Chương 11
Cậu lảo đảo mà bước về ngôi nhà. Nghĩ thể nào hắn cũng nổi trận lôi đình mà cho cậu một trận nên thân, nghĩ tới cảnh hồi nãy trong khách sạn... không ngờ lại xanh cả mặt ra mà xin lỗi người ta sau đó liền chạy vèo ra khỏi phòng mà đi về nhà. Đang đi bị rượu mạnh làm cho cồn cào bụng mà không khỏi đứng bên đường nôn khang một hồi mới bắt đầu tiếp tục đi về nhà.
Vừa mở cửa vào cậu thấy cả căn nhà đều tối đen liền cởi giày ra mà chậm rãi bước tới phòng. Hắn thấy cậu về, không đợi cậu nói nhiều liền nắm lấy tay cậu lên giường đè xuống. Nghiến răng nói
"Em cũng có gan bước về đây nhỉ?? Chơi hắn đến 3h sáng mới về à? Chơi sướng đến thế hả??"
Cậu nghe vậy đôi mắt còn đang nheo nheo lại liền bất ngờ... nãy giờ mình đi bộ một tiếng hơn rồi ư... sau đó không để ý đến hắn, gạt hắn ra tính đi tới tủ quần áo lấy đồ thay thì liền nhìn thấy tủ kiếng bị hắn đập nát, nghĩ đến khuôn mặt hắn lúc đấy làm cậu không khỏi nhếch miệng cười. Cậu chỉ là một đứa thay thế thôi mà, hắn có cần làm quá lên thế không? Hay là cãi nhau với Tú Triệt nhỉ?? Cậu thầm nghĩ.
Sau đấy bước qua khỏi đống kiếng vỡ, lại tủ quần áo lục lọi một hồi. Vừa cởi áo ra để thay vừa nói
"Mai tôi sẽ dọn cái đống này, anh về phòng anh đi. Ở đây sáng mai dậy dễ sơ sẩy đạp trúng" rồi tay tiếp tục cởi ra mà thay cái quần thể thao vào. Cậu mệt lắm rồi, cậu không muốn nghe hắn lải nhải, cậu không muốn đi tắm, cậu không muốn suy nghĩ về chuyện của hắn với Tú Triệt nữa. Cậu thực sự qúa mệt mỏi rồi. Hắn đứng dậy, thấy cậu thờ ơ vậy liền bực mình mắng tiếp
"Em con mẹ nó, đừng có mà lơ tôi. Em dám lên giường với thằng khác??"
Cậu đến lúc liền bật cười một hồi mới lau giọt nước bên khóe mắt mà cười nhạt trả lời lại hắn
"Tại sao tôi không dám??"
"Em con mẹ nó đang ở với tôi. Tốt nhất biết thân biết phận đi" hắn vừa chửi vừa nắm lấy cổ áo cậu
Cậu cũng điên tiết mà nắm lại cổ áo hắn rống
"Anh rõ ràng cũng chỉ là bạn giường thôi mà! Không phải mấy năm trước đã nói rõ ràng rồi sao? Anh con mẹ nó nghĩ tôi muốn ở lại cái chỗ chết tiệt này chắc. Anh giữ biết bao nhiêu hình của tôi? Anh hăm dọa tôi bao nhiêu lần, rốt cuộc cũng để thay thế thằng ch* Tú Triệt thôi mà"
Hắn lập tức nắm lấy cái cổ nhỏ của cậu mà nghiến răng
"Đừng có mà nhắc cái tên đó ở đây"
Cậu cười nhạt, mắt lơ đễnh mà nhìn thẳng vào hắn
"Đấy, mới nhắc tên thôi đã muốn cho tôi thừa chết thiếu sống rồi mà"
Hắn chịu không nổi lời châm chọc của cậu, tại sao hôm nay cậu dám cãi hắn... tại rượu, hay tại chuyện gì khác. Vừa nhắc tới chuyện gì khác làm hắn trong lòng không khỏi ngưa ngáy về chuyện hắn lên giường cùng Tú Triệt. Hắn lạnh giọng hỏi
"Rốt cuộc em muốn gì? Uống rượu vào thì đừng tưởng muốn càn quấy gì thì càn quấy"
"Hah... " cậu cười nhẹ một tiếng, nắm cánh tay hắn đang bóp lây cái cổ của mình nói. "Chính là muốn anh buông tha tôi."
"Không" hắn trả lời dứt khoát làm cậu hoảng hồn vì câu trả lời không mong đợi. Chẳng lẽ hán muốn vừa quen Tú Triệt vừa muốn cậu làm tiểu tình nhân của hắn chắc! Cậu càng siết chặt tay hắn hơn, trừng mắt nói
"Mẹ nó, anh cũng đã lên giường với Tú Triệt rồi. Đạt được thứ anh muốn rồi thì còn không buông tha tôi?? Thật sự tôi còn không biết mình... đã nợ anh những gì... mà phải chịu khổ lâu như vậy... anh... làm ơn cho tôi một con đường đi... tôi... mệt rồi." Nói dứt câu xong cậu cũng mệt lả người mà ngất trên thân thể hắn.
Hắn ngạc nhiên không phản ứng kịp liền ôm lấy cậu mà hoảng sợ... "Con mẹ nó. Sao em ấy lại biết chuyện này, sao em ấy lại biết được chứ. Muốn tôi buông tha ư?? Cho dù có chết cũng không buông tha em. Em dám lên giường với thằng khác, đã vậy còn say rượu về nhà gây chuyện với tôi. Xem tôi trừng phạt em như thế nào!!"
Tuy trừng phạt cậu hắn vẫn sẽ trừng phạt. Nhưng sao hắn vẫn cứ canh cánh lời nói của cậu trong lòng... rõ ràng nhu lời cậu nói. Hắn đối với cậu không biết có yêu hay không, đơn giản chính là hắn giam giữ cậu lại, dày vò cậu, tổn thương cậu.
Hắn cúi đầu nhìn người con trai đang thở mệt nhọc trong lòng mình mà mặt lạnh ẵm về phòng để cho cậu ngủ.
"SÁNG MAI LIỀN CHO EM GHI NHỚ RẰNG EM LÀ CỦA AI. VĨNH VIỄN KHÔNG CÓ CƠ HỘI TÁI PHẠM" hắn gằn giọng mà nói thầm bên tai cậu.
----End chương 11-----
Cẩu huyết ư?? Vấn đề tui viết ngu nhất ấy. Mong mấy thím sẽ cảm thấy thích a~
Cảm thấy khúc nào không hợp thì cứ góp ý a~ ???????? thương mấy thím ☺️☺️????????
Vừa mở cửa vào cậu thấy cả căn nhà đều tối đen liền cởi giày ra mà chậm rãi bước tới phòng. Hắn thấy cậu về, không đợi cậu nói nhiều liền nắm lấy tay cậu lên giường đè xuống. Nghiến răng nói
"Em cũng có gan bước về đây nhỉ?? Chơi hắn đến 3h sáng mới về à? Chơi sướng đến thế hả??"
Cậu nghe vậy đôi mắt còn đang nheo nheo lại liền bất ngờ... nãy giờ mình đi bộ một tiếng hơn rồi ư... sau đó không để ý đến hắn, gạt hắn ra tính đi tới tủ quần áo lấy đồ thay thì liền nhìn thấy tủ kiếng bị hắn đập nát, nghĩ đến khuôn mặt hắn lúc đấy làm cậu không khỏi nhếch miệng cười. Cậu chỉ là một đứa thay thế thôi mà, hắn có cần làm quá lên thế không? Hay là cãi nhau với Tú Triệt nhỉ?? Cậu thầm nghĩ.
Sau đấy bước qua khỏi đống kiếng vỡ, lại tủ quần áo lục lọi một hồi. Vừa cởi áo ra để thay vừa nói
"Mai tôi sẽ dọn cái đống này, anh về phòng anh đi. Ở đây sáng mai dậy dễ sơ sẩy đạp trúng" rồi tay tiếp tục cởi ra mà thay cái quần thể thao vào. Cậu mệt lắm rồi, cậu không muốn nghe hắn lải nhải, cậu không muốn đi tắm, cậu không muốn suy nghĩ về chuyện của hắn với Tú Triệt nữa. Cậu thực sự qúa mệt mỏi rồi. Hắn đứng dậy, thấy cậu thờ ơ vậy liền bực mình mắng tiếp
"Em con mẹ nó, đừng có mà lơ tôi. Em dám lên giường với thằng khác??"
Cậu đến lúc liền bật cười một hồi mới lau giọt nước bên khóe mắt mà cười nhạt trả lời lại hắn
"Tại sao tôi không dám??"
"Em con mẹ nó đang ở với tôi. Tốt nhất biết thân biết phận đi" hắn vừa chửi vừa nắm lấy cổ áo cậu
Cậu cũng điên tiết mà nắm lại cổ áo hắn rống
"Anh rõ ràng cũng chỉ là bạn giường thôi mà! Không phải mấy năm trước đã nói rõ ràng rồi sao? Anh con mẹ nó nghĩ tôi muốn ở lại cái chỗ chết tiệt này chắc. Anh giữ biết bao nhiêu hình của tôi? Anh hăm dọa tôi bao nhiêu lần, rốt cuộc cũng để thay thế thằng ch* Tú Triệt thôi mà"
Hắn lập tức nắm lấy cái cổ nhỏ của cậu mà nghiến răng
"Đừng có mà nhắc cái tên đó ở đây"
Cậu cười nhạt, mắt lơ đễnh mà nhìn thẳng vào hắn
"Đấy, mới nhắc tên thôi đã muốn cho tôi thừa chết thiếu sống rồi mà"
Hắn chịu không nổi lời châm chọc của cậu, tại sao hôm nay cậu dám cãi hắn... tại rượu, hay tại chuyện gì khác. Vừa nhắc tới chuyện gì khác làm hắn trong lòng không khỏi ngưa ngáy về chuyện hắn lên giường cùng Tú Triệt. Hắn lạnh giọng hỏi
"Rốt cuộc em muốn gì? Uống rượu vào thì đừng tưởng muốn càn quấy gì thì càn quấy"
"Hah... " cậu cười nhẹ một tiếng, nắm cánh tay hắn đang bóp lây cái cổ của mình nói. "Chính là muốn anh buông tha tôi."
"Không" hắn trả lời dứt khoát làm cậu hoảng hồn vì câu trả lời không mong đợi. Chẳng lẽ hán muốn vừa quen Tú Triệt vừa muốn cậu làm tiểu tình nhân của hắn chắc! Cậu càng siết chặt tay hắn hơn, trừng mắt nói
"Mẹ nó, anh cũng đã lên giường với Tú Triệt rồi. Đạt được thứ anh muốn rồi thì còn không buông tha tôi?? Thật sự tôi còn không biết mình... đã nợ anh những gì... mà phải chịu khổ lâu như vậy... anh... làm ơn cho tôi một con đường đi... tôi... mệt rồi." Nói dứt câu xong cậu cũng mệt lả người mà ngất trên thân thể hắn.
Hắn ngạc nhiên không phản ứng kịp liền ôm lấy cậu mà hoảng sợ... "Con mẹ nó. Sao em ấy lại biết chuyện này, sao em ấy lại biết được chứ. Muốn tôi buông tha ư?? Cho dù có chết cũng không buông tha em. Em dám lên giường với thằng khác, đã vậy còn say rượu về nhà gây chuyện với tôi. Xem tôi trừng phạt em như thế nào!!"
Tuy trừng phạt cậu hắn vẫn sẽ trừng phạt. Nhưng sao hắn vẫn cứ canh cánh lời nói của cậu trong lòng... rõ ràng nhu lời cậu nói. Hắn đối với cậu không biết có yêu hay không, đơn giản chính là hắn giam giữ cậu lại, dày vò cậu, tổn thương cậu.
Hắn cúi đầu nhìn người con trai đang thở mệt nhọc trong lòng mình mà mặt lạnh ẵm về phòng để cho cậu ngủ.
"SÁNG MAI LIỀN CHO EM GHI NHỚ RẰNG EM LÀ CỦA AI. VĨNH VIỄN KHÔNG CÓ CƠ HỘI TÁI PHẠM" hắn gằn giọng mà nói thầm bên tai cậu.
----End chương 11-----
Cẩu huyết ư?? Vấn đề tui viết ngu nhất ấy. Mong mấy thím sẽ cảm thấy thích a~
Cảm thấy khúc nào không hợp thì cứ góp ý a~ ???????? thương mấy thím ☺️☺️????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất