Chương 9
Hắn đến sân bay trễ gần 10', vừa bước vào tới cổng sân bay nhìn dong người tấp nập làm hắn nhất thời không biết kiếm người con trai kia ở chốn nào thì bỗng có tiếng nói phát ra sau lưng hắn
"Anh ra trễ đó nha~......" người con trai nọ ôm lấy cổ vai hắn mà nhõng nhẽo, hắn cũng cười cười lại nói
"Em thông báo trễ, gặp dạo này đường cũng đông lắm nên anh bị kẹt xe. Ra trễ gần 10' là còn may chán đấy."
"Ừm... em về nhà anh nhé!! Được không?" cả hai cùng nhau đi ra bãi đậu vừa nói, hắn nghe người con trai này nói vậy cũng ậm ừ vài tiếng rồi đồng ý. Lúc ngồi trên xe để chạy về ngôi nhà của hắn với An Minh cùng ở và hỏi
"Anh nghe nói em đi du học hết 5 năm lận mà, sao mới 3 năm lại về rồi??"
Người con trai đó nhìn qua hắn với vẻ mị hoặc mà cười nhẹ trả lời
"Nếu em nói em nhớ anh thì sao??"
Nghe xong câu đấy Văn Chu liền im lặng không nói lời nào, người con trai nọ cũng nhìn hắn cười cười sau đấy giả vờ chạm nhẹ vào tay hắn một cái sau đấy lại lần mò lên đến cổ áo hắn, gỡ bớt vài nút áo trên người hắn xong lại nói nhẹ nhàng
"Trời nóng mà anh mặt kín vầy không thấy mệt chắc!!" sau đấy lại chống cằm quay qua cửa sổ mà nhìn khung cảnh bên ngoài... ba năm rồi mới quay lại khu đất Trung Quốc này, nơi mà bản thân đã sinh ra và lớn lên cùng hắn.
Sau khi về tới nhà, người con trai nọ liền mở của bước vào nhà và ngồi phịch lên sofa nghỉ ngơi một xíu, sau đấy đừng lên đi tìm tủ lạnh để lấy nước. Đi ngang phòng ngủ thấy tươm tất như vầy liền tò mò, Văn Chu nổi tiếng bừa bộn... hôm nay thấy căn phòng này sạch sẽ, gọn gàng đến bất ngờ làm người con trai này tò mò mà bước vào coi. Sau đấy lại nói vọng ra hỏi hắn
"Có người khác ở đây nữa hả anh??"
Hắn ngẫm nghĩ một hồi rồi trả lời "Là bạn thôi, cậu ta gặp vài chuyện gia đình nên xin ở nhờ vài tháng."
Sau đấy hắn cũng bước vào phòng tiếp tục hỏi
"Em mới về nước, có muốn đi tắm cho tỉnh táo không? "
Lần này người con trai cười tà lại gần hắn ôm lấy hắn nói nhỏ vào tai
"Chúng ta có thể làm vài chuyện rồi cùng nhau tắm sau được không~~"
Phần dưới của hắn bắt đầu trướng lên. Người con trai nọ liền đẩy hắn lên giường, lần luọt cởi bỏ từng chiếc nút trên thân hình vạm vỡ đó của hắn, sau đấy lại tiếp tục cởi áo mình rồi lần mò xuống dưới quần mà ngậm lấy dương vật của hắn bắt đầu mút, đầu lưỡi linh hoạt của người con trai nọ liếm thêm một hồi làm hắn gầm nhẹ mà bắn ra, người con trai nọ không biết xấu hổ liền nuốt xuống. Vị thật đắng, sau đấy liền ghé đến tai hắn thì thầm.
"Anh cũng muốn em mà, đúng không? Tới đi nào"
Nhìn khuôn mặt dâm đãng của người hắn muốn có bấy lâu nay liền làm hắn nhịn không được, khóe miệng run run sau đấy đè chặt người con trai nọ xuống giường, tay bắt đầu thăm dò mật đạo. Ngón tay cứ liên tục ra vào làm người con trai nọ chịu không nổi rên lên rồi lại ráng đè nén xuống rồi lại bị hắn bức ép đến rên lên rồi bắn ra.
Hắn để người con trai nọ nằm sấp xuống mà bắt đầu ra vào mãnh liệt. Đây chính là người con trai hắn yêu suốt mấy năm, không hiểu sao bây giờ làm lại có cảm giác kì lạ, cảm giác như bị mất mát đi cái gì đó nhưng hắn không tài nào hiểu được...
Cùng lúc đó cậu vừa bước tới cửa nhà thì nghe những tiếng không được trong sáng cho lắm mà nhếch miệng cười khinh, đúng ra thì tối nay cậu tăng ca nên về trễ. Tính ghé nhà lấy thêm vài món đồ, ai dè lại nghe được một trận mây mưa của Văn Chu và thằng con trai khác, mà người đó không ai khác ngoài Tú Triệt. Cậu liền thoái lui bước ngược ra khỏi nhà mà hút thuốc. Nước mắt cứ thay nhau rơi, cậu cứ tưởng, cậu sẽ hận hắn đến xương tủy. Nhưng bây giờ cậu biết rằng, cậu còn yêu hắn rất nhiều. Nhưng tất cả chỉ là vô vọng thôi, dù cậu có lên giường với hắn cả trăm lần suốt mấy năm qua... thì chắc chắn cũng sẽ không bằng một đêm nay của hắn với Tú Triệt.
Cậu nghĩ rằng, nếu bây giờ hắn quay lại với Tú Triệt rồi... vậy thì cậu cũng không phải bị ràng buộc bên hắn nữa, đêm nay cậu quyết định đi uống thật say. Ngày mai về thu dọn đồ đạc là vừa.
Người ta có nói, khi tâm đau thì rượu chính là liều thuốc tốt nhất. Cậu vứt tàn thuốc xuống chà chà vài phát cho tắt đi rồi tiêu sái bước đi. Rốt cuộc thì cậu cũng hiểu, cả cuộc đời này. Dù cậu làm gì cũng sẽ không bao giờ được hắn yêu, sẽ không bao giờ so sánh nổi với Tú Triệt của hắn. Vậy thì lần này, triệt để để cậu biến mất thì tốt hơn. Hai người họ... giường cũng đã lên rồi thì dễ gì không hẹn hò. Cuối cùng thì tên khốn Văn Chu đó cũng đạt được mục đích rồi.
Cậu đứng giữa đường mà cười sảng khoái, cười đến nỗi khóc. Khóc vì chính bản thân mình lại cảm thấy đau đến vậy... cậu mệt mỏi rồi.
----end chương 9----
Thề!! Tui viết tui còn muốn chửi nó a~ .
Bà đây ngược chết tụi mày ahihi(-‿◦)
"Anh ra trễ đó nha~......" người con trai nọ ôm lấy cổ vai hắn mà nhõng nhẽo, hắn cũng cười cười lại nói
"Em thông báo trễ, gặp dạo này đường cũng đông lắm nên anh bị kẹt xe. Ra trễ gần 10' là còn may chán đấy."
"Ừm... em về nhà anh nhé!! Được không?" cả hai cùng nhau đi ra bãi đậu vừa nói, hắn nghe người con trai này nói vậy cũng ậm ừ vài tiếng rồi đồng ý. Lúc ngồi trên xe để chạy về ngôi nhà của hắn với An Minh cùng ở và hỏi
"Anh nghe nói em đi du học hết 5 năm lận mà, sao mới 3 năm lại về rồi??"
Người con trai đó nhìn qua hắn với vẻ mị hoặc mà cười nhẹ trả lời
"Nếu em nói em nhớ anh thì sao??"
Nghe xong câu đấy Văn Chu liền im lặng không nói lời nào, người con trai nọ cũng nhìn hắn cười cười sau đấy giả vờ chạm nhẹ vào tay hắn một cái sau đấy lại lần mò lên đến cổ áo hắn, gỡ bớt vài nút áo trên người hắn xong lại nói nhẹ nhàng
"Trời nóng mà anh mặt kín vầy không thấy mệt chắc!!" sau đấy lại chống cằm quay qua cửa sổ mà nhìn khung cảnh bên ngoài... ba năm rồi mới quay lại khu đất Trung Quốc này, nơi mà bản thân đã sinh ra và lớn lên cùng hắn.
Sau khi về tới nhà, người con trai nọ liền mở của bước vào nhà và ngồi phịch lên sofa nghỉ ngơi một xíu, sau đấy đừng lên đi tìm tủ lạnh để lấy nước. Đi ngang phòng ngủ thấy tươm tất như vầy liền tò mò, Văn Chu nổi tiếng bừa bộn... hôm nay thấy căn phòng này sạch sẽ, gọn gàng đến bất ngờ làm người con trai này tò mò mà bước vào coi. Sau đấy lại nói vọng ra hỏi hắn
"Có người khác ở đây nữa hả anh??"
Hắn ngẫm nghĩ một hồi rồi trả lời "Là bạn thôi, cậu ta gặp vài chuyện gia đình nên xin ở nhờ vài tháng."
Sau đấy hắn cũng bước vào phòng tiếp tục hỏi
"Em mới về nước, có muốn đi tắm cho tỉnh táo không? "
Lần này người con trai cười tà lại gần hắn ôm lấy hắn nói nhỏ vào tai
"Chúng ta có thể làm vài chuyện rồi cùng nhau tắm sau được không~~"
Phần dưới của hắn bắt đầu trướng lên. Người con trai nọ liền đẩy hắn lên giường, lần luọt cởi bỏ từng chiếc nút trên thân hình vạm vỡ đó của hắn, sau đấy lại tiếp tục cởi áo mình rồi lần mò xuống dưới quần mà ngậm lấy dương vật của hắn bắt đầu mút, đầu lưỡi linh hoạt của người con trai nọ liếm thêm một hồi làm hắn gầm nhẹ mà bắn ra, người con trai nọ không biết xấu hổ liền nuốt xuống. Vị thật đắng, sau đấy liền ghé đến tai hắn thì thầm.
"Anh cũng muốn em mà, đúng không? Tới đi nào"
Nhìn khuôn mặt dâm đãng của người hắn muốn có bấy lâu nay liền làm hắn nhịn không được, khóe miệng run run sau đấy đè chặt người con trai nọ xuống giường, tay bắt đầu thăm dò mật đạo. Ngón tay cứ liên tục ra vào làm người con trai nọ chịu không nổi rên lên rồi lại ráng đè nén xuống rồi lại bị hắn bức ép đến rên lên rồi bắn ra.
Hắn để người con trai nọ nằm sấp xuống mà bắt đầu ra vào mãnh liệt. Đây chính là người con trai hắn yêu suốt mấy năm, không hiểu sao bây giờ làm lại có cảm giác kì lạ, cảm giác như bị mất mát đi cái gì đó nhưng hắn không tài nào hiểu được...
Cùng lúc đó cậu vừa bước tới cửa nhà thì nghe những tiếng không được trong sáng cho lắm mà nhếch miệng cười khinh, đúng ra thì tối nay cậu tăng ca nên về trễ. Tính ghé nhà lấy thêm vài món đồ, ai dè lại nghe được một trận mây mưa của Văn Chu và thằng con trai khác, mà người đó không ai khác ngoài Tú Triệt. Cậu liền thoái lui bước ngược ra khỏi nhà mà hút thuốc. Nước mắt cứ thay nhau rơi, cậu cứ tưởng, cậu sẽ hận hắn đến xương tủy. Nhưng bây giờ cậu biết rằng, cậu còn yêu hắn rất nhiều. Nhưng tất cả chỉ là vô vọng thôi, dù cậu có lên giường với hắn cả trăm lần suốt mấy năm qua... thì chắc chắn cũng sẽ không bằng một đêm nay của hắn với Tú Triệt.
Cậu nghĩ rằng, nếu bây giờ hắn quay lại với Tú Triệt rồi... vậy thì cậu cũng không phải bị ràng buộc bên hắn nữa, đêm nay cậu quyết định đi uống thật say. Ngày mai về thu dọn đồ đạc là vừa.
Người ta có nói, khi tâm đau thì rượu chính là liều thuốc tốt nhất. Cậu vứt tàn thuốc xuống chà chà vài phát cho tắt đi rồi tiêu sái bước đi. Rốt cuộc thì cậu cũng hiểu, cả cuộc đời này. Dù cậu làm gì cũng sẽ không bao giờ được hắn yêu, sẽ không bao giờ so sánh nổi với Tú Triệt của hắn. Vậy thì lần này, triệt để để cậu biến mất thì tốt hơn. Hai người họ... giường cũng đã lên rồi thì dễ gì không hẹn hò. Cuối cùng thì tên khốn Văn Chu đó cũng đạt được mục đích rồi.
Cậu đứng giữa đường mà cười sảng khoái, cười đến nỗi khóc. Khóc vì chính bản thân mình lại cảm thấy đau đến vậy... cậu mệt mỏi rồi.
----end chương 9----
Thề!! Tui viết tui còn muốn chửi nó a~ .
Bà đây ngược chết tụi mày ahihi(-‿◦)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất