Chương 72: “Bản thân hai từ “người yêu” này mang theo sự lãng mạn rập khuôn, vừa tự tin lại vừa phóng khoáng.”
Lúc Đào Hiểu Đông kể với Thang Sách Ngôn chuyện này còn cảm thấy rất ấm lòng.
Thang Sách Ngôn hỏi anh: “Ai vậy?”
Đào Hiểu Đông miêu tả lại, lúc nhìn qua thẻ tên hình như cô ấy họ Lý. Thang Sách Ngôn nói hắn biết rồi: “Mềm lòng, hồi đầu tuần lúc học xem bệnh, khóc nhiều lắm.”
“Quá mềm lòng đôi khi không thích hợp làm bác sĩ.” Đào Hiểu Đông nói, “Ngày nào cũng rất khó chịu.”
“Nhìn nhiều rồi sẽ quen hơn.” Lúc Thang Sách Ngôn nói câu này không mang theo cảm xúc nào, bình tĩnh nói, “Có nhiều chuyện bất lực lắm.”
Đào Hiểu Đông cười hỏi: “Trong chuyện bất lực này có bao gồm em không?”
“Không bao gồm.” Thang Sách Ngôn nói, “Bao gồm Tiểu Nam, không bao gồm em.”
Đào Hiểu Đông nhìn hắn, hôm nay trong tay anh còn ôm một bó hoa.
Thang Sách Ngôn: “Em là RP thời kỳ đầu, ngày ngày sống dưới mí mắt anh, anh có gì mà bất lực chứ.”
Đào Hiểu Đông không đề phòng bị lời hắn đánh gục: “Đột nhiên ngầu ghê.”
“Đột nhiên?” Thang Sách Ngôn chau mày liếc mắt nhìn anh, “Em dùng từ này khiến anh cảm thấy không chính xác cho lắm.”
“Ngày nào cũng ngầu!” Đào Hiểu Đông cười không nhịn được, “Mỗi phút mỗi giây đều rất ngầu.”
Bởi vì chuyện này mà khoảng thời gian trước ngày nào Đào Hiểu Đông cũng u ám. Anh không tới chỗ Điền Nghị, khoảng thời gian ấy đều tự mình tiêu hóa cảm xúc tiêu cực.
Bây giờ tất cả đã ổn định rồi, cũng không thể tiếp tục bế tắc nữa.
Điền Nghị trông thấy anh thì bị dọa nhảy dựng lên: “Ông bị kích thích gì thế hả?”
Đào Hiểu Đông đội mũ lưỡi trai, tay ôm đứa bé, một tay đỡ mông một tay đỡ cổ, lần nào bế cũng cảm thấy sao mà nhỏ quá chừng, bởi vì đứa bé trong tay mà anh cũng trở nên dịu dàng hơn.
“Ông bị sao hả?” Điền Nghị bắt đầu truy hỏi ngọn nguồn, chau mày lại: “Đang tra hỏi ông đấy.”
“Nóng, hè tới nơi rồi.” Đào Hiểu Đông không để ý bảo, “Cạo cho mát.”
“Cạo cho mát mà ông còn đội mũ sùm sụp thế à?” Điền Nghị không nghe lời giải thích này của anh, “Nhất định ông có chuyện gì rồi.”
Đào Hiểu Đông cúi đầu ngắm đứa bé mãi, lúc mới nhìn cảm thấy không giống Điền Nghị, bây giờ nhìn lại thấy giống, nhất là cái mũi cái miệng. Cánh tay đứa bé tránh ra phía sau, bàn chân mềm mịn đặt trên cánh tay Đào Hiểu Đông, trái tim Đào Hiểu Đông muốn tan chảy tới nơi.
Điền Nghị vẫn còn đứng bên cạnh nói dông nói dài, Đào Hiểu Đông bảo: “Không có chuyện gì thật mà, có chuyện gì tôi nói với ông đầu tiên.”
Điền Nghị tạm thời tin anh.
Đào Hiểu Đông không nói với anh ấy, không phải quan hệ không đủ thân thiết, cũng không phải sợ Điền Nghị thương hại anh, giữa bọn họ không để ý chuyện này. Chỉ là thực sự không cần thiết, sợ anh ấy nặng lòng. Bây giờ vẫn chưa ảnh hưởng tới thị lực, còn không biết chừng nào sẽ ảnh hưởng tới tầm nhìn trung tâm, không cần thiết phải để người bên cạnh lo lắng từ bây giờ, đợi đến khi phát triển rồi nói cũng không muộn.
Loại chuyện này người thân biết được trong lòng cũng như bị một tảng đá đè ép, quá nặng nề.
Bây giờ mỗi tuần Đào Hiểu Đông còn phải dành ra một hoặc hai ngày để đi châm cứu, mỗi lần hơn một giờ.
Bác sĩ Giang làm châm cứu cho anh là một người bạn của Thang Sách Ngôn, hồi đại học cũng từng là học sinh của giáo sư Thang. Lần đầu tiên đến Thang Sách Ngôn đi cùng Đào Hiểu Đông, đã bắt chuyện từ trước, cho nên lúc tới bác sĩ cũng không hỏi nhiều.
Kể từ sau đó lần nào Đào Hiểu Đông tới bác sĩ Giang cũng rất khách sáo với anh, cũng có lúc hai người trò chuyện, thi thoảng bác sĩ Giang lại an ủi anh, để anh thoải mái tinh thần. Rất nhiều người tới viện Trung y làm châm cứu, cũng có người lấy thuốc Trung y về để trị liệu, hiệu quả trì hoãn không tệ. Có mấy bệnh nhân đã lớn tuổi, nhưng tình trạng vẫn rất lạc quan.
Bây giờ Đào Hiểu Đông không còn nghĩ ngợi chuyện này nhiều nữa, tình hình chữa bệnh rất khả quan, không cần sầu muộn vì nó nữa. Những gì nên làm đều đã làm, còn lại chỉ có thể phó thác cho ông trời mà thôi.
“Sách Ngôn không cho phép tôi đề cập chuyện này với cậu, nhưng tôi thấy tâm trạng cậu rất tốt.” Bác sĩ Giang vừa châm cứu vừa từ tốn nói chuyện với anh.
Đào Hiểu Đông nằm ở đó nhắm mắt lại bảo rằng: “Đã qua giai đoạn đó rồi, ban đầu cũng không thể chấp nhận được, sau này cảm thấy không có gì cả.”
“Đúng là không sao cả thật.” Bác sĩ Giang tán đồng bảo rằng, “Huống hồ Sách Ngôn là chuyên gia, có cậu ấy thì sợ gì chứ.”
Đào Hiểu Đông cười bảo: “Đúng vậy, bác sĩ Thang giỏi lắm.”
“Hai người quen nhau bao lâu rồi?” Lúc châm cứu không khỏi nói đến những chuyện khác, bác sĩ Giang là người quen cũ của Thang Sách Ngôn, cho nên cũng gần gũi với Đào Hiểu Đông hơn một chút.
“Cũng nhiều năm rồi, em trai tôi là bệnh nhân của anh ấy, mới đầu cũng không quen lắm.” Đào Hiểu Đông trả lời.
Lúc nhắc tới Thang Sách Ngôn anh đều chỉ nói họ là bạn, không muốn nói rõ quan hệ của họ. Bản thân anh không sợ nói gì, cả thế giới biết anh thích người đồng giới cũng không quan trọng, nhưng dù sao thân phận của Thang Sách Ngôn cũng khác với anh, Đào Hiểu Đông vẫn rất chú ý điều này, không muốn quá lộ liễu.
Bác sĩ Giang hướng ngoại, cũng muốn chuyện trò, một lúc sau lại đột nhiên bảo rằng: “Hai người rất hợp nhau.”
Đào Hiểu Đông sửng sốt một chút, sau đó bảo rằng: “Hình như bác sĩ hiểu nhầm rồi.”
“Nhầm cái gì? Bác sĩ Giang cười nói, “Hiểu nhầm cậu là người yêu của cậu ta ấy hả?”
Đào Hiểu Đông không nói gì, bác sĩ Giang nói: “Ngay từ lúc cậu ta gọi cho tôi đã giới thiệu cậu là người yêu của cậu ta rồi, không bóc mẽ cậu còn tưởng tôi không biết à?”
Đào Hiểu Đông hơi ngạc nhiên. Đúng là trước giờ Thang Sách Ngôn không giấu giếm chuyện này, nhưng không ngờ hắn lại nói thẳng thắn như vậy. Bác sĩ Giang đã nói như vậy rồi, Đào Hiểu Đông cũng cười bảo: “Tôi sợ ảnh hưởng tới anh ấy.”
Bác sĩ còn bảo: “Thời buổi nào rồi, không coi là chuyện gì từ lâu rồi.”
Bản thân hai từ “người yêu” này mang theo sự lãng mạn rập khuôn, vừa tự tin lại vừa phóng khoáng.
Bọn họ đồng tính. Lúc giới thiệu với người khác ngoài mấy từ “bạn trai”, “đối tượng” ra, muốn chính thức một chút cũng chỉ còn lại “người yêu”, “người thương”.
Vì hai từ đơn giản như vậy mà Đào Hiểu Đông cảm động suốt mấy ngày.
“Đừng hớn hở nữa, đã uống thuốc chưa?” Đào Hiểu Đông nằm bò trên giường xem điện thoại, Thang Sách Ngôn tắm rửa xong vỗ đùi anh một cái, vòng qua anh tới đầu giường lấy bộ sạc.
“Uống rồi.” Đào Hiểu Đông gõ chữ bộp bộp trên điện thoại, không ngẩng đầu chỉ cười, “Bác sĩ Thang thơm quá.”
Hai người họ mới đổi sữa tắm, 11/11 năm ngoái Đào Hiểu Đông mua nhầm, mới lấy ra dùng. Lúc ấy cũng ham vui bỏ vào giỏ hàng rất nhiều thứ, đến giờ vẫn còn nhiều đồ chưa dùng.
“Anh tắm lâu rồi mà mùi chưa phai.” Thang Sách Ngôn hết cách bảo rằng, “Sáng mai nếu anh còn mùi thì em giữ lấy mà dùng, anh không xài bớt giúp em đâu.”
“Thơm không tốt à?” Đào Hiểu Đông cười hì hì chẳng nghiêm túc gì cả.
“Em thơm một mình đi.”
Thang Sách Ngôn sạc điện thoại của mình, Đào Hiểu Đông vẫn còn nằm bò ra đấy trả lời tin nhắn. Thang Sách Ngôn nhắc nhở một câu: “Thời gian.”
Đào Hiểu Đông “Ừ” một tiếng bảo rằng: “Em cần năm phút nữa, anh Ngôn à.”
Thang Sách Ngôn bảo: “Được rồi, năm phút.”
Được năm phút, Thang Sách Ngôn không nói chẳng rằng, hắn tắt đèn, như thường lệ chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ xíu.
Đào Hiểu Đông nằm bò ra đó chưa trả lời xong, lẩm bẩm mấy tiếng.
Thang Sách Ngôn nói một không nói hai, nói năm phút nghĩa là năm phút, đến giờ không thương lượng mà tắt đèn luôn. Tối nay Đào Hiểu Đông đã xem điện thoại nửa tiếng trời, đấy đã là nới lỏng quy định trước khi đi ngủ cho anh rồi, bình thường trước khi đi ngủ Thang Sách Ngôn không cho anh xem điện thoại. Đào Hiểu Đông đành phải gửi tin nhắn thoại, bảo với đối phương là để mai nói tiếp.
Gửi tin nhắn xong anh đặt điện thoại sang bên cạnh mà nằm xuống, dịch tới bên người Thang Sách Ngôn, ôm lấy hắn, thái độ thành khẩn như một đứa trẻ ngoan ngoãn: “Anh Ngôn à em sai rồi.”
Thang Sách Ngôn duỗi cánh tay về phía anh, Đào Hiểu Đông lao vào lòng hắn, cái đầu cọ loạn.
Thang Sách Ngôn giữ đầu anh lại, kêu đâm quá.
Từ lúc bị bệnh về mắt Đào Hiểu Đông không còn độc lập như trước đây nữa, rất ỷ vào Thang Sách Ngôn. Trước kia lúc ở nhà anh cũng không làm nũng như vậy, do tính cách anh mà ra. Đào Hiểu Đông làm anh quen rồi, cho dù yêu đương cũng không hoàn toàn thả lỏng mình. Lần này chuyện con mắt không chỉ kích động tới một mặt mềm yếu trong anh, còn chạm vào một mặt trẻ con đã bị lãng quên đi từ lâu.
Ở bên ngoài vẫn là sếp Đào bất khuất đội trời đạp đất như trước kia, nhưng về nhà thì hay rồi, cởi áo khoác ra thì chẳng có chút thành thục nào cả.
Thang Sách Ngôn chê chỗ tóc mới nhú của anh đâm người quá, anh thì cứ dụi cái đầu vào người vào cổ, Thang Sách Ngôn phiền quá phải đẩy anh ra, Đào Hiểu Đông lại cười ha ha dán tới.
Thang Sách Ngôn bị anh cọ loạn khẽ cười, bảo rằng: “Em phiền quá, đầu trọc hâm hấp tránh xa anh ra một chút.”
“Trọc cũng đẹp trai mà? Chính miệng anh nói đấy thôi.” Đào Hiểu Đông hôn lên người hắn một chút, lấy lời Thang Sách Ngôn từng nói ra để chặn miệng hắn lại.
“Đẹp trai không có nghĩa là anh bằng lòng để em chọc vào người anh.” Thang Sách Ngôn lại ghét bỏ đẩy anh ra, “Nào, cứ như con heo con ủi đất.”
Đào Hiểu Đông cố ý dụi cả buổi, cuối cùng không chơi nữa, Thang Sách Ngôn ôm lấy anh, hôn lên cổ anh một cái, hít hà mùi hương trên người anh.
Hai người có cùng mùi vị, tắm cùng loại sữa, xịt nước hoa giống nhau.
Chóp mũi Thang Sách Ngôn dụi vào bờ vai và cổ anh, Đào Hiểu Đông hỏi: “Làm không?”
Tối hôm qua vừa mới làm, bình thường Thang Sách Ngôn sẽ không làm hai ngày liên tục, bởi mỗi lần làm hai người đều không phải kiểu nhẹ nhàng, làm hai ngày liên tiếp sợ Đào Hiểu Đông bị thương, cũng không muốn anh bị đau.
Thang Sách Ngôn nói không làm.
Nhưng rõ ràng có phản ứng. Đào Hiểu Đông cười bảo: “Không sao đâu, tới đi.”
“Em ngủ đi.” Thang Sách Ngôn khẽ cắn lên cổ anh.
Rõ ràng có phản ứng rồi mà không làm, uất ức người ta quá, người trưởng thành ai cam chịu uất ức như vậy. Đào Hiểu Đông đưa tay vén áo ngủ lên, lại mò vào trong quần.
Dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối, hơi thở của hai người đều trở nên nặng nề.
Một lúc sau Thang Sách Ngôn đẩy tay anh ra.
“Sao vậy?” Đào Hiểu Đông khẽ cắn hỏi hắn.
Thang Sách Ngôn chau mày, thấp giọng nói khô.
“Em đi lấy dầu nhé?” Đào Hiểu Đông khẽ hỏi.
“Không cần.” Thang Sách Ngôn vẫn hơi chau mày lại, hít một hơi thật sâu bảo rằng, “Ngủ đi.”
Thang Sách Ngôn không thích dùng tay, ngại khô. Trước kia còn có thể miễn cưỡng cho qua, bây giờ khẩu vị đã bị Đào Hiểu Đông tập cho quen rồi, ăn tiệc ngon quen rồi ai còn muốn rau dưa.
Đào Hiểu Đông ngẫm nghĩ một hồi, đôi mắt chớp trong bóng đêm, một lúc sau đột nhiên nở nụ cười thần bí, khẽ nói bên tai Thang Sách Ngôn một câu.
Tay khô còn có thứ không khô mà, sếp Đào chơi ngông chẳng lẽ không biết?
Chơi ngông rồi Đào Hiểu Đông không đợi Thang Sách Ngôn bật đèn đã vào phòng vệ sinh.
Thang Sách Ngôn ngồi dậy cầm điều khiển từ xa, Đào Hiểu Đông súc miệng xong tiện thể rửa mặt. Thang Sách Ngôn vừa mới cầm lấy điều khiển từ xa, liền nghe thấy “cộc” một tiếng.
“Hiểu Đông à?” Thang Sách Ngôn lập tức đứng dậy, đồng thời bật đèn lên, “Sao rồi?”
“Không sao đâu không sao đâu.” Đào Hiểu Đông xoa trán mình bảo, “Em cúi đầu đi, không ngẩng đầu.”
Thang Sách Ngôn đi tới nhìn anh, bật đèn, kéo tay anh ra, chau mày nhìn.
“Không sao thật mà anh Ngôn, em không ngẩng đầu lên.” Trán Đào Hiểu Đông đỏ ửng lên, “Nghe vang thế thôi thực ra không đau đâu.”
Thang Sách Ngôn nhẹ nhàng xoa cho anh, dắt anh quay về giường để anh ngồi xuống, lặng lẽ xoa trán cho anh.
Đào Hiểu Đông ngẩng đầu lên cười với hắn, hỏi có sướng hay không?
Thang Sách Ngôn không nói gì, cúi đầu hôn xuống chỗ bị đụng trên trán anh.
Đêm hôm đó mãi mà Thang Sách Ngôn không vào giấc, bàn tay vẫn đặt trên đầu Đào Hiểu Đông, ban đầu là để xoa cho anh, sau đó thì ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên đó.
Chẳng mấy chốc Đào Hiểu Đông vào giấc ngủ.
Thang Sách Ngôn vẫn dõi nhìn anh mãi, ánh đèn ngủ với người thường mà nói là đủ sáng rồi. Đào Hiểu Đông ngủ say, quay mặt về phía Thang Sách Ngôn, khóe môi mang theo đường cong thoải mái dễ chịu.
Thang Sách Ngôn vuốt ve gương mặt anh, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng.
Đào Hiểu Đông ở trong bóng đêm mở mắt ra.
Anh nghe thấy Thang Sách Ngôn kéo cửa ban công, mấy giây sau nghe thấy tiếng “Tách” khẽ khàng trong bóng đêm an tĩnh.
Tiếng bật lửa.
Đào Hiểu Đông lại nhắm mắt vào, trái tim như bị kéo lên mà đau thắt lại.
Thang Sách Ngôn hỏi anh: “Ai vậy?”
Đào Hiểu Đông miêu tả lại, lúc nhìn qua thẻ tên hình như cô ấy họ Lý. Thang Sách Ngôn nói hắn biết rồi: “Mềm lòng, hồi đầu tuần lúc học xem bệnh, khóc nhiều lắm.”
“Quá mềm lòng đôi khi không thích hợp làm bác sĩ.” Đào Hiểu Đông nói, “Ngày nào cũng rất khó chịu.”
“Nhìn nhiều rồi sẽ quen hơn.” Lúc Thang Sách Ngôn nói câu này không mang theo cảm xúc nào, bình tĩnh nói, “Có nhiều chuyện bất lực lắm.”
Đào Hiểu Đông cười hỏi: “Trong chuyện bất lực này có bao gồm em không?”
“Không bao gồm.” Thang Sách Ngôn nói, “Bao gồm Tiểu Nam, không bao gồm em.”
Đào Hiểu Đông nhìn hắn, hôm nay trong tay anh còn ôm một bó hoa.
Thang Sách Ngôn: “Em là RP thời kỳ đầu, ngày ngày sống dưới mí mắt anh, anh có gì mà bất lực chứ.”
Đào Hiểu Đông không đề phòng bị lời hắn đánh gục: “Đột nhiên ngầu ghê.”
“Đột nhiên?” Thang Sách Ngôn chau mày liếc mắt nhìn anh, “Em dùng từ này khiến anh cảm thấy không chính xác cho lắm.”
“Ngày nào cũng ngầu!” Đào Hiểu Đông cười không nhịn được, “Mỗi phút mỗi giây đều rất ngầu.”
Bởi vì chuyện này mà khoảng thời gian trước ngày nào Đào Hiểu Đông cũng u ám. Anh không tới chỗ Điền Nghị, khoảng thời gian ấy đều tự mình tiêu hóa cảm xúc tiêu cực.
Bây giờ tất cả đã ổn định rồi, cũng không thể tiếp tục bế tắc nữa.
Điền Nghị trông thấy anh thì bị dọa nhảy dựng lên: “Ông bị kích thích gì thế hả?”
Đào Hiểu Đông đội mũ lưỡi trai, tay ôm đứa bé, một tay đỡ mông một tay đỡ cổ, lần nào bế cũng cảm thấy sao mà nhỏ quá chừng, bởi vì đứa bé trong tay mà anh cũng trở nên dịu dàng hơn.
“Ông bị sao hả?” Điền Nghị bắt đầu truy hỏi ngọn nguồn, chau mày lại: “Đang tra hỏi ông đấy.”
“Nóng, hè tới nơi rồi.” Đào Hiểu Đông không để ý bảo, “Cạo cho mát.”
“Cạo cho mát mà ông còn đội mũ sùm sụp thế à?” Điền Nghị không nghe lời giải thích này của anh, “Nhất định ông có chuyện gì rồi.”
Đào Hiểu Đông cúi đầu ngắm đứa bé mãi, lúc mới nhìn cảm thấy không giống Điền Nghị, bây giờ nhìn lại thấy giống, nhất là cái mũi cái miệng. Cánh tay đứa bé tránh ra phía sau, bàn chân mềm mịn đặt trên cánh tay Đào Hiểu Đông, trái tim Đào Hiểu Đông muốn tan chảy tới nơi.
Điền Nghị vẫn còn đứng bên cạnh nói dông nói dài, Đào Hiểu Đông bảo: “Không có chuyện gì thật mà, có chuyện gì tôi nói với ông đầu tiên.”
Điền Nghị tạm thời tin anh.
Đào Hiểu Đông không nói với anh ấy, không phải quan hệ không đủ thân thiết, cũng không phải sợ Điền Nghị thương hại anh, giữa bọn họ không để ý chuyện này. Chỉ là thực sự không cần thiết, sợ anh ấy nặng lòng. Bây giờ vẫn chưa ảnh hưởng tới thị lực, còn không biết chừng nào sẽ ảnh hưởng tới tầm nhìn trung tâm, không cần thiết phải để người bên cạnh lo lắng từ bây giờ, đợi đến khi phát triển rồi nói cũng không muộn.
Loại chuyện này người thân biết được trong lòng cũng như bị một tảng đá đè ép, quá nặng nề.
Bây giờ mỗi tuần Đào Hiểu Đông còn phải dành ra một hoặc hai ngày để đi châm cứu, mỗi lần hơn một giờ.
Bác sĩ Giang làm châm cứu cho anh là một người bạn của Thang Sách Ngôn, hồi đại học cũng từng là học sinh của giáo sư Thang. Lần đầu tiên đến Thang Sách Ngôn đi cùng Đào Hiểu Đông, đã bắt chuyện từ trước, cho nên lúc tới bác sĩ cũng không hỏi nhiều.
Kể từ sau đó lần nào Đào Hiểu Đông tới bác sĩ Giang cũng rất khách sáo với anh, cũng có lúc hai người trò chuyện, thi thoảng bác sĩ Giang lại an ủi anh, để anh thoải mái tinh thần. Rất nhiều người tới viện Trung y làm châm cứu, cũng có người lấy thuốc Trung y về để trị liệu, hiệu quả trì hoãn không tệ. Có mấy bệnh nhân đã lớn tuổi, nhưng tình trạng vẫn rất lạc quan.
Bây giờ Đào Hiểu Đông không còn nghĩ ngợi chuyện này nhiều nữa, tình hình chữa bệnh rất khả quan, không cần sầu muộn vì nó nữa. Những gì nên làm đều đã làm, còn lại chỉ có thể phó thác cho ông trời mà thôi.
“Sách Ngôn không cho phép tôi đề cập chuyện này với cậu, nhưng tôi thấy tâm trạng cậu rất tốt.” Bác sĩ Giang vừa châm cứu vừa từ tốn nói chuyện với anh.
Đào Hiểu Đông nằm ở đó nhắm mắt lại bảo rằng: “Đã qua giai đoạn đó rồi, ban đầu cũng không thể chấp nhận được, sau này cảm thấy không có gì cả.”
“Đúng là không sao cả thật.” Bác sĩ Giang tán đồng bảo rằng, “Huống hồ Sách Ngôn là chuyên gia, có cậu ấy thì sợ gì chứ.”
Đào Hiểu Đông cười bảo: “Đúng vậy, bác sĩ Thang giỏi lắm.”
“Hai người quen nhau bao lâu rồi?” Lúc châm cứu không khỏi nói đến những chuyện khác, bác sĩ Giang là người quen cũ của Thang Sách Ngôn, cho nên cũng gần gũi với Đào Hiểu Đông hơn một chút.
“Cũng nhiều năm rồi, em trai tôi là bệnh nhân của anh ấy, mới đầu cũng không quen lắm.” Đào Hiểu Đông trả lời.
Lúc nhắc tới Thang Sách Ngôn anh đều chỉ nói họ là bạn, không muốn nói rõ quan hệ của họ. Bản thân anh không sợ nói gì, cả thế giới biết anh thích người đồng giới cũng không quan trọng, nhưng dù sao thân phận của Thang Sách Ngôn cũng khác với anh, Đào Hiểu Đông vẫn rất chú ý điều này, không muốn quá lộ liễu.
Bác sĩ Giang hướng ngoại, cũng muốn chuyện trò, một lúc sau lại đột nhiên bảo rằng: “Hai người rất hợp nhau.”
Đào Hiểu Đông sửng sốt một chút, sau đó bảo rằng: “Hình như bác sĩ hiểu nhầm rồi.”
“Nhầm cái gì? Bác sĩ Giang cười nói, “Hiểu nhầm cậu là người yêu của cậu ta ấy hả?”
Đào Hiểu Đông không nói gì, bác sĩ Giang nói: “Ngay từ lúc cậu ta gọi cho tôi đã giới thiệu cậu là người yêu của cậu ta rồi, không bóc mẽ cậu còn tưởng tôi không biết à?”
Đào Hiểu Đông hơi ngạc nhiên. Đúng là trước giờ Thang Sách Ngôn không giấu giếm chuyện này, nhưng không ngờ hắn lại nói thẳng thắn như vậy. Bác sĩ Giang đã nói như vậy rồi, Đào Hiểu Đông cũng cười bảo: “Tôi sợ ảnh hưởng tới anh ấy.”
Bác sĩ còn bảo: “Thời buổi nào rồi, không coi là chuyện gì từ lâu rồi.”
Bản thân hai từ “người yêu” này mang theo sự lãng mạn rập khuôn, vừa tự tin lại vừa phóng khoáng.
Bọn họ đồng tính. Lúc giới thiệu với người khác ngoài mấy từ “bạn trai”, “đối tượng” ra, muốn chính thức một chút cũng chỉ còn lại “người yêu”, “người thương”.
Vì hai từ đơn giản như vậy mà Đào Hiểu Đông cảm động suốt mấy ngày.
“Đừng hớn hở nữa, đã uống thuốc chưa?” Đào Hiểu Đông nằm bò trên giường xem điện thoại, Thang Sách Ngôn tắm rửa xong vỗ đùi anh một cái, vòng qua anh tới đầu giường lấy bộ sạc.
“Uống rồi.” Đào Hiểu Đông gõ chữ bộp bộp trên điện thoại, không ngẩng đầu chỉ cười, “Bác sĩ Thang thơm quá.”
Hai người họ mới đổi sữa tắm, 11/11 năm ngoái Đào Hiểu Đông mua nhầm, mới lấy ra dùng. Lúc ấy cũng ham vui bỏ vào giỏ hàng rất nhiều thứ, đến giờ vẫn còn nhiều đồ chưa dùng.
“Anh tắm lâu rồi mà mùi chưa phai.” Thang Sách Ngôn hết cách bảo rằng, “Sáng mai nếu anh còn mùi thì em giữ lấy mà dùng, anh không xài bớt giúp em đâu.”
“Thơm không tốt à?” Đào Hiểu Đông cười hì hì chẳng nghiêm túc gì cả.
“Em thơm một mình đi.”
Thang Sách Ngôn sạc điện thoại của mình, Đào Hiểu Đông vẫn còn nằm bò ra đấy trả lời tin nhắn. Thang Sách Ngôn nhắc nhở một câu: “Thời gian.”
Đào Hiểu Đông “Ừ” một tiếng bảo rằng: “Em cần năm phút nữa, anh Ngôn à.”
Thang Sách Ngôn bảo: “Được rồi, năm phút.”
Được năm phút, Thang Sách Ngôn không nói chẳng rằng, hắn tắt đèn, như thường lệ chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ xíu.
Đào Hiểu Đông nằm bò ra đó chưa trả lời xong, lẩm bẩm mấy tiếng.
Thang Sách Ngôn nói một không nói hai, nói năm phút nghĩa là năm phút, đến giờ không thương lượng mà tắt đèn luôn. Tối nay Đào Hiểu Đông đã xem điện thoại nửa tiếng trời, đấy đã là nới lỏng quy định trước khi đi ngủ cho anh rồi, bình thường trước khi đi ngủ Thang Sách Ngôn không cho anh xem điện thoại. Đào Hiểu Đông đành phải gửi tin nhắn thoại, bảo với đối phương là để mai nói tiếp.
Gửi tin nhắn xong anh đặt điện thoại sang bên cạnh mà nằm xuống, dịch tới bên người Thang Sách Ngôn, ôm lấy hắn, thái độ thành khẩn như một đứa trẻ ngoan ngoãn: “Anh Ngôn à em sai rồi.”
Thang Sách Ngôn duỗi cánh tay về phía anh, Đào Hiểu Đông lao vào lòng hắn, cái đầu cọ loạn.
Thang Sách Ngôn giữ đầu anh lại, kêu đâm quá.
Từ lúc bị bệnh về mắt Đào Hiểu Đông không còn độc lập như trước đây nữa, rất ỷ vào Thang Sách Ngôn. Trước kia lúc ở nhà anh cũng không làm nũng như vậy, do tính cách anh mà ra. Đào Hiểu Đông làm anh quen rồi, cho dù yêu đương cũng không hoàn toàn thả lỏng mình. Lần này chuyện con mắt không chỉ kích động tới một mặt mềm yếu trong anh, còn chạm vào một mặt trẻ con đã bị lãng quên đi từ lâu.
Ở bên ngoài vẫn là sếp Đào bất khuất đội trời đạp đất như trước kia, nhưng về nhà thì hay rồi, cởi áo khoác ra thì chẳng có chút thành thục nào cả.
Thang Sách Ngôn chê chỗ tóc mới nhú của anh đâm người quá, anh thì cứ dụi cái đầu vào người vào cổ, Thang Sách Ngôn phiền quá phải đẩy anh ra, Đào Hiểu Đông lại cười ha ha dán tới.
Thang Sách Ngôn bị anh cọ loạn khẽ cười, bảo rằng: “Em phiền quá, đầu trọc hâm hấp tránh xa anh ra một chút.”
“Trọc cũng đẹp trai mà? Chính miệng anh nói đấy thôi.” Đào Hiểu Đông hôn lên người hắn một chút, lấy lời Thang Sách Ngôn từng nói ra để chặn miệng hắn lại.
“Đẹp trai không có nghĩa là anh bằng lòng để em chọc vào người anh.” Thang Sách Ngôn lại ghét bỏ đẩy anh ra, “Nào, cứ như con heo con ủi đất.”
Đào Hiểu Đông cố ý dụi cả buổi, cuối cùng không chơi nữa, Thang Sách Ngôn ôm lấy anh, hôn lên cổ anh một cái, hít hà mùi hương trên người anh.
Hai người có cùng mùi vị, tắm cùng loại sữa, xịt nước hoa giống nhau.
Chóp mũi Thang Sách Ngôn dụi vào bờ vai và cổ anh, Đào Hiểu Đông hỏi: “Làm không?”
Tối hôm qua vừa mới làm, bình thường Thang Sách Ngôn sẽ không làm hai ngày liên tục, bởi mỗi lần làm hai người đều không phải kiểu nhẹ nhàng, làm hai ngày liên tiếp sợ Đào Hiểu Đông bị thương, cũng không muốn anh bị đau.
Thang Sách Ngôn nói không làm.
Nhưng rõ ràng có phản ứng. Đào Hiểu Đông cười bảo: “Không sao đâu, tới đi.”
“Em ngủ đi.” Thang Sách Ngôn khẽ cắn lên cổ anh.
Rõ ràng có phản ứng rồi mà không làm, uất ức người ta quá, người trưởng thành ai cam chịu uất ức như vậy. Đào Hiểu Đông đưa tay vén áo ngủ lên, lại mò vào trong quần.
Dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối, hơi thở của hai người đều trở nên nặng nề.
Một lúc sau Thang Sách Ngôn đẩy tay anh ra.
“Sao vậy?” Đào Hiểu Đông khẽ cắn hỏi hắn.
Thang Sách Ngôn chau mày, thấp giọng nói khô.
“Em đi lấy dầu nhé?” Đào Hiểu Đông khẽ hỏi.
“Không cần.” Thang Sách Ngôn vẫn hơi chau mày lại, hít một hơi thật sâu bảo rằng, “Ngủ đi.”
Thang Sách Ngôn không thích dùng tay, ngại khô. Trước kia còn có thể miễn cưỡng cho qua, bây giờ khẩu vị đã bị Đào Hiểu Đông tập cho quen rồi, ăn tiệc ngon quen rồi ai còn muốn rau dưa.
Đào Hiểu Đông ngẫm nghĩ một hồi, đôi mắt chớp trong bóng đêm, một lúc sau đột nhiên nở nụ cười thần bí, khẽ nói bên tai Thang Sách Ngôn một câu.
Tay khô còn có thứ không khô mà, sếp Đào chơi ngông chẳng lẽ không biết?
Chơi ngông rồi Đào Hiểu Đông không đợi Thang Sách Ngôn bật đèn đã vào phòng vệ sinh.
Thang Sách Ngôn ngồi dậy cầm điều khiển từ xa, Đào Hiểu Đông súc miệng xong tiện thể rửa mặt. Thang Sách Ngôn vừa mới cầm lấy điều khiển từ xa, liền nghe thấy “cộc” một tiếng.
“Hiểu Đông à?” Thang Sách Ngôn lập tức đứng dậy, đồng thời bật đèn lên, “Sao rồi?”
“Không sao đâu không sao đâu.” Đào Hiểu Đông xoa trán mình bảo, “Em cúi đầu đi, không ngẩng đầu.”
Thang Sách Ngôn đi tới nhìn anh, bật đèn, kéo tay anh ra, chau mày nhìn.
“Không sao thật mà anh Ngôn, em không ngẩng đầu lên.” Trán Đào Hiểu Đông đỏ ửng lên, “Nghe vang thế thôi thực ra không đau đâu.”
Thang Sách Ngôn nhẹ nhàng xoa cho anh, dắt anh quay về giường để anh ngồi xuống, lặng lẽ xoa trán cho anh.
Đào Hiểu Đông ngẩng đầu lên cười với hắn, hỏi có sướng hay không?
Thang Sách Ngôn không nói gì, cúi đầu hôn xuống chỗ bị đụng trên trán anh.
Đêm hôm đó mãi mà Thang Sách Ngôn không vào giấc, bàn tay vẫn đặt trên đầu Đào Hiểu Đông, ban đầu là để xoa cho anh, sau đó thì ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên đó.
Chẳng mấy chốc Đào Hiểu Đông vào giấc ngủ.
Thang Sách Ngôn vẫn dõi nhìn anh mãi, ánh đèn ngủ với người thường mà nói là đủ sáng rồi. Đào Hiểu Đông ngủ say, quay mặt về phía Thang Sách Ngôn, khóe môi mang theo đường cong thoải mái dễ chịu.
Thang Sách Ngôn vuốt ve gương mặt anh, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng.
Đào Hiểu Đông ở trong bóng đêm mở mắt ra.
Anh nghe thấy Thang Sách Ngôn kéo cửa ban công, mấy giây sau nghe thấy tiếng “Tách” khẽ khàng trong bóng đêm an tĩnh.
Tiếng bật lửa.
Đào Hiểu Đông lại nhắm mắt vào, trái tim như bị kéo lên mà đau thắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất