Liệu Anh Có Yêu Tôi

Chương 37

Trước Sau
   An Minh hoảng sợ nhìn hắn, nhưng Văn Chu không có dấu hiệu gì là sắp dừng cả. Bây giờ hắn đã giận đến đỉnh điểm, hắn không muốn buông tha cậu, không muốn cậu dùng cái giọng điệu đó nói với mình. 

  Văn Chu mạnh mẽ cưỡng ép An Minh, tay bắt đầu lần mò xuống quần cậu mà cởi ra, khi nơi đó cảm thấy trống trải làm cậu ngượng ngùng mà dùng tay che mặt đi, một phần cậu cũng không muốn nhìn mặt hắn trong tình huống này...

 "Ngoan, để tôi nhìn em" Hắn vừa gỡ tay cậu ra vừa hôn khẽ lên mu bàn tay gầy nhưng không hề yếu ớt chút nào này của cậu. Tay còn lại đã bắt đầu đâm nhẹ một ngón vào nơi tư mật. Cậu giật bắn người mà rên nhẹ một tiếng rồi lại ngượng chín mặt mà cắn môi dưới của mình để cho tiếng rên không vụt ra khỏi miệng mình nữa.

  Lâu lắm rồi An Minh mới có cảm giác bị dị vật xâm lấn vào nơi tư mật đằng sau, cậu cảm nhận được tay hắn trong cơ thể cậu, một ngón, hai ngón rồi ba ngón.... triệt để làm cho ý chí cậu bị ăn mòn. Hắn quá quen với từng ngóc ngách trong cơ thể An Minh rồi, nên đụng chạm một hồi cũng đụng được tới nơi mà mình muốn. Cảm thấy đủ rồi hắn mới rút ngón tay ra nơi nhỏ bé kia rồi lại cẩn thận nhìn nó một lần, sau đó mới đứng thẳng dậy cởi quần mình ra, đầu cậu nhỏ của hắn đặt ngay cửa động, hắn nhẹ giọng nói với cậu

  "Bảo bối ngoan nhé, em phải nhẹ giọng. Nếu không tôi không bảo đảm gì đâu nhé" 

  "Anh... cmn... vô AAAAAA sỉ... a ưmmm~~" Cậu chưa nói hết được một câu liền bị hắn thúc mạnh vào, sau đó lại từ từ kéo ra rồi lại đẩy vào thật sâu, làm cậu chống đỡ không nổi mà rên rỉ, hắn để cậu thích nghi với của mình một chút sau đó mới bắt đầu đưa đẩy.

 Sau một hồi hắn cùng cậu bắn ra, nhưng hắn chưa thỏa mãn, liền lôi cậu dậy mà "đại chiến ba trăm hiệp". Sau một lúc hắn bỗng dưng ngừng động làm cậu khóc không ra nước mắt, muốn chửi hắn rằng" cmn, đã xách súng ra trận mà còn dừng là sao?" nhưng ý nghĩ thôi, cậu chưa kịp nói hắn đã mở miệng trước rồi

  "ba... ba năm qua, em có cùng ai làm qua chưa? Trả lời được , tôi liền làm em sướng?" 

 Cậu đen mặt lại nhìn hắn, ba năm qua. Tìm cậu hắn cũng không tìm lấy một lần thì bây giờ lấy tư cách gì hỏi cậu câu này? An Minh có cảm giác muốn giết người mãnh liệt, nhưng cũng chỉ cười đểu mà trả lời Văn Chu

   "Tôi có làm với ai có liên quan đến anh sao?"



 "Tất nhiên là có rồi" Văn Chu thừa biết, nhưng hắn vẫn muốn hỏi, muốn nghe thừa nhận từ cậu "Lỡ em làm bậy bạ với ai rồi dính bệnh tôi làm sao biết được, chẳng phải tôi sẽ thành xui xẻo sao?"

  "Anh nếu sợ xui xẻo thì tốt nhất đừng chạm vào tôi, tôi cũng chẳng sạch sẽ gì cho cam đâu..."

Văn Chu nghe cậu nói vậy cũng chỉ khẽ nhíu mày, chậm rãi thúc nhẹ vào làm cậu sung sướng rồi lại im lặng không làm gì, hắn làm khuôn mặt đáng thương, đôi mắt ủ rũ nhìn cậu

  "Tôi không có ý nói em dơ bẩn... tôi chỉ muốn nghe em nói rằng em có làm với ai hay chưa thôi..."

   Sau đó lại chậm rãi thúc vào trong cậu, rồi chậm rãi kéo ra. Quá trình đó cứ lặp đi lặp lại làm An Minh thiếu chút nổi điên vì bị kìm nén, cậu biết hắn đang cố ý chỉnh cậu. Cơ thể mệt mỏi cùng mong muốn giải phóng đạt tới cực hạn nên cậu mặc kệ

  "Chưa!! Tôi chưa làm với ai cả, mau động đi.... Văn Chu ưmm~~ Tôi khó chịu... ư aaa" 

An Minh vừa dứt câu làm cho Văn Chu sung sướng không thôi mà bắt đầu tốc chiến, bên này An minh cũng ráng kiềm chế không rên quá to trong cơn sung sướng ập tới này, liền cắn mạnh vào vai hắn. Hắn vui vẻ để cậu cắn mà không hề thấy đau miếng nào, còn nhẹ nhàng hôn cậu, hôn cậu cho đến khi hắn bắn vào bên trong. Cậu cũng chỉ có thể nuốt tiếng rên rỉ đó vào bụng. 

  An Minh lả đi vì mệt, liền được Văn Chu ẵm vào nhà tắm mà tắm sơ qua cơ thể cho sạch sẽ và tránh cậu bị khó chịu vì thứ hắn bắn vào

 Sáng hôm sau cậu ôm thân thể đau nhức như bị xe cán qua của mình mà đi tiễn Jim, làm cho anh nhìn cậu với đôi mắt lo lắng không thôi, cậu cũng hết cách. Ráng an ủi Jim vài câu, nói rằng cậu không sao đâu rồi cùng anh ngồi đợi ở sân bay. Sau khi tiễn Jim đi, An Minh được Văn Chu đón về phòng lấy đồ rồi hắn nhanh chóng muốn cậu dọn qua chỗ hắn. Hắn sắp đợi hết nổi rồi, hắn muốn có cậu trong tầm mắt mình mọi lúc mọi nơi thôi...

--------End chương 36------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau