Chương 78
Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
Đó là một con búp bê nam, dài khoảng hơn hai thước[1], tóc rẽ ngôi giữa, mặc âu phục màu trắng, giống một cán bộ thôn tham dự lễ cưới, để nằm sẽ nhắm mắt. Rất lâu trước kia, nó từng thịnh hành một thời gian một cách lạ lùng. Tân hôn, nhà có trẻ con, bạn bè người thân đến không biết nên tặng gì, đều mang một con như vậy làm quà.
Nhìn nó đã hết sức tang thương, tính theo tuổi, đây cũng là một con búp bê “đến tuổi trung niên” rồi.
Đôi mắt nhựa của búp bê lăn theo động tác của nó, bên trong dường như có ánh sáng, nó muốn chạy mà bị Yên Thu Sơn nắm chặt. Thế là búp bê kia tứ chi co giật một chút, bỗng nhiên không nhúc nhích nữa, hình như là thứ khống chế nó chạy rồi.
Thịnh Linh Uyên từ bên trên nhìn xuống, tập trung ánh mắt lên người con búp bê đó, nghĩ thầm: “Hửm? Một thông tâm thảo?”
Hắn không biết Yên Thu Sơn là mắc mưu ai, cho dù đao linh Tri Xuân đã bị lôi hình trước mặt hắn, một trăm lẻ tám thân đao kiếm tổn thất hết, hắn cũng cố chấp cho rằng đao linh còn quanh quẩn trên nhân gian, chỉ là do một số nguyên nhân mà không chịu hiện thân gặp nhau. Vậy nên mới cố ý tiết lộ hành tung của mình trên đường trở về, cố ý đẩy mình vào cảnh nguy hiểm, muốn “ép” đao linh Tri Xuân ra.
“Liều lĩnh quá.” Bệ hạ thầm thở dài trong lòng.
Có người phá rối, con trăn trên mặt đất phun ra sương mù dày đặc đánh yểm trợ, hai con rối thì tách ra chui vào cây cối bốn phía, lấy tán cây làm khiên, tránh công kích đến từ trên trời, thình lình dùng đạn nổ bắn tới Tuyên Cơ.
Đạn nổ ngắm thẳng vào đầu hắn, Tuyên Cơ chợt nghiêng người, đôi cánh chở Thịnh Linh Uyên lại vẫn giữ bằng như kỳ tích, vô cùng vững chắc, đảm bảo cho bệ hạ có thể uống trà trên cánh hắn.
Né một viên đạn nổ, hắn giơ tay bắt lấy một viên khác. Đạn nổ gặp lực cản lập tức muốn nổ, mới tóe ra một ít tia lửa đã bị một quả cầu lửa trong lòng bàn tay hắn nuốt chửng. Nó nổ tung trong quả cầu lửa, khiến kích cỡ quả cầu lửa từ quả tạ ném biến thành quả bóng rổ, bị Tuyên Cơ xoay tay đẩy lại xuống, “Trả lại cho bọn mày!”
“Uỳnh” một tiếng, quả cầu lửa đập vào đầu con trăn, đốt từ đầu tới đuôi, tia lửa nhảy nhót trên khung xương, còn rất đẹp mắt.
Lần này, Vương Trạch đã bắt kịp nhịp điệu, trên đuôi xe hắn treo hai thùng nước, nước trong bị hắn hút lên giữa không trung, dùng sức người biến thành hơi nước. Hắn như một máy tăng độ ẩm công suất lớn, lấy hắn làm trung tâm, bọt nước nhỏ tung ra ngoài, dính lên sương mù bẩn thỉu con trăn phun ra, đổ một trận mưa bùn bay lung tung trong phạm vi cục bộ.
Tuyên Cơ “hắt xì” một tiếng, ghét bỏ bay cao hơn, cảm thấy đám tôm cá tươi này thật bất lịch sự.
Thịnh Linh Uyên chẳng thèm nhúng tay, mặc hai vị “thủy hỏa bất dung” này bận rộn kéo chân nhau.
Hắn nhìn Yên Thu Sơn, cảm thấy đáng thương, nhưng cũng thấy hơi phiền. Thịnh Linh Uyên cả đời đã gặp quá nhiều người, quá nhiều nhân tính, tốt bình thường và ác bình thường, hắn nhìn vào mắt, trong lòng đều không lay chuyển lắm, hiếm khi nảy sinh cảm xúc phiền chán đối với cái gì.
Thịnh Linh Uyên hiểu, hắn có cảm xúc phiền chán với Yên Thu Sơn, không vì cái gì khác, là bởi vì sự đáng thương không chịu từ bỏ của người này gợi lên chuyện hắn không muốn nhớ lại.
Trước kia, hắn từng nghe nói có một số người đứt tay đứt chân, một số bộ phận của cơ thể rõ ràng đã không còn, mà rất nhiều năm sau còn thường xuyên đau nhói, dường như chi gãy vẫn ở đó. Chắc giữa kiếm linh và người cầm kiếm thân mật đến mức độ nhất định cũng sẽ như vậy, cho dù bản thân đao kiếm không còn, người cũng luôn có ảo giác, dường như linh còn bên cạnh, chỉ là mình không nhìn thấy mà thôi.
Yên Thu Sơn là như thế.
Hắn cũng là như thế.
Sau khi sửa thiên ma kiếm thất bại, hắn một dạo nhốt Vi Vân trong Độ Lăng cung, mỗi tháng rút máu trong ngực, ép Vi Vân thử hết lần này đến lần khác, luyện lại hết lần này đến lần khác.
Thiên ma kiếm miễn cưỡng nối lại kia vẫn có cộng cảm với hắn, chỉ là bên trong không còn một tiểu kiếm linh ngốc nghếch, tự tiện quyết định cắt đứt cảm giác đau của hắn. Mỗi một lần kiếm sắt bị bỏ vào lò luyện, hắn đều có thể biết rõ “bị rèn” là cảm giác gì. Hắn chờ mong có thể bắt được một chút hơi thở quen thuộc, có khi chỉ là tra tấn trống rỗng, có khi lại sẽ xuất hiện ảo giác, dường như có người đang ôm chặt hắn, đôi tay như đúc bằng sắt…
Đương nhiên, đây đều là sự mơ màng do đau khổ tạo nên mà thôi. Nếu kiếm linh kém cỏi của hắn còn, không biết đã khóc thê thảm cỡ nào rồi, chắc chắn sẽ không im lặng chẳng nói một lời như vậy.
Mà ảo giác ấy như một chút vị ngọt, không ngừng dụ dỗ hắn – thêm một lần nữa… nhỡ đâu thành công thì sao?
Chúng biến hắn thành một con bạc đáng buồn, mù quáng chờ mong lần tiếp theo sẽ may mắn.
Thịnh Linh Uyên giơ tay cầm một chiếc lông vũ bay xuống từ trên người Tuyên Cơ, lật cổ tay, lông vũ phóng xuống như một mũi tên, ghim trúng vào một con rối đang tới gần Yên Thu Sơn từ sau lưng, cắm vào đỉnh đầu nó, lại xuyên qua trán.
Lông vũ gặp gỗ như củi khô gặp lửa mạnh, lập tức bốc cháy. Con rối hét thảm một tiếng, nhảy loạn trong ngọn lửa.
“Ôi, tạ ơn bệ hạ…”
“Người và đao yêu nhau, vốn là hoang đường.” Thịnh Linh Uyên khoanh tay trước ngực, mở miệng nói, “Các ngươi định cứ để hắn tiếp tục như vậy?”
Tuyên Cơ vốn bay rất vững vàng chợt run lên, suýt nữa bị một viên đạn nổ bắn trúng.
Tuyên Cơ trầm mặc một lúc lâu, tiếng nói như bị gió thổi khô: “Hoang đường chỗ nào?”
Ngữ khí của Thịnh Linh Uyên như một khối u ác tính phong kiến ương ngạnh không chịu tan, hắn nói: “Bất luân.”
Bởi vì không cùng một tộc.
Thần hồn điên đảo vì một người, mọi người sẽ gán cho cái mác “đa tình”, gọi đây là “không yêu giang sơn yêu mỹ nhân”. Dốc hết tất cả vì một thanh kiếm, mọi người sẽ chỉ nói hắn điên rồi.
“Bất nghĩa.”
Cho dù có thể bên nhau cả cuộc đời này thì thế nào đây?
Đám khí linh cứng nhắc đó coi là thật thì làm thế nào?
Nhục thể phàm thai chung quy phải xuống đất vàng, chỉ để lại một thanh đao kiếm, trường tồn muôn đời. Không thể cùng bạc đầu, làm sao có thể giai lão?
“Không biết điều.”
Khí linh đều là bị sức mạnh bên ngoài giam cầm trong đồ vật, người không ra người, ma không ra ma. Không tự thân cảm nhận nỗi khổ “rèn kiếm”, có lẽ hắn mãi mãi không tưởng tượng được những khí linh này đã trải qua những gì khi “thành khí”. Đôi lúc, hắn sẽ nằm mơ, mơ thấy kiếm linh của hắn lạnh lùng nói “Ngươi thả ta đi đi”. Trong mơ hắn rất vui vẻ, bởi vì có thể phóng túng ảo tưởng, tưởng tượng thiên ma kiếm linh của hắn còn sống, chỉ là đã thoát ly thân kiếm, từ đây tự do tự tại, thảo nào không chịu trở về để bị trói buộc nữa. Suy nghĩ như vậy, tiểu kiếm linh vô lương tâm kia không đến gặp hắn, cũng có thể hiểu được.
Hắn lừa mình thành công như vậy, đạt được một chút an ủi, thế là nửa đêm về sáng có thể ngủ yên một giấc trong dư hương của kinh hồn.
Nếu đao linh Tri Xuân thật sự còn sống… Thịnh Linh Uyên nhìn Yên Thu Sơn tứ chi chạm đất, thảm hại vô cùng, thầm nghĩ: “Nhìn thấy người này nhất định muốn nhét mình về thân đao một lần nữa, có lẽ cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ vì được yêu thương đâu.”
“Quá khó coi…” Thịnh Linh Uyên chưa nói xong câu cuối cùng, Tuyên Cơ đã như rốt cuộc không thể nhịn được nữa, bỗng chốc hạ xuống, hất hắn từ trên lưng mình xuống.
Sau đó, Tuyên Cơ chợt quay người trên không trung, đón lấy Thịnh Linh Uyên đang rơi tự do, ôm hắn từ trên trời đáp xuống, vừa rơi xuống đất liền lạnh lùng đẩy người trong lòng ra ngoài.
Thuận thế quỳ một gối xuống, hắn đưa tay ấn mặt đất một cái.
Một đồ đằng hình ngọn lửa bay lên từ trán và dưới chân hắn, lao ra bốn phương tám hướng. Mặt mày Tuyên Cơ nặng trĩu, hắn một tay kết ấn, ánh sáng chói mắt toát ra từ đầu ngón tay hắn.
Vương Trạch bên cạnh trong phút chốc sinh lòng sợ hãi, đột nhiên cảm thấy người trước mắt rất xa lạ, giống một thần ma xa xôi.
Một tiếng “xoẹt” khẽ vang lên, giống như là có người quẹt một que diêm nhỏ, nhiệt độ kinh khủng lan tràn ra, lướt qua Vương Trạch và Yên Thu Sơn, bùng cháy men theo đồ đằng ngọn lửa.
Mấy con rối trốn đông trốn tây đồng thời nhảy ra khỏi bụi cây, biến thành mấy người lửa, chớp mắt hóa thành tro tàn.
Mà trên cỏ cây bốn bề không dính lấy một đốm lửa!
Vương Trạch rùng mình… hắn nhớ lần trước ở Đông Xuyên, Tuyên Cơ còn bởi vì không dám phóng hỏa trong rừng mà bị A Lạc Tân đuổi rất thảm hại.
Đây là kỹ năng hắn học được từ khi nào?
Chênh lệch nhiệt độ mạnh khiến không khí ngưng trệ bắt đầu lưu động, gió cuốn bụi mù. Vương Trạch có cảm giác hình như mình nhìn thấy một vòng khói trắng chui vào huyệt thái dương Tuyên Cơ. Vương Trạch nhắm mắt lắc đầu một cái, trước mắt lại không còn gì nữa.
Trong rừng yên tĩnh như chết chóc, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở hồng hộc như cái bễ hỏng của Yên Thu Sơn. Thần trí hắn mơ hồ, tay vẫn nắm chặt con búp bê kia, giữa bụi đất mịt mù, ba người sáu con mắt khác đều tập trung vào con búp bê ấy.
“Đội trưởng Yên nói…”, Vương Trạch hơi do dự, dè dặt nhìn Tuyên Cơ một cái như đọc kiểm điểm, “làm vậy có thể dụ Tri Xuân ra, bảo tôi phối hợp. Tôi phối hợp rồi, nhưng…”
“Nhưng hắn không biết lại dẫn yêu nghiệt phương nào tới?” Thịnh Linh Uyên khoát tay, một làn sương đen bẻ tay Yên Thu Sơn ra, treo con búp bê kia lên.
Đôi mắt Yên Thu Sơn tích tắc tỉnh táo lại, hắn gắng gượng phát ra một tiếng nghẹn ngào, nhưng vẫn không thể bò dậy.
Thịnh Linh Uyên cách đó một khoảng trói gô con búp bê kia lại bằng sương đen, đưa tay chạm lên ấn đường nó. Lớp da bằng nhựa ố vàng theo đó nứt ra, Vương Trạch thấy mà hãi hùng khiếp vía. Yên Thu Sơn kia không biết là sức lực từ đâu đến, lại mở mắt ra, đôi mắt vẫn chưa chuẩn tiêu cự, đã chống mình dậy, bò tới con búp bê ấy.
Vương Trạch vội vàng chạy tới, “Đội trưởng Yên, anh đừng cử động!”
“Nghỉ một chút đi.” Thịnh Linh Uyên không nhìn hắn, lạnh lẽo nói, “Đây là một thông tâm thảo mà thôi, thứ bám trên người đã chạy rồi.”
“Rắc” một tiếng, da mặt búp bê bị hắn tách làm đôi, sọ não nứt ra, bên trong đeo một mộc bài nhỏ. Thịnh Linh Uyên vẫy tay, mộc bài theo đó rơi vào lòng bàn tay hắn, quả nhiên, bên trên là chú văn thông tâm thảo. Thịnh Linh Uyên cười khẩy, “Trò vặt…”
Song ngay lập tức, hắn đã thấy rõ tấm mộc bài ấy, biểu cảm không chút để ý bỗng nhiên cứng lại.
“Kim ô vũ mộc…”
Kim ô vũ mộc là một loại thần mộc cao sơn nhân từng tiến cống năm xưa, toàn thân đen nhánh, thay đổi góc độ dưới ánh mặt trời, có thể trông thấy tơ vàng thành dải trên đó, tính chất như lông vũ, bởi vậy mới có tên này. Loại gỗ này rất cứng, nước lửa không xâm nhập được, có thể nhận chủ, trên có thể khắc một số phù chú mà gỗ phàm sắt thường không chịu được.
Tương truyền, loại gỗ này sống dưới biển sâu, cần giao nhân dùng tiếng ca chuyên tâm tưới tắm, mấy ngàn năm mới cao lên một đoạn ngắn tùy tâm trạng. Sau khi giao nhân diệt tộc, trên đời không còn kim ô vũ mộc nữa, khúc cuối cùng đã hiến cho nhân tộc lúc Vi Dục vương quy hàng rồi.
Thịnh Linh Uyên dùng một đoạn làm vỏ thiên ma kiếm, sau đó bị hủy cùng thân kiếm. Một ít đầu thừa đuôi thẹo còn lại được làm thành lệnh bài miễn tử, trên có phù chú phòng hộ cực mạnh, do Thịnh Linh Uyên tự tay khắc, có thể đỡ một đòn toàn lực khi thịnh nộ của mình. Hắn tổng cộng cho đi hai tấm, Thái tử một tấm… một tấm còn lại ở chỗ Vi Vân.
Tấm mộc bài ấy mấy ngàn năm không mục không nát, một mặt khắc một dòng chú văn thông tâm thảo vụng về, một mặt khác là “phù chú miễn tử” hắn tự mình để lại, chính là tấm hắn cho Vi Vân.
Chủ cũ đã chết, nhưng phù chú vẫn không mất đi hiệu lực, nét bút sắc bén chưa mảy may phai màu.
Tại sao lệnh bài miễn tử của Vi Vân lại ở đây?
Kim ô vũ mộc nhận chủ, trừ phi chủ cũ tặng lại nó cho người khác, nếu không gỗ thà rằng hủy thân cũng không thể lưu thêm dấu vết của người khác nữa. Nói cách khác, Vi Vân trước khi chết đã tặng mộc bài cho người khắc chú văn thông tâm thảo này.
Là ai? Đao linh thần bí hắn luyện thành cuối cùng sao?
Không… Tri Xuân đã chết rồi, làm sao bây giờ còn có thể dùng thông tâm thảo điều khiển con rối?
Không lý nào đao linh như vậy mà vẫn chưa chết, nếu thật sự có thể, tại sao Vi Vân không thể sửa được thiên ma kiếm?
Vi Vân đã phát huyết thệ, không thể lừa hắn.
Không thể…
Trong đây dường như cất giấu một chân tướng hãi người, với sự thông minh của Thịnh Linh Uyên, trong tích tắc đã mơ hồ đoán được điều gì đó. Nhưng hắn không dám chạm đến, nỗi sợ hãi hơn ba ngàn năm không trải nghiệm nháy mắt cuốn đến, hắn không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm tấm mộc bài kia, trên khuôn mặt quen đeo mặt nạ không để lộ chút biểu cảm nào, cứng đờ như một tảng đá.
Song vào mắt người khác, hắn chỉ cúi đầu, thừ người nhìn một tấm mộc bài.
“Cái đó…”, Vương Trạch để Yên Thu Sơn dựa lên một gốc cây, rướn cổ nhìn, “rốt cuộc là thứ gì, chúng ta chuyền nhau xem một chút đi?”
Thịnh Linh Uyên không lên tiếng, cũng không phản đối. Vương Trạch cầm sợi dây thừng trên mộc bài, cứ thế to gan lớn mật xách mộc bài trong tay hắn đi, “Ôi, tôi thi phù chú không đạt, Chủ nhiệm Tuyên, trên này viết gì vậy… Ô, ông có chuyện gì thế, không thu phép thần thông về được à? Đáng sợ quá.”
Ngọn lửa trên trán Tuyên Cơ thế mà vẫn còn, ngay cả vòng ngoài tròng đen dường như cũng viền một tầng rìa màu ngọn lửa.
Trong đầu hắn hiện lên ký ức lộn xộn không đúng lúc, hầu như khó có thể tập trung sự chú ý, nhất thời, sát khí thuộc về quá khứ của thiên ma kiếm tắm máu mà sinh trong hỗn chiến cũng lộ ra.
Kim ô vũ mộc, tấm Vi Vân đại sư đeo bên hông, Tuyên Cơ đã nhớ ra… Hắn nhớ tấm lệnh bài này, theo từng phát đập đầu của Vi Vân, kim ô vũ mộc đập lên đá phiến Độ Lăng cung, réo rắt như chim hót.
“Bệ hạ, nô vô năng, ngài lấy thủ cấp nô đi, không thể thử nữa! Ngài không thể tiếp tục như vậy!” Vi Vân run run tháo lệnh bài miễn tử, giơ cao qua đầu, “Thiên ma kiếm không…”
“Ra ngoài.” Phía trong màn tẩm điện, Thịnh Linh Uyên nói khàn khàn.
“Bệ…” Không đợi Vi Vân lại mở miệng, một bàn tay đầm đìa máu tươi từ trong màn giường nhiều tầng giơ ra, phất nhẹ, Vi Vân lập tức bị cuốn nhẹ tênh ra khỏi cung điện.
Tuyên Cơ nhìn thấy trên bàn tay ấy có dấu răng rỉ máu, móng tay cắt cực gọn trên năm ngón tay gần nát hết.
Nhìn thấy mà đau lòng, Tuyên Cơ nhớ rõ mình vây quanh người ấy, ngăn cản hắn, cầu xin hắn, nổi giận với hắn, thậm chí không thèm lựa lời lớn tiếng gào vào tai hắn: “Ngươi muốn nhốt ta trong kiếm như vậy? Ngô hoàng bệ hạ, xin thương xót, thả ta đi đi!”
Nhưng bất kể như thế nào, Linh Uyên đều không nghe thấy.
Hắn kiệt sức rã rời, cuối cùng chỉ có thể ôm chặt… ôm thật chặt người mà hắn không thể chạm đến nữa vào lòng.
Tuyên Cơ gần như không dám nhìn lại, bóp mạnh trán một cái. Hắn giơ tay nhận lấy mộc bài từ tay Vương Trạch, nhét lại vào đầu con búp bê, nói: “Ra đây.”
Búp bê không có động tĩnh.
Áp lực vô hình từ trên người Tuyên Cơ tỏa ra, đó là kiếm khí từng chém đầu yêu vương, dẫu cho bị ẩn sâu dưới Xích Uyên ba ngàn năm, vẫn khiến người ta kinh hồn táng đảm. Tuyên Cơ lạnh lùng khép lại vết rách trên đầu búp bê, “Đừng trốn nữa, đao linh, tôi cảm nhận thấy anh.”
Một lúc lâu, con búp bê không chút sức sống hơi ngọ nguậy, đôi mắt bằng nhựa một lần nữa sống dậy.
Vương Trạch há hốc miệng nhìn, hơi run run, “Đao… đao linh? Anh thật sự là Tri Xuân… không, không phải búp bê ma trong Dead Silence… đúng, đúng chứ? Không không không… anh không cần nhìn tôi cười, chúng ta cứ giữ nguyên khuôn mặt không biểu cảm là được.”
“Tôi luôn cảm thấy kỳ lạ, đao Tri Xuân mất trộm rốt cuộc là do ai làm,” Tuyên Cơ nói, “kẻ trộm đao chẳng lẽ cũng là vì sửa thanh đao gãy? Nhưng dựa theo chút thường thức nông cạn của tôi, sửa đao gãy ít nhất phải gom đủ tất cả các mảnh vỡ, mà mọi người đều biết, bởi vì năm đó Lão Tiêu nới lỏng, ngoại trừ tầng sáu mươi dưới lòng đất của Tổng cục, trên người Đội trưởng Yên vẫn giữ một mảnh. Anh ta một thân một mình, lấy đồ trên người anh ta dù sao cũng dễ hơn lẻn vào Tổng cục chứ, tại sao không ai động vào mảnh này của anh ta?”
Vương Trạch sững sờ hỏi: “Đúng vậy, tại sao?”
“Bởi vì ngoại trừ mục đích sửa đao gãy, kẻ trộm đao còn có khả năng là muốn ngăn cản chúng ta tìm đủ thân đao.” Tuyên Cơ chậm rãi nói, “Ở trên biển, anh nói khoảng một tháng trước, anh khôi phục một chút ý thức, đi đến mộ cao sơn vương tử, cảm nhận thấy thân đao kiếm của mình, khắc âm trầm tế văn triệu hoán Vi Dục vương. Anh dùng cái gì khắc? Đao linh là khí linh, rời khỏi thân đao, cho dù có thể sống, sinh linh cũng sẽ không cảm nhận được sự tồn tại của anh, anh không thể chạm vào bất cứ thứ gì trên thế giới này.”
Thịnh Linh Uyên ngẩng phắt đầu lên, nghe thấy câu “sinh linh sẽ không cảm nhận được sự tồn tại của anh”, lông mi của hắn hơi rung rung, tựa như không kham nổi gánh nặng vậy.
“Anh dùng thông tâm thảo – bí thuật của vu nhân thượng cổ, khắc âm trầm tế văn, cũng dùng thông tâm thảo điều khiển thân búp bê,” Tuyên Cơ tiếp tục nói. “Đội trưởng Yên quá thân mật với anh, anh ta có thể mơ hồ cảm nhận được dấu vết anh để lại. Không khéo là, thông tâm thảo đã thất truyền, mà đám Ngọc bà bà không biết học được từ đâu một chút da lông của thông tâm thảo, dùng nó điều khiển con rối, thế cho nên Đội trưởng Yên cảm nhận thấy mùi tương tự trên người rối gỗ nữ, tưởng lầm anh có liên quan gì với bên phía Ngọc bà bà. Hãy nói chuyện rõ ràng đi, Tri Xuân, lần này để gặp anh, anh ta đã dẫn Ngọc bà bà đến tự giết mình, lần sau không chắc còn có thể làm ra chuyện gì đâu.”
Vương Trạch lôi túi cấp cứu trên mô-tô xuống, cho Yên Thu Sơn uống một chút nước muối. Tay chân hắn vụng về, suýt nữa làm Đội trưởng Yên chết sặc, Yên Thu Sơn kiềm chế mà ho khan, Tri Xuân bám trên búp bê vô thức đi vài bước tới hắn, lại hoang mang dừng chân.
“Thông tâm thảo là do… ‘cha’ tôi để lại cho tôi.” Rất lâu sau, trong búp bê mới phát ra tiếng người.
“Cha anh là…”
“Người rèn tôi.” Tri Xuân nói, “Cao sơn vương tử Vi Vân, tôi sinh ra trên xác của người, cha để lại di thư và mộc bài, nói loại khí linh nghịch thiên mà sinh như tôi không như những loại khác, một ngày nào đó khí thân vỡ nát, có lẽ tôi sẽ không tiêu vong, bởi vậy bảo tôi dùng kim ô vũ mộc giữ lại thông tâm thảo chú, để phòng điều bất trắc. Thông tâm thảo chú ấy trước kia tôi luôn giấu trên người, bởi vì mang điềm gở nên chưa từng nói với người khác. Cho đến khi tôi bị lây nhiễm hải độc, cảm nhận được mình không còn nhiều thời gian, mới đặt nó… trên một vật trang trí trong nhà Thu Sơn. Đây là thứ người mẹ đã mất của cậu ấy để lại, hẳn sẽ không tùy tiện vứt đi. Thân đao gãy, trong ba năm tôi ngây ngây ngơ ngơ, luôn không có ý thức gì, tận đến một tháng trước mới nhớ ra…”
Thịnh Linh Uyên đột nhiên ngắt ngang, tốc độ nói nhanh đến gần như không giống hắn: “Khí linh nghịch thiên mà sinh nghĩa là gì? Ngươi và khí linh khác có gì bất đồng?”
[1] 1 thước = 33,33cm.
Beta: Phong Lưu Quân
Đó là một con búp bê nam, dài khoảng hơn hai thước[1], tóc rẽ ngôi giữa, mặc âu phục màu trắng, giống một cán bộ thôn tham dự lễ cưới, để nằm sẽ nhắm mắt. Rất lâu trước kia, nó từng thịnh hành một thời gian một cách lạ lùng. Tân hôn, nhà có trẻ con, bạn bè người thân đến không biết nên tặng gì, đều mang một con như vậy làm quà.
Nhìn nó đã hết sức tang thương, tính theo tuổi, đây cũng là một con búp bê “đến tuổi trung niên” rồi.
Đôi mắt nhựa của búp bê lăn theo động tác của nó, bên trong dường như có ánh sáng, nó muốn chạy mà bị Yên Thu Sơn nắm chặt. Thế là búp bê kia tứ chi co giật một chút, bỗng nhiên không nhúc nhích nữa, hình như là thứ khống chế nó chạy rồi.
Thịnh Linh Uyên từ bên trên nhìn xuống, tập trung ánh mắt lên người con búp bê đó, nghĩ thầm: “Hửm? Một thông tâm thảo?”
Hắn không biết Yên Thu Sơn là mắc mưu ai, cho dù đao linh Tri Xuân đã bị lôi hình trước mặt hắn, một trăm lẻ tám thân đao kiếm tổn thất hết, hắn cũng cố chấp cho rằng đao linh còn quanh quẩn trên nhân gian, chỉ là do một số nguyên nhân mà không chịu hiện thân gặp nhau. Vậy nên mới cố ý tiết lộ hành tung của mình trên đường trở về, cố ý đẩy mình vào cảnh nguy hiểm, muốn “ép” đao linh Tri Xuân ra.
“Liều lĩnh quá.” Bệ hạ thầm thở dài trong lòng.
Có người phá rối, con trăn trên mặt đất phun ra sương mù dày đặc đánh yểm trợ, hai con rối thì tách ra chui vào cây cối bốn phía, lấy tán cây làm khiên, tránh công kích đến từ trên trời, thình lình dùng đạn nổ bắn tới Tuyên Cơ.
Đạn nổ ngắm thẳng vào đầu hắn, Tuyên Cơ chợt nghiêng người, đôi cánh chở Thịnh Linh Uyên lại vẫn giữ bằng như kỳ tích, vô cùng vững chắc, đảm bảo cho bệ hạ có thể uống trà trên cánh hắn.
Né một viên đạn nổ, hắn giơ tay bắt lấy một viên khác. Đạn nổ gặp lực cản lập tức muốn nổ, mới tóe ra một ít tia lửa đã bị một quả cầu lửa trong lòng bàn tay hắn nuốt chửng. Nó nổ tung trong quả cầu lửa, khiến kích cỡ quả cầu lửa từ quả tạ ném biến thành quả bóng rổ, bị Tuyên Cơ xoay tay đẩy lại xuống, “Trả lại cho bọn mày!”
“Uỳnh” một tiếng, quả cầu lửa đập vào đầu con trăn, đốt từ đầu tới đuôi, tia lửa nhảy nhót trên khung xương, còn rất đẹp mắt.
Lần này, Vương Trạch đã bắt kịp nhịp điệu, trên đuôi xe hắn treo hai thùng nước, nước trong bị hắn hút lên giữa không trung, dùng sức người biến thành hơi nước. Hắn như một máy tăng độ ẩm công suất lớn, lấy hắn làm trung tâm, bọt nước nhỏ tung ra ngoài, dính lên sương mù bẩn thỉu con trăn phun ra, đổ một trận mưa bùn bay lung tung trong phạm vi cục bộ.
Tuyên Cơ “hắt xì” một tiếng, ghét bỏ bay cao hơn, cảm thấy đám tôm cá tươi này thật bất lịch sự.
Thịnh Linh Uyên chẳng thèm nhúng tay, mặc hai vị “thủy hỏa bất dung” này bận rộn kéo chân nhau.
Hắn nhìn Yên Thu Sơn, cảm thấy đáng thương, nhưng cũng thấy hơi phiền. Thịnh Linh Uyên cả đời đã gặp quá nhiều người, quá nhiều nhân tính, tốt bình thường và ác bình thường, hắn nhìn vào mắt, trong lòng đều không lay chuyển lắm, hiếm khi nảy sinh cảm xúc phiền chán đối với cái gì.
Thịnh Linh Uyên hiểu, hắn có cảm xúc phiền chán với Yên Thu Sơn, không vì cái gì khác, là bởi vì sự đáng thương không chịu từ bỏ của người này gợi lên chuyện hắn không muốn nhớ lại.
Trước kia, hắn từng nghe nói có một số người đứt tay đứt chân, một số bộ phận của cơ thể rõ ràng đã không còn, mà rất nhiều năm sau còn thường xuyên đau nhói, dường như chi gãy vẫn ở đó. Chắc giữa kiếm linh và người cầm kiếm thân mật đến mức độ nhất định cũng sẽ như vậy, cho dù bản thân đao kiếm không còn, người cũng luôn có ảo giác, dường như linh còn bên cạnh, chỉ là mình không nhìn thấy mà thôi.
Yên Thu Sơn là như thế.
Hắn cũng là như thế.
Sau khi sửa thiên ma kiếm thất bại, hắn một dạo nhốt Vi Vân trong Độ Lăng cung, mỗi tháng rút máu trong ngực, ép Vi Vân thử hết lần này đến lần khác, luyện lại hết lần này đến lần khác.
Thiên ma kiếm miễn cưỡng nối lại kia vẫn có cộng cảm với hắn, chỉ là bên trong không còn một tiểu kiếm linh ngốc nghếch, tự tiện quyết định cắt đứt cảm giác đau của hắn. Mỗi một lần kiếm sắt bị bỏ vào lò luyện, hắn đều có thể biết rõ “bị rèn” là cảm giác gì. Hắn chờ mong có thể bắt được một chút hơi thở quen thuộc, có khi chỉ là tra tấn trống rỗng, có khi lại sẽ xuất hiện ảo giác, dường như có người đang ôm chặt hắn, đôi tay như đúc bằng sắt…
Đương nhiên, đây đều là sự mơ màng do đau khổ tạo nên mà thôi. Nếu kiếm linh kém cỏi của hắn còn, không biết đã khóc thê thảm cỡ nào rồi, chắc chắn sẽ không im lặng chẳng nói một lời như vậy.
Mà ảo giác ấy như một chút vị ngọt, không ngừng dụ dỗ hắn – thêm một lần nữa… nhỡ đâu thành công thì sao?
Chúng biến hắn thành một con bạc đáng buồn, mù quáng chờ mong lần tiếp theo sẽ may mắn.
Thịnh Linh Uyên giơ tay cầm một chiếc lông vũ bay xuống từ trên người Tuyên Cơ, lật cổ tay, lông vũ phóng xuống như một mũi tên, ghim trúng vào một con rối đang tới gần Yên Thu Sơn từ sau lưng, cắm vào đỉnh đầu nó, lại xuyên qua trán.
Lông vũ gặp gỗ như củi khô gặp lửa mạnh, lập tức bốc cháy. Con rối hét thảm một tiếng, nhảy loạn trong ngọn lửa.
“Ôi, tạ ơn bệ hạ…”
“Người và đao yêu nhau, vốn là hoang đường.” Thịnh Linh Uyên khoanh tay trước ngực, mở miệng nói, “Các ngươi định cứ để hắn tiếp tục như vậy?”
Tuyên Cơ vốn bay rất vững vàng chợt run lên, suýt nữa bị một viên đạn nổ bắn trúng.
Tuyên Cơ trầm mặc một lúc lâu, tiếng nói như bị gió thổi khô: “Hoang đường chỗ nào?”
Ngữ khí của Thịnh Linh Uyên như một khối u ác tính phong kiến ương ngạnh không chịu tan, hắn nói: “Bất luân.”
Bởi vì không cùng một tộc.
Thần hồn điên đảo vì một người, mọi người sẽ gán cho cái mác “đa tình”, gọi đây là “không yêu giang sơn yêu mỹ nhân”. Dốc hết tất cả vì một thanh kiếm, mọi người sẽ chỉ nói hắn điên rồi.
“Bất nghĩa.”
Cho dù có thể bên nhau cả cuộc đời này thì thế nào đây?
Đám khí linh cứng nhắc đó coi là thật thì làm thế nào?
Nhục thể phàm thai chung quy phải xuống đất vàng, chỉ để lại một thanh đao kiếm, trường tồn muôn đời. Không thể cùng bạc đầu, làm sao có thể giai lão?
“Không biết điều.”
Khí linh đều là bị sức mạnh bên ngoài giam cầm trong đồ vật, người không ra người, ma không ra ma. Không tự thân cảm nhận nỗi khổ “rèn kiếm”, có lẽ hắn mãi mãi không tưởng tượng được những khí linh này đã trải qua những gì khi “thành khí”. Đôi lúc, hắn sẽ nằm mơ, mơ thấy kiếm linh của hắn lạnh lùng nói “Ngươi thả ta đi đi”. Trong mơ hắn rất vui vẻ, bởi vì có thể phóng túng ảo tưởng, tưởng tượng thiên ma kiếm linh của hắn còn sống, chỉ là đã thoát ly thân kiếm, từ đây tự do tự tại, thảo nào không chịu trở về để bị trói buộc nữa. Suy nghĩ như vậy, tiểu kiếm linh vô lương tâm kia không đến gặp hắn, cũng có thể hiểu được.
Hắn lừa mình thành công như vậy, đạt được một chút an ủi, thế là nửa đêm về sáng có thể ngủ yên một giấc trong dư hương của kinh hồn.
Nếu đao linh Tri Xuân thật sự còn sống… Thịnh Linh Uyên nhìn Yên Thu Sơn tứ chi chạm đất, thảm hại vô cùng, thầm nghĩ: “Nhìn thấy người này nhất định muốn nhét mình về thân đao một lần nữa, có lẽ cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ vì được yêu thương đâu.”
“Quá khó coi…” Thịnh Linh Uyên chưa nói xong câu cuối cùng, Tuyên Cơ đã như rốt cuộc không thể nhịn được nữa, bỗng chốc hạ xuống, hất hắn từ trên lưng mình xuống.
Sau đó, Tuyên Cơ chợt quay người trên không trung, đón lấy Thịnh Linh Uyên đang rơi tự do, ôm hắn từ trên trời đáp xuống, vừa rơi xuống đất liền lạnh lùng đẩy người trong lòng ra ngoài.
Thuận thế quỳ một gối xuống, hắn đưa tay ấn mặt đất một cái.
Một đồ đằng hình ngọn lửa bay lên từ trán và dưới chân hắn, lao ra bốn phương tám hướng. Mặt mày Tuyên Cơ nặng trĩu, hắn một tay kết ấn, ánh sáng chói mắt toát ra từ đầu ngón tay hắn.
Vương Trạch bên cạnh trong phút chốc sinh lòng sợ hãi, đột nhiên cảm thấy người trước mắt rất xa lạ, giống một thần ma xa xôi.
Một tiếng “xoẹt” khẽ vang lên, giống như là có người quẹt một que diêm nhỏ, nhiệt độ kinh khủng lan tràn ra, lướt qua Vương Trạch và Yên Thu Sơn, bùng cháy men theo đồ đằng ngọn lửa.
Mấy con rối trốn đông trốn tây đồng thời nhảy ra khỏi bụi cây, biến thành mấy người lửa, chớp mắt hóa thành tro tàn.
Mà trên cỏ cây bốn bề không dính lấy một đốm lửa!
Vương Trạch rùng mình… hắn nhớ lần trước ở Đông Xuyên, Tuyên Cơ còn bởi vì không dám phóng hỏa trong rừng mà bị A Lạc Tân đuổi rất thảm hại.
Đây là kỹ năng hắn học được từ khi nào?
Chênh lệch nhiệt độ mạnh khiến không khí ngưng trệ bắt đầu lưu động, gió cuốn bụi mù. Vương Trạch có cảm giác hình như mình nhìn thấy một vòng khói trắng chui vào huyệt thái dương Tuyên Cơ. Vương Trạch nhắm mắt lắc đầu một cái, trước mắt lại không còn gì nữa.
Trong rừng yên tĩnh như chết chóc, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở hồng hộc như cái bễ hỏng của Yên Thu Sơn. Thần trí hắn mơ hồ, tay vẫn nắm chặt con búp bê kia, giữa bụi đất mịt mù, ba người sáu con mắt khác đều tập trung vào con búp bê ấy.
“Đội trưởng Yên nói…”, Vương Trạch hơi do dự, dè dặt nhìn Tuyên Cơ một cái như đọc kiểm điểm, “làm vậy có thể dụ Tri Xuân ra, bảo tôi phối hợp. Tôi phối hợp rồi, nhưng…”
“Nhưng hắn không biết lại dẫn yêu nghiệt phương nào tới?” Thịnh Linh Uyên khoát tay, một làn sương đen bẻ tay Yên Thu Sơn ra, treo con búp bê kia lên.
Đôi mắt Yên Thu Sơn tích tắc tỉnh táo lại, hắn gắng gượng phát ra một tiếng nghẹn ngào, nhưng vẫn không thể bò dậy.
Thịnh Linh Uyên cách đó một khoảng trói gô con búp bê kia lại bằng sương đen, đưa tay chạm lên ấn đường nó. Lớp da bằng nhựa ố vàng theo đó nứt ra, Vương Trạch thấy mà hãi hùng khiếp vía. Yên Thu Sơn kia không biết là sức lực từ đâu đến, lại mở mắt ra, đôi mắt vẫn chưa chuẩn tiêu cự, đã chống mình dậy, bò tới con búp bê ấy.
Vương Trạch vội vàng chạy tới, “Đội trưởng Yên, anh đừng cử động!”
“Nghỉ một chút đi.” Thịnh Linh Uyên không nhìn hắn, lạnh lẽo nói, “Đây là một thông tâm thảo mà thôi, thứ bám trên người đã chạy rồi.”
“Rắc” một tiếng, da mặt búp bê bị hắn tách làm đôi, sọ não nứt ra, bên trong đeo một mộc bài nhỏ. Thịnh Linh Uyên vẫy tay, mộc bài theo đó rơi vào lòng bàn tay hắn, quả nhiên, bên trên là chú văn thông tâm thảo. Thịnh Linh Uyên cười khẩy, “Trò vặt…”
Song ngay lập tức, hắn đã thấy rõ tấm mộc bài ấy, biểu cảm không chút để ý bỗng nhiên cứng lại.
“Kim ô vũ mộc…”
Kim ô vũ mộc là một loại thần mộc cao sơn nhân từng tiến cống năm xưa, toàn thân đen nhánh, thay đổi góc độ dưới ánh mặt trời, có thể trông thấy tơ vàng thành dải trên đó, tính chất như lông vũ, bởi vậy mới có tên này. Loại gỗ này rất cứng, nước lửa không xâm nhập được, có thể nhận chủ, trên có thể khắc một số phù chú mà gỗ phàm sắt thường không chịu được.
Tương truyền, loại gỗ này sống dưới biển sâu, cần giao nhân dùng tiếng ca chuyên tâm tưới tắm, mấy ngàn năm mới cao lên một đoạn ngắn tùy tâm trạng. Sau khi giao nhân diệt tộc, trên đời không còn kim ô vũ mộc nữa, khúc cuối cùng đã hiến cho nhân tộc lúc Vi Dục vương quy hàng rồi.
Thịnh Linh Uyên dùng một đoạn làm vỏ thiên ma kiếm, sau đó bị hủy cùng thân kiếm. Một ít đầu thừa đuôi thẹo còn lại được làm thành lệnh bài miễn tử, trên có phù chú phòng hộ cực mạnh, do Thịnh Linh Uyên tự tay khắc, có thể đỡ một đòn toàn lực khi thịnh nộ của mình. Hắn tổng cộng cho đi hai tấm, Thái tử một tấm… một tấm còn lại ở chỗ Vi Vân.
Tấm mộc bài ấy mấy ngàn năm không mục không nát, một mặt khắc một dòng chú văn thông tâm thảo vụng về, một mặt khác là “phù chú miễn tử” hắn tự mình để lại, chính là tấm hắn cho Vi Vân.
Chủ cũ đã chết, nhưng phù chú vẫn không mất đi hiệu lực, nét bút sắc bén chưa mảy may phai màu.
Tại sao lệnh bài miễn tử của Vi Vân lại ở đây?
Kim ô vũ mộc nhận chủ, trừ phi chủ cũ tặng lại nó cho người khác, nếu không gỗ thà rằng hủy thân cũng không thể lưu thêm dấu vết của người khác nữa. Nói cách khác, Vi Vân trước khi chết đã tặng mộc bài cho người khắc chú văn thông tâm thảo này.
Là ai? Đao linh thần bí hắn luyện thành cuối cùng sao?
Không… Tri Xuân đã chết rồi, làm sao bây giờ còn có thể dùng thông tâm thảo điều khiển con rối?
Không lý nào đao linh như vậy mà vẫn chưa chết, nếu thật sự có thể, tại sao Vi Vân không thể sửa được thiên ma kiếm?
Vi Vân đã phát huyết thệ, không thể lừa hắn.
Không thể…
Trong đây dường như cất giấu một chân tướng hãi người, với sự thông minh của Thịnh Linh Uyên, trong tích tắc đã mơ hồ đoán được điều gì đó. Nhưng hắn không dám chạm đến, nỗi sợ hãi hơn ba ngàn năm không trải nghiệm nháy mắt cuốn đến, hắn không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm tấm mộc bài kia, trên khuôn mặt quen đeo mặt nạ không để lộ chút biểu cảm nào, cứng đờ như một tảng đá.
Song vào mắt người khác, hắn chỉ cúi đầu, thừ người nhìn một tấm mộc bài.
“Cái đó…”, Vương Trạch để Yên Thu Sơn dựa lên một gốc cây, rướn cổ nhìn, “rốt cuộc là thứ gì, chúng ta chuyền nhau xem một chút đi?”
Thịnh Linh Uyên không lên tiếng, cũng không phản đối. Vương Trạch cầm sợi dây thừng trên mộc bài, cứ thế to gan lớn mật xách mộc bài trong tay hắn đi, “Ôi, tôi thi phù chú không đạt, Chủ nhiệm Tuyên, trên này viết gì vậy… Ô, ông có chuyện gì thế, không thu phép thần thông về được à? Đáng sợ quá.”
Ngọn lửa trên trán Tuyên Cơ thế mà vẫn còn, ngay cả vòng ngoài tròng đen dường như cũng viền một tầng rìa màu ngọn lửa.
Trong đầu hắn hiện lên ký ức lộn xộn không đúng lúc, hầu như khó có thể tập trung sự chú ý, nhất thời, sát khí thuộc về quá khứ của thiên ma kiếm tắm máu mà sinh trong hỗn chiến cũng lộ ra.
Kim ô vũ mộc, tấm Vi Vân đại sư đeo bên hông, Tuyên Cơ đã nhớ ra… Hắn nhớ tấm lệnh bài này, theo từng phát đập đầu của Vi Vân, kim ô vũ mộc đập lên đá phiến Độ Lăng cung, réo rắt như chim hót.
“Bệ hạ, nô vô năng, ngài lấy thủ cấp nô đi, không thể thử nữa! Ngài không thể tiếp tục như vậy!” Vi Vân run run tháo lệnh bài miễn tử, giơ cao qua đầu, “Thiên ma kiếm không…”
“Ra ngoài.” Phía trong màn tẩm điện, Thịnh Linh Uyên nói khàn khàn.
“Bệ…” Không đợi Vi Vân lại mở miệng, một bàn tay đầm đìa máu tươi từ trong màn giường nhiều tầng giơ ra, phất nhẹ, Vi Vân lập tức bị cuốn nhẹ tênh ra khỏi cung điện.
Tuyên Cơ nhìn thấy trên bàn tay ấy có dấu răng rỉ máu, móng tay cắt cực gọn trên năm ngón tay gần nát hết.
Nhìn thấy mà đau lòng, Tuyên Cơ nhớ rõ mình vây quanh người ấy, ngăn cản hắn, cầu xin hắn, nổi giận với hắn, thậm chí không thèm lựa lời lớn tiếng gào vào tai hắn: “Ngươi muốn nhốt ta trong kiếm như vậy? Ngô hoàng bệ hạ, xin thương xót, thả ta đi đi!”
Nhưng bất kể như thế nào, Linh Uyên đều không nghe thấy.
Hắn kiệt sức rã rời, cuối cùng chỉ có thể ôm chặt… ôm thật chặt người mà hắn không thể chạm đến nữa vào lòng.
Tuyên Cơ gần như không dám nhìn lại, bóp mạnh trán một cái. Hắn giơ tay nhận lấy mộc bài từ tay Vương Trạch, nhét lại vào đầu con búp bê, nói: “Ra đây.”
Búp bê không có động tĩnh.
Áp lực vô hình từ trên người Tuyên Cơ tỏa ra, đó là kiếm khí từng chém đầu yêu vương, dẫu cho bị ẩn sâu dưới Xích Uyên ba ngàn năm, vẫn khiến người ta kinh hồn táng đảm. Tuyên Cơ lạnh lùng khép lại vết rách trên đầu búp bê, “Đừng trốn nữa, đao linh, tôi cảm nhận thấy anh.”
Một lúc lâu, con búp bê không chút sức sống hơi ngọ nguậy, đôi mắt bằng nhựa một lần nữa sống dậy.
Vương Trạch há hốc miệng nhìn, hơi run run, “Đao… đao linh? Anh thật sự là Tri Xuân… không, không phải búp bê ma trong Dead Silence… đúng, đúng chứ? Không không không… anh không cần nhìn tôi cười, chúng ta cứ giữ nguyên khuôn mặt không biểu cảm là được.”
“Tôi luôn cảm thấy kỳ lạ, đao Tri Xuân mất trộm rốt cuộc là do ai làm,” Tuyên Cơ nói, “kẻ trộm đao chẳng lẽ cũng là vì sửa thanh đao gãy? Nhưng dựa theo chút thường thức nông cạn của tôi, sửa đao gãy ít nhất phải gom đủ tất cả các mảnh vỡ, mà mọi người đều biết, bởi vì năm đó Lão Tiêu nới lỏng, ngoại trừ tầng sáu mươi dưới lòng đất của Tổng cục, trên người Đội trưởng Yên vẫn giữ một mảnh. Anh ta một thân một mình, lấy đồ trên người anh ta dù sao cũng dễ hơn lẻn vào Tổng cục chứ, tại sao không ai động vào mảnh này của anh ta?”
Vương Trạch sững sờ hỏi: “Đúng vậy, tại sao?”
“Bởi vì ngoại trừ mục đích sửa đao gãy, kẻ trộm đao còn có khả năng là muốn ngăn cản chúng ta tìm đủ thân đao.” Tuyên Cơ chậm rãi nói, “Ở trên biển, anh nói khoảng một tháng trước, anh khôi phục một chút ý thức, đi đến mộ cao sơn vương tử, cảm nhận thấy thân đao kiếm của mình, khắc âm trầm tế văn triệu hoán Vi Dục vương. Anh dùng cái gì khắc? Đao linh là khí linh, rời khỏi thân đao, cho dù có thể sống, sinh linh cũng sẽ không cảm nhận được sự tồn tại của anh, anh không thể chạm vào bất cứ thứ gì trên thế giới này.”
Thịnh Linh Uyên ngẩng phắt đầu lên, nghe thấy câu “sinh linh sẽ không cảm nhận được sự tồn tại của anh”, lông mi của hắn hơi rung rung, tựa như không kham nổi gánh nặng vậy.
“Anh dùng thông tâm thảo – bí thuật của vu nhân thượng cổ, khắc âm trầm tế văn, cũng dùng thông tâm thảo điều khiển thân búp bê,” Tuyên Cơ tiếp tục nói. “Đội trưởng Yên quá thân mật với anh, anh ta có thể mơ hồ cảm nhận được dấu vết anh để lại. Không khéo là, thông tâm thảo đã thất truyền, mà đám Ngọc bà bà không biết học được từ đâu một chút da lông của thông tâm thảo, dùng nó điều khiển con rối, thế cho nên Đội trưởng Yên cảm nhận thấy mùi tương tự trên người rối gỗ nữ, tưởng lầm anh có liên quan gì với bên phía Ngọc bà bà. Hãy nói chuyện rõ ràng đi, Tri Xuân, lần này để gặp anh, anh ta đã dẫn Ngọc bà bà đến tự giết mình, lần sau không chắc còn có thể làm ra chuyện gì đâu.”
Vương Trạch lôi túi cấp cứu trên mô-tô xuống, cho Yên Thu Sơn uống một chút nước muối. Tay chân hắn vụng về, suýt nữa làm Đội trưởng Yên chết sặc, Yên Thu Sơn kiềm chế mà ho khan, Tri Xuân bám trên búp bê vô thức đi vài bước tới hắn, lại hoang mang dừng chân.
“Thông tâm thảo là do… ‘cha’ tôi để lại cho tôi.” Rất lâu sau, trong búp bê mới phát ra tiếng người.
“Cha anh là…”
“Người rèn tôi.” Tri Xuân nói, “Cao sơn vương tử Vi Vân, tôi sinh ra trên xác của người, cha để lại di thư và mộc bài, nói loại khí linh nghịch thiên mà sinh như tôi không như những loại khác, một ngày nào đó khí thân vỡ nát, có lẽ tôi sẽ không tiêu vong, bởi vậy bảo tôi dùng kim ô vũ mộc giữ lại thông tâm thảo chú, để phòng điều bất trắc. Thông tâm thảo chú ấy trước kia tôi luôn giấu trên người, bởi vì mang điềm gở nên chưa từng nói với người khác. Cho đến khi tôi bị lây nhiễm hải độc, cảm nhận được mình không còn nhiều thời gian, mới đặt nó… trên một vật trang trí trong nhà Thu Sơn. Đây là thứ người mẹ đã mất của cậu ấy để lại, hẳn sẽ không tùy tiện vứt đi. Thân đao gãy, trong ba năm tôi ngây ngây ngơ ngơ, luôn không có ý thức gì, tận đến một tháng trước mới nhớ ra…”
Thịnh Linh Uyên đột nhiên ngắt ngang, tốc độ nói nhanh đến gần như không giống hắn: “Khí linh nghịch thiên mà sinh nghĩa là gì? Ngươi và khí linh khác có gì bất đồng?”
[1] 1 thước = 33,33cm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất