính là hình dáng thiếu niên thấy trong gương hoặc trên mặt nước thường ngày.
Thịnh Linh Uyên trong giấc mơ khác với bình thường, hắn cởi trần, sắc hồng hào trên mặt tươi tắn đến gần như không giống hắn. Hắn cẩn thận bế một người từ dưới nước lên, vươn người ra trước, đè người kia trên vách đá cạnh hàn đàm. Bóng người toàn là một cụm sương trắng, thiên ma kiếm chỉ có thể lờ mờ thấy một hình người, khuôn mặt không rõ. Cùng lúc đó, sương mù trong cảnh mơ xoay tròn, đẩy hắn ra bên ngoài, dường như đang bài xích hắn.
Trong lòng thiên ma kiếm bùng lên một ngọn lửa không tên, hắn kêu to một tiếng: “Linh Uyên!”
Tiếng hắn đập vào trong cảnh mơ, không biết làm sao còn sinh ra tiếng vọng…
“Linh Uyên…”
Trong phút chốc, cảm giác không nói nên lời từ bên phía Thịnh Linh Uyên lan đến, chảy qua toàn thân hắn, giống như giẫm phải đuôi lôi trạch, thiên ma kiếm không khỏi rên một tiếng.
Cảnh trong mơ bỗng chốc tiêu tan, Linh Uyên tỉnh dậy, kế đó tầm nhìn đảo ngược, hình như hắn đã ngồi bật dậy.
Không đợi thiên ma kiếm định thần lại, ngũ quan lục cảm của Thịnh Linh Uyên đã đóng kín toàn bộ, thiên ma kiếm tự dưng bị nhốt vào “phòng tối” mà không biết vì sao.
Đây là lần đầu tiên kể từ lúc chào đời tới nay. Từ sau khi Thịnh Linh Uyên lớn dần lên, sức khống chế đối với tâm trí dần mạnh hơn, bắt đầu có thể thoải mái đóng một số suy nghĩ – cũng chính là không để ý tới đối phương. Khi cơ thể bị thương hoặc là ở trên chiến trường, hắn sẽ cắt đứt cảm giác đau, khứu giác và vị giác, nhưng mắt và tai chưa bao giờ đóng, thiên ma kiếm còn cho rằng hắn không biết cách đóng.
Không nhìn thấy cũng không nghe thấy, bị nhốt trong một khoảng không tăm tối, thiên ma kiếm tức phát điên, tông lung tung một chặp trong thức hải của Thịnh Linh Uyên. May là Thịnh Linh Uyên không nhốt hắn quá lâu, thiên ma kiếm nhanh chóng khôi phục cảm quan, trước hết rùng mình – không biết Thịnh Linh Uyên bị chứng gì mà nửa đêm đi tắm, không đợi nấu nước, trực tiếp dùng nước lạnh.
Đại khái là lạnh cóng, tim Linh Uyên đập như sắp nổ tung, tông đau cả ngực.
Thiên ma kiếm nghĩ thầm: “Đáng!”
Hắn vừa phẫn nộ vừa hoang mang, không biết tắm rửa một cái có gì mà phải kiêng dè mình, đâu phải chưa tắm bao giờ. Lê thì chờ mong mòn mỏi vẫn chưa được ăn, tự dưng lại bị nhốt vào sương đen, bóng người không thấy rõ trong giấc mơ kia… và sự nôn nóng mông mông lung lung đối với tương lai, đủ loại cộng lại, thiên ma kiếm giận dỗi một trận kinh thiên động địa, lập kỷ lục mới về thời gian phớt lờ người ta.
Thịnh Linh Uyên đành phải ngày ngày trộn một thìa mật hoa lê vào cơm suốt nửa tháng liền, ngọt gắt đến mức bản thân sắp chán ăn, tộc trưởng tộc vu nhân còn tưởng hắn bị bệnh, căng thẳng một thời gian.
Trái tim của thiếu niên luôn dễ bị gió xuân lay động, sau đó, Linh Uyên cũng không thương lượng với hắn, tự tiện thành người lớn.
Thiên ma kiếm dần dần phát hiện khác thường, trước kia, Thịnh Linh Uyên đóng cửa suy nghĩ là vì cần tập trung sự chú ý, hoặc chính là cãi nhau tức giận, tóm lại đều có nguyên nhân. Nhưng đột nhiên, thời gian thức hải Linh Uyên trống rỗng nhiều lên. Có đôi khi, rõ ràng chỉ là ngồi im ngẩn người mà cũng phải ngăn tách hắn ra.
Để trả thù, thiên ma kiếm cũng không để ý đến hắn, ban đầu không thuần thục, luôn không thành công, dần dà thần thức thành ra lại được tôi luyện… Cho đến khi trong lòng hắn cũng có bí mật không thể nói, mới hiểu những tâm sự nhỏ bé không muốn người khác biết kia.
Đáng tiếc, thời thiếu niên của Thịnh Linh Uyên chỉ có vài năm ngắn ngủi.
Sau khi rời khỏi Đông Xuyên, để tránh quần long vô thủ, Đan Ly đề xuất cho thiếu niên mới trưởng thành kế vị. Dưới mũ miện do thép và máu đúc thành, tình cảm thiếu niên mỏng tựa cánh ve, chớp mắt đã tiêu tan như bụi bặm.
Gió xuân phiền lòng không còn chui vào giấc mơ của hắn nữa.
Người trong giấc mơ của hắn là ai, người hắn lặng yên thất thần nghĩ đến lúc ở dưới tán lê của Đông Xuyên là ai, liệu có phải là thiếu nữ nào rạng rỡ như hoa xuân của Đông Xuyên… hoặc là thiếu niên?
Không thể biết được, bởi vì sau đó Đông Xuyên không còn, cây lê cũng không còn.
Những tức giận và ghen tị vặt vãnh sinh ra khi ấy đều không đáng nhắc tới, dần dần rơi mất trong sóng to gió lớn.
Tiếng ồn trắng trong tai nghe không biết dừng từ khi nào, Tuyên Cơ mở mắt ra, phát hiện đã rạng sáng rồi.
Hắn thừ người ra một lúc rất lâu, chầm chậm ôm ngực. Màn hình máy chiếu trên bức tường kế bên tự động sáng lên. Cùng lúc đó, trong phòng ngủ Thịnh Linh Uyên đang ở, chiếc gương to trên tủ quần áo lóe qua ánh sáng nhỏ nhoi.
Trên màn hình máy chiếu hiện rõ rành hình ảnh phản chiếu trong chiếc gương to, Thịnh Linh Uyên thế mà không ngủ. Cửa sổ mở rộng, hắn ngồi trên bệ cửa sổ, đưa lưng về gương, bên tay đặt nửa bình trà bưởi mật ong, nửa người lơ lửng ngoài cửa sổ, cũng không sợ có người trông thấy sợ quá báo cảnh sát, không biết đang nhìn gì.
Tuyên Cơ giật mình – trà bưởi mật ong?
Không phải hắn ghét mật nhất à?
Đúng lúc này, Thịnh Linh Uyên cảm thấy được điều gì đó, không hề quay đầu mà khoát tay, máy chiếu và gương bỗng chốc bị ngắt kết nối.
Tuyên Cơ: “…”
Rình trộm bị tóm, lần này xấu hổ rồi.
Hắn đứng ngồi không yên chờ Thịnh Linh Uyên đến tính sổ, kết quả Thịnh Linh Uyên mãi không nói gì. Bởi vì bệ hạ thấy rằng đây hoàn toàn không phải là việc gì to tát – nơi đây là “động phủ” của tiểu yêu kia, không hề có một chút phòng bị mới là không bình thường.
Tuyên Cơ vẫn chưa kết thúc kỳ nghỉ phép, ru rú ở nhà vài ngày. Hai người họ ở dưới một mái hiên, giữ nguyên sự lạnh nhạt khách sáo, trốn tránh lẫn nhau, một không lộ ra vẻ gì, một âm thầm quan sát.
Thịnh Linh Uyên nhanh chóng làm quen với môi trường xung quanh nhà Tuyên Cơ, Tuyên Cơ phát hiện hắn chẳng những có thể tự lo liệu sinh hoạt, còn có thể lo liệu tương đối đâu ra đấy. Sau vài ngày, hắn đã học được cách sử dụng “máy đánh lửa” trong bếp – bếp khí thiên nhiên, hiểu nguyên lý của tủ lạnh và máy hút khói dầu, biết họ tên, quê quán và thông tin hôn nhân gia đình các nhân viên chuyển phát của các công ty chuyển phát nhanh, cũng đưa ra đánh giá chính xác đối với hiệu suất cao và lỗ hổng an toàn của hệ thống vận chuyển đương đại.
Ba ngày sau, Vương Trạch mới sáng sớm đã đến.
Vừa vào nhà, hắn trước hết đưa một phong thư cho Thịnh Linh Uyên, “Anh kiếm, giấy tờ của anh, vừa mới làm xong, tôi từ trụ sở chính đến đây, tiện thể mang đến… Tôi nói này Chủ nhiệm Tuyên, mẹ kiếp tên Trương Chiêu miệng rộng, tôi bảo hắn ở lại chăm sóc Đội trưởng Yên, tên này lỡ miệng, bây giờ Đội trưởng Yên nằm viện cũng không nằm nổi nữa, nhất định muốn tới gặp ông. Chuyện Tri Xuân nói sao bây giờ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất